Tôi Đến Tiên Giới Dựng Tiên Sơn
Chương 34: Minh Nhi, Thành Nhi, Vi Sư Hỏi Các Ngươi Một Chuyện
Tâm Quân Quân
09/10/2022
Không bao lâu sau, Phương Lãng đã dẫn bọn họ tới một ngọn núi hoang cách đó trăm kilomet.
Nơi này xung quanh toàn là núi, không có người dân.
Trước không có thôn, sau không có cửa hàng.
Cho dù kêu rách cổ họng cũng không có ai biết.
Là một nơi rất tốt để làm việc.
Phương Lãng hài lòng gật đầu, ngay sau đó hạ xuống trên đỉnh núi hoang.
Trên đỉnh núi, vách đá san sát nhau.
Phương Lãng vẫy tay ra hiệu cho bọn họ đứng im.
Bốn người không khỏi nhìn nhau, không hiểu có chuyện gì.
Lí do Phương Lãng dẫn bọn họ tới đây, mục đích chính là vì lại tiến hành một lần nghịch thiên sửa mệnh.
Bây giờ có nhiều Đạo Điểm, thẻ Kim Thân Bất Tử trong cửa hàng đầy đủ, vậy nên anh chuẩn bị lại lấy ra Thần Chi Hữ Thủ thêm lần nữa.
Giúp bốn đứa đồ đệ này mở linh căn.
Ân Thiên Minh và Hiên Viên Thành là Đại sư huynh và Nhị sư huynh của phái Thiên Sơn, đồng thời cũng là tâm phúc của anh, đi theo anh đã hơn trăm năm.
Nếu sau này hai người bọn họ muốn dạy dỗ các sư đệ, ngồi ổn hai chiếc ghế đầu tiên, vậy bọn họ nhất định phải có được thiên phú không ai có thể địch nổi.
Trở thành người mạnh nhất dưới một người, trên vạn người của Thiên Sơn.
Bây giờ từ trên xuống dưới, chỉ có bốn người này trung thành nhất, thiên phú cao nhất, vậy nên tất nhiên là Phương Lãng phải bồi dưỡng bọn họ rồi.
Đạo Nhãn đảo qua.
‘Ân Thiên Minh, thiên phú: Linh căn thuỷ, lôi, thổ.’
‘Hiên Viên thành, thiên phú: Linh căn thổ, hoả, lôi.’
‘Lâm Tiểu Lực, thiên phú: Linh căn thuỷ, hoả, thổ.’
‘Diệp Bình, thiên phú: Linh căn kim, mộc, thuỷ.’
Dựa theo quy tắc lôi kiếp, lôi kiếp thứ nhất sẽ liên tục trong nửa tiếng, lôi kiếp thứ hai là hai tiếng, lôi kiếp thứ ba là tám tiếng.
Lúc trước Minh Nhi và Thành Nhi đã mở linh căn một lần, nếu muốn mở linh căn thứ tư và thứ năm thì mỗi người sẽ mất mười tiếng, cũng có nghĩ là yêu cầu sử dụng 40 thẻ Kim Thân Bất Tử.
Diệp Bình và Tiểu Lực lại là lần đầu tiên mở linh căn, bản thân bọn họ đã là thiên tài tuyệt thế có sẵn ba linh căn, vậy nên chỉ cần mở thêm hai linh căn, mỗi người mất hai tiếng rưỡi, dùng 10 tấm là đủ rồi.
Nếu mở tất cả linh căn cho bọn họ thì tốn tổng cộng 50 tấm.
Trong cửa hàng hệ thống, một tấm Kim Thân Bất Tử có thể đổi bằng 5000 Đạo Điểm.
Một nhân năm bằng năm, ba nhân bảy hai mốt…
Hai mươi lăm vạn Đạo Điểm…
Có phải hơi nhiều không?
Phương Lãng cảm thấy hơi đau ví, khoé miệng không khỏi giật giật.
Cuối cùng nên mở hay là không mở.
