Chương 47: You don’t love me?
trieumachien98
21/01/2017
“Anh có hiểu thấu lòng em không? Em luôn hỏi, tại sao giữa chúng ta luôn là tình yêu?
Em đã ngỡ mình chẳng thể rung động thêm một lần nữa…
Nhưng em lại ngốc nghếch nữa rồi!
Tại sao khi nhìn anh, em chỉ thấy hạnh phúc? …”
Bản nhạc ballad vang lên trong phòng ngủ của Nhi. Cô bây giờ không buồn tới cửa hàng, không buồn làm gì nữa. Cô tiếp tục điều trị vì sức khỏe của mình, nhưng với cái tâm trạng này, cô nghĩ thật vô ích. Cứ mỗi một giây cô lại nhớ tới Tú, nhớ tới mức trái tim cô có thể ngừng đập đi vài giây chỉ để không khỏi đau đớn. Người duy nhất bây giờ có thể nghe cô tâm sự, nghe cô chia sẻ đó là Minh Ánh. Cậu ta đã chịu sự ủ rũ của cô gần một tháng qua. Chính cô là người chia tay Tú, bảo Tú rằng cô đã hết tình cảm và tìm được một người đàn ông mới, thế nhưng cô vẫn luôn đợi chờ tin nhắn từ Tú, chỉ mong Tú nhắn tin gì đó nói rằng Tú nhớ cô, chỉ vậy thôi cũng được, cô không đòi hỏi Tú yêu cầu quay lại! Nhưng không, dù chỉ là một tin nhắn hỏi han thôi Tú cũng không gửi tới cho cô. Có lẽ, lần này là thực sự chia tay rồi. Nghĩ tới đó thôi, nước mắt cô lại rơm rớm. Cô đã duy trì chuyện nằm ì trên giường này bao lâu rồi chứ? Cô không chắc nữa, cô chỉ biết rằng cô quá đau buồn, buồn tới độ cô không thể tin được rằng mình có thể nhẫn tâm làm thế với Tú sau khi Tú đã vì mình mà thay đổi rất nhiều. Nhưng nếu cô cứ ích kỷ giữ lấy Tú cho mình, thì điều đó đâu có tốt khi mà cô nói cho Tú biết cô chẳng thể mang cho Tú một đứa con cơ chứ? Cô đã lớn hơn Tú 8 tuổi, một khoảng cách quá xa. Giờ thì cô không thể mang tới cho Tú một đứa con, thử hỏi ai muốn yêu cô nữa? Tú đâu có đáng bị đối xử như vậy đâu?
Điện thoại cô rung lên, cô đã vội với lấy nhìn vào điện thoại, cô chỉ mong cái tên “Tú yêu” hiện lên trên màn hình điện thoại, thế nhưng không, đó là Minh Ánh.
”Tóm lại mày đã chịu rời giường và đi làm bình thường chưa?”, Minh Ánh chỉ cần thấy điện thoại nghe máy là cô liền nói, bỏ qua thủ tục chào hỏi.
”Chưa, vẫn vậy thôi!”, Nhi mệt mỏi thông báo lại cho Ánh biết.
”Thế mày không chịu đi chữa bệnh đi? Cái đó người ta chỉ bảo không đảm bảo kết quả cho mày thôi chứ? Sao mày có thể nhẫn tâm với chính bản thân mày, hay đứa con tương lai của mày như vậy được? Cứ đi khám đi, bảo Tú đi cùng mày?”, Ánh vẫn tích cực khuyên nhủ Nhi, cô chưa bao giờ ngừng công việc này bởi cô không thích nhìn bạn thân mình thê thảm đi từng ngày chỉ vì thất tình.
”Có khám thì cũng chỉ có thể đi một mình thôi, Tú chắc là…ghét tao lắm rồi. Tao không muốn làm phiền Tú…!”, Nhi biết giới hạn của tình yêu mà chính cô dựng lên, cô không thể chiến thắng nó được, cô không thể vượt qua nỗi đau đó.
