Chương 10:
Viễn Du Đích Ngư
17/01/2024
Hạ Anh vẫn lo lắng cho Quan Duyệt, vì vậy cô nói với Lăng Sảng một tiếng, sau đó đến tiệm thuốc mua một ít thuốc mỡ mang về.
Vừa tới cửa phòng, cô bỗng thấy một cổ âm khí chui ra từ dưới khe cửa, vội vàng đẩy cửa chạy vào.
Chỉ thấy Quan Duyệt nằm bất tỉnh trên mặt đất, trên bụng cô ấy có một con quái vật màu đen, hình như đang hút gì đó.
Hạ Anh không kịp xem con quái vật đó là gì, ngay lập tức dùng chân nguyên đánh về phía nó. Con quái vật bị đánh trúng thét lên một tiếng chói tai.
Hạ Anh nhìn kỹ, phát hiện con quái vật trông như một đứa trẻ con khô quắt, cái đầu to lạ thường, nhưng tứ chi lại teo tóp như que diêm, trông vô cùng quỷ dị.
Mặc dù Hạ Anh đã quen với việc nhìn đủ loại sinh vật kỳ lạ ở thế giới vong linh, cũng không nhịn được mà cau mày.
Cơ thể con quái vật bị đốt cháy bởi chân nguyên, tạo ra một lỗ hổng lớn, nó nhe răng há miệng, nhảy về một góc khác trong phòng.
Hạ Anh nhanh chóng chạy đến chỗ Quan Duyệt đang ngất xỉu. Cô kiểm tra hơi thở của cô ấy, vẫn ổn định, chỉ là hơi mong manh.
Đột nhiên, có cơn gió đen kịt quét qua sau lưng, Hạ Anh vội vàng lùi lại mấy bước tránh đợt công kích.
Bốn chân quái vật chạm đất, phía các khớp nhô ra từng chiếc gai xương. Nếu ban nãy nó có vài phần giống con người, thì bây giờ lại hoàn toàn giống một con thú hoang. Trên người nó tỏa ra mùi hôi thối tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Trong lòng Hạ Anh trầm xuống, mùi máu nồng đậm như vậy, ắt hẳn đã lây dính không ít mạng người. Loại tà vật như này chỉ có thể bị tiêu diệt, không cần phải cứu nó.
Sau khi đánh giá năng lực của chính mình, Hạ Anh quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Một mặt, cô dùng chân nguyên đả thương nó, mặt khác, cô dùng ngưng khí quyết làm tiêu hao âm khí trên người quái vật.
Dần dần, Hạ Anh chiếm thế thượng phong.
Hơi thở con quái vật ngày càng yếu, nhìn Hạ Anh với vẻ đầy sợ hãi. Nó cẩn thận lùi lại vài bước, như thể sắp bỏ chạy.
Đương nhiên Hạ Anh không thể để mặc nó rời đi, nhân lúc nó chuẩn bị di chuyển, cô liền dùng chân nguyên ép mạnh nó xuống đất.
Với một tiếng thét chói tai, toàn thân con quái vật bị thiêu rụi, ngã xuống đất không một tiếng động.
Hạ Anh cẩn trọng bước lại gần, dùng chân nguyên hóa thành chân hỏa, thiêu rụi hoàn toàn con quái vật.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Hạ Anh trở lại bên cạnh Quan Duyệt, đỡ cô ấy lên giường.
Nhớ tới con quái vật vừa rồi nằm trên bụng Quan Duyệt, Hạ Anh vén vạt áo lên, phát hiện trên bụng cô ấy có một dấu vết màu xanh rõ ràng, tỏa ra hơi thở giống hệt trên người con quái vật.
Đây là phương pháp mà một số tà vật dùng để đánh dấu “đồ ăn”. Khả năng cao bị lưu lại do cuộc va chạm với cậu bé hồi chiều.
Hạ Anh thầm mắng mình bất cẩn, thế mà không nhận ra tà vật đang ra tay ngay dưới mắt mình.
Dùng chân nguyên để tiêu trừ dấu vết, Hạ Anh kiểm tra toàn thân Quan Duyệt. May mắn rằng cô ấy chỉ tổn thất một chút tinh khí, không ảnh hưởng tới hồn phách. So với tình trạng của cậu bé hôm nay thì tốt hơn nhiều, nghỉ ngơi một thời gian là có thể khôi phục.
