Tôi Đến Tiên Giới Dựng Tiên Sơn
Chương 29: Chương 14.1: Mở Núi Nhận Đồ Đệ
Tâm Quân Quân
04/10/2022
Trước điện Tử Lăng, Ân Thiên Minh và Hiên Viên Thành đã chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Nhóm người đang quỳ trước điện không khỏi lo lắng.
Tiếng hót hồn hậu khác lạ này không phải là yêu thú loài chim nghìn năm nào đó đột kích chứ?!
Phượng hoàng lửa rực rỡ lóa mắt, giây phút nó xuất hiện, không khí xung quanh lập tức bị ngọn lửa làm cho nóng bừng lên.
Nó bay thẳng tới tạo ra uy áp vô cùng mạnh mẽ.
Làm mọi người trước điện không khỏi run rẩy.
Lúc này, Phương Lãng đứng trên lưng nó, thản nhiên tự tại, cộng thêm dung nhan khuynh thế làm hắn như trích tiên hạ phàm.
Làm người cảm thấy thần thánh không dám nhìn thẳng.
“Là sư phụ!”
“Đúng là sư tôn rồi!”
Khi Ân Thiên Minh, Hiên Viên Thành, Diệp Bình và Lâm Tiểu Lực nhìn thấy Phương Lãng đang đứng trên kia thì không khỏi ngạc nhiên hô lên.
Là Phượng hoàng lửa??
Hiên Viên Thành liếc mắt một cái đã nhận ra con Thần thú này.
Nó giống y như trong truyền thuyết miêu tả, lông chim bảy màu, thân mang ngọn lửa, vua của loài chim.
Sư phụ có thú cưỡi mới từ bao giờ vậy??
Phương Lãng cưỡi phượng hoàng bay đến rồi hạ xuống trước điện. Ngay sau đó, bàn tay vung lên, Tiểu Hồng lập tức biến mất.
“Đừng nhìn vi sư với ánh mắt đó.”
“Đây là thú cưỡi mới của vi sư, cần gì phải ngạc nhiên đến thế.”
Hiên Viên Thành trợn mắt há to miệng: “Nhưng… Sư phụ, nhưng nó là Thần thú đó!”
Phương Lãng híp mắt lại: “Chính là vì vi sư thấy nó là Thần thú nên mới thu nó. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, bất cứ con yêu thú nào cũng có thể trở thành thú cưỡi của vi sư à?”
Cậu thật sự muốn hỏi, thế lừa tiên cùng ngài tung hoành thiên hạ thì sao?
Còn con hạc tiên bình thường kia nữa?
Sư phụ, không phải lúc trước ngài chơi với hạc tiên rất vui sao…
“Cốc.”
Phương Lãng cốc vào trán Hiên Viên Thành một cái.
“Dám chửi thầm vi sư.”
Hiên Viên Thành tủi thân nói: “Đệ tử không dám, oan uổng quá.”
…
Lúc này, đám người trước điện sôi nổi quỳ sát đất, không dám đứng dậy.
Trận chiến vừa rồi đã hoàn toàn làm bọn họ sợ hãi.
Vị chân nhân trước mắt chính là cường giả Kiếp Thần cảnh.
Bọn họ tuyệt đối không dám ngẩng đầu, không dám.
Mọi người quỳ sát mặt đất, cơ thể càng không nhịn được mà run rẩy.
Phương Lãng bước lên cầu thang, sau đó xoay người ngồi xuống ghế, quét mắt nhìn mọi người rồi thản nhiên lên tiếng.
“Minh Nhi, cho bọn họ đứng dậy đi.”
“Vâng thưa sư phụ.”
“Các ngươi, đứng lên!”
Ân Thiên Minh ra lệnh, mọi người nhanh chóng đứng dậy.
Nhưng vẫn không có ai dám ngẩng đầu.
Không dám nhìn thẳng á.
Sợ mạo phạm uy nghiêm của thần.
Phương Lãng dựa tay vào thành ghế, nâng mắt lên nhìn.
“Kêu bọn họ xếp thành hàng, từng người đi tới trước mắt vi sư.”
“Vâng thưa sư phụ.”
Ân Thiên Minh ra lệnh cho bọn họ xếp thành mấy hàng.