“Mày mà còn điên như thế thì tao không làm bạn với mày nữa, ngay bây giờ ngồi dậy, chuẩn bị đi, chừng 30 phút nữa tao đưa mày khi khám, không nhì nhằng, vậy đi!”, Ánh nói rồi tắt máy ngay lập tức.
…
Tú đang ngồi ở trong phòng làm việc, dạo này, tâm trạng của Tú không quá tệ, cũng không quá tốt. Không tốt vì Tú vẫn chưa thể nguôi ngoai được chuyện Nhi đột ngột chia tay với Tú. Không quá tệ, khi mà cuộc điều tra ra việc ai là người hãm hại Tú có tiến triển tốt khi họ đã ép kẻ kia phải đưa ra lời khai cụ thể về người đã gián tiếp ra lệnh. Tú chỉ muốn mau chóng được bắt và nhốt Vương bỏ vào Tù thôi. Những việc ác anh ta làm từ trước tới giờ, chính Tú không thể chấp nhận được.
– Tú, điện thoại em kêu kìa, làm gì mà không để ý tới điện thoại nữa cơ? – Linh ngồi đối diện thấy điện thoại Tú rung lên, mà Tú có vẻ như đang tập trung suy nghĩ gì đó chẳng quan tâm tới chiếc điện thoại của mình.
– À… em vô ý quá…
Tú nghe Linh nhắc cũng giật mình, liền cầm điện thoại lên nghe.
“Alo?”
“Tú phải không? Chị Minh Ánh đây!”, không hiểu có vấn đề gì mà chị ta lại gọi điện cho Tú vào giờ này nhỉ?
“Dạ, chào chị!”, Tú cũng chỉ biết lễ phép chào lại thôi.
“Chị muốn nói cho em biết, em đúng là đứa ngốc, nếu em không muốn phạm sai lầm gì, thì ngay lập tức đi tới bệnh viện cho chị!”, Ánh đúng là phát bực với hai người này, cô lần này chỉ đi làm từ thiện tình cảm cho hai người họ duy nhất một lần, từ sau cô không tham gia những chuyện phức tạp như thế này nữa.
“Bệnh viện? Chị Nhi ốm sao?”, lòng Tú đột nhiên nóng như lửa đốt.
“Phải, ốm nặng. Có mau tới không? Chị không nghe thấy tiếng gió trong điện thoại em đâu nhé?”, Ánh hạch sách Tú.
“Chị… gọi cho bạn trai chị ấy được không? Em hiện tại không tiện tới đó!”, Tú đã định đứng lên, nhưng rồi lại nặng lòng mà ngồi xuống. Tú không được tới đó đâu, bạn trai chị ấy mà thấy, chẳng may lại hiểu nhầm gì thì Tú lại có lỗi trong tình yêu mới của chị ấy, như vậy là không nên. Tú nghĩ là mình đang làm đúng…
“Nếu em không muốn gặp lại cô ấy nữa thì tùy em!”
Ánh tắt máy. Cô nghĩ cô cần phải làm quá lên mới được.
– Chị làm vậy…em thấy không ổn đâu! – Người ngồi bên cạnh trong xe Ánh là Nhung. Nhung cũng muốn giúp Tú và Nhi có thể quay lại với nhau. Người thực sự có tình yêu mới trong chuyện này là Nhung chứ không phải Nhi. Cũng nhờ đó, Nhung mới bớt nặng tình với Tú, cô làm việc này là vì cô cảm thấy có lỗi khi mà vì cô Tú lại bị thương nghiêm trọng.
– Thế thì chẳng có cách nào bảo Tú tới bệnh viện được đâu, em lấy máy chị nhắn địa chỉ cho nó đi. Hai đứa này cứng đầu lắm! – Ánh phiền não nói.
Từ khi nào mà hai người này có thể đi với nhau nhỉ? Có lẽ là từ khi Tú không tìm thấy Nhi, rồi bắt đầu làm phiền hai người họ quá nhiều. Ánh và Nhung là hai người ngoài cuộc, thế nhưng họ luôn phải tham gia giải quyết vấn đề của Tú và Nhi.
