Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh Bằng Nghề Nuôi Heo
Chương 42:
Quân Dĩ Khuynh
03/10/2023
Kỳ thật cũng không khó hiểu, con lợn rừng đầu tiên đang phát cuồng, không hề có lý trí, tuy rằng mơ hồ có thể cảm nhận được một chút thân cận, nhưng theo bản năng vẫn đâm về phía người trước mắt.
Mà con lợn rừng này lại khác, không chỉ có chỉ số thông minh cao hơn, mà vẫn có lý trí, tự nhiên nhìn Từ Minh Châu càng thuận mắt hơn.
Từ Minh Châu không nghĩ tới hôm nay cô không chỉ chiến đấu với một con lợn rừng, cũng nhân tiện vuốt ve một con khác.
Người khác đều vuốt chó vuốt mèo, cô thì vuốt heo, đặc biệt còn là một con lợn rừng mấy trăm cân, ai có thể tưởng tượng được chứ.
“Tiểu trư trư a, mày cũng thật đáng yêu.” Nói xong lại sờ soạng răng nanh của nó.
Bốn cái chân của lợn rừng điên cuồng dậm dậm, Từ Minh Châu cảm giác đất rung núi chuyển, dùng tay kéo răng nanh, vội nói: “Được rồi được rồi, đừng kích động, người không biết còn tưởng động đất.”
Lợn rừng trông mong nhìn Từ Minh Châu, cảm giác giống như đứa trẻ phạm sai lầm, phải biết rằng Từ Minh Châu chịu không nổi loại ánh mắt này.
Tuy rằng hiện tại đứng trước mặt không phải một đứa trẻ, mà là một con lợn rừng.
Đột nhiên toàn thân lợn rừng trở nên đề phòng, hướng về phía sau Từ Minh Châu rầm rì, ngay từ đầu Từ Minh Châu còn có chút nghi hoặc, thẳng đến khi nghe được thanh âm của ông nội Từ.
Từ Minh Châu nghiêm mặt lại, vỗ vỗ đầu nó, “Chạy nhanh đi, người tới, mày đánh không lại, chạy nhanh đi.”
Con lợn rừng này thật sự có chỉ số thông minh cao, đảo quanh Từ Minh Châu hừ hừ hai tiếng, đỉnh đỉnh mũi vào tay cô, lưu luyến từng bước đi về phía bụi cỏ.
Thanh âm càng ngày càng gần, Từ Minh Châu vội vẫy vẫy tay với nó, “Chạy nhanh đi, chạy nhanh đi.”
Ngay sau đó lợn rừng nhảy vào bụi cỏ, biến mất trước mắt cô.
Cơ hồ lợn rừng vừa biến mất, giây tiếp theo mấy người ông nội Từ liền xuất hiện.
Cha Từ chạy nhanh tới đỡ lấy bả vai Từ Minh Châu đánh giá một lượt, nhìn thấy người cô đầy máu, sắc mặt đại biến, “Châu Châu, con bị thương ở đâu mà nhiều máu như vậy?”
“A, con không bị thương, đây là lúc mẹ giết lợn rừng thì máu bắn lên người con, không phải máu của con.” Từ Minh Châu vội vàng nói.
Nghe nói đây không phải máu của cô, cha Từ yên tâm, “Không bị thương là tốt rồi, không bị thương là tốt rồi.”
Nhưng giây tiếp theo, cha Từ lại trở nên phẫn nộ, “Cái con bé này, dám một mình xông lên, con cũng không sợ lợn rừng húc con bay lên trời à.”
“Haha, không có việc gì, sức lực của con lớn mà.” Dù sao cuối cùng không có việc gì.
Biểu tình của cha Từ rất nghiêm túc, “Vậy cũng không được, lại nói dù thế nào con cũng là con gái, về sau gặp phải loại chuyện này liền tìm cha, nếu cha không ở cạnh con cũng nhất định phải tìm chú bác trong thôn, không thể một mình lỗ mãng.”
“Vâng vâng vâng, cha, con biết rồi.” Từ Minh Châu làm nũng, không muốn nghe cha Từ cằn nhằn.
