Tôi Dùng Huyền Học Đi Phá Án

Chương 9:

Viễn Du Đích Ngư

19/12/2023

Hạ Anh lưu loát xiên thịt đã ướp, sau đó đặt lên vỉ nướng.

Thấy động tác của cô vô cùng điêu luyện, các đồng nghiệp đều sôi nổi giơ ngón tay cái lên.

“Mười mấy xiên này gần như đã được rồi, mọi người ăn thử đi! Muốn ăn cay hơn thì nói riêng với tớ.”

Đối với người từng đạt danh hiệu thần nấu nướng như Hạ Anh mà nói, nướng BBQ chỉ là một việc đơn giản, không đùa đâu.Chỉ tiếc rằng khu bán BBQ chỉ có những nguyên liệu thông thường, không thể phát huy toàn bộ khả năng của cô.

“Oa, ngon quá!” Lăng Sảng một tay cầm mấy xiên, bộ dáng hào phóng đến mức các đồng nghiệp nam đều không nhịn được mà gọi một tiếng “anh Sảng”.

Ăn xong mẻ xiên nướng đầu tiên, các đồng nghiệp nam cũng ngại ngùng khi để một cô bé như Hạ Anh phục vụ mọi người, liền đi nướng thay cô. Có nước sốt do Hạ Anh chuẩn bị, chỉ cần không nướng cháy thì hương vị vẫn rất ngon.

Sau bữa tiệc nướng, mọi người dọn dẹp rác rưởi, dập lửa rồi cùng nhau đi dạo trên bờ biển để tiêu hóa thức ăn.

“Hạ Anh, bà muốn bôi kem chống nắng không?” Quan Duyệt lấy ra một loại kem chống nắng nhãn hiệu nào đó từ trong túi, hỏi Hạ Anh.

“Không cần đâu, tớ không bị rám nắng.” Hạ Anh cười với cô ấy.

Có chân nguyên bảo vệ, cô là người không thể bị đen bởi tia cực tím.

Bờ biển không có bãi cát, phần lớn là đá dựng đứng chênh vênh, nhưng có một bến cảng nhỏ, nơi thuyền của ngư dân thường cập bến.

“Xem xem có hải sản gì không, chúng ta mua về rồi tối ăn.” Lăng Sảng đề nghị.

Đến biển tất nhiên không thể bỏ lỡ những món hải sản tươi ngon, đề xuất này đã được mọi người nhất trí ủng hộ.

Khi tới bến tàu, đúng lúc có con thuyền đánh cá vừa cập bến, ngư dân đang vận chuyển hải sản trong khoang tàu ra bên ngoài.

“Đại ca, hải sản này anh bán như thế nào?” Tiểu Đinh tiến lên hỏi.

“Chậu này 30, chậu kia 50.”

Người ngư dân với làn da ngăm đen ném cho Tiểu Đinh một chậu inox đường kính khoảng mười mấy cm.

Hải sản ngoài thị trường đều bán theo cân, rất ít khi thấy bán theo chậu như thế này. Nhưng nhìn đủ loại hải sản tươi còn nhảy nhót trong khoang thuyền, mọi người bỗng thấy mua như này rất vui.

Sau khi hỏi ý kiến của đồng bạn, Tiểu Đinh mua mỗi loại mấy chậu lớn, cuối cùng đóng gói vào túi.

Đi dạo mà cầm theo đồ vật cũng không dễ dàng, và mọi người cũng cảm thấy hơi mệt nên định trở về nghỉ ngơi. Hải sản tạm thời nhờ nhà ăn ở Nông Gia Nhạc nuôi hộ bằng nước sạch, nhả cát.

Trở lại phòng, Quan Duyệt cùng Lăng Sảng xem những bức ảnh hôm nay chụp, hỏi Hạ Anh có muốn xem cùng không.

Hạ Anh vẫy vẫy tay: “Tớ hơi mệt. Đi ngủ trước đây.”

Vào phòng trong, Hạ Anh luyện hóa từng hạt linh châu hôm nay tích góp được. Cô dự cảm rằng có lẽ mình sắp đạt đến bình cảnh kỳ.

Theo ghi chép của ngưng khí quyết, có hai cách để đột phá bình cảnh kỳ —--- một là dựa vào cơ duyên, hai là đánh sâu vào bằng lượng lớn chân nguyên.

