Chương 5:
Viễn Du Đích Ngư
17/09/2023
Nhuế Quân nhanh chóng đưa ra kết quả khám nghiệm tử thi.
Tương tự như kết luận trước đó, thời gian tử vong của Ngưu Trí Cường về cơ bản có thể xác định chính xác vào khoảng từ 1 đến 2 giờ sáng ngày 30. Nguyên nhân tử vong thực sự là do mất máu quá nhiều. Phát hiện trong máu có cồn, trong dạ dày còn ít thức ăn chưa tiêu hóa, hẳn là ăn trước khi chết. Thời gian ăn cách thời gian chết chưa đầy một tiếng.
Những điều này về cơ bản thì giống với những gì Ngưu Trí Cường đã nói với Hạ Anh trước đó.
Hạ Anh nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi không khỏi cảm thán, Nhuế Quân không hổ danh là trưởng khoa pháp y, kỹ thuật quả nhiên rất cao siêu.
Đội cảnh sát hình sự đã xác định được thân phận nạn nhân là Ngưu Trí Cường thông qua điện thoại. Vì Ngưu Trí Cường không có vợ con, cha mẹ sống ở vùng nông thôn của thành phố H, lâu lắm rồi không liên lạc với hắn. Vì vậy cảnh sát chỉ có thể tìm một vài người bạn của Ngưu Trí Cường lúc sinh thời để hỏi thăm tin tức thông qua những chuyến thăm.
Những người kia đều nói Ngưu Trí Cường thường xuyên đánh nhau với người khác vì ăn trộm đồ, còn lại họ cũng không biết nhiều. Chỉ có một người nói rằng anh ta từng nghe Ngưu Trí Cường phàn nàn về một tên trộm xe tên Trịnh Lực, khoảng thời gian trước gã đến địa bàn của Ngưu Trí Cường để trộm hàng hóa, bị Ngưu Trí Cường đánh cho một trận.
Liên tưởng đến địa điểm gây án là một gara, nhóm điều tra viên cho rằng Trịnh Lực là một nghi phạm lớn.
Đến khi Hạ Anh biết tin, Trịnh Lực đã bị đội cảnh sát hình sự bắt giữ và đang bị thẩm vấn.
Hiệu quả phá án cực cao làm Hạ Anh - vốn đang định giúp đỡ - bất ngờ.
Hạ Anh hỏi Nhuế Quân rằng liệu cô có thể đến xem cuộc phẩm vấn hay không, Nhuế Quân nghĩ Hạ Anh có lẽ coi trọng vụ án đầu tiên của mình kể từ lúc đi làm, không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Hạ Anh đến văn phòng bên cạnh phòng thẩm vấn để quan sát đội trưởng Hầu phẩm vấn Trịnh Lực cùng một vài cảnh sát hình sự khác.
Cách một lớp kính, Hạ Anh thấy trạng thái của Trịnh Lực có gì đó bất thường. Gã dường như đang cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, ngón tay nắm chặt mép bàn, thân thể cứng đờ một cách mất tự nhiên.
“Hắn ta bị làm sao thế?” Hạ Anh hỏi nữ cảnh sát tên Lăng Sảng bên cạnh, cô ấy là nữ cảnh sát được nhận vào cục cùng lúc với cô.
“Khi được tìm thấy thì hắn thì đã như vậy rồi, chúng tôi phải chạy rất nhiều nơi để bắt hắn ta, ai ngờ hắn vẫn luôn trốn ở một nơi cách hiện trường không xa. Cả người hắn co ro trong một góc, điên điên dại dại, vẫn luôn nói gì mà “mắt đỏ”, “búp bê”, “ma ám” linh tinh. Trên đời này thì làm gì có ma quỷ, có mà hắn làm chuyện trái lương tâm nên tự mình dọa mình thôi!”
Nghe những lời miêu tả của Lăng Sảng, Hạ Anh nhíu mày. “Mắt đỏ”, “búp bê” dễ khiến người ta liên tưởng đến loại tà vật nào đó. Nhưng cô đã đến xem hiện trường, ngoại trừ oán khí được sinh ra do Ngưu Trí Cường bị chết oan uổng, thì không có những loại đồ vật kia.
Lăng Sảng lại nói: “Chúng tôi tìm thấy hung khí giết người bên cạnh Trịnh Lực, là một chiếc rìu bổ củi, bên trên có vết máu, đã được cầm đi xét nghiệm.”