Cha Từ bất đắc dĩ chọc chọc đầu cô, “Con thành thành thật thật ghi tạc trong lòng cho cha.” “Dạ dạ.”
Bên kia mấy người trong thôn đang vây quanh con lợn rừng nằm trên mặt đất. “Nha, sao thôn chúng ta còn có lợn rừng.”
“Sao có thể không có, ngày xưa không biết có bao nhiêu lợn rừng, mấy năm gần đây chúng ta ít lên núi, ít thấy mà thôi, nhưng không đại biểu là không có.”
Mấy người lớn tuổi trong thôn khi còn trẻ đều đã thấy qua lợn rừng, nhưng người trẻ tuổi khác thì chưa thấy bao giờ, một đám người tràn ngập tò mò nhìn lợn rừng.
Còn có không ít người tiến lên sờ răng nanh lợn rừng.
“Wow sờ cái này đi. Lợi hại.”
“Mọi người đứng gọn vào nào, để cho tôi chụp một bức ảnh, tôi muốn đăng lên vòng bạn bè.” “Tôi cũng muốn, giúp tôi quay cái video.”
Cha Từ giáo dục Từ Minh Châu xong liền đi thương lượng chuyện lợn rừng với trưởng thôn, Từ Minh Châu cũng chạy đến chỗ con lợn rừng đang nằm, cùng mọi người chụp mấy tấm ảnh, gửi cho bạn cùng phòng rồi mới vui vẻ thu hồi di động.
Con lợn rừng này vốn được phát hiện ở sau núi, mà ngon núi này đã được Từ gia nhận thầu, cho nên không có liên quan quá nhiều với người trong thôn.
Nhưng hôm nay người trong thôn lên núi giúp đỡ bắt lợn rừng nhiều như vậy, cha Từ cũng không định làm mọi người tay không ra về, cuối cùng dứt khoát để trưởng thôn ra mặt, nhà mình làm chủ, mời mọi người trong thôn ăn một bữa thịt lợn rừng.
Vừa thông báo vậy , tất cả người trẻ tuổi ở đây đều hoan hô.
Hiện tại điều kiện sống của mọi người cũng không quá kém, bất quá chỉ muốn tham gia náo nhiệt mà thôi.
Mà con lợn rừng này lại khác, không chỉ có chỉ số thông minh cao hơn, mà vẫn có lý trí, tự nhiên nhìn Từ Minh Châu càng thuận mắt hơn.
Từ Minh Châu không nghĩ tới hôm nay cô không chỉ chiến đấu với một con lợn rừng, cũng nhân tiện vuốt ve một con khác.
Người khác đều vuốt chó vuốt mèo, cô thì vuốt heo, đặc biệt còn là một con lợn rừng mấy trăm cân, ai có thể tưởng tượng được chứ.
“Tiểu trư trư a, mày cũng thật đáng yêu.” Nói xong lại sờ soạng răng nanh của nó.
Bốn cái chân của lợn rừng điên cuồng dậm dậm, Từ Minh Châu cảm giác đất rung núi chuyển, dùng tay kéo răng nanh, vội nói: “Được rồi được rồi, đừng kích động, người không biết còn tưởng động đất.”
Lợn rừng trông mong nhìn Từ Minh Châu, cảm giác giống như đứa trẻ phạm sai lầm, phải biết rằng Từ Minh Châu chịu không nổi loại ánh mắt này.
Tuy rằng hiện tại đứng trước mặt không phải một đứa trẻ, mà là một con lợn rừng.
Đột nhiên toàn thân lợn rừng trở nên đề phòng, hướng về phía sau Từ Minh Châu rầm rì, ngay từ đầu Từ Minh Châu còn có chút nghi hoặc, thẳng đến khi nghe được thanh âm của ông nội Từ.
Từ Minh Châu nghiêm mặt lại, vỗ vỗ đầu nó, “Chạy nhanh đi, người tới, mày đánh không lại, chạy nhanh đi.”
Con lợn rừng này thật sự có chỉ số thông minh cao, đảo quanh Từ Minh Châu hừ hừ hai tiếng, đỉnh đỉnh mũi vào tay cô, lưu luyến từng bước đi về phía bụi cỏ.
Thanh âm càng ngày càng gần, Từ Minh Châu vội vẫy vẫy tay với nó, “Chạy nhanh đi, chạy nhanh đi.”
Ngay sau đó lợn rừng nhảy vào bụi cỏ, biến mất trước mắt cô.
Cơ hồ lợn rừng vừa biến mất, giây tiếp theo mấy người ông nội Từ liền xuất hiện.
Cha Từ chạy nhanh tới đỡ lấy bả vai Từ Minh Châu đánh giá một lượt, nhìn thấy người cô đầy máu, sắc mặt đại biến, “Châu Châu, con bị thương ở đâu mà nhiều máu như vậy?”
“A, con không bị thương, đây là lúc mẹ giết lợn rừng thì máu bắn lên người con, không phải máu của con.” Từ Minh Châu vội vàng nói.
Nghe nói đây không phải máu của cô, cha Từ yên tâm, “Không bị thương là tốt rồi, không bị thương là tốt rồi.”
Nhưng giây tiếp theo, cha Từ lại trở nên phẫn nộ, “Cái con bé này, dám một mình xông lên, con cũng không sợ lợn rừng húc con bay lên trời à.”
“Haha, không có việc gì, sức lực của con lớn mà.” Dù sao cuối cùng không có việc gì.
Biểu tình của cha Từ rất nghiêm túc, “Vậy cũng không được, lại nói dù thế nào con cũng là con gái, về sau gặp phải loại chuyện này liền tìm cha, nếu cha không ở cạnh con cũng nhất định phải tìm chú bác trong thôn, không thể một mình lỗ mãng.”
“Vâng vâng vâng, cha, con biết rồi.” Từ Minh Châu làm nũng, không muốn nghe cha Từ cằn nhằn.
Cha Từ bất đắc dĩ chọc chọc đầu cô, “Con thành thành thật thật ghi tạc trong lòng cho cha.” “Dạ dạ.”
Bên kia mấy người trong thôn đang vây quanh con lợn rừng nằm trên mặt đất. “Nha, sao thôn chúng ta còn có lợn rừng.”
“Sao có thể không có, ngày xưa không biết có bao nhiêu lợn rừng, mấy năm gần đây chúng ta ít lên núi, ít thấy mà thôi, nhưng không đại biểu là không có.”
Mấy người lớn tuổi trong thôn khi còn trẻ đều đã thấy qua lợn rừng, nhưng người trẻ tuổi khác thì chưa thấy bao giờ, một đám người tràn ngập tò mò nhìn lợn rừng.
Còn có không ít người tiến lên sờ răng nanh lợn rừng.
“Wow sờ cái này đi. Lợi hại.”
“Mọi người đứng gọn vào nào, để cho tôi chụp một bức ảnh, tôi muốn đăng lên vòng bạn bè.” “Tôi cũng muốn, giúp tôi quay cái video.”
Cha Từ giáo dục Từ Minh Châu xong liền đi thương lượng chuyện lợn rừng với trưởng thôn, Từ Minh Châu cũng chạy đến chỗ con lợn rừng đang nằm, cùng mọi người chụp mấy tấm ảnh, gửi cho bạn cùng phòng rồi mới vui vẻ thu hồi di động.
Con lợn rừng này vốn được phát hiện ở sau núi, mà ngon núi này đã được Từ gia nhận thầu, cho nên không có liên quan quá nhiều với người trong thôn.
Nhưng hôm nay người trong thôn lên núi giúp đỡ bắt lợn rừng nhiều như vậy, cha Từ cũng không định làm mọi người tay không ra về, cuối cùng dứt khoát để trưởng thôn ra mặt, nhà mình làm chủ, mời mọi người trong thôn ăn một bữa thịt lợn rừng.
Vừa thông báo vậy , tất cả người trẻ tuổi ở đây đều hoan hô.
Hiện tại điều kiện sống của mọi người cũng không quá kém, bất quá chỉ muốn tham gia náo nhiệt mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.