Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh Bằng Nghề Nuôi Heo
Chương 24:
Quân Dĩ Khuynh
03/10/2023
“Làm sao vậy ạ?” Từ Minh Châu đang giúp mẹ, đột nhiên bị kéo đến hậu viện.
“Châu Châu, đợi lát nữa em bắt con heo kia, ba bọn anh sẽ dùng dây thừng trói lại, đến lúc đó tiện để lên xe.”
Từng lời Từ Minh Phong nói bọn họ đều hiểu, nhưng Đại Trụ và Lượng Tử vẫn hơi không hiểu, sao có thể để một cô gái yếu đuối như Minh Châu bắt heo?
Này quả thực chính là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Vốn cho rằng Từ Minh Châu sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới cô trực tiếp đồng ý.
Từ Minh Châu không nghĩ quá nhiều, nơi này đều là người một nhà, chỉ có hai người ngoài cũng là bạn tốt của anh trai cô, cũng có thể tính là nửa người trong nhà, nếu như vậy cũng không có gì phải giấu giếm.
Thấy cô thật sự đi về chuồng heo, Đại Trụ vội vàng đi ra phía trước ngăn cản, “Minh Châu, em đừng qua, con heo này nhìn ít nhất cũng có 300 cân, đợi lát nữa nếu nó bị chọc giận, chúng ta thật sự không nhất định có thể khống chế được.”
“Không có việc gì, anh Đại Trụ, em có thể làm được.” Nói xong mở cửa chuồng heo ra, bước vào.
“Cẩn thận.” Lượng Tử cùng Đại Trụ trăm miệng một lời.
Từ Minh Châu đi vào chuồng heo, nắm lấy hai chân sau của con heo béo, xách cả con heo lên, quay đầu nhìn về phía ba người bên ngoài.
“Làm sao vậy? Cẩn thận gì cơ ạ?”
Chuyện này làm hai người Đại Trụ, Lượng Tử trợn tròn mắt?
Này này này, bọn họ không nhìn nhầm chứ?
Thẳng đến khi trói con heo lên xe, cả người Đại Trụ và Lượng Tử vẫn hoảng hốt.
Bọn họ nhìn thấy cái gì vậy trời, một cánh tay gầy nhỏ còn không to bằng cánh tay thô to của bọn họ, thế nhưng trực tiếp xách lên một con heo hai, ba trăm cân, hơn nữa biểu tình rõ ràng rất nhẹ nhàng.
Từ Minh Phong cùng Từ Minh Châu lên xe liền nhìn thấy hai người thất hần.
“Anh, hai anh ấy bị làm sao vậy?” Từ Minh Châu nhẹ nhàng giật giật góc áo của ông anh mình, hỏi.
Còn có thể như thế nào, còn không phải là bị em dọa sợ rồi sao, Từ Minh Phong âm thầm thầm nghĩ. Nhưng lời này khẳng định không thể nói ra, chỉ có thể tùy tiện nghĩ thôi.
“Có thể là buổi sáng dậy quá sớm, cho nên giờ có chút buồn ngủ đi.”
Mệt mỏi dii?
“Vậy đợi lát nữa anh lái xe đi, nếu bọn họ mệt mỏi, để cho họ nghỉ ngơi một chút.” “Được, đợi lát nữa để anh lái xe về.”
Nếu là ngày thường, Lượng Tử khẳng định sẽ do dự một chút, nhưng hôm nay toàn bộ tam quan của hắn đều bị lung lay, trạng thái hiện tại không thích hợp làm những việc cần tập trung cao, bởi vậy trực tiếp đổi vị trí với Từ Minh Phong.
Biết Lượng Tử và Đại Trụ mệt, dọc theo đường đi Từ Minh Châu cũng không nói gì, chính là sợ ảnh hưởng đến bọn họ. Quả nhiên dọc theo đường đi, hai người vẫn luôn giữ nguyên trạng thái, thường thường còn trốn tránh ánh mắt của cô, chẳng lẽ là sợ cô phát hiện, cho nên cảm thấy ngượng ngùng.
