Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 34:
Thanh Tây
28/09/2024
Một giờ sau.
Sau khi bọn trẻ đã tắm rửa, chỉnh trang xong và bước ra ngoài thì thấy Sùng Anh và các giáo viên của trường trung học số một đang tụm lại và thì thầm gì đó.
Họ đứng cùng nhau, người này nói một câu, người kia nói một câu.
Tiếng cãi nhau của Sầm Tuế và Giang Thiển ngày càng lớn, thậm chí còn át cả tiếng bàn tán của một số giáo viên. Triệu Chi Nguyệt không thể chịu đựng được nữa, nghiêng đầu liếc xéo: “Im lặng nào!”
Lúc này Sầm Tuế và Giang Thiển mới miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Giang Thâm nhăn mặt nhăn mũi, xoa má, thầm nghĩ: Cái tên Giang Vọng này, trông thì gầy gò mà sao khỏe dữ thế nhỉ.
“Giang Vọng, anh có bị thương ở đâu không?” Đây là lần đầu tiên Lục Lê thấy Giang Vọng đánh nhau, lo lắng nhìn cậu mãi không thôi: “Mặt không bị thương, vậy còn trên người thì sao? Tay có bị đau không?”
Giang Vọng lắc đầu, nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt mình, nhẹ giọng nói: “Không có, anh ta không đánh trúng anh.”
Lục Lê không tin lắm, lén liếc nhìn Giang Thâm.
Cô tiến lại gần Giang Vọng, hạ giọng nói: “Em nghe anh họ nói, Giang Thâm thường xuyên làm chuyện xấu. Từ nhỏ anh đã ngoan như vậy, còn luôn bị bọn họ bắt nạt, có phải anh sợ bà mắng nên mới không nói không?”
Giang Vọng im lặng một lúc, đột nhiên cảm thấy cách này có vẻ khả thi.
Cậu rũ mắt xuống, giọng nhỏ nhẹ: “Hình như phần bụng hơi đau.”
“Bụng đau?”
Lục Lê vô thức muốn sờ bụng Giang Vọng.
Giang Vọng nhanh tay ngăn cô lại: “Về nhà rồi xem.”
Trẻ con ở độ tuổi này có lòng tự trọng rất cao.
Lục Lê cũng hiểu, lặng lẽ thu tay lại, nói: “Chiều nay chúng ta về nhà. Hai ngày này xin phép nghỉ học, em sẽ nói với chú.”
Một lát sau, các giáo viên bàn bạc xong hết và định gọi phụ huynh trước.
Nhưng trước mắt, vẫn phải bắt bọn trẻ đi ăn cơm trước.
Một ngày mùa thu gió lộng, Lục Lê xuống nước, dù vừa mới tắm lại và mặc áo khoác của Giang Vọng nhưng cô vẫn thấy lạnh. Lặng lẽ co ngón tay lại, cô nhỏ giọng nói với Sầm Tuế: “Tuế Tuế, ba mẹ cậu có dữ không?”
Sầm Tuế cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh trong lòng bàn tay Lục Lê, không khỏi nắm chặt tay cô.
Có lẽ không ai hiểu được, đôi tay này trong nước kiên định, mạnh mẽ đến thế nào.
Sầm Tuế là người chẳng để tâm đến mọi chuyện.
Từ nhỏ cô nhóc đã thấy mọi thứ đều nhàm chán, đồ chơi rất nhanh chán, hứng thú với người khác cũng chỉ trong thời gian ngắn. Chỉ có Lục Lê là ngoại lệ, cô không thấy cô ấy kỳ quái, cũng không thấy cô ấy khác biệt.
Trong mắt Lục Lê, cô ấy có thể trở thành một người bình thường.
Sầm Tuế thoát khỏi dòng hồi ức, đáp: “Ba mẹ tớ rất bận rộn, cả năm mới gặp, chắc là anh tớ sẽ đến.”
Những năm này, Lục Lê chưa từng gặp ba mẹ của Sầm Tuế.
Họp phụ huynh đều là anh trai cô ấy đến họp, tình cảm anh em của họ rất tốt.
Nghe vậy, Lục Lê mới yên tâm, nói: “Anh trai cậu đối xử với cậu rất tốt, chắc sẽ không dữ với cậu đâu ha. Tuế Tuế, hôm nay có sợ không?”
Sầm Tuế lẩm bẩm: “Không sợ, tớ là tiểu ma nữ, không sợ trời không sợ đất.”
Nói vậy, Sầm Tuế vẫn rất thành thật nép vào bên cạnh Lục Lê, nhỏ giọng nói:
“Lần sau cậu đừng có một mình đến tìm tớ, ít nhất cũng phải gọi Giang Vọng đi cùng chứ, cậu ta không phải cái đuôi của cậu sao, sao không đi theo cậu?”
Lục Lê giải thích: “Anh ấy bị gọi đi chơi bóng rổ rồi. Tớ đã nói với cậu nhiều lần, không được đi với người lạ.”
Nói đến đây, Sầm Tuế lại trừng mắt nhìn hai đứa trẻ sinh đôi.
Cô ấy ậm ừ nói: “Làm sao tớ biết sẽ bị hai đứa nó lừa đâu, sẽ không có lần sau đâu. Nói mới nhớ, Giang Vọng cậu... ủa, Giang Vọng đâu rồi? Lê Lê, không thấy Giang Vọng đâu nữa rồi.”
Lục Lê quay người lại, phía sau hoàn toàn không có ai.
Người vừa nãy còn đi theo sau họ không biết đã đi đâu mất.
.
Giang Vọng đã biết mất, không thấy đâu cho đến khi họ đi đến căng tin.
Cậu thiếu niên thở hổn hển chạy về.
Lục Lê còn chưa kịp hỏi cậu đi đâu, lòng bàn tay đã bị một hơi ấm bao quanh. Cậu nhét vào tay cô một túi nước nóng nhỏ, màu hồng nữa chứ.
Cô ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn: “Anh mua ở đâu thế?”
Trước đó nghe mấy cô gái trên khán đài nói, cửa hàng tiện lợi ở đây không bán túi nước nóng.
Giang Vọng khựng lại, đáp: “Mua của người khác.”
Sầm Tuế nhạy bén dựng tai lên: “Người khác? Con gái à? Kết bạn trên WeChat rồi à?”
Nghe vậy, Lục Lê cũng tò mò nhìn Giang Vọng.
Giang Vọng cụp mắt xuống nhìn Lục Lê.
Trong đôi mắt sáng trong của cô ngoài sự tò mò ra thì không có cảm xúc nào khác, cậu dời mắt đi, nói: “Ăn cơm đi.”
Chuyện Giang Vọng không muốn nói thì không ai hỏi ra được.
Nhưng bữa cơm này cuối cùng cũng không ăn được trọn vẹn, vì Giang Nghiêu đến.
“Lê Lê! Lê Lê đâu?”
Giang Nghiêu như một chú sư tử nhỏ giận dữ, vội vã chạy từ cửa căng tin vào, muốn hét cho cả tòa nhà nghe thấy. Đến khi tìm thấy Lục Lê, đôi mắt giận dữ kia lại lập tức biến thành mắt cún con.
“Lê Lê, sao em lại rơi xuống hồ bơi thế? Có bị sặc nước không?”
Mắt Giang Nghiêu đỏ hoe nhìn Lục Lê.
Trước đó Giang Nghiêu đi thi đấu, đợi thi xong không thấy Lục Lê thì có hơi thất vọng nhưng chỉ một lúc sau đã nhảy tót đi tìm Lâm Thanh Dụ. Cậu ấy xem bóng rổ ở sân bóng một lúc, Lâm Thanh Dụ đánh xong thấy cậu ấy thì có hơi ngạc nhiên.
Vừa khéo, cũng vào lúc này, tin tức có người rơi xuống nước ở hồ bơi cũng truyền đến.
Giang Nghiêu lúc này mới biết Lục Lê xảy ra chuyện.
Lục Lê nhìn Giang Nghiêu đang lo lắng ngồi xổm trước mặt mình, vội giải thích: “Anh họ, em không rơi xuống nước. Là Tuế Tuế bị đẩy xuống nước, em xuống cứu cô ấy. Em không sao, Tuế Tuế mới là người bị dọa sợ.”
“Sầm Tuế?” Giang Nghiêu sau khi biết mới đi tìm Sầm Tuế, thấy ánh mắt lạnh lùng của cô gái thì không khỏi khựng lại nhưng vẫn lịch sự hỏi: “Em không sao chứ? Ai đẩy em xuống nước?”
Vừa dứt lời, Giang Nghiêu liền nhớ đến chuyện thiếu suy nghĩ mà Sầm Tuế làm sáng nay, hỏi: “Là Giang Thâm và Giang Thiển?”
Sầm Tuế khẽ hừ một tiếng, không trả lời.
“Giang Nghiêu, cậu đừng có mà xen vào chuyện người khác.”
Giang Thâm và Giang Thiển cũng ở trong căng tin, Giang Nghiêu hét lớn như vậy ai cũng nghe thấy.
Hai anh em sinh đôi không ghét Giang Nghiêu nhưng cũng không thích lắm, dù sao cũng không phải lớn lên cùng nhau. Mặc dù bọn họ cùng mang họ Giang nhưng trước khi Giang Tây Âm ly hôn thì đều sống với ba.
Hơn nữa, sau khi Giang Nam Úy kết hôn thì chuyển ra khỏi nhà họ Giang, bình thường bọn họ và Giang Nghiêu thực sự không có nhiều cơ hội giao tiếp.
Giang Nghiêu vốn đang tức giận, nghe hai anh em sinh đôi nói vậy thì càng tức hơn: “Tôi xen vào chuyện người khác? Lúc nhỏ các người bắt nạt... bắt nạt người ta. Mấy người nghĩ tôi quên hết rồi à?”
“Chuyện này không phải do tôi khơi mào.”
Giang Thiển trợn mắt với Giang Nghiêu.
Sầm Tuế nghe xong thì không vui: “Ai là người gây chuyện trước ở lễ hội âm nhạc? Không nhẽ là tôi khơi mào à? Người có liên quan đến chị là Giang Vọng, đừng có cái gì cũng đổ lên đầu Lục Lê. Lục Lê có quen cậu không?”
Giang Nghiêu ngẩn người, nhìn Giang Thiển: “Lễ hội âm nhạc chị còn bắt nạt Lê Lê nữa à?”
Nhìn thấy họ sắp cãi nhau nữa, vài giáo viên đã vội vàng đến ngăn lại.
