Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái
Chương 24
Đông Thi Nương
28/01/2022
Quý Đường và Mason chia tay.
Hai người nhanh chóng yêu đương, lại nhanh chóng tách ra, thời gian tổng cộng chỉ có hơn một tháng.
“Chị, em xin lỗi.” Bùi Oanh Oanh cúi đầu, cô cảm thấy mình đã làm ảnh hưởng đến tình yêu của Quý Đường và Mason. Mặc dù cô nghĩ Quý Đường với Mason chẳng xứng đôi tẹo nào.
Quý Đường thu tay về, ánh mắt cô ấy mang theo vẻ thương cảm, chỉ là Bùi Oanh Oanh không nhìn thấy.
“Bé ngốc, chuyện của tôi với Mason thì sao có thể trách em được, cứ yên tâm, tôi sẽ cho người đè tin tức xuống, ngay sáng ngày mai thôi, trên mạng sẽ không còn bất cứ một bức ảnh nào của em.”
Bùi Oanh Oanh không thể đi học, cô Nhan gửi tin nhắn thông báo xếp hạng cho cô.
Kết quả thi của cô không tốt không xấu, đứng trong top 500 của toàn thành phố A.
Tống Đan cũng nhắn tin cho cô, nói rằng cô ấy đứng top 10 toàn thành phố nên muốn mời Bùi Oanh Oanh ăn cơm, hẹn luôn vào tối nay.
Bùi Oanh Oanh suy nghĩ chốc lát, vẫn quyết định tới chúc mừng Tống Đan thi tốt.
Đứng top 10 toàn thành phố là đã đủ tiêu chuẩn được tuyển thẳng rồi.
Buổi chiều, Tống Đan gửi địa chỉ ăn cơm cho Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh mặc áo nhung trắng, quần jean đen đi ra ngoài. Dì Tuệ tự mình đưa cô lên xe, thấy cô mặc không đủ nhiều lại cưỡng ép quàng thêm cho cô một chiếc khăn quàng cổ, “Buổi tối rất lạnh, con nít nhà nào cũng không được phép mặc ít như vậy.”
Bùi Oanh Oanh cúi nhìn chiếc khăn quàng trên cổ mình, mùi hương trên khăn này, hình như là của Quý Đường.
“Dì Tuệ, đây là khăn của chị sao?”
“Đúng, cô ấy đánh rơi ở phòng khách, tôi nhìn thấy nên mang đến đây, vào trong phòng ăn rồi cô mới được cởi khăn quàng đó.” Dì Tuệ nói xong lại sờ tay Bùi Oanh Oanh, xác nhận không lạnh mới để cho cô đi.
Trái lại Bùi Oanh Oanh bị chính tay của dì Tuệ làm đông cứng.
Tay dì Tuệ và tay Quý Đường có một điểm chung là, cả hai đều lạnh như băng.
***
Nơi Tống Đan hẹn nằm ở trung tâm thành phố, là một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc.
Bùi Oanh Oanh vừa xuống xe đã bị người ôm lấy. Không biết Tống Đan từ đâu vọt ra, ôm chầm lấy Bùi Oanh Oanh, cười đến hai mắt cong cong, “Oanh Oanh, rốt cuộc thì cậu đã tới.” Cô ấy lại cúi đầu chào hỏi với tài xế Đỗ ngồi trong xe, “Chào chú ạ.”
Tài xế Đỗ gật đầu rồi nhìn Bùi Oanh Oanh, “Nhị tiểu thư, 9 giờ tôi sẽ đến đón cô.”
“Vâng.”
Bùi Oanh Oanh cùng Tống Đan đi vào trong nhà hàng thịt nướng, có vẻ như nhà hàng này làm ăn rất tốt, Tống Đan đã lấy số rồi mà vẫn còn phải chờ một lát.
Khi ngồi ở dãy ghế ngang ngoài phòng ăn, Tống Đan dựa vào người Bùi Oanh Oanh, dường như vì chuyện kết quả thi nên cô ấy rất vui vẻ, từ lúc nhìn thấy Bùi Oanh Oanh đến giờ nụ cười luôn thường trực trên môi.
“Chúc mừng cậu, Tống Đan.” Bùi Oanh Oanh cũng thấy vui thay Tống Đan, “Có mấy trường nhận tuyển thẳng đó, cậu sẽ chọn trường nào?”
Nhắc đến việc này, ánh mắt Tống Đan trở nên ảm đạm, “Mình muốn học Y, nhưng học phí của đại học Y lại quá cao.”
Thành tích của Tống Đan rất tốt, hiện tại cô ấy vào trường cấp ba này, nguyên nhân chủ yếu là do trường học miễn toàn bộ học phí cho cô ấy, hơn nữa hàng năm còn có cả học bổng.
Lần này vì cô ấy vào top 10 toàn thành phố nên trường học thưởng cô ấy năm trăm đồng, cô ấy mới có tiền mời Bùi Oanh Oanh ăn cơm.
Bùi Oanh Oanh nghe cô ấy nói thì không khỏi hỏi: “Học phí trường Y khoảng bao nhiêu?”
“Chắc cũng phải đến mười nghìn.” Tống Đan thở dài.
Mười nghìn…
Tuy Bùi Oanh Oanh không thiếu thứ gì, nhưng trên người cô cũng không có tiền. Từ nhỏ đến lớn cô chẳng có nhu cầu nào, vì những thứ người khác có thì cô đều có, còn người khác không có, cô vẫn có.
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, cô biết gia cảnh nhà Tống Đan không tốt lắm, cô muốn giúp đối phương một tay.
…
Về đến nhà, Bùi Oanh Oanh liền hỏi dì Tuệ, “Dì Tuệ, chị có nhà không vậy?”
Dì Tuệ hơi ngạc nhiên nhìn Bùi Oanh Oanh, vì rất ít khi cô hỏi hành tung của Quý Đường, “Cô ấy ở thư phòng tại nhà chính, Nhị tiểu thư có thể đến đó tìm cô ấy. Đúng rồi, tiện thể bưng ly cà phê này lên giúp tôi.”
Bùi Oanh Oanh nhận lấy ly cà phê dì Tuệ đưa, rón rén bước lên tầng hai của nhà chính. Đi đến cửa thư phòng, cô cúi đầu nhìn quần áo của mình rồi mới gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong truyền đến giọng Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh mở cửa, lại nói, đây là lần đầu tiên cô đi vào thư phòng của Quý Đường, vừa bước vào, cô liền bị căn phòng toàn sách làm cho choáng ngợp.
Vách tường bốn bề trong phòng đều là sách, chính giữa phòng trải một tấm thảm, Quý Đường đang ngồi trên thảm, cô ấy mặc bộ đồ ngủ lụa màu xanh đen, mái tóc dài được cô ấy tiện tay vén lên, cả người nhìn qua hết sức lười biếng.
Căn phòng này ngay cả bàn cũng không có.
Bùi Oanh Oanh ngơ ngác đi vào, thậm chí cô còn không biết đặt cà phê trong tay xuống đâu.
Quý Đường ngẩng đầu khỏi trang sách, khi thấy là Bùi Oanh Oanh thì trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, cô ấy nhướn mày, tỏ ý bảo Bùi Oanh Oanh đi tới.
Bùi Oanh Oanh bước đến, cô ấy bèn vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Bùi Oanh Oanh bưng cà phê, có chút do dự.
“Chị, phải đặt cà phê này ở đâu?”
Quý Đường đưa tay ra, Bùi Oanh Oanh vội vàng cởi giày tiến vào thảm, đưa cà phê tới.
Quý Đường nhận lấy cà phê rồi xoay người đặt xuống đất, lại một lần nữa vỗ sang chỗ bên cạnh. Bùi Oanh Oanh nghĩ mình có chuyện muốn nhờ nên khẽ cắn răng, ngồi xuống cạnh Quý Đường.
Vừa mới ngồi xuống, cô liền bị ôm.
Chóp mũi Quý Đường cọ lên mặt cô, giọng nói mang theo chút trêu chọc, “Hôm nay Oanh Oanh có mùi thịt nướng.”
Mặt Bùi Oanh Oanh lập tức đỏ bừng, lúng túng tránh đi, 囧 đến độ không biết nói gì cho phải.
Cũng may Quý Đường chỉ nói đùa một câu rồi ngẩng đầu lên, một lần nữa chuyển tầm mắt vào trang sách. Bùi Oanh Oanh len lén nhìn, tất cả đều là tiếng Nhật, cô đọc không hiểu.
“Chị.” Bùi Oanh Oanh cân nhắc hồi lâu mới mở miệng.
“Ừ?”
“Em có một người bạn học, thành tích của cậu ấy rất tốt, chẳng qua gia cảnh không tốt lắm, lần này cậu ấy đạt top 10 toàn thành phố, cậu ấy muốn học đại học Y nhưng học phí ở đại học Y lại quá cao.” Nói xong Bùi Oanh Oanh liền cúi thấp đầu. Thật ra cô tự thấy hành động này không tốt lắm, dù sao thì tiền Quý Đường kiếm được là của Quý Đường, cô ấy không có nghĩa vụ phải mang đi tài trợ bạn học của cô, nhưng mà tối nay khi nghe Tống Đan nói đến mơ ước của cô ấy, nhớ đến ánh mắt lấp lánh kia, cô liền rất muốn giúp cô ấy một tay.
Cô nghĩ, nếu như có người nguyện ý trợ giúp mình hoàn thành ước mơ, vậy nhất định mình cũng sẽ cực kỳ vui vẻ, chỉ là chẳng có ai từng hỏi qua ước mơ của cô là gì.
Quý Đường nghe Bùi Oanh Oanh nói xong thì quay đầu nhìn cô, tầm mắt cô ấy chuyển từ gương mặt Bùi Oanh Oanh đến bờ môi cô, đôi môi phấn nộn, mang theo sắc hoa anh đào.
“Em muốn tôi giúp bạn em?” Quý Đường hỏi.
Bùi Oanh Oanh gật đầu.
Quý Đường cười khẽ một tiếng rồi đặt sách trong tay xuống, quay lại nắm lấy cằm Bùi Oanh Oanh, cô ấy cưỡng ép đối phương nhìn mình, nhếch đôi môi đỏ mọng, “Đây là lần đầu tiên em chủ động yêu cầu, thế nhưng lại là xin thay cho người khác. Oanh Oanh, chính em không có điều em muốn làm sao? Chỉ cần em muốn, tôi đều có thể cho em.”
Bùi Oanh Oanh nhìn vào mắt Quý Đường.
Đôi mắt kia đẹp vô cùng, phản chiếu gương mặt cô.
“Em… em không có mong muốn gì cả.”
Bùi Oanh Oanh vừa mới nói xong, Quý Đường chợt đè ngã cô xuống thảm. Quý Đường nhìn cô từ trên cao, ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm, “Oanh Oanh của tôi đang nói dối kìa, ánh mắt em nói cho tôi biết, em thực sự mong muốn thứ gì đó, nhưng em cảm thấy tôi sẽ không đồng ý, cho nên không muốn nói ra, đúng không?”
Bùi Oanh Oanh cứng đờ, thật lâu sau mới nghiêng mặt đi, “Em không muốn gì cả.”
Quý Đường híp mắt, đầu ngón tay cô ấy lướt từ khoé mắt đến bờ môi Bùi Oanh Oanh, “Được rồi, tuy nhiên Oanh Oanh muốn tôi giúp đỡ, có phải cũng nên đền đáp cái gì không? Trên đời đâu có bữa trưa nào là miễn phí?”
Đúng, cho đến bây giờ vốn đâu có bữa trưa miễn phí.
Bùi Oanh Oanh chậm rãi quay lại nhìn Quý Đường, gương mặt trước mắt cô đẹp đến nỗi không có lấy dù chỉ một tỳ vết, bất kể nhìn bao nhiêu lần, Bùi Oanh Oanh vẫn luôn thấy tươi đẹp, vẻ đẹp của Quý Đường tựa như đã vượt qua giới hạn nam nữ, dù là nam hay nữ thì cũng đều bị cô ấy hấp dẫn.
Tại sao Quý Đường phải nuôi cô?
Bùi Oanh Oanh không quên việc Quý Đường chọn mình trong số bảy người Bùi Oanh Oanh.
Khi ấy có một cô gái còn nói cô may mắn.
Quý Đường là nhà từ thiện sao?