Bất quá cô không hỏi ra miệng, tới lò mổ lại bắt đầu một loạt kiểm tra. Bởi vì Lượng Tử và Đại Trụ còn phải đi làm, Từ Minh Phong trực tiếp để hai người trở về. Chờ xử thành từng tảng thịt heo thì đã không còn sớm.
Từ Minh Phong cũng không trì hoãn, trở Từ Minh Châu tới quầy hàng của mình.
Đến quầy hàng, trong chợ đã ồn ào đầy người. Hai người vội vàng dỡ thịt heo trên xe xuống, sắp xếp mờ quầy.
Khi hai người bận rộn, đã có không ít khách quen xách theo mấy túi rau vây lại đây.
“Chàng trai, sao hôm nay tới muộn như vậy? Tôi mua hết đồ ăn rồi, chỉ chờ thịt heo nhà anh thôi đấy.” Một bà lão phúc hậu hơi oán giận nói.
Từ Minh Phong lộ ra nụ cười xin lỗi, “Xin lỗi bà, hôm nay cháu gặp ít vấn đề, cháu ra muộn, đợi lát nữa cháu cắt thêm cho bà một ít.”
“Bà ơi, đây là heo nuôi không cám tăng trọng ở nông thôn, hương vị rất ngon, đồ ngon không sợ muộn ạ.” Từ Minh Châu xen mồm nói.
Bà lão nói vậy vốn không quá quan tâm, nhưng nghe Từ Minh Châu nói đây là heo nuôi không tăng trọng ở nông thôn, lập tức có hứng thú, “Thiệt hay giả? Bà nói cho hai đứa biết, bà từng ăn heo nuôi ở nông thôn rồi, nếu ăn vào không phải thì tính sao?”
Từ Minh Phong vỗ vỗ bộ ngực hứa hẹn nói: “Nếu không phải cháu đền cho bà gấp ba số tiền.”
“Đây chính là cậu nói đó, cắt cho tôi hai cân ba chỉ, hai cân xương sườn, móng heo kia cũng không tồi, cho tôi hai cái.” Bà lão nhận được hứa hẹn lập tức lấy không ít.
Bên cạnh có không ít người nghe được lời Từ Minh Phong nói, một đám người vây quanh lại đây, xem thịt heo này xác thật tươi mới, cũng đều ngo ngoe rục rịch muốn mua một miếng thịt heo.
“Châu Châu, đợi lát nữa em bắt con heo kia, ba bọn anh sẽ dùng dây thừng trói lại, đến lúc đó tiện để lên xe.”
Từng lời Từ Minh Phong nói bọn họ đều hiểu, nhưng Đại Trụ và Lượng Tử vẫn hơi không hiểu, sao có thể để một cô gái yếu đuối như Minh Châu bắt heo?
Này quả thực chính là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Vốn cho rằng Từ Minh Châu sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới cô trực tiếp đồng ý.
Từ Minh Châu không nghĩ quá nhiều, nơi này đều là người một nhà, chỉ có hai người ngoài cũng là bạn tốt của anh trai cô, cũng có thể tính là nửa người trong nhà, nếu như vậy cũng không có gì phải giấu giếm.
Thấy cô thật sự đi về chuồng heo, Đại Trụ vội vàng đi ra phía trước ngăn cản, “Minh Châu, em đừng qua, con heo này nhìn ít nhất cũng có 300 cân, đợi lát nữa nếu nó bị chọc giận, chúng ta thật sự không nhất định có thể khống chế được.”
“Không có việc gì, anh Đại Trụ, em có thể làm được.” Nói xong mở cửa chuồng heo ra, bước vào.
“Cẩn thận.” Lượng Tử cùng Đại Trụ trăm miệng một lời.
Từ Minh Châu đi vào chuồng heo, nắm lấy hai chân sau của con heo béo, xách cả con heo lên, quay đầu nhìn về phía ba người bên ngoài.
“Làm sao vậy? Cẩn thận gì cơ ạ?”
Chuyện này làm hai người Đại Trụ, Lượng Tử trợn tròn mắt?
Này này này, bọn họ không nhìn nhầm chứ?
Thẳng đến khi trói con heo lên xe, cả người Đại Trụ và Lượng Tử vẫn hoảng hốt.
Bọn họ nhìn thấy cái gì vậy trời, một cánh tay gầy nhỏ còn không to bằng cánh tay thô to của bọn họ, thế nhưng trực tiếp xách lên một con heo hai, ba trăm cân, hơn nữa biểu tình rõ ràng rất nhẹ nhàng.
Từ Minh Phong cùng Từ Minh Châu lên xe liền nhìn thấy hai người thất hần.
“Anh, hai anh ấy bị làm sao vậy?” Từ Minh Châu nhẹ nhàng giật giật góc áo của ông anh mình, hỏi.
Còn có thể như thế nào, còn không phải là bị em dọa sợ rồi sao, Từ Minh Phong âm thầm thầm nghĩ. Nhưng lời này khẳng định không thể nói ra, chỉ có thể tùy tiện nghĩ thôi.
“Có thể là buổi sáng dậy quá sớm, cho nên giờ có chút buồn ngủ đi.”
Mệt mỏi dii?
“Vậy đợi lát nữa anh lái xe đi, nếu bọn họ mệt mỏi, để cho họ nghỉ ngơi một chút.” “Được, đợi lát nữa để anh lái xe về.”
Nếu là ngày thường, Lượng Tử khẳng định sẽ do dự một chút, nhưng hôm nay toàn bộ tam quan của hắn đều bị lung lay, trạng thái hiện tại không thích hợp làm những việc cần tập trung cao, bởi vậy trực tiếp đổi vị trí với Từ Minh Phong.
Biết Lượng Tử và Đại Trụ mệt, dọc theo đường đi Từ Minh Châu cũng không nói gì, chính là sợ ảnh hưởng đến bọn họ. Quả nhiên dọc theo đường đi, hai người vẫn luôn giữ nguyên trạng thái, thường thường còn trốn tránh ánh mắt của cô, chẳng lẽ là sợ cô phát hiện, cho nên cảm thấy ngượng ngùng.
Bất quá cô không hỏi ra miệng, tới lò mổ lại bắt đầu một loạt kiểm tra. Bởi vì Lượng Tử và Đại Trụ còn phải đi làm, Từ Minh Phong trực tiếp để hai người trở về. Chờ xử thành từng tảng thịt heo thì đã không còn sớm.
Từ Minh Phong cũng không trì hoãn, trở Từ Minh Châu tới quầy hàng của mình.
Đến quầy hàng, trong chợ đã ồn ào đầy người. Hai người vội vàng dỡ thịt heo trên xe xuống, sắp xếp mờ quầy.
Khi hai người bận rộn, đã có không ít khách quen xách theo mấy túi rau vây lại đây.
“Chàng trai, sao hôm nay tới muộn như vậy? Tôi mua hết đồ ăn rồi, chỉ chờ thịt heo nhà anh thôi đấy.” Một bà lão phúc hậu hơi oán giận nói.
Từ Minh Phong lộ ra nụ cười xin lỗi, “Xin lỗi bà, hôm nay cháu gặp ít vấn đề, cháu ra muộn, đợi lát nữa cháu cắt thêm cho bà một ít.”
“Bà ơi, đây là heo nuôi không cám tăng trọng ở nông thôn, hương vị rất ngon, đồ ngon không sợ muộn ạ.” Từ Minh Châu xen mồm nói.
Bà lão nói vậy vốn không quá quan tâm, nhưng nghe Từ Minh Châu nói đây là heo nuôi không tăng trọng ở nông thôn, lập tức có hứng thú, “Thiệt hay giả? Bà nói cho hai đứa biết, bà từng ăn heo nuôi ở nông thôn rồi, nếu ăn vào không phải thì tính sao?”
Từ Minh Phong vỗ vỗ bộ ngực hứa hẹn nói: “Nếu không phải cháu đền cho bà gấp ba số tiền.”
“Đây chính là cậu nói đó, cắt cho tôi hai cân ba chỉ, hai cân xương sườn, móng heo kia cũng không tồi, cho tôi hai cái.” Bà lão nhận được hứa hẹn lập tức lấy không ít.
Bên cạnh có không ít người nghe được lời Từ Minh Phong nói, một đám người vây quanh lại đây, xem thịt heo này xác thật tươi mới, cũng đều ngo ngoe rục rịch muốn mua một miếng thịt heo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.