Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái
Chương 23
Đông Thi Nương
28/01/2022
Rất nhanh sau đó Mason đã trở lại, chẳng qua lúc trở lại sắc mặt anh ta hơi kém. Bùi Oanh Oanh để ý thấy ống tay áo của anh ta bị ướt.
Anh ta ngồi xuống, thấp giọng nói, “Anh vừa gặp phải một paparazzi ở nhà vệ sinh.”
Quý Đường ngẩng đầu lên từ quyển thực đơn, vẻ mặt cô ấy vẫn như thường, “Không sao.”
Nhưng Mason hơi lo lắng nhìn sang Bùi Oanh Oanh ở bên cạnh Quý Đường, “Nếu bị chụp, liệu có thể lại bị?”
Quý Đường cười khẽ, nâng tay vuốt mái tóc dài của Bùi Oanh Oanh, “Yên tâm, sẽ không bị truyền ra ngoài.”
Đại khái là lời nói của Quý Đường khiến người ta quá tin tưởng, biểu tình của Mason dần bình tĩnh lại, mà Bùi Oanh Oanh thì nhìn Quý Đường nhiều hơn mấy lần. Khi Quý Đường nhìn lại, cô không nhịn được tiến lại gần, thấp giọng hỏi Quý Đường, “Chị, tại sao lại không bị truyền ra ngoài?”
Quý Đường không hề trả lời câu hỏi này của Bùi Oanh Oanh mà chỉ nhẹ giọng hỏi cô có ăn sashimi không.
Ba người dùng bữa xong liền chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, vừa đi tới cửa, đột nhiên Mason tiến lên chắn trước mặt Quý Đường và Bùi Oanh Oanh, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên ngoài. Người đàn ông trẻ tuổi kia đang giơ máy ảnh, hướng về bọn họ chụp hình.
“Đừng chụp nữa, anh muốn bao nhiêu tiền?” Mason tức giận nói.
Người đàn ông trẻ tuổi buông máy ảnh xuống, dường như hắn chú ý tới Quý Đường đứng sau lưng Mason, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười ranh mãnh với Mason, “Mason, anh đến Nhật Bản du lịch cùng hai cô gái xinh đẹp thế này, một vị chính là nữ sinh trung học trước kia, nếu như tin này được công bố thì tuyệt đối bùng nổ đó.”
Mason nén giận, híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Tôi chỉ đến Nhật Bản chơi thôi, nào biết lại trùng hợp thu được tin lớn chứ.” Người đàn ông trẻ tuổi cười nói, “Tôi cũng không muốn đắc tội Mason anh đâu, nhưng nếu tin này của anh bị tung ra, người hâm mộ đã từng tin tưởng anh sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Bọn họ vì anh mà nhịn ăn nhịn tiêu để mua vé vào cửa, anh biểu diễn ở đâu, bọn họ liền bay đến đó, thế mà Mason anh lại ở Nhật Bản hẹn hò lãng mạn.”
Bùi Oanh Oanh thấy Mason giằng co mãi với người đàn ông trẻ tuổi thì hơi lo lắng, lúc này Quý Đường lại nắm tay cô. Bàn tay Quý Đường lạnh như băng dù vừa mới từ trong phòng ra, Bùi Oanh Oanh bị lạnh nên tay khẽ run lên.
“Đừng sợ.” Quý Đường nói.
Gần như ngay một giây sau, không biết có mấy người mặc đồ đen từ đâu xuất hiện, bọn họ tiến đến bắt người đàn ông trẻ tuổi kia, kéo hắn vào trong góc tối.
Mason bị cảnh này làm sợ hết hồn, mà người đàn ông trẻ tuổi kia cũng luống cuống, hắn không đánh lại tốp đàn ông to cao lực lưỡng ấy, thậm chí không có cả sức phản kháng, chỉ có thể để mặc cho mình bị kéo đi. Hắn bị bịt miệng, máy ảnh treo trên cổ bị gỡ ra, hung hăng ném xuống đất.
“Chuyện gì…” Mason trố mắt nhìn một màn này, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta quay đầu lại nhìn Quý Đường, “Người của em?”
Quý Đường không phủ nhận, chỉ nói: “Đi thôi.”
Bọn họ vào trong xe, sắc mặt Mason vẫn luôn không được tốt, anh ta tựa hồ đang nhẫn nại điều gì, chờ xe chạy hồi lâu, anh ta mới nói: “Người vừa nãy sẽ chết sao?”
Bùi Oanh Oanh nhất thời kinh ngạc, cô liếc nhìn Quý Đường ngồi cạnh mình.
Quý Đường vẫn thản nhiên, đối với câu hỏi của Mason, cô ấy phi thường bình tĩnh nói: “Tôi không phải đao phủ, sao người kia lại chết được?”
Mason thở phào nhẹ nhõm, “Vậy anh ta sẽ thế nào?”
“Cái này cậu không cần hỏi nhiều.” Quý Đường kết thúc đề tài này, hình như Mason còn muốn nói gì nữa nhưng vẫn kìm lại.
Bùi Oanh Oanh chứng kiến cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa đôi tình nhân thì không khỏi nhớ đến Doãn Hàm, lại nói, Doãn Hàm vẫn hiểu Quý Đường hơn một chút, anh ta vô cùng bao dung chiều chuộng Quý Đường, còn Mason thì… Mason hẹn hò với Quý Đường là do gương mặt cô ấy, nếu khi hiểu rõ bản tính của Quý Đường, liệu anh ta có còn tiếp tục thích cô ấy nữa không?
Bùi Oanh Oanh không đoán được câu trả lời.
Trong mắt bất kỳ người nào thì Quý Đường đều quá xinh đẹp.
Rất nhiều người chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của Quý Đường liền cứ thế người sau xô người trước, nhào tới dâng hiến trái tim chân thành cho cô ấy, nếu những người ái mộ này phát hiện ra Quý Đường tuy xinh đẹp nhưng cũng đầy nguy hiểm, bọn họ có lựa chọn tiến lại gần nữa không?
Mấy người bọn họ về khách sạn, buổi chiều Quý Đường phải đi bàn chuyện công việc nên để Bùi Oanh Oanh ở lại, dặn cô không nên đi lung tung. Đợi khi Quý Đường về sẽ cùng đến suối nước nóng ngâm mình.
Sau khi Quý Đường rời đi, Bùi Oanh Oanh liền nằm trong phòng ngủ bù. Thuốc cảm của cô cũng được chuẩn bị để mang đến Nhật Bản, Bùi Oanh Oanh uống mấy viên rồi nằm xuống giường ngủ một giấc, đợi khi tỉnh lại là do bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô mơ màng mở mắt ra, cẩn thận lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, có vẻ như lại là cái tên Mason kia.
“Bùi Oanh Oanh, cô làm ổ trong phòng hơn 2 tiếng rồi, ra ngoài chơi đi.”
Bùi Oanh Oanh ôm chăn trở mình, nhưng Mason kia đúng là quá lì lợm, Bùi Oanh Oanh bị anh ta làm ồn đến hoàn toàn tỉnh táo, không còn cách nào khác đành xuống giường đi rửa mặt, thay quần áo xong ra mở cửa.
Cánh tay đang gõ cửa của Mason khựng lại giữa không trung, vừa nhìn thấy mặt Bùi Oanh Oanh liền nở nụ cười, “Bùi Oanh Oanh, cô ngủ ngon không?”
“Nhờ phúc của anh, không ngon tí nào.” Bùi Oanh Oanh nói thẳng.
Mason xấu hổ ho khan, anh ta thu tay về, nhanh chóng chuyển đề tài, “Hiếm lắm mới được nghỉ, không nên ở mãi trong phòng thế này, tôi vừa phát hiện cạnh khách sạn có một khu trò chơi căn phòng trốn thoát (*) kinh dị, có đến chơi không?”
(*) Bê: Căn phòng trốn thoát (hay còn gọi là Takagism) là trò chơi được xây dựng từ ý tưởng của các bộ phim, mỗi căn phòng sẽ có một chủ đề khác nhau, từ mộ cổ cho đến phiêu lưu, người chơi sẽ đóng vai chính bị mắc kẹt ở trong phòng. Bạn không có gì trong tay, không điện thoại thông minh, không máy tính, không gì cả, không thể xin hỗ trợ của bất cứ ai ngoại trừ việc phải phối hợp với đồng đội và bắt bộ óc mình làm việc như một thám tử, tìm kiếm những bằng chứng, những đáp số để cùng nhau thoát khỏi căn phòng.
Bùi Oanh Oanh nghe được hai chữ “kinh dị” liền cự tuyệt.
Hiện tại cô ghét nhất hai chữ này. (Bê: Lý giải vì sao hiện tại Bùi Oanh Oanh lại ghét hai từ này nhất, thì có lẽ là do vụ bị rắn lôi xuống hồ vào ban đêm lần trước, Bùi Oanh Oanh nghĩ trong căn nhà kia chứa đựng một bí ẩn đáng sợ và kinh dị. Là Bê đoán vậy thôi nha.)
“Kia… hình như cũng có chủ đề không kinh dị, đi không?” Mason nói, “Cô thật sự muốn ngồi trong phòng chờ Quý Đường về sao? Cô cũng nên có cuộc sống của riêng mình, chứ không phải là cô ấy bảo cô làm gì thì cô sẽ làm đó.”
Lời này của Mason giống như một thanh kiếm, bất chợt bổ thẳng vào trái tim Bùi Oanh Oanh, lúc này cô mới bất tri bất giác nhận ra, trước giờ cô quá nghe lời Quý Đường. Rõ ràng hôm qua cô vẫn còn đang chiến tranh lạnh với Quý Đường, nhưng hôm nay Quý Đường đưa cô đến Nhật Bản, hai người bọn họ liền như chẳng có chuyện gì xảy ra, cứ như việc quá đáng mà Quý Đường làm với cô ngày hôm đó căn bản không tồn tại.
Mà cô thì, chỉ vì thái độ mơ hồ của Quý Đường mà lập tức hạ mình.
Quý Đường bảo cô ở lại khách sạn chờ cô ấy, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều mà thật sự ở lại.
“Được, chúng ta đi, mà chơi ở đâu?” Bùi Oanh Oanh quyết phải phản nghịch một lần.
Mắt Mason sáng lên, “Đồng ý rồi sao, đi, chúng ta ra ngoài chơi.”
Hai mươi phút sau, hai người ra khỏi khách sạn. Mason biết tiếng Nhật nên đưa Bùi Oanh Oanh lên taxi của tài xế Nhật Bản rồi nói địa điểm với tài xế.
Bùi Oanh Oanh ngồi cạnh Mason, cảm thấy có chút hưng phấn, niềm hưng phấn này tới từ việc đây là lần đầu tiên cô phản kháng lại Quý Đường. Từ nhỏ đến lớn cô đều rất nghe lời, tất cả mọi người đều khen cô ngoan, nhưng vào hôm nay, cô muốn không ngoan một lần xem thế nào.
Bùi Oanh Oanh đã tưởng Mason sẽ đến chơi chỗ nào thật thú vị, nào ngờ anh ta vẫn lựa chọn căn phòng trốn thoát.
Thật ra Bùi Oanh Oanh chưa từng chơi căn phòng trốn thoát nhưng cô cũng đã nghe nói qua, vì Tống Đan ngồi cùng bàn cô hay đi chơi trò này với bạn cấp hai vào ngày nghỉ.
Căn phòng trốn thoát này rất lớn, tuy nhiên chỉ có hai chủ đề, một chủ đề là bệnh viện tâm thần, chủ đề còn lại là phòng thí nghiệm bỏ hoang.
Mason cho Bùi Oanh Oanh chọn, chỉ có mỗi hai chủ đề nên cô đành chọn đại phòng thí nghiệm bỏ hoang.
Khi nhân viên dẫn hai người vào khu trò chơi, Bùi Oanh Oanh đã phát hiện ra điểm không thích hợp, vì thoạt nhìn thì khu vui chơi này không giống như không có người qua lại, nhưng lúc cô và Mason tới, lại chỉ có mình hai người bọn họ là khách.
“Không có ai ở đây à?” Cô hỏi.
Mason nhỏ giọng trả lời, “Tôi bao trọn cả khu rồi.”
Bùi Oanh Oanh: “…”
Quả nhiên người này đã có dự tính từ trước, Bùi Oanh Oanh bỗng thấy hối hận vì xúc động nhất thời của mình.
Đến cửa phòng, nhân viên đeo bịt mắt lên cho hai người rồi lần lượt dắt từng người đi vào.