– Em đi theo như thế này có bất tiện không nhỉ? Dù gì, em cũng không có ích gì mà… – Nhung băn khoăn không biết mình có làm gì có ích trong chuyện này hay không nữa.
– Có chứ… chị chẳng thể nói nổi Tú đâu. Em thân với nó, làm ơn giải thích cho nó hiểu.
Ánh nhìn nhận được khả năng của mình nên mới kéo cả Nhung vào chuyện này. Lúc này chỉ có Nhung mới có khả năng nói cho Tú hiểu, chứ cô có khi chỉ làm thêm hỏng chuyện thôi.
– Cũng đến lúc em nên đối diện xin lỗi cậu ấy!
Nhung buồn phiền nói. Cô tìm được tình yêu mới, cô không bị nặng tình với Tú nữa. Nhưng mấy ai có thể quên ngay được mối tình đang ấp ủ trong lòng từ ngày họ còn là học sinh được? Gặp Tú, cô luôn có cảm giác gì đó không thể diễn tả thành lời, vậy nên cô tránh gặp Tú suốt thời gian qua chỉ để có thể nghiêm túc quên đi Tú.
…
Ánh dẫn Nhi vào bệnh viện, không thèm trả lời câu hỏi của Nhi rằng tại sao lại đưa Nhung tới đây. Nhung cũng im lặng đi theo sự chỉ dẫn của Ánh, không biết giờ này Tú đã tới chưa? Nếu cậu ta thoái thác trách nhiệm, cậu ta chính xác là một kẻ xấu mà cô đã yêu sai lầm. Nhung cho rằng người có trách nhiệm lớn nhất với Nhi nhiều nhất chính là Tú. Sau từng ấy chuyện, chị ấy nói chia tay như vậy nhưng Tú cũng không một lần lên tiếng hỏi han chị ấy, gặp mặt bạn bè cũng tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra trong khi Nhung hiểu rõ Tú thực sự gục ngã nên mới như vậy. Tú buồn tới độ không muốn chia sẻ rằng Tú đang đau hay như thế nào, chỉ nói rằng bản thân mình vẫn ổn. “Ổn con khỉ!”, Nhung xấu tính nghĩ khi thấy bóng dáng Tú ở bệnh viện.
Nhung tách khỏi hai người kia, âm thầm đi về phía Tú vì có lẽ Tú không biết họ dẫn Nhi đi tới đâu.
– Hả, cậu cũng bệnh sao? – Tú nhìn thấy Nhung ở bệnh viện, không khỏi giật mình khi trùng hợp hôm nay có nhiều người đi viện vậy…
– Không, hôm nay tôi sẽ là vị cứu tinh cho cậu. Hiểu không? – Nhung nhanh nhẹn khoác tay Tú. Cô cũng muốn có một lần nào đó, giữa cô và Tú có sự ngọt ngào nhất định. Khi cô mãn nguyện rồi, cô có thể bằng lòng chia tay mối tình đầu trong sáng và tuyệt đẹp nhất cuộc đời cô.
– Vị cứu tinh? Tôi nghĩ là tôi đang đợi… – Tú thấy Nhung kéo mình đi đâu đó, liền kéo Nhung lại để từ chối.
– Ừm, tôi cũng đi cùng hai người đó mà. Lo gì? Tôi biết chính xác chị Nhi đang ở đâu nữa… đi thôi!
Nhung tiếp tục kéo Tú đi, nhưng rồi sức cô không đọ được với sức Tú, Tú kéo cô lại đứng im một chỗ hỏi cho rõ chuyện.
– Nếu là giảng hòa gì đó thì đừng, tôi xin cậu và chị Ánh nữa. Đừng làm khổ chị Nhi, nhỡ may, người yêu chị ấy mà biết, sẽ không hay đâu!
Tú nhất quyết không gặp. Và rồi Tú bị Nhung búng một cái thật mạnh vào trán.
– Đồ ngốc, người yêu nào? Tôi mới là người có người yêu mới, chứ không phải chị ấy đâu nhé… cậu ngốc lắm, giờ cậu mà không ở bên chị ấy, chị ấy sẽ làm những điều chẳng ai hiểu được đâu. Tóm lại, cậu nên nghe theo mình! – Nhung giảng giải cho Tú hiểu.
