Chương 4:
Viễn Du Đích Ngư
17/09/2023
Lúc này, đội trưởng Hầu của đội cảnh sát hình sự đi tới.
“Sao rồi? Có xác định được danh tính và thời gian tử vong của nạn nhân không?”
Nhuế Quân gật đầu: “Người chết, nam, tuổi từ 42 đến 45, cao 1m70. Thời gian tử vong vào khoảng 1 đến 3 giờ sáng hôm nay. Hung khí gây án được nhận định là một chiếc rìu có chiều dài lưỡi khoảng 12cm, vát thẳng. Lưng rìu hình vuông, dài 6cm, rộng 3cm, nhiều khả năng đó là rìu mộc hoặc rìu củi. Nguyên nhân tử vong rất đơn giản, do mất máu quá nhiều. Tôi tìm thấy một ít tiền lẻ cùng 1 cái điện thoại di động trong quần áo của hắn. Trên tay hắn có một chiếc thẻ điện thoại, chắc hẳn sẽ tìm được danh tính người chết. Đó là tất cả những gì chúng tôi biết cho đến nay, những chứng cứ khác thì phải chờ đến khi tôi giải phẫu xong.”
“Có thể phỏng đoán đặc điểm của hung thủ từ thi thể không?”
“Từ góc độ của miệng vết thương, hung thủ phải cao hơn người chết ít nhất 10cm. Nam, thể chất cường tráng, nếu không sẽ không thể cầm vũ khí hạng nặng như thế đập vỡ sọ người chết. Anh cũng thấy đấy, bên trong gara có dấu hiệu bị kéo túm, người chết chắc hẳn bị chém ở cửa hông gara, rồi sau đó bị kéo đến đây.”
Đội trưởng Hầu gật đầu: “Tôi đã kiểm tra ổ khóa của gara, phát hiện có dấu vết bị cạy. Không phát hiện hung khí tương tự tại hiện trường, chắc hẳn nó đã bị hung thủ cầm đi. Tiểu Đinh, lập tức đi kiểm tra cái điện thoại này, xác định danh tính người chết.”
“Vâng, tôi sẽ đi ngay lập tức.”
Sau khi phân phó cho Tiểu Đinh, đội trường Hầu nhìn vết máu trên mặt đất, tự hỏi một lúc rồi nói: “Xét tình huống tại hiện trường, nạn nhân sau khi bị chém đã chạy từ đây đến kia. Sau đó bị chém thêm 1 lần nữa, mất đi năng lực phản kháng, cuối cùng bị hung thủ kéo tới góc. Trong toàn bộ quá trình, nạn nhân không có khả năng đánh trả, hung thủ hoặc là mạnh hơn hắn, hoặc là đánh lén. Chỉ là bọn hắn cùng lúc xuất hiện trong nhà xe bị cạy khóa, rốt cuộc quan hệ của cả hai là gì?”
“Có thể hay không là như thế này….” Sầm Y Đồng tiếp tục phân tích dựa trên suy nghĩ của đội trưởng Hầu, “Hung thủ đang cạy khóa, nhưng bị nạn nhân đi ngang qua nhìn thấy. Vì thế hung thủ đã làm là làm đến cùng, xử lý nạn nhân?”
Đội trưởng Hầu lắc đầu: “Nếu như đang cạy khóa mà bị phát hiện, vậy thì phải phát sinh mâu thuẫn ở bên ngoài gara chứ. Nhưng bây giờ dấu vết đánh nhau lại xuất hiện bên trong gara.”
“Vậy là do nạn nhân thấy bộ dạng khả nghi của hung thủ nên vào gara kiểm tra, ai ngờ phát hiện có người muốn trộm xe. Hung thủ sợ nạn nhân báo cảnh sát, trong lúc hoảng loạn đã chém chết hắn.”
Đội trưởng Hầu nhăn mày, cảm thấy lập luận của Sầm Y Đồng không có nhiều ý nghĩa.