Dắt Bùi Oanh Oanh vào là một nhân viên nữ, Bùi Oanh Oanh không biết tiếng Nhật, chỉ có thể dùng tiếng Anh hỏi đối phương, “Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, tại sao phải bịt mắt rồi chia nhau đi vào?”
Tiếng Anh của nhân viên nữ này không tốt lắm, khẩu âm hơi nặng, nhưng Bùi Oanh Oanh vẫn nghe hiểu, cô ấy nói với Bùi Oanh Oanh rằng, nội dung của chủ đề này chính là tách nhau ra, cô và Mason sẽ ở hai phòng khác nhau, phải giải đáp câu đố ở trong phòng trước rồi mới được tập hợp lại, trong trò chơi sẽ có một NPC (**) là người thật, có thể lấy tin tức từ trên người NPC này.
(**) Bê: NPC là viết tắt của: Non-Player Character. Đây là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật được này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những gamemaster hay trọng tài. (Nguồn – Wikipedia.)
Bùi Oanh Oanh bối rối, không kìm được mà muốn đấm vào cái đầu chó của Mason.
Vào thời điểm không nhìn thấy gì con người ta thường đặc biệt sợ hãi, Bùi Oanh Oanh cũng vậy, cô căng thẳng đi theo nhân viên nữ, khi đến một nơi, nhân viên nữ buông cô ra, nói với cô rằng mười giây nữa trò chơi sẽ bắt đầu, đến lúc đó Bùi Oanh Oanh hãy gỡ bịt mắt ra, nói xong nhân viên nữ rời đi.
Bùi Oanh Oanh nghe được tiếng đóng cửa.
Bùi Oanh Oanh thầm đếm đến mười mới tháo bịt mắt ra, vừa nhìn thấy cảnh vật xung quanh, cô liền ngây người, bởi vì cô đang ở trong một căn phòng giống như phòng thí nghiệm bỏ hoang.
Căn phòng không quá lớn, trên trần nhà treo một chùm đèn mờ, giữa phòng có một cái bàn inox đầy bụi bặm, vách tường có rất nhiều giá đỡ, trên giá để đầy bình thuỷ tinh đựng chất lỏng trong suốt. Bên trong những bình thuỷ tinh kia còn đựng vài thứ kỳ quái, thậm chí Bùi Oanh Oanh còn thấy cả tay người.
Cô lấy hết can đảm, thận trọng đến gần nhìn bình thuỷ tinh, sau khi phát hiện chỉ là đồ giả, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua khiến Bùi Oanh Oanh lúng túng chính là, toàn bộ căn phòng này, bất kể là nhãn dán trên bình thuỷ tinh hay là chữ viết trên tường, tất cả đều là tiếng Nhật.
Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ, thế này bảo cô giải đố kiểu gì đây?
Nhưng Bùi Oanh Oanh vẫn gắng sức tìm đầu mối để thoát ra khỏi gian phòng này. Cô quan sát một lượt, cửa phòng đã bị khoá, hẳn là cô cần tìm được chìa khoá phòng này.
Bùi Oanh Oanh lục lọi hơn mười phút thì ngoài cửa truyền đến giọng Mason, “Bùi Oanh Oanh, cô vẫn chưa ra được à?”
“Ở đây toàn là tiếng Nhật, tôi đọc không hiểu.” Bùi Oanh Oanh tiếp tục nhấc một chiếc bình thuỷ tinh trên giá lên, rốt cuộc cái chìa khoá kia bị giấu ở chỗ nào chứ?
“Bùi Oanh Oanh, mau ra cửa đi, tôi nhét chìa khoá qua khe cửa cho cô.” Mason nói.
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, không khỏi bước nhanh tới, “Tại sao anh lại có chìa khoá phòng này?”
“À… là chìa khoá phòng kia của tôi, nhưng cô cứ thử cầm xem có mở ra được không nào?”
Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn, quả nhiên có một chiếc chìa khoá nhỏ được nhét vào, tiếc là không mở ra được.
Mason thấy Bùi Oanh Oanh nói không mở được bèn nói với cô: “Chìa khoá của tôi được nhét vào khe hở giữa khung ảnh với tường, cô thử chú ý đến đồ vật nào đó rất đặc biệt lại dễ bị bỏ qua xem sao?”
Anh ta vừa nói xong, ngay lập tức Bùi Oanh Oanh nghĩ đến chiếc bình thuỷ tinh chứa bàn tay giả kia. Cô quay lại một lần nữa, nâng bình thuỷ tinh đó lên xem, nhìn trái nhìn phải, lại giơ bình lên cao, cô còn lần mò sờ xuống đáy bình, vừa sờ liền phát hiện điều khác thường.
Dường như đáy bình này có dính thứ gì đó, nhưng chỉ nhìn bằng mắt thường lại không thể nhận ra.
Bùi Oanh Oanh hơi ngạc nhiên về thiết kế này, vội cạy lấy đồ ở đáy bình.
Cạy xong thì thấy đó là một cây tăm. Cây tăm xỉa răng này trùng màu với thân bình cho nên cô mới không nhìn ra.
Cây tăm xỉa răng này dùng để làm gì?
Bùi Oanh Oanh chuyển tầm mắt lên mặt bàn.
Cuối cùng cô nhét tăm xỉa răng vào một lỗ nhỏ trên bàn, chìa khoá liền bắn ra ngoài. Bùi Oanh Oanh nhặt lấy chìa khoá rồi mang ra mở cửa.
Mason thấy cô đi ra thì lắc đầu, “Cô cũng chậm quá đấy, ở bên trong tận nửa tiếng.”
Bùi Oanh Oanh trừng anh ta, “Tôi không biết tiếng Nhật, ra được đã là giỏi lắm rồi.”
Mason ho khan hai tiếng, “Được rồi, tha cho cô, đi đi đi, nhanh đến cửa ải kế tiếp.” Vừa nói anh ta vừa dắt tay Bùi Oanh Oanh, trong nháy mắt ngón tay chạm nhau, Bùi Oanh Oanh chợt lùi lại một bước. Cô nghi ngờ nhìn đối phương, mà Mason lại nhìn cô đầy khó hiểu, “Sao vậy? Vẫn còn mấy vòng nữa cơ, chúng ta không nhanh lên là Quý Đường về khách sạn mất.”
Bùi Oanh Oanh đè cảm giác quái dị trong lòng xuống, “Tôi biết rồi, anh đi trước đi, tôi đi sau.”
Cửa ải phía sau khó hơn cửa ải đầu tiên, hơn nữa còn có cả NPC người thật, Mason bị bắt trói lên bàn thí nghiệm, yêu cầu Bùi Oanh Oanh phải mở được chiếc hộp trong vòng một phút, nếu không Mason sẽ bị đem ra làm vật thí nghiệm.
Bùi Oanh Oanh nghe nói vậy thì lặng lẽ ôm chặt cái hộp trong một phút.
Mason: “…”
Cửa ải cuối cùng là một hành lang dài, ra khỏi hành lang này thì coi như hoàn toàn thoát khỏi căn phòng.
Trên tường hành lang có một cơ quan, bên dưới là chiếc dây thừng rũ xuống, khi kéo dây thừng sẽ phát ra âm thanh.
“Có lẽ cái này liên quan đến âm nhạc?”
Bùi Oanh Oanh kéo thử, để mở cửa sẽ là bài hát nào đây?
Lúc cô đang thử, bỗng thấy Mason gọi tên mình.
“Bùi Oanh Oanh.”
Vừa dứt lời, đèn trong hành lang bị tắt.
Bùi Oanh Oanh cuống quýt, cô định xoay người hỏi Mason xem đã xảy ra chuyện gì thì thấy có một bóng đen tiến lại gần, tầm nhìn trong hành lang rất kém, nhưng cô vẫn thấy rõ bóng người là Mason.
Bùi Oanh Oanh lui về sau, “Anh… anh sao vậy?”
Cô nghe thấy tiếng hít thở của Mason trở nên nặng nề.
“Thật ra tôi có lời muốn nói với em, nhưng cảm thấy nếu như có ánh sáng, tôi sẽ không nói được nên lời.” Giọng Mason có chút kỳ lạ.
Bùi Oanh Oanh không hiểu suy nghĩ của Mason cho lắm, “Có lời gì mà nhất định phải nói bây giờ? Đợi ra ngoài được hãy nói, giải câu đố trước đã vì không còn sớm nữa rồi.”
“Không, có lẽ ra ngoài tôi lại không còn dũng khí nói ra nữa, thật ra…”
Nói đến đây, đột nhiên anh ta im bặt.
Bùi Oanh Oanh thở dài, lần mò sờ công tắc mở điện trên tường.
“Tách ——”
Đèn sáng.
Mason bật đèn, anh ta nhìn Bùi Oanh Oanh, sắc mặt ửng đỏ, “Em định khi nào mới nói thật?”
“Hả?” Bùi Oanh Oanh ngơ ngác nhìn anh ta, “Nói thật cái gì?”
Mason khẽ nâng cằm, nhìn Bùi Oanh Oanh bằng ánh mắt phức tạp, “Nói thật chuyện —— em thích tôi có phải không?”
Bùi Oanh Oanh ho khù khụ, thật sự thấy đối phương quá mức hoang đường, cô bụm miệng, mắt nheo lại. Tên Mason này bị điên à?
“Lần trước em hỏi tôi thích Quý Đường ở điểm nào, tôi nói thích gương mặt, em liền rất tức giận, em đang tức giận vì tôi không thích em đúng không? Thật ra thì trong khoảng thời gian này tôi đã cẩn thận nghĩ qua, mặc dù em không xinh đẹp bằng Quý Đường, nhưng Mason tôi cũng không hoàn toàn là một người chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong…”
“NGỪNG.” Bùi Oanh Oanh nghe không nổi nữa, cô bất đắc dĩ nhìn Mason, “Tôi không thích anh, đừng suy nghĩ nhiều như thế.”
Mason gật đầu, “Tôi hiểu, dù sao thì bây giờ tôi vẫn là anh rể trên danh nghĩa của em, mối quan hệ kích thích như vậy tôi cũng không tiếp nhận nổi, nên hôm nay tôi mới cố ý đưa em ra ngoài, chính là để cùng em nói rõ ràng.”
Bùi Oanh Oanh: “…”
“Nếu em nhất định phải thích tôi, không phải tôi không được thì tôi có thể cân nhắc đến việc chia tay với Quý Đường rồi đến với em, nhưng em phải cho tôi chút thời gian, tôi còn chưa biết nói sao với Quý Đường nữa. Haizz, lại nói, đều là tôi sai, nếu không phải do sức hút của tôi quá lớn thì cũng không đến nỗi để hai chị em các em cùng thích tôi, ai bảo tôi là Mason vạn người mê chứ?” Nói xong, Mason còn vô cùng ra vẻ mà vuốt tóc.
“Anh vẫn nên giải đố nhanh lên đi.” Hiện tại Bùi Oanh Oanh thật sự cảm thấy mình không nên ra ngoài với tên thần kinh này.
Dù gì thì Mason cũng là người trong giới âm nhạc nên cửa ải cuối cùng đã được anh ta giải ra.
Trước khi vào chơi bọn họ phải nộp điện thoại lên, sau khi ra ngoài, bỏ điện thoại ra nhìn thì đã là 6 giờ chiều, bọn họ chơi hơn 3 tiếng liền.
Bùi Oanh Oanh sợ Quý Đường đã về khách sạn, nhưng Mason trấn an cô, “Cô ấy còn chưa gọi điện cho chúng ta, hẳn là chưa trở về đâu.”
“Chị ấy từng gọi điện thoại cho anh sao?” Bùi Oanh Oanh hỏi.
Mason cứng đờ quay mặt đi, chọn cách từ chối trả lời vấn đề này.
***
Hai người vội vàng trở về khách sạn, vừa đến cửa thì cửa phòng Quý Đường mở ra. Cô ấy đã thay quần áo khác, có vẻ như vừa mới tắm xong, “Hai người về rồi à?”
Không hiểu sao Bùi Oanh Oanh lại thấy chột dạ, cô đã sớm quên mấy lời huênh hoang trước khi ra ngoài của mình, len lén nhìn Quý Đường, căn bản không dám nói câu nào.
Quý Đường đứng dựa bên cửa, khoanh tay trước ngực, đôi mắt xinh đẹp nhàn nhạt quét qua Bùi Oanh Oanh và Mason.
Mason ho khan một tiếng, “Buổi chiều ở khách sạn quá nhàm chán nên mới ra ngoài chơi, lại quên mất không để ý thời gian, xin lỗi.”
Ánh mắt Quý Đường chuyển sang Bùi Oanh Oanh vẫn không nói lời nào, đôi mắt hồ ly của cô ấy khẽ động, “Không sao, chỉ là bây giờ mà đi ngâm suối nước nóng thì đã muộn rồi, đã 8 giờ tối, để ngày mai đi vậy.”
Nói xong cô ấy trở về phòng, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Bùi Oanh Oanh nhìn cửa phòng Quý Đường đóng chặt, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Mason bỏ điện thoại ra nhìn, nghi hoặc nói: “Đã 8 giờ đâu nhỉ.”
Bùi Oanh Oanh cắn môi, đi về phòng mình.
Mason thấy thế thì vội đuổi theo, “Không đi ngâm suối nước nóng thì đi ăn đi, em muốn ăn gì? Đồ Tây hay là đồ Nhật?”
“Tôi không muốn ăn, cám ơn, anh tự ăn đi.” Bùi Oanh Oanh lấy thẻ phòng ra quẹt cửa.
Mason nhíu mày, mắt thấy Bùi Oanh Oanh sắp đóng cửa lại thì đưa tay ra chặn, “Bùi Oanh Oanh, em sao vậy?”
“Tôi không sao, anh bỏ tay ra.” Bùi Oanh Oanh nói.
“Tôi không buông, trừ phi em đi ăn với tôi.” Mason vừa nói xong thì thấy Bùi Oanh Oanh tức giận đóng mạnh cửa, anh ta sợ hết hồn, rụt tay về theo phản xạ.
Bùi Oanh Oanh nhốt Mason ở ngoài cửa xong liền ngồi xuống ghế salon ở bên cạnh. Cô ngẩn người nhìn đèn đóm bên ngoài cửa sổ, hiện giờ cô chỉ thấy mê mang, cô không rõ Quý Đường đang nghĩ gì, cũng không rõ bản thân mình đang nghĩ gì.
Cô sợ Quý Đường đến vậy sao?
Cô tự hỏi, nhưng không đưa ra được câu trả lời.
Mà Mason bị bỏ ngoài cửa đứng cau mày, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó, mấy phút sau, anh ta dứt khoát đi đến cửa phòng Quý Đường.
***
Đến 9 giờ Bùi Oanh Oanh bắt đầu đói bụng.
Cô đã tắm xong, mặc áo choàng tắm nằm trên giường. Buổi trưa cô cũng không ăn được bao nhiêu, cô không quen ăn đồ Nhật vì hầu như toàn đồ sống.
Bùi Oanh Oanh trở mình, mò điện thoại từ đống chăn ra, cô vào mạng nhưng không biết nên làm gì. Cô không thích chơi game, game duy nhất cô chơi là trò Happy Fun (***), còn mấy tin tức lá cải trên mạng cô cũng chẳng có hứng thú.
(***) Bê: Game này tên tiếng Trung là 开心消消乐, ảnh đây:
Cô lớn bằng này rồi, nhưng lại có rất ít bạn bè.
Trước kia khi còn học ở trường quý tộc, cô không thể chơi cùng với những người ở đó, không biết tại sao, dù mới đầu vẫn có người chơi với cô, nhưng về sau dần dần không thân thiết nữa.
Lúc Bùi Oanh Oanh đang nhàm chán chơi trò Happy Fun thì điện thoại có tin nhắn.
“Đến phòng tôi.”
Người nhắn là Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh nhìn chằm chằm vào tin nhắn hồi lâu, mím môi, tắt tin nhắn đi rồi lại mở ra. Năm phút sau, cô vẫn bò dậy, thay quần áo đi sang phòng Quý Đường.
Cô vừa mới gõ cửa thì cửa phòng Quý Đường mở ra.
Quý Đường đứng đó, nghiêng người nhường chỗ cho Bùi Oanh Oanh, “Vào đi, tôi bảo khách sạn mang đồ ăn lên rồi, em đang đói.”
Cô ấy dùng câu khẳng định.
Bùi Oanh Oanh đi vào, Quý Đường đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, Bùi Oanh Oanh liền giật mình, không tự chủ được mà liếc nhìn Quý Đường, nhưng biểu tình của Quý Đường hết sức bình tĩnh, đóng cửa xong thì đi vào phòng trước.
Phòng của cả ba người đều là phòng suite, bố cục không khác nhau cho lắm.
(****) Bê: Phòng suit này Bê đã từng chú thích rồi, đây là loại phòng khép kín có ít nhất hai gian trở lên, bao gồm tổ hợp phòng ngủ, phòng vệ sinh và phòng khách riêng biệt. Diện tích tối thiểu từ 60m2 đến 120m2. Xem hình thì mọi người chịu khó quay về chương 2 nha, Bê lười chèn hình quá.
Bùi Oanh Oanh đi theo Quý Đường vào phòng khách, nhìn thấy trên bàn có đặt đồ ăn, là món Trung, Bùi Oanh Oanh nhìn sơ qua, đều là món cô thích ăn.
“Ngồi đi, tôi còn chút chuyện phải làm, em cứ ăn một mình.” Nói xong Quý Đường đi thẳng vào phòng ngủ, thậm chí còn đóng cửa lại.
Bùi Oanh Oanh ngơ ngác, một lát sau, cô mới đi đến ngồi xuống bàn.
Cô đã quen ăn cơm một mình, chẳng qua bình thường nếu như có Quý Đường ở cạnh, cô ấy sẽ ngồi ở bên cạnh, uống chút gì đó bồi cô.
Cơm nước xong Bùi Oanh Oanh thu dọn bát đũa, Quý Đường vẫn còn ở trong phòng, cô do dự nhìn cửa phòng Quý Đường, ngẫm nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn trực tiếp rời đi.
Nhưng vừa ra khỏi phòng Quý Đường, cô lại nhìn thấy Mason.
Mason đang xách túi đứng trước cửa phòng Bùi Oanh Oanh, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị gõ cửa.
Vì tiếng mở cửa của Bùi Oanh Oanh, Mason nghiêng đầu nhìn về phía bên này, vừa thấy là Bùi Oanh Oanh, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc, “Sao em lại ở phòng Quý Đường?”
“Tôi tới ăn cơm, anh có chuyện gì không?” Bùi Oanh Oanh nhìn chiếc túi Mason xách theo.
Mason giấu túi ra sau lưng, vẻ mặt lúng túng, “Không có gì, tôi về phòng đây.” Rồi vội vã đi về phòng mình, khi đi ngang qua người Bùi Oanh Oanh, túi giấu sau lưng anh ta bị Bùi Oanh Oanh nhìn thấy.
Bùi Oanh Oanh nhìn thoáng qua, nhận ra thứ Mason nhét trong túi là đồ ăn.
Bên trên cùng là một miếng bánh kem.
Màu hồng.
Anh ta mua rồi gọi mình ăn chung sao?
Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên, mà Mason thì vừa đi đến cửa phòng mình lại lộn trở lại, anh ta nhìn thẳng vào Bùi Oanh Oanh, cứ như đang đưa ra một quyết định trọng đại nào đó, mãi sau mới cứng rắn bỏ lại hai chữ —— “Cho em!”
Anh ta nhét túi vào tay Bùi Oanh Oanh.
Dứt lời, anh ta sải bước nhanh về phía thang máy.
Bùi Oanh Oanh gọi mà anh ta cũng không quay đầu lại.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn túi đồ ăn trong tay, nhớ đến những lời Mason nói với mình lúc ở trong căn phòng trốn thoát. Khi đó cô chỉ nghĩ Mason lại lên cơn điên thôi, nhưng bây giờ xem ra, cũng có thể không phải do lên cơn điên.
Anh ta sẽ không thật sự cho rằng cô thích anh ta chứ? Thế nên mới cố ý mua đồ ăn cho cô?
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, đành xách túi đồ ăn về phòng.
Một đêm này, Bùi Oanh Oanh ngủ không yên.
Nửa đêm cô tỉnh lại rất nhiều lần, dường như cô mơ rất nhiều, nhưng mở mắt ra lại hoàn toàn không nhớ chút gì.
***
Ngày hôm sau, Mason tới gõ cửa gọi cô dậy.
Lúc Bùi Oanh Oanh và Mason đến nhà ăn khách sạn thì Quý Đường đã ở đó.
Cô ấy đang ngồi bên cửa sổ, nhưng không phải một mình.
Đối diện Quý Đường còn có một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, người đàn ông kia đang cười nói với Quý Đường, mà tựa như Quý Đường không thích trò chuyện với hắn, cô ấy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tỏ vẻ nhàm chán.
Mason thấy vậy thì bước nhanh đến, anh ta đứng trước bàn Quý Đường, nhìn người đàn ông ngoại quốc nói: “Ngài đang ngồi chỗ của tôi đó thưa tiên sinh.”
Người đàn ông ngoại quốc đó liếc Mason, sau đó cất giọng khinh miệt: “Anh đi đi, vị mỹ nữ này không phải là người anh có thể chiếm được.”
Bùi Oanh Oanh cũng đi tới, nghe được lời người ngoại quốc nói thì hơi tức giận, cô ngồi xuống cạnh Quý Đường, giận dữ trợn mắt nhìn người ngoại quốc kia.
Người đàn ông ngoại quốc thấy Bùi Oanh Oanh thì hơi sửng sốt, sau đó sáng mắt lên, nói thẳng thừng: “Em thật xinh đẹp, giống như trẻ con vậy.”
Quý Đường nghe thấy, đảo mắt liếc người đàn ông ngoại quốc.
Nhưng người đàn ông ngoại quốc lại không hề để ý, tầm mắt hắn đang dán chặt lên người Bùi Oanh Oanh.
Mason càng thêm tức giận, anh ta không ngờ tên đàn ông ngoại quốc này lại là đồ không biết xấu hổ như thế, vừa thích Quý Đường, giờ lại để mắt đến Bùi Oanh Oanh.
“Vị tiên sinh này, nếu như anh còn cố tình ngồi đây, tôi e là sẽ phải mời an ninh tới.” Mason lạnh lùng nói, đã vậy còn vặn vặn cổ tay như chuẩn bị muốn so tài với người đàn ông ngoại quốc này.
Trái lại người đàn ông ngoại quốc càng thêm khinh thường Mason, không thèm coi lời anh ta ra gì. Khi Mason đang muốn động thủ thì Quý Đường lên tiếng, khẩu âm tiếng Anh của cô ấy vô cùng bay bổng, mang theo vẻ lười biếng, “Quý ngài, ngài đang chắn mất tầm mắt của tôi đấy.”
Mắt cô ấy khẽ nhướn lên, đẹp không thể tả.
Rõ ràng là người đàn ông ngoại quốc kia sững sờ, nhưng lại đứng dậy rời đi ngay, chỉ là trước khi đi còn thả lại một tấm danh thiếp, rồi nháy nháy mắt với Quý Đường.
Quý Đường cười cười, vươn ngón tay thon dài cầm danh thiếp lên, vứt vào thùng rác ngay trước mặt người đàn ông ngoại quốc.
Hành động của cô ấy như nước chảy mây trôi, còn người đàn ông ngoại quốc thì đơ người, mặt đỏ lên, bỏ đi không nói một lời.
Mason bực tức ngồi xuống, một mực nhìn chằm chằm người đàn ông ngoại quốc kia cho đến tận khi đối phương ra khỏi nhà ăn.
Ăn sáng xong, Quý Đường hỏi hôm nay Mason có dự định gì không.
“Anh làm gì cũng được.” Mason nói.
Quý Đường nhìn Bùi Oanh Oanh, Bùi Oanh Oanh vội đáp: “Em cũng thế.”
“Vậy bây giờ đến suối nước nóng đi.” Quý Đường thủng thẳng.
***
Đường đến suối nước nóng xa hơn so với tưởng tượng của Bùi Oanh Oanh, buổi trưa bọn họ mới đến được chân núi khu suối nước nóng, chủ khu suối nước nóng tự mình lái xe đến chân núi đón bọn họ.
Chủ khu suối nước nóng là một người phụ nữ nhìn rất dịu dàng, ước chừng bốn mươi tuổi, gương mặt được trang điểm tinh xảo.
“Đợi mãi không thấy Quý tiểu thư đến, tôi còn đang nghĩ không biết năm nay Quý tiểu thư đến lúc nào. Nhìn xem kìa, quả nhiên qua mười năm Quý tiểu thư vẫn xinh đẹp như xưa.” Bà chủ hoà nhã nói.