Hạ Anh không đi tắm suối nước nóng nữa, cô sợ Quan Duyệt tỉnh dậy sẽ sợ hãi, liền ngồi ở mép giường canh chừng.
Quả nhiên, một lúc sau Quan Duyệt đột nhiên tỉnh lại. Cô ấy quay đầu thấy Hạ Anh liền vội vàng nhào tới.
“Hạ Anh! Vừa nãy tui thấy quái vật! Nó chỉ to như một con búp bê thôi, nhưng mà đôi mắt đỏ đỏ, cái đầu siêu to, trong miệng còn không có răng nữa, như thế nó muốn ăn thịt tui luôn!” Quan Duyệt ôm Hạ Anh run rẩy.
“Đừng sợ, không sao đâu.” Hạ Anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ấy như dỗ dành một đứa trẻ.
Một lúc lâu sau, Quan Duyệt mới bình tĩnh lại, cô ôm cánh tay Hạ Anh, xấu hổ nói: “Cũng có thể do tui nhìn nhầm thôi, làm gì có loại kỳ quái thế chứ….”
“Cậu không nhìn nhầm đâu, con quái vật kia là thật, bị tớ tiêu diệt rồi.” Hạ Anh lấy một viên linh châu đưa cho cô ấy, “Cậu bị con quái vật kia hút một ít tinh khí, cầm lấy cái này, nó có thể giúp cậu hồi phục thân thể.”
Quan Duyệt ngồi thẳng dậy, giọng lại bắt đầu run rẩy: “Hạ, Hạ Anh, ban nãy thật sự có, có quái vật à?”
“Ừm!” Hạ Anh gật đầu, “Cậu cảm thấy không thoải mái từ lúc bị đứa bé kia đụng trúng phải không?”
“Đúng vậy!” Quan Duyệt gật đầu.
“Đứa bé kia bị quái vật ám thân, trong lúc đụng trúng cậu đã để lại đánh dấu, nên buổi tối liền tới tìm cậu.” Hạ Anh giải thích ngắn gọn ngọn nguồn mọi việc.
Quan Duyệt nghe vậy thấy sửng sốt.
Hạ Anh đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Quan Duyệt, sinh nhật của cậu là ngày nào?”
"Ngày xx tháng 4 năm 1997, sao thế?”
"Không có gì."
Hạ Anh thở dài trong lòng, ngày âm tháng âm năm âm, thảo nào….
Sau khi nhiều lẫn xác nhận với Hạ Anh rằng con quái vật sẽ không xuất hiện nữa, Quan Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy buông Hạ Anh ra, mới phát hiện cơ thể mình mềm nhũn không chút sức lực, “Hạ Anh, lúc nãy bà nói tui bị hút tinh khí, có ảnh hưởng gì tới cơ thể không?”
“Nghỉ ngơi nhiều một chút, không để bản thân mệt nhọc, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, hẳn là sẽ không có việc gì.” Hạ Anh nói.
“Vậy cũng tốt.” Quan Duyệt thở phào, cô ấy dựa vào đầu giường hỏi tiếp: “Con quái vật kia là thứ gì vậy trời? Sao nó lại tấn công tui?”
Hạ Anh suy nghĩ rồi đáp: “Chắc có kẻ nào đó lợi dụng thi thể trẻ con để luyện chế oán anh (nỗi oán hận của trẻ con).”
Quan Duyệt nghĩ đến lúc nãy mình tiếp xúc gần với loại vật này, liền cảm thấy toàn thân nổi da gà, “Thật ghê tởm, quá tàn nhẫn….”
Quả thật rất tàn nhẫn. Loại oán anh này thường được luyện chế cho những kẻ muốn nuôi dưỡng tiểu quỷ. Khi luyện chế, trẻ con sẽ bị cố ý tra tấn đến chết. Tiểu quỷ được luyện chế theo cách này sẽ có oán khí rất nặng, khả năng công kích cũng mạnh hơn những tiểu quỷ bình thường.
Vốn từ đầu, bản thân việc nuôi quỷ cũng không dùng “lối tắt” như thế này. Một số tu giả sẽ ký khế ước với tiểu quỷ vô tình bỏ mạng, tiểu quỷ làm việc cho tu giả, tu giả tích góp công đức thay tiểu quỷ. Khi thời điểm đến, những con tiểu quỷ không thể đến luân hồi này có thể đi đầu thai chuyển kiếp.