Bữa trưa này trôi qua trong sự hỗn loạn.
Bậc phụ huynh cũng đến vào lúc này, Giang Tây Âm và cả anh trai Sầm Tuế đến trước. Giang Nam Úy đến chậm hơn một chút, có điều ngoài dự đoán của Lục Lê và Giang Vọng thì Bùi Nhượng cũng đến.
Lục Lê vừa thấy Bùi Nhượng thì biết chuyện này nhất định sẽ ầm ĩ đến nhà họ Giang rồi.
Quả nhiên, sau khi Giang Nam Úy bước vào thì không tìm ai mà đi thẳng đến chỗ Lục Lê.
Anh ấy cúi người nhìn kỹ cô bé, đau lòng nói: “Lê Lê, về nhà với chú Bùi trước được không? Tối chú sẽ đến đón cháu đi ăn sau.”
Anh ấy khựng lại, nhìn Giang Vọng một cái rồi nói: “Chúng ta đi mừng sinh nhật anh trai cháu.”
Lục Lê mím môi lo lắng, nói: “Chú, anh ấy, anh ấy…”
Cô ấp úng mãi, đột nhiên thốt ra: “Anh ấy không đánh nhau.”
Giang Nam Úy ngẩn người, sau đó xoa đầu Lục Lê, nói: "Chú biết rồi. Lê Lê nói không có là không có."
Giang Vọng: “...”
Giang Thâm: “?”
Sầm Tuế há hốc mồm: Cô nhóc đáng yêu của mình biết nói dối rồi sao?
Nhưng cuối cùng, Lục Lê vẫn là đi theo Bùi Nhượng trước.
Lúc đi, cứ được ba bước Lục Lê lại ngoái đầu một lần, trong mắt đầy vẻ lưu luyến.
Giang Vọng suýt nữa đã thỏa hiệp trước ánh mắt của cô, muốn nhận luôn rồi về cùng cô. Nhưng Lục Lê đã từng nói, sau này, họ sẽ bắt nạt cậu nữa.
Giang Vọng nắm chặt tay.
Chỉ một thoáng do dự này, cậu lại một lần nữa bước vào vòng xoáy nhà họ Giang.
.
Nhà họ Giang.
Bà cụ chống gậy, lạnh lùng nhìn cả nhà hỗn loạn bên dưới.
Ông cụ chắp hai tay sau lưng, huýt sáo, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Giang Vọng. Lần trước ông gặp thằng bé này là vào Tết Nguyên tiêu, nó và cô nhóc ngoan ngoãn kia cùng tới tặng bánh trôi.
Nhìn thằng nhóc có vẻ cao lớn hơn nhiều rồi, cũng không bị thương gì. Tốt lắm.
Ông cụ không muốn quản chuyện rắc rối này, bèn quay đầu bỏ đi.
Giang Thiển đang khoanh tay, ngẩng cao cằm, kể lại mọi chuyện xảy ra sáng nay.
Giang Tây Âm đỏ mặt tía tai, ôm mặt con trai lên nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: “Lần thứ hai bị Giang Vọng đánh rồi! Con có biết xấu hổ không!”
Giang Thâm gạt tay Giang Tây Âm ra, buồn bã nói: “Đánh thì đánh, xấu hổ gì. Lúc nhỏ con đánh cậu ta trước. Hơn nữa, mẹ, lúc nhỏ là mẹ bảo con đi bắt nạt Giang Vọng mà.”
Giang Tây Âm giơ tay đập bộp vào lưng thằng nhãi con chết tiệt trước mặt: “Thật là, chỉ có con dám nói thế này!”
Với đứa em trai Giang Vọng này, Giang Thâm thực sự không có tình cảm gì.
Nếu nói đến lúc nhỏ, có thể vì nghĩ Giang Vọng sẽ cướp đồ của mình nên mới bắt nạt cậu nhưng sau khi Giang Vọng đi, Giang Thâm gần như quên mất sự tồn tại của thằng nhóc ấy.
Nghĩ đến đây, Giang Thâm ngẩng đầu nhìn Giang Thiển.
Có vẻ như con bé rất thích đứa em trai này.
Nói cho cùng, chuyện này là do Giang Thiển gây ra.
Bên kia.
Thực ra Giang Nam Úy đã hiểu rõ sự việc từ phía giáo viên nhưng cụ thể mọi chuyện là như nào thì chỉ có bốn đứa trẻ biết. Trong hồ bơi không có camera giám sát, họ không thể điều tra được.
Anh ấy liếc nhìn cậu thiếu niên bên cạnh.
Đứa trẻ này, rõ là còn nhỏ tuổi nhưng thần thái dáng vẻ cứ như vừa từ một ngôi chùa nào đó trên núi trở về, trông không có ham muốn, cũng chẳng có cảm xúc gì.
Nếu không có Lục Lê, anh ấy thực sự nghi ngờ Giang Vọng sẽ xuất gia bất cứ lúc nào.
Giang Nam Úy hạ giọng nói: “Giang Vọng, lát nữa cháu không cần nói gì, có chú ở đây. Chú đã hứa với Lê Lê, sẽ đưa cháu về nhà an toàn. Tối nay chúng ta…”
“Chú.” Giang Vọng cắt ngang lời Giang Nam Úy, con mắt đen láy nhìn vào đôi mắt hiền hòa của người đàn ông: “Là cháu đánh người, là cháu ra tay đánh Giang Thâm trước.”
