Chương 48: I’ve got that candy for you!
trieumachien98
21/01/2017
Nhung kéo Tú đi thẳng vào phòng bệnh mà Nhi đang nằm trong đó để nhận liệu trình chữa trị cho chính mình. Nhi thấy Tú đi vào, cũng hơi hoảng
hốt một chút, sao Tú có thể biết được chuyện này chứ? Cô nhìn Nhung và
Ánh với ánh mắt trách móc hai người họ. Ánh biết bạn mình sẽ tìm cách
bới móc mình, vậy nên cô giả bộ đi đâu đó cùng bác sĩ.
– Không có ý gì đâu, Tú hôm nay cũng chỉ là khách thôi mà chị Nhi! – Nhung vui vẻ cười nói, tay của Nhung với Tú vẫn gắn chặt như vậy.
– Ừ, chị có nói gì đâu… là khách thôi mà! – Nhi cũng hùa theo, như thể cô vẫn ổn, như thể cô không bận tâm tới việc Tú ở đây có ảnh hưởng gì tới cô hay không. Nhưng cô vẫn đang diễn, cô làm sao mà ổn được khi Tú ngồi ở đây? Không thể nào ổn được…
Nhi nằm quay mặt đi chỗ khác, cô không muốn Tú chứng kiến sự thảm hại này của mình. Cô nói cô có tình yêu mới rồi, vậy mà khi Tú ở đây, Tú lại không thấy được người đàn ông nào bên cạnh và chăm sóc cô. Đây đúng là điều làm cô xấu hổ vô cùng.
– Tú, lát về nhà với em đi? Mẹ em đã nấu cơm đợi hai đứa mình rồi!
Nhung đột nhiên nói ra một câu chuyện không có kịch bản gì từ trước đó, một cách tự nhiên nhất có thể, và Tú quay sang nhìn Nhung bằng một ánh mắt đáng sợ. “What? Cậu đang nói gì vậy?”, nhìn ánh mắt Tú là Nhung biết Tú chưa hiểu tại sao mình lại làm như thế. Công việc của một “vị cứu tính” là như thế này đó, Nhung sẽ khiến bản thân mình bị chị Nhi ghét bỏ trong một vài phút, để chị ấy tự vùng dậy mà giành lại Tú.
– Hừm, mẹ nói mình đi thăm về thì mua cho mẹ ít lê để mẹ làm đồ nướng. Hình như mẹ chiều Tú hơn em thì phải! – Nhung lại tiếp tục câu chuyện chẳng đâu và đâu và chẳng có thật.
Tú bây giờ mới vỡ lẽ ra khi nhìn thấy biểu hiện khó chịu của Nhi phản chiếu lại trong tấm kính ở phía trước mặt. Hoá ra Nhung đang chọc ghen Nhi. Tú ngốc quá, Tú từng kể với Nhung rằng Nhi ghen tỵ và ghét cả cấp trên của Tú khi mà Tú cùng Linh làm việc khuya. Chẳng nhẽ Nhung lợi dụng việc Nhi hay ghen để chọc giận chị ấy…?
– Ừm, Tú vẫn thích ăn cơm của mẹ em nấu hơn là ăn của em! – Tú tuy nói không được tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn có sự tình tứ ở trong đó!
Nhung nén cười rất nhiều khi thấy biểu hiện của Nhi phản chiếu lại. Nhìn hai đầu lông mày chị ấy sắp chạm vào nhau là biết đang ghen tới độ nào rồi.
– Chị Ánh gọi em chuyện gì ấy, Tú ở lại đây nhé? Em đi lát rồi về! – Nhung nghĩ mình chỉ nên trêu ghẹo và dừng lại ở đây thôi trước khi chuyện này đi quá đà.
“Cố gắng mà làm hoà với người yêu cậu, rõ chưa? Xong chuyện nhớ khao tôi một bữa!”, Nhung gửi một tin nhắn vào máy Tú vì có những lời cả hai người không tiện nói ra ở đây. Sau đó Nhung giả bộ như bị Ánh gọi đi đâu đó thật.