Hạ Anh đã nghe tin này từ Nhuế Quân trước khi đến, “Sau khi xét nghiệm máu xong, chị Nhuế Quân sẽ đối chiếu chiếc rìu với vết thương trên cơ thể nạn nhân để xác nhận.”
“Nếu vết máu trên rìu là của Ngưu Trí Cường thì hung thủ chắc chắn là Trịnh Lực rồi!” Giọng điệu của Lăng Sảng mang theo vẻ phấn khích vì sắp phá được án, “Hiện tại thì chỉ chờ kết quả thẩm vấn từ phía đội trưởng Hầu thôi!”
Lúc này, viên cảnh sát hiện sự già bên cạnh nói: “Không đơn giản thế đâu……Ai sáng suốt đều có thể thấy tinh thần của Trịnh Lực hiện tại không bình thường, có lẽ sẽ cần giám định tinh thần cho hắn ta trước.”
“Không sai.” Sau lưng truyền đến âm thanh, mấy người họ quay đầu nhìn, hóa ra là Nhuế Quân. Cô ấy cau mày nhìn Trịnh Lực ở bên kia tấm kính, “Tình trạng hiện tại của hắn rất giống chứng rối loạn tinh thần ngắn hạn sau khi chịu kích thích dữ dội, tức chứng rối loạn căng thẳng cấp tính. Quá trình giết người không chỉ gây hại với nạn nhân, mà còn gây kích thích đối với hung thủ. Trước đây cũng có những kẻ giết người xuất hiện tình trạng rối loạn phân ly giống như Trịnh Lực.”
Hạ Anh nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bị kích thích cấp tính mãnh liệt dẫn đến giết người và sau khi giết người sinh ra tình trạng rối loạn tinh thần khác nhau phải không?”
Hơn nữa theo những gì Ngưu Trí Cường nói, trạng thái trước đó của Trịnh Lực rất bình thường, sau đó gã ta bất ngờ tấn công. Một là lòng dạ Trịnh Lực quá sâu, hai là…..như cô đã suy đoán, gã ta trúng tà.
Nhuế Quân gật đầu: “Đúng là khác nhau, tình huống cụ thể còn phải chờ kết quả giám định của tư pháp.”
Hạ Anh thở dài, giá như cô có thể đến kiểm tra cơ thể của Trịnh Lực xem có dấu vết bị tà vật ám không thì tốt rồi.
Đúng lúc này, Trịnh Lực trong phòng thẩm vấn đột nhiên ngã xuống đất, toàn thân co giật.
Ngay lập tức đội trưởng Hầu hét lên: “Nhuế Quân đâu? Mau gọi cô ấy tới! Còn nữa, nhanh chóng gọi 120!”
Mọi người lập tức lao vào phòng thẩm vấn.
Vừa mở cửa, một luồng âm khí mạnh mẽ đột nhiên trào ra. Hạ Anh hoảng sợ, theo bản năng sử dụng chân nguyên để bảo vệ cơ thể.
Nhuế Quân chạy đến kiểm tra Trịnh Lực, phát hiện thần trí gã ta bị mê sảng, tứ chi lạnh lẽo như sắt. Kiểm tra mạch đập, nó vô cùng yếu ớt, hơi thở gần như không nghe thấy được.
Đó là biểu hiện của việc bị sốc nghiêm trọng.
Trong lòng Nhuế Quân chùng xuống, quay đầu phân phó Hạ Anh: “Mau, chúng ta phải sơ cứu ngay lập tức.”
“Được.”
Hạ Anh cùng Nhuế Quân hợp sức đưa Trịnh Lục về tư thế nằm ngửa, kê cao đầu và dưới chân, sau đó lấy áp khoác của đồng nghiệp đắp cho gã ta để tránh mất nhiệt độ cơ thể.
Nhân lúc Nhuế Quân đè lên huyệt đạo của Trịnh Lực, tay phải Hạ Anh hơi nâng, bí mật kháp quyết.
m khí trên người Trịnh Lực dày đặc đến mức ngay cả Hạ Anh cũng thấy lạnh lẽo, chứ đừng nói đến những người khác cùng vào phòng thẩm vấn. Đặc biết là đội trưởng Hầu đã ở lại lâu nhất trong phòng, đã hắt hơi liên tục vài cái. Hạ Anh sợ thân thể anh ấy chịu ảnh hưởng, cũng rút đi âm khí trong cơ thể anh ấy.
m châu được Hạ Anh ngưng tụ càng nhiều, trạng thái của Trịnh Lực càng trở nên tốt hơn. Để không bị người khác chú ý, Hạ Anh không dám rút bàn tay đang đút trong túi bên phải ra, nói đó đã tích lũy một đống hạt châu màu xám.
Khi âm khí cuối cùng bị Hạ Anh ngưng kết, vẻ tím tái trên mặt Trịnh Lực cuối cùng cũng lắng xuống, hô hấp cũng ngày một ổn định.
Nhuế Quân mệt mỏi ngồi xuống đất, Hạ Anh đỡ cô ấy dậy, sau đó kiểm tra tình trạng của Trịnh Lực, rồi nói với những người khác: “Hẳn là không sao nữa.”
Mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Nếu có chuyện gì xảy ra với Trịnh Lực ở đồn cảnh sát, bọn họ sẽ rất khó giải thích, vụ án cũng sẽ trở nên rắc rối.
Một lúc sau, xe cứu thương tới, một vài cảnh sát nâng Trịnh Lực lên xe.
Trải qua chuyện vừa rồi, Hạ Anh có thể chắc chắn Trịnh Lực giết người do bị tà vật khống chế.
Liên kết tất cả chi tiết lại với nhau, Hạ Anh nghi ngờ tà vật có liên quan đến chủ gara. Ở hiện trường không có hơi thở của tà vật hoặc là do nó tự bỏ chạy, hoặc là do bị chuyển đi. Hơn nữa, hiện tại bên phía cảnh sát đã nhận định Trịnh Lực là hung thủ giết người, nếu gã ta bị kết án vì điều này, chẳng phải hơi oan sao?”
Hạ Anh thở dài, cô biết trên đời có nhiều điều không thể định nghĩa một cách đơn giản là công bằng hay không công bằng. Nếu Trịnh Lực và Ngưu Trí Cường không quá tham lam thì đã không gây ra hậu quả xấu như thế này. Chỉ là gặp được chuyện như thế này, tâm tình Hạ Anh có đôi chút nặng nề.
Sau khi tan làm, Hạ Anh ngồi tàu điện ngầm gần một tiếng để về nhà, đến khi cô ra khỏi cửa tàu, trời cũng đã dần tối. Cô vừa đi vừa ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện có người mặc áo đen đang đứng ở ngã tư đường, không rõ giới tính hay dung mạo người này là gì, chỉ thấy có một chiếc lệnh bài phát sáng ở eo.
Hạ Anh cẩn thận phân biệt, đó là một chữ cổ - m.
Là âm sai?
m sai kia cúi đầu trước Hạ Anh rồi nói: ‘Tại hạ ở đây để đưa hồn phách của Ngưu Trí Cường về nơi nên đến.”
Hạ Anh cũng đã gặp nhiều sứ giả địa ngục ở thế giới khác, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp âm sai ở thế giới ban đầu. Cô nhìn một cách đầy tò mò, sau đó lấy ra oán châu phong ấn Ngưu Trí Cường từ trong túi, dùng chân nguyên phá tan nó.
Phản ứng của âm sai kia rất nhanh, linh hồn của Ngưu Trí Cường vừa xuất hiện đã ném xiềng xích trong tay, khóa quanh cổ hắn.
Hồn phách của Ngưu Trí Cường đột nhiên mờ mờ ảo ảo, ngoan ngoãn đi theo sau âm sai.
Thấy họ chuẩn bị đi, Hạ Anh vội vàng kêu: “ m sai đại nhân, tôi có chỗ không hiểu, mong được giải thích rõ ràng.”
m sai kia vội vàng khom người nói: “Xin ngài đừng gọi tôi là đại nhân, cứ gọi tôi là Vô Yến.”
m sai nào cũng lịch sự vậy sao……
Hạ Anh cảm thấy hơi xấu hổ, bỏ qua việc xưng hô, “Theo tôi biết, hung thủ giết Ngưu Trí Cường do bị tà vật khống chế.”
“Địa phủ đã ra lệnh điều tra việc này.”
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Anh thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới Trịnh Lực vẫn còn đang trong viện, lại hỏi: “Người bị tà vật khống chế sẽ bị xử phạt như thế nào?”
“Việc hắn giết người là thật, chờ sau này hồn về địa phủ sẽ bị phạt tùy theo tội ác của mình.”
Hạ Anh đột nhiên hiểu ra.
m sai lại cúi đầu trước Hạ Anh, biến mất cùng với linh hồn của Ngưu Trí Cường.