Bây giờ anh có 26.55 vạn Đạo Điểm, nên để lại dùng bảo toàn tính mạng, hay là…
Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng Phương Lãng vẫn quyết định, mở!
Luyến tiếc hài tử thì không bắt được sói.
Hơn nữa, để lại Đạo Điểm trong người, không chừng ngày nào đó anh chán quá lại lật thẻ thì sao!
So với chuyện đó thì còn không bằng dùng để bồi dưỡng đồ đệ.
Tu vi của bọn họ nhanh chóng tăng lên, cũng có nghĩa là một ngày anh đi được trăm kilomet.
Hơn nữa Đạo Điểm có thể kiếm bằng rất nhiều con đường.
Làm!
Bây giờ, bốn đồ đệ đều nhìn Phương Lãng với vẻ mặt đầy thắc mắc, cho đến khi Phương Lãng vẫy tay gọi, Hiên Viên Thành lập tức đoán ra thánh ý, ngầm hiểu.
Phương Lãng vừa mới vẫy tay, Hiên Viên Thành đã bước như bay tới, trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.
“Xin sư phụ hãy sờ con!”
Ba người còn lại: “…”
Đối với Nhị đệ tử nghịch ngợm này, Phương Lãng chỉ có thể gượng cười.
Trong bốn đồ đệ, Đại đồ đệ Ân Thiên Minh cương trực thật thà, trung thực đôn hậu, khí chất bất phàm, rất có tiềm lực làm chưởng môn một phái, nhưng làm việc dễ xúc động.
Nhị đồ đệ Hiên Viên Thành, thông minh dũng cảm, ngoài mềm trong cứng, cũng là một nhân tài hiếm có.
Nếu sau này hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng quản lý Thiên Sơn này, thì đó cũng là ngày phái Thiên Sơn quật khởi.
Còn Tam đồ đệ Lâm Tiểu Lực và Tứ đồ đệ Diệp Bình còn cần khảo sát thêm.
Nhưng dựa vào giá trị nhân phẩm và giá trị trung thành bọn họ biểu hiện ra, phẩm tính của hai người đều thuộc về khá cao, cũng là nhân tài có thể đào tạo.
Nơi này xung quanh toàn là núi, không có người dân.
Trước không có thôn, sau không có cửa hàng.
Cho dù kêu rách cổ họng cũng không có ai biết.
Là một nơi rất tốt để làm việc.
Phương Lãng hài lòng gật đầu, ngay sau đó hạ xuống trên đỉnh núi hoang.
Trên đỉnh núi, vách đá san sát nhau.
Phương Lãng vẫy tay ra hiệu cho bọn họ đứng im.
Bốn người không khỏi nhìn nhau, không hiểu có chuyện gì.
Lí do Phương Lãng dẫn bọn họ tới đây, mục đích chính là vì lại tiến hành một lần nghịch thiên sửa mệnh.
Bây giờ có nhiều Đạo Điểm, thẻ Kim Thân Bất Tử trong cửa hàng đầy đủ, vậy nên anh chuẩn bị lại lấy ra Thần Chi Hữ Thủ thêm lần nữa.
Giúp bốn đứa đồ đệ này mở linh căn.
Ân Thiên Minh và Hiên Viên Thành là Đại sư huynh và Nhị sư huynh của phái Thiên Sơn, đồng thời cũng là tâm phúc của anh, đi theo anh đã hơn trăm năm.
Nếu sau này hai người bọn họ muốn dạy dỗ các sư đệ, ngồi ổn hai chiếc ghế đầu tiên, vậy bọn họ nhất định phải có được thiên phú không ai có thể địch nổi.
Trở thành người mạnh nhất dưới một người, trên vạn người của Thiên Sơn.
Bây giờ từ trên xuống dưới, chỉ có bốn người này trung thành nhất, thiên phú cao nhất, vậy nên tất nhiên là Phương Lãng phải bồi dưỡng bọn họ rồi.
Đạo Nhãn đảo qua.
