Chương 17: Đại Sư, Nhanh Chép Văn Mẫu Đi 4
Không Sơn Vũ
28/09/2023
"Đã hơn mười giờ, gần mười một giờ đêm rồi còn đâu. Sau mười giờ tối, tôi rất hiếm khi ra ngoài. Nếu cô không biết bói, thì có thể trả tiền lại, nể tình dáng dấp cô xinh đẹp, tôi sẽ không so đo đâu."
[Ha ha ha, sao không nói thẳng là: ‘trong vòng một tiếng nữa, cô sẽ gặp tai họa thấy máu, chỉ cần không đi ra ngoài, cô sẽ tránh được’ đi.]
[Cười chết tôi, người hâm mộ lão làng đều biết Thanh Thanh là người yêu mạng nhất, trừ khi thật sự cần thiết, thì buổi tối cô ấy sẽ không ra ngoài.]
[Hoàn tiền, hoàn tiền!]
[Nào nào nào, đại sư. Nếu cô không biết bói thì học theo tôi này: 'Ấn đường cô đầy đủ, tròn trịa, là một người có số đại phú đại quý. Nhưng mà hôm nay ấn đường cô biến thành màu đen, có thể sẽ gặp huyết quang tai ương, nếu muốn giải hạn hôm nay này, chỉ cần trong vòng hai giờ tới không ra ngoài là được. Nhưng nếu muốn hoàn toàn giải được cái hạn này, phí lập đàn làm phép hết năm nghìn tệ'... Xin, tôi thật sự không bịa nổi nữa. Chị gái à, tôi thực sự chỉ có thể giúp chị đến đây thôi.]
[Khóc chết tôi, đại sư, nhanh chép văn mẫu đi.]
Nhìn những lời châm chọc và đòi hoàn tiền trong khu bình luận, Thời Nhất cũng không để ý lắm.
Ngoại trừ cái cau mày khi nhìn thấy Thanh Thanh, thì vẻ mặt sau đó của cô vô cùng bình thản, dáng vẻ như một vị thần già kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay.
Cô đã là người hơn một nghìn năm trăm tuổi rồi, không thể chấp mấy đứa bé này.
"Đừng vội, bây giờ thời gian vẫn sớm. Trước tiên cô cứ nói cho tôi biết cô muốn bói về vấn đề gì đi đã, ban nãy là lời khuyên của tôi thôi, không bao lâu nữa cô sẽ biết rằng tôi không hề ăn nói lung tung."
Thanh Thanh cũng biết không nên sốt ruột, dù sao cô cũng đã nói là trong vòng một tiếng, cô ấy chỉ cần đợi chút nữa thôi là có thể vả mặt cô rồi.
Cô ấy thả lỏng người, tựa người vào lưng ghế, cười nói: "Vậy cô thử bói xem tôi đang nghĩ gì đi."
Thời Nhất liếc cô ấy một cái: "Chị đẹp xinh xắn thế kia, sao lại phải giả thần giả quỷ lừa đảo làm gì không biết. Thầy bói nào có dễ làm như thế cơ chứ? Nhưng mà mình có nên châm chọc chị bé không nhỉ? Dù sao dáng dấp ưa nhìn như thế, mình có chút không nỡ nhìn người đẹp khóc."
Biểu cảm trên mặt Thanh Thanh cứng đờ. Cái này, cái này, cái này, đúng hệt tiếng lòng của cô ấy, không sai một chữ.
[Ha ha ha, thiết lập nhân vật Thanh Thanh thích mỹ nhân đứng mãi không đổ.]
[Nhìn biểu cảm bị sét đánh của Thanh Thanh mà xem. Xem ra bói không sai, ha ha ha.]
[Nếu tôi không phải là fans lão làng của Thanh Thanh suốt bao năm qua, tôi còn tưởng cô ấy và đại sư hợp tác với nhau nữa đó. Nhìn cái biểu cảm kia đi, không có chút giả tạo nào.]
[...]
[Ha ha ha, sao không nói thẳng là: ‘trong vòng một tiếng nữa, cô sẽ gặp tai họa thấy máu, chỉ cần không đi ra ngoài, cô sẽ tránh được’ đi.]
[Cười chết tôi, người hâm mộ lão làng đều biết Thanh Thanh là người yêu mạng nhất, trừ khi thật sự cần thiết, thì buổi tối cô ấy sẽ không ra ngoài.]
[Hoàn tiền, hoàn tiền!]
[Nào nào nào, đại sư. Nếu cô không biết bói thì học theo tôi này: 'Ấn đường cô đầy đủ, tròn trịa, là một người có số đại phú đại quý. Nhưng mà hôm nay ấn đường cô biến thành màu đen, có thể sẽ gặp huyết quang tai ương, nếu muốn giải hạn hôm nay này, chỉ cần trong vòng hai giờ tới không ra ngoài là được. Nhưng nếu muốn hoàn toàn giải được cái hạn này, phí lập đàn làm phép hết năm nghìn tệ'... Xin, tôi thật sự không bịa nổi nữa. Chị gái à, tôi thực sự chỉ có thể giúp chị đến đây thôi.]
[Khóc chết tôi, đại sư, nhanh chép văn mẫu đi.]
Nhìn những lời châm chọc và đòi hoàn tiền trong khu bình luận, Thời Nhất cũng không để ý lắm.
Ngoại trừ cái cau mày khi nhìn thấy Thanh Thanh, thì vẻ mặt sau đó của cô vô cùng bình thản, dáng vẻ như một vị thần già kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay.
Cô đã là người hơn một nghìn năm trăm tuổi rồi, không thể chấp mấy đứa bé này.
"Đừng vội, bây giờ thời gian vẫn sớm. Trước tiên cô cứ nói cho tôi biết cô muốn bói về vấn đề gì đi đã, ban nãy là lời khuyên của tôi thôi, không bao lâu nữa cô sẽ biết rằng tôi không hề ăn nói lung tung."
Thanh Thanh cũng biết không nên sốt ruột, dù sao cô cũng đã nói là trong vòng một tiếng, cô ấy chỉ cần đợi chút nữa thôi là có thể vả mặt cô rồi.
Cô ấy thả lỏng người, tựa người vào lưng ghế, cười nói: "Vậy cô thử bói xem tôi đang nghĩ gì đi."
Thời Nhất liếc cô ấy một cái: "Chị đẹp xinh xắn thế kia, sao lại phải giả thần giả quỷ lừa đảo làm gì không biết. Thầy bói nào có dễ làm như thế cơ chứ? Nhưng mà mình có nên châm chọc chị bé không nhỉ? Dù sao dáng dấp ưa nhìn như thế, mình có chút không nỡ nhìn người đẹp khóc."
Biểu cảm trên mặt Thanh Thanh cứng đờ. Cái này, cái này, cái này, đúng hệt tiếng lòng của cô ấy, không sai một chữ.
[Ha ha ha, thiết lập nhân vật Thanh Thanh thích mỹ nhân đứng mãi không đổ.]
[Nhìn biểu cảm bị sét đánh của Thanh Thanh mà xem. Xem ra bói không sai, ha ha ha.]
[Nếu tôi không phải là fans lão làng của Thanh Thanh suốt bao năm qua, tôi còn tưởng cô ấy và đại sư hợp tác với nhau nữa đó. Nhìn cái biểu cảm kia đi, không có chút giả tạo nào.]
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.