Đứng ở ngã tư suy nghĩ một lúc, Hạ Anh bỗng thấy trong lòng nhẹ nhõm. Bất kể đã làm việc gì ác lúc sinh thời, khi đến địa phủ đều sẽ bị trừng phạt xứng đáng, cũng coi như công bằng……
…….
Trước cửa hàng cầm đồ Spring and Autumn ở thành phố H, một người đàn ông đang ôm cái hộp khẩn trương nhìn xung quanh.
Nếu đội trưởng Hầu ở đây lúc này, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra, người đàn ông này chính là chủ nhân gara - Lưu Tấn.
Sau khi vào cửa, Lưu Tấn liền đi thẳng đến sân sau của tiệm cầm đồ, nhân viên phía sau quầy chỉ nhìn mà không ngăn cản.
Lưu Tấn bước vội vào một phòng trà phía sân sau rồi hét lớn: “Chủ tiệm Lương, chủ tiệm Lương!”
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc cổ trang thời Đường ngồi sau bàn trà, từ lúc Lưu Tấn vào cửa đã trầm mặt: “Dính mùi máu nồng như thế, anh đã làm gì?”
Lưu Tấn không rảnh trả lời, hắn ném chiếc hộp xuống bàn như thế đó là củ khoai lang nóng phỏng tay, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Chủ tiệm Lương cứu mạng, có chuyện lớn rồi.”
Người đàn ông trung niên được gọi là chủ tiệm Lương nghe thế sắc mặt càng thêm khó coi: “Chuyện gì?”
Lưu Tấn thuật lại chuyện xảy ra ở gara.
“Đồ ngu!” Chủ tiệm Lương tức giận quát, “Tôi bảo anh cúng bái đàng hoàng, anh lại ném nó qua một bên! Anh không sợ bị phản phệ sao! Còn nữa, anh còn dám báo cảnh sát, lỡ cảnh sát tra đến đây thì làm sao?”
“Tôi, tôi….” Lưu Tấn đuối ý, vẻ mặt cay đắng nói: “Tôi vốn định giấu nó ở nhà nhân lúc vợ con đi vắng, ai ngờ vợ tôi hôm qua bỗng về sớm. Tôi không có cách nào khác, đành phải giấu nó ở gara một đêm, để hôm sau tìm cách sắp xếp. Ai ngờ buổi tối đã xảy ra chuyện! Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không nuôi nữa. Tiền tôi cũng không cần, tôi trả nó cho ngài!”
Chủ tiệm Lương hừ lạnh: “Hối hận? Muộn rồi! Nó đã được nuôi dưỡng bởi máu của anh trong một thời gian, cho nên giờ nó chỉ nhận anh. Nếu anh không cung phụng nó thật tốt, nó chỉ có thể đi hút máu người khác. Nếu không hút được máu người khác nó sẽ quay ra phản phệ anh. Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, không cần tôi nói anh cũng đoán được mà phải không……”
Nghe xong điều đó, khuôn mặt Lưu Tấn trắng bệch.
Lúc này, trong hộp đột nhiên truyền đến tiếng cười khúc khích “hi hi hi”, còn có tiếng trẻ con không ngừng kêu “Ba ba, ba ba!” “Ba ba chơi với con đi, ba ba!”
Lưu Tấn sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
“Chủ, chủ tiệm Lương, chỉ cần có thể tiễn nó đi, tôi nguyện cho ngài thêm 50 vạn, không, 100 vạn!” Hàm răng Lưu Tấn run cầm cập, nói.
Chủ tiệm Lương khinh thường liếc nhìn hắn một cái, gõ nhẹ ngón tay lên hộp hai lần, âm thanh quỷ dị lập tức biến mất.
“Nếu anh đã hạ quyết tâm, tôi có thể giúp anh thêm lần nữa. Ngày mai mang tiền tới, tôi giúp các anh cắt đứt quan hệ.”
“Cái hộp kia…..”
“Anh buộc phải mang về.” Ánh mắt chủ tiệm Lương nhìn Lưu Tấn đầy sắc bén, “Hôm qua nó nhìn thấy máu, đã biến thành hung thần. Khi trở về anh phải lấy máu nuôi dưỡng, nếu không có chuyện gì tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Nghe vậy vẻ mặt của Lưu Tấn còn xấu hơn cả khóc, hắn vừa kinh vừa sợ, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một lúc lâu, rồi mới lấy hết can đảm cầm nó lên.