Giang Nam Úy đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
Anh ấy nói: “Lê Lê nói cháu không đánh thì cháu không đánh.”
Giang Vọng: “...”
Một lát sau, Giang Vọng dời mắt đi, hiểu ý của Giang Nam Úy.
Vì Lục Lê muốn kết thúc như vậy, họ sẽ thuận theo ý cô, kết thúc như vậy.
Giang Vọng bình tĩnh cúi mặt, tâm trạng không còn bình tĩnh như lúc nãy.
Từ đầu đến cuối Giang Nam Úy và Giang Nghiêu đều không từ bỏ việc tranh giành em gái với cậu, sau này có lẽ sẽ còn nhiều người hơn nữa.
“Cứ như vậy, Giang Vọng đánh anh trai. Hơn nữa, đứa bạn cùng lớp không biết ở đâu ra của em gái cậu ta còn giật đứt tóc cháu. Quả nhiên, người không có giáo dục thì thích chơi với người không có giáo dục…”
Giang Thiển nói những lời này rồi còn tranh thủ liếc xéo Giang Vọng.
Quả nhiên, cậu thiếu niên vốn không có phản ứng gì, nghe đến đây đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta.
Ánh mắt đó giống hệt như ở bên hồ bơi.
U ám, lạnh lùng, còn ẩn chứa sự hung dữ.
Từ nhỏ Giang Thiển đã là một đứa trẻ thông minh, cô ta luôn biết làm gì để khiến một người đau đớn. Vì Giang Vọng không cảm thấy đau, cô ta sẽ bắt nạt Lục Lê, như vậy mới có thể làm tổn thương Giang Vọng.
Lục Lê đau, Giang Vọng sẽ đau.
Giang Nam Úy nhìn Giang Thiển, trong lòng thở dài.
Không biết cô bé này bị làm sao nữa.
Anh ấy nhất thời không phân biệt được là cô bé không biết cách thể hiện tình yêu hay chỉ đơn giản là ghét đứa em trai Giang Vọng này nữa, tâm tư của trẻ con thực sự rất khó đoán.
Giang Nam Úy nghe Giang Thiển nói xong, nói: “Thiển Thiển, cháu…”
“Nam Uý.” Bà cụ chống gậy, đôi mắt tinh tường nhìn đứa con trai út: “Để lũ trẻ tự nói.”
Nói xong, bà cụ nhìn Giang Vọng, ánh mắt lạnh lùng.
Kể từ năm đó, khi Giang Bắc Tâm mang Giang Vọng đi, chút thương hại duy nhất trong lòng bà ta cũng tan biến. Bà ta không ngờ rằng đứa cháu trai này không những đã không giữ lại được con trai bà ta, mà còn đẩy con trai bà ra xa bà hơn.
Tầm mắt của Giang Vọng dừng lại ở phía trước, không nhìn Giang Thiển.
Cậu chỉ hỏi: “Giang Thiển, tại sao Sầm Tuế lại trêu chọc chị?”
Giang Thiển trợn tròn mắt, bất mãn nói: “Giang Vọng, tôi là chị của cậu, không được gọi tên tôi!”
Giang Vọng bình tĩnh nhìn bà cụ, nói: “Ba tôi nói với tôi, tôi không có quan hệ gì với nhà họ Giang, chỉ là con của một mình ông ấy.”
Nghe vậy, bà cụ nhức đầu xoa xoa thái dương, chỉ thấy huyết áp lại tăng cao, hôm nay bà ta không muốn quản chuyện này nữa, nhìn thấy chúng là bà ta lại đau đầu.
Bà ta ngắt lời hai đứa trẻ: “Bà không hơi đâu mà quản việc này đâu, đi tìm ông nội các cháu đi.”
“Mẹ!” Giang Tây Âm bất mãn: “Ai mà không biết ba thiên vị chứ!”
Bà cụ liếc nhìn con gái: “Thiên vị? Con cũng thử bỏ nhà đi xem, xem ba con có đi tìm con không.”
Giang Tây Âm: “...”
Thế là, ông cụ định chuồn đi đã bị bắt về.
Ông cụ nhíu mày, mắt đảo quanh, nhìn con gái rồi lại nhìn con trai, rồi lại quay sang nhìn mấy đứa cháu nhỏ của mình, nói: “Nói đến đâu rồi? Các cháu cứ nói tiếp đi, không cần để ý đến ông nội.”
Giang Thiển vừa mở miệng đã bắt đầu mách lẻo: “Ông nội, Giang Vọng vẫn chưa gọi cháu là chị!”
Ông cụ phẩy tay: "Giang Nghiêu cũng không gọi, chuyện trẻ con thì để trẻ con tự giải quyết."
Giang Thiển bực bội, ấm ức đi tìm Giang Tây Âm, miệng còn lẩm bẩm: “Cháu là chị…’’
Giang Tây Âm trợn mắt, thế này mà không gọi là thiên vị sao!
Ông cụ vốn không định xen vào nhưng nhìn ánh mắt của con gái thì biết nó lại đang nói xấu ông trong lòng.
Ông khẽ hừ một tiếng, nói: “Giang Thiển, vừa nãy cháu hỏi tại sao Giang Vọng không gọi cháu là chị đúng không?”
