Chương 16: Đại Sư, Nhanh Chép Văn Mẫu Đi 3
Không Sơn Vũ
28/09/2023
Điều đầu tiên khiến người ta chú ý khi vừa tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, chính là diện mạo chói lóa của Thời Nhất, có người nhanh chóng biến thành fans nhan sắc.
Cũng có người chú ý đến bộ Hán phục nhẹ nhàng tung bay trên người cô.
Cũng có người nhìn thấy nội dung trong phần giới thiệu tiêu đề buổi phát sóng trực tiếp, nên mắng chửi cô.
Còn có một số người lại tò mò và lo lắng hỏi, sao trời tối rồi cô mà cô vẫn còn ở ngoài công viên.
Mưa bình luận vẫn tiếp tục nhảy lên, Thời Nhất đọc lướt một loạt bình luận, thấy không ai nói đến để xem bói, nên cô bèn chủ động nhắc đến.
"Có ai muốn xem bói không?"
Lúc này Thanh Thanh cũng có mặt trong phòng phát sóng trực tiếp, cô ấy rất thích nhan sắc của blogger mới này.
Nhìn thấy giá tiền quẻ đắt đỏ của cô, lần đầu tiên cô ấy kiên quyết phớt lờ gương mặt xinh đẹp kia: "Chị đẹp Thời Nhất à, giá quẻ của cô đắt quá, cô có chắc mình bói chuẩn không mà dám lấy đắt thế? Nếu bói không chuẩn, cô sẽ bị mắng đó.]
Thời Nhất: "Không linh hoàn tiền."
Thanh Thanh cảm thấy cô gái xinh đẹp một cách quá đáng này có thể trở thành tư liệu sống của mình, đôi mắt cô ấy đảo quanh: "Ba nghìn tệ mà cô nói, là chỉ tiền quà tặng ở phòng phát sóng trực tiếp đúng không?"
Thời Nhất không biết rằng, nền tảng phát sóng trực tiếp sẽ lấy một nửa tiền quà tặng, nhưng Thanh Thanh biết, nên cô ấy phải hỏi cho rõ.
"Ừm."
Sau khi nhận được một câu trả lời khẳng định, Thanh Thanh tiện tay ném ra một quả tên lửa giá ba nghìn tệ.
Hiệu ứng màu vàng rực rỡ lập tức chiếm toàn bộ màn hình, duy trì suốt năm giây mới chậm rãi tan biến.
Thời Nhất: "Giải mộng, xem tướng, đoán chữ. Cô chọn cái nào?"
Thanh Thanh không chút do dự chọn xem tướng, đồng thời cũng xin được kết nối.
Không bao lâu sau, một cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương xuất hiện trên màn hình.
Bàn tay trái đeo bao tay của cô ấy đang cầm miếng gà viên chiên, tay phải nghịch nghịch lọn tóc rũ xuống.
Tuân thủ nguyên tắc tôn trọng người đối diện, cô ấy đặt trả miếng gà vào hộp bên cạnh, cởi chiếc gang tay dùng một lần xuống, rồi nở một nụ cười nhìn Thời Nhất.
Không chờ Thanh Thanh mở miệng nói với cho cô biết cô ấy muốn bói về vấn đề gì, thì đã thấy Thời Nhất khẽ cau mày, nghiêm túc nói: "Trong vòng một giờ tới, đừng ra ngoài."
Thanh Thanh không hiểu tại sao, đồng thời trên mặt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ: "Đại sư, nếu không cô xem lại xem bây giờ là mấy giờ rồi?"
Cũng có người chú ý đến bộ Hán phục nhẹ nhàng tung bay trên người cô.
Cũng có người nhìn thấy nội dung trong phần giới thiệu tiêu đề buổi phát sóng trực tiếp, nên mắng chửi cô.
Còn có một số người lại tò mò và lo lắng hỏi, sao trời tối rồi cô mà cô vẫn còn ở ngoài công viên.
Mưa bình luận vẫn tiếp tục nhảy lên, Thời Nhất đọc lướt một loạt bình luận, thấy không ai nói đến để xem bói, nên cô bèn chủ động nhắc đến.
"Có ai muốn xem bói không?"
Lúc này Thanh Thanh cũng có mặt trong phòng phát sóng trực tiếp, cô ấy rất thích nhan sắc của blogger mới này.
Nhìn thấy giá tiền quẻ đắt đỏ của cô, lần đầu tiên cô ấy kiên quyết phớt lờ gương mặt xinh đẹp kia: "Chị đẹp Thời Nhất à, giá quẻ của cô đắt quá, cô có chắc mình bói chuẩn không mà dám lấy đắt thế? Nếu bói không chuẩn, cô sẽ bị mắng đó.]
Thời Nhất: "Không linh hoàn tiền."
Thanh Thanh cảm thấy cô gái xinh đẹp một cách quá đáng này có thể trở thành tư liệu sống của mình, đôi mắt cô ấy đảo quanh: "Ba nghìn tệ mà cô nói, là chỉ tiền quà tặng ở phòng phát sóng trực tiếp đúng không?"
Thời Nhất không biết rằng, nền tảng phát sóng trực tiếp sẽ lấy một nửa tiền quà tặng, nhưng Thanh Thanh biết, nên cô ấy phải hỏi cho rõ.
"Ừm."
Sau khi nhận được một câu trả lời khẳng định, Thanh Thanh tiện tay ném ra một quả tên lửa giá ba nghìn tệ.
Hiệu ứng màu vàng rực rỡ lập tức chiếm toàn bộ màn hình, duy trì suốt năm giây mới chậm rãi tan biến.
Thời Nhất: "Giải mộng, xem tướng, đoán chữ. Cô chọn cái nào?"
Thanh Thanh không chút do dự chọn xem tướng, đồng thời cũng xin được kết nối.
Không bao lâu sau, một cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương xuất hiện trên màn hình.
Bàn tay trái đeo bao tay của cô ấy đang cầm miếng gà viên chiên, tay phải nghịch nghịch lọn tóc rũ xuống.
Tuân thủ nguyên tắc tôn trọng người đối diện, cô ấy đặt trả miếng gà vào hộp bên cạnh, cởi chiếc gang tay dùng một lần xuống, rồi nở một nụ cười nhìn Thời Nhất.
Không chờ Thanh Thanh mở miệng nói với cho cô biết cô ấy muốn bói về vấn đề gì, thì đã thấy Thời Nhất khẽ cau mày, nghiêm túc nói: "Trong vòng một giờ tới, đừng ra ngoài."
Thanh Thanh không hiểu tại sao, đồng thời trên mặt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ: "Đại sư, nếu không cô xem lại xem bây giờ là mấy giờ rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.