Cách thứ hai đối với Hạ Anh có thể mất rất nhiều thời gian chuẩn bị. Nhưng cơ duyên là loại có thể gặp, không thể tìm, cô cũng không biết đến khi nào mới có cơ hội.

Sau khi nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, gần 5 giờ, Tiểu Đinh thông báo trong nhóm, gọi mọi người xuống tập hợp ở tầng một.

Ba cô gái cùng ra khỏi phòng, đột nhiên, có một cậu bé sáu, bảy tuổi không biết từ đâu chạy tới, đụng trúng Quan Duyệt đang ở phía sau.

Quan Duyệt chỉ cảm thấy bụng đau nhói, lảo đảo ngã về phía sau.

Hạ Anh vội vàng đỡ lấy cô ấy, “Không sao chứ?”

Quan Duyệt đau đến mức mặt trắng bệch, nhưng vẫn quan tâm đến cậu bé đụng trúng mình: “Tui không sao, xem đứa bé kia có bị làm sao không.”

Cậu bé đâm trúng Quan Duyệt cũng vì sức bật mà ngã xuống đất, nhưng cậu không khóc, không làm ầm ĩ, cũng không phản ứng gì cả.



Chẳng lẽ ngất rồi?

Lăng Sảng cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định bước lên để kiểm tra, nhưng lại bị Hạ Anh ngăn lại.

“Sao vậy?” Lăng Sảng thấy Hạ Anh ngăn lại mình mà chẳng hiểu gì.

“Tớ là bác sĩ, để tớ xem, cậu đi xem Duyệt Duyệt có bị sao không.”

Hạ Anh đẩy Lăng Sảng đến bên cạnh Quan Duyệt, còn mình đến cạnh cậu bé bị té ngã, trên tay phải cô bao trùm một lớp chân nguyên.

Khó trách Hạ Anh cẩn thận như vậy, vì vừa rồi cô phát hiện hơi thở của cậu bé này có gì đó không đúng — nó có mùi tanh nồng, là hương vị lây dính bởi mạng người.

Cậu bé nằm úp mặt xuống đất, không thấy rõ thần sắc, cũng không có động tĩnh gì. Khi tay Hạ Anh định đặt lên vai cậu bé, phía sau bỗng vang lên tiếng hét chói tai của một người phụ nữ: “Các cô đang làm gì con trai tôi?!!”

Hạ Anh khựng lại, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người phụ nữ chạy như bay đến đẩy mạnh một cái, suýt ngã ra đất.

“Lượng Lượng, Lượng Lượng!” Người phụ nữ dùng sức bế đứa bé lên, phát hiện hai mắt nó nhắm nghiền, giống như đã hôn mê bất tỉnh.

Kêu mấy lần mà không được đáp lại, người phụ nữ lập tức trở nên luống cuống. Kiểm tra thêm lần nữa, phát hiện không có vết thương ngoài da nào, cô ấy lập tức nghĩ đến việc đứa bé bị chuốc thuốc mê.

Cô ấy kích động, chỉ vào mặt Hạ Anh mắng: “Cô đã làm gì con tôi, tại sao Lượng Lượng mãi không tỉnh? Cô đường đường là người lớn, vậy mà lại tấn công một đứa trẻ, cô còn có tình người không? Mọi người mau đến đây, mấy bọn buôn người này chụp thuốc mê con tôi!”

Giọng người phụ nữ vừa cao vừa vang, nhanh chóng khiến một đoàn du khách vây quanh lại. Thời buổi này, mọi người đều căm ghét lũ buôn người đến tận xương tủy, thấy người phụ nữ ôm đứa trẻ khóc đến khàn họng, theo bản năng coi nhóm Hạ Anh là lũ buôn người.

“Chị, đừng khóc, mau đưa con đến bệnh viện kiểm tra đi! Yên tâm, có chúng tôi ở đây, chắc chắn không để lũ buôn người này chạy thoát!” Một người đàn ông khuyên nhủ.

“Đúng đúng!” Quần chúng vây xem ở bên cạnh cũng nói: “Sức khỏe đứa bé là quan trọng nhất. Chúng tôi báo cảnh sát thay chị, mau đưa con đi khám đi!”

“Bọn buôn người bây giờ trắng trợn thật! Ban ngày ban mặt cũng dám bắt cóc trẻ con! Gọi cảnh sát bắt hết bọn nó!”......