Nhưng có vẻ như cậu ta vẫn chưa tin những gì Nhung nói thì phải.
– Chị ấy giấu cậu, chị ấy khó có khả năng sinh con, thêm nữa, người mẹ đẻ của cậu nói gì chị ấy thì tôi không biết, nhưng sau đó chị ấy mới quyết định bỏ đi và chia tay cậu đấy! – Nhung buộc lòng tiết lộ cho Tú biết. Dù Ánh bảo có thể không cần, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được việc Tú vẫn ngu ngơ không biết gì như thế này.
– Cậu nói khó sinh? Và … mẹ đẻ của tôi? Bà thông gia cũ nhà cậu sao? – Tú cảm giác như mình đang mơ vậy, giấc mơ này kì lạ và quái đản vô cùng.
– Ừm, bà ta có thể đã tác động gì đó với chị Nhi, tôi không rõ nữa. Nhưng vấn đề bây giờ, cậu cần giúp chị ấy tích cực chữa bệnh. Nói thêm là sức khỏe chị ấy không tốt đâu, phổi chị ấy không khỏe như trước… đừng ngu ngốc nữa!
Nhung phiền lòng nói cho Tú nghe. Tình yêu của hai người này đúng là đáng thương. Cả hai người họ đều lo cho nhau quá tới độ tự làm khổ nhau lúc nào không hay.
– Tôi… tôi nên…làm..gì bây giờ? – Tú cứ đứng im bất động như vậy, như thể đột nhiên cơ thể mình không kịp thích ứng với những gì mà Nhung đang nói.
– Chị Nhi đương nhiên là sẽ đuổi Tú đi thôi. Chị ấy cương quyết lắm, cho nên, chúng ta cần ít mồi nhử… cho nên tôi bảo tôi là vị cứu tinh của cậu đấy?
Nhung nháy mắt cho Tú biết, Tú đương nhiên là hiểu “vị cứu tinh” mà Nhung đang nói tới là gì rồi…
Em đã ngỡ mình chẳng thể rung động thêm một lần nữa…
Nhưng em lại ngốc nghếch nữa rồi!
Tại sao khi nhìn anh, em chỉ thấy hạnh phúc? …”
Bản nhạc ballad vang lên trong phòng ngủ của Nhi. Cô bây giờ không buồn tới cửa hàng, không buồn làm gì nữa. Cô tiếp tục điều trị vì sức khỏe của mình, nhưng với cái tâm trạng này, cô nghĩ thật vô ích. Cứ mỗi một giây cô lại nhớ tới Tú, nhớ tới mức trái tim cô có thể ngừng đập đi vài giây chỉ để không khỏi đau đớn. Người duy nhất bây giờ có thể nghe cô tâm sự, nghe cô chia sẻ đó là Minh Ánh. Cậu ta đã chịu sự ủ rũ của cô gần một tháng qua. Chính cô là người chia tay Tú, bảo Tú rằng cô đã hết tình cảm và tìm được một người đàn ông mới, thế nhưng cô vẫn luôn đợi chờ tin nhắn từ Tú, chỉ mong Tú nhắn tin gì đó nói rằng Tú nhớ cô, chỉ vậy thôi cũng được, cô không đòi hỏi Tú yêu cầu quay lại! Nhưng không, dù chỉ là một tin nhắn hỏi han thôi Tú cũng không gửi tới cho cô. Có lẽ, lần này là thực sự chia tay rồi. Nghĩ tới đó thôi, nước mắt cô lại rơm rớm. Cô đã duy trì chuyện nằm ì trên giường này bao lâu rồi chứ? Cô không chắc nữa, cô chỉ biết rằng cô quá đau buồn, buồn tới độ cô không thể tin được rằng mình có thể nhẫn tâm làm thế với Tú sau khi Tú đã vì mình mà thay đổi rất nhiều. Nhưng nếu cô cứ ích kỷ giữ lấy Tú cho mình, thì điều đó đâu có tốt khi mà cô nói cho Tú biết cô chẳng thể mang cho Tú một đứa con cơ chứ? Cô đã lớn hơn Tú 8 tuổi, một khoảng cách quá xa. Giờ thì cô không thể mang tới cho Tú một đứa con, thử hỏi ai muốn yêu cô nữa? Tú đâu có đáng bị đối xử như vậy đâu?