Quý Đường cười đáp lại, “Bà chủ khách sáo rồi.”
Vì Quý Đường muốn tới nên bà chủ lùi toàn bộ đơn đặt phòng lại, cả một khu suối nước nóng lớn như vậy mà chỉ có ba người Quý Đường là khách.
Khu suối nước nóng này có ba dãy, hai dãy là nhà khách, đằng sau là suối nước nóng được quây lại bằng tường trắng.
Suối nước nóng ở đây chia làm nhiều ngăn, có khu tắm một mình, cũng có khu tắm tình nhân, còn có cả khu tắm gia đình.
Bùi Oanh Oanh cởi giày đi theo Quý Đường vào trong, bà chủ đã chuẩn bị phòng cho bọn họ, trong phòng cất áo choàng tắm.
Áo choàng tắm của Bùi Oanh Oanh là một kiện áo hồng hình hoa anh đào, cô vào tắm rửa trước rồi mới choàng áo tắm, đi guốc gỗ xuống tầng một. Cô đến nơi thì Mason đã ở đó, áo choàng tắm của anh ta màu đen.
Mason vốn cao, mặc áo choàng tắm kiểu Nhật trông lại càng cao hơn, anh ta vốn đang ngẩn người nhìn chằm chằm cây cối trong sân, vừa nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại, ngay lập tức ngây người, kinh ngạc nhìn Bùi Oanh Oanh.
Ánh mắt của anh ta quá mức trắng trợn, không hề che giấu.
Bùi Oanh Oanh tức giận quay mặt đi, đúng lúc này phía sau lại một lần nữa vang lên tiếng guốc gỗ.
Là Quý Đường.
Quý Đường vén toàn bộ mái tóc dài lên, để lộ ra cần cổ thon dài trắng lạnh. Cô ấy mặc áo choàng tắm màu đỏ thẫm, chậm rãi bước tới khiến Bùi Oanh Oanh hoảng hốt, suýt chút nữa đã lầm tưởng Quý Đường là yêu nữ giữa núi rừng. Mắt cá chân tinh tế của cô ấy như đang phát sáng dưới vạt áo choàng, tựa như còn toả ra hương hoa hồng theo từng bước chân.
Bây giờ lại đến lượt Bùi Oanh Oanh nhìn đến ngẩn người, mãi đến khi Quý Đường đi đến bên cạnh cô, bật cười thành tiếng, cô mới kịp phản ứng, xấu hổ cúi đầu xuống thật nhanh.
Bà chủ đưa bọn họ đến hai ngăn suối nước nóng riêng biệt.
Mason ở một mình một chỗ, hai người Quý Đường và Bùi Oanh Oanh tắm chung một chỗ.
Bùi Oanh Oanh chưa từng ngâm suối nước nóng, trông thấy Quý Đường cởi áo choàng tắm ra xuống nước thì vẻ mặt hơi cứng đờ, còn Quý Đường thì cứ chầm chậm bước xuống nước.
Bùi Oanh Oanh rối rắm hồi lâu mới đỏ mặt cởi áo choàng tắm ra. Cũng may là khi cô cởi đồ, Quý Đường không hề quay đầu lại.
Bùi Oanh Oanh cởi xong liền vội vàng chui vào suối nước nóng.
Bùi Oanh Oanh nghiêm chỉnh ngâm nước nóng, tầm mắt không dám nhìn sang phía Quý Đường bên kia, cô dè dặt dựa vào tường nhấm nháp ly rượu gạo.
Nước nóng bỏng, mùa đông đến đây quả là vô cùng thoải mái. Bùi Oanh Oanh khoan khoái nheo mắt, sau đó hình như cô ngủ quên mất, đến khi tỉnh lại thì chỉ còn một mình cô ngâm suối nước nóng, Quý Đường đã không còn ở đây.
Bùi Oanh Oanh nhìn sắc trời, nhanh chóng chui ra khỏi nước, cô chạy vào buồng tắm xả vòi sen, lại mặc áo choàng tắm vào rồi mới đi ra ngoài. Đi đến phòng khách ở tầng một, Bùi Oanh Oanh nhìn thấy Quý Đường.
Quý Đường và bà chủ đang ngồi đối diện nhau, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ đặt nước trà, hai người bọn họ đang trò chuyện bằng tiếng Nhật, Bùi Oanh Oanh nghe không hiểu.
Không biết bà chủ nói cái gì, Quý Đường cười khẽ một tiếng, đầu hơi cúi xuống, gương mặt trông nghiêng tạo thành một đường cong duyên dáng.
Bà chủ phát hiện ra Bùi Oanh Oanh đứng đằng sau thì đứng dậy chào hỏi bằng tiếng Anh. Lúc này Quý Đường mới quay lại nhìn cô, dáng vẻ cô ấy lười biếng, có chút giống với động vật sau khi ăn no, vừa lười biếng vừa mang theo một chút thoả mãn.
“Ngâm mình xong rồi?” Quý Đường hỏi.
Bùi Oanh Oanh gật đầu, đi đến ngồi xuống cạnh Quý Đường, cô mỉm cười ngượng ngùng với bà chủ rồi quay sang hỏi Quý Đường, “Chị, Mason còn chưa xong sao?”
“Cậu ta hả, ra từ sớm rồi, đang ở trong phòng gọi điện thoại.” Quý Đường nói, “Có lẽ cậu ta phải rời Nhật Bản trước.”
Thế thì tốt quá.
Bùi Oanh Oanh nghĩ.
“Lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo, ở đây có rất nhiều món ngon, em còn chưa được ăn món ăn vặt Nhật Bản chính gốc đâu.”
Bọn họ đang nói chuyện thì Mason đi xuống lầu, anh ta đã thay lại bộ đồ lúc đến đây, biểu tình nghiêm trọng, “Xin lỗi, tôi có chuyện phải đi trước.”
Bà chủ đứng lên nói sẽ đưa Mason xuống núi.
Mason cám ơn rồi chuyển tầm mắt lên người Bùi Oanh Oanh.
“Tôi đi đây.” Anh ta nói.
Bùi Oanh Oanh thấy Mason cứ nhìn mình chằm chằm thì hết sức khó xử, cô nghiêng mặt đi, Mason thấy vậy thì cười một tiếng, anh ta sải bước rời đi.
Bà chủ đưa Mason đi, khu suối nước nóng này ngoài nhân viên ra liền chỉ còn lại mỗi Quý Đường và Bùi Oanh Oanh.
Cũng vì hành động vừa rồi của Mason mà Bùi Oanh Oanh hơi lúng túng, cô cúi đầu nhưng vẫn ngửi được mùi hương trên người Quý Đường.
Hôm nay hương hoa hồng trên người cô ấy có vẻ tương đối nồng.
Giọng Quý Đường vang lên bên tai Bùi Oanh Oanh, “Oanh Oanh, tôi muốn cắn em.”
Âm thanh trầm khàn mờ ám.
Bùi Oanh Oanh run khẽ, ngẩng phắt đầu lên nhìn Quý Đường. Đôi mắt Quý Đường xinh đẹp như đá quý màu đen, đang nóng bỏng nhìn thẳng vào cô.
“Không… không được.” Bùi Oanh Oanh bịt kín cổ mình, ấp a ấp úng nói, “Không thể cắn.”
Quý Đường yên lặng chớp mắt, tựa hồ hơi tiếc nuối, cuối cùng đành ngồi lại nghiêm chỉnh.
***
Buổi tối ba ngày sau, Bùi Oanh Oanh trở lại thành phố A.
Vì ngày mai sẽ công bố kết quả thi chung, nên trước khi ngủ Bùi Oanh Oanh vẫn còn suy nghĩ không biết điểm của mình có tệ lắm không, dù sao thì lúc đi thi tình trạng sức khoẻ của cô quá kém.
Nhưng ngày hôm sau, kết quả thi chung còn chưa có mà scandal của cô và Mason đã xuất hiện trước.
Tin này lặng lẽ leo lên hot search lúc nửa đêm, cái tên cũng được đặt vô cùng gây sốc ——
“Mason xác nhận yêu đương?”
Nội dung trong bài càng thêm sốc óc.
“Mason cùng bạn gái ngoài giới giải trí trong vụ scandal trước đây du lịch Nhật Bản, lãng mạn tỏ tình trong phòng tối.”
Bên dưới đính kèm một bức ảnh.
Mason đứng phía sau Bùi Oanh Oanh, nhìn hai tay như đang ôm eo cô, mà Bùi Oanh Oanh thì cúi đầu xuống đất giống thẹn thùng.
Tình huống thật sự trong bức ảnh này đó là Bùi Oanh Oanh phát hiện thấy trên đất có đầu mối, còn Mason thì đang nhìn chữ trên tường, tay anh ta chuẩn bị nâng lên xé tờ giấy xuống.
Nhưng quả thật bức ảnh này rất mập mờ, còn kết hợp với cách che mắt dân tình của giới truyền thông. Nếu Bùi Oanh Oanh không phải người trong cuộc thì chỉ sợ là cũng tin ngay.
Bùi Oanh Oanh luống cuống ngồi trên giường, bây giờ đầu óc cô trống rỗng.
Bức ảnh là giả, nhưng đúng là cô có ra ngoài chơi riêng với Mason, hơn nữa Quý Đường còn không biết chuyện.
Cô nên làm gì đây?
Lần đầu tiên Bùi Oanh Oanh cảm thấy mình thật không biết xấu hổ.
Đáng lẽ ra cô không nên tiếp xúc quá nhiều với Mason, lần trước thì cùng đến bờ biển, lần này lại cùng anh ta đi chơi trò căn phòng trốn thoát, liệu Quý Đường có hiểu lầm hai người bọn họ không? Nếu cô ấy hiểu lầm, cô nên làm gì?
Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn xung quanh, Quý Đường sẽ không tức giận rồi đuổi mình đi chứ?
Khi Bùi Oanh Oanh vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, chuông điện thoại của cô reo vang.
Một dãy số mà cô chưa từng thấy.
“A lô?” Bùi Oanh Oanh dè dặt nhấc máy.
“Bùi Oanh Oanh.” Là giọng Mason, “Em đọc được tin chưa?”
Bùi Oanh Oanh cắn môi, cực kỳ không vui nói: “Anh có thể ép tin tức xuống không? Tôi không muốn Quý Đường hiểu lầm.”
Mason trầm mặc giây lát, bất chợt cao giọng, “Không phải hiểu lầm, đó chính là sự thật, trong khu trò chơi em đã thừa nhận thích tôi rồi, bây giờ tôi nói cho em biết, tôi đồng ý với em, Bùi Oanh Oanh, hiện tại em chính là bạn gái của Mason tôi! Em vớ được bảo vật đó, em có biết không hả?!”
Bùi Oanh Oanh trợn tròn mắt, cô không dám tin vào những lời mình vừa nghe được. Cô còn chưa kịp đáp lời thì điện thoại trong tay cô bị người khác đoạt đi. Bùi Oanh Oanh ngẩn ra, đưa mắt nhìn người vừa lấy điện thoại của mình.
Quý Đường nhận điện thoại, dường như Mason ở đầu dây bên kia vẫn còn đang nói mấy lời điên khùng, cô ấy cười khẽ, gọi tên Mason.
“Mason.”
Mason im bặt, mãi sau mới nói, “Quý Đường, sao em lại nghe cuộc điện thoại này?”
Quý Đường xoay người ngồi xuống giường Bùi Oanh Oanh, cô ấy ung dung nói: “Hẳn là tôi nên hỏi cậu mới đúng, tại sao bạn trai tôi lại đi bày tỏ tình cảm với em gái tôi thế này nhỉ? Cậu có nên cho tôi một lời giải thích không?”
“Quý Đường, em đâu có thích anh, hai chúng ta cần gì phải tiếp tục dây dưa.” Mason đáp.
Quý Đường nghiêng đầu nhìn Bùi Oanh Oanh, dùng ngón tay nâng cằm Bùi Oanh Oanh lên, “Ý của cậu là?”
“Chúng ta chia tay đi.” Mason nói.
Quý Đường nhếch bờ môi đỏ mọng, nở một nụ cười hết sức diễm lệ, “Tôi đồng ý.”
Cô ấy cúp điện thoại.
Bùi Oanh Oanh mím môi nhìn Quý Đường, cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, không biết phải đối mặt với Quý Đường ra sao.
Trái ngược với Bùi Oanh Oanh đang sợ hãi bất an, đầu ngón tay Quý Đường khẽ cọ cọ lên cằm Bùi Oanh Oanh, còn dùng tiếng Pháp nói một câu.