Lúc này, Hạ Anh đột nhiên nói: “Tại sao nhất định người cạy khóa chính là hung thủ? Cũng có khả năng nửa đêm hung thủ phát hiện nạn nhân đang trộm xe, trong lúc tức giận đã giết chết nạn nhân. Còn vì sao án mạng xảy ra ở bên trong thì là do lúc đấy ổ khóa gara đã bị cạy.”
“Cô nói thế là đang hoài nghi hung thủ là chủ gara, sau khi giết người thì đi báo cảnh sát?” Đội trưởng Hầu hỏi lại Hà Anh.
Hạ Anh lắc đầu: “Tôi chỉ đề xuất một khả năng khác mà thôi, tôi thấy rằng không thể trực tiếp nhận định người cạy khóa là hung thủ được. Tôi vừa quan sát tay người chết, trên đầu ngón tay anh ta đầy vết chai, giống như dấu vết để lại sau một thời gian thường xuyên sử dụng dụng cụ.”
Nhuế Quân gật đầu: “Quả thực là vậy. Nhưng nó chưa thể chứng minh điều gì, rất nhiều nghề nghiệp sẽ để lại vết chai trên tay.”
Đội trưởng Hầu suy nghĩ gì đó, quay đầu phân phó một cảnh sát khác đi hỏi anh Lưu chủ gara.
………
Do thi thể nạn nhân còn cần giải phẫu nên ba vị pháp y lên xe về cục trước.
Trên đường, Hạ Anh hỏi Nhuế Quân: “Chị Nhuế Quân, mấy vụ án giết người như hôm nay có nhiều không?”
Nhuế Quân im lặng một lúc, nói: “Mỗi năm có mấy chục vụ.”
“Có bắt được toàn bộ hung thủ không?”
“Đa số đã bị bắt, nhưng có một số vụ đến giờ vẫn là án treo.”
Trong xe lại chìm vào yên lặng.
Nhuế Quân thở dài: “Nhiệm vụ của pháp y là cố hết sức tìm được càng nhiều chứng cứ càng tốt, hỗ trợ cảnh sát phá án. Còn về việc có thể tìm được hung thủ hay không, chúng ta chỉ có thể “làm hết sức, nghe theo mệnh trời.”
Nó cũng giống như bác sĩ, ngay cả những bác sĩ giỏi nhất cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể chữa khỏi cho tất cả bệnh nhân. Chỉ cần dùng toàn lực, không thẹn với lương tâm, vậy là đủ rồi.
Về đến cục, Nhuế Quân một mình đến phòng giải phẫu.
Hạ Anh tránh đi mọi người, tìm đến một góc an tĩnh, móc ra oán châu màu đen cô vừa ngưng tụ ở hiện trường. Trong tất cả những viên oán châu, có một viên có màu sắc khác biệt nhất, không phải màu đen bình thường mà mơ hồ giống như ngập tràn sương khói.
Bởi vì nhận ra sự khác biệt của nó nên Hạ Anh mới ở hiện trường thêm một lúc.
Cầm lấy viên oán châu, Hạ Anh dùng chút chân nguyên phá tan nó. Sương đen tỏa ra khắp nơi, một bóng người nửa trong suốt xuất hiện giữa không trung. Vì hồn thể không đủ vững chắc nên bóng người lúc ẩn lúc hiện, nhưng đủ để Hạ Anh nhìn thấy rõ mặt hắn—----vừa vặn giống với người đàn ông đã chết tại hiện trường.
Hạ Anh không ngờ rằng ngưng khí quyết còn có tác dụng phong ấn, lại còn mang hồn phách người chết trở lại. Điều này khiến Hạ Anh hơi đau đầu, vì cô không biết cách đối phó với âm linh. Thở dài, Hạ Anh hỏi người đàn ông: “Anh là ai? Ai đã giết anh?”
Có lẽ do linh hồn quá yếu, người đàn ông mở miệng nhìn Hạ Anh, nhưng chẳng thể phát ra được một chữ nào.
