Chương 11: Thời Nhất Một Nghèo Hai Trắng, Sĩ Quan Lâm Vừa Đẹp Người Vừa Đẹp Nết 1
Không Sơn Vũ
27/09/2023
Mặc dù cô đã rời xa nhân gian nhiều năm, thế nhưng cô vẫn có chút hiểu biết về những thay đổi bãi bể nương dâu, thế sự xoay vần bên ngoài.
Dù sao, người chết đều bị đưa xuống địa phủ mà.
Chỗ nào đông người thì chỗ đó có chuyện để hóng, chỗ nào nhiều quỷ thì cũng tương tự thế mà thôi.
Trong vòng năm mươi năm qua, không hiểu sao quỷ khẩu của địa phủ đột nhiên tăng vọt, slot đầu thai thì có hạn, một phần quỷ lại không muốn đi đầu thai.
Vì sự hòa bình và ổn định của địa phủ, Phong Đô Đại Đế vung tay lên, ra lệnh cho cấp dưới của mình là Đông Nhạc Đại Đế và Địa Tạng Bồ Tát xây dựng địa phủ trong thời đại mới.
Nỗ lực tạo ra một kỷ nguyên địa phủ mới, để nhóm quỷ hồn đều có việc làm, thay vì ngày nào cũng gây hấn, gây chuyện với nhau.
Cho nên hiện tại địa phủ cũng chẳng khác nhân gian là bao, Thời Nhất không hề cảm thấy khó thích nghi, điều duy nhất khiến cô đau khổ, là cả người cô không một xu dính túi.
Cô đã nghe không ít quỷ mới xuống địa phủ phàn nàn rằng sống ở nhân gian áp lực lớn lắm, làm gì cũng cần tiền. Cô tự sầu lo cho bản thân, nên trước khi đi, cô vốn định đến tìm Phong Đô Đại Đế đòi tiền.
Ai ngờ ông cụ kia nói:
"Ta là thần minh cai quản địa phủ, chưởng quản âm ti, lấy đâu ra tiền của nhân gian hả? Còn tiền âm phủ, thì thật ra ta có hai tờ đây, con có lấy không?"
Thời Nhất cạn lời: "Con lấy tiền âm phủ để làm gì?"
Chuyện xảy ra sau đó càng khiến cô cạn lời hơn.
"Ừ, là con không cần đấy nhé."
Dứt lời, người đàn ông vung bàn tay to lên, Thời Nhất cứ thế cầm căn cước công dân và sổ hộ khẩu, mơ màng bị hất bay đến nhân gian.
Thời Nhất: "..."
Nếu không phải cô không đánh lại ông già kia, Thời Nhất đã quay về âm ti đánh cho ông ấy một trận rồi.
"Thời Nhất?"
Ngay khi Thời Nhất đang suy nghĩ ngẩn ngơ, thì đã thấy Lâm Lạc - người cô mới gặp không lâu - xuất hiện trước mặt cô.
"Sĩ quan Lâm, có chuyện gì thế?"
Lâm Lạc xuống xe, đi đến trước mặt cô: "Tôi phải hỏi cô có chuyện gì mới đúng. Cô đã rời khỏi đồn công an lâu như vậy rồi, sao còn chưa về nhà?"
"Tôi không có nhà."
Lâm Lạc còn tưởng rằng cô đang giận dỗi người nhà, biết cô quan tâm chuyện tiền thưởng, cô ấy bèn cất tiếng nói: "Lý Chí Cường khai rồi, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức về quê ông ta để thu thập những bằng chứng chính xác mà cô đã nói. Lần này cảm ơn cô vì đã cung cấp thông tin."
"Đừng khách sáo, tôi chỉ vì tiền thưởng thôi."
Dù sao, người chết đều bị đưa xuống địa phủ mà.
Chỗ nào đông người thì chỗ đó có chuyện để hóng, chỗ nào nhiều quỷ thì cũng tương tự thế mà thôi.
Trong vòng năm mươi năm qua, không hiểu sao quỷ khẩu của địa phủ đột nhiên tăng vọt, slot đầu thai thì có hạn, một phần quỷ lại không muốn đi đầu thai.
Vì sự hòa bình và ổn định của địa phủ, Phong Đô Đại Đế vung tay lên, ra lệnh cho cấp dưới của mình là Đông Nhạc Đại Đế và Địa Tạng Bồ Tát xây dựng địa phủ trong thời đại mới.
Nỗ lực tạo ra một kỷ nguyên địa phủ mới, để nhóm quỷ hồn đều có việc làm, thay vì ngày nào cũng gây hấn, gây chuyện với nhau.
Cho nên hiện tại địa phủ cũng chẳng khác nhân gian là bao, Thời Nhất không hề cảm thấy khó thích nghi, điều duy nhất khiến cô đau khổ, là cả người cô không một xu dính túi.
Cô đã nghe không ít quỷ mới xuống địa phủ phàn nàn rằng sống ở nhân gian áp lực lớn lắm, làm gì cũng cần tiền. Cô tự sầu lo cho bản thân, nên trước khi đi, cô vốn định đến tìm Phong Đô Đại Đế đòi tiền.
Ai ngờ ông cụ kia nói:
"Ta là thần minh cai quản địa phủ, chưởng quản âm ti, lấy đâu ra tiền của nhân gian hả? Còn tiền âm phủ, thì thật ra ta có hai tờ đây, con có lấy không?"
Thời Nhất cạn lời: "Con lấy tiền âm phủ để làm gì?"
Chuyện xảy ra sau đó càng khiến cô cạn lời hơn.
"Ừ, là con không cần đấy nhé."
Dứt lời, người đàn ông vung bàn tay to lên, Thời Nhất cứ thế cầm căn cước công dân và sổ hộ khẩu, mơ màng bị hất bay đến nhân gian.
Thời Nhất: "..."
Nếu không phải cô không đánh lại ông già kia, Thời Nhất đã quay về âm ti đánh cho ông ấy một trận rồi.
"Thời Nhất?"
Ngay khi Thời Nhất đang suy nghĩ ngẩn ngơ, thì đã thấy Lâm Lạc - người cô mới gặp không lâu - xuất hiện trước mặt cô.
"Sĩ quan Lâm, có chuyện gì thế?"
Lâm Lạc xuống xe, đi đến trước mặt cô: "Tôi phải hỏi cô có chuyện gì mới đúng. Cô đã rời khỏi đồn công an lâu như vậy rồi, sao còn chưa về nhà?"
"Tôi không có nhà."
Lâm Lạc còn tưởng rằng cô đang giận dỗi người nhà, biết cô quan tâm chuyện tiền thưởng, cô ấy bèn cất tiếng nói: "Lý Chí Cường khai rồi, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức về quê ông ta để thu thập những bằng chứng chính xác mà cô đã nói. Lần này cảm ơn cô vì đã cung cấp thông tin."
"Đừng khách sáo, tôi chỉ vì tiền thưởng thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.