Tương tự như kết luận trước đó, thời gian tử vong của Ngưu Trí Cường về cơ bản có thể xác định chính xác vào khoảng từ 1 đến 2 giờ sáng ngày 30. Nguyên nhân tử vong thực sự là do mất máu quá nhiều. Phát hiện trong máu có cồn, trong dạ dày còn ít thức ăn chưa tiêu hóa, hẳn là ăn trước khi chết. Thời gian ăn cách thời gian chết chưa đầy một tiếng.
Những điều này về cơ bản thì giống với những gì Ngưu Trí Cường đã nói với Hạ Anh trước đó.
Hạ Anh nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi không khỏi cảm thán, Nhuế Quân không hổ danh là trưởng khoa pháp y, kỹ thuật quả nhiên rất cao siêu.
Đội cảnh sát hình sự đã xác định được thân phận nạn nhân là Ngưu Trí Cường thông qua điện thoại. Vì Ngưu Trí Cường không có vợ con, cha mẹ sống ở vùng nông thôn của thành phố H, lâu lắm rồi không liên lạc với hắn. Vì vậy cảnh sát chỉ có thể tìm một vài người bạn của Ngưu Trí Cường lúc sinh thời để hỏi thăm tin tức thông qua những chuyến thăm.
Những người kia đều nói Ngưu Trí Cường thường xuyên đánh nhau với người khác vì ăn trộm đồ, còn lại họ cũng không biết nhiều. Chỉ có một người nói rằng anh ta từng nghe Ngưu Trí Cường phàn nàn về một tên trộm xe tên Trịnh Lực, khoảng thời gian trước gã đến địa bàn của Ngưu Trí Cường để trộm hàng hóa, bị Ngưu Trí Cường đánh cho một trận.
Liên tưởng đến địa điểm gây án là một gara, nhóm điều tra viên cho rằng Trịnh Lực là một nghi phạm lớn.
Đến khi Hạ Anh biết tin, Trịnh Lực đã bị đội cảnh sát hình sự bắt giữ và đang bị thẩm vấn.
Hiệu quả phá án cực cao làm Hạ Anh - vốn đang định giúp đỡ - bất ngờ.
Hạ Anh hỏi Nhuế Quân rằng liệu cô có thể đến xem cuộc phẩm vấn hay không, Nhuế Quân nghĩ Hạ Anh có lẽ coi trọng vụ án đầu tiên của mình kể từ lúc đi làm, không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Hạ Anh đến văn phòng bên cạnh phòng thẩm vấn để quan sát đội trưởng Hầu phẩm vấn Trịnh Lực cùng một vài cảnh sát hình sự khác.
Cách một lớp kính, Hạ Anh thấy trạng thái của Trịnh Lực có gì đó bất thường. Gã dường như đang cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, ngón tay nắm chặt mép bàn, thân thể cứng đờ một cách mất tự nhiên.
“Hắn ta bị làm sao thế?” Hạ Anh hỏi nữ cảnh sát tên Lăng Sảng bên cạnh, cô ấy là nữ cảnh sát được nhận vào cục cùng lúc với cô.
“Khi được tìm thấy thì hắn thì đã như vậy rồi, chúng tôi phải chạy rất nhiều nơi để bắt hắn ta, ai ngờ hắn vẫn luôn trốn ở một nơi cách hiện trường không xa. Cả người hắn co ro trong một góc, điên điên dại dại, vẫn luôn nói gì mà “mắt đỏ”, “búp bê”, “ma ám” linh tinh. Trên đời này thì làm gì có ma quỷ, có mà hắn làm chuyện trái lương tâm nên tự mình dọa mình thôi!”
Nghe những lời miêu tả của Lăng Sảng, Hạ Anh nhíu mày. “Mắt đỏ”, “búp bê” dễ khiến người ta liên tưởng đến loại tà vật nào đó. Nhưng cô đã đến xem hiện trường, ngoại trừ oán khí được sinh ra do Ngưu Trí Cường bị chết oan uổng, thì không có những loại đồ vật kia.
Lăng Sảng lại nói: “Chúng tôi tìm thấy hung khí giết người bên cạnh Trịnh Lực, là một chiếc rìu bổ củi, bên trên có vết máu, đã được cầm đi xét nghiệm.”
