Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 33:
Thanh Tây
28/09/2024
Vừa dứt lời, Giang Vọng nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú: “Em có muốn không?”
Lục Lê mím môi, trả lời thật lòng: “Không muốn.”
Trước kia ở thế giới này, cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Những năm tháng thanh xuân mà cô không chưa từng cẩn thận quý trọng, giờ đây cô muốn tìm lại nó. Bây giờ, bên cạnh cô có Giang Vọng, Giang Nghiêu, Sầm Tuế, Giang Nam Uý, Bùi Nhượng và cả những người khác nữa.
Những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng quý báu như này, Lục Lê không muốn bỏ lỡ.
Vì… Cô không biết được vào lúc nào mình sẽ phải rời đi.
Giang Vọng im lặng nhìn cô một lúc lâu, nói nhỏ: “Anh không muốn nhảy lớp. Tập trung xem thi đấu đi, không phải em đã hứa với Giang Nghiêu là sẽ chụp ảnh cho anh ấy sao?”
“Ôi, đúng rồi!” Lục Lê nhớ đến Giang Nghiêu, lấy máy ảnh từ trong ba lô ra, bắt đầu tìm kiếm Giang Nghiêu trên sân vận động, miệng còn lẩm bẩm: “Anh họ chắc chắn là chạy rất giỏi, khi còn bé anh ấy luôn nhanh như gió vậy.”
Giang Vọng khựng lại một chút, nói: “Em thích những người chạy nhanh sao?”
Lục Lê bối rối: “Câu hỏi kỳ quặc gì thế này?”
Câu hỏi này đặt ra không nhằm một mục đích nào cả.
Lục Lê suy nghĩ một hồi, chần chừ đáp: “Anh họ chạy không nhanh thì em cũng thích.”
Giang Vọng không nói gì, dời mắt đi, ra hiệu cho cô xem thi đấu.
Tiếp sau đó, hai người vẫn cứ im lặng như vậy.
Sân cỏ màu xanh làm nổi bật những đường chạy bên cạnh, các góc khác đều đang diễn ra các môn thi đấu. Đám đông chen chúc bao quanh, làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.
Chỉ có đường chạy màu đỏ vẫn vô cùng rõ ràng.
Tại vạch xuất phát, tất cả các vận động viên đều đã trong tư thế sẵn sàng, chỉ còn chờ một tiếng súng vang lên.
Lục Lê lia ống kính tìm kiếm Giang Nghiêu, thấy anh ấy không có trong nhóm này thì lập tức lia máy ảnh sang tìm chỗ khác.
Thời gian trôi qua từng phút, Lục Lê liếm liếm môi, cảm thấy trong miệng trống rỗng, không có hương vị gì. Vì vậy, cô đưa máy ảnh vào lòng Giang Vọng: “Anh trai, anh chụp ảnh giúp em nhé, em muốn ăn khoai tây chiên một chút.”
Giang Vọng cầm lấy máy ảnh, cụp mắt vài lần, lật qua lật lại xem những tấm ảnh trước đó Lục Lê đã chụp.
Cô không thường mang theo máy ảnh ra ngoài, đa số các bức ảnh đều được chụp trong sân nhà hoặc ở cổng nhà.
Cô thích chụp những bức ảnh bầu trời trong nhiều tâm trạng khác nhau, những chú chim và côn trùng đầy màu sắc, ánh nắng xuyên qua những tán cây, góc sân nhỏ, quá trình sinh trưởng chậm rãi của quả quýt và nhiều hơn thế nữa.
Nhưng nhiều hơn hẳn vẫn là Giang Vọng.
Ở mỗi giai đoạn, mỗi mùa khác nhau thì những bức ảnh của Giang Vọng cũng đều khác nhau, bức ảnh nào cũng tràn trề sức sống.
Ánh mắt cậu nhìn vào ống kính, phản chiếu những ánh sáng nhỏ vụn.
Đây là Giang Vọng trong mắt Lục Lê.
Cũng là Giang Vọng chỉ khi ở bên cạnh Lục Lê.
Nếu không có Lục Lê, cuộc sống của cậu sẽ có hình thù ra sao?
Giang Vọng không thể nào nghĩ ra được.
Cậu nhếch môi sau đó hạ xuống, giơ máy ảnh lên để tìm kiếm Giang Nghiêu.
Gần mười một giờ, vẫn còn rất nhiều môn thi đấu đang diễn ra.
Lục Lê vì mải mê ăn đồ ăn vặt mà bỏ lỡ cơ hội chụp ảnh cho Giang Nghiêu, lúc này, cô đang chột dạ kiểm tra những tấm ảnh mà Giang Vọng chụp được.
“Giang Vọng!” Diêu Lâm đứng ở phía dưới khán đài, tiếng gọi rõ ràng đã vang vọng qua hàng chục dãy ghế ngồi: “Bên kia có sân bóng rổ, có muốn chơi một trận không? Có cả trường Sùng Anh và trung học số sáu nữa đấy!”
