Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh Bằng Nghề Nuôi Heo
Chương 2:
Quân Dĩ Khuynh
27/09/2023
Phải biết rằng chó mèo ở căn nhà xưởng bỏ hoang này phá lệ hung hãn, lúc trước cũng có đội quản lý thành phố muốn dọn dẹp khu này nên muốn bắt hết đám chó mèo hoang ở đây, nhưng kết quả đều thảm bại. Dần dà, bên này càng ngày càng hoang vắng.
“Được rồi, đại Bạch mau quản tiểu đồng bọn của mình, đừng lay quần chị, bằng không đợi lát nữa không có đồ ngon đâu.” Từ nhỏ Từ Minh Châu đã có duyên với động vật, có thể nói là tiểu bảo bối của đám động vật đáng yêu.
Khi còn nhỏ mấy con chuột cũng hay trộm đặt gạo và kẹo ở mép giường của cô, ngay cả hiện tại khi cô đi vườn bách thú, cũng có vô số động vật đưa thức ăn của chúng nó cho cô.
Con mèo trắng độc chiếm ống quần bên trái của Từ Minh Châu ‘ meo meo’ vài tiếng, mấy con vật đều tản ra, giữ một ít khoảng cách.
Cuối cùng Từ Minh Châu có không gian đặt đồ ăn xuống.
Bên trái chính là thức ăn cho chó, bên phải chính là thức ăn cho mèo, Từ Minh Châu ra lệnh một tiếng, một đám chó, mèo vây quanh Từ Minh Châu liền chai thành hai bộ phận, ăn đồ ăn cô đặt trên mặt đất.
Lần này còn xuất hiện mấy con cún con xa lạ, Từ Minh Châu nhịn không được vuốt vuốt một tý, lúc đang vuốt ve đến vui vẻ, cô chợt nghe được một tiếng vang từ bên trong nhà xưởng bỏ hoang cách đó không xa.
Từ Minh Châu có chút kỳ quái, đang định tiếp tục vuốt chó, liền phát hiện có một con chó đốm không có tới, chẳng lẽ thanh âm vừa rồi là của con chó đốm kia?
Nghĩ như vậy, Từ Minh Châu đặt túi trong tay xuống, chạy về phái âm thanh.
Sau khi đi qua, Từ Minh Châu không nhìn thấy chú chó cô muốn tìm.
“Chạy đi đâu rồi nhỉ?” Không tìm được chó, Từ Minh Châu định xoay người trở về, khi xoay người khóe mắt lơ đãng nhìn thoáng qua một góc chết đang có mấy người thấp thoáng.
Còn không đợi Từ Minh Châu đi qua, trước mắt cô lại xuất hiện vài người, thực hiển nhiên không chỉ cô phát hiện bọn họ, bọn họ cũng đã thấy Từ Minh Châu.
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của bọn họ, chuông cảnh báo trong đầu Từ Minh Châu rung lên, xoay người liền muốn chạy, lại phát hiện không đợi cô hành động đã bị đám người vừa rồi vây quanh.
Cái này trốn không thoát, Từ Minh Châu nhịn không được nhăn mặt, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu.
“Nha, là một cô bé xinh đẹp nha.” Một tên cao to, khuôn mặt dữ tợn cười hì hì nói.
Một tên khác bên cạnh lộ ra nụ cười đáng khinh, “Hắc hắc, tao thích nhất là mấy cô bé, da thịt non mịn, sờ vào khác đám đàn bà ở nhà.”
Mấy tên còn lại cũng nở một nụ cười đáng khinh.
“Các người nếu muốn tiền, tôi sẽ đưa hết, không liên quan tới cô ấy.”
Phía sau đám người truyền đến một giọng nam nghẹn ngào.
“Hắc hắc, gặp cô gái này ở đây chính là duyên phận, liên quan hay không là chuyện của chúng tôi, Giang đại thiếu gia nói thì không tính.” Tên lưu manh đáng khinh vừa nói vừa đi lên sờ mặt Từ Minh Châu.
Nhưng chưa kịp đụng tới mặt Từ Minh Châu, đã bị một bàn tay trắng nõn bắt được, hơn nữa lập tức bị giữ cứng ngắc không thể rút ra, như bị một quả cân khóa tay hắn lại.
Ngay từ đầu Từ Minh Châu còn định chạy trốn, nhưng vừa nghe bọn họ đối thoại, cô cũng coi như hiểu đại khái sự tình, đây là đang bắt cóc nha.
