Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 27:
Thanh Tây
28/09/2024
Lâm Thanh Dụ dựa nửa người mình vào lan can, song không lên tiếng. Trong lòng còn đang bận chửi Giang Nghiêu, trần đời cậu ấy ghét nhất là con gái.
Nhưng ít ra cô nhóc này cũng được coi là trật tự, ở trong phạm vi chịu đựng được của cậu ấy.
Khi bầu không khí ngày càng trở nên kỳ lạ thì có hai giọng nói cùng lúc vang lên.
“Lê Lê!”
“Lục Lê?”
Lục Lê ngước mắt nhìn lại, là Sầm Tuế tới trễ cùng với... Cặp sinh đôi đã lâu không gặp của nhà họ Giang. Giang Thâm và Giang Thiển đứng ở cách đó không xa, khuôn mặt tương tự nhau trông rất dễ nhận ra, bên cạnh còn có một đám bạn đi cùng.
Giang Thâm không có ấn tượng gì với Lục Lê, thuận miệng hỏi: “Thiển, em quen à?”
Sắc mặt Giang Thiển rất khó chịu, đáy mắt chợt loé qua chút chán ghét. Từ nhỏ cô ta đã ghét Lục Lê rồi. Rõ ràng Giang Vọng mang họ Giang, vậy mà lại ở cùng ở với một người chẳng biết là có thân phận gì.
Cô ta dời tầm mắt đi, nói: “Là con nhóc ở bên cạnh Giang Vọng.”
“Giang Vọng?” Giang Thâm đờ ra một lát mới nhớ hình như mình có một người em trai như vậy: “Nhắc tới nó làm gì, đi thôi, Thiển. Đừng lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.”
Sầm Tuế chạy vài bước đến bên cạnh Lục Lê, hai anh em sinh đôi này nói gì cô ấy đều nghe không sót một chữ, lúc này cũng chẳng thèm khách sáo mà cất tiếng mỉa mai lại: “Lê Lê, có nghe thấy tiếng chó sủa không?”
Lục Lê vội nắm tay cô ấy, nói: “Không cần để ý đến bọn họ đâu. Đừng để lát nữa anh họ tới đây lại thấy rồi cãi nhau.”
Sầm Tuế trợn mắt với Giang Thiển.
Giang Thiển cau mày, còn đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Giang Thâm ở bên cạnh kéo đi luôn. Bạn bè ở đằng sau hai người vẫn như đang hóng chuyện, tầm mắt như có như không mà liếc ngang qua Lục Lê, trong đó có một người cười cười: “Lễ hội âm nhạc nên loại người gì cũng có, đúng là…”
Bỗng nhiên “Uỳnh” một cái, có một tiếng động vang lên.
Mọi người ngừng cười, cùng nhìn tới hướng mà âm thanh phát ra.
Cậu thiếu niên bị hai cô gái che đi đang từ từ đứng dậy
Ở trường Sùng Anh hầu như không có ai là không biết Lâm Thanh Dụ, cậu ấy kiêu ngạo, cũng chẳng bao giờ để cho ai chút mặt mũi nào. Lâm Thanh Dụ câu được câu không đá lan can bên cạnh, ánh mắt nhìn sang đám người kia tỏ rõ sự ngạo mạn, lười biếng nói: “Ồn ào quá đấy.”
Lâm Thanh Dụ chỉ nói mấy chữ đơn giản mà Lục Lê và Sầm Tuế phát hiện người ở phía đối diện đã im lặng hết rồi lặng lẽ bước vội vàng bên trong.
Sầm Tuế hạ giọng nói: “Quả nhiên lời đồn là thật.”
Lục Lê giật nhẹ tay áo cô ấy rồi nói: “Tớ chờ anh họ, cậu và anh cậu cứ vào trước đi, không phải nói là còn có mấy người bạn nữa sao?”
Sầm Tuế bĩu môi, nói: “Tớ đã nói với anh tớ rồi, mang ít bạn tới thôi, phiền lắm.”
Quen nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên Sầm Tuế biết Lục Lê không thích loài người, cũng không ép Lục Lê bao giờ. Cô ấy không muốn bọn họ dạy hư cô gái ngoan ngoãn này.
Nhưng mà... Nghĩ đến đây, Sầm Tuế nhìn về phía Lâm Thanh Dụ, nghĩ thầm rằng đây cũng không giống người bình thường cho lắm.
Cô ấy tự hỏi một lát: “Chờ Giang Nghiêu tới rồi thì tớ đi.”
Lục Lê gật đầu: “Được.”
Lâm Thanh Dụ nói được một câu rồi lại dựa vào lan can, bắt đầu oanh tạc WeChat của Giang Nghiêu. Cũng may không bao lâu sau, Giang Nghiêu đã cầm bóng bay quay trở lại, đủ mọi màu sắc, phải đến bảy tám quả.
Thiếu niên anh tuấn đứng trong đám người nở nụ cười xán lạn, cậu ấy còn cầm theo những quả bóng bay sặc sỡ đủ sắc màu khiến nhiều người không nhịn được mà chụp lén mấy tấm.
Giang Nghiêu đi nhanh tới, đưa bóng bay tới trước mắt Lục Lê: “Lê Lê, em chọn một quả đi.”
Lục Lê mới ngẩng mặt lên, Giang Nghiêu đã vội nâng tay lên để che ánh sáng cho cô theo bản năng.
Lâm Thanh Dụ đứng cạnh hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát quay đầu đi không nhìn nữa, đúng là hết cứu nổi rồi.
“Em muốn cái này.” Lục Lê duỗi tay, chọn một quả bóng bay màu vàng: “Anh buộc cho em đi.”
Giang Nghiêu dí những quả bóng bay còn lại vào trong ngực của Lâm Thanh Dụ: “A Dụ cậu cầm đi.”
Nói xong lại nhếch miệng cười với Lục Lê: “Để anh buộc lại cho em, bảo đảm sẽ không bị lạc đâu.”
Lâm Thanh Dụ: “...”
Lâm Thanh Dụ liếc nhìn mấy quả bóng, sau đó buông tay ra để những quả bóng ấy bay đi.
Giang Nghiêu cúi đầu mải buộc bóng bay lại cho Lục Lê một cách nghiêm túc.
Tầm mắt Lục Lê bị những quả bóng đang bay đi thu hút, cô ngửa đầu nhìn những quả bóng đủ màu sắc rực rỡ bay lên trên bầu trời trong xanh. Mà người thả bóng bay ra lại liếc cô mấy lần.
Sầm Tuế đứng bên cạnh nên chứng kiến cả quá trình.
Cô ấy lén chơi xấu, chụp một tấm ảnh gửi cho Giang Vọng rồi lại làm như không có việc gì: “Lê Lê, tớ đi đây, anh của tớ đang đợi.”
Lục Lê nhìn cô ấy: “Được, vậy cậu nhớ chú ý an toàn.”
Sầm Tuế gật đầu đồng ý, sau đó chạy đi nhanh như chớp.
Dòng người tham gia lễ hội âm nhạc rất đông, khu vực tổ chức cũng rộng, có vài người ngồi xổm ở hẳn chỗ rìa lễ hội, một số còn lại thì đang đứng tập trung ở gần sân khấu cách đó không xa. Rõ ràng là mùa hè đã trôi qua rồi nhưng sức nóng mà đám người mang lại vẫn ập tới trước mặt.
Lục Lê nghịch quả bóng bay trên tay, thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi của Giang Nghiêu.
Ba người đi đến chỗ đám đông ở cách đó không xa.
Lục Lê đang nghĩ xem có nên gửi tin nhắn cho Giang Vọng hay không thì bỗng nghe thấy Giang Nghiêu buồn bực nói: “A Dụ, sao lại không đi nữa?”
Cô nghiêng đầu nhìn lại.
Lâm Thanh Dụ nhíu mày nhìn phía trước, trên mặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, tính tình đúng kiểu hứng lên là làm: “Không có tâm trạng, tôi tới chỗ bạn để chơi game đây, hai người cứ chơi đi.”
Giang Nghiêu sửng sốt: “Không xem nữa hả?”
Lâm Thanh Dụ “Ừm” một tiếng, xoay người muốn rời đi.
Giang Nghiêu giơ tay, kéo tay cậu ấy lại: “Đi thật đấy à?”
Lần này Lâm Thanh Dụ không lên tiếng.
Giang Nghiêu nhìn bạn của mình rồi lại nhìn em gái, bỗng nhiên thấy rối rắm.
Đương nhiên lúc này đây cảm xúc của Lâm Thanh Dụ không tốt, vốn dĩ tính tình của cậu ấy đã khó chiều rồi, không biết liệu có chạy đi đánh nhau hay không, nhưng Giang Nghiêu lại không thể để Lục Lê ở đây một mình được…
Lục Lê nhìn theo hướng mà Lâm Thanh Dụ nhìn lúc trước.
Cô hơi ngẩn người ra, cũng rất quen thuộc với người đang đứng ở đó, là cô Lizzy. Người mà Lâm Thanh Dụ nhìn thấy là cô ấy sao?
Một lát sau, Lục Lê quay đi, mỉm cười và quơ quơ quả bóng bay trong tay rồi nói với Giang Nghiêu: “Anh đã mua bóng bay cho em, vậy thì em sẽ đi cùng với anh.”
Giang Nghiêu hơi sững người song cũng không quá lâu, trên mặt cậu ấy nở một nụ cười: “Vậy anh sẽ dẫn em đi chơi game, anh A Dụ của em cũng dẫn em đi chơi luôn! Muốn thắng bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”
Lâm Thanh Dụ: “...”
Vì thế, nửa tiếng sau.
Lục Lê ngẩng đầu, nhìn lên bốn chữ “Quán nét cà phê Xuân Thiên” cực lớn rồi rơi vào trầm tư.
Tới nhà của bạn chơi game hóa ra là tới tiệm net cafe chơi à, nhưng ba đứa vị thành niên bọn họ vào đây được không trời?
Giang Nghiêu nhìn biểu cảm của Lục Lê liền biết em gái cưng của mình đang nghĩ cái gì, vì thế vội vàng giải thích nói: “Lê Lê, đây đúng thật là nhà bạn của A Dụ đó, trùng hợp là nhà người đó lại mở một tiệm net cà phê.”
Giang Nghiêu cũng không hề nói dối một chút nào.
Sao cậu ấy có thể dẫn Lục Lê tới quán net cà phê để chơi được chứ?
Lục Lê do dự một lát, mím môi nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có thể vào được ạ?”
Lâm Thanh Dụ vẫn đang cau mày, không mấy vui vẻ hỏi: “Em biết chơi game không?”
Lục Lê chớp chớp mắt: “Không ạ, nhưng em có thể tự chơi được.”
Giang Nghiêu bên cạnh sao có thể để Lục Lê chơi một mình, cậu ấy nói: “A Dụ cậu nói cái gì vậy chứ? Lê Lê, anh trai dẫn em tới thì em cứ ngoan ngoãn đi theo anh là được, không cần làm gì khác đâu!”
Lục Lê nhìn vẻ hưng phấn của Giang Nghiêu mà chỉ có thể đồng ý: “... Vâng.”
Lâm Thanh Dụ: “...”
Cậu ấy nhức đầu day ấn đường, bây giờ mà đi thì còn kịp không?
Bên kia, trong ngõ hẻm cũ.
Giang Vọng ấn mở khung chat của WeChat, tin nhắn Diêu Lâm bảo cậu vào game hiện kín cả màn hình.
Cậu cúi đầu trả lời: Được.
Năm phút sau, Giang Vọng ngồi ở trước máy tính buông ly nước xuống, sau đó ấn mở trò chơi có biểu tượng hình chữ “L”. Vào game rồi, cậu nhìn danh sách bạn tốt của mình thì chợt khựng lại, tại sao Giang Nghiêu lại đang hoạt động thế này?
Diêu Lâm cũng không biết Giang Vọng đang nghĩ gì nên bấm thành lập đội luôn.
Trò chơi cũng tự động ghép đồng đội và đối thủ cho họ.
Lúc này đang là kỳ nghỉ, chỉ cần hai giây là ghép xong, Giang Vọng liền ấn nút “Xác nhận”, tiến vào giao diện của trò chơi.
Cùng lúc đó, Giang Nghiêu mua số cho Lục Lê, lại đổi tên cho cô, nhìn ba chữ “Lê Bạch Bạch” thì nở một nụ cười vừa lòng: “Lê Lê, mau ấn xác nhận đi, chúng ta cùng vào trận!”
Lục Lê hoàn toàn không có cơ hội kháng nghị, chỉ có thể ngoan ngoãn mà làm theo: “Dạ.”
Hai bên cùng tiến vào giao diện của trò chơi, cũng có thể nhìn thấy ID của nhau trong game.
Giang Vọng và Giang Nghiêu đang ở hai chỗ khác nhau, cùng nhìn vào giao diện hiển thị trên máy tính, đồng thời cũng cùng rơi vào im lặng.
Cái quái gì đây?
Nhưng ít ra cô nhóc này cũng được coi là trật tự, ở trong phạm vi chịu đựng được của cậu ấy.
Khi bầu không khí ngày càng trở nên kỳ lạ thì có hai giọng nói cùng lúc vang lên.
“Lê Lê!”
“Lục Lê?”
Lục Lê ngước mắt nhìn lại, là Sầm Tuế tới trễ cùng với... Cặp sinh đôi đã lâu không gặp của nhà họ Giang. Giang Thâm và Giang Thiển đứng ở cách đó không xa, khuôn mặt tương tự nhau trông rất dễ nhận ra, bên cạnh còn có một đám bạn đi cùng.
Giang Thâm không có ấn tượng gì với Lục Lê, thuận miệng hỏi: “Thiển, em quen à?”
Sắc mặt Giang Thiển rất khó chịu, đáy mắt chợt loé qua chút chán ghét. Từ nhỏ cô ta đã ghét Lục Lê rồi. Rõ ràng Giang Vọng mang họ Giang, vậy mà lại ở cùng ở với một người chẳng biết là có thân phận gì.
Cô ta dời tầm mắt đi, nói: “Là con nhóc ở bên cạnh Giang Vọng.”
“Giang Vọng?” Giang Thâm đờ ra một lát mới nhớ hình như mình có một người em trai như vậy: “Nhắc tới nó làm gì, đi thôi, Thiển. Đừng lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.”
Sầm Tuế chạy vài bước đến bên cạnh Lục Lê, hai anh em sinh đôi này nói gì cô ấy đều nghe không sót một chữ, lúc này cũng chẳng thèm khách sáo mà cất tiếng mỉa mai lại: “Lê Lê, có nghe thấy tiếng chó sủa không?”
Lục Lê vội nắm tay cô ấy, nói: “Không cần để ý đến bọn họ đâu. Đừng để lát nữa anh họ tới đây lại thấy rồi cãi nhau.”
Sầm Tuế trợn mắt với Giang Thiển.
Giang Thiển cau mày, còn đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Giang Thâm ở bên cạnh kéo đi luôn. Bạn bè ở đằng sau hai người vẫn như đang hóng chuyện, tầm mắt như có như không mà liếc ngang qua Lục Lê, trong đó có một người cười cười: “Lễ hội âm nhạc nên loại người gì cũng có, đúng là…”
Bỗng nhiên “Uỳnh” một cái, có một tiếng động vang lên.
Mọi người ngừng cười, cùng nhìn tới hướng mà âm thanh phát ra.
Cậu thiếu niên bị hai cô gái che đi đang từ từ đứng dậy
Ở trường Sùng Anh hầu như không có ai là không biết Lâm Thanh Dụ, cậu ấy kiêu ngạo, cũng chẳng bao giờ để cho ai chút mặt mũi nào. Lâm Thanh Dụ câu được câu không đá lan can bên cạnh, ánh mắt nhìn sang đám người kia tỏ rõ sự ngạo mạn, lười biếng nói: “Ồn ào quá đấy.”
Lâm Thanh Dụ chỉ nói mấy chữ đơn giản mà Lục Lê và Sầm Tuế phát hiện người ở phía đối diện đã im lặng hết rồi lặng lẽ bước vội vàng bên trong.
Sầm Tuế hạ giọng nói: “Quả nhiên lời đồn là thật.”
Lục Lê giật nhẹ tay áo cô ấy rồi nói: “Tớ chờ anh họ, cậu và anh cậu cứ vào trước đi, không phải nói là còn có mấy người bạn nữa sao?”
Sầm Tuế bĩu môi, nói: “Tớ đã nói với anh tớ rồi, mang ít bạn tới thôi, phiền lắm.”
Quen nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên Sầm Tuế biết Lục Lê không thích loài người, cũng không ép Lục Lê bao giờ. Cô ấy không muốn bọn họ dạy hư cô gái ngoan ngoãn này.
Nhưng mà... Nghĩ đến đây, Sầm Tuế nhìn về phía Lâm Thanh Dụ, nghĩ thầm rằng đây cũng không giống người bình thường cho lắm.
Cô ấy tự hỏi một lát: “Chờ Giang Nghiêu tới rồi thì tớ đi.”