Giang Thiển buồn bực: “Vâng.”
Sau khi bọn trẻ đã tắm rửa, chỉnh trang xong và bước ra ngoài thì thấy Sùng Anh và các giáo viên của trường trung học số một đang tụm lại và thì thầm gì đó.
Họ đứng cùng nhau, người này nói một câu, người kia nói một câu.
Tiếng cãi nhau của Sầm Tuế và Giang Thiển ngày càng lớn, thậm chí còn át cả tiếng bàn tán của một số giáo viên. Triệu Chi Nguyệt không thể chịu đựng được nữa, nghiêng đầu liếc xéo: “Im lặng nào!”
Lúc này Sầm Tuế và Giang Thiển mới miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Giang Thâm nhăn mặt nhăn mũi, xoa má, thầm nghĩ: Cái tên Giang Vọng này, trông thì gầy gò mà sao khỏe dữ thế nhỉ.
“Giang Vọng, anh có bị thương ở đâu không?” Đây là lần đầu tiên Lục Lê thấy Giang Vọng đánh nhau, lo lắng nhìn cậu mãi không thôi: “Mặt không bị thương, vậy còn trên người thì sao? Tay có bị đau không?”
Giang Vọng lắc đầu, nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt mình, nhẹ giọng nói: “Không có, anh ta không đánh trúng anh.”
Lục Lê không tin lắm, lén liếc nhìn Giang Thâm.
Cô tiến lại gần Giang Vọng, hạ giọng nói: “Em nghe anh họ nói, Giang Thâm thường xuyên làm chuyện xấu. Từ nhỏ anh đã ngoan như vậy, còn luôn bị bọn họ bắt nạt, có phải anh sợ bà mắng nên mới không nói không?”
Giang Vọng im lặng một lúc, đột nhiên cảm thấy cách này có vẻ khả thi.
Cậu rũ mắt xuống, giọng nhỏ nhẹ: “Hình như phần bụng hơi đau.”
“Bụng đau?”
Lục Lê vô thức muốn sờ bụng Giang Vọng.
Giang Vọng nhanh tay ngăn cô lại: “Về nhà rồi xem.”
Trẻ con ở độ tuổi này có lòng tự trọng rất cao.
Lục Lê cũng hiểu, lặng lẽ thu tay lại, nói: “Chiều nay chúng ta về nhà. Hai ngày này xin phép nghỉ học, em sẽ nói với chú.”
Một lát sau, các giáo viên bàn bạc xong hết và định gọi phụ huynh trước.
Nhưng trước mắt, vẫn phải bắt bọn trẻ đi ăn cơm trước.
Một ngày mùa thu gió lộng, Lục Lê xuống nước, dù vừa mới tắm lại và mặc áo khoác của Giang Vọng nhưng cô vẫn thấy lạnh. Lặng lẽ co ngón tay lại, cô nhỏ giọng nói với Sầm Tuế: “Tuế Tuế, ba mẹ cậu có dữ không?”
Sầm Tuế cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh trong lòng bàn tay Lục Lê, không khỏi nắm chặt tay cô.
Có lẽ không ai hiểu được, đôi tay này trong nước kiên định, mạnh mẽ đến thế nào.
Sầm Tuế là người chẳng để tâm đến mọi chuyện.
Từ nhỏ cô nhóc đã thấy mọi thứ đều nhàm chán, đồ chơi rất nhanh chán, hứng thú với người khác cũng chỉ trong thời gian ngắn. Chỉ có Lục Lê là ngoại lệ, cô không thấy cô ấy kỳ quái, cũng không thấy cô ấy khác biệt.
Trong mắt Lục Lê, cô ấy có thể trở thành một người bình thường.
Sầm Tuế thoát khỏi dòng hồi ức, đáp: “Ba mẹ tớ rất bận rộn, cả năm mới gặp, chắc là anh tớ sẽ đến.”
Những năm này, Lục Lê chưa từng gặp ba mẹ của Sầm Tuế.
Họp phụ huynh đều là anh trai cô ấy đến họp, tình cảm anh em của họ rất tốt.
Nghe vậy, Lục Lê mới yên tâm, nói: “Anh trai cậu đối xử với cậu rất tốt, chắc sẽ không dữ với cậu đâu ha. Tuế Tuế, hôm nay có sợ không?”
Sầm Tuế lẩm bẩm: “Không sợ, tớ là tiểu ma nữ, không sợ trời không sợ đất.”
Nói vậy, Sầm Tuế vẫn rất thành thật nép vào bên cạnh Lục Lê, nhỏ giọng nói:
“Lần sau cậu đừng có một mình đến tìm tớ, ít nhất cũng phải gọi Giang Vọng đi cùng chứ, cậu ta không phải cái đuôi của cậu sao, sao không đi theo cậu?”
Lục Lê giải thích: “Anh ấy bị gọi đi chơi bóng rổ rồi. Tớ đã nói với cậu nhiều lần, không được đi với người lạ.”
Nói đến đây, Sầm Tuế lại trừng mắt nhìn hai đứa trẻ sinh đôi.
Cô ấy ậm ừ nói: “Làm sao tớ biết sẽ bị hai đứa nó lừa đâu, sẽ không có lần sau đâu. Nói mới nhớ, Giang Vọng cậu... ủa, Giang Vọng đâu rồi? Lê Lê, không thấy Giang Vọng đâu nữa rồi.”