…
Căn phòng tĩnh lặng, cả Tú và Nhi đều im lặng từ hồi tới giờ. Tú thấy sự yếu đuối của Nhi, hoá ra người phụ nữ mạnh mẽ mà Tú biết lâu nay là do chị ấy tự gồng mình lên để bảo vệ Tú. Bây giờ khi bị bệnh, chị ấy cũng bỏ trốn giống Tú, rồi lại nói dối để nghĩ cho tương lai của Tú. Đúng là đồ ngốc. Trước giờ luôn là chị ấy chủ động trước rồi, vậy thì lần này đến lượt Tú, Tú sẽ chủ động mang chị ấy về bên mình mới được.
Tú tiến lại gần giường bệnh mà Nhi đang nằm, Nhi đang truyền thuốc nên tay cô ấy cũng không thể vùng vằng được, Tú thấy đây cũng là một lợi ích của mình. Tú kéo chăn lên đắp cho Nhi, sau đó tự mình nắm lấy tay chị ấy!
– Bỏ ra đi, bạn gái cậu mà thấy không hay đâu! – Nhi mệt rồi, những dòng suy nghĩ hoang mang của cô nãy giờ làm cô kiệt sức, không muốn cãi nhau hay phân bì tại sao Tú thay lòng đổi dạ nhanh như thế, Tú nói Tú luôn đợi cô. Nhưng rồi cô lại thấy bản thân mình vô lý, chính mình cũng là người nói lời chia tay nhưng lại đòi hỏi người ta phải nhớ nhung tới mình.
– Em và chị đều không giỏi nói dối đâu. Bọn em chỉ trêu chị chút thôi mà.
Tú tiếp tục xoa tay Nhi.
– Nói dối gì? Bỏ ra đi trước khi người yêu tôi tới đây!
Nhi vẫn cương quyết nói dối và không chịu nhận là mình đã nói dối.
– Người yêu? Ai cơ? Người đó đang ngồi đây đúng không? Đây, người đó đang nắm tay chị hả?
Tú vẫn tiếp tục đùa cợt, Tú không muốn nói ra rằng chị ấy đã nói dối mình, Tú chỉ muốn không khí giữa hai người họ vui vẻ hơn thôi.
– Em có hiểu câu “Đừng chọc vào mắt con rồng đang ngủ” không hả?
Nhi quay người lại, ánh mắt bực tức nhìn Tú khi mà Tú vẫn tiếp tục trêu người cô.
– Vì em vô tâm quá nên không biết chị bị ốm, không biết chị mệt. Em hứa là em sẽ chăm sóc chị, tự em sẽ xin nghỉ việc ngay ngày mai, về ở với chị, chăm chị từng ly từng tí. Còn chị mà bỏ một buổi điều trị nào là chết với em đấy! – Tú không thèm quan tâm tới lời đe doạ mà Nhi đã nói trước đó.
– Em có nghe chị nói không hả? – Nhi bực mình hỏi lại.
– Có, đương nhiên là biết. Giá như thời gian qua em chịu nhắn tin hỏi han chị thì chuyện không tới mức như thế này…
Tú vẫn bình thản, chẳng buồn sợ hãi Nhi doạ nạt gì mình. Dù có chuyện gì xảy ra thì Tú hạ quyết tâm rằng Tú sẽ mang Nhi về nhà hôm nay rồi, Tú không bận tâm chị ấy quát mắng mình như thế nào đâu!
Còn Nhi thì khác, cô không biết làm cách nào và vì sao Tú lại nói chuyện chẳng giống ai thế kia. Nhưng rồi cô sắp xếp lại sự việc, chuyện này chỉ có thể do Ánh và Nhung bày ra thôi. Tú của cô ngu ngơ lắm, chẳng bao giờ hiểu chuyện được như thế này đâu. Chính vì thế mà cô cũng hận trái tim của cô, đã vậy rồi còn đem lòng yêu một đứa ngu ngơ như thế kia.