Vốn là việc đôi bên cùng có lợi, nhưng có những người vì tiền bạc vợ con, bất chấp nguy hiểm để “nuôi dưỡng” một số tiểu quỷ có oán khí nặng, sau đó giao cho người bình thường nuôi. Người bình thường không có tu vi, về cơ bản không có cách nào khống chế được những tiểu quỷ này, cuối cùng chỉ có đường bị phản phệ.
Nói như vậy, tiểu quỷ sẽ không cách quá xa chủ nhân, cho nên chủ nhân nhất định đang ở trong trang viên, hơn nữa còn gặp phản phệ.
Hắn càng nhận được nhiều thứ thông qua tiểu quỷ, lúc bị phản phệ sẽ càng thêm mãnh liệt. Hơn nữa tiểu quỷ kia đã tạo ra nhiều cái chết, đến lúc đó hắn chết đột ngột, Hạ Anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Hạ Anh bàn bạc với Quan Duyệt, chuyện đêm nay coi như là bí mật giữa hai người họ, không nói ra bên ngoài.
Quan Duyệt gật đầu liên tục, cô ấy cảm thấy rằng dù mình nói ra thì cũng chẳng có ai tin.
Chưa đầy hai mươi phút sau, Lăng Sảng cũng trở về từ suối nước nóng.
“Sao nhanh thế?” Hạ Anh kinh ngạc.
Tuy rằng không thể ngâm suối nước nóng quá lâu, nhưng thế này thì cũng quá nhanh rồi.
“Đừng nói nữa.” Lăng Sảng vừa sấy tóc vừa nói: “Vừa mới vào ngâm, có một du khách bỗng lên cơn đau tim, suýt nữa qua đời đột ngột. Bọn tui giúp đưa lên xe cứu thương, vội đến to đầu. Người được đưa đến bệnh viện rồi nhưng mọi người cũng chả còn tâm trạng ngâm nữa, nên tất cả đều quay về.”
Hạ Anh cau mày: “Chẳng phải bệnh tim không được ngâm suối nước nóng sao?”
“Thì đó! Trước khi vào suối nước nóng, người ta đã liên tục nhắc nhở những người có bệnh tim mạch và mạch máu não không nên ngâm suối nước nóng rồi, nhưng một số người cũng không coi trọng tính mạng của mình.”
“Hay là có bệnh tim, mà tự mình không biết?” Quan Duyệt suy đoán.
“Ai biết được….Dù sao mạng chỉ có một, tốt nhất nên quý trọng.”
“Cũng có lý.”
“À, đúng rồi.” Lăng Sảng chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói: “Người đàn ông đột nhiên phát bệnh tim là ba của đứa bé đâm trúng Duyệt Duyệt hồi chiều đó.”
“Trúng hợp thế á?” Quan Duyệt kinh ngạc.
“Tui cũng thấy trùng hợp. Con trai buổi chiều xảy ra chuyện, đến tối ba cũng xảy ra chuyện, gia đình này nên đi thắp hương đi, quá xui xẻo!”
Trong đầu Hạ Anh chợt lóe, bỗng có một suy đoán, “Lặng Sảng, cậu có biết ba của đứa bé kia được đưa đến bệnh viện nào không?”
“Trong thông không có bệnh viện, chỉ có một trung tâm y tế, vì vậy đưa tới thị trấn rồi. Hạ Anh, bà hỏi cái này làm gì?” Lăng Sảng quay đầu lại, nghi hoặc nói.
“Không có gì….” Hạ Anh lắc đầu cân nhắc việc có nên đến bệnh viện để xác nhận suy đoán của mình hay không.
Không đợi Hạ Anh quyết định, đột nhiên cô nghe thấy ai đó gõ cửa phòng họ.
“Ai đó!” Lăng Sảng lớn tiếng kêu.
“Xin hỏi ở đây có phải có cô gái vừa cứu người ở suối nước nóng không?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nam.
Lăng Sảng quay đầu nhìn Quan Duyệt và Hạ Anh, thấy hai người họ đều ăn mặc chỉnh tề, mới đi ra mở cửa, “Anh là?”