“Em là báu vật của tôi.”
Giọng cô ấy lười biếng ái muội, giống hệt như xuân dược.
Anh ta ngồi xuống, thấp giọng nói, “Anh vừa gặp phải một paparazzi ở nhà vệ sinh.”
Quý Đường ngẩng đầu lên từ quyển thực đơn, vẻ mặt cô ấy vẫn như thường, “Không sao.”
Nhưng Mason hơi lo lắng nhìn sang Bùi Oanh Oanh ở bên cạnh Quý Đường, “Nếu bị chụp, liệu có thể lại bị?”
Quý Đường cười khẽ, nâng tay vuốt mái tóc dài của Bùi Oanh Oanh, “Yên tâm, sẽ không bị truyền ra ngoài.”
Đại khái là lời nói của Quý Đường khiến người ta quá tin tưởng, biểu tình của Mason dần bình tĩnh lại, mà Bùi Oanh Oanh thì nhìn Quý Đường nhiều hơn mấy lần. Khi Quý Đường nhìn lại, cô không nhịn được tiến lại gần, thấp giọng hỏi Quý Đường, “Chị, tại sao lại không bị truyền ra ngoài?”
Quý Đường không hề trả lời câu hỏi này của Bùi Oanh Oanh mà chỉ nhẹ giọng hỏi cô có ăn sashimi không.
Ba người dùng bữa xong liền chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, vừa đi tới cửa, đột nhiên Mason tiến lên chắn trước mặt Quý Đường và Bùi Oanh Oanh, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên ngoài. Người đàn ông trẻ tuổi kia đang giơ máy ảnh, hướng về bọn họ chụp hình.
“Đừng chụp nữa, anh muốn bao nhiêu tiền?” Mason tức giận nói.
Người đàn ông trẻ tuổi buông máy ảnh xuống, dường như hắn chú ý tới Quý Đường đứng sau lưng Mason, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười ranh mãnh với Mason, “Mason, anh đến Nhật Bản du lịch cùng hai cô gái xinh đẹp thế này, một vị chính là nữ sinh trung học trước kia, nếu như tin này được công bố thì tuyệt đối bùng nổ đó.”
Mason nén giận, híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Tôi chỉ đến Nhật Bản chơi thôi, nào biết lại trùng hợp thu được tin lớn chứ.” Người đàn ông trẻ tuổi cười nói, “Tôi cũng không muốn đắc tội Mason anh đâu, nhưng nếu tin này của anh bị tung ra, người hâm mộ đã từng tin tưởng anh sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Bọn họ vì anh mà nhịn ăn nhịn tiêu để mua vé vào cửa, anh biểu diễn ở đâu, bọn họ liền bay đến đó, thế mà Mason anh lại ở Nhật Bản hẹn hò lãng mạn.”
Bùi Oanh Oanh thấy Mason giằng co mãi với người đàn ông trẻ tuổi thì hơi lo lắng, lúc này Quý Đường lại nắm tay cô. Bàn tay Quý Đường lạnh như băng dù vừa mới từ trong phòng ra, Bùi Oanh Oanh bị lạnh nên tay khẽ run lên.
“Đừng sợ.” Quý Đường nói.
Gần như ngay một giây sau, không biết có mấy người mặc đồ đen từ đâu xuất hiện, bọn họ tiến đến bắt người đàn ông trẻ tuổi kia, kéo hắn vào trong góc tối.
Mason bị cảnh này làm sợ hết hồn, mà người đàn ông trẻ tuổi kia cũng luống cuống, hắn không đánh lại tốp đàn ông to cao lực lưỡng ấy, thậm chí không có cả sức phản kháng, chỉ có thể để mặc cho mình bị kéo đi. Hắn bị bịt miệng, máy ảnh treo trên cổ bị gỡ ra, hung hăng ném xuống đất.
“Chuyện gì…” Mason trố mắt nhìn một màn này, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta quay đầu lại nhìn Quý Đường, “Người của em?”
Quý Đường không phủ nhận, chỉ nói: “Đi thôi.”
Bọn họ vào trong xe, sắc mặt Mason vẫn luôn không được tốt, anh ta tựa hồ đang nhẫn nại điều gì, chờ xe chạy hồi lâu, anh ta mới nói: “Người vừa nãy sẽ chết sao?”
Bùi Oanh Oanh nhất thời kinh ngạc, cô liếc nhìn Quý Đường ngồi cạnh mình.
Quý Đường vẫn thản nhiên, đối với câu hỏi của Mason, cô ấy phi thường bình tĩnh nói: “Tôi không phải đao phủ, sao người kia lại chết được?”
Mason thở phào nhẹ nhõm, “Vậy anh ta sẽ thế nào?”
“Cái này cậu không cần hỏi nhiều.” Quý Đường kết thúc đề tài này, hình như Mason còn muốn nói gì nữa nhưng vẫn kìm lại.
Bùi Oanh Oanh chứng kiến cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa đôi tình nhân thì không khỏi nhớ đến Doãn Hàm, lại nói, Doãn Hàm vẫn hiểu Quý Đường hơn một chút, anh ta vô cùng bao dung chiều chuộng Quý Đường, còn Mason thì… Mason hẹn hò với Quý Đường là do gương mặt cô ấy, nếu khi hiểu rõ bản tính của Quý Đường, liệu anh ta có còn tiếp tục thích cô ấy nữa không?
Bùi Oanh Oanh không đoán được câu trả lời.
Trong mắt bất kỳ người nào thì Quý Đường đều quá xinh đẹp.
Rất nhiều người chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của Quý Đường liền cứ thế người sau xô người trước, nhào tới dâng hiến trái tim chân thành cho cô ấy, nếu những người ái mộ này phát hiện ra Quý Đường tuy xinh đẹp nhưng cũng đầy nguy hiểm, bọn họ có lựa chọn tiến lại gần nữa không?
Mấy người bọn họ về khách sạn, buổi chiều Quý Đường phải đi bàn chuyện công việc nên để Bùi Oanh Oanh ở lại, dặn cô không nên đi lung tung. Đợi khi Quý Đường về sẽ cùng đến suối nước nóng ngâm mình.
Sau khi Quý Đường rời đi, Bùi Oanh Oanh liền nằm trong phòng ngủ bù. Thuốc cảm của cô cũng được chuẩn bị để mang đến Nhật Bản, Bùi Oanh Oanh uống mấy viên rồi nằm xuống giường ngủ một giấc, đợi khi tỉnh lại là do bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô mơ màng mở mắt ra, cẩn thận lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, có vẻ như lại là cái tên Mason kia.
“Bùi Oanh Oanh, cô làm ổ trong phòng hơn 2 tiếng rồi, ra ngoài chơi đi.”
Bùi Oanh Oanh ôm chăn trở mình, nhưng Mason kia đúng là quá lì lợm, Bùi Oanh Oanh bị anh ta làm ồn đến hoàn toàn tỉnh táo, không còn cách nào khác đành xuống giường đi rửa mặt, thay quần áo xong ra mở cửa.
Cánh tay đang gõ cửa của Mason khựng lại giữa không trung, vừa nhìn thấy mặt Bùi Oanh Oanh liền nở nụ cười, “Bùi Oanh Oanh, cô ngủ ngon không?”
“Nhờ phúc của anh, không ngon tí nào.” Bùi Oanh Oanh nói thẳng.
Mason xấu hổ ho khan, anh ta thu tay về, nhanh chóng chuyển đề tài, “Hiếm lắm mới được nghỉ, không nên ở mãi trong phòng thế này, tôi vừa phát hiện cạnh khách sạn có một khu trò chơi căn phòng trốn thoát (*) kinh dị, có đến chơi không?”
(*) Bê: Căn phòng trốn thoát (hay còn gọi là Takagism) là trò chơi được xây dựng từ ý tưởng của các bộ phim, mỗi căn phòng sẽ có một chủ đề khác nhau, từ mộ cổ cho đến phiêu lưu, người chơi sẽ đóng vai chính bị mắc kẹt ở trong phòng. Bạn không có gì trong tay, không điện thoại thông minh, không máy tính, không gì cả, không thể xin hỗ trợ của bất cứ ai ngoại trừ việc phải phối hợp với đồng đội và bắt bộ óc mình làm việc như một thám tử, tìm kiếm những bằng chứng, những đáp số để cùng nhau thoát khỏi căn phòng.
Bùi Oanh Oanh nghe được hai chữ “kinh dị” liền cự tuyệt.
Hiện tại cô ghét nhất hai chữ này. (Bê: Lý giải vì sao hiện tại Bùi Oanh Oanh lại ghét hai từ này nhất, thì có lẽ là do vụ bị rắn lôi xuống hồ vào ban đêm lần trước, Bùi Oanh Oanh nghĩ trong căn nhà kia chứa đựng một bí ẩn đáng sợ và kinh dị. Là Bê đoán vậy thôi nha.)
“Kia… hình như cũng có chủ đề không kinh dị, đi không?” Mason nói, “Cô thật sự muốn ngồi trong phòng chờ Quý Đường về sao? Cô cũng nên có cuộc sống của riêng mình, chứ không phải là cô ấy bảo cô làm gì thì cô sẽ làm đó.”
Lời này của Mason giống như một thanh kiếm, bất chợt bổ thẳng vào trái tim Bùi Oanh Oanh, lúc này cô mới bất tri bất giác nhận ra, trước giờ cô quá nghe lời Quý Đường. Rõ ràng hôm qua cô vẫn còn đang chiến tranh lạnh với Quý Đường, nhưng hôm nay Quý Đường đưa cô đến Nhật Bản, hai người bọn họ liền như chẳng có chuyện gì xảy ra, cứ như việc quá đáng mà Quý Đường làm với cô ngày hôm đó căn bản không tồn tại.
Mà cô thì, chỉ vì thái độ mơ hồ của Quý Đường mà lập tức hạ mình.
Quý Đường bảo cô ở lại khách sạn chờ cô ấy, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều mà thật sự ở lại.
“Được, chúng ta đi, mà chơi ở đâu?” Bùi Oanh Oanh quyết phải phản nghịch một lần.
Mắt Mason sáng lên, “Đồng ý rồi sao, đi, chúng ta ra ngoài chơi.”
Hai mươi phút sau, hai người ra khỏi khách sạn. Mason biết tiếng Nhật nên đưa Bùi Oanh Oanh lên taxi của tài xế Nhật Bản rồi nói địa điểm với tài xế.
Bùi Oanh Oanh ngồi cạnh Mason, cảm thấy có chút hưng phấn, niềm hưng phấn này tới từ việc đây là lần đầu tiên cô phản kháng lại Quý Đường. Từ nhỏ đến lớn cô đều rất nghe lời, tất cả mọi người đều khen cô ngoan, nhưng vào hôm nay, cô muốn không ngoan một lần xem thế nào.
Bùi Oanh Oanh đã tưởng Mason sẽ đến chơi chỗ nào thật thú vị, nào ngờ anh ta vẫn lựa chọn căn phòng trốn thoát.
Thật ra Bùi Oanh Oanh chưa từng chơi căn phòng trốn thoát nhưng cô cũng đã nghe nói qua, vì Tống Đan ngồi cùng bàn cô hay đi chơi trò này với bạn cấp hai vào ngày nghỉ.
Căn phòng trốn thoát này rất lớn, tuy nhiên chỉ có hai chủ đề, một chủ đề là bệnh viện tâm thần, chủ đề còn lại là phòng thí nghiệm bỏ hoang.
Mason cho Bùi Oanh Oanh chọn, chỉ có mỗi hai chủ đề nên cô đành chọn đại phòng thí nghiệm bỏ hoang.
Khi nhân viên dẫn hai người vào khu trò chơi, Bùi Oanh Oanh đã phát hiện ra điểm không thích hợp, vì thoạt nhìn thì khu vui chơi này không giống như không có người qua lại, nhưng lúc cô và Mason tới, lại chỉ có mình hai người bọn họ là khách.
“Không có ai ở đây à?” Cô hỏi.
Mason nhỏ giọng trả lời, “Tôi bao trọn cả khu rồi.”
Bùi Oanh Oanh: “…”
Quả nhiên người này đã có dự tính từ trước, Bùi Oanh Oanh bỗng thấy hối hận vì xúc động nhất thời của mình.
Đến cửa phòng, nhân viên đeo bịt mắt lên cho hai người rồi lần lượt dắt từng người đi vào.