– Thôi đến nước này rồi mình đừng giận nhau nữa được không? Tú chỉ muốn chăm sóc em thôi, em không cho thì đợi em khỏi bệnh đi rồi em đuổi Tú đi cũng được? – Tú vẫn nài nỉ để được chăm sóc Nhi.
Nhưng những lời Tú nói lại làm Nhi khóc. Rốt cuộc thì sau từng ấy năm trời nuôi dưỡng, và chứng kiến Tú trưởng thành, rồi cũng có lúc cô được mãn nguyện như thế này, rồi có lúc cô cũng được tận mắt nhìn thấy Tú vì cô mà thay đổi quá nhiều nữa. Cô khóc không phải vì đau buồn hay thất vọng, cô khóc vì cô thấy ông trời cuối cùng cũng mang cho cô một món quà gì đó thật đặc biệt.
– Sao không nói gì? Đừng khóc nữa, em phải tin là em sẽ khỏi bệnh, chúng ta sẽ có một đứa con kháu khỉnh. Mà không có cũng chẳng sao, mất công Tú phải ngồi nhìn em chăm nó, chẳng yêu thương gì Tú nữa!!
Tú bĩu môi. Chính xác thì đó sẽ là em hai của Tú mà! Tú ghen là phải.
– Đồ quỉ, với con mà Tú cũng ghen tị được sao? – Nhi mãi bây giờ mới chịu lên tiếng. Cô bẹo vào má Tú bằng tay còn lại không truyền thuốc.
– Đúng mà, em sẽ dành cả ngày chăm nó, ở bên nó, còn Tú sẽ không được em chiều chuộng nữa. Nên không có chẳng sao, hai đứa mình ở bên nhau là vui rồi. Em vẫn phải kiên trì chữa, chưa thử làm sao mà biết kết quả được? Hiểu chưa? Tú cũng chỉ ghen với con một tí thôi… tối em cũng ở bên Tú mà nhỉ?
Tú vẫn tiếp tục đùa cợt để Nhi thấy vui lòng hơn.
– Nhất định sẽ khỏi, em tin là như vậy. Em và Tú sẽ có một đứa con đáng yêu. Em hứa với Tú đấy! – Nhi vui vẻ vuốt má Tú.
Nhưng Tú lại lắc đầu.
– Em đừng mang áp lực như vậy, chỉ cần em vui vẻ là được, Tú không quan trọng việc có con hay không có con. Mà chuyện đó đau lắm, thân thể ngọc vàng của em Tú không muốn thấy em bị đau!
Tú đặt tay lên bụng Nhi xoa xoa cho ấm. Tú nói vậy là đúng với tâm nguyện của Tú, Tú không đề cao chuyện đó đâu, chỉ muốn được ở bên Nhi và chăm sóc Nhi thôi.
– Dạo này Tú nói năng ngọt thế? Chẳng may, em đi trước thì sao? Tú không ở với con thì ai chăm Tú?
Nhi lại nói những điều kì lạ.
– Đi trước? Tú không hiểu? – Tú đúng là không biết Nhi đang nói tới vấn đề gì.
– Em hơn Tú 8 tuổi cơ mà! Em nghĩ là em sẽ đi trước Tú! Đi là mất ấy!
Nhi nói những lời này làm Tú hiểu rằng Nhi đang lo lắng về khoảng cách tuổi tác của hai người nữa. Tú biết chị ấy sợ chị ấy già đi, cũng sợ Tú không yêu chị ấy nữa vì chị ấy già nua xấu xí, cũng sợ Tú về sau cô độc một mình, nhưng không, Tú không lo lắng vấn đề đó, thì sao chị ấy phải lo sợ chứ?
– Mình cùng chung sống với nhau, nếu đi thì cùng đi, Tú không để em đi một mình, cũng không bao giờ thay lòng đổi dạ với em đâu. Gác suy nghĩ ấy sang một bên đi, đừng bao giờ nghĩ tới nó nữa. Chỉ cần hôm nay em cùng Tú về nhà, Tú chăm sóc em, em ngoan ngoãn uống thuốc để khoẻ hơn là được. Mau khoẻ lại, còn để đi đăng ký kết hôn nữa. Chịu không?