Tên lưu manh vừa rồi toàn nói ô ngôn uế ngữ, hiện tại còn định chạm vào cô, Từ Minh Châu cũng không khách khí nữa.
“Cẩu tử, làm sao vậy, hiện tại tới một đứa con gái cũng có thể chế trụ mày?”
Đám lưu mạnh bên cạnh thấy Từ Minh Châu túm tay tên kia, đều cười vang, còn tưởng hắn đang chơi đùa với Từ Minh Châu.
Nghe được lời này, trên mặt tên lưu manh đáng khinh kia hiện lên một tia tức giận, muốn dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của Từ Minh Châu, lại phát hiện chính là không thể thoát nổi.
Hắn đang định nói cái gì, Từ Minh Châu đã ra tay, lập tức bẻ cánh tay hắn ra sau, “Đại bạch mau tới.”
“Lão Lý, tay của tôi bị gãy rỗi.” Trên mặt tên kia hiện lên một tia tàn nhẫn.
Mấy tên kia vốn đang cười vui vẻ, nháy mắt liền ngừng cười, trở nên vô cùng hung ác, “Không nghĩ tới cô em biết võ, bất quá hôm nay cô em khẳng định phải ở lại nơi này, chờ huynh đệ bọn anh thưởng thức xong, vừa vặn có thể bán ra nước ngoài.”
“Mấy người chưa nghe câu này sao: vai ác chết vì nói nhiều!” Từ Minh Châu không muốn để lỗ tai mình bị vấy bẩn nữa. Tính toán đánh đòn phủ đầu.
Sắc mặt của dám lưu manh này trở nên vô cùng khó coi, tên cầm đầu ra hiệu với mấy người đứng sau.
Không đợi bọn họ động thủ, bọn họ liền cảm thấy mặt đất dưới chân bắt đầu hơi hơi rung lên.
Nhìn thấy Từ Minh Châu bị nhóm người này vây ở giữa, Giang Trì ngã nằm bên cạnh không khỏi sốt ruột, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì khả năng đời này hắn sẽ không thể an tâm.
Nhưng hiện tại Giang Trì đang bị trói chặt, chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn thảm kịch chuẩn bị phát sinh trước mắt.
Cảm nhận được rung động dưới chân, Từ Minh Châu nhịn không được nhìn mấy người trước mắt bằng ánh mắt đồng tình.
“Được rồi, đại Bạch mau quản tiểu đồng bọn của mình, đừng lay quần chị, bằng không đợi lát nữa không có đồ ngon đâu.” Từ nhỏ Từ Minh Châu đã có duyên với động vật, có thể nói là tiểu bảo bối của đám động vật đáng yêu.
Khi còn nhỏ mấy con chuột cũng hay trộm đặt gạo và kẹo ở mép giường của cô, ngay cả hiện tại khi cô đi vườn bách thú, cũng có vô số động vật đưa thức ăn của chúng nó cho cô.
Con mèo trắng độc chiếm ống quần bên trái của Từ Minh Châu ‘ meo meo’ vài tiếng, mấy con vật đều tản ra, giữ một ít khoảng cách.
Cuối cùng Từ Minh Châu có không gian đặt đồ ăn xuống.
Bên trái chính là thức ăn cho chó, bên phải chính là thức ăn cho mèo, Từ Minh Châu ra lệnh một tiếng, một đám chó, mèo vây quanh Từ Minh Châu liền chai thành hai bộ phận, ăn đồ ăn cô đặt trên mặt đất.
Lần này còn xuất hiện mấy con cún con xa lạ, Từ Minh Châu nhịn không được vuốt vuốt một tý, lúc đang vuốt ve đến vui vẻ, cô chợt nghe được một tiếng vang từ bên trong nhà xưởng bỏ hoang cách đó không xa.
Từ Minh Châu có chút kỳ quái, đang định tiếp tục vuốt chó, liền phát hiện có một con chó đốm không có tới, chẳng lẽ thanh âm vừa rồi là của con chó đốm kia?
Nghĩ như vậy, Từ Minh Châu đặt túi trong tay xuống, chạy về phái âm thanh.
Sau khi đi qua, Từ Minh Châu không nhìn thấy chú chó cô muốn tìm.