Lục Lê suy nghĩ một hồi, nghiêng đầu nhìn Giang Vọng: “Lần này, ba trường muốn so tài với nhau hả?”
Giang Vọng “ừ” một tiếng: “Chắc là thế, trước đó có nghe bọn họ nói qua rồi.”
Lục Lê chớp chớp mắt: “Anh có tham gia không?”
Giang Vọng nhìn về phía Lục Lê, còn chưa lên tiếng thì Lục Lê đã biết cậu đang lo lắng điều gì, nói: “Em sẽ đi tìm Tuế Tuế, chụp ảnh cho anh họ xong em sẽ lập tức quay lại sân bóng rổ tìm anh. Anh cứ chơi đi nhé, các anh ấy đều đang đợi anh kìa.”
Dù Lục Lê có nói vậy thì Giang Vọng cũng không đồng ý ngay.
Đang định nói gì đó thì Diêu Lâm ở bên dưới khán đài lại la lên: “Giang Vọng! Chuyện này ảnh hưởng đến mặt mũi của trung học số một đó nhé, cậu mau xuống đây ngay cho tôi!”
Giờ thì khó xử rồi đây, các nam sinh khác ở lớp 7A1 cũng tới tìm Giang Vọng, từng người một đều nói muốn “mượn anh trai” với Lục Lê.
Lục Lê cười tủm tỉm, thúc giục cậu: “Anh nhanh lên đi.”
Giang Vọng nhíu mày, nhìn Lục Lê một cái rồi lập tức bị các nam sinh khác kéo đi.
Sau khi Giang Vọng rời đi, Lục Lê đi xuống phía dưới khán đài, chạy xuống đường đua, định sẽ chụp ảnh chính diện cho Giang Nghiêu.
Trên đường đua có rất đông người, cô lại đang đội mũ nên lúc này không có mấy ai chú ý đến cô. Lục Lê nghe thông báo cho các vận động viên tham gia giải chạy 100 mét đến khu vực kiểm tra trước để thi đấu, cô vội giơ máy ảnh tìm Giang Nghiêu nhưng tìm một lúc vẫn không thấy đâu mà lại nhìn thấy Sầm Tuế.
Trong màn ảnh, Sầm Tuế đang bước vào hồ bơi cùng một cô gái xa lạ.
Hai người họ đang đứng cách nhau một khoảng cách không gần cũng không xa, nhìn thoáng qua còn tưởng như không quen biết gì.
Lục Lê giật mình một chút, Đại hội Thể dục Thể thao lần này đâu có giải thi bơi lội, Sầm Tuế thì lại sợ nước, sao lại có thể tới bể bơi được nhỉ?
Suy nghĩ này vừa nảy lên, hệ thống trò chơi mà bấy lâu nay vẫn im hơi lặng tiếng đột nhiên tự động hiện ra. Giao diện tự động chuyển đến túi thẻ bài.
Trong đó, thẻ bài Sầm Tuế đang lấp loé.
Lục Lê nhấp vào thẻ bài để xem thông báo: [Rơi xuống nước.]
Lục Lê lập tức nhớ đến nụ cười nhếch mép đầy tinh ranh của Sầm Tuế vào sáng nay, lòng cô chợt nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Lúc này, Lục Lê không còn quan tâm đến Giang Nghiêu nữa, vội vã chạy về phía bể bơi.
“A Dụ, sân bóng rổ bên kia đang thi đấu đấy, cậu không tham gia sao? A Dụ? Cậu nhìn đi đâu vậy…”
Lâm Thanh Dụ dừng bước, ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy dõi theo cô gái đang chạy đi.
Một lát sau, cậu ấy mở miệng hỏi người bên cạnh: “Hôm nay có thi đấu bơi lội sao?”
Người bên cạnh bối rối: “Không có mà, ba ngày nay không có ngày nào có hết. Với lại tôi nghe nói vì sự an toàn của các học sinh mà bể bơi cũng đã đóng cửa rồi, không thể vào được. A Dụ, chúng ta…”
“Giang Nghiêu đâu rồi?” Lâm Thanh Dụ ngắt lời.
“A Nghiêu ư, chắc là đang thi đấu đấy. Đi, A Dụ, chúng ta tới sân bóng rổ xem tình hình trận đấu thế nào rồi.”
Lâm Thanh Dụ dời mắt, sải bước cùng người bên cạnh đi về phía sân bóng rổ.
Bên lề sân bóng rổ đông nghịt người, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cổ vũ.
Dáng người Lâm Thanh Dụ cao ráo, đứng bên ngoài đã nhìn thấy được Giang Vọng ở trong sân. Có lẻ là ánh nhìn của cậu ấy quá trắng trợn nên người thiếu niên đang chạy trong sân cũng nhạy bén nhận ra, nghiêng đầu nhìn thẳng về phía cậu ấy.
Vào lúc này, thứ loé lên trong đầu Lâm Thanh Dụ là đôi mắt mà cậu ấy đã nhìn thấy trong hẻm nhỏ.
Cậu ấy đột nhiên giơ tay, tư thế như đang yêu cầu tạm dừng, kêu to: “Giang Vọng, dừng lại một chút.”
