Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh Bằng Nghề Nuôi Heo

Chương 1:

Quân Dĩ Khuynh

27/09/2023

Lại là một mùa tốt nghiệp nữa đến, trong phòng ký túc xá 211 của trường đại học sư phạm thành phố S có bốn nữ sinh, cả bốn cô gái đều không vội vàng thu thập đồ đạc, ba cô gái xinh xắn đang vây quanh một nữ sinh, tha thiết nói cái gì đó.

Thoạt nhìn mọi thứ phi thường ấm áp, là một phòng ký túc tương thân tương ái. Đáng tiếc Từ Minh Châu đang được mọi người vây quanh lại có chút bất đắc dĩ

“Tớ thật sự phải về nhà.” Từ Minh Châu có chút nhụt chí.

“Châu Châu, cậu nghe tớ khuyên một câu, điều kiện giáo dục quê cậu không bằng bên này, cậu vất vả lắm mới đi được tới đây, hiện tại lại đi về sao?” Người đang chuyện chính là Nghệ Hàm xinh đẹp.

“Đúng vậy, ở lại nơi này khá tốt, không phải trường học lúc trước cậu thực tập cũng muốn giữ cậu lại sao? Cậu làm ở đó cũng không tồi. Nếu không thích cậu có thể cùng tớ xin vào trường tiểu học trực thuộc đại học S.”

“Hi Hi và Nghệ Hàm nói đều đúng.” Dung Uyển ngồi cạnh Từ Minh Châu cũng dịu dàng, tận tình khuyên bảo.

Từ Minh Châu lại vô cùng kiên định, “Tớ phải về nhà, tớ biết các cậu đều vì tốt cho tớ, nhưng con người của tớ chính là lưu luyến gia đình.”

Trời mới biết, trường đại học là người trong nhà chọn cho cô, nói là cho cô ra ngoài mở rộng tầm mắt, bằng không ấn theo suy nghĩ của cô, cô muốn chọn một trường đại học cùng thành phố, tiện cho cô về nhà vào mỗi cuối tuần.

Hiện tại thật vất vả mới tốt nghiệp, cô đương nhiên muốn về nhà.

Ba người nhìn đối phương một cái, đều nhịn không được thở dài một hơi, các cô biết, một khi Minh Châu hạ quyết tâm, thì không có gì có thể thay đổi suy nghĩ của cô.

Cuối cùng vẫn là Nghệ Hàm thỏa hiệp trước, “Được rồi, tớ cũng không khuyên cậu nữa, dù sao còn mấy ngày nữa mới thật sự tốt nghiệp, cậu cứ suy nghĩ lại đi, nếu cậu thay đổi chủ ý có thể nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu tìm chỗ làm.”



Từ Minh Châu dựa vào vai Nghệ Hàm, làm nũng với cô, “Nghệ Hàm tốt nhất.”

Một khi có người mở đầu thỏa hiệp, hai người còn lại cũng không kiên trì được bao lâu. Trong mắt hai người Dung Uyển và Dương Hi đều hiện lên sự đáng tiếc.

“Làm sao, trong lòng cậu chỉ có Nghệ Hàm là tốt nhất sao? Chẳng lẽ cậu đã quên bốn năm qua tớ vẫn luôn dẫn cậu đi ăn khuya sao?”

“Không quên, không quên, cơ thể tớ đều tự nhắc nhở tớ mỗi ngày.” Vẻ mặt Từ Minh Châu đau khổ nhéo nhéo thịt trên bụng mình.

Mấy năm qua, mình bị mấy cô bạn trong phòng ngủ nuôi béo lên bốn, năm cân, hiện tại mặt cô cũng tròn hơn rất nhiều, cũng không biết về nhà, người nhà còn có thể nhận ra cô hay không.

Thật là sầu người!

Nhìn khuôn mặt tròn xoe của Từ Minh Châu nhăn lại, ba người đều nhịn không được nở nụ cười.

“Châu Châu, cậu thật đáng yêu. Đặc biệt là khuôn mặt tròn xinh của cậu, xúc cảm thật tốt.” Nghệ Hàm vừa nói vừa duỗi ‘ma trảo’ về khuôn mặt ‘ ưu sầu ’ của Từ Minh Châu.

Trong nháy mắt, hai người bên cạnh cũng đồng thời vươn tay ra.

Quả nhiên vẫn là thịt trên mặt Châu Châu sờ thích nhất.



Ba người xoa mặt nhỏ của Từ Minh Châu đến khi đỏ rực, mới chưa đã thèm mà thu tay.

Từ Minh Châu ôm khuôn mặt đỏ rực, nhịn không được nói: “Tớ cảm giác mặt tớ bị các cậu xoa nhiều nên mới sưng to.” Nói xong nhịn không được dùng tay ấn ấn gương mặt, có hơi nóng.

“Sao có thể, chúng tớ sang massage giúp mặt cậu thon gọn hơn, thịt trên mặt không khác gì thịt trên người, phải vận động liên tục thì mới có thể săn chắc lại, không phải cậu vẫn luôn hâm mộ gương mặt của tớ sao? Cậu cứ để chúng tớ xoa nhiều, là có thể giống như tớ.” Nghệ Hàm nói xong lại vươn tay ra.

Đáng tiếc lần này Từ Minh Châu không hề ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, “Không cần, tớ cảm thấy hôm nay mặt tớ đã vận động đủ rồi, tớ muốn đi cho tiểu Bạch ăn.”

Nói xong cầm lấy hai cái túi đặt ở góc tường, chạy ra ngoài nhanh như chớp, “Tớ không về ăn cơm chiều đâu, bye bye.”

Chạy đến dưới lầu, Từ Minh Châu quay đầu lại không nhìn thấy ai, lúc này mới thả chậm bước chân, nhịn không được dùng tay vỗ vỗ mặt mình, hy vọng nhanh chóng bớt đỏ một chút.

Cô nhịn không được mà nghĩ về lời nói của ba cô bạn, trong lòng lại càng thêm kiên định. Vừa rồi để các cô xoa mặt vì muốn bồi thường khi phụ ý tốt của các cô, bằng không ngày thường đừng hòng chạm vào mặt cô.

Từ Minh Châu đổi xe buýt hai lần mới xem như đi tới nơi.

Đây là một nhà xưởng cũ nát bỏ hoang, có một lần Từ Minh Châu ngồi xe đi ngang qua đây, nhìn thấy ở đây tụ tập rất nhiều chó, mèo lưu lạc, chỉ cần có thời gian cô sẽ tới cho chúng nó ăn, lúc rời đicũng để lại một ít đồ ăn cho chúng nó.

Từ Minh Châu mới đi được hai bước, liền nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo, còn đan xen vài tiếng chó sủa.

Còn chưa đi tới cửa, chung quanh cô đã vây đầy chó mèo, còn có mấy con mèo nhịn không được lay lay ống quần của Từ Minh Châu. Nếu có ai nhìn thấy cảnh này, khẳng định sẽ vô cùng kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh Bằng Nghề Nuôi Heo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook