Tôi Đến Tiên Giới Dựng Tiên Sơn
Chương 33: Minh Nhi, Thành Nhi, Vi Sư Hỏi Các Ngươi Một Chuyện
Tâm Quân Quân
08/10/2022
Phương Lãng thở dài, đang ngủ ngon, đang mơ thấy tiêu trăm nghìn Đạo Điểm, khi thấy sắp nhận được thẻ vô địch thì lại bị các ngươi đánh thức, đúng là…
Bước ra Tử Lăng Các.
Ân Thiên Minh, Hiên Viên Thành bước tới hành lễ: “Sư phụ an khang.”
“An an an.” Phương Lãng cảm thấy hơi đau đầu, “Minh Nhi, Thành Nhi, sáng sớm ngày ra các ngươi làm gì thế?”
Ân Thiên Minh trả lời: “Sư phụ, ta cảm thấy Nhị sự đệ nói rất đúng. Đệ ấy nói phái Thiên Sơn chúng ta xưa đâu bằng nay, giờ cũng được coi như một môn phái lớn, vậy nên thỉnh an sáng tối vẫn là việc cần thiết.”
“Các đệ tử cần vấn an vào buổi sáng và buổi tối, như vậy sẽ hiển lộ được uy thế của chưởng môn. Phái Thiên Sơn cũng có thể có thứ tự lớn nhỏ, tôn ti trật tự, bắt nguồn xa, dòng chảy dài, cơ nghiệp trường thành.”
Phương Lãng: “…”
Anh thật sự muốn nói vi sư không thể tu luyện, rất nhàm chán, bây giờ chỉ có ngủ là chuyện vui vẻ nhất, vậy nên sau này các ngươi có thể nói nhỏ chút không.
Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ân Thiên Minh, anh cũng không thể làm mất uy phong của Đại sư huynh được.
…
…
“Minh Nhi, Thành Nhi, Bình Nhi, Lực Nhi, các ngươi ở lại, những người khác quay về chăm chỉ tu luyện.”
“Cẩn tuân pháp chỉ của sư tôn, đồ nhi cáo lui.”
Mọi người đi hết, Phương Lãng bèn ngồi xuống ghế.
Ân Thiên Minh hành lễ: “Sư phụ, ngươi giữ bọn con ở lại có phải có chuyện quan trọng gì cần làm không ạ?”
Phương Lãng mở miệng: “Đúng là có một chuyện lớn muốn tìm các ngươi.”
Bốn người nghiêm túc nói: “Sư phụ cứ phân phó.”
Phương Lãng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Minh Nhi, Thành Nhi, vi sư hỏi các ngươi chuyện này, các ngươi phải trả lời đúng sự thật.”
“Xin sư phụ hãy nói, đệ tử biết gì sẽ nói hết, không nửa lời giấu giếm.”
“Tốt.” Phương Lãng phất ống tay áo rồi hỏi, “Trước kia, hai người các ngươi có từng nhìn thấy vi sư thường xuyên tới một nơi nào đó không?”
“Thường xuyên tới một nơi nào đó?”
Ân Thiên Minh và Hiên Viên Thành nhìn nhau, khuôn mặt không hiểu gì.
Phương Lãng nhắc nhở: “Nhìn lén lén lút lút, sợ người khác nhìn thấy ấy, ở ngay trong Thiên Sơn.”
“Ặc…”
Lén lút?
Còn lén lút nữa à?’
Hôm nay sư phụ làm sao vậy?
“Vi sư không bị điên.”
Nhìn dáng vẻ mờ mịt của hai người bọn họ, Phương Lãng lập tức hoàn toàn thất vọng.
Xem ra mỗi lần Từ Trường Phúc này đi tới chỗ giấu Thọ Nguyên Tiên Đan đều đi một cách lặng lẽ.
Chỉ sợ hai đồ đệ này thật sự không biết.
Xem ra thật sự không thể dựa vào ai.
Chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Thấy sư phụ không vui, Hiên Viên Thành lại thử hỏi: “Sư phụ, ngươi còn chuyện gì cần phân phó nữa không?”
“Còn.”
Phương Lãng phất tay gọi Phượng hoàng lửa ra, một tiếng hót dài, dáng người uy vũ của Tiểu Hồng lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
“Bình Nhi, Lực Nhi, các ngươi ngồi trên lưng Tiểu Hồng với vi sư. Vi sư muốn dẫn các ngươi tới một nơi.”
Được ngồi trên lưng thần thú với sư phụ!
Sự phấn khích trong mắt Lâm Tiểu Lực và Diệp Bình tràn ra ngoài.
Hiên Viên Thành cũng muốn ngồi trên lưng thần thú, vì thế bèn hỏi: “Sư phụ, vậy con và Đại sư huynh thì sao?”
“Tự bay đi, nhớ theo sau.”
Hiên Viên Thành: “…”
…
Giữa không trung, Phượng hoàng lửa bay qua như một chùm pháo hoa xinh đẹp, làm cho các đệ tử bên dưới không ngừng cảm thán vì ngạc nhiên.
Không hổ là sư tôn!
Như trích như tiên, cử thế vô song!