Những người đang chơi trong sân bóng rổ đều dừng lại, đều là học sinh trường Sùng Anh. Giang Vọng ra hiệu với trọng tài sau đó chạy về hướng Lâm Thanh Dụ. Về những chuyện liên quan đến Lục Lê, Giang Vọng luôn luôn có một loại trực giác rất kỳ lạ.
“Lục Lê có chuyện gì sao?”
Giang Vọng thở hổn hển, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lâm Thanh Dụ.
Lâm Thanh Dụ không hề thấy kinh ngạc với trực giác của Giang Vọng, nói ngắn gọn: “Em ấy chạy đến bể bơi, có vẻ như rất gấp gáp.”
Ánh mắt Giang Vọng hơi trầm xuống: “Bao lâu rồi?”
Lâm Thanh Dụ trả lời: “Chưa đầy năm phút.”
Hai người nhanh chóng trao đổi xong, Giang Vọng xông vào đám người chạy thẳng ra ngoài, không quay đầu lại lần nào.
Giữa đám đông, Diệu Lâm ngơ ngác chạy đến lề sân bóng, la lên: “Giang Vọng! Cậu đi đâu thế? Chúng ta đang thiếu người mà!”
Lâm Thanh Dụ nhìn lên người thiếu niên cao lớn kia, bỗng nhiên cởi áo ngoài ra đưa cho người bên cạnh, nói với Diệu Lâm: “Tôi chơi thay cậu ta.”
Diệu Lâm ngây người: “Cậu không phải là học sinh trường Sùng Anh sao? Muốn sang chơi cho trung học số một ư?”
Lâm Thanh Dụ khinh khỉnh nói: “Mặt mũi trường trung học số một đâu có lớn đến vậy, tôi chỉ chơi thay cho Giang Vọng mà thôi.”
Diêu Lâm: “...”
Tại bể bơi.
Ông lão được gọi tới giữ cửa tạm thời ở bể bơi đang vô cùng bực bội, đứa trẻ nào nghịch ngợm đến vậy, lại dám phá hỏng khoá ở cửa phụ thế này. Ông ấy mang kính lão, khom lưng cẩn thận nhìn ổ khoá, chưa kịp tìm ra nguyên nhân thì bên cạnh bỗng xuất hiện một cậu thanh niên.
Ồ, nhìn là biết ngay đây là một cậu bé đẹp trai rồi.
Không chờ ông ấy hỏi gì, cậu trai khôi ngô này đã vội vả nói “xin thứ lỗi” rồi đẩy cửa chạy vào trong.
Ông lão sửng sốt, vội vàng la lên: “Hôm nay không mở cửa! Cháu trai mau quay lại đây!”
Nhưng cậu trai ấy cũng không chú ý đến lời của ông, không quay đầu lại, chạy thẳng về phía bể bơi. Ông lão lo lắng vỗ trán, mau chóng chạy theo, sợ rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra, đuổi theo được một đoạn, ông ấy vừa sốt ruột vừa quyết định quay trở lại báo cho bảo vệ trước.
Giang Vọng thở hổn hển, trong đầu hiện lên đủ loại khả năng có thể xảy ra.
Lục Lê sẽ thể nào đang êm đẹp lại muốn đến bể bơi, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Những người Lục Lê quen biết không nhiều, Đại hội Thể dục Thể thao lần này là ba trường kết hợp tổ chức, trừ trường trung học số một ra thì còn có cả Sùng Anh và trung học số sáu.
Giang Thâm, Giang Thiển…
Nghĩ đến nhà họ Giang, Giang Vọng lập tức siết chặt nắm đấm.
Lúc này, trong bể bơi.
Lục Lê nhảy vào hồ bơi lạnh như băng, Sầm Tuế đang không ngừng vùng vẫy trong làn nước.
Trên mặt nước, có thể nhìn thấy được hai bóng người lờ mờ đứng ở cạnh bể bơi, là Giang Thâm và Giang Thiển. Giang Thâm không biết đã thăm dò được từ đâu mà biết được thông tin là Sầm Tuế rất sợ nước, dụ dỗ cô ấy đi đến bể bơi, sau đó Giang Thiển đã thẳng tay đẩy cô ấy xuống nước.
Giang Thiển lạnh lùng nhìn Sầm Tuế đang chật vật vùng vẫy trong làn nước, chế giễu: “Ở khu vực nước cạn mà cũng sợ đến thế sao?”
Giang Thâm lại nhìn thấy Lục Lê, thuận miệng hỏi: “Anh nhớ con bé này… Tên là gì nhỉ?”
“Lục Lê.” Giọng Giang Thiển trong vô thức lộ ra vẻ khó chịu: “Ở đâu cũng có mặt cô ta.”
Nghe vậy, Giang Thâm nhìn Giang Thiển, nói: “Em có vẻ rất ghét nó nhỉ.”
Giang Thiển không hề phủ nhận: “Ừ.”