Hạ Anh suy nghĩ, lấy ra một phần oán châu còn lại, dùng chân nguyên phá vỡ, sau đó truyền vào linh hồn người đàn ông.
Năng lượng oán khí sau khi được Hạ Anh cô đọng đã thuần khiết hơn rất nhiều, giúp bóng dáng người đàn ông ổn định trở lại.
Trước khi người đàn ông mở miệng, Hạ Anh nói: “Nếu anh có gì oan khuất thì cứ nói thẳng ra, nhưng đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn.”
Hạ Anh biết loại âm linh có thể sinh ra nỗi oán hận mạnh mẽ thế này rất dễ biến thành quỷ. Trước khi biết rõ chân tướng mọi việc, không thể thả chạy nó được.
Người đàn ông nhìn Hạ Anh với ánh mắt sợ hãi, kể một cách ngắt quãng.
Người đàn ông tên là Ngưu Trí Cường, là nạn nhân của vụ án này. Hắn vốn là một người bản địa thất nghiệp, lang thang trong thành phố H, ngày thường hay hợp tác với mấy tên lưu manh có “cùng chung chí hướng” để làm một ít việc xấu, chẳng hạn trộm ví của mọi người trên xe bus, hay thỉnh thoảng lẻn vào nhà trộm mấy món có giá trị……
Ngưu Trí Cường có một kỹ năng, đó là cạy khóa. Về cơ bản, không có cái khóa nào trên thị trường mà hắn không cạy được, cũng coi như có chút nổi tiếng trong giới. Mà người đã ra tay giết hắn là một gã trộm xe tên Trịnh Lực.
Khác với Ngưu Trí Cường, từ trước đến nay Trịnh Lực luôn đơn thương độc mã, giỏi nhất việc trộm xe. Một chiếc xe ít thì mấy vạn tệ, nhiều thì chục vạn tệ, chỉ cần trộm thành công là đủ để tiêu xài trong một thời gian dài. Nhưng thời buổi này cũng không có nhiều người dám đi trộm xe. Chưa kể bên trên quản nghiêm, thì trộm xe xong cũng không dễ bán, nhưng Trịnh Lực có cách để “phi tang”, nên mãi cũng chưa “đổi nghề”.
Một hôm Trịnh Lực bỗng nhiên đến gặp Ngưu Trí Cường, nói rằng gã phát hiện rất nhiều đồ có giá trị được đặt trong gara nào đó, nhưng khóa của gara hơi khó giải quyết. Gã hy vọng Ngưu Trí Cường giúp một tay, cạy khóa gara. Sau khi thành công thì hai người chia đôi.
“Đêm qua hai bọn tôi đi ăn tối uống rượu đến khoảng 12 giờ đêm để tránh bị theo dõi, sau đó lẻn vào khu dân cư qua hàng rào. Trịnh Lực dẫn tôi đến chỗ gara, sau đó tôi bắt đầu cạy khóa. Ổ khóa gara quả thật khó cạy, tôi mất một lúc lâu mới mở được.”
“Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Anh chết như nào?” Hạ Anh hỏi.
Khi đề cập đến cái chết của mình, trên mặt Ngưu Trí Cường hiện lên vẻ hung dữ: “Tên khốn kia nhân lúc tôi vừa vào gara liền vung rìu chém tôi. Tôi thậm chí không kịp kêu lên dù chỉ một tiếng, đã bị gã chém thêm mấy nhát nữa…..” Nhớ tới nỗi đau thể xác và sự tuyệt vọng khi phải đối mặt với cái chết trong thời điểm đó, Ngưu Trí Cường đột nhiên cảm thấy vô cùng phẫn hận.
Hạ Anh thấy cảm xúc của Ngưu Trí Cường bị mất khống chế, lập tức sử dụng pháp quyết, rút đi một phần oán khí trong cơ thể hắn.