Tuy hắn không biết ý của sư phụ là gì, nhưng cứ làm theo lời sư phụ là được.
Còn Phương Lãng thì sao?
Hắn muốn mở núi nhận đồ đệ.
Bây giờ nguy cơ của Thiên Sơn đã được giải trừ, đáy cũng dày hơn một chút, linh khí cũng đầy đủ.
Lá chắn bên ngoài cũng đã khởi động lại.
Chỉ thiếu đệ tử.
Vài điểm cần chú ý: chỉ nhận đệ tử nhân phẩm tốt, đủ trung thành và có thiên phú.
Một trăm mười bảy người trước mắt đều là tu sĩ Ngự Không cảnh, nếu có thể chọn được một vài người thích hợp cũng không tệ.
Mọi người đứng dưới diện không rõ nguyên do nhưng lại không dám không làm theo.
Sau đó, từng người bước tới.
Phương Lãng mở Đạo Nhãn, nhìn trộm thuộc tính của mỗi người.
“Không cần người này.”
“Người này… Nhân phẩm quá kém! Không cần.”
“Tuy người này chỉ có một linh căn nhưng giá trị nhân phẩm đủ tư cách, nhận.”
“Ờm… Người này… Giá trị trung thành âm 500…”
Người này tuyệt đối có vấn đề, xem những chuyện hắn đã trải qua trước kia xem nào.
Cái gì đây?
Thèm nhỏ dãi sắc đẹp của một nữ tử dưới phàm thế, người ta không muốn còn giết cả nhà người ta, ngay cả trẻ con cũng không tha!
Người độc ác như thế còn xứng tu tiên?
Phương Lãng khinh thường nhìn hắn, sau đó lập tức gọi Tiểu Hồng ra.
Tiểu Hồng vừa xuất hiện đã uy chấn tám phương, nó hót một tiếng làm mọi người sợ tới mức run rẩy.
Sau đó, Phương Lãng chỉ cần suy nghĩ trong đầu, ngọn lửa của Tiểu Hồng đã lập tức bao phủ người này.
Cái nhân phẩm này tiếp tục ở lại thế gian cũng chỉ là tai họa.
Tên tu sĩ này bị ngọn lửa nuốt trọn, những người đứng sau không khỏi im như ve sầu mùa đông.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Người tiếp theo không phải là ta đấy chứ?
…
Nhóm người đang quỳ trước điện không khỏi lo lắng.
Tiếng hót hồn hậu khác lạ này không phải là yêu thú loài chim nghìn năm nào đó đột kích chứ?!
Phượng hoàng lửa rực rỡ lóa mắt, giây phút nó xuất hiện, không khí xung quanh lập tức bị ngọn lửa làm cho nóng bừng lên.
Nó bay thẳng tới tạo ra uy áp vô cùng mạnh mẽ.
Làm mọi người trước điện không khỏi run rẩy.
Lúc này, Phương Lãng đứng trên lưng nó, thản nhiên tự tại, cộng thêm dung nhan khuynh thế làm hắn như trích tiên hạ phàm.
Làm người cảm thấy thần thánh không dám nhìn thẳng.
“Là sư phụ!”
“Đúng là sư tôn rồi!”
Khi Ân Thiên Minh, Hiên Viên Thành, Diệp Bình và Lâm Tiểu Lực nhìn thấy Phương Lãng đang đứng trên kia thì không khỏi ngạc nhiên hô lên.
Là Phượng hoàng lửa??
Hiên Viên Thành liếc mắt một cái đã nhận ra con Thần thú này.
Nó giống y như trong truyền thuyết miêu tả, lông chim bảy màu, thân mang ngọn lửa, vua của loài chim.
Sư phụ có thú cưỡi mới từ bao giờ vậy??
Phương Lãng cưỡi phượng hoàng bay đến rồi hạ xuống trước điện. Ngay sau đó, bàn tay vung lên, Tiểu Hồng lập tức biến mất.
“Đừng nhìn vi sư với ánh mắt đó.”
“Đây là thú cưỡi mới của vi sư, cần gì phải ngạc nhiên đến thế.”
Hiên Viên Thành trợn mắt há to miệng: “Nhưng… Sư phụ, nhưng nó là Thần thú đó!”