Chỉ thấy đứng ngoài cửa là một thanh niên trẻ tuổi, toàn thân toát ra vẻ phong độ trí thức, nhìn vô cùng nho nhã. Cậu ta cười với Lăng Sảng rồi nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi chỉ muốn biết về tình huống khi bạn cứu người vừa rồi.”
Lăng Sảng nhìn cậu ta đầy cảnh giác, “Anh muốn biết chuyện này để làm gì?”
Thanh niên trẻ tuổi lấy một cuốn sổ nhỏ ra từ trong túi, đưa cho Lăng Sảng, “Tiểu thư, tôi không phải người xấu. Đây là giấy chứng nhận của tôi, cô xem thử xem.”
Cảnh sát?
Lăng Sảng nghi ngờ liếc nhìn người thanh niên, cầm lấy thẻ cảnh sát, phát hiện cậu ta vậy mà là cảnh sát cấp một! Tên nghe khá hay —-- Ngô Đồng.
Nếu không phải bản thân Lăng Sảng cũng chính là cảnh sát, biết thẻ cảnh sát này là thật, nếu không cô ấy đều sẽ coi đối phương là kẻ lừa đảo. Chưa từng thấy cảnh sát bậc nhất nào trẻ thế được chưa!
“Anh muốn biết gì cứ hỏi đi!” Lăng Sảng trả thẻ cảnh sát cho đối phương.
Vốn dĩ cứu người không phải là việc gì cần kiêng dè, đối phương cũng là cảnh sát, có gì thì nói đó!
“Tôi có thể đi vào không?” Ngô Đồng, cũng chính là thanh niên kia nói.
Lăng Sảnh quay đầu hỏi ý kiến của Hạ Anh và Quan Duyệt, thấy cả hai người đều đồng ý liền để người vào phòng.
"Cảm ơn!"
Ngô Đồng bước vào phòng, ánh mắt lướt nhanh khắp mọi nơi. Đột nhiên, như phát hiện ra điều gì, cậu ta bước thẳng đến bên cửa sổ.
Ánh mắt Hạ Anh lóe lên, đó là nơi cô thiêu chết con quái vật kia.
“Anh đang xem gì thế?” Lăng Sảng đi tới, kỳ lạ hỏi.
Làm gì có ai vừa vào phòng đã chạy đến bên cửa sổ.
"Xin lỗi, tôi..." Ngô Đồng nhận ra hành động vừa rồi của mình hình như rất dễ gây hiểu lầm. “Tôi xin phép hỏi một câu, hôm nay trong phòng mọi người có gặp phải chuyện gì kỳ quái không?”
“Chuyện kỳ quái gì?” Lăng Sảng không hiểu ý của đối phương lắm.
Ngô Đồng dừng một chút, “Kiểu như là.... một số chuyện không khoa học.”
“Chuyện gì mà “không khoa học”?” Lăng Sảng cảm thấy cảnh sát này có bệnh, hoặc đầu óc có vấn đề.
“Chính là…..” Ngô Đồng kẹt nửa ngày, vò đầu bứt tóc nói: “Chính là chuyện không thể dùng khoa học để giải thích ấy, mọi người hiểu ý tôi không?’
“Ý của anh là, chúng tôi có gặp chuyện gì thần quái không ư?” Hạ Anh vỗ vỗ Quan Duyệt đang có chút bất an, bước lên hỏi.
Nếu cô không nhìn nhầm, thứ nhô ra từ góc túi của người thanh niên này hẳn là một chiếc la bàn…..
Ánh mắt Ngô Đồng sáng lên, “Đúng vậy, đại khái chính là ý đó!”
Lăng Sảnh “hừ” một tiếng, nhìn Ngô Đồng như thể đang nhìn một kẻ tâm thần, “Anh là cảnh sát đó! Sao lại mê tín thế cơ chứ! Sao không về thời phong kiến luôn đi!”
Ngô Đồng: “……”
Ngô Đồng cảm thấy hơi chút tủi thân, trong đội cậu ta là người kém trong khoản giao tiếp nhất. Vậy mà đội trưởng còn bắt mình điều tra vụ án này, thật là buồn muốn chết.
Thấy Ngô Đồng bị Lăng Sảng nói đến á khẩu, trong lòng Hạ Anh cảm thấy hơi buồn cười. Cô có thể nhìn thấy công đức trên người Ngô Đồng, hơn nữa khí chất và la bàn trong túi cậu ta, nghĩa là cậu ta có lẽ cũng là tu giả. Mục đích của cậu ta rất rõ ràng, đó là điều tra vụ oán anh này.
