Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 28:
Thanh Tây
28/09/2024
“Lê Lê, đây là trò đối kháng 5v5, chia thành ba đường: trên, giữa, dưới và khu vực rừng. Em và anh đi đường dưới, A Dụ sẽ đánh ở khu vực rừng, còn lại hai đường khác em không cần lo.” Giang Nghiêu hào hứng giảng giải với Lục Lê: “Vào game rồi, em chỉ cần đi theo anh, hồi máu cho anh là được.”
Không biết nhìn thấy cái gì mà giọng nói phấn khích của Giang Nghiêu bỗng ngừng lại.
Lục Lê không khỏi nghiêng đầu hỏi: “Anh họ, em còn phải làm gì nữa không?”
Giang Nghiêu nhìn chằm chằm vào ID bên team đối thủ như thể gặp ma: Thanh Kỳ Cô Tửu.
Mẹ kiếp, đây không phải là Giang Vọng sao?
Trong danh sách bạn bè của cậu ấy chỉ có một cái tên văn vẻ như vậy, không biết Giang Vọng nghĩ gì mà lại lấy cái tên này.
Cậu ấy nuốt nước bọt, nói với Lục Lê: “Lê Lê, có lẽ là chúng ta...”
Lục Lê chớp chớp mắt: “Sao thế ạ?”
Giang Nghiêu giống như đang vắt từng chữ ra khỏi miệng: “Có lẽ đã xếp trận gặp trúng Giang Vọng rồi.”
“Anh trai á?!” Lục Lê vui mừng kêu lên, lại chăm chú nhìn màn hình, hỏi: “Anh ấy tên gì vậy? Có đi cùng chúng ta không?”
Giang Nghiêu miễn cưỡng đáp: “Ở bên team kia, tên là ‘Thanh Kỳ Cô Tửu’, tên gì mà kỳ cục hết sức.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Dụ liếc mắt nhìn Giang Nghiêu, cái tên ngốc này.
Cậu ấy thản nhiên nói: “Là thơ của Bạch Cư Dị, ‘Hồng tụ chức lăng khoa thị đế,
Thanh kỳ cô tửu sấn lê hoa.’ Chưa nghe bao giờ à? Giang Nghiêu cậu có đi học không vậy?”
“Mẹ nó.” Giang Nghiêu không hài lòng la lên: “Giang Vọng lại chơi kiểu này à?”
Lâm Thanh Dụ nghĩ đến tên bài thơ, môi hơi giật giật rồi không nói thêm gì nữa.
Lục Lê nhìn chằm chằm ID của Giang Vọng một lúc, đột nhiên hỏi Giang Nghiêu: “Anh họ, anh ấy đi đường nào vậy, em đi cùng anh ấy được không? Em có thể hồi máu cho anh ấy không?”
Giang Nghiêu: “?”
Lâm Thanh Dụ: “?”
“Con nhóc vô lương tâm này.” Giang Nghiêu đưa tay véo má mềm mềm của Lục Lê, hung dữ nói: “Thằng nhóc anh trai của em giờ đang là kẻ địch trong game của em đó. Em phải đánh cậu ta thật mạnh, không được nương tay, biết chưa?”
Lục Lê mím môi, nhỏ giọng nói: “Thôi được rồi.”
Sau khi vào game, Lục Lê ngoan ngoãn đi theo Giang Nghiêu, Giang Nghiêu nói cái gì cô làm cái đó.
Trên màn hình thỉnh thoảng lại hiện lên thông báo “Thanh Kỳ Cô Tửu” đã tiêu diệt.
Giang Nghiêu la hét om sòm: “Đường trên và đường giữa làm sao thế này? A Dụ, cậu không xử lý được cái tên kia à?”
Lâm Thanh Dụ lơ đãng bấm chuột, ánh mắt lướt qua bản đồ, nói: “Tên đó đi đôi với người khác mà người đó hỗ trợ nhanh quá, không có cơ hội bắt được. Nhân vật của cậu ta cũng linh hoạt, cậu có đến cũng khó bắt được.”
Giang Nghiêu không tin, lập tức nói với Lục Lê: “Lê Lê, đi cùng anh.”
Lục Lê “ừm” một tiếng, điều khiển nhân vật nhảy nhót theo sau nhân vật của Giang Nghiêu. Bản đồ khu rừng rất phức tạp, dù Lục Lê tập trung đi theo Giang Nghiêu mà cũng suýt nữa bị lạc.
Cả bọn cuối cùng cũng gặp nhau trong khu rừng.
Lục Lê cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhân vật có tên “Thanh Kỳ Cô Tửu” phát ra vài tia sáng, lúc xa lúc gần.
Đến khi cô cố gắng bấm xong kỹ năng, Giang Nghiêu lại hét lên vài tiếng, rồi mấy người xung quanh cô đột nhiên ngã xuống hết.
Trong rừng rậm chỉ còn lại cô và Giang Vọng.
Và mấy thi thể đã ngã xuống.
Lục Lê thử thăm dò tiến đến gần Giang Vọng một chút, phát hiện Giang Vọng không đánh mình, lại lén lút đến gần hơn. Nhân vật đó vẫn đứng yên tại chỗ, để mặc cô nhìn.
Lục Lê nhìn chăm chú vào màn hình.
Đột nhiên cô bỗng nảy sinh ảo giác rằng Giang Vọng đang thật sự nhìn cô.
Ánh mắt của cậu bình tĩnh mà kiên định.
“Anh họ.” Lục Lê hỏi nhỏ: “Anh ấy có biết là em không?”
Giang Nghiêu nhìn ba chữ “Lê Bạch Bạch”, than thở: “Chắc chắn cậu ta đã biết rồi, nếu không sao chỉ có mình em còn sống.”
Cái thằng nhóc Giang Vọng này, không những không tự ra tay mà còn đuổi hết đồng đội đi, không cho họ đánh Lục Lê.
Lúc này Giang Nghiêu bất đắc dĩ thừa nhận… Giang Vọng thực sự đối xử với Lục Lê còn tốt hơn mình nữa. Nếu là cậu ấy, chắc chắn không nhịn được mà đi trêu chọc em gái rồi.
Giang Nghiêu nhìn hai người này giẫm lên xác của họ mà nhảy nhót, Lục Lê còn xoay quanh Giang Vọng, trong lòng không khỏi có chút ghen tị, không kiềm được mà xúi giục cô: “Lê Lê, mau dùng kỹ năng đánh cậu ta đi!”
Lục Lê do dự một chút, hỏi: “Em đánh anh ấy hả?”
Giang Nghiêu hừ nhẹ: “Trong game chỉ có thắng hoặc thua thôi.”
Lục Lê ngẫm nghĩ, cảm thấy Giang Nghiêu nói cũng có lý, cô nói: “Anh họ, vậy anh nói với anh ấy một tiếng nhé.”
Giang Nghiêu: “...”
Giang Nghiêu gõ chữ trong kênh thế giới: [Lê Lê nói muốn giết cậu.]
Lục Lê chớp chớp mắt, rõ ràng là anh bảo em giết mà, nhưng cô cũng không dám phản bác.
Vài giây sau, cô thấy “Thanh Kỳ Cô Tửu” trả lời: [Lê Lê, theo anh qua đây. Những người khác không được qua.]
Đây là lần đầu tiên Giang Vọng gọi cô là Lê Lê.
Lục Lê ngẩn ra một chút, sau đó vui vẻ chạy theo Giang Vọng. Giang Vọng đi vài bước rồi quay đầu lại nhìn cô một cái, thấy cô theo kịp mới đi tiếp.
Giang Nghiêu và Lâm Thanh Dụ cứ thế trố mắt nhìn Giang Vọng đi đến hang rồng (có thể hiểu là nơi ẩn náu của quái vật lớn trong khu rừng), chủ động đánh rồng vài cái, lại bị rồng cắn lại vài cái làm máu tụt dữ dội, trước khi máu cạn hết thì cậu đã rời đi, tiếp tục gõ chữ: [Bây giờ dùng kỹ năng đánh anh đi.]
Mọi người: “...”
Giang Nghiêu một lòng khinh bỉ: Đồ mưu mô! Còn cố tình làm mất máu để cho Lê Lê giết!
Lục Lê không hề do dự, nhân vật của cô nhảy nhót tiến lên, bấm hai kỹ năng vào nhân vật của Giang Vọng đứng yên tại chỗ. Rất nhanh, trên màn hình hiện lên dòng chữ: Bạn đã tiêu diệt một tướng địch.
Hai mắt Lục Lê sáng lấp lánh, cười khúc khích: “Anh họ, em đã giết anh ấy rồi!”
[Thanh Kỳ Cô Tửu: Còn muốn giết nữa không?]
Lục Lê còn chưa kịp trả lời, Giang Nghiêu đã đập phím cành cạch: [Chơi game nghiêm túc giùm cái!]
[Thanh Kỳ Cô Tửu: Biết rồi.]
Hậu quả của “biết rồi” là…
Giang Nghiêu trừng mắt nhìn bốn người bên phe mình đều chết hết, còn Lục Lê thì đang đuổi đánh Giang Vọng, hai người cứ chạy quanh bản đồ, hết vòng này đến vòng khác, cứ như hẹn hò trong hẻm núi vậy.
Cuối cùng trận này kết thúc với thất bại của đội Giang Nghiêu.
Chỉ có Lục Lê vẫn rất vui vẻ.
Cô cười híp mắt nói: “Anh họ, em không chơi nữa, em muốn xem phim. Anh chơi... Chơi với anh Dụ đi.”
Thấy Lục Lê nói vậy, Lâm Thanh Dụ từ nãy giờ không có phản ứng gì cũng quay đầu nhìn cô, nói: “Team mình thua không phải lỗi của em.”
Lục Lê nhỏ giọng đáp: “Chỉ là em muốn xem phim thôi.”
Lâm Thanh Dụ và Giang Nghiêu cũng không nói thêm gì, cô nhóc này muốn làm gì thì cứ để cô làm vậy, hẳn là là do gặp Giang Vọng nên cô mới vui vẻ như thế.
Ván sau chắc là không gặp Giang Vọng nữa rồi.
Thấy Giang Nghiêu và Lâm Thanh Dụ đeo tai nghe tiếp tục chơi, Lục Lê lén thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi điện thoại của cô cứ rung liên tục, sợ Giang Nghiêu lại hét ầm lên nên cô không dám lấy ra, bây giờ mới dám xem một chút.
Là tin nhắn của Giang Vọng gửi đến.
[Giang Vọng: Cậu đang ở đâu thế, có ở cùng Giang Nghiêu không?]
[Giang Vọng: Có về ăn tối không?]
Lục Lê nhìn tin nhắn hiện lên, chợt nhận ra… Không biết từ lúc nào, Giang Vọng đã không gọi Giang Nghiêu là “anh họ” nữa, mà gọi thẳng tên của anh ấy luôn.
Nhưng Giang Vọng và Giang Nghiêu vốn dĩ cũng không chênh lệch tuổi nhiều.
Cô suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu trả lời tin nhắn.
[Lục Lê: Tôi đang ở nhà bạn của bạn anh họ, ăn tối xong sẽ về.]
[Giang Vọng: Lâm Thanh Dụ? Không thích lễ hội âm nhạc à?]
[Lục Lê: Ừm. Không phải, chỉ là có chút sự cố nên ra ngoài.]
[Giang Vọng: Muốn chơi game nữa không?]
[Lục Lê: Không chơi nữa, tôi xem phim đây, đợi Tuế Tuế ra.]
[Giang Vọng: Người chơi cùng tôi là Diêu Lâm.]
Lục Lê ngơ ngác một chút, trả lời: [Vậy thì sap?]
[Giang Vọng: Không có gì, đi xem phim đi.]
Thường thường thì một khi chơi game là sẽ không cảm nhận được thời gian trôi qua.
Khi Giang Nghiêu rời mắt khỏi màn hình thì trời đã tối sầm. Cậu ấy giật mình nhớ đến Lục Lê vẫn còn ở đây, vội quay đầu tìm, nhìn sang một bên thì thấy cô nhóc đang ngồi cuộn tròn trên ghế xem video.
Giang Nghiêu thò đầu nhìn một chút, gõ nhẹ vào tai nghe của cô: “Lê Lê, đang xem gì đó?”
Lục Lê tháo tai nghe ra, đáp: “Em đang xem người ta chơi đàn. Anh họ, anh có đói không?”
Nghe vậy, Giang Nghiêu bực bội gãi đầu: “Đi thôi, chúng ta đi ăn trước. A Dụ, đi luôn không?”
Lâm Thanh Dụ không động đậy, nói: “Hai người đi đi, tiện thể mua cái gì về cho tôi là được.”
Giang Nghiêu đứng dậy, chìa tay ra với Lục Lê: “Đi nào, muốn ăn gì, anh dẫn em đi.”
Tiếng nói chuyện của hai anh em dần xa.