Giang Thâm không hỏi nguyên nhân, bọn họ là hai anh em sinh đôi, trong lòng Giang Thiển nghĩ gì thì cậu ta cơ bản đều biết rõ. Chỉ là cậu ta không hiểu được vì sao Giang Thiển lại luôn đối nghịch với Lục Lê, nếu là cậu ta thì cậu ta sẽ trực tiếp đi bắt nạt Giang Vọng.
Suy nghĩ một lúc, Giang Thâm nói: “Thiển, em đang ghen tị với con bé đấy à.”
Giang Thiển trừng mắt nhìn Giang Thâm: “Anh im ngay.”
Hai người còn đang nói chuyện thì Lục Lê đã xuống nước ôm chầm lấy Sầm Tuế.
Giang Vọng cũng chạy đến bể bơi, cậu liếc nhìn qua liền thấy Lục Lê đang ở trong làn nước.
Thân hình mảnh mai của người thiếu nữ đang cố gắng chống đỡ trọng lượng của một người khác, khuôn mặt trắng trẻo giờ đã tái nhợt đi, trong mắt tràn đầy sự hoảng hốt.
Đồng tử của Giang Vọng co lại, không quan tâm đến hai người đang đứng trên bờ, khom lưng định nhảy xuống nước, Giang Thiển lại không nhịn được tiến lên phía trước níu lại: “Giang Vọng, đây là khu vực nước cạn mà thôi.”
Người thiếu niên quay đầu nhìn cô ta một cái.
Trong đôi mắt đen láy chứa đầu sự hung hãn và lạnh lùng mà Giang Thiển trước nay chưa từng nhìn thấy.
Giang Thâm nhìn dáng vẻ này của Giang Vọng, bỗng nhiên nhớ lại khoảnh khắc năm đó khi Giang Vọng suýt chút nữa thì cắn vào cổ của cậu ta.
Cậu ta lập tức tiến lên kéo Giang Thiển lại: “Thiển, em quản cậu ta làm gì chứ?”
Giang Vọng hất mạnh Giang Thiển ra, chưa kịp nhảy xuống nước thì Lục Lê đã ôm Sầm Tuế bơi vào bờ.
May mắn rằng đây là khu vực nước nông, Sầm Tuế thấy người bơi đến là cô nên cũng không giãy giụa nhiều, Lục Lê nhẹ nhàng xoa cổ Sầm Tuế, liên tục dỗ dành: “Không sao rồi, Tuế Tuế, đừng sợ. Anh ơi, anh bế cậu ấy lên giúp em với.”
Cậu thiếu niên giơ tay ra nhưng lại đột ngột chuyển hướng.
Lục Lê thở phào nhẹ nhõm, tự mình đỡ thành hồ bơi leo lên, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị cậu thiếu niên ướt sũng nửa người ôm chặt vào lòng. Cô do dự một hồi mới đưa tay ra ôm lấy cậu, khẽ nói: “Anh trai, em không sao.”
Tim Giang Vọng đập mãnh liệt.
Thậm chí cậu cũng không để ý đến lực ôm của mình mạnh đến đâu, cũng không quan tâm rằng cô đang ướt đẫm. Lúc này, chỉ có nhiệt độ từ cơ thể cô mới có thể xoa dịu được cảm xúc dữ dội của cậu.
Bên cạnh, mặc dù Sầm Tuế vẫn còn chưa hết sợ nhưng đầu óc cô ấy vẫn khá lanh lợi, phản ứng đầu tiên của cô ấy là mò mẫm tìm điện thoại, muốn chụp lại cảnh tượng này. Nhưng mò mẫm mãi cũng không thấy điện thoại đâu, chắc chắn là làm rơi xuống nước mất rồi.
Nghĩ đến đây, Sầm Tuế nổi giận, hùng hổ tiến lại gần Giang Thiển: “Giang Thiển!”
Gọi xong thì lập tức nhào đến.
Giang Thiển thấy bộ dạng ướt như chuột lột của Sầm Tuế, theo phản xạ muốn trốn ra sau lưng Giang Thâm. Nhưng Giang Thâm lại thấy bản thân mình là con trai thì không nên trực tiếp bắt nạt con gái, suy nghĩ một hồi rồi quyết định tránh ra.
“Giang Thâm!”
Giang Thiển hét lên một tiếng, Sầm Tuế ngay lập tức nhào qua.
Hai người đánh nhau.
Nghe thấy tiếng động, Lục Lê không kiềm được mà nhỏ giọng gọi: “Anh trai.”
Cậu thiếu niên đang áp vào má cô hổn hển bỗng nhiên buông cô ra, đi thẳng đến chỗ Giang Thâm. Lục Lê ngẩn ra một lúc, vừa quay người lại đã thấy Giang Vọng hung hăng giáng một cú đấm vào Giang Thâm.
Thế là…
Giang Vọng và Giang Thâm lao vào đánh nhau.
Sầm Tuế và Giang Thiển cũng đang đánh nhau.
Lục Lê: “...”
Cô hắt hơi một cái, vuốt vuốt chóp mũi.
Nhìn trái nhìn phải, nhìn một hồi cũng không biết nên kéo người nào ra trước.
Lục Lê mím môi, trả lời thật lòng: “Không muốn.”
Trước kia ở thế giới này, cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Những năm tháng thanh xuân mà cô không chưa từng cẩn thận quý trọng, giờ đây cô muốn tìm lại nó. Bây giờ, bên cạnh cô có Giang Vọng, Giang Nghiêu, Sầm Tuế, Giang Nam Uý, Bùi Nhượng và cả những người khác nữa.
Những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng quý báu như này, Lục Lê không muốn bỏ lỡ.
Vì… Cô không biết được vào lúc nào mình sẽ phải rời đi.
Giang Vọng im lặng nhìn cô một lúc lâu, nói nhỏ: “Anh không muốn nhảy lớp. Tập trung xem thi đấu đi, không phải em đã hứa với Giang Nghiêu là sẽ chụp ảnh cho anh ấy sao?”
“Ôi, đúng rồi!” Lục Lê nhớ đến Giang Nghiêu, lấy máy ảnh từ trong ba lô ra, bắt đầu tìm kiếm Giang Nghiêu trên sân vận động, miệng còn lẩm bẩm: “Anh họ chắc chắn là chạy rất giỏi, khi còn bé anh ấy luôn nhanh như gió vậy.”
Giang Vọng khựng lại một chút, nói: “Em thích những người chạy nhanh sao?”
Lục Lê bối rối: “Câu hỏi kỳ quặc gì thế này?”
Câu hỏi này đặt ra không nhằm một mục đích nào cả.
Lục Lê suy nghĩ một hồi, chần chừ đáp: “Anh họ chạy không nhanh thì em cũng thích.”
Giang Vọng không nói gì, dời mắt đi, ra hiệu cho cô xem thi đấu.
Tiếp sau đó, hai người vẫn cứ im lặng như vậy.
Sân cỏ màu xanh làm nổi bật những đường chạy bên cạnh, các góc khác đều đang diễn ra các môn thi đấu. Đám đông chen chúc bao quanh, làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.
Chỉ có đường chạy màu đỏ vẫn vô cùng rõ ràng.
Tại vạch xuất phát, tất cả các vận động viên đều đã trong tư thế sẵn sàng, chỉ còn chờ một tiếng súng vang lên.
Lục Lê lia ống kính tìm kiếm Giang Nghiêu, thấy anh ấy không có trong nhóm này thì lập tức lia máy ảnh sang tìm chỗ khác.
Thời gian trôi qua từng phút, Lục Lê liếm liếm môi, cảm thấy trong miệng trống rỗng, không có hương vị gì. Vì vậy, cô đưa máy ảnh vào lòng Giang Vọng: “Anh trai, anh chụp ảnh giúp em nhé, em muốn ăn khoai tây chiên một chút.”
Giang Vọng cầm lấy máy ảnh, cụp mắt vài lần, lật qua lật lại xem những tấm ảnh trước đó Lục Lê đã chụp.
Cô không thường mang theo máy ảnh ra ngoài, đa số các bức ảnh đều được chụp trong sân nhà hoặc ở cổng nhà.
Cô thích chụp những bức ảnh bầu trời trong nhiều tâm trạng khác nhau, những chú chim và côn trùng đầy màu sắc, ánh nắng xuyên qua những tán cây, góc sân nhỏ, quá trình sinh trưởng chậm rãi của quả quýt và nhiều hơn thế nữa.
Nhưng nhiều hơn hẳn vẫn là Giang Vọng.
Ở mỗi giai đoạn, mỗi mùa khác nhau thì những bức ảnh của Giang Vọng cũng đều khác nhau, bức ảnh nào cũng tràn trề sức sống.
Ánh mắt cậu nhìn vào ống kính, phản chiếu những ánh sáng nhỏ vụn.
Đây là Giang Vọng trong mắt Lục Lê.
Cũng là Giang Vọng chỉ khi ở bên cạnh Lục Lê.
Nếu không có Lục Lê, cuộc sống của cậu sẽ có hình thù ra sao?
Giang Vọng không thể nào nghĩ ra được.
Cậu nhếch môi sau đó hạ xuống, giơ máy ảnh lên để tìm kiếm Giang Nghiêu.
Gần mười một giờ, vẫn còn rất nhiều môn thi đấu đang diễn ra.
Lục Lê vì mải mê ăn đồ ăn vặt mà bỏ lỡ cơ hội chụp ảnh cho Giang Nghiêu, lúc này, cô đang chột dạ kiểm tra những tấm ảnh mà Giang Vọng chụp được.
“Giang Vọng!” Diêu Lâm đứng ở phía dưới khán đài, tiếng gọi rõ ràng đã vang vọng qua hàng chục dãy ghế ngồi: “Bên kia có sân bóng rổ, có muốn chơi một trận không? Có cả trường Sùng Anh và trung học số sáu nữa đấy!”
Lục Lê suy nghĩ một hồi, nghiêng đầu nhìn Giang Vọng: “Lần này, ba trường muốn so tài với nhau hả?”