Lục Lê quay người lại, phía sau hoàn toàn không có ai.
Người vừa nãy còn đi theo sau họ không biết đã đi đâu mất.
.
Giang Vọng đã biết mất, không thấy đâu cho đến khi họ đi đến căng tin.
Cậu thiếu niên thở hổn hển chạy về.
Lục Lê còn chưa kịp hỏi cậu đi đâu, lòng bàn tay đã bị một hơi ấm bao quanh. Cậu nhét vào tay cô một túi nước nóng nhỏ, màu hồng nữa chứ.
Cô ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn: “Anh mua ở đâu thế?”
Trước đó nghe mấy cô gái trên khán đài nói, cửa hàng tiện lợi ở đây không bán túi nước nóng.
Giang Vọng khựng lại, đáp: “Mua của người khác.”
Sầm Tuế nhạy bén dựng tai lên: “Người khác? Con gái à? Kết bạn trên WeChat rồi à?”
Nghe vậy, Lục Lê cũng tò mò nhìn Giang Vọng.
Giang Vọng cụp mắt xuống nhìn Lục Lê.
Trong đôi mắt sáng trong của cô ngoài sự tò mò ra thì không có cảm xúc nào khác, cậu dời mắt đi, nói: “Ăn cơm đi.”
Chuyện Giang Vọng không muốn nói thì không ai hỏi ra được.
Nhưng bữa cơm này cuối cùng cũng không ăn được trọn vẹn, vì Giang Nghiêu đến.
“Lê Lê! Lê Lê đâu?”
Giang Nghiêu như một chú sư tử nhỏ giận dữ, vội vã chạy từ cửa căng tin vào, muốn hét cho cả tòa nhà nghe thấy. Đến khi tìm thấy Lục Lê, đôi mắt giận dữ kia lại lập tức biến thành mắt cún con.
“Lê Lê, sao em lại rơi xuống hồ bơi thế? Có bị sặc nước không?”
Mắt Giang Nghiêu đỏ hoe nhìn Lục Lê.
Trước đó Giang Nghiêu đi thi đấu, đợi thi xong không thấy Lục Lê thì có hơi thất vọng nhưng chỉ một lúc sau đã nhảy tót đi tìm Lâm Thanh Dụ. Cậu ấy xem bóng rổ ở sân bóng một lúc, Lâm Thanh Dụ đánh xong thấy cậu ấy thì có hơi ngạc nhiên.
Vừa khéo, cũng vào lúc này, tin tức có người rơi xuống nước ở hồ bơi cũng truyền đến.
Giang Nghiêu lúc này mới biết Lục Lê xảy ra chuyện.
Lục Lê nhìn Giang Nghiêu đang lo lắng ngồi xổm trước mặt mình, vội giải thích: “Anh họ, em không rơi xuống nước. Là Tuế Tuế bị đẩy xuống nước, em xuống cứu cô ấy. Em không sao, Tuế Tuế mới là người bị dọa sợ.”
“Sầm Tuế?” Giang Nghiêu sau khi biết mới đi tìm Sầm Tuế, thấy ánh mắt lạnh lùng của cô gái thì không khỏi khựng lại nhưng vẫn lịch sự hỏi: “Em không sao chứ? Ai đẩy em xuống nước?”
Vừa dứt lời, Giang Nghiêu liền nhớ đến chuyện thiếu suy nghĩ mà Sầm Tuế làm sáng nay, hỏi: “Là Giang Thâm và Giang Thiển?”
Sầm Tuế khẽ hừ một tiếng, không trả lời.
“Giang Nghiêu, cậu đừng có mà xen vào chuyện người khác.”
Giang Thâm và Giang Thiển cũng ở trong căng tin, Giang Nghiêu hét lớn như vậy ai cũng nghe thấy.
Hai anh em sinh đôi không ghét Giang Nghiêu nhưng cũng không thích lắm, dù sao cũng không phải lớn lên cùng nhau. Mặc dù bọn họ cùng mang họ Giang nhưng trước khi Giang Tây Âm ly hôn thì đều sống với ba.
Hơn nữa, sau khi Giang Nam Úy kết hôn thì chuyển ra khỏi nhà họ Giang, bình thường bọn họ và Giang Nghiêu thực sự không có nhiều cơ hội giao tiếp.
Giang Nghiêu vốn đang tức giận, nghe hai anh em sinh đôi nói vậy thì càng tức hơn: “Tôi xen vào chuyện người khác? Lúc nhỏ các người bắt nạt... bắt nạt người ta. Mấy người nghĩ tôi quên hết rồi à?”
“Chuyện này không phải do tôi khơi mào.”
Giang Thiển trợn mắt với Giang Nghiêu.
Sầm Tuế nghe xong thì không vui: “Ai là người gây chuyện trước ở lễ hội âm nhạc? Không nhẽ là tôi khơi mào à? Người có liên quan đến chị là Giang Vọng, đừng có cái gì cũng đổ lên đầu Lục Lê. Lục Lê có quen cậu không?”
Giang Nghiêu ngẩn người, nhìn Giang Thiển: “Lễ hội âm nhạc chị còn bắt nạt Lê Lê nữa à?”
Nhìn thấy họ sắp cãi nhau nữa, vài giáo viên đã vội vàng đến ngăn lại.