Lâm Thanh Dụ liếc nhìn điện thoại, thấy có vài cuộc gọi nhỡ, còn có một đống tin nhắn WeChat, đều là đang tìm cậu ấy. Cậu ấy không trả lời cái nào, tiện tay ném điện thoại qua một bên, tiếp tục chơi game.
.
Tám giờ tối.
Diêu Lâm và mẹ cùng đi dạo phố.
Không ngờ trên phố cũng khá nhộn nhịp, những lá cờ đỏ rực treo dọc đường. Con phố sầm uất chật kín người nên họ chọn đoạn đường ít người một chút để đi.
Hai bên đường là các cửa hàng san sát nhau, còn có đèn neon nhấp nháy.
Dáng người Diêu Lâm rất cao, liếc mắt một cái đã thấy quán net cafe phía trước.
Ở độ tuổi này của cậu ta đang là độ tuổi tò mò, thế là không kìm được liếc mắt nhìn thêm vài lần về phía cửa quán net cafe, song lần này lại khiến cậu ta phải ngẩn ra.
Là một cô gái xinh đẹp, làn da trắng nõn, giống như đang phát sáng dưới ánh đêm vậy.
Nhưng đó không phải trọng tâm, trọng tâm là cô gái đó là Lục Lê, em gái của Giang Vọng. Quan trọng hơn là cô đang vào quán net cafe cùng với một nam sinh.
Hai người họ trông có vẻ rất thân thiết.
Diêu Lâm theo phản xạ muốn bước đến cửa quán net cafe, nhưng vừa bước được một bước đã bị mẹ cậu ta tóm lại: “Mẹ còn đang đứng đây mà con dám đi vào quán net cafe à? Diêu Lâm, con nói thử xem như thế có được không?”
“Không phải đâu mẹ ơi, hình như con nhìn thấy bạn học mà.” Diêu Lâm rướn cổ lên, cố gắng nhìn rõ hơn: “Ơ, mẹ đừng kéo mạnh thế. Á, mẹ lại véo tai con nữa!”
Bất kể Diêu Lâm nói gì, mẹ cậu ta cũng không nghe, cứ thế kéo cậu ta đi thẳng.
Nhưng vì chuyện này mà suốt buổi đi dạo Diêu Lâm thấy cứ bồn chồn không yên, cuối cùng không nhịn được gọi cho Giang Vọng. Diêu Lâm chỉ vừa mới nhắn: “Hình như tôi vừa mới thấy em gái của cậu.” Giang Vọng đã gọi điện ngay.
Không biết nhìn thấy cái gì mà giọng nói phấn khích của Giang Nghiêu bỗng ngừng lại.
Lục Lê không khỏi nghiêng đầu hỏi: “Anh họ, em còn phải làm gì nữa không?”
Giang Nghiêu nhìn chằm chằm vào ID bên team đối thủ như thể gặp ma: Thanh Kỳ Cô Tửu.
Mẹ kiếp, đây không phải là Giang Vọng sao?
Trong danh sách bạn bè của cậu ấy chỉ có một cái tên văn vẻ như vậy, không biết Giang Vọng nghĩ gì mà lại lấy cái tên này.
Cậu ấy nuốt nước bọt, nói với Lục Lê: “Lê Lê, có lẽ là chúng ta...”
Lục Lê chớp chớp mắt: “Sao thế ạ?”
Giang Nghiêu giống như đang vắt từng chữ ra khỏi miệng: “Có lẽ đã xếp trận gặp trúng Giang Vọng rồi.”
“Anh trai á?!” Lục Lê vui mừng kêu lên, lại chăm chú nhìn màn hình, hỏi: “Anh ấy tên gì vậy? Có đi cùng chúng ta không?”
Giang Nghiêu miễn cưỡng đáp: “Ở bên team kia, tên là ‘Thanh Kỳ Cô Tửu’, tên gì mà kỳ cục hết sức.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Dụ liếc mắt nhìn Giang Nghiêu, cái tên ngốc này.
Cậu ấy thản nhiên nói: “Là thơ của Bạch Cư Dị, ‘Hồng tụ chức lăng khoa thị đế,
Thanh kỳ cô tửu sấn lê hoa.’ Chưa nghe bao giờ à? Giang Nghiêu cậu có đi học không vậy?”
“Mẹ nó.” Giang Nghiêu không hài lòng la lên: “Giang Vọng lại chơi kiểu này à?”
Lâm Thanh Dụ nghĩ đến tên bài thơ, môi hơi giật giật rồi không nói thêm gì nữa.