Tú vẫn muốn Nhi nghĩ tích cực nhiều hơn là tiêu cực. Và Tú cũng muốn nghiêm túc đến với Nhi, sống với Nhi như một cặp tình nhân hạnh phúc.
– Không có ý gì đâu, Tú hôm nay cũng chỉ là khách thôi mà chị Nhi! – Nhung vui vẻ cười nói, tay của Nhung với Tú vẫn gắn chặt như vậy.
– Ừ, chị có nói gì đâu… là khách thôi mà! – Nhi cũng hùa theo, như thể cô vẫn ổn, như thể cô không bận tâm tới việc Tú ở đây có ảnh hưởng gì tới cô hay không. Nhưng cô vẫn đang diễn, cô làm sao mà ổn được khi Tú ngồi ở đây? Không thể nào ổn được…
Nhi nằm quay mặt đi chỗ khác, cô không muốn Tú chứng kiến sự thảm hại này của mình. Cô nói cô có tình yêu mới rồi, vậy mà khi Tú ở đây, Tú lại không thấy được người đàn ông nào bên cạnh và chăm sóc cô. Đây đúng là điều làm cô xấu hổ vô cùng.
– Tú, lát về nhà với em đi? Mẹ em đã nấu cơm đợi hai đứa mình rồi!
Nhung đột nhiên nói ra một câu chuyện không có kịch bản gì từ trước đó, một cách tự nhiên nhất có thể, và Tú quay sang nhìn Nhung bằng một ánh mắt đáng sợ. “What? Cậu đang nói gì vậy?”, nhìn ánh mắt Tú là Nhung biết Tú chưa hiểu tại sao mình lại làm như thế. Công việc của một “vị cứu tính” là như thế này đó, Nhung sẽ khiến bản thân mình bị chị Nhi ghét bỏ trong một vài phút, để chị ấy tự vùng dậy mà giành lại Tú.
– Hừm, mẹ nói mình đi thăm về thì mua cho mẹ ít lê để mẹ làm đồ nướng. Hình như mẹ chiều Tú hơn em thì phải! – Nhung lại tiếp tục câu chuyện chẳng đâu và đâu và chẳng có thật.
Tú bây giờ mới vỡ lẽ ra khi nhìn thấy biểu hiện khó chịu của Nhi phản chiếu lại trong tấm kính ở phía trước mặt. Hoá ra Nhung đang chọc ghen Nhi. Tú ngốc quá, Tú từng kể với Nhung rằng Nhi ghen tỵ và ghét cả cấp trên của Tú khi mà Tú cùng Linh làm việc khuya. Chẳng nhẽ Nhung lợi dụng việc Nhi hay ghen để chọc giận chị ấy…?
– Ừm, Tú vẫn thích ăn cơm của mẹ em nấu hơn là ăn của em! – Tú tuy nói không được tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn có sự tình tứ ở trong đó!
Nhung nén cười rất nhiều khi thấy biểu hiện của Nhi phản chiếu lại. Nhìn hai đầu lông mày chị ấy sắp chạm vào nhau là biết đang ghen tới độ nào rồi.
– Chị Ánh gọi em chuyện gì ấy, Tú ở lại đây nhé? Em đi lát rồi về! – Nhung nghĩ mình chỉ nên trêu ghẹo và dừng lại ở đây thôi trước khi chuyện này đi quá đà.
“Cố gắng mà làm hoà với người yêu cậu, rõ chưa? Xong chuyện nhớ khao tôi một bữa!”, Nhung gửi một tin nhắn vào máy Tú vì có những lời cả hai người không tiện nói ra ở đây. Sau đó Nhung giả bộ như bị Ánh gọi đi đâu đó thật.