Hiển nhiên cô ấy không phải.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Cằm Bùi Oanh Oanh truyền đến cảm giác hơi đau, là Quý Đường bóp. Cô ấy tựa hồ không hài lòng khi Bùi Oanh Oanh nhìn mình mà trong đầu lại nghĩ đến những chuyện khác, ánh mắt lộ vẻ không vui.
Bùi Oanh Oanh mím môi, to gan hỏi ra một vấn đề.
“Chị, tại sao ban đầu chị lại chọn em?”
Rõ ràng là có bảy cô gái, tại sao lại cố ý chọn cô?
“Bởi vì em là người duy nhất trong bảy cô gái không dám nhìn tôi.” Quý Đường trả lời.
Bùi Oanh Oanh ngẩn người, chỉ vì lý do này?
Quý Đường bỗng bật cười, cô ấy hơi cúi đầu, ghé vào nói nhỏ bên tai Bùi Oanh Oanh: “Dĩ nhiên còn một nguyên nhân khác, vì em…”
Mấy lời phía sau mập mờ không rõ, nhưng mặt Bùi Oanh Oanh lập tức đỏ lựng, cô tức giận muốn đẩy đối phương ra, lại bị Quý Đường dễ dàng bắt được tay.
Quý Đường nắm cổ tay Bùi Oanh Oanh, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Khoé mắt cô ấy hẹp dài, cả người tràn đầy yêu mị, “Chuyện giúp bạn học của em, tôi đồng ý. Nhưng Oanh Oanh phải nhớ kỹ là em còn nợ tôi, lần sau tôi sẽ đòi lại.”
Cô ấy buông Bùi Oanh Oanh ra.
***
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh vừa đến trường thì Tống Đan đã kích động nắm lấy tay cô, “Oanh Oanh, cậu biết không? Cô Nhan nói có một mạnh thường quân đồng ý tài trợ cho top 10 trường ta học lên đại học. Mình có thể học đại học miễn phí rồi!”
“Chúc mừng cậu, Tống Đan.” Bùi Oanh Oanh nở nụ cười chân thành.
Đúng lúc này, một nữ sinh ngồi phía sau hai người chợt nói.
“Bùi Oanh Oanh, hẳn là cũng nên chúc mừng cậu nhỉ, mấy ngày trước cậu với Mason sang Nhật chơi có vui không?”
Bùi Oanh Oanh kinh ngạc nhìn nữ sinh ngồi phía sau mình, cô hiếm khi giao tiếp với đối phương, ngày thường cùng lắm cũng chỉ là chuyển bài thi hoặc bài tập thôi. Cô không ngờ đối phương lại nói chuyện với cô bằng thái độ thù địch như thế.
Tống Đan thấy vậy thì bối rối kéo ống tay áo Bùi Oanh Oanh, “Oanh Oanh, hôm nay cậu ấy đến tháng nên tâm trạng không tốt, cậu đừng để ý đến cậu ấy.”
Bùi Oanh Oanh trầm mặc giây lát mới nói với nữ sinh ngồi phía sau: “Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích gì với cậu, cũng không phải là chỗ gánh chịu tâm trạng xấu của cậu.”
Nữ sinh kia liền bùng nổ, cô ta đứng phắt dậy, nở nụ cười châm chọc, “Bùi Oanh Oanh, cậu đúng là đại tiểu thư nha, năm bữa nửa tháng chẳng đến trường, tuỳ tuỳ tiện tiện sang Nhật Bản chơi. Nói thật, tôi đã xin đổi chỗ ngồi rất nhiều lần nhưng giáo viên không đồng ý, vì sao không đồng ý, cũng là vì vị đại tiểu thư nhà cậu. Chị cậu không muốn cậu yêu sớm nên không muốn để cậu ngồi với nam sinh, nhưng sao chị cậu không suy nghĩ xem chúng tôi có muốn ngồi cạnh cậu hay không?” Cô ta chỉ vào Tống Đan, “Cậu cho rằng Tống Đan thích chơi với cậu sao? Là giáo viên sợ cậu không hoà nhập được với lớp nên mới bảo Tống Đan chơi với cậu thôi. Cậu không lên Tieba (*) trường học mà nhìn thử xem, tất cả nội dung đều là mắng chửi cậu! Không ai ưa cậu hết!”
(*) Bê: Baidu Tieba là một diễn đàn trực tuyến trực thuộc Baidu.
“Phùng Tĩnh, cậu nói cái gì đó?” Tống Đan vội la lên.
Phùng Tĩnh nhìn Tống Đan, “Cậu cũng đừng có giả bộ, cậu thật sự thích chơi cùng cô ta sao? Cô ta cũng đâu coi cậu là bạn, cậu thích Mason như vậy, nhưng cô ta lại là bạn gái của Mason đấy, cô ta có giúp cậu xin chữ ký không? Chẳng phải cậu thấy cô ta có tiền nên mới giả vờ chơi với cô ta à? Mới vừa nãy thôi cậu còn nói với tôi, hôm qua bỏ ra hai trăm đồng mời cô ta ăn cơm đúng là phí phạm còn gì.”
“Đủ rồi.” Bùi Oanh Oanh đứng dậy, đeo balo lên vai đi thẳng ra ngoài.
Tống Đan đuổi theo, nôn nóng nói, “Oanh Oanh, lời Phùng Tĩnh nói không phải sự thật, mình thật sự coi cậu là bạn bè, mình… mình…”
Bùi Oanh Oanh quay lại, lùi về sau một bước.
Vốn dĩ cô đã tưởng rằng mình cũng có bạn, xem ra không phải rồi.
“Không sao, mình chỉ thấy không thoải mái thôi.” Nói xong, Bùi Oanh Oanh rời đi.
Cô đến phòng giáo viên xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm.
Cô Nhan nghe cô muốn xin nghỉ thì tỏ vẻ hiểu rõ, đã vậy còn không hỏi thêm điều gì mà cứ thế đồng ý viết giấy cho cô nghỉ.
Bùi Oanh Oanh cầm tờ giấy xin nghỉ, không nhịn được hỏi: “Tại sao cô không hỏi lý do em xin nghỉ là gì?”
Cô Nhan hơi sững sờ, sau đó mỉm cười, “Cô tin là em có lý do chính đáng.”
“Vậy những người khác xin nghỉ cô có hỏi lý do không?” Bùi Oanh Oanh nhìn đối phương, phát hiện thái độ cứng ngắc của đối phương thì đã hiểu, “Cám ơn cô.”
Bùi Oanh Oanh cầm giấy xin nghỉ ra ngoài.
Vận mệnh của cô đã được định xong từ năm bảy tuổi rồi.
Cô luôn hâm mộ những con người tự do kia, bởi vì cô là một con chim bị nhốt trong lồng.
Quý Đường hỏi cô muốn gì, cô muốn trả lời, nhưng lại không dám.
Tự do là thứ xa xỉ biết bao nhiêu.
Khi còn nhỏ, cô giáo Diêu Thiến dạy múa của cô nói cô là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời vì cô không thiếu gì cả, còn dễ dàng nhận được những điều tốt nhất. Nhưng không ai hỏi cô có nguyện ý hay không, không ai hỏi cô có nguyện ý học múa không, cũng không có ai hỏi cô, học nhiều thứ như vậy có mệt hay không.
“Oanh Oanh!”
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Bùi Oanh Oanh ngoảnh đầu lại, thấy Tống Đan mặt đầy lo lắng chạy tới. Cô ấy chạy đến trước mặt Bùi Oanh Oanh, há miệng thở dốc rồi mới nói: “Xin lỗi cậu, mình đã nói những lời không hay về cậu, chỉ vì mình nghĩ rằng cậu che giấu chuyện giữa cậu với Mason, nhưng mình nghĩ thông rồi, cho dù Mason có không ở bên cậu thì cũng sẽ không ở bên người con gái bình thường như mình. Mình rất hâm mộ cậu, hâm mộ đến mức có chút ghen tỵ, cậu xinh đẹp, tính cách lại tốt, gia thế cũng tốt, còn mình, ngoại trừ thành tích cao hơn cậu một chút ra thì chẳng có bất kỳ ưu điểm nào. Mình xin lỗi, mình không dám mong cậu sẽ tha thứ cho mình, mình chỉ muốn nói với cậu lời xin lỗi mà thôi.”
Bùi Oanh Oanh nghe vậy liền cúi đầu, “Thật ra thì mình…”
Thật ra mình cũng rất hâm mộ cậu.
Nhất là khi nghe cậu kể mẹ cậu vì cậu mà nấu những món ăn ngon, ba cậu đưa cậu đi đạp xe vào ngày Chủ nhật.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Không sao.”
***
Bùi Oanh Oanh phải nộp giấy xin nghỉ cho phòng bảo vệ thì mới được phép ra khỏi cổng trường. Lúc này ngoài trường học vô cùng yên tĩnh, cô gọi một chiếc taxi trở về biệt thự nhà họ Quý.
Dì Tuệ thấy Bùi Oanh Oanh trở về thì hết sức ngạc nhiên, “Nhị tiểu thư, sao cô lại về? Được nghỉ học sao?”
“Không, cháu xin nghỉ.” Bùi Oanh Oanh cúi đầu, “Cháu cãi nhau với bạn học nên trở về.”
Dì Tuệ yên lặng một giây rồi cười thành tiếng, bà xoa đầu Bùi Oanh Oanh, “Haizz, quả nhiên là vẫn còn con nít, thôi về phòng chơi đi, trường học cũng không có gì hay cả, lát nữa tôi mang nước quả lên cho cô.”
“Cám ơn dì Tuệ.” Bùi Oanh Oanh nở nụ cười ngoan ngoãn.
Nếu như đã không thể chọn lựa số mệnh, vậy thì chỉ có thể tận lực mà sống sót.
Có lẽ tương lai sẽ thay đổi.
Có lẽ sẽ có một ngày, cô có thể sống cuộc đời tự do, không còn là con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng nữa.
***
Bùi Oanh Oanh ở trong phòng cả ngày, mãi đến tận khi Quý Đường đến gõ cửa phòng cô.
“Nghe nói em cãi nhau với bạn học, có thể nói với tôi không?”
Bùi Oanh Oanh trầm mặc giây lát rồi lắc đầu, “Chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi, ngày mai sẽ ổn.”
“Đã là mâu thuẫn nhỏ thì sao em lại phải về nhà? Tôi nhớ em thích đến trường nhất, mâu thuẫn gì mà khiến em ngay cả trường học cũng không thiết vậy?” Quý Đường rũ mắt nhìn cô.
“Em… em không muốn nói.” Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn mũi chân mình, không muốn tiếp xúc với ánh mắt Quý Đường.
“Được rồi, em không muốn nói tôi cũng không ép em, thế ngày mai em có định đi học không?” Quý Đường hỏi.
Lần này Bùi Oanh Oanh yên lặng lâu hơn.
“Em đi.”
Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu, nếu cô muốn thay đổi số mệnh thì có vài thứ cô phải học cách chấp nhận.
Trong mắt Quý Đường hiện lên ý cười, duỗi tay sờ đầu Bùi Oanh Oanh, “Bé ngoan.”
Thật là ngây thơ khả ái.
Quý Đường giấu nửa câu sau.
Nhìn qua Bùi Oanh Oanh có vẻ nhu nhược, nhưng lại có sự dẻo dai từ tận trong xương cốt. Ý cười của Quý Đường càng sâu, cô ấy nuôi bảy con chim, cuối cùng cũng có một con phù hợp với ý muốn của mình.
***
Kể từ hôm đó, Bùi Oanh Oanh càng thêm chú tâm vào học tập.
Trong khoảng thời gian này, Mason liên tục gọi điện thoại cho cô, thậm chí còn dùng số khác để gọi. Bùi Oanh Oanh vừa nghe máy liền cúp luôn, sau đó kéo số điện thoại vào danh sách đen.
Chẳng qua Mason không biết hai chữ chán ghét được viết như thế nào, vẫn cứ tiếp tục dùng số khác nhắn tin cho Bùi Oanh Oanh.
“Bùi Oanh Oanh, em chờ tôi, bây giờ tôi có hơi bận một chút. Chờ tôi trở về thành phố A rồi chúng ta sẽ nói chuyện, không cho phép em trốn tránh tôi.”
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, một lần nữa kéo số điện thoại này vào danh sách đen.
Nhưng Quý Đường vẫn biết chuyện Mason không ngừng quấy rầy cô.
Bởi vì khi Bùi Oanh Oanh đi tắm, đúng lúc để Quý Đường nhìn thấy tin nhắn Mason gửi đến.