‘Ân Thiên Minh, thiên phú: Linh căn thuỷ, lôi, thổ.’
‘Hiên Viên thành, thiên phú: Linh căn thổ, hoả, lôi.’
‘Lâm Tiểu Lực, thiên phú: Linh căn thuỷ, hoả, thổ.’
‘Diệp Bình, thiên phú: Linh căn kim, mộc, thuỷ.’
Dựa theo quy tắc lôi kiếp, lôi kiếp thứ nhất sẽ liên tục trong nửa tiếng, lôi kiếp thứ hai là hai tiếng, lôi kiếp thứ ba là tám tiếng.
Lúc trước Minh Nhi và Thành Nhi đã mở linh căn một lần, nếu muốn mở linh căn thứ tư và thứ năm thì mỗi người sẽ mất mười tiếng, cũng có nghĩ là yêu cầu sử dụng 40 thẻ Kim Thân Bất Tử.
Diệp Bình và Tiểu Lực lại là lần đầu tiên mở linh căn, bản thân bọn họ đã là thiên tài tuyệt thế có sẵn ba linh căn, vậy nên chỉ cần mở thêm hai linh căn, mỗi người mất hai tiếng rưỡi, dùng 10 tấm là đủ rồi.
Nếu mở tất cả linh căn cho bọn họ thì tốn tổng cộng 50 tấm.
Trong cửa hàng hệ thống, một tấm Kim Thân Bất Tử có thể đổi bằng 5000 Đạo Điểm.
Một nhân năm bằng năm, ba nhân bảy hai mốt…
Hai mươi lăm vạn Đạo Điểm…
Có phải hơi nhiều không?
Phương Lãng cảm thấy hơi đau ví, khoé miệng không khỏi giật giật.
Cuối cùng nên mở hay là không mở.
Bây giờ anh có 26.55 vạn Đạo Điểm, nên để lại dùng bảo toàn tính mạng, hay là…
Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng Phương Lãng vẫn quyết định, mở!
Luyến tiếc hài tử thì không bắt được sói.
Hơn nữa, để lại Đạo Điểm trong người, không chừng ngày nào đó anh chán quá lại lật thẻ thì sao!
So với chuyện đó thì còn không bằng dùng để bồi dưỡng đồ đệ.
Tu vi của bọn họ nhanh chóng tăng lên, cũng có nghĩa là một ngày anh đi được trăm kilomet.
Hơn nữa Đạo Điểm có thể kiếm bằng rất nhiều con đường.
Làm!
Bây giờ, bốn đồ đệ đều nhìn Phương Lãng với vẻ mặt đầy thắc mắc, cho đến khi Phương Lãng vẫy tay gọi, Hiên Viên Thành lập tức đoán ra thánh ý, ngầm hiểu.
Phương Lãng vừa mới vẫy tay, Hiên Viên Thành đã bước như bay tới, trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.
“Xin sư phụ hãy sờ con!”
Ba người còn lại: “…”
Đối với Nhị đệ tử nghịch ngợm này, Phương Lãng chỉ có thể gượng cười.
Trong bốn đồ đệ, Đại đồ đệ Ân Thiên Minh cương trực thật thà, trung thực đôn hậu, khí chất bất phàm, rất có tiềm lực làm chưởng môn một phái, nhưng làm việc dễ xúc động.
Nhị đồ đệ Hiên Viên Thành, thông minh dũng cảm, ngoài mềm trong cứng, cũng là một nhân tài hiếm có.
Nếu sau này hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng quản lý Thiên Sơn này, thì đó cũng là ngày phái Thiên Sơn quật khởi.
Còn Tam đồ đệ Lâm Tiểu Lực và Tứ đồ đệ Diệp Bình còn cần khảo sát thêm.
Nhưng dựa vào giá trị nhân phẩm và giá trị trung thành bọn họ biểu hiện ra, phẩm tính của hai người đều thuộc về khá cao, cũng là nhân tài có thể đào tạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.