Vừa tới cửa phòng, cô bỗng thấy một cổ âm khí chui ra từ dưới khe cửa, vội vàng đẩy cửa chạy vào.
Chỉ thấy Quan Duyệt nằm bất tỉnh trên mặt đất, trên bụng cô ấy có một con quái vật màu đen, hình như đang hút gì đó.
Hạ Anh không kịp xem con quái vật đó là gì, ngay lập tức dùng chân nguyên đánh về phía nó. Con quái vật bị đánh trúng thét lên một tiếng chói tai.
Hạ Anh nhìn kỹ, phát hiện con quái vật trông như một đứa trẻ con khô quắt, cái đầu to lạ thường, nhưng tứ chi lại teo tóp như que diêm, trông vô cùng quỷ dị.
Mặc dù Hạ Anh đã quen với việc nhìn đủ loại sinh vật kỳ lạ ở thế giới vong linh, cũng không nhịn được mà cau mày.
Cơ thể con quái vật bị đốt cháy bởi chân nguyên, tạo ra một lỗ hổng lớn, nó nhe răng há miệng, nhảy về một góc khác trong phòng.
Hạ Anh nhanh chóng chạy đến chỗ Quan Duyệt đang ngất xỉu. Cô kiểm tra hơi thở của cô ấy, vẫn ổn định, chỉ là hơi mong manh.
Đột nhiên, có cơn gió đen kịt quét qua sau lưng, Hạ Anh vội vàng lùi lại mấy bước tránh đợt công kích.
Bốn chân quái vật chạm đất, phía các khớp nhô ra từng chiếc gai xương. Nếu ban nãy nó có vài phần giống con người, thì bây giờ lại hoàn toàn giống một con thú hoang. Trên người nó tỏa ra mùi hôi thối tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Trong lòng Hạ Anh trầm xuống, mùi máu nồng đậm như vậy, ắt hẳn đã lây dính không ít mạng người. Loại tà vật như này chỉ có thể bị tiêu diệt, không cần phải cứu nó.
Sau khi đánh giá năng lực của chính mình, Hạ Anh quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Một mặt, cô dùng chân nguyên đả thương nó, mặt khác, cô dùng ngưng khí quyết làm tiêu hao âm khí trên người quái vật.
Dần dần, Hạ Anh chiếm thế thượng phong.
Hơi thở con quái vật ngày càng yếu, nhìn Hạ Anh với vẻ đầy sợ hãi. Nó cẩn thận lùi lại vài bước, như thể sắp bỏ chạy.
Đương nhiên Hạ Anh không thể để mặc nó rời đi, nhân lúc nó chuẩn bị di chuyển, cô liền dùng chân nguyên ép mạnh nó xuống đất.
Với một tiếng thét chói tai, toàn thân con quái vật bị thiêu rụi, ngã xuống đất không một tiếng động.
Hạ Anh cẩn trọng bước lại gần, dùng chân nguyên hóa thành chân hỏa, thiêu rụi hoàn toàn con quái vật.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Hạ Anh trở lại bên cạnh Quan Duyệt, đỡ cô ấy lên giường.
Nhớ tới con quái vật vừa rồi nằm trên bụng Quan Duyệt, Hạ Anh vén vạt áo lên, phát hiện trên bụng cô ấy có một dấu vết màu xanh rõ ràng, tỏa ra hơi thở giống hệt trên người con quái vật.
Đây là phương pháp mà một số tà vật dùng để đánh dấu “đồ ăn”. Khả năng cao bị lưu lại do cuộc va chạm với cậu bé hồi chiều.
Hạ Anh thầm mắng mình bất cẩn, thế mà không nhận ra tà vật đang ra tay ngay dưới mắt mình.
Dùng chân nguyên để tiêu trừ dấu vết, Hạ Anh kiểm tra toàn thân Quan Duyệt. May mắn rằng cô ấy chỉ tổn thất một chút tinh khí, không ảnh hưởng tới hồn phách. So với tình trạng của cậu bé hôm nay thì tốt hơn nhiều, nghỉ ngơi một thời gian là có thể khôi phục.
Hạ Anh không đi tắm suối nước nóng nữa, cô sợ Quan Duyệt tỉnh dậy sẽ sợ hãi, liền ngồi ở mép giường canh chừng.