Dắt Bùi Oanh Oanh vào là một nhân viên nữ, Bùi Oanh Oanh không biết tiếng Nhật, chỉ có thể dùng tiếng Anh hỏi đối phương, “Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, tại sao phải bịt mắt rồi chia nhau đi vào?”
Tiếng Anh của nhân viên nữ này không tốt lắm, khẩu âm hơi nặng, nhưng Bùi Oanh Oanh vẫn nghe hiểu, cô ấy nói với Bùi Oanh Oanh rằng, nội dung của chủ đề này chính là tách nhau ra, cô và Mason sẽ ở hai phòng khác nhau, phải giải đáp câu đố ở trong phòng trước rồi mới được tập hợp lại, trong trò chơi sẽ có một NPC (**) là người thật, có thể lấy tin tức từ trên người NPC này.
(**) Bê: NPC là viết tắt của: Non-Player Character. Đây là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật được này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những gamemaster hay trọng tài. (Nguồn – Wikipedia.)
Bùi Oanh Oanh bối rối, không kìm được mà muốn đấm vào cái đầu chó của Mason.
Vào thời điểm không nhìn thấy gì con người ta thường đặc biệt sợ hãi, Bùi Oanh Oanh cũng vậy, cô căng thẳng đi theo nhân viên nữ, khi đến một nơi, nhân viên nữ buông cô ra, nói với cô rằng mười giây nữa trò chơi sẽ bắt đầu, đến lúc đó Bùi Oanh Oanh hãy gỡ bịt mắt ra, nói xong nhân viên nữ rời đi.
Bùi Oanh Oanh nghe được tiếng đóng cửa.
Bùi Oanh Oanh thầm đếm đến mười mới tháo bịt mắt ra, vừa nhìn thấy cảnh vật xung quanh, cô liền ngây người, bởi vì cô đang ở trong một căn phòng giống như phòng thí nghiệm bỏ hoang.
Căn phòng không quá lớn, trên trần nhà treo một chùm đèn mờ, giữa phòng có một cái bàn inox đầy bụi bặm, vách tường có rất nhiều giá đỡ, trên giá để đầy bình thuỷ tinh đựng chất lỏng trong suốt. Bên trong những bình thuỷ tinh kia còn đựng vài thứ kỳ quái, thậm chí Bùi Oanh Oanh còn thấy cả tay người.
Cô lấy hết can đảm, thận trọng đến gần nhìn bình thuỷ tinh, sau khi phát hiện chỉ là đồ giả, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua khiến Bùi Oanh Oanh lúng túng chính là, toàn bộ căn phòng này, bất kể là nhãn dán trên bình thuỷ tinh hay là chữ viết trên tường, tất cả đều là tiếng Nhật.
Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ, thế này bảo cô giải đố kiểu gì đây?
Nhưng Bùi Oanh Oanh vẫn gắng sức tìm đầu mối để thoát ra khỏi gian phòng này. Cô quan sát một lượt, cửa phòng đã bị khoá, hẳn là cô cần tìm được chìa khoá phòng này.
Bùi Oanh Oanh lục lọi hơn mười phút thì ngoài cửa truyền đến giọng Mason, “Bùi Oanh Oanh, cô vẫn chưa ra được à?”
“Ở đây toàn là tiếng Nhật, tôi đọc không hiểu.” Bùi Oanh Oanh tiếp tục nhấc một chiếc bình thuỷ tinh trên giá lên, rốt cuộc cái chìa khoá kia bị giấu ở chỗ nào chứ?
“Bùi Oanh Oanh, mau ra cửa đi, tôi nhét chìa khoá qua khe cửa cho cô.” Mason nói.
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, không khỏi bước nhanh tới, “Tại sao anh lại có chìa khoá phòng này?”
“À… là chìa khoá phòng kia của tôi, nhưng cô cứ thử cầm xem có mở ra được không nào?”
Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn, quả nhiên có một chiếc chìa khoá nhỏ được nhét vào, tiếc là không mở ra được.
Mason thấy Bùi Oanh Oanh nói không mở được bèn nói với cô: “Chìa khoá của tôi được nhét vào khe hở giữa khung ảnh với tường, cô thử chú ý đến đồ vật nào đó rất đặc biệt lại dễ bị bỏ qua xem sao?”
Anh ta vừa nói xong, ngay lập tức Bùi Oanh Oanh nghĩ đến chiếc bình thuỷ tinh chứa bàn tay giả kia. Cô quay lại một lần nữa, nâng bình thuỷ tinh đó lên xem, nhìn trái nhìn phải, lại giơ bình lên cao, cô còn lần mò sờ xuống đáy bình, vừa sờ liền phát hiện điều khác thường.
Dường như đáy bình này có dính thứ gì đó, nhưng chỉ nhìn bằng mắt thường lại không thể nhận ra.
Bùi Oanh Oanh hơi ngạc nhiên về thiết kế này, vội cạy lấy đồ ở đáy bình.
Cạy xong thì thấy đó là một cây tăm. Cây tăm xỉa răng này trùng màu với thân bình cho nên cô mới không nhìn ra.
Cây tăm xỉa răng này dùng để làm gì?
Bùi Oanh Oanh chuyển tầm mắt lên mặt bàn.
Cuối cùng cô nhét tăm xỉa răng vào một lỗ nhỏ trên bàn, chìa khoá liền bắn ra ngoài. Bùi Oanh Oanh nhặt lấy chìa khoá rồi mang ra mở cửa.
Mason thấy cô đi ra thì lắc đầu, “Cô cũng chậm quá đấy, ở bên trong tận nửa tiếng.”
Bùi Oanh Oanh trừng anh ta, “Tôi không biết tiếng Nhật, ra được đã là giỏi lắm rồi.”
Mason ho khan hai tiếng, “Được rồi, tha cho cô, đi đi đi, nhanh đến cửa ải kế tiếp.” Vừa nói anh ta vừa dắt tay Bùi Oanh Oanh, trong nháy mắt ngón tay chạm nhau, Bùi Oanh Oanh chợt lùi lại một bước. Cô nghi ngờ nhìn đối phương, mà Mason lại nhìn cô đầy khó hiểu, “Sao vậy? Vẫn còn mấy vòng nữa cơ, chúng ta không nhanh lên là Quý Đường về khách sạn mất.”
Bùi Oanh Oanh đè cảm giác quái dị trong lòng xuống, “Tôi biết rồi, anh đi trước đi, tôi đi sau.”
Cửa ải phía sau khó hơn cửa ải đầu tiên, hơn nữa còn có cả NPC người thật, Mason bị bắt trói lên bàn thí nghiệm, yêu cầu Bùi Oanh Oanh phải mở được chiếc hộp trong vòng một phút, nếu không Mason sẽ bị đem ra làm vật thí nghiệm.
Bùi Oanh Oanh nghe nói vậy thì lặng lẽ ôm chặt cái hộp trong một phút.
Mason: “…”
Cửa ải cuối cùng là một hành lang dài, ra khỏi hành lang này thì coi như hoàn toàn thoát khỏi căn phòng.
Trên tường hành lang có một cơ quan, bên dưới là chiếc dây thừng rũ xuống, khi kéo dây thừng sẽ phát ra âm thanh.
“Có lẽ cái này liên quan đến âm nhạc?”
Bùi Oanh Oanh kéo thử, để mở cửa sẽ là bài hát nào đây?
Lúc cô đang thử, bỗng thấy Mason gọi tên mình.
“Bùi Oanh Oanh.”
Vừa dứt lời, đèn trong hành lang bị tắt.
Bùi Oanh Oanh cuống quýt, cô định xoay người hỏi Mason xem đã xảy ra chuyện gì thì thấy có một bóng đen tiến lại gần, tầm nhìn trong hành lang rất kém, nhưng cô vẫn thấy rõ bóng người là Mason.
Bùi Oanh Oanh lui về sau, “Anh… anh sao vậy?”
Cô nghe thấy tiếng hít thở của Mason trở nên nặng nề.
“Thật ra tôi có lời muốn nói với em, nhưng cảm thấy nếu như có ánh sáng, tôi sẽ không nói được nên lời.” Giọng Mason có chút kỳ lạ.
Bùi Oanh Oanh không hiểu suy nghĩ của Mason cho lắm, “Có lời gì mà nhất định phải nói bây giờ? Đợi ra ngoài được hãy nói, giải câu đố trước đã vì không còn sớm nữa rồi.”
“Không, có lẽ ra ngoài tôi lại không còn dũng khí nói ra nữa, thật ra…”
Nói đến đây, đột nhiên anh ta im bặt.
Bùi Oanh Oanh thở dài, lần mò sờ công tắc mở điện trên tường.
“Tách ——”
Đèn sáng.
Mason bật đèn, anh ta nhìn Bùi Oanh Oanh, sắc mặt ửng đỏ, “Em định khi nào mới nói thật?”
“Hả?” Bùi Oanh Oanh ngơ ngác nhìn anh ta, “Nói thật cái gì?”
Mason khẽ nâng cằm, nhìn Bùi Oanh Oanh bằng ánh mắt phức tạp, “Nói thật chuyện —— em thích tôi có phải không?”
Bùi Oanh Oanh ho khù khụ, thật sự thấy đối phương quá mức hoang đường, cô bụm miệng, mắt nheo lại. Tên Mason này bị điên à?
“Lần trước em hỏi tôi thích Quý Đường ở điểm nào, tôi nói thích gương mặt, em liền rất tức giận, em đang tức giận vì tôi không thích em đúng không? Thật ra thì trong khoảng thời gian này tôi đã cẩn thận nghĩ qua, mặc dù em không xinh đẹp bằng Quý Đường, nhưng Mason tôi cũng không hoàn toàn là một người chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong…”
“NGỪNG.” Bùi Oanh Oanh nghe không nổi nữa, cô bất đắc dĩ nhìn Mason, “Tôi không thích anh, đừng suy nghĩ nhiều như thế.”
Mason gật đầu, “Tôi hiểu, dù sao thì bây giờ tôi vẫn là anh rể trên danh nghĩa của em, mối quan hệ kích thích như vậy tôi cũng không tiếp nhận nổi, nên hôm nay tôi mới cố ý đưa em ra ngoài, chính là để cùng em nói rõ ràng.”
Bùi Oanh Oanh: “…”
“Nếu em nhất định phải thích tôi, không phải tôi không được thì tôi có thể cân nhắc đến việc chia tay với Quý Đường rồi đến với em, nhưng em phải cho tôi chút thời gian, tôi còn chưa biết nói sao với Quý Đường nữa. Haizz, lại nói, đều là tôi sai, nếu không phải do sức hút của tôi quá lớn thì cũng không đến nỗi để hai chị em các em cùng thích tôi, ai bảo tôi là Mason vạn người mê chứ?” Nói xong, Mason còn vô cùng ra vẻ mà vuốt tóc.
“Anh vẫn nên giải đố nhanh lên đi.” Hiện tại Bùi Oanh Oanh thật sự cảm thấy mình không nên ra ngoài với tên thần kinh này.
Dù gì thì Mason cũng là người trong giới âm nhạc nên cửa ải cuối cùng đã được anh ta giải ra.
Trước khi vào chơi bọn họ phải nộp điện thoại lên, sau khi ra ngoài, bỏ điện thoại ra nhìn thì đã là 6 giờ chiều, bọn họ chơi hơn 3 tiếng liền.
Bùi Oanh Oanh sợ Quý Đường đã về khách sạn, nhưng Mason trấn an cô, “Cô ấy còn chưa gọi điện cho chúng ta, hẳn là chưa trở về đâu.”
“Chị ấy từng gọi điện thoại cho anh sao?” Bùi Oanh Oanh hỏi.
Mason cứng đờ quay mặt đi, chọn cách từ chối trả lời vấn đề này.
***
Hai người vội vàng trở về khách sạn, vừa đến cửa thì cửa phòng Quý Đường mở ra. Cô ấy đã thay quần áo khác, có vẻ như vừa mới tắm xong, “Hai người về rồi à?”
Không hiểu sao Bùi Oanh Oanh lại thấy chột dạ, cô đã sớm quên mấy lời huênh hoang trước khi ra ngoài của mình, len lén nhìn Quý Đường, căn bản không dám nói câu nào.
Quý Đường đứng dựa bên cửa, khoanh tay trước ngực, đôi mắt xinh đẹp nhàn nhạt quét qua Bùi Oanh Oanh và Mason.
Mason ho khan một tiếng, “Buổi chiều ở khách sạn quá nhàm chán nên mới ra ngoài chơi, lại quên mất không để ý thời gian, xin lỗi.”