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh liền không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào của Mason nữa. Thật ra cô rất muốn hỏi xem Quý Đường đã làm gì, nhưng vẫn nhịn được.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, cho đến đêm Giáng sinh.
Hôm đó trùng hợp là thứ bảy, Bùi Oanh Oanh được nghỉ hai ngày.
Đêm Giáng sinh, Quý Đường dẫn Bùi Oanh Oanh đi gặp bạn trai mới của cô ấy.
Quý Đường lại yêu đương.
Biết tin này Bùi Oanh Oanh còn thầm tính, lần này cách lần trước cũng coi như tương đối lâu, hơn một tháng liền.
Bạn trai mới của Quý Đường tên là Hạ Anh Mạc, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt. Vì thoạt nhìn Hạ Anh Mạc rất khác người, anh ta không có tóc, ẩn sâu bên trong gương mặt anh tuấn là một loại khí chất mơ hồ, chờ khi chuỗi tràng hạt lộ ra khỏi cổ tay Hạ Anh Mạc, Bùi Oanh Oanh mới nhận ra khí chất này là gì.
Trên người Hạ Anh Mạc có cỗ Phật tính.
Hơn nữa không hề nhạt.
Mặc dù anh ta mặc âu phục, nhưng khi ngồi đó lại chẳng khác nào một vị thế ngoại cao tăng.
“Xin chào, Oanh Oanh.” Hạ Anh Mạc đứng dậy đưa tay ra với Bùi Oanh Oanh, “Rất hân hạnh được biết em.”
Bùi Oanh Oanh dè dặt bắt tay, lúc ngón tay hai người chạm vào nhau, không hiểu sao cô lại cứ có cảm giác như mình đang bất kính với đối phương.
Hạ Anh Mạc này quả thực quá thoát tục.
Bùi Oanh Oanh thầm nghĩ đáng lẽ ra anh ta nên ở trong chùa miếu, chứ không phải ở trong nhà hàng này.
“Xin chào.” Bùi Oanh Oanh nói khẽ, vừa chạm vào tay đối phương xong liền rụt trở về.
Hạ Anh Mạc cười mỉm, cũng thu tay lại, tầm mắt anh ta chuyển sang Quý Đường ở bên cạnh, nụ cười trong mắt càng sâu, “Bảo bối, hôm nay em thật xinh đẹp.”
Quý Đường cười lễ độ rồi ngồi xuống, “Gọi món chưa?”
Hạ Anh Mạc đưa tay tỏ ý mời Bùi Oanh Oanh ngồi trước, sau đó anh ta mới ngồi, “Vẫn chưa, anh nghĩ nên để các quý cô gọi món thì hơn.” Thấy Quý Đường không lên tiếng, anh ta vô cùng thông minh nhìn sang Bùi Oanh Oanh, “Lại nói, đây là lần đầu tiên tôi được gặp Oanh Oanh, chi bằng Oanh Oanh gọi món trước đi?”
Bùi Oanh Oanh sững người, chợt nghe Quý Đường nói, “Oanh Oanh, em chọn đi, dạo gần đây em gầy đi rồi.”
Bữa cơm này, Bùi Oanh Oanh ăn hết sức gian nan, vì trên bàn cơm không có một ai nói chuyện hết. Từ khi Quý Đường hẹn hò với Mason, Bùi Oanh Oanh đã quen với việc trò chuyện trên bàn ăn. Nhưng vị bạn trai mới này của Quý Đường lại cực kỳ tuân thủ quy tắc không nói chuyện, ngay cả một tiếng động nhỏ khi ăn cơm cũng không có. Điều này khiến Bùi Oanh Oanh hết sức dè dặt, lúc cầm muỗng uống canh cũng chỉ sợ mình gây ra tiếng động nào đó.
Dùng bữa xong, Hạ Anh Mạc rủ họ đi tản bộ bên bờ sông.
Quý Đường từ chối cho ý kiến, Hạ Anh Mạc liền đi lấy xe.
Khi đứng chờ xe ở bên ngoài nhà hàng, rốt cuộc Bùi Oanh Oanh không nhịn được nữa mà hỏi Quý Đường, “Chị, Hạ tiên sinh làm nghề gì vậy?”
“Anh ta là giám đốc viện bảo tàng thành phố A.” Quý Đường trả lời.
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, hỏi vấn đề thứ hai, “Còn về tóc anh ta?”
“Khi còn bé anh ta được hoà thượng nuôi trong chùa, cho nên đến lớn vẫn quen cạo sạch tóc trên đầu.”
Trong mắt Bùi Oanh Oanh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, mới đầu nghe Hạ Anh Mạc còn trẻ tuổi mà đã làm giám đốc viện bảo tàng thì cô rất bất ngờ, nhưng không ngờ anh ta còn là một cô nhi giống cô.
Nhất định Hạ Anh Mạc kia đã phải bỏ ra rất nhiều mới có thể đứng ở vị trí này.
Bùi Oanh Oanh liền cảm thấy tương lai của mình càng thêm sáng rỡ.
Hạ Anh Mạc lái xe đưa bọn họ đến bờ sông, vì là đêm Giáng sinh nên bờ sông có không ít người, căn bản đều là tình nhân, thi thoảng có thể thấy người bán hoa rong.
Hạ Anh Mạc đi qua hàng hoa thì liếc nhìn Quý Đường, phát hiện vẻ mặt đối phương vẫn lạnh nhạt liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Bờ sông đang bắn pháo hoa, Bùi Oanh Oanh đi cạnh Quý Đường, hăng say hứng thú nhìn pháo hoa trên trời cao. Pháo hoa kia giống như một đoá hoa diễm lệ nhất, lại nhanh chóng héo tàn trong đêm đen.
Bùi Oanh Oanh bước đi, bỗng bàn tay bị bắt lấy. Tay Quý Đường vẫn lạnh băng như cũ, cô ấy im lặng dắt tay Bùi Oanh Oanh.
“Đông người, đừng đi quá xa.” Quý Đường nói.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn bàn tay mình đang nằm trong tay Quý Đường.
Tay Quý Đường thật đẹp, giống như một khối ngọc hoàn mỹ.
“Đó không phải là Doãn tổng sao?” Đột nhiên Hạ Anh Mạc lên tiếng.
Bùi Oanh Oanh nhìn về phía trước, kết quả nhìn thấy Doãn Hàm.
Hôm nay Doãn Hàm mặc một chiếc áo khoác nỉ dài màu xám tro, vóc người cao lớn. Anh ta đang đứng ở bờ sông, bên cạnh còn có một cô gái dáng người yểu điệu.
Cô gái kia ngẩng đầu nhìn pháo hoa, không biết Doãn Hàm nói gì mà cô ấy vui vẻ khoác tay anh ta, cũng vào lúc này, Doãn Hàm liếc mắt, rồi nhìn thấy ba người Bùi Oanh Oanh đang đứng ở cách đó không xa.
Sắc mặt Doãn Hàm đại biến, vội rút tay mình ra khỏi tay cô gái kia, quay sang nhìn Quý Đường.
“Đã lâu không gặp.”
Quý Đường nở nụ cười nhàn nhạt, “Đúng là đã lâu không gặp.”
Doãn Hàm lại nhìn Hạ Anh Mạc, “Giám đốc Hạ cũng ở đây sao?”
Hạ Anh Mạc mỉm cười, nhìn Quý Đường, “Đêm Giáng sinh tất nhiên phải ở bên cạnh bạn gái rồi.”
Cuối cùng tầm mắt Doãn Hàm chuyển sang người Bùi Oanh Oanh, ánh mắt anh ta có chút phức tạp, dường như muốn nói điều gì, nhưng lại không dám nói.
Hạ Anh Mạc lại lên tiếng, “Doãn tổng không giới thiệu quý cô xinh đẹp bên cạnh ngài ư?”
Cô gái đó thấy ba người Bùi Oanh Oanh thì vẻ mặt hơi hiếu kỳ, cô ấy nhìn Quý Đường lâu nhất.
“Vị này là thiên kim của tập đoàn Phi Duệ, Triệu Mạn Hà.” Doãn Hàm lại giới thiệu ba người Quý Đường với Triệu Mạn Hà. Khi đến Bùi Oanh Oanh, giọng Doãn Hàm nhỏ hẳn lại, “Vị này là em gái Quý Đường, Bùi Oanh Oanh.”
“Em gái? Tôi thấy hai người không giống nhau gì cả.” Triệu Mạn Hà cười nói.
Quý Đường lướt qua gương mặt Triệu Mạn Hà, “Trái lại tôi thấy Triệu tiểu thư với Doãn Hàm rất giống nhau, cái này gọi là tướng phu thê sao?”
Triệu Mạn Hà vừa nghe xong, mặt liền đỏ rần.
Doãn Hàm cau mày, không biết anh ta đang giải thích với ai mà nói với khoảng không: “Ba Mạn Hà và ba tôi là chỗ quen biết, hôm nay chỉ vì chào mừng Mạn Hà về nước thôi.”
Rặng mây đỏ trên mặt Triệu Mạn Hà tan biến.
Quý Đường cười cười, nhưng Hạ Anh Mạc lại nhướn mày, ánh mắt quét qua hai người Doãn Hàm và Quý Đường, sau cùng đặt lên trên người Bùi Oanh Oanh, người vốn dĩ có ít cảm giác tồn tại nhất.
Nếu như anh ta không nhìn lầm, số lần vị Doãn tổng này nhìn Bùi Oanh Oanh là nhiều nhất, hơn nữa lần nào cũng đều là ánh mắt như muốn nói lại thôi.
Thú vị.
Hạ Anh Mạc cười.
Quá thú vị.
Anh ta cũng coi như là một trong số những người theo đuổi Quý Đường khá lâu, khi biết Quý Đường với Doãn Hàm từng ở bên nhau, anh ta đã điều tra tư liệu của Doãn Hàm, tuy biết hai người bọn họ chia tay, nhưng lại không thể tìm được lý do tại sao chia tay.
Tóm lại là chia tay rất bất ngờ.
Hai người họ từng chuẩn bị đính hôn, Doãn Hàm còn từng gióng trống khua chiêng cầu hôn nữa.
Hoá ra nguyên nhân chia tay lại là vì cô bé này sao?
Ánh mắt Hạ Anh Mạc nhìn Bùi Oanh Oanh càng thêm mấy phần sâu xa.
“Nếu đều tới bờ sông tản bộ, vậy có muốn đi cùng nhau không?” Hạ Anh Mạc đề nghị.
Thế nên cuộc tản bộ ba người liền biến thành năm người.
Đi bên phải Bùi Oanh Oanh là Quý Đường, đi bên trái là Doãn Hàm. Cô đi ở giữa, chẳng hiểu sao lại thấy ngột ngạt.
Quý Đường một mực dắt tay Bùi Oanh Oanh.
Không biết đi bao lâu, giọng Doãn Hàm chợt vang lên bên tai cô, “Gần đây việc học của em có tốt không?”
Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên nhìn đối phương, sau khi xác nhận mình không nghe nhầm bèn trả lời: “Vẫn ổn.”
“Dạo này tôi hơi bận, nhưng vẫn đọc qua tin tức giải trí, chuyện của em và Mason…” Giọng Doãn Hàm có chút dè dặt.
Triệu Mạn Hà nhận ra Doãn Hàm nói chuyện với Bùi Oanh Oanh thì nhất thời cảm thấy nguy cơ, một lần nữa cô ấy khoác lên cánh tay Doãn Hàm, chủ động nói xen vào, “Hai người nói chuyện gì vậy?”
Doãn Hàm cau mày, dời mắt nhìn Triệu Mạn Hà. Vừa đối diện với ánh mắt của Doãn Hàm, Triệu Mạn Hà lập tức rút tay về.
Bùi Oanh Oanh trông thấy hết thảy, cô nhủ thầm quả nhiên Doãn Hàm vẫn không hề thay đổi.
Khi anh ta nhìn người mình thích, ánh mắt luôn dè dặt thâm tình, còn khi nhìn người mình không thích, luôn là không kiên nhẫn, mang theo vài phần chán ghét.
Cô không kìm được mà mỉm cười.
Chẳng qua Doãn Hàm thay lòng nhanh quá.
Bỗng nhiên xung quanh trở nên huyên náo, Bùi Oanh Oanh thấy rất nhiều người quay lại ôm nhau. Cô còn chưa kịp phản ứng thì giọng Quý Đường vang lên.
“0 giờ rồi.”
Bùi Oanh Oanh nhìn Quý Đường, cô ấy đang nhìn một đôi tình nhân ôm nhau, tựa như phát hiện ra ánh mắt của Bùi Oanh Oanh, cô ấy hơi nghiêng đầu, mỉm cười ôm lấy cô.