Quả nhiên, một lúc sau Quan Duyệt đột nhiên tỉnh lại. Cô ấy quay đầu thấy Hạ Anh liền vội vàng nhào tới.
“Hạ Anh! Vừa nãy tui thấy quái vật! Nó chỉ to như một con búp bê thôi, nhưng mà đôi mắt đỏ đỏ, cái đầu siêu to, trong miệng còn không có răng nữa, như thế nó muốn ăn thịt tui luôn!” Quan Duyệt ôm Hạ Anh run rẩy.
“Đừng sợ, không sao đâu.” Hạ Anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ấy như dỗ dành một đứa trẻ.
Một lúc lâu sau, Quan Duyệt mới bình tĩnh lại, cô ôm cánh tay Hạ Anh, xấu hổ nói: “Cũng có thể do tui nhìn nhầm thôi, làm gì có loại kỳ quái thế chứ….”
“Cậu không nhìn nhầm đâu, con quái vật kia là thật, bị tớ tiêu diệt rồi.” Hạ Anh lấy một viên linh châu đưa cho cô ấy, “Cậu bị con quái vật kia hút một ít tinh khí, cầm lấy cái này, nó có thể giúp cậu hồi phục thân thể.”
Quan Duyệt ngồi thẳng dậy, giọng lại bắt đầu run rẩy: “Hạ, Hạ Anh, ban nãy thật sự có, có quái vật à?”
“Ừm!” Hạ Anh gật đầu, “Cậu cảm thấy không thoải mái từ lúc bị đứa bé kia đụng trúng phải không?”
“Đúng vậy!” Quan Duyệt gật đầu.
“Đứa bé kia bị quái vật ám thân, trong lúc đụng trúng cậu đã để lại đánh dấu, nên buổi tối liền tới tìm cậu.” Hạ Anh giải thích ngắn gọn ngọn nguồn mọi việc.
Quan Duyệt nghe vậy thấy sửng sốt.
Hạ Anh đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Quan Duyệt, sinh nhật của cậu là ngày nào?”
"Ngày xx tháng 4 năm 1997, sao thế?”
"Không có gì."
Hạ Anh thở dài trong lòng, ngày âm tháng âm năm âm, thảo nào….
Sau khi nhiều lẫn xác nhận với Hạ Anh rằng con quái vật sẽ không xuất hiện nữa, Quan Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy buông Hạ Anh ra, mới phát hiện cơ thể mình mềm nhũn không chút sức lực, “Hạ Anh, lúc nãy bà nói tui bị hút tinh khí, có ảnh hưởng gì tới cơ thể không?”
“Nghỉ ngơi nhiều một chút, không để bản thân mệt nhọc, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, hẳn là sẽ không có việc gì.” Hạ Anh nói.
“Vậy cũng tốt.” Quan Duyệt thở phào, cô ấy dựa vào đầu giường hỏi tiếp: “Con quái vật kia là thứ gì vậy trời? Sao nó lại tấn công tui?”
Hạ Anh suy nghĩ rồi đáp: “Chắc có kẻ nào đó lợi dụng thi thể trẻ con để luyện chế oán anh (nỗi oán hận của trẻ con).”
Quan Duyệt nghĩ đến lúc nãy mình tiếp xúc gần với loại vật này, liền cảm thấy toàn thân nổi da gà, “Thật ghê tởm, quá tàn nhẫn….”
Quả thật rất tàn nhẫn. Loại oán anh này thường được luyện chế cho những kẻ muốn nuôi dưỡng tiểu quỷ. Khi luyện chế, trẻ con sẽ bị cố ý tra tấn đến chết. Tiểu quỷ được luyện chế theo cách này sẽ có oán khí rất nặng, khả năng công kích cũng mạnh hơn những tiểu quỷ bình thường.
Vốn từ đầu, bản thân việc nuôi quỷ cũng không dùng “lối tắt” như thế này. Một số tu giả sẽ ký khế ước với tiểu quỷ vô tình bỏ mạng, tiểu quỷ làm việc cho tu giả, tu giả tích góp công đức thay tiểu quỷ. Khi thời điểm đến, những con tiểu quỷ không thể đến luân hồi này có thể đi đầu thai chuyển kiếp.