Giang Vọng “ừ” một tiếng: “Chắc là thế, trước đó có nghe bọn họ nói qua rồi.”
Lục Lê chớp chớp mắt: “Anh có tham gia không?”
Giang Vọng nhìn về phía Lục Lê, còn chưa lên tiếng thì Lục Lê đã biết cậu đang lo lắng điều gì, nói: “Em sẽ đi tìm Tuế Tuế, chụp ảnh cho anh họ xong em sẽ lập tức quay lại sân bóng rổ tìm anh. Anh cứ chơi đi nhé, các anh ấy đều đang đợi anh kìa.”
Dù Lục Lê có nói vậy thì Giang Vọng cũng không đồng ý ngay.
Đang định nói gì đó thì Diêu Lâm ở bên dưới khán đài lại la lên: “Giang Vọng! Chuyện này ảnh hưởng đến mặt mũi của trung học số một đó nhé, cậu mau xuống đây ngay cho tôi!”
Giờ thì khó xử rồi đây, các nam sinh khác ở lớp 7A1 cũng tới tìm Giang Vọng, từng người một đều nói muốn “mượn anh trai” với Lục Lê.
Lục Lê cười tủm tỉm, thúc giục cậu: “Anh nhanh lên đi.”
Giang Vọng nhíu mày, nhìn Lục Lê một cái rồi lập tức bị các nam sinh khác kéo đi.
Sau khi Giang Vọng rời đi, Lục Lê đi xuống phía dưới khán đài, chạy xuống đường đua, định sẽ chụp ảnh chính diện cho Giang Nghiêu.
Trên đường đua có rất đông người, cô lại đang đội mũ nên lúc này không có mấy ai chú ý đến cô. Lục Lê nghe thông báo cho các vận động viên tham gia giải chạy 100 mét đến khu vực kiểm tra trước để thi đấu, cô vội giơ máy ảnh tìm Giang Nghiêu nhưng tìm một lúc vẫn không thấy đâu mà lại nhìn thấy Sầm Tuế.
Trong màn ảnh, Sầm Tuế đang bước vào hồ bơi cùng một cô gái xa lạ.
Hai người họ đang đứng cách nhau một khoảng cách không gần cũng không xa, nhìn thoáng qua còn tưởng như không quen biết gì.
Lục Lê giật mình một chút, Đại hội Thể dục Thể thao lần này đâu có giải thi bơi lội, Sầm Tuế thì lại sợ nước, sao lại có thể tới bể bơi được nhỉ?
Suy nghĩ này vừa nảy lên, hệ thống trò chơi mà bấy lâu nay vẫn im hơi lặng tiếng đột nhiên tự động hiện ra. Giao diện tự động chuyển đến túi thẻ bài.
Trong đó, thẻ bài Sầm Tuế đang lấp loé.
Lục Lê nhấp vào thẻ bài để xem thông báo: [Rơi xuống nước.]
Lục Lê lập tức nhớ đến nụ cười nhếch mép đầy tinh ranh của Sầm Tuế vào sáng nay, lòng cô chợt nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Lúc này, Lục Lê không còn quan tâm đến Giang Nghiêu nữa, vội vã chạy về phía bể bơi.
“A Dụ, sân bóng rổ bên kia đang thi đấu đấy, cậu không tham gia sao? A Dụ? Cậu nhìn đi đâu vậy…”
Lâm Thanh Dụ dừng bước, ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy dõi theo cô gái đang chạy đi.
Một lát sau, cậu ấy mở miệng hỏi người bên cạnh: “Hôm nay có thi đấu bơi lội sao?”
Người bên cạnh bối rối: “Không có mà, ba ngày nay không có ngày nào có hết. Với lại tôi nghe nói vì sự an toàn của các học sinh mà bể bơi cũng đã đóng cửa rồi, không thể vào được. A Dụ, chúng ta…”
“Giang Nghiêu đâu rồi?” Lâm Thanh Dụ ngắt lời.
“A Nghiêu ư, chắc là đang thi đấu đấy. Đi, A Dụ, chúng ta tới sân bóng rổ xem tình hình trận đấu thế nào rồi.”
Lâm Thanh Dụ dời mắt, sải bước cùng người bên cạnh đi về phía sân bóng rổ.
Bên lề sân bóng rổ đông nghịt người, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cổ vũ.
Dáng người Lâm Thanh Dụ cao ráo, đứng bên ngoài đã nhìn thấy được Giang Vọng ở trong sân. Có lẻ là ánh nhìn của cậu ấy quá trắng trợn nên người thiếu niên đang chạy trong sân cũng nhạy bén nhận ra, nghiêng đầu nhìn thẳng về phía cậu ấy.
Vào lúc này, thứ loé lên trong đầu Lâm Thanh Dụ là đôi mắt mà cậu ấy đã nhìn thấy trong hẻm nhỏ.
Cậu ấy đột nhiên giơ tay, tư thế như đang yêu cầu tạm dừng, kêu to: “Giang Vọng, dừng lại một chút.”