Điện thoại cô rung lên, cô đã vội với lấy nhìn vào điện thoại, cô chỉ mong cái tên “Tú yêu” hiện lên trên màn hình điện thoại, thế nhưng không, đó là Minh Ánh.
”Tóm lại mày đã chịu rời giường và đi làm bình thường chưa?”, Minh Ánh chỉ cần thấy điện thoại nghe máy là cô liền nói, bỏ qua thủ tục chào hỏi.
”Chưa, vẫn vậy thôi!”, Nhi mệt mỏi thông báo lại cho Ánh biết.
”Thế mày không chịu đi chữa bệnh đi? Cái đó người ta chỉ bảo không đảm bảo kết quả cho mày thôi chứ? Sao mày có thể nhẫn tâm với chính bản thân mày, hay đứa con tương lai của mày như vậy được? Cứ đi khám đi, bảo Tú đi cùng mày?”, Ánh vẫn tích cực khuyên nhủ Nhi, cô chưa bao giờ ngừng công việc này bởi cô không thích nhìn bạn thân mình thê thảm đi từng ngày chỉ vì thất tình.
”Có khám thì cũng chỉ có thể đi một mình thôi, Tú chắc là…ghét tao lắm rồi. Tao không muốn làm phiền Tú…!”, Nhi biết giới hạn của tình yêu mà chính cô dựng lên, cô không thể chiến thắng nó được, cô không thể vượt qua nỗi đau đó.
“Mày mà còn điên như thế thì tao không làm bạn với mày nữa, ngay bây giờ ngồi dậy, chuẩn bị đi, chừng 30 phút nữa tao đưa mày khi khám, không nhì nhằng, vậy đi!”, Ánh nói rồi tắt máy ngay lập tức.
…
Tú đang ngồi ở trong phòng làm việc, dạo này, tâm trạng của Tú không quá tệ, cũng không quá tốt. Không tốt vì Tú vẫn chưa thể nguôi ngoai được chuyện Nhi đột ngột chia tay với Tú. Không quá tệ, khi mà cuộc điều tra ra việc ai là người hãm hại Tú có tiến triển tốt khi họ đã ép kẻ kia phải đưa ra lời khai cụ thể về người đã gián tiếp ra lệnh. Tú chỉ muốn mau chóng được bắt và nhốt Vương bỏ vào Tù thôi. Những việc ác anh ta làm từ trước tới giờ, chính Tú không thể chấp nhận được.
– Tú, điện thoại em kêu kìa, làm gì mà không để ý tới điện thoại nữa cơ? – Linh ngồi đối diện thấy điện thoại Tú rung lên, mà Tú có vẻ như đang tập trung suy nghĩ gì đó chẳng quan tâm tới chiếc điện thoại của mình.
– À… em vô ý quá…
Tú nghe Linh nhắc cũng giật mình, liền cầm điện thoại lên nghe.
“Alo?”
“Tú phải không? Chị Minh Ánh đây!”, không hiểu có vấn đề gì mà chị ta lại gọi điện cho Tú vào giờ này nhỉ?
“Dạ, chào chị!”, Tú cũng chỉ biết lễ phép chào lại thôi.
“Chị muốn nói cho em biết, em đúng là đứa ngốc, nếu em không muốn phạm sai lầm gì, thì ngay lập tức đi tới bệnh viện cho chị!”, Ánh đúng là phát bực với hai người này, cô lần này chỉ đi làm từ thiện tình cảm cho hai người họ duy nhất một lần, từ sau cô không tham gia những chuyện phức tạp như thế này nữa.
“Bệnh viện? Chị Nhi ốm sao?”, lòng Tú đột nhiên nóng như lửa đốt.