Vốn là việc đôi bên cùng có lợi, nhưng có những người vì tiền bạc vợ con, bất chấp nguy hiểm để “nuôi dưỡng” một số tiểu quỷ có oán khí nặng, sau đó giao cho người bình thường nuôi. Người bình thường không có tu vi, về cơ bản không có cách nào khống chế được những tiểu quỷ này, cuối cùng chỉ có đường bị phản phệ.
Nói như vậy, tiểu quỷ sẽ không cách quá xa chủ nhân, cho nên chủ nhân nhất định đang ở trong trang viên, hơn nữa còn gặp phản phệ.
Hắn càng nhận được nhiều thứ thông qua tiểu quỷ, lúc bị phản phệ sẽ càng thêm mãnh liệt. Hơn nữa tiểu quỷ kia đã tạo ra nhiều cái chết, đến lúc đó hắn chết đột ngột, Hạ Anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Hạ Anh bàn bạc với Quan Duyệt, chuyện đêm nay coi như là bí mật giữa hai người họ, không nói ra bên ngoài.
Quan Duyệt gật đầu liên tục, cô ấy cảm thấy rằng dù mình nói ra thì cũng chẳng có ai tin.
Chưa đầy hai mươi phút sau, Lăng Sảng cũng trở về từ suối nước nóng.
“Sao nhanh thế?” Hạ Anh kinh ngạc.
Tuy rằng không thể ngâm suối nước nóng quá lâu, nhưng thế này thì cũng quá nhanh rồi.
“Đừng nói nữa.” Lăng Sảng vừa sấy tóc vừa nói: “Vừa mới vào ngâm, có một du khách bỗng lên cơn đau tim, suýt nữa qua đời đột ngột. Bọn tui giúp đưa lên xe cứu thương, vội đến to đầu. Người được đưa đến bệnh viện rồi nhưng mọi người cũng chả còn tâm trạng ngâm nữa, nên tất cả đều quay về.”
Hạ Anh cau mày: “Chẳng phải bệnh tim không được ngâm suối nước nóng sao?”
“Thì đó! Trước khi vào suối nước nóng, người ta đã liên tục nhắc nhở những người có bệnh tim mạch và mạch máu não không nên ngâm suối nước nóng rồi, nhưng một số người cũng không coi trọng tính mạng của mình.”
“Hay là có bệnh tim, mà tự mình không biết?” Quan Duyệt suy đoán.
“Ai biết được….Dù sao mạng chỉ có một, tốt nhất nên quý trọng.”
“Cũng có lý.”
“À, đúng rồi.” Lăng Sảng chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói: “Người đàn ông đột nhiên phát bệnh tim là ba của đứa bé đâm trúng Duyệt Duyệt hồi chiều đó.”
“Trúng hợp thế á?” Quan Duyệt kinh ngạc.
“Tui cũng thấy trùng hợp. Con trai buổi chiều xảy ra chuyện, đến tối ba cũng xảy ra chuyện, gia đình này nên đi thắp hương đi, quá xui xẻo!”
Trong đầu Hạ Anh chợt lóe, bỗng có một suy đoán, “Lặng Sảng, cậu có biết ba của đứa bé kia được đưa đến bệnh viện nào không?”
“Trong thông không có bệnh viện, chỉ có một trung tâm y tế, vì vậy đưa tới thị trấn rồi. Hạ Anh, bà hỏi cái này làm gì?” Lăng Sảng quay đầu lại, nghi hoặc nói.
“Không có gì….” Hạ Anh lắc đầu cân nhắc việc có nên đến bệnh viện để xác nhận suy đoán của mình hay không.
Không đợi Hạ Anh quyết định, đột nhiên cô nghe thấy ai đó gõ cửa phòng họ.
“Ai đó!” Lăng Sảng lớn tiếng kêu.
“Xin hỏi ở đây có phải có cô gái vừa cứu người ở suối nước nóng không?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nam.
Lăng Sảng quay đầu nhìn Quan Duyệt và Hạ Anh, thấy hai người họ đều ăn mặc chỉnh tề, mới đi ra mở cửa, “Anh là?”
Chỉ thấy đứng ngoài cửa là một thanh niên trẻ tuổi, toàn thân toát ra vẻ phong độ trí thức, nhìn vô cùng nho nhã. Cậu ta cười với Lăng Sảng rồi nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi chỉ muốn biết về tình huống khi bạn cứu người vừa rồi.”