“Các người đừng có nói bừa, chúng tôi không phải bọn buôn người!”

Thấy ba người bị hiểu lầm, Lăng Sảng lập tức lên tiếng giải thích: “Là cậu bé kia chạy rồi tự đụng trúng bạn tôi, sau đó tự ngã. Chúng tôi đến chạm cũng chưa chạm được chưa! Nếu không tin thì kiểm tra camera giám sát!”

Sau đó cô ấy rút ra chứng nhận cảnh sát: “Còn nữa, báo cảnh sát cái gì! Chúng tôi chính là cảnh sát!”

Mọi người nhìn chứng nhận cảnh sát, lập tức chìm vào yên lặng. Một lúc sau có người nói: “Cảnh sát chắc không thể nào đi bắt cóc trẻ con đâu ha, nhất định là hiểu lầm! Tôi bảo rồi, gan bọn buôn người sao lớn thế được. Tòa nhà này toàn người là người!” “Hình như là cảnh sát thật đó!”

Lăng Sảng không nhịn được mà trợn trắng mắt, “hình như là cảnh sát” cái gì, cô ấy vốn dĩ chính là cảnh sát oke!

Thấy người phụ nữ còn ôm con, Hạ Anh nói: “Tôi là bác sĩ, để tôi nhìn xem!”

Người phụ nữ nhìn Hạ Anh đầy nghi ngờ, hơi phân vân.

Lăng Sảng khuyên bảo: “Chị à, bạn của tôi là bác sĩ thật đó.” Bác sĩ pháp y cũng là bác sĩ.

“Cứ để cô ấy nhìn xem đi! Lỡ đâu việc chậm trễ điều trị làm ảnh hưởng đến cơ thể đứa trẻ thì sao?”

“Thôi được rồi.” Người phụ nữ miễn cưỡng đồng ý.

Hạ Anh đến bên cạnh đứa bé, phát hiện không còn mùi máu như vừa nãy nữa.

Chẳng lẽ cô nhầm?

Mang theo chút nghi ngờ, Hạ Anh kiểm tra sơ bộ toàn cơ thể cho cậu bé. Lúc này, cô rốt cuộc cũng tìm được vấn đề.

Chắc hẳn cậu bé đã bị một loại ma quỷ nào đó bám vào người, khiến hồn phách và tinh khí của cậu bị tổn hại, dẫn đến việc rơi vào trạng thái hôn mê.

Chỉ là... tinh khí có thể từ từ khôi phục, nhưng tổn thương hồn phách lại không dễ dàng khỏi hẳn. Nếu ở thế giới vong linh, có thể tự bồi bổ thân thể bằng cách cắn nuốt vong linh hoặc ngọn lửa linh hồn, nhưng linh hồn đứa bé bị thương tổn, chắc chắn không thể dùng cách đó.



Hạ Anh nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào, đành phải hút sạch trọc khí còn sót lại trên người đứa trẻ, sau đó dùng giả bộ xoa bóp huyệt vị để truyền qua một chút chân nguyên của mình. Mặc dù chân nguyên này không thể khôi phục đứa trẻ ngay lập tức, nhưng ít nhất chúng có thể khiến nó tỉnh lại.

Quả nhiên, đứa bé nhanh chóng mở mắt.

“Mẹ!” Đứa trẻ vừa mở mắt liền đưa tay về phía người phụ nữ, sau đó kêu lên một tiếng “Oa” rồi bật khóc.

Người phụ nữ thấy thế, lập tức ôm chặt con mình: “Lượng Lượng, Lượng Lượng! Con làm mẹ sợ muốn chết!”

Mọi người xung quanh thấy không còn việc gì, dần dần giải tán.

Hạ Anh chờ hai mẹ con bình tĩnh lại một chút, rồi dặn dò: “Thân thể của đứa bé rất yếu, phải chú ý điều trị, cố hết sức không đưa bé đi đâu vào ban đêm, cũng không cần chịu sợ hãi.”

Hồn phách của trẻ con vốn yếu ớt, hơn nữa đứa bé này từng bị tà vật ám người, càng dễ bị cô hồn dã quỷ theo dõi.

Người phụ nữ ôm đứa bé, nói lời xin lỗi với nhóm Hạ Anh, “Ngại quá, lúc nãy tôi quá sốt ruột, hiểu lầm các cô rồi!”