“Phải, ốm nặng. Có mau tới không? Chị không nghe thấy tiếng gió trong điện thoại em đâu nhé?”, Ánh hạch sách Tú.
“Chị… gọi cho bạn trai chị ấy được không? Em hiện tại không tiện tới đó!”, Tú đã định đứng lên, nhưng rồi lại nặng lòng mà ngồi xuống. Tú không được tới đó đâu, bạn trai chị ấy mà thấy, chẳng may lại hiểu nhầm gì thì Tú lại có lỗi trong tình yêu mới của chị ấy, như vậy là không nên. Tú nghĩ là mình đang làm đúng…
“Nếu em không muốn gặp lại cô ấy nữa thì tùy em!”
Ánh tắt máy. Cô nghĩ cô cần phải làm quá lên mới được.
– Chị làm vậy…em thấy không ổn đâu! – Người ngồi bên cạnh trong xe Ánh là Nhung. Nhung cũng muốn giúp Tú và Nhi có thể quay lại với nhau. Người thực sự có tình yêu mới trong chuyện này là Nhung chứ không phải Nhi. Cũng nhờ đó, Nhung mới bớt nặng tình với Tú, cô làm việc này là vì cô cảm thấy có lỗi khi mà vì cô Tú lại bị thương nghiêm trọng.
– Thế thì chẳng có cách nào bảo Tú tới bệnh viện được đâu, em lấy máy chị nhắn địa chỉ cho nó đi. Hai đứa này cứng đầu lắm! – Ánh phiền não nói.
Từ khi nào mà hai người này có thể đi với nhau nhỉ? Có lẽ là từ khi Tú không tìm thấy Nhi, rồi bắt đầu làm phiền hai người họ quá nhiều. Ánh và Nhung là hai người ngoài cuộc, thế nhưng họ luôn phải tham gia giải quyết vấn đề của Tú và Nhi.
– Em đi theo như thế này có bất tiện không nhỉ? Dù gì, em cũng không có ích gì mà… – Nhung băn khoăn không biết mình có làm gì có ích trong chuyện này hay không nữa.
– Có chứ… chị chẳng thể nói nổi Tú đâu. Em thân với nó, làm ơn giải thích cho nó hiểu.
Ánh nhìn nhận được khả năng của mình nên mới kéo cả Nhung vào chuyện này. Lúc này chỉ có Nhung mới có khả năng nói cho Tú hiểu, chứ cô có khi chỉ làm thêm hỏng chuyện thôi.
– Cũng đến lúc em nên đối diện xin lỗi cậu ấy!
Nhung buồn phiền nói. Cô tìm được tình yêu mới, cô không bị nặng tình với Tú nữa. Nhưng mấy ai có thể quên ngay được mối tình đang ấp ủ trong lòng từ ngày họ còn là học sinh được? Gặp Tú, cô luôn có cảm giác gì đó không thể diễn tả thành lời, vậy nên cô tránh gặp Tú suốt thời gian qua chỉ để có thể nghiêm túc quên đi Tú.
…
Ánh dẫn Nhi vào bệnh viện, không thèm trả lời câu hỏi của Nhi rằng tại sao lại đưa Nhung tới đây. Nhung cũng im lặng đi theo sự chỉ dẫn của Ánh, không biết giờ này Tú đã tới chưa? Nếu cậu ta thoái thác trách nhiệm, cậu ta chính xác là một kẻ xấu mà cô đã yêu sai lầm. Nhung cho rằng người có trách nhiệm lớn nhất với Nhi nhiều nhất chính là Tú. Sau từng ấy chuyện, chị ấy nói chia tay như vậy nhưng Tú cũng không một lần lên tiếng hỏi han chị ấy, gặp mặt bạn bè cũng tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra trong khi Nhung hiểu rõ Tú thực sự gục ngã nên mới như vậy. Tú buồn tới độ không muốn chia sẻ rằng Tú đang đau hay như thế nào, chỉ nói rằng bản thân mình vẫn ổn. “Ổn con khỉ!”, Nhung xấu tính nghĩ khi thấy bóng dáng Tú ở bệnh viện.