Lục Lê gật đầu: “Được.”
Lâm Thanh Dụ nói được một câu rồi lại dựa vào lan can, bắt đầu oanh tạc WeChat của Giang Nghiêu. Cũng may không bao lâu sau, Giang Nghiêu đã cầm bóng bay quay trở lại, đủ mọi màu sắc, phải đến bảy tám quả.
Thiếu niên anh tuấn đứng trong đám người nở nụ cười xán lạn, cậu ấy còn cầm theo những quả bóng bay sặc sỡ đủ sắc màu khiến nhiều người không nhịn được mà chụp lén mấy tấm.
Giang Nghiêu đi nhanh tới, đưa bóng bay tới trước mắt Lục Lê: “Lê Lê, em chọn một quả đi.”
Lục Lê mới ngẩng mặt lên, Giang Nghiêu đã vội nâng tay lên để che ánh sáng cho cô theo bản năng.
Lâm Thanh Dụ đứng cạnh hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát quay đầu đi không nhìn nữa, đúng là hết cứu nổi rồi.
“Em muốn cái này.” Lục Lê duỗi tay, chọn một quả bóng bay màu vàng: “Anh buộc cho em đi.”
Giang Nghiêu dí những quả bóng bay còn lại vào trong ngực của Lâm Thanh Dụ: “A Dụ cậu cầm đi.”
Nói xong lại nhếch miệng cười với Lục Lê: “Để anh buộc lại cho em, bảo đảm sẽ không bị lạc đâu.”
Lâm Thanh Dụ: “...”
Lâm Thanh Dụ liếc nhìn mấy quả bóng, sau đó buông tay ra để những quả bóng ấy bay đi.
Giang Nghiêu cúi đầu mải buộc bóng bay lại cho Lục Lê một cách nghiêm túc.
Tầm mắt Lục Lê bị những quả bóng đang bay đi thu hút, cô ngửa đầu nhìn những quả bóng đủ màu sắc rực rỡ bay lên trên bầu trời trong xanh. Mà người thả bóng bay ra lại liếc cô mấy lần.
Sầm Tuế đứng bên cạnh nên chứng kiến cả quá trình.
Cô ấy lén chơi xấu, chụp một tấm ảnh gửi cho Giang Vọng rồi lại làm như không có việc gì: “Lê Lê, tớ đi đây, anh của tớ đang đợi.”
Lục Lê nhìn cô ấy: “Được, vậy cậu nhớ chú ý an toàn.”
Sầm Tuế gật đầu đồng ý, sau đó chạy đi nhanh như chớp.
Dòng người tham gia lễ hội âm nhạc rất đông, khu vực tổ chức cũng rộng, có vài người ngồi xổm ở hẳn chỗ rìa lễ hội, một số còn lại thì đang đứng tập trung ở gần sân khấu cách đó không xa. Rõ ràng là mùa hè đã trôi qua rồi nhưng sức nóng mà đám người mang lại vẫn ập tới trước mặt.
Lục Lê nghịch quả bóng bay trên tay, thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi của Giang Nghiêu.
Ba người đi đến chỗ đám đông ở cách đó không xa.
Lục Lê đang nghĩ xem có nên gửi tin nhắn cho Giang Vọng hay không thì bỗng nghe thấy Giang Nghiêu buồn bực nói: “A Dụ, sao lại không đi nữa?”
Cô nghiêng đầu nhìn lại.
Lâm Thanh Dụ nhíu mày nhìn phía trước, trên mặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, tính tình đúng kiểu hứng lên là làm: “Không có tâm trạng, tôi tới chỗ bạn để chơi game đây, hai người cứ chơi đi.”
Giang Nghiêu sửng sốt: “Không xem nữa hả?”
Lâm Thanh Dụ “Ừm” một tiếng, xoay người muốn rời đi.
Giang Nghiêu giơ tay, kéo tay cậu ấy lại: “Đi thật đấy à?”
Lần này Lâm Thanh Dụ không lên tiếng.
Giang Nghiêu nhìn bạn của mình rồi lại nhìn em gái, bỗng nhiên thấy rối rắm.
Đương nhiên lúc này đây cảm xúc của Lâm Thanh Dụ không tốt, vốn dĩ tính tình của cậu ấy đã khó chiều rồi, không biết liệu có chạy đi đánh nhau hay không, nhưng Giang Nghiêu lại không thể để Lục Lê ở đây một mình được…
Lục Lê nhìn theo hướng mà Lâm Thanh Dụ nhìn lúc trước.