“Chạy đi đâu rồi nhỉ?” Không tìm được chó, Từ Minh Châu định xoay người trở về, khi xoay người khóe mắt lơ đãng nhìn thoáng qua một góc chết đang có mấy người thấp thoáng.
Còn không đợi Từ Minh Châu đi qua, trước mắt cô lại xuất hiện vài người, thực hiển nhiên không chỉ cô phát hiện bọn họ, bọn họ cũng đã thấy Từ Minh Châu.
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của bọn họ, chuông cảnh báo trong đầu Từ Minh Châu rung lên, xoay người liền muốn chạy, lại phát hiện không đợi cô hành động đã bị đám người vừa rồi vây quanh.
Cái này trốn không thoát, Từ Minh Châu nhịn không được nhăn mặt, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu.
“Nha, là một cô bé xinh đẹp nha.” Một tên cao to, khuôn mặt dữ tợn cười hì hì nói.
Một tên khác bên cạnh lộ ra nụ cười đáng khinh, “Hắc hắc, tao thích nhất là mấy cô bé, da thịt non mịn, sờ vào khác đám đàn bà ở nhà.”
Mấy tên còn lại cũng nở một nụ cười đáng khinh.
“Các người nếu muốn tiền, tôi sẽ đưa hết, không liên quan tới cô ấy.”
Phía sau đám người truyền đến một giọng nam nghẹn ngào.
“Hắc hắc, gặp cô gái này ở đây chính là duyên phận, liên quan hay không là chuyện của chúng tôi, Giang đại thiếu gia nói thì không tính.” Tên lưu manh đáng khinh vừa nói vừa đi lên sờ mặt Từ Minh Châu.
Nhưng chưa kịp đụng tới mặt Từ Minh Châu, đã bị một bàn tay trắng nõn bắt được, hơn nữa lập tức bị giữ cứng ngắc không thể rút ra, như bị một quả cân khóa tay hắn lại.
Ngay từ đầu Từ Minh Châu còn định chạy trốn, nhưng vừa nghe bọn họ đối thoại, cô cũng coi như hiểu đại khái sự tình, đây là đang bắt cóc nha.
Tên lưu manh vừa rồi toàn nói ô ngôn uế ngữ, hiện tại còn định chạm vào cô, Từ Minh Châu cũng không khách khí nữa.
“Cẩu tử, làm sao vậy, hiện tại tới một đứa con gái cũng có thể chế trụ mày?”
Đám lưu mạnh bên cạnh thấy Từ Minh Châu túm tay tên kia, đều cười vang, còn tưởng hắn đang chơi đùa với Từ Minh Châu.
Nghe được lời này, trên mặt tên lưu manh đáng khinh kia hiện lên một tia tức giận, muốn dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của Từ Minh Châu, lại phát hiện chính là không thể thoát nổi.
Hắn đang định nói cái gì, Từ Minh Châu đã ra tay, lập tức bẻ cánh tay hắn ra sau, “Đại bạch mau tới.”
“Lão Lý, tay của tôi bị gãy rỗi.” Trên mặt tên kia hiện lên một tia tàn nhẫn.
Mấy tên kia vốn đang cười vui vẻ, nháy mắt liền ngừng cười, trở nên vô cùng hung ác, “Không nghĩ tới cô em biết võ, bất quá hôm nay cô em khẳng định phải ở lại nơi này, chờ huynh đệ bọn anh thưởng thức xong, vừa vặn có thể bán ra nước ngoài.”
“Mấy người chưa nghe câu này sao: vai ác chết vì nói nhiều!” Từ Minh Châu không muốn để lỗ tai mình bị vấy bẩn nữa. Tính toán đánh đòn phủ đầu.
Sắc mặt của dám lưu manh này trở nên vô cùng khó coi, tên cầm đầu ra hiệu với mấy người đứng sau.
Không đợi bọn họ động thủ, bọn họ liền cảm thấy mặt đất dưới chân bắt đầu hơi hơi rung lên.
Nhìn thấy Từ Minh Châu bị nhóm người này vây ở giữa, Giang Trì ngã nằm bên cạnh không khỏi sốt ruột, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì khả năng đời này hắn sẽ không thể an tâm.
Nhưng hiện tại Giang Trì đang bị trói chặt, chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn thảm kịch chuẩn bị phát sinh trước mắt.
Cảm nhận được rung động dưới chân, Từ Minh Châu nhịn không được nhìn mấy người trước mắt bằng ánh mắt đồng tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.