Ánh mắt Quý Đường chuyển sang Bùi Oanh Oanh vẫn không nói lời nào, đôi mắt hồ ly của cô ấy khẽ động, “Không sao, chỉ là bây giờ mà đi ngâm suối nước nóng thì đã muộn rồi, đã 8 giờ tối, để ngày mai đi vậy.”
Nói xong cô ấy trở về phòng, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Bùi Oanh Oanh nhìn cửa phòng Quý Đường đóng chặt, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Mason bỏ điện thoại ra nhìn, nghi hoặc nói: “Đã 8 giờ đâu nhỉ.”
Bùi Oanh Oanh cắn môi, đi về phòng mình.
Mason thấy thế thì vội đuổi theo, “Không đi ngâm suối nước nóng thì đi ăn đi, em muốn ăn gì? Đồ Tây hay là đồ Nhật?”
“Tôi không muốn ăn, cám ơn, anh tự ăn đi.” Bùi Oanh Oanh lấy thẻ phòng ra quẹt cửa.
Mason nhíu mày, mắt thấy Bùi Oanh Oanh sắp đóng cửa lại thì đưa tay ra chặn, “Bùi Oanh Oanh, em sao vậy?”
“Tôi không sao, anh bỏ tay ra.” Bùi Oanh Oanh nói.
“Tôi không buông, trừ phi em đi ăn với tôi.” Mason vừa nói xong thì thấy Bùi Oanh Oanh tức giận đóng mạnh cửa, anh ta sợ hết hồn, rụt tay về theo phản xạ.
Bùi Oanh Oanh nhốt Mason ở ngoài cửa xong liền ngồi xuống ghế salon ở bên cạnh. Cô ngẩn người nhìn đèn đóm bên ngoài cửa sổ, hiện giờ cô chỉ thấy mê mang, cô không rõ Quý Đường đang nghĩ gì, cũng không rõ bản thân mình đang nghĩ gì.
Cô sợ Quý Đường đến vậy sao?
Cô tự hỏi, nhưng không đưa ra được câu trả lời.
Mà Mason bị bỏ ngoài cửa đứng cau mày, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó, mấy phút sau, anh ta dứt khoát đi đến cửa phòng Quý Đường.
***
Đến 9 giờ Bùi Oanh Oanh bắt đầu đói bụng.
Cô đã tắm xong, mặc áo choàng tắm nằm trên giường. Buổi trưa cô cũng không ăn được bao nhiêu, cô không quen ăn đồ Nhật vì hầu như toàn đồ sống.
Bùi Oanh Oanh trở mình, mò điện thoại từ đống chăn ra, cô vào mạng nhưng không biết nên làm gì. Cô không thích chơi game, game duy nhất cô chơi là trò Happy Fun (***), còn mấy tin tức lá cải trên mạng cô cũng chẳng có hứng thú.
(***) Bê: Game này tên tiếng Trung là 开心消消乐, ảnh đây:
Cô lớn bằng này rồi, nhưng lại có rất ít bạn bè.
Trước kia khi còn học ở trường quý tộc, cô không thể chơi cùng với những người ở đó, không biết tại sao, dù mới đầu vẫn có người chơi với cô, nhưng về sau dần dần không thân thiết nữa.
Lúc Bùi Oanh Oanh đang nhàm chán chơi trò Happy Fun thì điện thoại có tin nhắn.
“Đến phòng tôi.”
Người nhắn là Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh nhìn chằm chằm vào tin nhắn hồi lâu, mím môi, tắt tin nhắn đi rồi lại mở ra. Năm phút sau, cô vẫn bò dậy, thay quần áo đi sang phòng Quý Đường.
Cô vừa mới gõ cửa thì cửa phòng Quý Đường mở ra.
Quý Đường đứng đó, nghiêng người nhường chỗ cho Bùi Oanh Oanh, “Vào đi, tôi bảo khách sạn mang đồ ăn lên rồi, em đang đói.”
Cô ấy dùng câu khẳng định.
Bùi Oanh Oanh đi vào, Quý Đường đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, Bùi Oanh Oanh liền giật mình, không tự chủ được mà liếc nhìn Quý Đường, nhưng biểu tình của Quý Đường hết sức bình tĩnh, đóng cửa xong thì đi vào phòng trước.
Phòng của cả ba người đều là phòng suite, bố cục không khác nhau cho lắm.
(****) Bê: Phòng suit này Bê đã từng chú thích rồi, đây là loại phòng khép kín có ít nhất hai gian trở lên, bao gồm tổ hợp phòng ngủ, phòng vệ sinh và phòng khách riêng biệt. Diện tích tối thiểu từ 60m2 đến 120m2. Xem hình thì mọi người chịu khó quay về chương 2 nha, Bê lười chèn hình quá.
Bùi Oanh Oanh đi theo Quý Đường vào phòng khách, nhìn thấy trên bàn có đặt đồ ăn, là món Trung, Bùi Oanh Oanh nhìn sơ qua, đều là món cô thích ăn.
“Ngồi đi, tôi còn chút chuyện phải làm, em cứ ăn một mình.” Nói xong Quý Đường đi thẳng vào phòng ngủ, thậm chí còn đóng cửa lại.
Bùi Oanh Oanh ngơ ngác, một lát sau, cô mới đi đến ngồi xuống bàn.
Cô đã quen ăn cơm một mình, chẳng qua bình thường nếu như có Quý Đường ở cạnh, cô ấy sẽ ngồi ở bên cạnh, uống chút gì đó bồi cô.
Cơm nước xong Bùi Oanh Oanh thu dọn bát đũa, Quý Đường vẫn còn ở trong phòng, cô do dự nhìn cửa phòng Quý Đường, ngẫm nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn trực tiếp rời đi.
Nhưng vừa ra khỏi phòng Quý Đường, cô lại nhìn thấy Mason.
Mason đang xách túi đứng trước cửa phòng Bùi Oanh Oanh, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị gõ cửa.
Vì tiếng mở cửa của Bùi Oanh Oanh, Mason nghiêng đầu nhìn về phía bên này, vừa thấy là Bùi Oanh Oanh, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc, “Sao em lại ở phòng Quý Đường?”
“Tôi tới ăn cơm, anh có chuyện gì không?” Bùi Oanh Oanh nhìn chiếc túi Mason xách theo.
Mason giấu túi ra sau lưng, vẻ mặt lúng túng, “Không có gì, tôi về phòng đây.” Rồi vội vã đi về phòng mình, khi đi ngang qua người Bùi Oanh Oanh, túi giấu sau lưng anh ta bị Bùi Oanh Oanh nhìn thấy.
Bùi Oanh Oanh nhìn thoáng qua, nhận ra thứ Mason nhét trong túi là đồ ăn.
Bên trên cùng là một miếng bánh kem.
Màu hồng.
Anh ta mua rồi gọi mình ăn chung sao?
Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên, mà Mason thì vừa đi đến cửa phòng mình lại lộn trở lại, anh ta nhìn thẳng vào Bùi Oanh Oanh, cứ như đang đưa ra một quyết định trọng đại nào đó, mãi sau mới cứng rắn bỏ lại hai chữ —— “Cho em!”
Anh ta nhét túi vào tay Bùi Oanh Oanh.
Dứt lời, anh ta sải bước nhanh về phía thang máy.
Bùi Oanh Oanh gọi mà anh ta cũng không quay đầu lại.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn túi đồ ăn trong tay, nhớ đến những lời Mason nói với mình lúc ở trong căn phòng trốn thoát. Khi đó cô chỉ nghĩ Mason lại lên cơn điên thôi, nhưng bây giờ xem ra, cũng có thể không phải do lên cơn điên.
Anh ta sẽ không thật sự cho rằng cô thích anh ta chứ? Thế nên mới cố ý mua đồ ăn cho cô?
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, đành xách túi đồ ăn về phòng.
Một đêm này, Bùi Oanh Oanh ngủ không yên.
Nửa đêm cô tỉnh lại rất nhiều lần, dường như cô mơ rất nhiều, nhưng mở mắt ra lại hoàn toàn không nhớ chút gì.
***
Ngày hôm sau, Mason tới gõ cửa gọi cô dậy.
Lúc Bùi Oanh Oanh và Mason đến nhà ăn khách sạn thì Quý Đường đã ở đó.
Cô ấy đang ngồi bên cửa sổ, nhưng không phải một mình.
Đối diện Quý Đường còn có một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, người đàn ông kia đang cười nói với Quý Đường, mà tựa như Quý Đường không thích trò chuyện với hắn, cô ấy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tỏ vẻ nhàm chán.
Mason thấy vậy thì bước nhanh đến, anh ta đứng trước bàn Quý Đường, nhìn người đàn ông ngoại quốc nói: “Ngài đang ngồi chỗ của tôi đó thưa tiên sinh.”
Người đàn ông ngoại quốc đó liếc Mason, sau đó cất giọng khinh miệt: “Anh đi đi, vị mỹ nữ này không phải là người anh có thể chiếm được.”
Bùi Oanh Oanh cũng đi tới, nghe được lời người ngoại quốc nói thì hơi tức giận, cô ngồi xuống cạnh Quý Đường, giận dữ trợn mắt nhìn người ngoại quốc kia.
Người đàn ông ngoại quốc thấy Bùi Oanh Oanh thì hơi sửng sốt, sau đó sáng mắt lên, nói thẳng thừng: “Em thật xinh đẹp, giống như trẻ con vậy.”
Quý Đường nghe thấy, đảo mắt liếc người đàn ông ngoại quốc.
Nhưng người đàn ông ngoại quốc lại không hề để ý, tầm mắt hắn đang dán chặt lên người Bùi Oanh Oanh.
Mason càng thêm tức giận, anh ta không ngờ tên đàn ông ngoại quốc này lại là đồ không biết xấu hổ như thế, vừa thích Quý Đường, giờ lại để mắt đến Bùi Oanh Oanh.
“Vị tiên sinh này, nếu như anh còn cố tình ngồi đây, tôi e là sẽ phải mời an ninh tới.” Mason lạnh lùng nói, đã vậy còn vặn vặn cổ tay như chuẩn bị muốn so tài với người đàn ông ngoại quốc này.
Trái lại người đàn ông ngoại quốc càng thêm khinh thường Mason, không thèm coi lời anh ta ra gì. Khi Mason đang muốn động thủ thì Quý Đường lên tiếng, khẩu âm tiếng Anh của cô ấy vô cùng bay bổng, mang theo vẻ lười biếng, “Quý ngài, ngài đang chắn mất tầm mắt của tôi đấy.”
Mắt cô ấy khẽ nhướn lên, đẹp không thể tả.
Rõ ràng là người đàn ông ngoại quốc kia sững sờ, nhưng lại đứng dậy rời đi ngay, chỉ là trước khi đi còn thả lại một tấm danh thiếp, rồi nháy nháy mắt với Quý Đường.
Quý Đường cười cười, vươn ngón tay thon dài cầm danh thiếp lên, vứt vào thùng rác ngay trước mặt người đàn ông ngoại quốc.
Hành động của cô ấy như nước chảy mây trôi, còn người đàn ông ngoại quốc thì đơ người, mặt đỏ lên, bỏ đi không nói một lời.
Mason bực tức ngồi xuống, một mực nhìn chằm chằm người đàn ông ngoại quốc kia cho đến tận khi đối phương ra khỏi nhà ăn.
Ăn sáng xong, Quý Đường hỏi hôm nay Mason có dự định gì không.
“Anh làm gì cũng được.” Mason nói.
Quý Đường nhìn Bùi Oanh Oanh, Bùi Oanh Oanh vội đáp: “Em cũng thế.”
“Vậy bây giờ đến suối nước nóng đi.” Quý Đường thủng thẳng.
***
Đường đến suối nước nóng xa hơn so với tưởng tượng của Bùi Oanh Oanh, buổi trưa bọn họ mới đến được chân núi khu suối nước nóng, chủ khu suối nước nóng tự mình lái xe đến chân núi đón bọn họ.
Chủ khu suối nước nóng là một người phụ nữ nhìn rất dịu dàng, ước chừng bốn mươi tuổi, gương mặt được trang điểm tinh xảo.
“Đợi mãi không thấy Quý tiểu thư đến, tôi còn đang nghĩ không biết năm nay Quý tiểu thư đến lúc nào. Nhìn xem kìa, quả nhiên qua mười năm Quý tiểu thư vẫn xinh đẹp như xưa.” Bà chủ hoà nhã nói.
Quý Đường cười đáp lại, “Bà chủ khách sáo rồi.”
Vì Quý Đường muốn tới nên bà chủ lùi toàn bộ đơn đặt phòng lại, cả một khu suối nước nóng lớn như vậy mà chỉ có ba người Quý Đường là khách.
Khu suối nước nóng này có ba dãy, hai dãy là nhà khách, đằng sau là suối nước nóng được quây lại bằng tường trắng.
Suối nước nóng ở đây chia làm nhiều ngăn, có khu tắm một mình, cũng có khu tắm tình nhân, còn có cả khu tắm gia đình.
Bùi Oanh Oanh cởi giày đi theo Quý Đường vào trong, bà chủ đã chuẩn bị phòng cho bọn họ, trong phòng cất áo choàng tắm.
Áo choàng tắm của Bùi Oanh Oanh là một kiện áo hồng hình hoa anh đào, cô vào tắm rửa trước rồi mới choàng áo tắm, đi guốc gỗ xuống tầng một. Cô đến nơi thì Mason đã ở đó, áo choàng tắm của anh ta màu đen.
Mason vốn cao, mặc áo choàng tắm kiểu Nhật trông lại càng cao hơn, anh ta vốn đang ngẩn người nhìn chằm chằm cây cối trong sân, vừa nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại, ngay lập tức ngây người, kinh ngạc nhìn Bùi Oanh Oanh.
Ánh mắt của anh ta quá mức trắng trợn, không hề che giấu.
Bùi Oanh Oanh tức giận quay mặt đi, đúng lúc này phía sau lại một lần nữa vang lên tiếng guốc gỗ.
Là Quý Đường.
Quý Đường vén toàn bộ mái tóc dài lên, để lộ ra cần cổ thon dài trắng lạnh. Cô ấy mặc áo choàng tắm màu đỏ thẫm, chậm rãi bước tới khiến Bùi Oanh Oanh hoảng hốt, suýt chút nữa đã lầm tưởng Quý Đường là yêu nữ giữa núi rừng. Mắt cá chân tinh tế của cô ấy như đang phát sáng dưới vạt áo choàng, tựa như còn toả ra hương hoa hồng theo từng bước chân.
Bây giờ lại đến lượt Bùi Oanh Oanh nhìn đến ngẩn người, mãi đến khi Quý Đường đi đến bên cạnh cô, bật cười thành tiếng, cô mới kịp phản ứng, xấu hổ cúi đầu xuống thật nhanh.
Bà chủ đưa bọn họ đến hai ngăn suối nước nóng riêng biệt.
Mason ở một mình một chỗ, hai người Quý Đường và Bùi Oanh Oanh tắm chung một chỗ.
Bùi Oanh Oanh chưa từng ngâm suối nước nóng, trông thấy Quý Đường cởi áo choàng tắm ra xuống nước thì vẻ mặt hơi cứng đờ, còn Quý Đường thì cứ chầm chậm bước xuống nước.
Bùi Oanh Oanh rối rắm hồi lâu mới đỏ mặt cởi áo choàng tắm ra. Cũng may là khi cô cởi đồ, Quý Đường không hề quay đầu lại.
Bùi Oanh Oanh cởi xong liền vội vàng chui vào suối nước nóng.
Bùi Oanh Oanh nghiêm chỉnh ngâm nước nóng, tầm mắt không dám nhìn sang phía Quý Đường bên kia, cô dè dặt dựa vào tường nhấm nháp ly rượu gạo.
Nước nóng bỏng, mùa đông đến đây quả là vô cùng thoải mái. Bùi Oanh Oanh khoan khoái nheo mắt, sau đó hình như cô ngủ quên mất, đến khi tỉnh lại thì chỉ còn một mình cô ngâm suối nước nóng, Quý Đường đã không còn ở đây.
Bùi Oanh Oanh nhìn sắc trời, nhanh chóng chui ra khỏi nước, cô chạy vào buồng tắm xả vòi sen, lại mặc áo choàng tắm vào rồi mới đi ra ngoài. Đi đến phòng khách ở tầng một, Bùi Oanh Oanh nhìn thấy Quý Đường.
Quý Đường và bà chủ đang ngồi đối diện nhau, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ đặt nước trà, hai người bọn họ đang trò chuyện bằng tiếng Nhật, Bùi Oanh Oanh nghe không hiểu.
Không biết bà chủ nói cái gì, Quý Đường cười khẽ một tiếng, đầu hơi cúi xuống, gương mặt trông nghiêng tạo thành một đường cong duyên dáng.
Bà chủ phát hiện ra Bùi Oanh Oanh đứng đằng sau thì đứng dậy chào hỏi bằng tiếng Anh. Lúc này Quý Đường mới quay lại nhìn cô, dáng vẻ cô ấy lười biếng, có chút giống với động vật sau khi ăn no, vừa lười biếng vừa mang theo một chút thoả mãn.
“Ngâm mình xong rồi?” Quý Đường hỏi.
Bùi Oanh Oanh gật đầu, đi đến ngồi xuống cạnh Quý Đường, cô mỉm cười ngượng ngùng với bà chủ rồi quay sang hỏi Quý Đường, “Chị, Mason còn chưa xong sao?”
“Cậu ta hả, ra từ sớm rồi, đang ở trong phòng gọi điện thoại.” Quý Đường nói, “Có lẽ cậu ta phải rời Nhật Bản trước.”
Thế thì tốt quá.
Bùi Oanh Oanh nghĩ.
“Lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo, ở đây có rất nhiều món ngon, em còn chưa được ăn món ăn vặt Nhật Bản chính gốc đâu.”
Bọn họ đang nói chuyện thì Mason đi xuống lầu, anh ta đã thay lại bộ đồ lúc đến đây, biểu tình nghiêm trọng, “Xin lỗi, tôi có chuyện phải đi trước.”
Bà chủ đứng lên nói sẽ đưa Mason xuống núi.
Mason cám ơn rồi chuyển tầm mắt lên người Bùi Oanh Oanh.
“Tôi đi đây.” Anh ta nói.
Bùi Oanh Oanh thấy Mason cứ nhìn mình chằm chằm thì hết sức khó xử, cô nghiêng mặt đi, Mason thấy vậy thì cười một tiếng, anh ta sải bước rời đi.
Bà chủ đưa Mason đi, khu suối nước nóng này ngoài nhân viên ra liền chỉ còn lại mỗi Quý Đường và Bùi Oanh Oanh.
Cũng vì hành động vừa rồi của Mason mà Bùi Oanh Oanh hơi lúng túng, cô cúi đầu nhưng vẫn ngửi được mùi hương trên người Quý Đường.
Hôm nay hương hoa hồng trên người cô ấy có vẻ tương đối nồng.
Giọng Quý Đường vang lên bên tai Bùi Oanh Oanh, “Oanh Oanh, tôi muốn cắn em.”
Âm thanh trầm khàn mờ ám.
Bùi Oanh Oanh run khẽ, ngẩng phắt đầu lên nhìn Quý Đường. Đôi mắt Quý Đường xinh đẹp như đá quý màu đen, đang nóng bỏng nhìn thẳng vào cô.
“Không… không được.” Bùi Oanh Oanh bịt kín cổ mình, ấp a ấp úng nói, “Không thể cắn.”
Quý Đường yên lặng chớp mắt, tựa hồ hơi tiếc nuối, cuối cùng đành ngồi lại nghiêm chỉnh.
***
Buổi tối ba ngày sau, Bùi Oanh Oanh trở lại thành phố A.
Vì ngày mai sẽ công bố kết quả thi chung, nên trước khi ngủ Bùi Oanh Oanh vẫn còn suy nghĩ không biết điểm của mình có tệ lắm không, dù sao thì lúc đi thi tình trạng sức khoẻ của cô quá kém.
Nhưng ngày hôm sau, kết quả thi chung còn chưa có mà scandal của cô và Mason đã xuất hiện trước.
Tin này lặng lẽ leo lên hot search lúc nửa đêm, cái tên cũng được đặt vô cùng gây sốc ——
“Mason xác nhận yêu đương?”
Nội dung trong bài càng thêm sốc óc.
“Mason cùng bạn gái ngoài giới giải trí trong vụ scandal trước đây du lịch Nhật Bản, lãng mạn tỏ tình trong phòng tối.”
Bên dưới đính kèm một bức ảnh.
Mason đứng phía sau Bùi Oanh Oanh, nhìn hai tay như đang ôm eo cô, mà Bùi Oanh Oanh thì cúi đầu xuống đất giống thẹn thùng.
Tình huống thật sự trong bức ảnh này đó là Bùi Oanh Oanh phát hiện thấy trên đất có đầu mối, còn Mason thì đang nhìn chữ trên tường, tay anh ta chuẩn bị nâng lên xé tờ giấy xuống.
Nhưng quả thật bức ảnh này rất mập mờ, còn kết hợp với cách che mắt dân tình của giới truyền thông. Nếu Bùi Oanh Oanh không phải người trong cuộc thì chỉ sợ là cũng tin ngay.
Bùi Oanh Oanh luống cuống ngồi trên giường, bây giờ đầu óc cô trống rỗng.
Bức ảnh là giả, nhưng đúng là cô có ra ngoài chơi riêng với Mason, hơn nữa Quý Đường còn không biết chuyện.
Cô nên làm gì đây?
Lần đầu tiên Bùi Oanh Oanh cảm thấy mình thật không biết xấu hổ.
Đáng lẽ ra cô không nên tiếp xúc quá nhiều với Mason, lần trước thì cùng đến bờ biển, lần này lại cùng anh ta đi chơi trò căn phòng trốn thoát, liệu Quý Đường có hiểu lầm hai người bọn họ không? Nếu cô ấy hiểu lầm, cô nên làm gì?
Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn xung quanh, Quý Đường sẽ không tức giận rồi đuổi mình đi chứ?
Khi Bùi Oanh Oanh vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, chuông điện thoại của cô reo vang.
Một dãy số mà cô chưa từng thấy.
“A lô?” Bùi Oanh Oanh dè dặt nhấc máy.
“Bùi Oanh Oanh.” Là giọng Mason, “Em đọc được tin chưa?”
Bùi Oanh Oanh cắn môi, cực kỳ không vui nói: “Anh có thể ép tin tức xuống không? Tôi không muốn Quý Đường hiểu lầm.”
Mason trầm mặc giây lát, bất chợt cao giọng, “Không phải hiểu lầm, đó chính là sự thật, trong khu trò chơi em đã thừa nhận thích tôi rồi, bây giờ tôi nói cho em biết, tôi đồng ý với em, Bùi Oanh Oanh, hiện tại em chính là bạn gái của Mason tôi! Em vớ được bảo vật đó, em có biết không hả?!”
Bùi Oanh Oanh trợn tròn mắt, cô không dám tin vào những lời mình vừa nghe được. Cô còn chưa kịp đáp lời thì điện thoại trong tay cô bị người khác đoạt đi. Bùi Oanh Oanh ngẩn ra, đưa mắt nhìn người vừa lấy điện thoại của mình.
Quý Đường nhận điện thoại, dường như Mason ở đầu dây bên kia vẫn còn đang nói mấy lời điên khùng, cô ấy cười khẽ, gọi tên Mason.
“Mason.”
Mason im bặt, mãi sau mới nói, “Quý Đường, sao em lại nghe cuộc điện thoại này?”
Quý Đường xoay người ngồi xuống giường Bùi Oanh Oanh, cô ấy ung dung nói: “Hẳn là tôi nên hỏi cậu mới đúng, tại sao bạn trai tôi lại đi bày tỏ tình cảm với em gái tôi thế này nhỉ? Cậu có nên cho tôi một lời giải thích không?”
“Quý Đường, em đâu có thích anh, hai chúng ta cần gì phải tiếp tục dây dưa.” Mason đáp.
Quý Đường nghiêng đầu nhìn Bùi Oanh Oanh, dùng ngón tay nâng cằm Bùi Oanh Oanh lên, “Ý của cậu là?”
“Chúng ta chia tay đi.” Mason nói.
Quý Đường nhếch bờ môi đỏ mọng, nở một nụ cười hết sức diễm lệ, “Tôi đồng ý.”
Cô ấy cúp điện thoại.
Bùi Oanh Oanh mím môi nhìn Quý Đường, cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, không biết phải đối mặt với Quý Đường ra sao.
Trái ngược với Bùi Oanh Oanh đang sợ hãi bất an, đầu ngón tay Quý Đường khẽ cọ cọ lên cằm Bùi Oanh Oanh, còn dùng tiếng Pháp nói một câu.
“Em là báu vật của tôi.”
Giọng cô ấy lười biếng ái muội, giống hệt như xuân dược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.