…
Căn phòng tĩnh lặng, cả Tú và Nhi đều im lặng từ hồi tới giờ. Tú thấy sự yếu đuối của Nhi, hoá ra người phụ nữ mạnh mẽ mà Tú biết lâu nay là do chị ấy tự gồng mình lên để bảo vệ Tú. Bây giờ khi bị bệnh, chị ấy cũng bỏ trốn giống Tú, rồi lại nói dối để nghĩ cho tương lai của Tú. Đúng là đồ ngốc. Trước giờ luôn là chị ấy chủ động trước rồi, vậy thì lần này đến lượt Tú, Tú sẽ chủ động mang chị ấy về bên mình mới được.
Tú tiến lại gần giường bệnh mà Nhi đang nằm, Nhi đang truyền thuốc nên tay cô ấy cũng không thể vùng vằng được, Tú thấy đây cũng là một lợi ích của mình. Tú kéo chăn lên đắp cho Nhi, sau đó tự mình nắm lấy tay chị ấy!
– Bỏ ra đi, bạn gái cậu mà thấy không hay đâu! – Nhi mệt rồi, những dòng suy nghĩ hoang mang của cô nãy giờ làm cô kiệt sức, không muốn cãi nhau hay phân bì tại sao Tú thay lòng đổi dạ nhanh như thế, Tú nói Tú luôn đợi cô. Nhưng rồi cô lại thấy bản thân mình vô lý, chính mình cũng là người nói lời chia tay nhưng lại đòi hỏi người ta phải nhớ nhung tới mình.
– Em và chị đều không giỏi nói dối đâu. Bọn em chỉ trêu chị chút thôi mà.
Tú tiếp tục xoa tay Nhi.
– Nói dối gì? Bỏ ra đi trước khi người yêu tôi tới đây!
Nhi vẫn cương quyết nói dối và không chịu nhận là mình đã nói dối.
– Người yêu? Ai cơ? Người đó đang ngồi đây đúng không? Đây, người đó đang nắm tay chị hả?
Tú vẫn tiếp tục đùa cợt, Tú không muốn nói ra rằng chị ấy đã nói dối mình, Tú chỉ muốn không khí giữa hai người họ vui vẻ hơn thôi.
– Em có hiểu câu “Đừng chọc vào mắt con rồng đang ngủ” không hả?
Nhi quay người lại, ánh mắt bực tức nhìn Tú khi mà Tú vẫn tiếp tục trêu người cô.
– Vì em vô tâm quá nên không biết chị bị ốm, không biết chị mệt. Em hứa là em sẽ chăm sóc chị, tự em sẽ xin nghỉ việc ngay ngày mai, về ở với chị, chăm chị từng ly từng tí. Còn chị mà bỏ một buổi điều trị nào là chết với em đấy! – Tú không thèm quan tâm tới lời đe doạ mà Nhi đã nói trước đó.
– Em có nghe chị nói không hả? – Nhi bực mình hỏi lại.
– Có, đương nhiên là biết. Giá như thời gian qua em chịu nhắn tin hỏi han chị thì chuyện không tới mức như thế này…
Tú vẫn bình thản, chẳng buồn sợ hãi Nhi doạ nạt gì mình. Dù có chuyện gì xảy ra thì Tú hạ quyết tâm rằng Tú sẽ mang Nhi về nhà hôm nay rồi, Tú không bận tâm chị ấy quát mắng mình như thế nào đâu!
Còn Nhi thì khác, cô không biết làm cách nào và vì sao Tú lại nói chuyện chẳng giống ai thế kia. Nhưng rồi cô sắp xếp lại sự việc, chuyện này chỉ có thể do Ánh và Nhung bày ra thôi. Tú của cô ngu ngơ lắm, chẳng bao giờ hiểu chuyện được như thế này đâu. Chính vì thế mà cô cũng hận trái tim của cô, đã vậy rồi còn đem lòng yêu một đứa ngu ngơ như thế kia.
– Thôi đến nước này rồi mình đừng giận nhau nữa được không? Tú chỉ muốn chăm sóc em thôi, em không cho thì đợi em khỏi bệnh đi rồi em đuổi Tú đi cũng được? – Tú vẫn nài nỉ để được chăm sóc Nhi.