Lục Lê nhìn chằm chằm ID của Giang Vọng một lúc, đột nhiên hỏi Giang Nghiêu: “Anh họ, anh ấy đi đường nào vậy, em đi cùng anh ấy được không? Em có thể hồi máu cho anh ấy không?”
Giang Nghiêu: “?”
Lâm Thanh Dụ: “?”
“Con nhóc vô lương tâm này.” Giang Nghiêu đưa tay véo má mềm mềm của Lục Lê, hung dữ nói: “Thằng nhóc anh trai của em giờ đang là kẻ địch trong game của em đó. Em phải đánh cậu ta thật mạnh, không được nương tay, biết chưa?”
Lục Lê mím môi, nhỏ giọng nói: “Thôi được rồi.”
Sau khi vào game, Lục Lê ngoan ngoãn đi theo Giang Nghiêu, Giang Nghiêu nói cái gì cô làm cái đó.
Trên màn hình thỉnh thoảng lại hiện lên thông báo “Thanh Kỳ Cô Tửu” đã tiêu diệt.
Giang Nghiêu la hét om sòm: “Đường trên và đường giữa làm sao thế này? A Dụ, cậu không xử lý được cái tên kia à?”
Lâm Thanh Dụ lơ đãng bấm chuột, ánh mắt lướt qua bản đồ, nói: “Tên đó đi đôi với người khác mà người đó hỗ trợ nhanh quá, không có cơ hội bắt được. Nhân vật của cậu ta cũng linh hoạt, cậu có đến cũng khó bắt được.”
Giang Nghiêu không tin, lập tức nói với Lục Lê: “Lê Lê, đi cùng anh.”
Lục Lê “ừm” một tiếng, điều khiển nhân vật nhảy nhót theo sau nhân vật của Giang Nghiêu. Bản đồ khu rừng rất phức tạp, dù Lục Lê tập trung đi theo Giang Nghiêu mà cũng suýt nữa bị lạc.
Cả bọn cuối cùng cũng gặp nhau trong khu rừng.
Lục Lê cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhân vật có tên “Thanh Kỳ Cô Tửu” phát ra vài tia sáng, lúc xa lúc gần.
Đến khi cô cố gắng bấm xong kỹ năng, Giang Nghiêu lại hét lên vài tiếng, rồi mấy người xung quanh cô đột nhiên ngã xuống hết.
Trong rừng rậm chỉ còn lại cô và Giang Vọng.
Và mấy thi thể đã ngã xuống.
Lục Lê thử thăm dò tiến đến gần Giang Vọng một chút, phát hiện Giang Vọng không đánh mình, lại lén lút đến gần hơn. Nhân vật đó vẫn đứng yên tại chỗ, để mặc cô nhìn.
Lục Lê nhìn chăm chú vào màn hình.
Đột nhiên cô bỗng nảy sinh ảo giác rằng Giang Vọng đang thật sự nhìn cô.
Ánh mắt của cậu bình tĩnh mà kiên định.
“Anh họ.” Lục Lê hỏi nhỏ: “Anh ấy có biết là em không?”
Giang Nghiêu nhìn ba chữ “Lê Bạch Bạch”, than thở: “Chắc chắn cậu ta đã biết rồi, nếu không sao chỉ có mình em còn sống.”
Cái thằng nhóc Giang Vọng này, không những không tự ra tay mà còn đuổi hết đồng đội đi, không cho họ đánh Lục Lê.
Lúc này Giang Nghiêu bất đắc dĩ thừa nhận… Giang Vọng thực sự đối xử với Lục Lê còn tốt hơn mình nữa. Nếu là cậu ấy, chắc chắn không nhịn được mà đi trêu chọc em gái rồi.
Giang Nghiêu nhìn hai người này giẫm lên xác của họ mà nhảy nhót, Lục Lê còn xoay quanh Giang Vọng, trong lòng không khỏi có chút ghen tị, không kiềm được mà xúi giục cô: “Lê Lê, mau dùng kỹ năng đánh cậu ta đi!”
Lục Lê do dự một chút, hỏi: “Em đánh anh ấy hả?”
Giang Nghiêu hừ nhẹ: “Trong game chỉ có thắng hoặc thua thôi.”
Lục Lê ngẫm nghĩ, cảm thấy Giang Nghiêu nói cũng có lý, cô nói: “Anh họ, vậy anh nói với anh ấy một tiếng nhé.”