Những người đang chơi trong sân bóng rổ đều dừng lại, đều là học sinh trường Sùng Anh. Giang Vọng ra hiệu với trọng tài sau đó chạy về hướng Lâm Thanh Dụ. Về những chuyện liên quan đến Lục Lê, Giang Vọng luôn luôn có một loại trực giác rất kỳ lạ.
“Lục Lê có chuyện gì sao?”
Giang Vọng thở hổn hển, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lâm Thanh Dụ.
Lâm Thanh Dụ không hề thấy kinh ngạc với trực giác của Giang Vọng, nói ngắn gọn: “Em ấy chạy đến bể bơi, có vẻ như rất gấp gáp.”
Ánh mắt Giang Vọng hơi trầm xuống: “Bao lâu rồi?”
Lâm Thanh Dụ trả lời: “Chưa đầy năm phút.”
Hai người nhanh chóng trao đổi xong, Giang Vọng xông vào đám người chạy thẳng ra ngoài, không quay đầu lại lần nào.
Giữa đám đông, Diệu Lâm ngơ ngác chạy đến lề sân bóng, la lên: “Giang Vọng! Cậu đi đâu thế? Chúng ta đang thiếu người mà!”
Lâm Thanh Dụ nhìn lên người thiếu niên cao lớn kia, bỗng nhiên cởi áo ngoài ra đưa cho người bên cạnh, nói với Diệu Lâm: “Tôi chơi thay cậu ta.”
Diệu Lâm ngây người: “Cậu không phải là học sinh trường Sùng Anh sao? Muốn sang chơi cho trung học số một ư?”
Lâm Thanh Dụ khinh khỉnh nói: “Mặt mũi trường trung học số một đâu có lớn đến vậy, tôi chỉ chơi thay cho Giang Vọng mà thôi.”
Diêu Lâm: “...”
Tại bể bơi.
Ông lão được gọi tới giữ cửa tạm thời ở bể bơi đang vô cùng bực bội, đứa trẻ nào nghịch ngợm đến vậy, lại dám phá hỏng khoá ở cửa phụ thế này. Ông ấy mang kính lão, khom lưng cẩn thận nhìn ổ khoá, chưa kịp tìm ra nguyên nhân thì bên cạnh bỗng xuất hiện một cậu thanh niên.
Ồ, nhìn là biết ngay đây là một cậu bé đẹp trai rồi.
Không chờ ông ấy hỏi gì, cậu trai khôi ngô này đã vội vả nói “xin thứ lỗi” rồi đẩy cửa chạy vào trong.
Ông lão sửng sốt, vội vàng la lên: “Hôm nay không mở cửa! Cháu trai mau quay lại đây!”
Nhưng cậu trai ấy cũng không chú ý đến lời của ông, không quay đầu lại, chạy thẳng về phía bể bơi. Ông lão lo lắng vỗ trán, mau chóng chạy theo, sợ rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra, đuổi theo được một đoạn, ông ấy vừa sốt ruột vừa quyết định quay trở lại báo cho bảo vệ trước.
Giang Vọng thở hổn hển, trong đầu hiện lên đủ loại khả năng có thể xảy ra.
Lục Lê sẽ thể nào đang êm đẹp lại muốn đến bể bơi, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Những người Lục Lê quen biết không nhiều, Đại hội Thể dục Thể thao lần này là ba trường kết hợp tổ chức, trừ trường trung học số một ra thì còn có cả Sùng Anh và trung học số sáu.
Giang Thâm, Giang Thiển…
Nghĩ đến nhà họ Giang, Giang Vọng lập tức siết chặt nắm đấm.
Lúc này, trong bể bơi.
Lục Lê nhảy vào hồ bơi lạnh như băng, Sầm Tuế đang không ngừng vùng vẫy trong làn nước.
Trên mặt nước, có thể nhìn thấy được hai bóng người lờ mờ đứng ở cạnh bể bơi, là Giang Thâm và Giang Thiển. Giang Thâm không biết đã thăm dò được từ đâu mà biết được thông tin là Sầm Tuế rất sợ nước, dụ dỗ cô ấy đi đến bể bơi, sau đó Giang Thiển đã thẳng tay đẩy cô ấy xuống nước.
Giang Thiển lạnh lùng nhìn Sầm Tuế đang chật vật vùng vẫy trong làn nước, chế giễu: “Ở khu vực nước cạn mà cũng sợ đến thế sao?”
Giang Thâm lại nhìn thấy Lục Lê, thuận miệng hỏi: “Anh nhớ con bé này… Tên là gì nhỉ?”
“Lục Lê.” Giọng Giang Thiển trong vô thức lộ ra vẻ khó chịu: “Ở đâu cũng có mặt cô ta.”
Nghe vậy, Giang Thâm nhìn Giang Thiển, nói: “Em có vẻ rất ghét nó nhỉ.”
Giang Thiển không hề phủ nhận: “Ừ.”