“Oanh Oanh, Giáng sinh vui vẻ.”
Hạ Anh Mạc liếc mắt nhìn Doãn Hàm, phát hiện Doãn Hàm đang nhìn cảnh Quý Đường ôm Bùi Oanh Oanh bằng ánh mắt phức tạp, nụ cười bên môi anh ta càng thêm sâu, nâng tay lên vuốt cằm.
Triệu Mạn Hà vừa bị ánh mắt của Doãn Hàm làm tổn thương nên cũng không dám chủ động tiếp chuyện với anh ta, chỉ có thể buồn bã nhìn xung quanh.
Vừa nhìn liền thấy Hạ Anh Mạc.
Thật ra cô ấy rất tò mò, không hiểu vì sao Hạ Anh Mạc lại trọc đầu.
Đang suy nghĩ, đối phương bất chợt nhìn lại đây. Triệu Mạn Hà chưa kịp phản ứng, vị Hạ tiên sinh kia đã nở nụ cười với cô ấy.
Mặt Triệu Mạn Hà đỏ lựng, hốt hoảng quay mặt đi, ngay cả hai tai cũng nóng cháy, nhưng chỉ mấy giây sau, cô ấy không nhịn được mà lại quay sang nhìn đối phương, tuy nhiên cô ấy phải tiếc nuối, vì vị Hạ tiên sinh kia đã quay mặt đi rồi.
***
Hạ Anh Mạc đưa Quý Đường và Bùi Oanh Oanh về nhà, sau khi xuống xe còn vô cùng chu đáo tặng mỗi người một món quà.
Bùi Oanh Oanh bất ngờ nhận được quà thì rất ngại ngùng, cô muốn trả lại cho Hạ Anh Mạc nhưng anh ta lại tỏ vẻ không vui, “Đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho con gái, em thật sự muốn từ chối tôi sao?”
Lần đầu tiên tặng quà cho con gái?
Bùi Oanh Oanh nhìn Hạ Anh Mạc, nghĩ thầm, chẳng lẽ trước đây đối phương chưa từng yêu đương?
Đang nghĩ thì Quý Đường mở miệng, “Không biết những bạn gái trước kia của anh được gọi là gì?”
Hạ Anh Mạc cười cười, “Đó là đàn bà, không phải con gái.”
Biểu tình của Bùi Oanh Oanh cứng đờ, giống như vừa nuốt phải ruồi vậy.
***
Tắm xong, Bùi Oanh Oanh mở hộp quà Hạ Anh Mạc tặng ra xem, là một sợi dây chuyền.
Sợi dây chuyền này tương đối đặc biệt, mặt dây chuyền là một viên đá có màu hồng, nhìn qua thật đáng yêu.
Chắc là dây chuyền mặt đá sẽ không đắt đâu nhỉ.
Nghĩ thế, Bùi Oanh Oanh liền cất quà đi, nếu như quà quá quý thì cô phải trả lại.
Ngày tiếp theo, Bùi Oanh Oanh thấy món quà Hạ Anh Mạc tặng Quý Đường —— một bình hoa cổ.
Nghe nói là từ thời nhà Minh.
Bình hoa kia màu xanh ngọc trong veo, tựa hồ có thể nhìn xuyên vào trong thân bình.
Hiện giờ bình hoa cổ này đang được đặt trên bàn uống trà ở phòng khách, dùng để cắm hoa.
Lúc đi ngang qua, Bùi Oanh Oanh kinh hồn bạt vía, chỉ sợ bị cô đụng phải thì nó sẽ rơi vỡ tan tành.
Đây chính là đồ cổ đó, vỡ một món thì trên đời sẽ mất đi một món.
Bùi Oanh Oanh không thể không cảm thán, quả nhiên Hạ Anh Mạc đúng là giám đốc viện bảo tàng, không chỉ tặng đồ đúng với ngành nghề của mình mà còn vừa vặn làm thoả mãn sở thích của Quý Đường, mặc dù trông Quý Đường có vẻ không thích cái bình hoa cổ này cho lắm.
“Chị, vị Hạ tiên sinh này tặng quà cũng thật khác biệt, chắc hẳn bình hoa này đắt lắm.” Bùi Oanh Oanh ngồi trên bàn ăn hỏi Quý Đường.
Quý Đường nhấp một ngụm cà phê, nâng mắt nhìn Bùi Oanh Oanh, “Cũng tạm, bình hoa này chỉ có ba triệu thôi.”
Ba triệu???
Bùi Oanh Oanh ngây dại.
“Công việc giám đốc này của Hạ tiên sinh được trả lương cũng thật cao.” Cô cười khan.
Một lần nữa tầm mắt Quý Đường chuyển sang gương mặt cô, thuận miệng đáp: “Tiền lương thì không cao lắm, nhưng tài sản của cha mẹ anh ta dồi dào, với gia thế của anh ta thì ba triệu cũng chỉ là một chút cỏn con.”
Bùi Oanh Oanh càng thêm sửng sốt, không phải Hạ Anh Mạc đó được hoà thượng nuôi lớn trong chùa sao? Anh ta còn có cha mẹ? Tài sản còn dồi dào?
“Chị, Hạ tiên sinh không phải cô nhi ư?”
“Không.” Quý Đường đáp, “Chẳng qua khi anh ta còn bé, mẹ anh ta ngại nuôi anh ta mệt mỏi nên mới ném đến chùa, trụ trì của ngôi chùa kia là chú của Hạ Anh Mạc.”
Bùi Oanh Oanh nghe xong, im lặng bưng cốc nước lên uống một hớp. Là cô suy nghĩ quá nhiều, hoá ra Hạ Anh Mạc không phải là cô nhi, đã vậy còn là con trai của nhà giàu. Khó trách tuổi còn trẻ mà đã lên làm giám đốc viện bảo tàng.
Đang nghĩ đến đây, cô liền nghe Quý Đường bổ sung một câu, “Đúng rồi, viện bảo tàng nơi Hạ Anh Mạc công tác cũng thuộc sở hữu của nhà họ Hạ, chỉ là về sau dần cởi mở với công chúng hơn, nên tuy hiện tại trên danh nghĩa là của công, nhưng quyền sở hữu thực tế vẫn là của nhà họ Hạ.”
Bùi Oanh Oanh tự thấy tương lai của mình càng thêm ảm đạm.
“Đúng rồi, hôm nay là Giáng sinh, em muốn ở nhà hay ra ngoài?” Quý Đường chợt hỏi.
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, cảm thấy ra ngoài không để làm gì, dù sao mùa Giáng sinh ở thành phố A cũng chẳng có tuyết rơi, “Em ở nhà thôi, bên ngoài không có tuyết, cũng không có gì đẹp mắt.”
“Em muốn thấy tuyết?” Quý Đường nhìn cô.
Bùi Oanh Oanh thành thật gật đầu, “Không biết năm nay bao giờ mới có tuyết? Em đã xem thời tiết mùa đông của thành phố A suốt 10 năm qua, nếu như may mắn thì tuyết có thể rơi đủ nhiều để đắp được người tuyết.”
Quý Đường suy tư gật đầu, “Đắp người tuyết vui không?”
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, “Em thấy mọi người trên mạng đắp người tuyết khá thú vị.”
Không biết Quý Đường nghĩ đến điều gì mà khẽ nhíu mày, “Ngày mai em phải đến lớp rồi.” Giọng cô ấy rất nhẹ, Bùi Oanh Oanh nghe không rõ lắm.
“Vâng?” Bùi Oanh Oanh nghi hoặc nhìn Quý Đường.
Quý Đường dùng khăn ăn lau miệng, “Tôi có chút việc gấp, Oanh Oanh, em phải ăn hết bữa sáng đấy. Tôi sẽ để dì Tuệ giám sát em, gần đây em phải gầy đi ít nhất năm cân.” (Bê: 5 cân = 2.5 kg.)
Bùi Oanh Oanh không ngờ đến chuyện này mà Quý Đường cũng biết, cô không khỏi nhìn đối phương bằng ánh mắt bội phục. Ai ngờ câu tiếp theo của Quý Đường lại là, “Ngay cả ngực cũng nhỏ lại.”
Hình như giọng cô ấy còn có chút bất mãn.
Mặt Bùi Oanh Oanh thoắt cái đỏ bừng, cô yếu ớt dùng khăn ăn che kín mặt, căn bản không dám nhìn Quý Đường.
Lúc Quý Đường đi ngang qua người Bùi Oanh Oanh còn tiện tay xoa đầu cô.
***
Quý Đường ra khỏi nhà chính thì gặp được dì Tuệ. Dì Tuệ thấy Quý Đường liền gật đầu, tiến lại gần nhỏ giọng nói, “Thiếu gia, thuốc ngày hôm qua uống vào không sao chứ?”
“Thi thoảng uống một lần cũng không gây ra thương tổn gì.” Vẻ mặt Quý Đường nhàn nhạt.
“Ngài cần gì phải gấp như vậy? Hơn nữa nô tài thấy vị Hạ Anh Mạc kia cũng không phải là người bình thường.” Dì Tuệ lo âu.
Thế nhưng Quý Đường lại cười khẽ, trong mắt mang theo chút châm chọc, “Càng là người thông minh thì ngược lại càng dễ mắc lừa, ta tin Oanh Oanh, hẳn là ngươi cũng nên tin tưởng con bé.” Cô ấy hơi ngừng lại, sau đó giọng nói thay đổi, ẩn chứa sát ý, “Ta đã đợi quá nhiều năm nên không chờ nổi nữa. Ta muốn nhanh chóng quay lại giết ả ta.”
Lời cuối vừa dứt, hai mắt cô ấy lặng lẽ biến thành màu đỏ, mà con ngươi thì chuyển sang màu đồng.
Cả gương mặt cô ấy nhìn vừa yêu dị vừa khủng bố.
Dì Tuệ cúi đầu xuống, mang theo dáng vẻ thần phục.
***
Ăn sáng xong Bùi Oanh Oanh về phòng, hôm nay được nghỉ, cô lấy đề thi vừa được phát ra. Hôm qua về muộn quá cô không có thời gian làm.
Cô vừa ngồi xuống bàn là ngồi liền đến trưa, dì Tuệ gọi điện bảo cô xuống nhà ăn cơm. Đang ăn cơm, Bùi Oanh Oanh nhận được một cuộc điện thoại.
“Oanh Oanh, chiều nay cậu có đi chơi không?” Là giọng của Tống Đan, “Bọn mình thuê một phòng KTV ở trung tâm thành phố, buổi chiều mọi người đều ở đây hát, mình rất muốn rủ cậu đi cùng.”
Bùi Oanh Oanh nghe Tống Đan nói vậy thì vô thức túm khăn trải bàn, cô ngẩng đầu nhìn Quý Đường, quả nhiên thấy Quý Đường cau mày lại. Bùi Oanh Oanh vội rụt tay về, “Hôm nay mình còn phải ở nhà làm bài thi, không có…”
Cô còn chưa nói hết câu thì điện thoại đã bị đoạt mất.
“A lô, em là bạn học của Oanh Oanh sao?” Quý Đường hỏi đầu dây bên kia.
Tống Đan ở đầu dây bên kia trầm mặc giây lát, giọng nói trở nên cứng đờ, “Vâng, chào chị, em là Tống Đan bạn học của Oanh Oanh.”
“Buổi chiều các em chơi ở đâu? Có thể nhắn địa chỉ cho Oanh Oanh không?” Quý Đường bắt lấy bàn tay Bùi Oanh Oanh đang muốn cướp lại di động, cô ấy rũ mắt nhìn Bùi Oanh Oanh, ôn tồn hỏi Tống Đan, “Con bé ở nhà rất nhàm chán, vì nhà chỉ có mỗi tôi và con bé. Đúng rồi, các em có phiền khi tôi đi cùng không? Cũng lâu lắm rồi tôi không đi chơi với mấy người trẻ tuổi.”
Không biết Tống Đan ở bên kia nói cái gì, Quý Đường cười nói “Hẹn gặp lại” rồi cúp máy. Khi cô ấy trả điện thoại lại cho Bùi Oanh Oanh, Bùi Oanh Oanh đã tức giận.
“Chị, sao chị có thể tuỳ tiện cướp điện thoại của em?”
Quý Đường nhéo má Bùi Oanh Oanh, “Vậy sao em lại tuỳ tiện để mấy con nhóc kia bắt nạt ở trường?”
Thật chẳng có tiền đồ.
Hai người nhanh chóng yêu đương, lại nhanh chóng tách ra, thời gian tổng cộng chỉ có hơn một tháng.
“Chị, em xin lỗi.” Bùi Oanh Oanh cúi đầu, cô cảm thấy mình đã làm ảnh hưởng đến tình yêu của Quý Đường và Mason. Mặc dù cô nghĩ Quý Đường với Mason chẳng xứng đôi tẹo nào.
Quý Đường thu tay về, ánh mắt cô ấy mang theo vẻ thương cảm, chỉ là Bùi Oanh Oanh không nhìn thấy.
“Bé ngốc, chuyện của tôi với Mason thì sao có thể trách em được, cứ yên tâm, tôi sẽ cho người đè tin tức xuống, ngay sáng ngày mai thôi, trên mạng sẽ không còn bất cứ một bức ảnh nào của em.”
Bùi Oanh Oanh không thể đi học, cô Nhan gửi tin nhắn thông báo xếp hạng cho cô.
Kết quả thi của cô không tốt không xấu, đứng trong top 500 của toàn thành phố A.
Tống Đan cũng nhắn tin cho cô, nói rằng cô ấy đứng top 10 toàn thành phố nên muốn mời Bùi Oanh Oanh ăn cơm, hẹn luôn vào tối nay.
Bùi Oanh Oanh suy nghĩ chốc lát, vẫn quyết định tới chúc mừng Tống Đan thi tốt.
Đứng top 10 toàn thành phố là đã đủ tiêu chuẩn được tuyển thẳng rồi.
Buổi chiều, Tống Đan gửi địa chỉ ăn cơm cho Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh mặc áo nhung trắng, quần jean đen đi ra ngoài. Dì Tuệ tự mình đưa cô lên xe, thấy cô mặc không đủ nhiều lại cưỡng ép quàng thêm cho cô một chiếc khăn quàng cổ, “Buổi tối rất lạnh, con nít nhà nào cũng không được phép mặc ít như vậy.”
Bùi Oanh Oanh cúi nhìn chiếc khăn quàng trên cổ mình, mùi hương trên khăn này, hình như là của Quý Đường.
“Dì Tuệ, đây là khăn của chị sao?”
“Đúng, cô ấy đánh rơi ở phòng khách, tôi nhìn thấy nên mang đến đây, vào trong phòng ăn rồi cô mới được cởi khăn quàng đó.” Dì Tuệ nói xong lại sờ tay Bùi Oanh Oanh, xác nhận không lạnh mới để cho cô đi.
Trái lại Bùi Oanh Oanh bị chính tay của dì Tuệ làm đông cứng.
Tay dì Tuệ và tay Quý Đường có một điểm chung là, cả hai đều lạnh như băng.
***
Nơi Tống Đan hẹn nằm ở trung tâm thành phố, là một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc.
Bùi Oanh Oanh vừa xuống xe đã bị người ôm lấy. Không biết Tống Đan từ đâu vọt ra, ôm chầm lấy Bùi Oanh Oanh, cười đến hai mắt cong cong, “Oanh Oanh, rốt cuộc thì cậu đã tới.” Cô ấy lại cúi đầu chào hỏi với tài xế Đỗ ngồi trong xe, “Chào chú ạ.”
Tài xế Đỗ gật đầu rồi nhìn Bùi Oanh Oanh, “Nhị tiểu thư, 9 giờ tôi sẽ đến đón cô.”
“Vâng.”
Bùi Oanh Oanh cùng Tống Đan đi vào trong nhà hàng thịt nướng, có vẻ như nhà hàng này làm ăn rất tốt, Tống Đan đã lấy số rồi mà vẫn còn phải chờ một lát.
Khi ngồi ở dãy ghế ngang ngoài phòng ăn, Tống Đan dựa vào người Bùi Oanh Oanh, dường như vì chuyện kết quả thi nên cô ấy rất vui vẻ, từ lúc nhìn thấy Bùi Oanh Oanh đến giờ nụ cười luôn thường trực trên môi.
“Chúc mừng cậu, Tống Đan.” Bùi Oanh Oanh cũng thấy vui thay Tống Đan, “Có mấy trường nhận tuyển thẳng đó, cậu sẽ chọn trường nào?”
Nhắc đến việc này, ánh mắt Tống Đan trở nên ảm đạm, “Mình muốn học Y, nhưng học phí của đại học Y lại quá cao.”
Thành tích của Tống Đan rất tốt, hiện tại cô ấy vào trường cấp ba này, nguyên nhân chủ yếu là do trường học miễn toàn bộ học phí cho cô ấy, hơn nữa hàng năm còn có cả học bổng.
Lần này vì cô ấy vào top 10 toàn thành phố nên trường học thưởng cô ấy năm trăm đồng, cô ấy mới có tiền mời Bùi Oanh Oanh ăn cơm.
Bùi Oanh Oanh nghe cô ấy nói thì không khỏi hỏi: “Học phí trường Y khoảng bao nhiêu?”
“Chắc cũng phải đến mười nghìn.” Tống Đan thở dài.
Mười nghìn…
Tuy Bùi Oanh Oanh không thiếu thứ gì, nhưng trên người cô cũng không có tiền. Từ nhỏ đến lớn cô chẳng có nhu cầu nào, vì những thứ người khác có thì cô đều có, còn người khác không có, cô vẫn có.
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, cô biết gia cảnh nhà Tống Đan không tốt lắm, cô muốn giúp đối phương một tay.
…
Về đến nhà, Bùi Oanh Oanh liền hỏi dì Tuệ, “Dì Tuệ, chị có nhà không vậy?”
Dì Tuệ hơi ngạc nhiên nhìn Bùi Oanh Oanh, vì rất ít khi cô hỏi hành tung của Quý Đường, “Cô ấy ở thư phòng tại nhà chính, Nhị tiểu thư có thể đến đó tìm cô ấy. Đúng rồi, tiện thể bưng ly cà phê này lên giúp tôi.”
Bùi Oanh Oanh nhận lấy ly cà phê dì Tuệ đưa, rón rén bước lên tầng hai của nhà chính. Đi đến cửa thư phòng, cô cúi đầu nhìn quần áo của mình rồi mới gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong truyền đến giọng Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh mở cửa, lại nói, đây là lần đầu tiên cô đi vào thư phòng của Quý Đường, vừa bước vào, cô liền bị căn phòng toàn sách làm cho choáng ngợp.
Vách tường bốn bề trong phòng đều là sách, chính giữa phòng trải một tấm thảm, Quý Đường đang ngồi trên thảm, cô ấy mặc bộ đồ ngủ lụa màu xanh đen, mái tóc dài được cô ấy tiện tay vén lên, cả người nhìn qua hết sức lười biếng.
Căn phòng này ngay cả bàn cũng không có.
Bùi Oanh Oanh ngơ ngác đi vào, thậm chí cô còn không biết đặt cà phê trong tay xuống đâu.
Quý Đường ngẩng đầu khỏi trang sách, khi thấy là Bùi Oanh Oanh thì trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, cô ấy nhướn mày, tỏ ý bảo Bùi Oanh Oanh đi tới.
Bùi Oanh Oanh bước đến, cô ấy bèn vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Bùi Oanh Oanh bưng cà phê, có chút do dự.
“Chị, phải đặt cà phê này ở đâu?”
Quý Đường đưa tay ra, Bùi Oanh Oanh vội vàng cởi giày tiến vào thảm, đưa cà phê tới.
Quý Đường nhận lấy cà phê rồi xoay người đặt xuống đất, lại một lần nữa vỗ sang chỗ bên cạnh. Bùi Oanh Oanh nghĩ mình có chuyện muốn nhờ nên khẽ cắn răng, ngồi xuống cạnh Quý Đường.
Vừa mới ngồi xuống, cô liền bị ôm.
Chóp mũi Quý Đường cọ lên mặt cô, giọng nói mang theo chút trêu chọc, “Hôm nay Oanh Oanh có mùi thịt nướng.”
Mặt Bùi Oanh Oanh lập tức đỏ bừng, lúng túng tránh đi, 囧 đến độ không biết nói gì cho phải.
Cũng may Quý Đường chỉ nói đùa một câu rồi ngẩng đầu lên, một lần nữa chuyển tầm mắt vào trang sách. Bùi Oanh Oanh len lén nhìn, tất cả đều là tiếng Nhật, cô đọc không hiểu.
“Chị.” Bùi Oanh Oanh cân nhắc hồi lâu mới mở miệng.
“Ừ?”
“Em có một người bạn học, thành tích của cậu ấy rất tốt, chẳng qua gia cảnh không tốt lắm, lần này cậu ấy đạt top 10 toàn thành phố, cậu ấy muốn học đại học Y nhưng học phí ở đại học Y lại quá cao.” Nói xong Bùi Oanh Oanh liền cúi thấp đầu. Thật ra cô tự thấy hành động này không tốt lắm, dù sao thì tiền Quý Đường kiếm được là của Quý Đường, cô ấy không có nghĩa vụ phải mang đi tài trợ bạn học của cô, nhưng mà tối nay khi nghe Tống Đan nói đến mơ ước của cô ấy, nhớ đến ánh mắt lấp lánh kia, cô liền rất muốn giúp cô ấy một tay.
Cô nghĩ, nếu như có người nguyện ý trợ giúp mình hoàn thành ước mơ, vậy nhất định mình cũng sẽ cực kỳ vui vẻ, chỉ là chẳng có ai từng hỏi qua ước mơ của cô là gì.
Quý Đường nghe Bùi Oanh Oanh nói xong thì quay đầu nhìn cô, tầm mắt cô ấy chuyển từ gương mặt Bùi Oanh Oanh đến bờ môi cô, đôi môi phấn nộn, mang theo sắc hoa anh đào.
“Em muốn tôi giúp bạn em?” Quý Đường hỏi.
Bùi Oanh Oanh gật đầu.
Quý Đường cười khẽ một tiếng rồi đặt sách trong tay xuống, quay lại nắm lấy cằm Bùi Oanh Oanh, cô ấy cưỡng ép đối phương nhìn mình, nhếch đôi môi đỏ mọng, “Đây là lần đầu tiên em chủ động yêu cầu, thế nhưng lại là xin thay cho người khác. Oanh Oanh, chính em không có điều em muốn làm sao? Chỉ cần em muốn, tôi đều có thể cho em.”
Bùi Oanh Oanh nhìn vào mắt Quý Đường.
Đôi mắt kia đẹp vô cùng, phản chiếu gương mặt cô.
“Em… em không có mong muốn gì cả.”
Bùi Oanh Oanh vừa mới nói xong, Quý Đường chợt đè ngã cô xuống thảm. Quý Đường nhìn cô từ trên cao, ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm, “Oanh Oanh của tôi đang nói dối kìa, ánh mắt em nói cho tôi biết, em thực sự mong muốn thứ gì đó, nhưng em cảm thấy tôi sẽ không đồng ý, cho nên không muốn nói ra, đúng không?”
Bùi Oanh Oanh cứng đờ, thật lâu sau mới nghiêng mặt đi, “Em không muốn gì cả.”
Quý Đường híp mắt, đầu ngón tay cô ấy lướt từ khoé mắt đến bờ môi Bùi Oanh Oanh, “Được rồi, tuy nhiên Oanh Oanh muốn tôi giúp đỡ, có phải cũng nên đền đáp cái gì không? Trên đời đâu có bữa trưa nào là miễn phí?”
Đúng, cho đến bây giờ vốn đâu có bữa trưa miễn phí.
Bùi Oanh Oanh chậm rãi quay lại nhìn Quý Đường, gương mặt trước mắt cô đẹp đến nỗi không có lấy dù chỉ một tỳ vết, bất kể nhìn bao nhiêu lần, Bùi Oanh Oanh vẫn luôn thấy tươi đẹp, vẻ đẹp của Quý Đường tựa như đã vượt qua giới hạn nam nữ, dù là nam hay nữ thì cũng đều bị cô ấy hấp dẫn.
Tại sao Quý Đường phải nuôi cô?
Bùi Oanh Oanh không quên việc Quý Đường chọn mình trong số bảy người Bùi Oanh Oanh.
Khi ấy có một cô gái còn nói cô may mắn.
Quý Đường là nhà từ thiện sao?
Hiển nhiên cô ấy không phải.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Cằm Bùi Oanh Oanh truyền đến cảm giác hơi đau, là Quý Đường bóp. Cô ấy tựa hồ không hài lòng khi Bùi Oanh Oanh nhìn mình mà trong đầu lại nghĩ đến những chuyện khác, ánh mắt lộ vẻ không vui.