Phương Lãng híp mắt lại: “Chính là vì vi sư thấy nó là Thần thú nên mới thu nó. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, bất cứ con yêu thú nào cũng có thể trở thành thú cưỡi của vi sư à?”
Cậu thật sự muốn hỏi, thế lừa tiên cùng ngài tung hoành thiên hạ thì sao?
Còn con hạc tiên bình thường kia nữa?
Sư phụ, không phải lúc trước ngài chơi với hạc tiên rất vui sao…
“Cốc.”
Phương Lãng cốc vào trán Hiên Viên Thành một cái.
“Dám chửi thầm vi sư.”
Hiên Viên Thành tủi thân nói: “Đệ tử không dám, oan uổng quá.”
…
Lúc này, đám người trước điện sôi nổi quỳ sát đất, không dám đứng dậy.
Trận chiến vừa rồi đã hoàn toàn làm bọn họ sợ hãi.
Vị chân nhân trước mắt chính là cường giả Kiếp Thần cảnh.
Bọn họ tuyệt đối không dám ngẩng đầu, không dám.
Mọi người quỳ sát mặt đất, cơ thể càng không nhịn được mà run rẩy.
Phương Lãng bước lên cầu thang, sau đó xoay người ngồi xuống ghế, quét mắt nhìn mọi người rồi thản nhiên lên tiếng.
“Minh Nhi, cho bọn họ đứng dậy đi.”
“Vâng thưa sư phụ.”
“Các ngươi, đứng lên!”
Ân Thiên Minh ra lệnh, mọi người nhanh chóng đứng dậy.
Nhưng vẫn không có ai dám ngẩng đầu.
Không dám nhìn thẳng á.
Sợ mạo phạm uy nghiêm của thần.
Phương Lãng dựa tay vào thành ghế, nâng mắt lên nhìn.
“Kêu bọn họ xếp thành hàng, từng người đi tới trước mắt vi sư.”
“Vâng thưa sư phụ.”
Ân Thiên Minh ra lệnh cho bọn họ xếp thành mấy hàng.
Tuy hắn không biết ý của sư phụ là gì, nhưng cứ làm theo lời sư phụ là được.
Còn Phương Lãng thì sao?
Hắn muốn mở núi nhận đồ đệ.
Bây giờ nguy cơ của Thiên Sơn đã được giải trừ, đáy cũng dày hơn một chút, linh khí cũng đầy đủ.
Lá chắn bên ngoài cũng đã khởi động lại.
Chỉ thiếu đệ tử.
Vài điểm cần chú ý: chỉ nhận đệ tử nhân phẩm tốt, đủ trung thành và có thiên phú.
Một trăm mười bảy người trước mắt đều là tu sĩ Ngự Không cảnh, nếu có thể chọn được một vài người thích hợp cũng không tệ.
Mọi người đứng dưới diện không rõ nguyên do nhưng lại không dám không làm theo.
Sau đó, từng người bước tới.
Phương Lãng mở Đạo Nhãn, nhìn trộm thuộc tính của mỗi người.
“Không cần người này.”
“Người này… Nhân phẩm quá kém! Không cần.”
“Tuy người này chỉ có một linh căn nhưng giá trị nhân phẩm đủ tư cách, nhận.”
“Ờm… Người này… Giá trị trung thành âm 500…”
Người này tuyệt đối có vấn đề, xem những chuyện hắn đã trải qua trước kia xem nào.
Cái gì đây?
Thèm nhỏ dãi sắc đẹp của một nữ tử dưới phàm thế, người ta không muốn còn giết cả nhà người ta, ngay cả trẻ con cũng không tha!
Người độc ác như thế còn xứng tu tiên?
Phương Lãng khinh thường nhìn hắn, sau đó lập tức gọi Tiểu Hồng ra.
Tiểu Hồng vừa xuất hiện đã uy chấn tám phương, nó hót một tiếng làm mọi người sợ tới mức run rẩy.
Sau đó, Phương Lãng chỉ cần suy nghĩ trong đầu, ngọn lửa của Tiểu Hồng đã lập tức bao phủ người này.
Cái nhân phẩm này tiếp tục ở lại thế gian cũng chỉ là tai họa.
Tên tu sĩ này bị ngọn lửa nuốt trọn, những người đứng sau không khỏi im như ve sầu mùa đông.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Người tiếp theo không phải là ta đấy chứ?
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.