Chân đạp thần thú, sống cùng đất trời!
“Suỵt, nói nhỏ thôi. Ngươi cứ sống sống đi, cẩn thận bị Nhị sư huynh đánh cho.”
“…”
Đệ tử đó lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm.
....
Bước ra Tử Lăng Các.
Ân Thiên Minh, Hiên Viên Thành bước tới hành lễ: “Sư phụ an khang.”
“An an an.” Phương Lãng cảm thấy hơi đau đầu, “Minh Nhi, Thành Nhi, sáng sớm ngày ra các ngươi làm gì thế?”
Ân Thiên Minh trả lời: “Sư phụ, ta cảm thấy Nhị sự đệ nói rất đúng. Đệ ấy nói phái Thiên Sơn chúng ta xưa đâu bằng nay, giờ cũng được coi như một môn phái lớn, vậy nên thỉnh an sáng tối vẫn là việc cần thiết.”
“Các đệ tử cần vấn an vào buổi sáng và buổi tối, như vậy sẽ hiển lộ được uy thế của chưởng môn. Phái Thiên Sơn cũng có thể có thứ tự lớn nhỏ, tôn ti trật tự, bắt nguồn xa, dòng chảy dài, cơ nghiệp trường thành.”
Phương Lãng: “…”
Anh thật sự muốn nói vi sư không thể tu luyện, rất nhàm chán, bây giờ chỉ có ngủ là chuyện vui vẻ nhất, vậy nên sau này các ngươi có thể nói nhỏ chút không.
Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ân Thiên Minh, anh cũng không thể làm mất uy phong của Đại sư huynh được.
…
…
“Minh Nhi, Thành Nhi, Bình Nhi, Lực Nhi, các ngươi ở lại, những người khác quay về chăm chỉ tu luyện.”
“Cẩn tuân pháp chỉ của sư tôn, đồ nhi cáo lui.”
Mọi người đi hết, Phương Lãng bèn ngồi xuống ghế.
Ân Thiên Minh hành lễ: “Sư phụ, ngươi giữ bọn con ở lại có phải có chuyện quan trọng gì cần làm không ạ?”
Phương Lãng mở miệng: “Đúng là có một chuyện lớn muốn tìm các ngươi.”
Bốn người nghiêm túc nói: “Sư phụ cứ phân phó.”
Phương Lãng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Minh Nhi, Thành Nhi, vi sư hỏi các ngươi chuyện này, các ngươi phải trả lời đúng sự thật.”
“Xin sư phụ hãy nói, đệ tử biết gì sẽ nói hết, không nửa lời giấu giếm.”
“Tốt.” Phương Lãng phất ống tay áo rồi hỏi, “Trước kia, hai người các ngươi có từng nhìn thấy vi sư thường xuyên tới một nơi nào đó không?”
“Thường xuyên tới một nơi nào đó?”
Ân Thiên Minh và Hiên Viên Thành nhìn nhau, khuôn mặt không hiểu gì.
Phương Lãng nhắc nhở: “Nhìn lén lén lút lút, sợ người khác nhìn thấy ấy, ở ngay trong Thiên Sơn.”
“Ặc…”
Lén lút?
Còn lén lút nữa à?’
Hôm nay sư phụ làm sao vậy?
“Vi sư không bị điên.”
Nhìn dáng vẻ mờ mịt của hai người bọn họ, Phương Lãng lập tức hoàn toàn thất vọng.
Xem ra mỗi lần Từ Trường Phúc này đi tới chỗ giấu Thọ Nguyên Tiên Đan đều đi một cách lặng lẽ.
Chỉ sợ hai đồ đệ này thật sự không biết.
Xem ra thật sự không thể dựa vào ai.
Chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Thấy sư phụ không vui, Hiên Viên Thành lại thử hỏi: “Sư phụ, ngươi còn chuyện gì cần phân phó nữa không?”
“Còn.”
Phương Lãng phất tay gọi Phượng hoàng lửa ra, một tiếng hót dài, dáng người uy vũ của Tiểu Hồng lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
“Bình Nhi, Lực Nhi, các ngươi ngồi trên lưng Tiểu Hồng với vi sư. Vi sư muốn dẫn các ngươi tới một nơi.”
Được ngồi trên lưng thần thú với sư phụ!
Sự phấn khích trong mắt Lâm Tiểu Lực và Diệp Bình tràn ra ngoài.
Hiên Viên Thành cũng muốn ngồi trên lưng thần thú, vì thế bèn hỏi: “Sư phụ, vậy con và Đại sư huynh thì sao?”
“Tự bay đi, nhớ theo sau.”
Hiên Viên Thành: “…”
…
Giữa không trung, Phượng hoàng lửa bay qua như một chùm pháo hoa xinh đẹp, làm cho các đệ tử bên dưới không ngừng cảm thán vì ngạc nhiên.
Không hổ là sư tôn!
Như trích như tiên, cử thế vô song!
Chân đạp thần thú, sống cùng đất trời!
“Suỵt, nói nhỏ thôi. Ngươi cứ sống sống đi, cẩn thận bị Nhị sư huynh đánh cho.”
“…”
Đệ tử đó lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm.
....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.