Bữa trưa này trôi qua trong sự hỗn loạn.
Bậc phụ huynh cũng đến vào lúc này, Giang Tây Âm và cả anh trai Sầm Tuế đến trước. Giang Nam Úy đến chậm hơn một chút, có điều ngoài dự đoán của Lục Lê và Giang Vọng thì Bùi Nhượng cũng đến.
Lục Lê vừa thấy Bùi Nhượng thì biết chuyện này nhất định sẽ ầm ĩ đến nhà họ Giang rồi.
Quả nhiên, sau khi Giang Nam Úy bước vào thì không tìm ai mà đi thẳng đến chỗ Lục Lê.
Anh ấy cúi người nhìn kỹ cô bé, đau lòng nói: “Lê Lê, về nhà với chú Bùi trước được không? Tối chú sẽ đến đón cháu đi ăn sau.”
Anh ấy khựng lại, nhìn Giang Vọng một cái rồi nói: “Chúng ta đi mừng sinh nhật anh trai cháu.”
Lục Lê mím môi lo lắng, nói: “Chú, anh ấy, anh ấy…”
Cô ấp úng mãi, đột nhiên thốt ra: “Anh ấy không đánh nhau.”
Giang Nam Úy ngẩn người, sau đó xoa đầu Lục Lê, nói: "Chú biết rồi. Lê Lê nói không có là không có."
Giang Vọng: “...”
Giang Thâm: “?”
Sầm Tuế há hốc mồm: Cô nhóc đáng yêu của mình biết nói dối rồi sao?
Nhưng cuối cùng, Lục Lê vẫn là đi theo Bùi Nhượng trước.
Lúc đi, cứ được ba bước Lục Lê lại ngoái đầu một lần, trong mắt đầy vẻ lưu luyến.
Giang Vọng suýt nữa đã thỏa hiệp trước ánh mắt của cô, muốn nhận luôn rồi về cùng cô. Nhưng Lục Lê đã từng nói, sau này, họ sẽ bắt nạt cậu nữa.
Giang Vọng nắm chặt tay.
Chỉ một thoáng do dự này, cậu lại một lần nữa bước vào vòng xoáy nhà họ Giang.
.
Nhà họ Giang.
Bà cụ chống gậy, lạnh lùng nhìn cả nhà hỗn loạn bên dưới.
Ông cụ chắp hai tay sau lưng, huýt sáo, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Giang Vọng. Lần trước ông gặp thằng bé này là vào Tết Nguyên tiêu, nó và cô nhóc ngoan ngoãn kia cùng tới tặng bánh trôi.
Nhìn thằng nhóc có vẻ cao lớn hơn nhiều rồi, cũng không bị thương gì. Tốt lắm.
Ông cụ không muốn quản chuyện rắc rối này, bèn quay đầu bỏ đi.
Giang Thiển đang khoanh tay, ngẩng cao cằm, kể lại mọi chuyện xảy ra sáng nay.
Giang Tây Âm đỏ mặt tía tai, ôm mặt con trai lên nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: “Lần thứ hai bị Giang Vọng đánh rồi! Con có biết xấu hổ không!”
Giang Thâm gạt tay Giang Tây Âm ra, buồn bã nói: “Đánh thì đánh, xấu hổ gì. Lúc nhỏ con đánh cậu ta trước. Hơn nữa, mẹ, lúc nhỏ là mẹ bảo con đi bắt nạt Giang Vọng mà.”
Giang Tây Âm giơ tay đập bộp vào lưng thằng nhãi con chết tiệt trước mặt: “Thật là, chỉ có con dám nói thế này!”
Với đứa em trai Giang Vọng này, Giang Thâm thực sự không có tình cảm gì.
Nếu nói đến lúc nhỏ, có thể vì nghĩ Giang Vọng sẽ cướp đồ của mình nên mới bắt nạt cậu nhưng sau khi Giang Vọng đi, Giang Thâm gần như quên mất sự tồn tại của thằng nhóc ấy.
Nghĩ đến đây, Giang Thâm ngẩng đầu nhìn Giang Thiển.
Có vẻ như con bé rất thích đứa em trai này.
Nói cho cùng, chuyện này là do Giang Thiển gây ra.
Bên kia.
Thực ra Giang Nam Úy đã hiểu rõ sự việc từ phía giáo viên nhưng cụ thể mọi chuyện là như nào thì chỉ có bốn đứa trẻ biết. Trong hồ bơi không có camera giám sát, họ không thể điều tra được.
Anh ấy liếc nhìn cậu thiếu niên bên cạnh.
Đứa trẻ này, rõ là còn nhỏ tuổi nhưng thần thái dáng vẻ cứ như vừa từ một ngôi chùa nào đó trên núi trở về, trông không có ham muốn, cũng chẳng có cảm xúc gì.
Nếu không có Lục Lê, anh ấy thực sự nghi ngờ Giang Vọng sẽ xuất gia bất cứ lúc nào.
Giang Nam Úy hạ giọng nói: “Giang Vọng, lát nữa cháu không cần nói gì, có chú ở đây. Chú đã hứa với Lê Lê, sẽ đưa cháu về nhà an toàn. Tối nay chúng ta…”
“Chú.” Giang Vọng cắt ngang lời Giang Nam Úy, con mắt đen láy nhìn vào đôi mắt hiền hòa của người đàn ông: “Là cháu đánh người, là cháu ra tay đánh Giang Thâm trước.”