Nhung tách khỏi hai người kia, âm thầm đi về phía Tú vì có lẽ Tú không biết họ dẫn Nhi đi tới đâu.
– Hả, cậu cũng bệnh sao? – Tú nhìn thấy Nhung ở bệnh viện, không khỏi giật mình khi trùng hợp hôm nay có nhiều người đi viện vậy…
– Không, hôm nay tôi sẽ là vị cứu tinh cho cậu. Hiểu không? – Nhung nhanh nhẹn khoác tay Tú. Cô cũng muốn có một lần nào đó, giữa cô và Tú có sự ngọt ngào nhất định. Khi cô mãn nguyện rồi, cô có thể bằng lòng chia tay mối tình đầu trong sáng và tuyệt đẹp nhất cuộc đời cô.
– Vị cứu tinh? Tôi nghĩ là tôi đang đợi… – Tú thấy Nhung kéo mình đi đâu đó, liền kéo Nhung lại để từ chối.
– Ừm, tôi cũng đi cùng hai người đó mà. Lo gì? Tôi biết chính xác chị Nhi đang ở đâu nữa… đi thôi!
Nhung tiếp tục kéo Tú đi, nhưng rồi sức cô không đọ được với sức Tú, Tú kéo cô lại đứng im một chỗ hỏi cho rõ chuyện.
– Nếu là giảng hòa gì đó thì đừng, tôi xin cậu và chị Ánh nữa. Đừng làm khổ chị Nhi, nhỡ may, người yêu chị ấy mà biết, sẽ không hay đâu!
Tú nhất quyết không gặp. Và rồi Tú bị Nhung búng một cái thật mạnh vào trán.
– Đồ ngốc, người yêu nào? Tôi mới là người có người yêu mới, chứ không phải chị ấy đâu nhé… cậu ngốc lắm, giờ cậu mà không ở bên chị ấy, chị ấy sẽ làm những điều chẳng ai hiểu được đâu. Tóm lại, cậu nên nghe theo mình! – Nhung giảng giải cho Tú hiểu.
Nhưng có vẻ như cậu ta vẫn chưa tin những gì Nhung nói thì phải.
– Chị ấy giấu cậu, chị ấy khó có khả năng sinh con, thêm nữa, người mẹ đẻ của cậu nói gì chị ấy thì tôi không biết, nhưng sau đó chị ấy mới quyết định bỏ đi và chia tay cậu đấy! – Nhung buộc lòng tiết lộ cho Tú biết. Dù Ánh bảo có thể không cần, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được việc Tú vẫn ngu ngơ không biết gì như thế này.
– Cậu nói khó sinh? Và … mẹ đẻ của tôi? Bà thông gia cũ nhà cậu sao? – Tú cảm giác như mình đang mơ vậy, giấc mơ này kì lạ và quái đản vô cùng.
– Ừm, bà ta có thể đã tác động gì đó với chị Nhi, tôi không rõ nữa. Nhưng vấn đề bây giờ, cậu cần giúp chị ấy tích cực chữa bệnh. Nói thêm là sức khỏe chị ấy không tốt đâu, phổi chị ấy không khỏe như trước… đừng ngu ngốc nữa!
Nhung phiền lòng nói cho Tú nghe. Tình yêu của hai người này đúng là đáng thương. Cả hai người họ đều lo cho nhau quá tới độ tự làm khổ nhau lúc nào không hay.
– Tôi… tôi nên…làm..gì bây giờ? – Tú cứ đứng im bất động như vậy, như thể đột nhiên cơ thể mình không kịp thích ứng với những gì mà Nhung đang nói.
– Chị Nhi đương nhiên là sẽ đuổi Tú đi thôi. Chị ấy cương quyết lắm, cho nên, chúng ta cần ít mồi nhử… cho nên tôi bảo tôi là vị cứu tinh của cậu đấy?
Nhung nháy mắt cho Tú biết, Tú đương nhiên là hiểu “vị cứu tinh” mà Nhung đang nói tới là gì rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.