Bùi Oanh Oanh mím môi, to gan hỏi ra một vấn đề.
“Chị, tại sao ban đầu chị lại chọn em?”
Rõ ràng là có bảy cô gái, tại sao lại cố ý chọn cô?
“Bởi vì em là người duy nhất trong bảy cô gái không dám nhìn tôi.” Quý Đường trả lời.
Bùi Oanh Oanh ngẩn người, chỉ vì lý do này?
Quý Đường bỗng bật cười, cô ấy hơi cúi đầu, ghé vào nói nhỏ bên tai Bùi Oanh Oanh: “Dĩ nhiên còn một nguyên nhân khác, vì em…”
Mấy lời phía sau mập mờ không rõ, nhưng mặt Bùi Oanh Oanh lập tức đỏ lựng, cô tức giận muốn đẩy đối phương ra, lại bị Quý Đường dễ dàng bắt được tay.
Quý Đường nắm cổ tay Bùi Oanh Oanh, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Khoé mắt cô ấy hẹp dài, cả người tràn đầy yêu mị, “Chuyện giúp bạn học của em, tôi đồng ý. Nhưng Oanh Oanh phải nhớ kỹ là em còn nợ tôi, lần sau tôi sẽ đòi lại.”
Cô ấy buông Bùi Oanh Oanh ra.
***
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh vừa đến trường thì Tống Đan đã kích động nắm lấy tay cô, “Oanh Oanh, cậu biết không? Cô Nhan nói có một mạnh thường quân đồng ý tài trợ cho top 10 trường ta học lên đại học. Mình có thể học đại học miễn phí rồi!”
“Chúc mừng cậu, Tống Đan.” Bùi Oanh Oanh nở nụ cười chân thành.
Đúng lúc này, một nữ sinh ngồi phía sau hai người chợt nói.
“Bùi Oanh Oanh, hẳn là cũng nên chúc mừng cậu nhỉ, mấy ngày trước cậu với Mason sang Nhật chơi có vui không?”
Bùi Oanh Oanh kinh ngạc nhìn nữ sinh ngồi phía sau mình, cô hiếm khi giao tiếp với đối phương, ngày thường cùng lắm cũng chỉ là chuyển bài thi hoặc bài tập thôi. Cô không ngờ đối phương lại nói chuyện với cô bằng thái độ thù địch như thế.
Tống Đan thấy vậy thì bối rối kéo ống tay áo Bùi Oanh Oanh, “Oanh Oanh, hôm nay cậu ấy đến tháng nên tâm trạng không tốt, cậu đừng để ý đến cậu ấy.”
Bùi Oanh Oanh trầm mặc giây lát mới nói với nữ sinh ngồi phía sau: “Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích gì với cậu, cũng không phải là chỗ gánh chịu tâm trạng xấu của cậu.”
Nữ sinh kia liền bùng nổ, cô ta đứng phắt dậy, nở nụ cười châm chọc, “Bùi Oanh Oanh, cậu đúng là đại tiểu thư nha, năm bữa nửa tháng chẳng đến trường, tuỳ tuỳ tiện tiện sang Nhật Bản chơi. Nói thật, tôi đã xin đổi chỗ ngồi rất nhiều lần nhưng giáo viên không đồng ý, vì sao không đồng ý, cũng là vì vị đại tiểu thư nhà cậu. Chị cậu không muốn cậu yêu sớm nên không muốn để cậu ngồi với nam sinh, nhưng sao chị cậu không suy nghĩ xem chúng tôi có muốn ngồi cạnh cậu hay không?” Cô ta chỉ vào Tống Đan, “Cậu cho rằng Tống Đan thích chơi với cậu sao? Là giáo viên sợ cậu không hoà nhập được với lớp nên mới bảo Tống Đan chơi với cậu thôi. Cậu không lên Tieba (*) trường học mà nhìn thử xem, tất cả nội dung đều là mắng chửi cậu! Không ai ưa cậu hết!”
(*) Bê: Baidu Tieba là một diễn đàn trực tuyến trực thuộc Baidu.
“Phùng Tĩnh, cậu nói cái gì đó?” Tống Đan vội la lên.
Phùng Tĩnh nhìn Tống Đan, “Cậu cũng đừng có giả bộ, cậu thật sự thích chơi cùng cô ta sao? Cô ta cũng đâu coi cậu là bạn, cậu thích Mason như vậy, nhưng cô ta lại là bạn gái của Mason đấy, cô ta có giúp cậu xin chữ ký không? Chẳng phải cậu thấy cô ta có tiền nên mới giả vờ chơi với cô ta à? Mới vừa nãy thôi cậu còn nói với tôi, hôm qua bỏ ra hai trăm đồng mời cô ta ăn cơm đúng là phí phạm còn gì.”
“Đủ rồi.” Bùi Oanh Oanh đứng dậy, đeo balo lên vai đi thẳng ra ngoài.
Tống Đan đuổi theo, nôn nóng nói, “Oanh Oanh, lời Phùng Tĩnh nói không phải sự thật, mình thật sự coi cậu là bạn bè, mình… mình…”
Bùi Oanh Oanh quay lại, lùi về sau một bước.
Vốn dĩ cô đã tưởng rằng mình cũng có bạn, xem ra không phải rồi.
“Không sao, mình chỉ thấy không thoải mái thôi.” Nói xong, Bùi Oanh Oanh rời đi.
Cô đến phòng giáo viên xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm.
Cô Nhan nghe cô muốn xin nghỉ thì tỏ vẻ hiểu rõ, đã vậy còn không hỏi thêm điều gì mà cứ thế đồng ý viết giấy cho cô nghỉ.
Bùi Oanh Oanh cầm tờ giấy xin nghỉ, không nhịn được hỏi: “Tại sao cô không hỏi lý do em xin nghỉ là gì?”
Cô Nhan hơi sững sờ, sau đó mỉm cười, “Cô tin là em có lý do chính đáng.”
“Vậy những người khác xin nghỉ cô có hỏi lý do không?” Bùi Oanh Oanh nhìn đối phương, phát hiện thái độ cứng ngắc của đối phương thì đã hiểu, “Cám ơn cô.”
Bùi Oanh Oanh cầm giấy xin nghỉ ra ngoài.
Vận mệnh của cô đã được định xong từ năm bảy tuổi rồi.
Cô luôn hâm mộ những con người tự do kia, bởi vì cô là một con chim bị nhốt trong lồng.
Quý Đường hỏi cô muốn gì, cô muốn trả lời, nhưng lại không dám.
Tự do là thứ xa xỉ biết bao nhiêu.
Khi còn nhỏ, cô giáo Diêu Thiến dạy múa của cô nói cô là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời vì cô không thiếu gì cả, còn dễ dàng nhận được những điều tốt nhất. Nhưng không ai hỏi cô có nguyện ý hay không, không ai hỏi cô có nguyện ý học múa không, cũng không có ai hỏi cô, học nhiều thứ như vậy có mệt hay không.
“Oanh Oanh!”
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Bùi Oanh Oanh ngoảnh đầu lại, thấy Tống Đan mặt đầy lo lắng chạy tới. Cô ấy chạy đến trước mặt Bùi Oanh Oanh, há miệng thở dốc rồi mới nói: “Xin lỗi cậu, mình đã nói những lời không hay về cậu, chỉ vì mình nghĩ rằng cậu che giấu chuyện giữa cậu với Mason, nhưng mình nghĩ thông rồi, cho dù Mason có không ở bên cậu thì cũng sẽ không ở bên người con gái bình thường như mình. Mình rất hâm mộ cậu, hâm mộ đến mức có chút ghen tỵ, cậu xinh đẹp, tính cách lại tốt, gia thế cũng tốt, còn mình, ngoại trừ thành tích cao hơn cậu một chút ra thì chẳng có bất kỳ ưu điểm nào. Mình xin lỗi, mình không dám mong cậu sẽ tha thứ cho mình, mình chỉ muốn nói với cậu lời xin lỗi mà thôi.”
Bùi Oanh Oanh nghe vậy liền cúi đầu, “Thật ra thì mình…”
Thật ra mình cũng rất hâm mộ cậu.
Nhất là khi nghe cậu kể mẹ cậu vì cậu mà nấu những món ăn ngon, ba cậu đưa cậu đi đạp xe vào ngày Chủ nhật.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Không sao.”
***
Bùi Oanh Oanh phải nộp giấy xin nghỉ cho phòng bảo vệ thì mới được phép ra khỏi cổng trường. Lúc này ngoài trường học vô cùng yên tĩnh, cô gọi một chiếc taxi trở về biệt thự nhà họ Quý.
Dì Tuệ thấy Bùi Oanh Oanh trở về thì hết sức ngạc nhiên, “Nhị tiểu thư, sao cô lại về? Được nghỉ học sao?”
“Không, cháu xin nghỉ.” Bùi Oanh Oanh cúi đầu, “Cháu cãi nhau với bạn học nên trở về.”
Dì Tuệ yên lặng một giây rồi cười thành tiếng, bà xoa đầu Bùi Oanh Oanh, “Haizz, quả nhiên là vẫn còn con nít, thôi về phòng chơi đi, trường học cũng không có gì hay cả, lát nữa tôi mang nước quả lên cho cô.”
“Cám ơn dì Tuệ.” Bùi Oanh Oanh nở nụ cười ngoan ngoãn.
Nếu như đã không thể chọn lựa số mệnh, vậy thì chỉ có thể tận lực mà sống sót.
Có lẽ tương lai sẽ thay đổi.
Có lẽ sẽ có một ngày, cô có thể sống cuộc đời tự do, không còn là con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng nữa.
***
Bùi Oanh Oanh ở trong phòng cả ngày, mãi đến tận khi Quý Đường đến gõ cửa phòng cô.
“Nghe nói em cãi nhau với bạn học, có thể nói với tôi không?”
Bùi Oanh Oanh trầm mặc giây lát rồi lắc đầu, “Chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi, ngày mai sẽ ổn.”
“Đã là mâu thuẫn nhỏ thì sao em lại phải về nhà? Tôi nhớ em thích đến trường nhất, mâu thuẫn gì mà khiến em ngay cả trường học cũng không thiết vậy?” Quý Đường rũ mắt nhìn cô.
“Em… em không muốn nói.” Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn mũi chân mình, không muốn tiếp xúc với ánh mắt Quý Đường.
“Được rồi, em không muốn nói tôi cũng không ép em, thế ngày mai em có định đi học không?” Quý Đường hỏi.
Lần này Bùi Oanh Oanh yên lặng lâu hơn.
“Em đi.”
Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu, nếu cô muốn thay đổi số mệnh thì có vài thứ cô phải học cách chấp nhận.
Trong mắt Quý Đường hiện lên ý cười, duỗi tay sờ đầu Bùi Oanh Oanh, “Bé ngoan.”
Thật là ngây thơ khả ái.
Quý Đường giấu nửa câu sau.
Nhìn qua Bùi Oanh Oanh có vẻ nhu nhược, nhưng lại có sự dẻo dai từ tận trong xương cốt. Ý cười của Quý Đường càng sâu, cô ấy nuôi bảy con chim, cuối cùng cũng có một con phù hợp với ý muốn của mình.
***
Kể từ hôm đó, Bùi Oanh Oanh càng thêm chú tâm vào học tập.
Trong khoảng thời gian này, Mason liên tục gọi điện thoại cho cô, thậm chí còn dùng số khác để gọi. Bùi Oanh Oanh vừa nghe máy liền cúp luôn, sau đó kéo số điện thoại vào danh sách đen.
Chẳng qua Mason không biết hai chữ chán ghét được viết như thế nào, vẫn cứ tiếp tục dùng số khác nhắn tin cho Bùi Oanh Oanh.
“Bùi Oanh Oanh, em chờ tôi, bây giờ tôi có hơi bận một chút. Chờ tôi trở về thành phố A rồi chúng ta sẽ nói chuyện, không cho phép em trốn tránh tôi.”
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, một lần nữa kéo số điện thoại này vào danh sách đen.
Nhưng Quý Đường vẫn biết chuyện Mason không ngừng quấy rầy cô.
Bởi vì khi Bùi Oanh Oanh đi tắm, đúng lúc để Quý Đường nhìn thấy tin nhắn Mason gửi đến.
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh liền không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào của Mason nữa. Thật ra cô rất muốn hỏi xem Quý Đường đã làm gì, nhưng vẫn nhịn được.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, cho đến đêm Giáng sinh.