Giang Nghiêu: “...”
Giang Nghiêu gõ chữ trong kênh thế giới: [Lê Lê nói muốn giết cậu.]
Lục Lê chớp chớp mắt, rõ ràng là anh bảo em giết mà, nhưng cô cũng không dám phản bác.
Vài giây sau, cô thấy “Thanh Kỳ Cô Tửu” trả lời: [Lê Lê, theo anh qua đây. Những người khác không được qua.]
Đây là lần đầu tiên Giang Vọng gọi cô là Lê Lê.
Lục Lê ngẩn ra một chút, sau đó vui vẻ chạy theo Giang Vọng. Giang Vọng đi vài bước rồi quay đầu lại nhìn cô một cái, thấy cô theo kịp mới đi tiếp.
Giang Nghiêu và Lâm Thanh Dụ cứ thế trố mắt nhìn Giang Vọng đi đến hang rồng (có thể hiểu là nơi ẩn náu của quái vật lớn trong khu rừng), chủ động đánh rồng vài cái, lại bị rồng cắn lại vài cái làm máu tụt dữ dội, trước khi máu cạn hết thì cậu đã rời đi, tiếp tục gõ chữ: [Bây giờ dùng kỹ năng đánh anh đi.]
Mọi người: “...”
Giang Nghiêu một lòng khinh bỉ: Đồ mưu mô! Còn cố tình làm mất máu để cho Lê Lê giết!
Lục Lê không hề do dự, nhân vật của cô nhảy nhót tiến lên, bấm hai kỹ năng vào nhân vật của Giang Vọng đứng yên tại chỗ. Rất nhanh, trên màn hình hiện lên dòng chữ: Bạn đã tiêu diệt một tướng địch.
Hai mắt Lục Lê sáng lấp lánh, cười khúc khích: “Anh họ, em đã giết anh ấy rồi!”
[Thanh Kỳ Cô Tửu: Còn muốn giết nữa không?]
Lục Lê còn chưa kịp trả lời, Giang Nghiêu đã đập phím cành cạch: [Chơi game nghiêm túc giùm cái!]
[Thanh Kỳ Cô Tửu: Biết rồi.]
Hậu quả của “biết rồi” là…
Giang Nghiêu trừng mắt nhìn bốn người bên phe mình đều chết hết, còn Lục Lê thì đang đuổi đánh Giang Vọng, hai người cứ chạy quanh bản đồ, hết vòng này đến vòng khác, cứ như hẹn hò trong hẻm núi vậy.
Cuối cùng trận này kết thúc với thất bại của đội Giang Nghiêu.
Chỉ có Lục Lê vẫn rất vui vẻ.
Cô cười híp mắt nói: “Anh họ, em không chơi nữa, em muốn xem phim. Anh chơi... Chơi với anh Dụ đi.”
Thấy Lục Lê nói vậy, Lâm Thanh Dụ từ nãy giờ không có phản ứng gì cũng quay đầu nhìn cô, nói: “Team mình thua không phải lỗi của em.”
Lục Lê nhỏ giọng đáp: “Chỉ là em muốn xem phim thôi.”
Lâm Thanh Dụ và Giang Nghiêu cũng không nói thêm gì, cô nhóc này muốn làm gì thì cứ để cô làm vậy, hẳn là là do gặp Giang Vọng nên cô mới vui vẻ như thế.
Ván sau chắc là không gặp Giang Vọng nữa rồi.
Thấy Giang Nghiêu và Lâm Thanh Dụ đeo tai nghe tiếp tục chơi, Lục Lê lén thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi điện thoại của cô cứ rung liên tục, sợ Giang Nghiêu lại hét ầm lên nên cô không dám lấy ra, bây giờ mới dám xem một chút.
Là tin nhắn của Giang Vọng gửi đến.
[Giang Vọng: Cậu đang ở đâu thế, có ở cùng Giang Nghiêu không?]
[Giang Vọng: Có về ăn tối không?]
Lục Lê nhìn tin nhắn hiện lên, chợt nhận ra… Không biết từ lúc nào, Giang Vọng đã không gọi Giang Nghiêu là “anh họ” nữa, mà gọi thẳng tên của anh ấy luôn.
Nhưng Giang Vọng và Giang Nghiêu vốn dĩ cũng không chênh lệch tuổi nhiều.
Cô suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu trả lời tin nhắn.