Giang Nam Úy đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
Anh ấy nói: “Lê Lê nói cháu không đánh thì cháu không đánh.”
Giang Vọng: “...”
Một lát sau, Giang Vọng dời mắt đi, hiểu ý của Giang Nam Úy.
Vì Lục Lê muốn kết thúc như vậy, họ sẽ thuận theo ý cô, kết thúc như vậy.
Giang Vọng bình tĩnh cúi mặt, tâm trạng không còn bình tĩnh như lúc nãy.
Từ đầu đến cuối Giang Nam Úy và Giang Nghiêu đều không từ bỏ việc tranh giành em gái với cậu, sau này có lẽ sẽ còn nhiều người hơn nữa.
“Cứ như vậy, Giang Vọng đánh anh trai. Hơn nữa, đứa bạn cùng lớp không biết ở đâu ra của em gái cậu ta còn giật đứt tóc cháu. Quả nhiên, người không có giáo dục thì thích chơi với người không có giáo dục…”
Giang Thiển nói những lời này rồi còn tranh thủ liếc xéo Giang Vọng.
Quả nhiên, cậu thiếu niên vốn không có phản ứng gì, nghe đến đây đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta.
Ánh mắt đó giống hệt như ở bên hồ bơi.
U ám, lạnh lùng, còn ẩn chứa sự hung dữ.
Từ nhỏ Giang Thiển đã là một đứa trẻ thông minh, cô ta luôn biết làm gì để khiến một người đau đớn. Vì Giang Vọng không cảm thấy đau, cô ta sẽ bắt nạt Lục Lê, như vậy mới có thể làm tổn thương Giang Vọng.
Lục Lê đau, Giang Vọng sẽ đau.
Giang Nam Úy nhìn Giang Thiển, trong lòng thở dài.
Không biết cô bé này bị làm sao nữa.
Anh ấy nhất thời không phân biệt được là cô bé không biết cách thể hiện tình yêu hay chỉ đơn giản là ghét đứa em trai Giang Vọng này nữa, tâm tư của trẻ con thực sự rất khó đoán.
Giang Nam Úy nghe Giang Thiển nói xong, nói: “Thiển Thiển, cháu…”
“Nam Uý.” Bà cụ chống gậy, đôi mắt tinh tường nhìn đứa con trai út: “Để lũ trẻ tự nói.”
Nói xong, bà cụ nhìn Giang Vọng, ánh mắt lạnh lùng.
Kể từ năm đó, khi Giang Bắc Tâm mang Giang Vọng đi, chút thương hại duy nhất trong lòng bà ta cũng tan biến. Bà ta không ngờ rằng đứa cháu trai này không những đã không giữ lại được con trai bà ta, mà còn đẩy con trai bà ra xa bà hơn.
Tầm mắt của Giang Vọng dừng lại ở phía trước, không nhìn Giang Thiển.
Cậu chỉ hỏi: “Giang Thiển, tại sao Sầm Tuế lại trêu chọc chị?”
Giang Thiển trợn tròn mắt, bất mãn nói: “Giang Vọng, tôi là chị của cậu, không được gọi tên tôi!”
Giang Vọng bình tĩnh nhìn bà cụ, nói: “Ba tôi nói với tôi, tôi không có quan hệ gì với nhà họ Giang, chỉ là con của một mình ông ấy.”
Nghe vậy, bà cụ nhức đầu xoa xoa thái dương, chỉ thấy huyết áp lại tăng cao, hôm nay bà ta không muốn quản chuyện này nữa, nhìn thấy chúng là bà ta lại đau đầu.
Bà ta ngắt lời hai đứa trẻ: “Bà không hơi đâu mà quản việc này đâu, đi tìm ông nội các cháu đi.”
“Mẹ!” Giang Tây Âm bất mãn: “Ai mà không biết ba thiên vị chứ!”
Bà cụ liếc nhìn con gái: “Thiên vị? Con cũng thử bỏ nhà đi xem, xem ba con có đi tìm con không.”
Giang Tây Âm: “...”
Thế là, ông cụ định chuồn đi đã bị bắt về.
Ông cụ nhíu mày, mắt đảo quanh, nhìn con gái rồi lại nhìn con trai, rồi lại quay sang nhìn mấy đứa cháu nhỏ của mình, nói: “Nói đến đâu rồi? Các cháu cứ nói tiếp đi, không cần để ý đến ông nội.”
Giang Thiển vừa mở miệng đã bắt đầu mách lẻo: “Ông nội, Giang Vọng vẫn chưa gọi cháu là chị!”
Ông cụ phẩy tay: "Giang Nghiêu cũng không gọi, chuyện trẻ con thì để trẻ con tự giải quyết."
Giang Thiển bực bội, ấm ức đi tìm Giang Tây Âm, miệng còn lẩm bẩm: “Cháu là chị…’’
Giang Tây Âm trợn mắt, thế này mà không gọi là thiên vị sao!
Ông cụ vốn không định xen vào nhưng nhìn ánh mắt của con gái thì biết nó lại đang nói xấu ông trong lòng.
Ông khẽ hừ một tiếng, nói: “Giang Thiển, vừa nãy cháu hỏi tại sao Giang Vọng không gọi cháu là chị đúng không?”
Giang Thiển buồn bực: “Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.