Hạ Anh đã nghe tin này từ Nhuế Quân trước khi đến, “Sau khi xét nghiệm máu xong, chị Nhuế Quân sẽ đối chiếu chiếc rìu với vết thương trên cơ thể nạn nhân để xác nhận.”
“Nếu vết máu trên rìu là của Ngưu Trí Cường thì hung thủ chắc chắn là Trịnh Lực rồi!” Giọng điệu của Lăng Sảng mang theo vẻ phấn khích vì sắp phá được án, “Hiện tại thì chỉ chờ kết quả thẩm vấn từ phía đội trưởng Hầu thôi!”
Lúc này, viên cảnh sát hiện sự già bên cạnh nói: “Không đơn giản thế đâu……Ai sáng suốt đều có thể thấy tinh thần của Trịnh Lực hiện tại không bình thường, có lẽ sẽ cần giám định tinh thần cho hắn ta trước.”
“Không sai.” Sau lưng truyền đến âm thanh, mấy người họ quay đầu nhìn, hóa ra là Nhuế Quân. Cô ấy cau mày nhìn Trịnh Lực ở bên kia tấm kính, “Tình trạng hiện tại của hắn rất giống chứng rối loạn tinh thần ngắn hạn sau khi chịu kích thích dữ dội, tức chứng rối loạn căng thẳng cấp tính. Quá trình giết người không chỉ gây hại với nạn nhân, mà còn gây kích thích đối với hung thủ. Trước đây cũng có những kẻ giết người xuất hiện tình trạng rối loạn phân ly giống như Trịnh Lực.”
Hạ Anh nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bị kích thích cấp tính mãnh liệt dẫn đến giết người và sau khi giết người sinh ra tình trạng rối loạn tinh thần khác nhau phải không?”
Hơn nữa theo những gì Ngưu Trí Cường nói, trạng thái trước đó của Trịnh Lực rất bình thường, sau đó gã ta bất ngờ tấn công. Một là lòng dạ Trịnh Lực quá sâu, hai là…..như cô đã suy đoán, gã ta trúng tà.
Nhuế Quân gật đầu: “Đúng là khác nhau, tình huống cụ thể còn phải chờ kết quả giám định của tư pháp.”
Hạ Anh thở dài, giá như cô có thể đến kiểm tra cơ thể của Trịnh Lực xem có dấu vết bị tà vật ám không thì tốt rồi.
Đúng lúc này, Trịnh Lực trong phòng thẩm vấn đột nhiên ngã xuống đất, toàn thân co giật.
Ngay lập tức đội trưởng Hầu hét lên: “Nhuế Quân đâu? Mau gọi cô ấy tới! Còn nữa, nhanh chóng gọi 120!”
Mọi người lập tức lao vào phòng thẩm vấn.
Vừa mở cửa, một luồng âm khí mạnh mẽ đột nhiên trào ra. Hạ Anh hoảng sợ, theo bản năng sử dụng chân nguyên để bảo vệ cơ thể.
Nhuế Quân chạy đến kiểm tra Trịnh Lực, phát hiện thần trí gã ta bị mê sảng, tứ chi lạnh lẽo như sắt. Kiểm tra mạch đập, nó vô cùng yếu ớt, hơi thở gần như không nghe thấy được.
Đó là biểu hiện của việc bị sốc nghiêm trọng.
Trong lòng Nhuế Quân chùng xuống, quay đầu phân phó Hạ Anh: “Mau, chúng ta phải sơ cứu ngay lập tức.”
“Được.”
Hạ Anh cùng Nhuế Quân hợp sức đưa Trịnh Lục về tư thế nằm ngửa, kê cao đầu và dưới chân, sau đó lấy áp khoác của đồng nghiệp đắp cho gã ta để tránh mất nhiệt độ cơ thể.
Nhân lúc Nhuế Quân đè lên huyệt đạo của Trịnh Lực, tay phải Hạ Anh hơi nâng, bí mật kháp quyết.
m khí trên người Trịnh Lực dày đặc đến mức ngay cả Hạ Anh cũng thấy lạnh lẽo, chứ đừng nói đến những người khác cùng vào phòng thẩm vấn. Đặc biết là đội trưởng Hầu đã ở lại lâu nhất trong phòng, đã hắt hơi liên tục vài cái. Hạ Anh sợ thân thể anh ấy chịu ảnh hưởng, cũng rút đi âm khí trong cơ thể anh ấy.
m châu được Hạ Anh ngưng tụ càng nhiều, trạng thái của Trịnh Lực càng trở nên tốt hơn. Để không bị người khác chú ý, Hạ Anh không dám rút bàn tay đang đút trong túi bên phải ra, nói đó đã tích lũy một đống hạt châu màu xám.