Hôm đó trùng hợp là thứ bảy, Bùi Oanh Oanh được nghỉ hai ngày.
Đêm Giáng sinh, Quý Đường dẫn Bùi Oanh Oanh đi gặp bạn trai mới của cô ấy.
Quý Đường lại yêu đương.
Biết tin này Bùi Oanh Oanh còn thầm tính, lần này cách lần trước cũng coi như tương đối lâu, hơn một tháng liền.
Bạn trai mới của Quý Đường tên là Hạ Anh Mạc, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt. Vì thoạt nhìn Hạ Anh Mạc rất khác người, anh ta không có tóc, ẩn sâu bên trong gương mặt anh tuấn là một loại khí chất mơ hồ, chờ khi chuỗi tràng hạt lộ ra khỏi cổ tay Hạ Anh Mạc, Bùi Oanh Oanh mới nhận ra khí chất này là gì.
Trên người Hạ Anh Mạc có cỗ Phật tính.
Hơn nữa không hề nhạt.
Mặc dù anh ta mặc âu phục, nhưng khi ngồi đó lại chẳng khác nào một vị thế ngoại cao tăng.
“Xin chào, Oanh Oanh.” Hạ Anh Mạc đứng dậy đưa tay ra với Bùi Oanh Oanh, “Rất hân hạnh được biết em.”
Bùi Oanh Oanh dè dặt bắt tay, lúc ngón tay hai người chạm vào nhau, không hiểu sao cô lại cứ có cảm giác như mình đang bất kính với đối phương.
Hạ Anh Mạc này quả thực quá thoát tục.
Bùi Oanh Oanh thầm nghĩ đáng lẽ ra anh ta nên ở trong chùa miếu, chứ không phải ở trong nhà hàng này.
“Xin chào.” Bùi Oanh Oanh nói khẽ, vừa chạm vào tay đối phương xong liền rụt trở về.
Hạ Anh Mạc cười mỉm, cũng thu tay lại, tầm mắt anh ta chuyển sang Quý Đường ở bên cạnh, nụ cười trong mắt càng sâu, “Bảo bối, hôm nay em thật xinh đẹp.”
Quý Đường cười lễ độ rồi ngồi xuống, “Gọi món chưa?”
Hạ Anh Mạc đưa tay tỏ ý mời Bùi Oanh Oanh ngồi trước, sau đó anh ta mới ngồi, “Vẫn chưa, anh nghĩ nên để các quý cô gọi món thì hơn.” Thấy Quý Đường không lên tiếng, anh ta vô cùng thông minh nhìn sang Bùi Oanh Oanh, “Lại nói, đây là lần đầu tiên tôi được gặp Oanh Oanh, chi bằng Oanh Oanh gọi món trước đi?”
Bùi Oanh Oanh sững người, chợt nghe Quý Đường nói, “Oanh Oanh, em chọn đi, dạo gần đây em gầy đi rồi.”
Bữa cơm này, Bùi Oanh Oanh ăn hết sức gian nan, vì trên bàn cơm không có một ai nói chuyện hết. Từ khi Quý Đường hẹn hò với Mason, Bùi Oanh Oanh đã quen với việc trò chuyện trên bàn ăn. Nhưng vị bạn trai mới này của Quý Đường lại cực kỳ tuân thủ quy tắc không nói chuyện, ngay cả một tiếng động nhỏ khi ăn cơm cũng không có. Điều này khiến Bùi Oanh Oanh hết sức dè dặt, lúc cầm muỗng uống canh cũng chỉ sợ mình gây ra tiếng động nào đó.
Dùng bữa xong, Hạ Anh Mạc rủ họ đi tản bộ bên bờ sông.
Quý Đường từ chối cho ý kiến, Hạ Anh Mạc liền đi lấy xe.
Khi đứng chờ xe ở bên ngoài nhà hàng, rốt cuộc Bùi Oanh Oanh không nhịn được nữa mà hỏi Quý Đường, “Chị, Hạ tiên sinh làm nghề gì vậy?”
“Anh ta là giám đốc viện bảo tàng thành phố A.” Quý Đường trả lời.
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, hỏi vấn đề thứ hai, “Còn về tóc anh ta?”
“Khi còn bé anh ta được hoà thượng nuôi trong chùa, cho nên đến lớn vẫn quen cạo sạch tóc trên đầu.”
Trong mắt Bùi Oanh Oanh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, mới đầu nghe Hạ Anh Mạc còn trẻ tuổi mà đã làm giám đốc viện bảo tàng thì cô rất bất ngờ, nhưng không ngờ anh ta còn là một cô nhi giống cô.
Nhất định Hạ Anh Mạc kia đã phải bỏ ra rất nhiều mới có thể đứng ở vị trí này.
Bùi Oanh Oanh liền cảm thấy tương lai của mình càng thêm sáng rỡ.
Hạ Anh Mạc lái xe đưa bọn họ đến bờ sông, vì là đêm Giáng sinh nên bờ sông có không ít người, căn bản đều là tình nhân, thi thoảng có thể thấy người bán hoa rong.
Hạ Anh Mạc đi qua hàng hoa thì liếc nhìn Quý Đường, phát hiện vẻ mặt đối phương vẫn lạnh nhạt liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Bờ sông đang bắn pháo hoa, Bùi Oanh Oanh đi cạnh Quý Đường, hăng say hứng thú nhìn pháo hoa trên trời cao. Pháo hoa kia giống như một đoá hoa diễm lệ nhất, lại nhanh chóng héo tàn trong đêm đen.
Bùi Oanh Oanh bước đi, bỗng bàn tay bị bắt lấy. Tay Quý Đường vẫn lạnh băng như cũ, cô ấy im lặng dắt tay Bùi Oanh Oanh.
“Đông người, đừng đi quá xa.” Quý Đường nói.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn bàn tay mình đang nằm trong tay Quý Đường.
Tay Quý Đường thật đẹp, giống như một khối ngọc hoàn mỹ.
“Đó không phải là Doãn tổng sao?” Đột nhiên Hạ Anh Mạc lên tiếng.
Bùi Oanh Oanh nhìn về phía trước, kết quả nhìn thấy Doãn Hàm.
Hôm nay Doãn Hàm mặc một chiếc áo khoác nỉ dài màu xám tro, vóc người cao lớn. Anh ta đang đứng ở bờ sông, bên cạnh còn có một cô gái dáng người yểu điệu.
Cô gái kia ngẩng đầu nhìn pháo hoa, không biết Doãn Hàm nói gì mà cô ấy vui vẻ khoác tay anh ta, cũng vào lúc này, Doãn Hàm liếc mắt, rồi nhìn thấy ba người Bùi Oanh Oanh đang đứng ở cách đó không xa.
Sắc mặt Doãn Hàm đại biến, vội rút tay mình ra khỏi tay cô gái kia, quay sang nhìn Quý Đường.
“Đã lâu không gặp.”
Quý Đường nở nụ cười nhàn nhạt, “Đúng là đã lâu không gặp.”
Doãn Hàm lại nhìn Hạ Anh Mạc, “Giám đốc Hạ cũng ở đây sao?”
Hạ Anh Mạc mỉm cười, nhìn Quý Đường, “Đêm Giáng sinh tất nhiên phải ở bên cạnh bạn gái rồi.”
Cuối cùng tầm mắt Doãn Hàm chuyển sang người Bùi Oanh Oanh, ánh mắt anh ta có chút phức tạp, dường như muốn nói điều gì, nhưng lại không dám nói.
Hạ Anh Mạc lại lên tiếng, “Doãn tổng không giới thiệu quý cô xinh đẹp bên cạnh ngài ư?”
Cô gái đó thấy ba người Bùi Oanh Oanh thì vẻ mặt hơi hiếu kỳ, cô ấy nhìn Quý Đường lâu nhất.
“Vị này là thiên kim của tập đoàn Phi Duệ, Triệu Mạn Hà.” Doãn Hàm lại giới thiệu ba người Quý Đường với Triệu Mạn Hà. Khi đến Bùi Oanh Oanh, giọng Doãn Hàm nhỏ hẳn lại, “Vị này là em gái Quý Đường, Bùi Oanh Oanh.”
“Em gái? Tôi thấy hai người không giống nhau gì cả.” Triệu Mạn Hà cười nói.
Quý Đường lướt qua gương mặt Triệu Mạn Hà, “Trái lại tôi thấy Triệu tiểu thư với Doãn Hàm rất giống nhau, cái này gọi là tướng phu thê sao?”
Triệu Mạn Hà vừa nghe xong, mặt liền đỏ rần.
Doãn Hàm cau mày, không biết anh ta đang giải thích với ai mà nói với khoảng không: “Ba Mạn Hà và ba tôi là chỗ quen biết, hôm nay chỉ vì chào mừng Mạn Hà về nước thôi.”
Rặng mây đỏ trên mặt Triệu Mạn Hà tan biến.
Quý Đường cười cười, nhưng Hạ Anh Mạc lại nhướn mày, ánh mắt quét qua hai người Doãn Hàm và Quý Đường, sau cùng đặt lên trên người Bùi Oanh Oanh, người vốn dĩ có ít cảm giác tồn tại nhất.
Nếu như anh ta không nhìn lầm, số lần vị Doãn tổng này nhìn Bùi Oanh Oanh là nhiều nhất, hơn nữa lần nào cũng đều là ánh mắt như muốn nói lại thôi.
Thú vị.
Hạ Anh Mạc cười.
Quá thú vị.
Anh ta cũng coi như là một trong số những người theo đuổi Quý Đường khá lâu, khi biết Quý Đường với Doãn Hàm từng ở bên nhau, anh ta đã điều tra tư liệu của Doãn Hàm, tuy biết hai người bọn họ chia tay, nhưng lại không thể tìm được lý do tại sao chia tay.
Tóm lại là chia tay rất bất ngờ.
Hai người họ từng chuẩn bị đính hôn, Doãn Hàm còn từng gióng trống khua chiêng cầu hôn nữa.
Hoá ra nguyên nhân chia tay lại là vì cô bé này sao?
Ánh mắt Hạ Anh Mạc nhìn Bùi Oanh Oanh càng thêm mấy phần sâu xa.
“Nếu đều tới bờ sông tản bộ, vậy có muốn đi cùng nhau không?” Hạ Anh Mạc đề nghị.
Thế nên cuộc tản bộ ba người liền biến thành năm người.
Đi bên phải Bùi Oanh Oanh là Quý Đường, đi bên trái là Doãn Hàm. Cô đi ở giữa, chẳng hiểu sao lại thấy ngột ngạt.
Quý Đường một mực dắt tay Bùi Oanh Oanh.
Không biết đi bao lâu, giọng Doãn Hàm chợt vang lên bên tai cô, “Gần đây việc học của em có tốt không?”
Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên nhìn đối phương, sau khi xác nhận mình không nghe nhầm bèn trả lời: “Vẫn ổn.”
“Dạo này tôi hơi bận, nhưng vẫn đọc qua tin tức giải trí, chuyện của em và Mason…” Giọng Doãn Hàm có chút dè dặt.
Triệu Mạn Hà nhận ra Doãn Hàm nói chuyện với Bùi Oanh Oanh thì nhất thời cảm thấy nguy cơ, một lần nữa cô ấy khoác lên cánh tay Doãn Hàm, chủ động nói xen vào, “Hai người nói chuyện gì vậy?”
Doãn Hàm cau mày, dời mắt nhìn Triệu Mạn Hà. Vừa đối diện với ánh mắt của Doãn Hàm, Triệu Mạn Hà lập tức rút tay về.
Bùi Oanh Oanh trông thấy hết thảy, cô nhủ thầm quả nhiên Doãn Hàm vẫn không hề thay đổi.
Khi anh ta nhìn người mình thích, ánh mắt luôn dè dặt thâm tình, còn khi nhìn người mình không thích, luôn là không kiên nhẫn, mang theo vài phần chán ghét.
Cô không kìm được mà mỉm cười.
Chẳng qua Doãn Hàm thay lòng nhanh quá.
Bỗng nhiên xung quanh trở nên huyên náo, Bùi Oanh Oanh thấy rất nhiều người quay lại ôm nhau. Cô còn chưa kịp phản ứng thì giọng Quý Đường vang lên.
“0 giờ rồi.”
Bùi Oanh Oanh nhìn Quý Đường, cô ấy đang nhìn một đôi tình nhân ôm nhau, tựa như phát hiện ra ánh mắt của Bùi Oanh Oanh, cô ấy hơi nghiêng đầu, mỉm cười ôm lấy cô.
“Oanh Oanh, Giáng sinh vui vẻ.”
Hạ Anh Mạc liếc mắt nhìn Doãn Hàm, phát hiện Doãn Hàm đang nhìn cảnh Quý Đường ôm Bùi Oanh Oanh bằng ánh mắt phức tạp, nụ cười bên môi anh ta càng thêm sâu, nâng tay lên vuốt cằm.
Triệu Mạn Hà vừa bị ánh mắt của Doãn Hàm làm tổn thương nên cũng không dám chủ động tiếp chuyện với anh ta, chỉ có thể buồn bã nhìn xung quanh.
Vừa nhìn liền thấy Hạ Anh Mạc.
Thật ra cô ấy rất tò mò, không hiểu vì sao Hạ Anh Mạc lại trọc đầu.
Đang suy nghĩ, đối phương bất chợt nhìn lại đây. Triệu Mạn Hà chưa kịp phản ứng, vị Hạ tiên sinh kia đã nở nụ cười với cô ấy.
Mặt Triệu Mạn Hà đỏ lựng, hốt hoảng quay mặt đi, ngay cả hai tai cũng nóng cháy, nhưng chỉ mấy giây sau, cô ấy không nhịn được mà lại quay sang nhìn đối phương, tuy nhiên cô ấy phải tiếc nuối, vì vị Hạ tiên sinh kia đã quay mặt đi rồi.
***
Hạ Anh Mạc đưa Quý Đường và Bùi Oanh Oanh về nhà, sau khi xuống xe còn vô cùng chu đáo tặng mỗi người một món quà.
Bùi Oanh Oanh bất ngờ nhận được quà thì rất ngại ngùng, cô muốn trả lại cho Hạ Anh Mạc nhưng anh ta lại tỏ vẻ không vui, “Đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho con gái, em thật sự muốn từ chối tôi sao?”
Lần đầu tiên tặng quà cho con gái?
Bùi Oanh Oanh nhìn Hạ Anh Mạc, nghĩ thầm, chẳng lẽ trước đây đối phương chưa từng yêu đương?
Đang nghĩ thì Quý Đường mở miệng, “Không biết những bạn gái trước kia của anh được gọi là gì?”
Hạ Anh Mạc cười cười, “Đó là đàn bà, không phải con gái.”
Biểu tình của Bùi Oanh Oanh cứng đờ, giống như vừa nuốt phải ruồi vậy.
***
Tắm xong, Bùi Oanh Oanh mở hộp quà Hạ Anh Mạc tặng ra xem, là một sợi dây chuyền.
Sợi dây chuyền này tương đối đặc biệt, mặt dây chuyền là một viên đá có màu hồng, nhìn qua thật đáng yêu.
Chắc là dây chuyền mặt đá sẽ không đắt đâu nhỉ.
Nghĩ thế, Bùi Oanh Oanh liền cất quà đi, nếu như quà quá quý thì cô phải trả lại.
Ngày tiếp theo, Bùi Oanh Oanh thấy món quà Hạ Anh Mạc tặng Quý Đường —— một bình hoa cổ.
Nghe nói là từ thời nhà Minh.
Bình hoa kia màu xanh ngọc trong veo, tựa hồ có thể nhìn xuyên vào trong thân bình.
Hiện giờ bình hoa cổ này đang được đặt trên bàn uống trà ở phòng khách, dùng để cắm hoa.
Lúc đi ngang qua, Bùi Oanh Oanh kinh hồn bạt vía, chỉ sợ bị cô đụng phải thì nó sẽ rơi vỡ tan tành.
Đây chính là đồ cổ đó, vỡ một món thì trên đời sẽ mất đi một món.
Bùi Oanh Oanh không thể không cảm thán, quả nhiên Hạ Anh Mạc đúng là giám đốc viện bảo tàng, không chỉ tặng đồ đúng với ngành nghề của mình mà còn vừa vặn làm thoả mãn sở thích của Quý Đường, mặc dù trông Quý Đường có vẻ không thích cái bình hoa cổ này cho lắm.
“Chị, vị Hạ tiên sinh này tặng quà cũng thật khác biệt, chắc hẳn bình hoa này đắt lắm.” Bùi Oanh Oanh ngồi trên bàn ăn hỏi Quý Đường.
Quý Đường nhấp một ngụm cà phê, nâng mắt nhìn Bùi Oanh Oanh, “Cũng tạm, bình hoa này chỉ có ba triệu thôi.”
Ba triệu???
Bùi Oanh Oanh ngây dại.
“Công việc giám đốc này của Hạ tiên sinh được trả lương cũng thật cao.” Cô cười khan.
Một lần nữa tầm mắt Quý Đường chuyển sang gương mặt cô, thuận miệng đáp: “Tiền lương thì không cao lắm, nhưng tài sản của cha mẹ anh ta dồi dào, với gia thế của anh ta thì ba triệu cũng chỉ là một chút cỏn con.”
Bùi Oanh Oanh càng thêm sửng sốt, không phải Hạ Anh Mạc đó được hoà thượng nuôi lớn trong chùa sao? Anh ta còn có cha mẹ? Tài sản còn dồi dào?
“Chị, Hạ tiên sinh không phải cô nhi ư?”
“Không.” Quý Đường đáp, “Chẳng qua khi anh ta còn bé, mẹ anh ta ngại nuôi anh ta mệt mỏi nên mới ném đến chùa, trụ trì của ngôi chùa kia là chú của Hạ Anh Mạc.”
Bùi Oanh Oanh nghe xong, im lặng bưng cốc nước lên uống một hớp. Là cô suy nghĩ quá nhiều, hoá ra Hạ Anh Mạc không phải là cô nhi, đã vậy còn là con trai của nhà giàu. Khó trách tuổi còn trẻ mà đã lên làm giám đốc viện bảo tàng.
Đang nghĩ đến đây, cô liền nghe Quý Đường bổ sung một câu, “Đúng rồi, viện bảo tàng nơi Hạ Anh Mạc công tác cũng thuộc sở hữu của nhà họ Hạ, chỉ là về sau dần cởi mở với công chúng hơn, nên tuy hiện tại trên danh nghĩa là của công, nhưng quyền sở hữu thực tế vẫn là của nhà họ Hạ.”
Bùi Oanh Oanh tự thấy tương lai của mình càng thêm ảm đạm.
“Đúng rồi, hôm nay là Giáng sinh, em muốn ở nhà hay ra ngoài?” Quý Đường chợt hỏi.
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, cảm thấy ra ngoài không để làm gì, dù sao mùa Giáng sinh ở thành phố A cũng chẳng có tuyết rơi, “Em ở nhà thôi, bên ngoài không có tuyết, cũng không có gì đẹp mắt.”
“Em muốn thấy tuyết?” Quý Đường nhìn cô.
Bùi Oanh Oanh thành thật gật đầu, “Không biết năm nay bao giờ mới có tuyết? Em đã xem thời tiết mùa đông của thành phố A suốt 10 năm qua, nếu như may mắn thì tuyết có thể rơi đủ nhiều để đắp được người tuyết.”
Quý Đường suy tư gật đầu, “Đắp người tuyết vui không?”
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, “Em thấy mọi người trên mạng đắp người tuyết khá thú vị.”
Không biết Quý Đường nghĩ đến điều gì mà khẽ nhíu mày, “Ngày mai em phải đến lớp rồi.” Giọng cô ấy rất nhẹ, Bùi Oanh Oanh nghe không rõ lắm.
“Vâng?” Bùi Oanh Oanh nghi hoặc nhìn Quý Đường.
Quý Đường dùng khăn ăn lau miệng, “Tôi có chút việc gấp, Oanh Oanh, em phải ăn hết bữa sáng đấy. Tôi sẽ để dì Tuệ giám sát em, gần đây em phải gầy đi ít nhất năm cân.” (Bê: 5 cân = 2.5 kg.)
Bùi Oanh Oanh không ngờ đến chuyện này mà Quý Đường cũng biết, cô không khỏi nhìn đối phương bằng ánh mắt bội phục. Ai ngờ câu tiếp theo của Quý Đường lại là, “Ngay cả ngực cũng nhỏ lại.”
Hình như giọng cô ấy còn có chút bất mãn.
Mặt Bùi Oanh Oanh thoắt cái đỏ bừng, cô yếu ớt dùng khăn ăn che kín mặt, căn bản không dám nhìn Quý Đường.
Lúc Quý Đường đi ngang qua người Bùi Oanh Oanh còn tiện tay xoa đầu cô.
***
Quý Đường ra khỏi nhà chính thì gặp được dì Tuệ. Dì Tuệ thấy Quý Đường liền gật đầu, tiến lại gần nhỏ giọng nói, “Thiếu gia, thuốc ngày hôm qua uống vào không sao chứ?”
“Thi thoảng uống một lần cũng không gây ra thương tổn gì.” Vẻ mặt Quý Đường nhàn nhạt.
“Ngài cần gì phải gấp như vậy? Hơn nữa nô tài thấy vị Hạ Anh Mạc kia cũng không phải là người bình thường.” Dì Tuệ lo âu.
Thế nhưng Quý Đường lại cười khẽ, trong mắt mang theo chút châm chọc, “Càng là người thông minh thì ngược lại càng dễ mắc lừa, ta tin Oanh Oanh, hẳn là ngươi cũng nên tin tưởng con bé.” Cô ấy hơi ngừng lại, sau đó giọng nói thay đổi, ẩn chứa sát ý, “Ta đã đợi quá nhiều năm nên không chờ nổi nữa. Ta muốn nhanh chóng quay lại giết ả ta.”
Lời cuối vừa dứt, hai mắt cô ấy lặng lẽ biến thành màu đỏ, mà con ngươi thì chuyển sang màu đồng.
Cả gương mặt cô ấy nhìn vừa yêu dị vừa khủng bố.
Dì Tuệ cúi đầu xuống, mang theo dáng vẻ thần phục.
***
Ăn sáng xong Bùi Oanh Oanh về phòng, hôm nay được nghỉ, cô lấy đề thi vừa được phát ra. Hôm qua về muộn quá cô không có thời gian làm.
Cô vừa ngồi xuống bàn là ngồi liền đến trưa, dì Tuệ gọi điện bảo cô xuống nhà ăn cơm. Đang ăn cơm, Bùi Oanh Oanh nhận được một cuộc điện thoại.
“Oanh Oanh, chiều nay cậu có đi chơi không?” Là giọng của Tống Đan, “Bọn mình thuê một phòng KTV ở trung tâm thành phố, buổi chiều mọi người đều ở đây hát, mình rất muốn rủ cậu đi cùng.”
Bùi Oanh Oanh nghe Tống Đan nói vậy thì vô thức túm khăn trải bàn, cô ngẩng đầu nhìn Quý Đường, quả nhiên thấy Quý Đường cau mày lại. Bùi Oanh Oanh vội rụt tay về, “Hôm nay mình còn phải ở nhà làm bài thi, không có…”
Cô còn chưa nói hết câu thì điện thoại đã bị đoạt mất.
“A lô, em là bạn học của Oanh Oanh sao?” Quý Đường hỏi đầu dây bên kia.
Tống Đan ở đầu dây bên kia trầm mặc giây lát, giọng nói trở nên cứng đờ, “Vâng, chào chị, em là Tống Đan bạn học của Oanh Oanh.”
“Buổi chiều các em chơi ở đâu? Có thể nhắn địa chỉ cho Oanh Oanh không?” Quý Đường bắt lấy bàn tay Bùi Oanh Oanh đang muốn cướp lại di động, cô ấy rũ mắt nhìn Bùi Oanh Oanh, ôn tồn hỏi Tống Đan, “Con bé ở nhà rất nhàm chán, vì nhà chỉ có mỗi tôi và con bé. Đúng rồi, các em có phiền khi tôi đi cùng không? Cũng lâu lắm rồi tôi không đi chơi với mấy người trẻ tuổi.”
Không biết Tống Đan ở bên kia nói cái gì, Quý Đường cười nói “Hẹn gặp lại” rồi cúp máy. Khi cô ấy trả điện thoại lại cho Bùi Oanh Oanh, Bùi Oanh Oanh đã tức giận.
“Chị, sao chị có thể tuỳ tiện cướp điện thoại của em?”
Quý Đường nhéo má Bùi Oanh Oanh, “Vậy sao em lại tuỳ tiện để mấy con nhóc kia bắt nạt ở trường?”
Thật chẳng có tiền đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.