Chương 9: Đường Đường Là Phong Đô Đại Đế, Mà Chỉ Cho Cô Có Hai Tệ Âm Phủ 2
Không Sơn Vũ
27/09/2023
Lâm Lạc: "Cô để lại số điện thoại là có thể đi rồi. Khi đơn cấp thưởng được phê duyệt, tôi sẽ liên lạc với cô đến đồn công an nhận thưởng."
"Tôi không có điện thoại, sáu ngày sau tôi sẽ quay lại tìm cô."
Lâm Lạc quả thật chưa từng nhìn thấy điện thoại của cô, tưởng rằng cô đã làm mất điện thoại, nên cô ấy lấy giấy bút ghi lại số điện thoại của mình cho cô. Vừa ghi vừa tò mò hỏi: "Vì sao là sáu ngày? Lúc đó nói không chừng đơn xin cấp thưởng vẫn chưa được phê duyệt đâu, cô đến cũng uổng công thôi."
"Không đâu, sáu ngày sau tôi sẽ lấy được tiền thưởng thuộc về tôi." Cô nói như chém đinh chặt sắt.
"Cô bói ra à?"
"Đương nhiên."
Ban nãy cô nhất thời uể oải quá, quên mất mình biết bói. Bây giờ phản ứng lại rồi, cô lập tức bói cho mình một quẻ.
Biết tiền không chạy được, lòng Thời Nhất cảm thấy dễ chịu không ít. Thế nhưng khi nghĩ đến cảnh cơm tối nay và sáu ngày tiếp theo vẫn chưa có tin tức, cô lại trở nên u sầu.
Hay là, cô về địa phủ trước, đợi sáu ngày nữa lại lên nhỉ?
Thời Nhất là một người có năng lực hành động mạnh mẽ, trong đầu vừa nảy ra ý tưởng, cô đã cảm thấy chuyện này vô cùng khả thi.
Sau khi rời khỏi đồn công an, cô đi thẳng đến nhà vệ sinh công cộng cách đó một trăm mét, tìm một gian phòng vệ sinh không có ai, đóng cửa lại, cô dùng tay xé rách không trung, mở quỷ môn quan ra rồi đi vào địa phủ.
Thế nhưng khi bóng dáng của cô vừa xuất hiện bên rìa cậu Nại Hà, cô đã lập tức bị một nguồn năng lực mạnh mẽ đưa đến căn biệt thự ba tầng có sân, nằm độc lập của Phong Đô Đại Đế.
"Thời Nhất, sao con lại quay về rồi?"
Người đàn ông trung niên mặc một bộ áo choàng đen, đang ngồi trên sô pha kia chính là chi thần địa ngục - Phong Đô Đại Đế. Thế nhưng ông ấy sắp kết thúc nhiệm kỳ, sắp rời khỏi âm phủ rồi."
Nhìn Thời Nhất ban sáng vừa bị mình đưa đến nhân gian, ban chiều đã tự mò về, ông ấy khẽ nhướng đôi mày hỏi: "Lẽ nào không thích nghi được ư? Không thể thế được, bây giờ địa phủ và nhân gian cũng đâu chênh lệch lớn vậy đâu, bây giờ con đã không còn là đồ lỗi thời một ngàn năm trăm năm trước nữa rồi, sao lại không thích nghi được cơ chứ?"
Thời Nhất - đồ lỗi thời một ngàn năm trăm năm trước: "..."
"Ha ha, ngài lớn hơn con tận năm nghìn tuổi cơ mà. Ở trước mặt ngài, con nào dám tự nhận lỗi thời."
"Tôi không có điện thoại, sáu ngày sau tôi sẽ quay lại tìm cô."
Lâm Lạc quả thật chưa từng nhìn thấy điện thoại của cô, tưởng rằng cô đã làm mất điện thoại, nên cô ấy lấy giấy bút ghi lại số điện thoại của mình cho cô. Vừa ghi vừa tò mò hỏi: "Vì sao là sáu ngày? Lúc đó nói không chừng đơn xin cấp thưởng vẫn chưa được phê duyệt đâu, cô đến cũng uổng công thôi."
"Không đâu, sáu ngày sau tôi sẽ lấy được tiền thưởng thuộc về tôi." Cô nói như chém đinh chặt sắt.
"Cô bói ra à?"
"Đương nhiên."
Ban nãy cô nhất thời uể oải quá, quên mất mình biết bói. Bây giờ phản ứng lại rồi, cô lập tức bói cho mình một quẻ.
Biết tiền không chạy được, lòng Thời Nhất cảm thấy dễ chịu không ít. Thế nhưng khi nghĩ đến cảnh cơm tối nay và sáu ngày tiếp theo vẫn chưa có tin tức, cô lại trở nên u sầu.
Hay là, cô về địa phủ trước, đợi sáu ngày nữa lại lên nhỉ?
Thời Nhất là một người có năng lực hành động mạnh mẽ, trong đầu vừa nảy ra ý tưởng, cô đã cảm thấy chuyện này vô cùng khả thi.
Sau khi rời khỏi đồn công an, cô đi thẳng đến nhà vệ sinh công cộng cách đó một trăm mét, tìm một gian phòng vệ sinh không có ai, đóng cửa lại, cô dùng tay xé rách không trung, mở quỷ môn quan ra rồi đi vào địa phủ.
Thế nhưng khi bóng dáng của cô vừa xuất hiện bên rìa cậu Nại Hà, cô đã lập tức bị một nguồn năng lực mạnh mẽ đưa đến căn biệt thự ba tầng có sân, nằm độc lập của Phong Đô Đại Đế.
"Thời Nhất, sao con lại quay về rồi?"
Người đàn ông trung niên mặc một bộ áo choàng đen, đang ngồi trên sô pha kia chính là chi thần địa ngục - Phong Đô Đại Đế. Thế nhưng ông ấy sắp kết thúc nhiệm kỳ, sắp rời khỏi âm phủ rồi."
Nhìn Thời Nhất ban sáng vừa bị mình đưa đến nhân gian, ban chiều đã tự mò về, ông ấy khẽ nhướng đôi mày hỏi: "Lẽ nào không thích nghi được ư? Không thể thế được, bây giờ địa phủ và nhân gian cũng đâu chênh lệch lớn vậy đâu, bây giờ con đã không còn là đồ lỗi thời một ngàn năm trăm năm trước nữa rồi, sao lại không thích nghi được cơ chứ?"
Thời Nhất - đồ lỗi thời một ngàn năm trăm năm trước: "..."
"Ha ha, ngài lớn hơn con tận năm nghìn tuổi cơ mà. Ở trước mặt ngài, con nào dám tự nhận lỗi thời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.