Khi âm khí cuối cùng bị Hạ Anh ngưng kết, vẻ tím tái trên mặt Trịnh Lực cuối cùng cũng lắng xuống, hô hấp cũng ngày một ổn định.
Nhuế Quân mệt mỏi ngồi xuống đất, Hạ Anh đỡ cô ấy dậy, sau đó kiểm tra tình trạng của Trịnh Lực, rồi nói với những người khác: “Hẳn là không sao nữa.”
Mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Nếu có chuyện gì xảy ra với Trịnh Lực ở đồn cảnh sát, bọn họ sẽ rất khó giải thích, vụ án cũng sẽ trở nên rắc rối.
Một lúc sau, xe cứu thương tới, một vài cảnh sát nâng Trịnh Lực lên xe.
Trải qua chuyện vừa rồi, Hạ Anh có thể chắc chắn Trịnh Lực giết người do bị tà vật khống chế.
Liên kết tất cả chi tiết lại với nhau, Hạ Anh nghi ngờ tà vật có liên quan đến chủ gara. Ở hiện trường không có hơi thở của tà vật hoặc là do nó tự bỏ chạy, hoặc là do bị chuyển đi. Hơn nữa, hiện tại bên phía cảnh sát đã nhận định Trịnh Lực là hung thủ giết người, nếu gã ta bị kết án vì điều này, chẳng phải hơi oan sao?”
Hạ Anh thở dài, cô biết trên đời có nhiều điều không thể định nghĩa một cách đơn giản là công bằng hay không công bằng. Nếu Trịnh Lực và Ngưu Trí Cường không quá tham lam thì đã không gây ra hậu quả xấu như thế này. Chỉ là gặp được chuyện như thế này, tâm tình Hạ Anh có đôi chút nặng nề.
Sau khi tan làm, Hạ Anh ngồi tàu điện ngầm gần một tiếng để về nhà, đến khi cô ra khỏi cửa tàu, trời cũng đã dần tối. Cô vừa đi vừa ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện có người mặc áo đen đang đứng ở ngã tư đường, không rõ giới tính hay dung mạo người này là gì, chỉ thấy có một chiếc lệnh bài phát sáng ở eo.
Hạ Anh cẩn thận phân biệt, đó là một chữ cổ - m.
Là âm sai?
m sai kia cúi đầu trước Hạ Anh rồi nói: ‘Tại hạ ở đây để đưa hồn phách của Ngưu Trí Cường về nơi nên đến.”
Hạ Anh cũng đã gặp nhiều sứ giả địa ngục ở thế giới khác, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp âm sai ở thế giới ban đầu. Cô nhìn một cách đầy tò mò, sau đó lấy ra oán châu phong ấn Ngưu Trí Cường từ trong túi, dùng chân nguyên phá tan nó.
Phản ứng của âm sai kia rất nhanh, linh hồn của Ngưu Trí Cường vừa xuất hiện đã ném xiềng xích trong tay, khóa quanh cổ hắn.
Hồn phách của Ngưu Trí Cường đột nhiên mờ mờ ảo ảo, ngoan ngoãn đi theo sau âm sai.
Thấy họ chuẩn bị đi, Hạ Anh vội vàng kêu: “ m sai đại nhân, tôi có chỗ không hiểu, mong được giải thích rõ ràng.”
m sai kia vội vàng khom người nói: “Xin ngài đừng gọi tôi là đại nhân, cứ gọi tôi là Vô Yến.”
m sai nào cũng lịch sự vậy sao……
Hạ Anh cảm thấy hơi xấu hổ, bỏ qua việc xưng hô, “Theo tôi biết, hung thủ giết Ngưu Trí Cường do bị tà vật khống chế.”
“Địa phủ đã ra lệnh điều tra việc này.”
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Anh thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới Trịnh Lực vẫn còn đang trong viện, lại hỏi: “Người bị tà vật khống chế sẽ bị xử phạt như thế nào?”
“Việc hắn giết người là thật, chờ sau này hồn về địa phủ sẽ bị phạt tùy theo tội ác của mình.”
Hạ Anh đột nhiên hiểu ra.
m sai lại cúi đầu trước Hạ Anh, biến mất cùng với linh hồn của Ngưu Trí Cường.
Đứng ở ngã tư suy nghĩ một lúc, Hạ Anh bỗng thấy trong lòng nhẹ nhõm. Bất kể đã làm việc gì ác lúc sinh thời, khi đến địa phủ đều sẽ bị trừng phạt xứng đáng, cũng coi như công bằng……
…….
Trước cửa hàng cầm đồ Spring and Autumn ở thành phố H, một người đàn ông đang ôm cái hộp khẩn trương nhìn xung quanh.
Nếu đội trưởng Hầu ở đây lúc này, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra, người đàn ông này chính là chủ nhân gara - Lưu Tấn.
Sau khi vào cửa, Lưu Tấn liền đi thẳng đến sân sau của tiệm cầm đồ, nhân viên phía sau quầy chỉ nhìn mà không ngăn cản.
Lưu Tấn bước vội vào một phòng trà phía sân sau rồi hét lớn: “Chủ tiệm Lương, chủ tiệm Lương!”
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc cổ trang thời Đường ngồi sau bàn trà, từ lúc Lưu Tấn vào cửa đã trầm mặt: “Dính mùi máu nồng như thế, anh đã làm gì?”
Lưu Tấn không rảnh trả lời, hắn ném chiếc hộp xuống bàn như thế đó là củ khoai lang nóng phỏng tay, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Chủ tiệm Lương cứu mạng, có chuyện lớn rồi.”
Người đàn ông trung niên được gọi là chủ tiệm Lương nghe thế sắc mặt càng thêm khó coi: “Chuyện gì?”
Lưu Tấn thuật lại chuyện xảy ra ở gara.
“Đồ ngu!” Chủ tiệm Lương tức giận quát, “Tôi bảo anh cúng bái đàng hoàng, anh lại ném nó qua một bên! Anh không sợ bị phản phệ sao! Còn nữa, anh còn dám báo cảnh sát, lỡ cảnh sát tra đến đây thì làm sao?”
“Tôi, tôi….” Lưu Tấn đuối ý, vẻ mặt cay đắng nói: “Tôi vốn định giấu nó ở nhà nhân lúc vợ con đi vắng, ai ngờ vợ tôi hôm qua bỗng về sớm. Tôi không có cách nào khác, đành phải giấu nó ở gara một đêm, để hôm sau tìm cách sắp xếp. Ai ngờ buổi tối đã xảy ra chuyện! Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không nuôi nữa. Tiền tôi cũng không cần, tôi trả nó cho ngài!”
Chủ tiệm Lương hừ lạnh: “Hối hận? Muộn rồi! Nó đã được nuôi dưỡng bởi máu của anh trong một thời gian, cho nên giờ nó chỉ nhận anh. Nếu anh không cung phụng nó thật tốt, nó chỉ có thể đi hút máu người khác. Nếu không hút được máu người khác nó sẽ quay ra phản phệ anh. Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, không cần tôi nói anh cũng đoán được mà phải không……”
Nghe xong điều đó, khuôn mặt Lưu Tấn trắng bệch.
Lúc này, trong hộp đột nhiên truyền đến tiếng cười khúc khích “hi hi hi”, còn có tiếng trẻ con không ngừng kêu “Ba ba, ba ba!” “Ba ba chơi với con đi, ba ba!”
Lưu Tấn sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
“Chủ, chủ tiệm Lương, chỉ cần có thể tiễn nó đi, tôi nguyện cho ngài thêm 50 vạn, không, 100 vạn!” Hàm răng Lưu Tấn run cầm cập, nói.
Chủ tiệm Lương khinh thường liếc nhìn hắn một cái, gõ nhẹ ngón tay lên hộp hai lần, âm thanh quỷ dị lập tức biến mất.
“Nếu anh đã hạ quyết tâm, tôi có thể giúp anh thêm lần nữa. Ngày mai mang tiền tới, tôi giúp các anh cắt đứt quan hệ.”
“Cái hộp kia…..”
“Anh buộc phải mang về.” Ánh mắt chủ tiệm Lương nhìn Lưu Tấn đầy sắc bén, “Hôm qua nó nhìn thấy máu, đã biến thành hung thần. Khi trở về anh phải lấy máu nuôi dưỡng, nếu không có chuyện gì tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Nghe vậy vẻ mặt của Lưu Tấn còn xấu hơn cả khóc, hắn vừa kinh vừa sợ, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một lúc lâu, rồi mới lấy hết can đảm cầm nó lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.