[Lục Lê: Tôi đang ở nhà bạn của bạn anh họ, ăn tối xong sẽ về.]
[Giang Vọng: Lâm Thanh Dụ? Không thích lễ hội âm nhạc à?]
[Lục Lê: Ừm. Không phải, chỉ là có chút sự cố nên ra ngoài.]
[Giang Vọng: Muốn chơi game nữa không?]
[Lục Lê: Không chơi nữa, tôi xem phim đây, đợi Tuế Tuế ra.]
[Giang Vọng: Người chơi cùng tôi là Diêu Lâm.]
Lục Lê ngơ ngác một chút, trả lời: [Vậy thì sap?]
[Giang Vọng: Không có gì, đi xem phim đi.]
Thường thường thì một khi chơi game là sẽ không cảm nhận được thời gian trôi qua.
Khi Giang Nghiêu rời mắt khỏi màn hình thì trời đã tối sầm. Cậu ấy giật mình nhớ đến Lục Lê vẫn còn ở đây, vội quay đầu tìm, nhìn sang một bên thì thấy cô nhóc đang ngồi cuộn tròn trên ghế xem video.
Giang Nghiêu thò đầu nhìn một chút, gõ nhẹ vào tai nghe của cô: “Lê Lê, đang xem gì đó?”
Lục Lê tháo tai nghe ra, đáp: “Em đang xem người ta chơi đàn. Anh họ, anh có đói không?”
Nghe vậy, Giang Nghiêu bực bội gãi đầu: “Đi thôi, chúng ta đi ăn trước. A Dụ, đi luôn không?”
Lâm Thanh Dụ không động đậy, nói: “Hai người đi đi, tiện thể mua cái gì về cho tôi là được.”
Giang Nghiêu đứng dậy, chìa tay ra với Lục Lê: “Đi nào, muốn ăn gì, anh dẫn em đi.”
Tiếng nói chuyện của hai anh em dần xa.
Lâm Thanh Dụ liếc nhìn điện thoại, thấy có vài cuộc gọi nhỡ, còn có một đống tin nhắn WeChat, đều là đang tìm cậu ấy. Cậu ấy không trả lời cái nào, tiện tay ném điện thoại qua một bên, tiếp tục chơi game.
.
Tám giờ tối.
Diêu Lâm và mẹ cùng đi dạo phố.
Không ngờ trên phố cũng khá nhộn nhịp, những lá cờ đỏ rực treo dọc đường. Con phố sầm uất chật kín người nên họ chọn đoạn đường ít người một chút để đi.
Hai bên đường là các cửa hàng san sát nhau, còn có đèn neon nhấp nháy.
Dáng người Diêu Lâm rất cao, liếc mắt một cái đã thấy quán net cafe phía trước.
Ở độ tuổi này của cậu ta đang là độ tuổi tò mò, thế là không kìm được liếc mắt nhìn thêm vài lần về phía cửa quán net cafe, song lần này lại khiến cậu ta phải ngẩn ra.
Là một cô gái xinh đẹp, làn da trắng nõn, giống như đang phát sáng dưới ánh đêm vậy.
Nhưng đó không phải trọng tâm, trọng tâm là cô gái đó là Lục Lê, em gái của Giang Vọng. Quan trọng hơn là cô đang vào quán net cafe cùng với một nam sinh.
Hai người họ trông có vẻ rất thân thiết.
Diêu Lâm theo phản xạ muốn bước đến cửa quán net cafe, nhưng vừa bước được một bước đã bị mẹ cậu ta tóm lại: “Mẹ còn đang đứng đây mà con dám đi vào quán net cafe à? Diêu Lâm, con nói thử xem như thế có được không?”
“Không phải đâu mẹ ơi, hình như con nhìn thấy bạn học mà.” Diêu Lâm rướn cổ lên, cố gắng nhìn rõ hơn: “Ơ, mẹ đừng kéo mạnh thế. Á, mẹ lại véo tai con nữa!”
Bất kể Diêu Lâm nói gì, mẹ cậu ta cũng không nghe, cứ thế kéo cậu ta đi thẳng.
Nhưng vì chuyện này mà suốt buổi đi dạo Diêu Lâm thấy cứ bồn chồn không yên, cuối cùng không nhịn được gọi cho Giang Vọng. Diêu Lâm chỉ vừa mới nhắn: “Hình như tôi vừa mới thấy em gái của cậu.” Giang Vọng đã gọi điện ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.