Nhưng những lời Tú nói lại làm Nhi khóc. Rốt cuộc thì sau từng ấy năm trời nuôi dưỡng, và chứng kiến Tú trưởng thành, rồi cũng có lúc cô được mãn nguyện như thế này, rồi có lúc cô cũng được tận mắt nhìn thấy Tú vì cô mà thay đổi quá nhiều nữa. Cô khóc không phải vì đau buồn hay thất vọng, cô khóc vì cô thấy ông trời cuối cùng cũng mang cho cô một món quà gì đó thật đặc biệt.
– Sao không nói gì? Đừng khóc nữa, em phải tin là em sẽ khỏi bệnh, chúng ta sẽ có một đứa con kháu khỉnh. Mà không có cũng chẳng sao, mất công Tú phải ngồi nhìn em chăm nó, chẳng yêu thương gì Tú nữa!!
Tú bĩu môi. Chính xác thì đó sẽ là em hai của Tú mà! Tú ghen là phải.
– Đồ quỉ, với con mà Tú cũng ghen tị được sao? – Nhi mãi bây giờ mới chịu lên tiếng. Cô bẹo vào má Tú bằng tay còn lại không truyền thuốc.
– Đúng mà, em sẽ dành cả ngày chăm nó, ở bên nó, còn Tú sẽ không được em chiều chuộng nữa. Nên không có chẳng sao, hai đứa mình ở bên nhau là vui rồi. Em vẫn phải kiên trì chữa, chưa thử làm sao mà biết kết quả được? Hiểu chưa? Tú cũng chỉ ghen với con một tí thôi… tối em cũng ở bên Tú mà nhỉ?
Tú vẫn tiếp tục đùa cợt để Nhi thấy vui lòng hơn.
– Nhất định sẽ khỏi, em tin là như vậy. Em và Tú sẽ có một đứa con đáng yêu. Em hứa với Tú đấy! – Nhi vui vẻ vuốt má Tú.
Nhưng Tú lại lắc đầu.
– Em đừng mang áp lực như vậy, chỉ cần em vui vẻ là được, Tú không quan trọng việc có con hay không có con. Mà chuyện đó đau lắm, thân thể ngọc vàng của em Tú không muốn thấy em bị đau!
Tú đặt tay lên bụng Nhi xoa xoa cho ấm. Tú nói vậy là đúng với tâm nguyện của Tú, Tú không đề cao chuyện đó đâu, chỉ muốn được ở bên Nhi và chăm sóc Nhi thôi.
– Dạo này Tú nói năng ngọt thế? Chẳng may, em đi trước thì sao? Tú không ở với con thì ai chăm Tú?
Nhi lại nói những điều kì lạ.
– Đi trước? Tú không hiểu? – Tú đúng là không biết Nhi đang nói tới vấn đề gì.
– Em hơn Tú 8 tuổi cơ mà! Em nghĩ là em sẽ đi trước Tú! Đi là mất ấy!
Nhi nói những lời này làm Tú hiểu rằng Nhi đang lo lắng về khoảng cách tuổi tác của hai người nữa. Tú biết chị ấy sợ chị ấy già đi, cũng sợ Tú không yêu chị ấy nữa vì chị ấy già nua xấu xí, cũng sợ Tú về sau cô độc một mình, nhưng không, Tú không lo lắng vấn đề đó, thì sao chị ấy phải lo sợ chứ?
– Mình cùng chung sống với nhau, nếu đi thì cùng đi, Tú không để em đi một mình, cũng không bao giờ thay lòng đổi dạ với em đâu. Gác suy nghĩ ấy sang một bên đi, đừng bao giờ nghĩ tới nó nữa. Chỉ cần hôm nay em cùng Tú về nhà, Tú chăm sóc em, em ngoan ngoãn uống thuốc để khoẻ hơn là được. Mau khoẻ lại, còn để đi đăng ký kết hôn nữa. Chịu không?
Tú vẫn muốn Nhi nghĩ tích cực nhiều hơn là tiêu cực. Và Tú cũng muốn nghiêm túc đến với Nhi, sống với Nhi như một cặp tình nhân hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.