Đấy là bản chất con người, 3 người Hạ Anh tỏ vẻ thông cảm.

“May là đứa nhỏ không có việc gì, nếu không lúc nãy khó giải thích!” Sau khi người phụ nữ ôm đứa nhỏ rời đi, Quan Duyệt bày ra vẻ mặt nghĩ là sợ nói.

“Có camera giám sát mà! Đến lúc kiểm tra chúng ta có thể chứng minh sự trong sạch của mình.” Lăng Sảng thấy vẻ mặt của cô ấy trắng bệch, quan tâm hỏi: “Duyệt Duyệt, bà bị đâm đau quá à?”

“Cũng hơi hơi.” Quan Duyệt xoa xoa bụng mình, “Sức lực của đứa bé kia lớn thật đấy, tui cảm giác như thể bị đá đập trúng người ý.”

Hạ Anh nói: “Tớ nhớ gần đây có tiệm thuốc, tí nữa ăn cơm xong chúng mình đi mua thuốc mỡ, bôi vào chắc sẽ dễ chịu hơn.”

Hơn nữa cô có thể nhân cơ hội bôi thuốc để truyền một ít chân nguyên chữa thương cho Quan Duyệt.

Sau khi các cô xuống cầu thang, các nam đồng nghiệp đã đợi ở đại sảnh tầng một một lúc lâu.

“Cuối cùng cũng xuống rồi, chúng tôi sắp chết đói hết rồi đây!” Một đồng nghiệp nam hờn dỗi nói.

“Đi đi đi, thảo nào đến giờ cậu vẫn còn độc thân, EQ đều cho chó ăn hả? Con gái trước khi ra ngoài tất nhiên phải chuẩn bị một chút, mới đợi một lúc mà đã bực thế rồi?” Một người khác trêu chọc cợt nhả.

“Xin lỗi mà!” Lăng Sảng xin lỗi các đồng nghiệp nam, giải thích những chuyện xảy ra lúc nãy.

Các đồng nghiệp nam vừa nghe xong, sôi nổi tỏ vẻ: “Sao không gọi cho chúng tôi!” “Sao những người đó không biết phân biệt phải trái đúng sai, chưa gì đã đổ oan cho người khác.” “Quan Duyệt không sao chứ?”

“Không sao không sao, chỉ bị đụng trúng một tí thôi.”

Không biết vì sao, Quan Duyệt cảm thấy nơi bị đụng trúng không chỉ đau, mà còn có cảm giác lạnh lẽo, giống như có một bàn tay rất lạnh đang áp sát vào da vậy. Cô ấy lấy tay che một lúc mà cũng chẳng thấy ấm lên tẹo nào.

Thôi, có lẽ tí nữa sẽ ổn…..

Mọi người ăn cơm tối cùng nhau ở nhà ăn của trang viên. Ngoại trừ hải sản mới mua hồi chiều, họ còn gọi thêm một số đặc sản địa phương. Nhìn giá cả cũng tương đương nhà hàng trong thành phố nhưng khẩu phần rất nhiều và hương vị thơm ngon.

Hạ Anh thấy Quan Duyệt ăn không nhiều, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Cậu không thấy ngon miệng hả?”

Quan Duyệt lắc đầu, “Không, chỉ là khẩu vị của tui không tốt lắm.”

Dưới ánh đèn, Hạ Anh phát hiện trên trán của Quan Duyệt đầy mồ hôi lạnh, vừa nhìn liền biêt cơ thể không thoải mái, lập tức nói: “Tớ đưa cậu về nghỉ ngơi trước nhé!”

“Không cần đâu, các cậu định đi ngâm suối nước nóng mà! Tui tự về cũng được.” Quan Duyệt uyển chuyển từ chối.

“Thật sự không sao chứ?”

“Thật mà, yên tâm đi! Tui về ngủ một giấc là khỏe ngay.

Sau khi tạm biệt mọi người, Quan Duyệt đi về một mình.

Trên đường đi, cô ấy cảm thấy người mình càng ngày càng lạnh, lạnh đến đáng sợ, chỉ hận không thể lập tức dùng chăn bao quanh người lại. Vất vả lắm mới đi được tới cửa, Quan Duyệt run rẩy rút thẻ phòng ra mở cửa, ấn công tắc mở. Đột nhiên, một bóng đen lao vụt về phía cô…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Dùng Huyền Học Đi Phá Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook