Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh Bằng Nghề Nuôi Heo
Chương 41:
Quân Dĩ Khuynh
03/10/2023
Con lợn rừng lúc trước cũng không xem như nhỏ, nhưng con trước mặt còn to lớn hơn, răng nanh cũng càng thêm sắc bén, trong lòng Từ Minh Châu nhịn không được thở dài một tiếng, buông tay mẹ ra, bước nhanh đến phía trước, che trước mặt người nhà.
“Ông bà, mẹ, mọi người mau đi đi, con có thể giữ nó một hồi.”
Ông nội Từ nhìn cháu gái như vậy, vội đi về phía trước lôi kéo, muốn cô chạy cùng, đáng tiếc ông không có sức lực như Từ Minh Châu.
“Mẹ, mẹ nhanh đưa ông bà đi đi. Con có thể giữ chân nó một hồi, đợi lát nữa ông nội trưởng thôn sẽ dẫn người tới.”
Mẹ Từ nhìn sâu vào con gái, dứt khoát đỡ cha mẹ chồng đi, quay lại con đường cũ. Bà không dám nhìn lâu, cũng không dám dừng lại, càng không dám do dự, bà sợ nhịn không được quay đầu lại sẽ chạy tới chỗ con gái.
Đáng tiếc hiện tại bà ở lại chỉ thêm gánh nặng cho con gái, chỉ có thể chạy đi tìm người.
Ông nội Từ vốn còn giãy giụa, về sau cũng thuận theo bước chân chạy nhanh về đường cũ, hiện tại quan trọng nhất chính là chạy nhanh tìm người tới.
Chờ đến khi ba người biến mất khỏi tầm mắt Từ Minh Châu, cô mới xem nư thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này mới đặt toàn bộ lực chú ý lên con lợn rừng trước mặt.
Nhìn lợn rừng trước mặt vẫn không nhúc nhích, Từ Minh Châu có chút nghi hoặc, nếu giống con lợn rừng vừa rồi thì khẳng định nó đã xông lên, sao tới giờ vẫn không có một chút động tác nào vậy.
Đột nhiên lợn rừng trước mắt mở to miệng, lộ ra hàm răng bên trong, Từ Minh Châu toàn thân đề phòng, không phải nó muốn ăn mình chứ.
Tuy rằng hình như cô chưa từng nghe chuyện lợn rừng ăn thịt, nhưng cũng không nghe nói chuyện lợn rừng không ăn thịt, đặc biệt là con trước mặt còn có một đôi răng nanh sắc nhọn.
Lợn rừng nhìn ‘thú hai chân’ trước mắt còn hưng phấn khi nhìn thấy mẹ, cũng không biết vì cái gì nó nhìn con người trước mắt lại thấy phá lệ thân thiết, vì thế nó triển lãm hàm răng khỏe mạnh của mình ra.
Còn có răng nanh dài sắc nhọn, con ‘thú hai chân’ trước mắt cũng sẽ thích mình như lợn rừng mẹ đi. Bất quá vì sao cô ấy không đi tới.
Lợn rừng đơn thuần đi về phía trước hai bước, sao con người trước mắt lại có vẻ rất khẩn trương nhỉ.
Mắt thấy lợn rừng động, Từ Minh Châu càng khẩn trương, sợ mình nhất thời không chú ý sẽ bị con lợn rừng trước mắt xông lên.
Một người một heo giằng co, cảm xúc trong lòng hoàn toàn khác nhau như trời với đất.
Mắt thấy con người không chịu đi lại đây, lợn rừng có chút không kiên nhẫn, nó muốn con người trước mắt sờ răng nanh, nó không cho những con heo khác chạm vào, chỉ có người làm nó thích mới có thể chạm vào.
Đá đá chân, lợn rừng chạy về phía Từ Minh Châu. Từ Minh Châu lạp tức đề phòng, muốn dốc hết sức chống lại lợn rừng, nhưng con lợn rừng này không giống con vừa rồi, trực tiếp bổ nhào lên người Từ Minh Châu, làm cô ngã trên mặt đất.
Từ Minh Châu theo bản năng nhắm hai mắt lại, xong rồi xong rồi, cô khẳng định phải bị lợn rừng cắn, trời ơi, nhóm người ông trưởng thôn sao còn chưa tới.
Đợi một hồi cũng không có cảm nhận được đau đớn, nhưng trên má lại thấy lành lạnh, cố nén khẩn trương mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là cái đầu to đùng của lợn rừng, răng nanh của nó đang dán lên mặt cô.
Có thể là bởi vì lợn rừng đè cô trên mặt đất, Từ Minh Châu mơ hồ thấy được cái đuôi múa may của nó.
Chẳng lẽ con heo này không định thương tổn mình?
Bằng không chuyện này giải thích kiểu gì, Từ Minh Châu thử sờ sờ răng nanh của nó, cô liền nhìn thấy cái đuôi của nó càng vẫy vui sướng.
Cô hơi thả lỏng, con lợn rừng này thật sự không giống con vừa rồi, nó cũng không muốn thương tổn cô.
“Ha, tiểu trư, mày có thể lùi lại chút không, mày đè tao nặng quá, hơi khó chịu.” Con lợn rừng như nghe hiểu lời cô nói, thật sự lui lại, cho Từ Minh Châu không gian đứng lên.
Chờ Từ Minh Châu đứng lên, lợn rừng lại bước tới bên cạnh, còn thuận thế ngồi quỳ xuống, còn dùng đầu cọ cọ vào ống quần của Từ Minh Châu.
Bây giờ trong lòng Từ Minh Châu đã hoàn toàn không còn sự sợ hãi và khẩn trương, nhưng lại thêm vài phần ngạc nhiên.
Cô vẫn luôn biết mình rất có duyên với động vật, con lợn rừng làm cô còn có chút kỳ quái, sao lực tương tác của mình không có tác dụng với nó, nào nghĩ đến hiện con lợn rừng trước mặt lại thân cận với cô như vậy.
“Ông bà, mẹ, mọi người mau đi đi, con có thể giữ nó một hồi.”
Ông nội Từ nhìn cháu gái như vậy, vội đi về phía trước lôi kéo, muốn cô chạy cùng, đáng tiếc ông không có sức lực như Từ Minh Châu.
“Mẹ, mẹ nhanh đưa ông bà đi đi. Con có thể giữ chân nó một hồi, đợi lát nữa ông nội trưởng thôn sẽ dẫn người tới.”
Mẹ Từ nhìn sâu vào con gái, dứt khoát đỡ cha mẹ chồng đi, quay lại con đường cũ. Bà không dám nhìn lâu, cũng không dám dừng lại, càng không dám do dự, bà sợ nhịn không được quay đầu lại sẽ chạy tới chỗ con gái.
Đáng tiếc hiện tại bà ở lại chỉ thêm gánh nặng cho con gái, chỉ có thể chạy đi tìm người.
Ông nội Từ vốn còn giãy giụa, về sau cũng thuận theo bước chân chạy nhanh về đường cũ, hiện tại quan trọng nhất chính là chạy nhanh tìm người tới.
Chờ đến khi ba người biến mất khỏi tầm mắt Từ Minh Châu, cô mới xem nư thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này mới đặt toàn bộ lực chú ý lên con lợn rừng trước mặt.
Nhìn lợn rừng trước mặt vẫn không nhúc nhích, Từ Minh Châu có chút nghi hoặc, nếu giống con lợn rừng vừa rồi thì khẳng định nó đã xông lên, sao tới giờ vẫn không có một chút động tác nào vậy.
Đột nhiên lợn rừng trước mắt mở to miệng, lộ ra hàm răng bên trong, Từ Minh Châu toàn thân đề phòng, không phải nó muốn ăn mình chứ.
Tuy rằng hình như cô chưa từng nghe chuyện lợn rừng ăn thịt, nhưng cũng không nghe nói chuyện lợn rừng không ăn thịt, đặc biệt là con trước mặt còn có một đôi răng nanh sắc nhọn.
Lợn rừng nhìn ‘thú hai chân’ trước mắt còn hưng phấn khi nhìn thấy mẹ, cũng không biết vì cái gì nó nhìn con người trước mắt lại thấy phá lệ thân thiết, vì thế nó triển lãm hàm răng khỏe mạnh của mình ra.
Còn có răng nanh dài sắc nhọn, con ‘thú hai chân’ trước mắt cũng sẽ thích mình như lợn rừng mẹ đi. Bất quá vì sao cô ấy không đi tới.
Lợn rừng đơn thuần đi về phía trước hai bước, sao con người trước mắt lại có vẻ rất khẩn trương nhỉ.
Mắt thấy lợn rừng động, Từ Minh Châu càng khẩn trương, sợ mình nhất thời không chú ý sẽ bị con lợn rừng trước mắt xông lên.
Một người một heo giằng co, cảm xúc trong lòng hoàn toàn khác nhau như trời với đất.
Mắt thấy con người không chịu đi lại đây, lợn rừng có chút không kiên nhẫn, nó muốn con người trước mắt sờ răng nanh, nó không cho những con heo khác chạm vào, chỉ có người làm nó thích mới có thể chạm vào.
Đá đá chân, lợn rừng chạy về phía Từ Minh Châu. Từ Minh Châu lạp tức đề phòng, muốn dốc hết sức chống lại lợn rừng, nhưng con lợn rừng này không giống con vừa rồi, trực tiếp bổ nhào lên người Từ Minh Châu, làm cô ngã trên mặt đất.
Từ Minh Châu theo bản năng nhắm hai mắt lại, xong rồi xong rồi, cô khẳng định phải bị lợn rừng cắn, trời ơi, nhóm người ông trưởng thôn sao còn chưa tới.
Đợi một hồi cũng không có cảm nhận được đau đớn, nhưng trên má lại thấy lành lạnh, cố nén khẩn trương mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là cái đầu to đùng của lợn rừng, răng nanh của nó đang dán lên mặt cô.
Có thể là bởi vì lợn rừng đè cô trên mặt đất, Từ Minh Châu mơ hồ thấy được cái đuôi múa may của nó.
Chẳng lẽ con heo này không định thương tổn mình?
Bằng không chuyện này giải thích kiểu gì, Từ Minh Châu thử sờ sờ răng nanh của nó, cô liền nhìn thấy cái đuôi của nó càng vẫy vui sướng.
Cô hơi thả lỏng, con lợn rừng này thật sự không giống con vừa rồi, nó cũng không muốn thương tổn cô.
“Ha, tiểu trư, mày có thể lùi lại chút không, mày đè tao nặng quá, hơi khó chịu.” Con lợn rừng như nghe hiểu lời cô nói, thật sự lui lại, cho Từ Minh Châu không gian đứng lên.
Chờ Từ Minh Châu đứng lên, lợn rừng lại bước tới bên cạnh, còn thuận thế ngồi quỳ xuống, còn dùng đầu cọ cọ vào ống quần của Từ Minh Châu.
Bây giờ trong lòng Từ Minh Châu đã hoàn toàn không còn sự sợ hãi và khẩn trương, nhưng lại thêm vài phần ngạc nhiên.
Cô vẫn luôn biết mình rất có duyên với động vật, con lợn rừng làm cô còn có chút kỳ quái, sao lực tương tác của mình không có tác dụng với nó, nào nghĩ đến hiện con lợn rừng trước mặt lại thân cận với cô như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.