Cô hơi ngẩn người ra, cũng rất quen thuộc với người đang đứng ở đó, là cô Lizzy. Người mà Lâm Thanh Dụ nhìn thấy là cô ấy sao?
Một lát sau, Lục Lê quay đi, mỉm cười và quơ quơ quả bóng bay trong tay rồi nói với Giang Nghiêu: “Anh đã mua bóng bay cho em, vậy thì em sẽ đi cùng với anh.”
Giang Nghiêu hơi sững người song cũng không quá lâu, trên mặt cậu ấy nở một nụ cười: “Vậy anh sẽ dẫn em đi chơi game, anh A Dụ của em cũng dẫn em đi chơi luôn! Muốn thắng bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”
Lâm Thanh Dụ: “...”
Vì thế, nửa tiếng sau.
Lục Lê ngẩng đầu, nhìn lên bốn chữ “Quán nét cà phê Xuân Thiên” cực lớn rồi rơi vào trầm tư.
Tới nhà của bạn chơi game hóa ra là tới tiệm net cafe chơi à, nhưng ba đứa vị thành niên bọn họ vào đây được không trời?
Giang Nghiêu nhìn biểu cảm của Lục Lê liền biết em gái cưng của mình đang nghĩ cái gì, vì thế vội vàng giải thích nói: “Lê Lê, đây đúng thật là nhà bạn của A Dụ đó, trùng hợp là nhà người đó lại mở một tiệm net cà phê.”
Giang Nghiêu cũng không hề nói dối một chút nào.
Sao cậu ấy có thể dẫn Lục Lê tới quán net cà phê để chơi được chứ?
Lục Lê do dự một lát, mím môi nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có thể vào được ạ?”
Lâm Thanh Dụ vẫn đang cau mày, không mấy vui vẻ hỏi: “Em biết chơi game không?”
Lục Lê chớp chớp mắt: “Không ạ, nhưng em có thể tự chơi được.”
Giang Nghiêu bên cạnh sao có thể để Lục Lê chơi một mình, cậu ấy nói: “A Dụ cậu nói cái gì vậy chứ? Lê Lê, anh trai dẫn em tới thì em cứ ngoan ngoãn đi theo anh là được, không cần làm gì khác đâu!”
Lục Lê nhìn vẻ hưng phấn của Giang Nghiêu mà chỉ có thể đồng ý: “... Vâng.”
Lâm Thanh Dụ: “...”
Cậu ấy nhức đầu day ấn đường, bây giờ mà đi thì còn kịp không?
Bên kia, trong ngõ hẻm cũ.
Giang Vọng ấn mở khung chat của WeChat, tin nhắn Diêu Lâm bảo cậu vào game hiện kín cả màn hình.
Cậu cúi đầu trả lời: Được.
Năm phút sau, Giang Vọng ngồi ở trước máy tính buông ly nước xuống, sau đó ấn mở trò chơi có biểu tượng hình chữ “L”. Vào game rồi, cậu nhìn danh sách bạn tốt của mình thì chợt khựng lại, tại sao Giang Nghiêu lại đang hoạt động thế này?
Diêu Lâm cũng không biết Giang Vọng đang nghĩ gì nên bấm thành lập đội luôn.
Trò chơi cũng tự động ghép đồng đội và đối thủ cho họ.
Lúc này đang là kỳ nghỉ, chỉ cần hai giây là ghép xong, Giang Vọng liền ấn nút “Xác nhận”, tiến vào giao diện của trò chơi.
Cùng lúc đó, Giang Nghiêu mua số cho Lục Lê, lại đổi tên cho cô, nhìn ba chữ “Lê Bạch Bạch” thì nở một nụ cười vừa lòng: “Lê Lê, mau ấn xác nhận đi, chúng ta cùng vào trận!”
Lục Lê hoàn toàn không có cơ hội kháng nghị, chỉ có thể ngoan ngoãn mà làm theo: “Dạ.”
Hai bên cùng tiến vào giao diện của trò chơi, cũng có thể nhìn thấy ID của nhau trong game.
Giang Vọng và Giang Nghiêu đang ở hai chỗ khác nhau, cùng nhìn vào giao diện hiển thị trên máy tính, đồng thời cũng cùng rơi vào im lặng.
Cái quái gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.