Giang Thâm không hỏi nguyên nhân, bọn họ là hai anh em sinh đôi, trong lòng Giang Thiển nghĩ gì thì cậu ta cơ bản đều biết rõ. Chỉ là cậu ta không hiểu được vì sao Giang Thiển lại luôn đối nghịch với Lục Lê, nếu là cậu ta thì cậu ta sẽ trực tiếp đi bắt nạt Giang Vọng.
Suy nghĩ một lúc, Giang Thâm nói: “Thiển, em đang ghen tị với con bé đấy à.”
Giang Thiển trừng mắt nhìn Giang Thâm: “Anh im ngay.”
Hai người còn đang nói chuyện thì Lục Lê đã xuống nước ôm chầm lấy Sầm Tuế.
Giang Vọng cũng chạy đến bể bơi, cậu liếc nhìn qua liền thấy Lục Lê đang ở trong làn nước.
Thân hình mảnh mai của người thiếu nữ đang cố gắng chống đỡ trọng lượng của một người khác, khuôn mặt trắng trẻo giờ đã tái nhợt đi, trong mắt tràn đầy sự hoảng hốt.
Đồng tử của Giang Vọng co lại, không quan tâm đến hai người đang đứng trên bờ, khom lưng định nhảy xuống nước, Giang Thiển lại không nhịn được tiến lên phía trước níu lại: “Giang Vọng, đây là khu vực nước cạn mà thôi.”
Người thiếu niên quay đầu nhìn cô ta một cái.
Trong đôi mắt đen láy chứa đầu sự hung hãn và lạnh lùng mà Giang Thiển trước nay chưa từng nhìn thấy.
Giang Thâm nhìn dáng vẻ này của Giang Vọng, bỗng nhiên nhớ lại khoảnh khắc năm đó khi Giang Vọng suýt chút nữa thì cắn vào cổ của cậu ta.
Cậu ta lập tức tiến lên kéo Giang Thiển lại: “Thiển, em quản cậu ta làm gì chứ?”
Giang Vọng hất mạnh Giang Thiển ra, chưa kịp nhảy xuống nước thì Lục Lê đã ôm Sầm Tuế bơi vào bờ.
May mắn rằng đây là khu vực nước nông, Sầm Tuế thấy người bơi đến là cô nên cũng không giãy giụa nhiều, Lục Lê nhẹ nhàng xoa cổ Sầm Tuế, liên tục dỗ dành: “Không sao rồi, Tuế Tuế, đừng sợ. Anh ơi, anh bế cậu ấy lên giúp em với.”
Cậu thiếu niên giơ tay ra nhưng lại đột ngột chuyển hướng.
Lục Lê thở phào nhẹ nhõm, tự mình đỡ thành hồ bơi leo lên, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị cậu thiếu niên ướt sũng nửa người ôm chặt vào lòng. Cô do dự một hồi mới đưa tay ra ôm lấy cậu, khẽ nói: “Anh trai, em không sao.”
Tim Giang Vọng đập mãnh liệt.
Thậm chí cậu cũng không để ý đến lực ôm của mình mạnh đến đâu, cũng không quan tâm rằng cô đang ướt đẫm. Lúc này, chỉ có nhiệt độ từ cơ thể cô mới có thể xoa dịu được cảm xúc dữ dội của cậu.
Bên cạnh, mặc dù Sầm Tuế vẫn còn chưa hết sợ nhưng đầu óc cô ấy vẫn khá lanh lợi, phản ứng đầu tiên của cô ấy là mò mẫm tìm điện thoại, muốn chụp lại cảnh tượng này. Nhưng mò mẫm mãi cũng không thấy điện thoại đâu, chắc chắn là làm rơi xuống nước mất rồi.
Nghĩ đến đây, Sầm Tuế nổi giận, hùng hổ tiến lại gần Giang Thiển: “Giang Thiển!”
Gọi xong thì lập tức nhào đến.
Giang Thiển thấy bộ dạng ướt như chuột lột của Sầm Tuế, theo phản xạ muốn trốn ra sau lưng Giang Thâm. Nhưng Giang Thâm lại thấy bản thân mình là con trai thì không nên trực tiếp bắt nạt con gái, suy nghĩ một hồi rồi quyết định tránh ra.
“Giang Thâm!”
Giang Thiển hét lên một tiếng, Sầm Tuế ngay lập tức nhào qua.
Hai người đánh nhau.
Nghe thấy tiếng động, Lục Lê không kiềm được mà nhỏ giọng gọi: “Anh trai.”
Cậu thiếu niên đang áp vào má cô hổn hển bỗng nhiên buông cô ra, đi thẳng đến chỗ Giang Thâm. Lục Lê ngẩn ra một lúc, vừa quay người lại đã thấy Giang Vọng hung hăng giáng một cú đấm vào Giang Thâm.
Thế là…
Giang Vọng và Giang Thâm lao vào đánh nhau.
Sầm Tuế và Giang Thiển cũng đang đánh nhau.
Lục Lê: “...”
Cô hắt hơi một cái, vuốt vuốt chóp mũi.
Nhìn trái nhìn phải, nhìn một hồi cũng không biết nên kéo người nào ra trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.