Lăng Sảng nhìn cậu ta đầy cảnh giác, “Anh muốn biết chuyện này để làm gì?”
Thanh niên trẻ tuổi lấy một cuốn sổ nhỏ ra từ trong túi, đưa cho Lăng Sảng, “Tiểu thư, tôi không phải người xấu. Đây là giấy chứng nhận của tôi, cô xem thử xem.”
Cảnh sát?
Lăng Sảng nghi ngờ liếc nhìn người thanh niên, cầm lấy thẻ cảnh sát, phát hiện cậu ta vậy mà là cảnh sát cấp một! Tên nghe khá hay —-- Ngô Đồng.
Nếu không phải bản thân Lăng Sảng cũng chính là cảnh sát, biết thẻ cảnh sát này là thật, nếu không cô ấy đều sẽ coi đối phương là kẻ lừa đảo. Chưa từng thấy cảnh sát bậc nhất nào trẻ thế được chưa!
“Anh muốn biết gì cứ hỏi đi!” Lăng Sảng trả thẻ cảnh sát cho đối phương.
Vốn dĩ cứu người không phải là việc gì cần kiêng dè, đối phương cũng là cảnh sát, có gì thì nói đó!
“Tôi có thể đi vào không?” Ngô Đồng, cũng chính là thanh niên kia nói.
Lăng Sảnh quay đầu hỏi ý kiến của Hạ Anh và Quan Duyệt, thấy cả hai người đều đồng ý liền để người vào phòng.
"Cảm ơn!"
Ngô Đồng bước vào phòng, ánh mắt lướt nhanh khắp mọi nơi. Đột nhiên, như phát hiện ra điều gì, cậu ta bước thẳng đến bên cửa sổ.
Ánh mắt Hạ Anh lóe lên, đó là nơi cô thiêu chết con quái vật kia.
“Anh đang xem gì thế?” Lăng Sảng đi tới, kỳ lạ hỏi.
Làm gì có ai vừa vào phòng đã chạy đến bên cửa sổ.
"Xin lỗi, tôi..." Ngô Đồng nhận ra hành động vừa rồi của mình hình như rất dễ gây hiểu lầm. “Tôi xin phép hỏi một câu, hôm nay trong phòng mọi người có gặp phải chuyện gì kỳ quái không?”
“Chuyện kỳ quái gì?” Lăng Sảng không hiểu ý của đối phương lắm.
Ngô Đồng dừng một chút, “Kiểu như là.... một số chuyện không khoa học.”
“Chuyện gì mà “không khoa học”?” Lăng Sảng cảm thấy cảnh sát này có bệnh, hoặc đầu óc có vấn đề.
“Chính là…..” Ngô Đồng kẹt nửa ngày, vò đầu bứt tóc nói: “Chính là chuyện không thể dùng khoa học để giải thích ấy, mọi người hiểu ý tôi không?’
“Ý của anh là, chúng tôi có gặp chuyện gì thần quái không ư?” Hạ Anh vỗ vỗ Quan Duyệt đang có chút bất an, bước lên hỏi.
Nếu cô không nhìn nhầm, thứ nhô ra từ góc túi của người thanh niên này hẳn là một chiếc la bàn…..
Ánh mắt Ngô Đồng sáng lên, “Đúng vậy, đại khái chính là ý đó!”
Lăng Sảnh “hừ” một tiếng, nhìn Ngô Đồng như thể đang nhìn một kẻ tâm thần, “Anh là cảnh sát đó! Sao lại mê tín thế cơ chứ! Sao không về thời phong kiến luôn đi!”
Ngô Đồng: “……”
Ngô Đồng cảm thấy hơi chút tủi thân, trong đội cậu ta là người kém trong khoản giao tiếp nhất. Vậy mà đội trưởng còn bắt mình điều tra vụ án này, thật là buồn muốn chết.
Thấy Ngô Đồng bị Lăng Sảng nói đến á khẩu, trong lòng Hạ Anh cảm thấy hơi buồn cười. Cô có thể nhìn thấy công đức trên người Ngô Đồng, hơn nữa khí chất và la bàn trong túi cậu ta, nghĩa là cậu ta có lẽ cũng là tu giả. Mục đích của cậu ta rất rõ ràng, đó là điều tra vụ oán anh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.