Hình bóng Ngưu Trí Cường nhoáng lên, ý thức thanh tỉnh vài phần, quay ra cầu xin Hạ Anh: “Đại sư, cô nhất định phải giúp tôi giải oan! Trịnh Lực cố tình lừa tôi đến gara để lấy mạng tôi!”
Hạ Anh không chút dao động, nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Nhưng vì sao gã ta lại muốn giết anh?”
“Lúc trước thằng cháu trai kia vô tình vượt quá giới hạn, bị tôi phát hiện. Gã giỏi trộm xe, nhưng khả năng của cấp dưới lại chẳng ra gì, bị tôi đánh cho một trận.” Ngưu Trí Cường oán hận nói: “Gã vẫn luôn tức giận trong lòng, chỉ muốn giết chết tôi.”
Hạ Anh không quá tin lời Ngưu Trí Cường, “Anh rõ ràng có mâu thuẫn với Trịnh Lực, vậy tại sao lại đồng ý đi trộm với gã.”
Ngưu Trí Cường bị câu hỏi của Hạ Anh làm nghẹn họng, bóng người trên không trung lắc lư rồi mới nói: “Đại sư, cô nói xem, dù có mâu thuẫn thế nào thì cũng đâu thoát khỏi sức mạnh của đồng tiền! Trịnh Lực nói rằng cái gara kia là của một ông chủ họ Lưu. Gã đã theo dõi tên họ Lưu kia nửa tháng, phát hiện anh ta mang theo rất nhiều tiền mặt đến tiệm cầm đồ để mua đồ. Buổi chiều hôm qua, anh Lưu đó lại cầm theo tiền mặt, lúc đi ra thì trong tay cầm một chiếc hộp. Trịnh Lực đi theo anh ta cả quãng đường, phát hiện anh ta để cái hộp kia trong gara.”
Loại giao dịch tiền mặt lớn như thế rất dễ khiến người ta nghĩ tới hành vi trái pháp luật, chẳng trách bị Trịnh Lực theo dõi.
“Đồ vật gì cũng không biết, thế mà cũng dám đi trộm?”
“Tôi lúc đấy cũng do dự, nhưng Trịnh Lực nói rằng tên họ Lưu kia cách mấy ngày lại đổ ít nhất mấy chục vạn tệ vào tiệm cầm đồ. Tôi nghĩ rằng đồ vật được đổi bởi nhiều tiền thế chắc chắn không kém. Thằng cháu trai Trịnh Lực kia còn nói, nếu không phải gã không cạy được khóa gara, gã đã không đến tìm tôi. Ai ngờ được chỉ vì chút lòng tham mà mất luôn cả mạng.” Ngưu Trí Cường vừa nói vừa bật khóc, nhưng quỷ không có nước mắt, nên hắn chỉ có thể gào khan.
Hạ Anh bị tiếng ồn của hắn làm đau cả đầu: “Chiếc rìu giết chết anh là do Trịnh Lực mang đến à?”
“Tôi không chắc lắm, quả thật khi ấy gã có mang theo một cái bao. Khả năng rìu bị giấu trong đó……..”
Ngưu Trí Cường dù gì cũng đã chết, không có lý do gì để nói dối. Hung thủ giết người có thể chắc chắn là Trịnh Lực.
Nhưng mà Hạ Anh cảm thấy lý do giết người có Trịnh Lực hơi gượng ép. Nếu gã ta thật sự ra tay sát hại Ngưu Trí Cường vì mâu thuẫn, vậy chủ nhân của gara có thật đã đem tiền đến tiệm cầm đồ giao dịch không? Hay là gã ta đặc biệt bịa ra để lừa Ngưu Trí Cường?
Hạ Anh không ngờ vụ án giết người đầu tiên mình gặp khi đi làm lại phức tạp đến thế. Cô nhìn Ngưu Trí Cường, quyết định phong ấn hắn ta trước. Oán khí trên người hắn quá nặng, nếu được thả ra chắc chắn sẽ đi tìm Trịnh Lực trả thù.
Không phải Hạ Anh cảm thấy việc trả thù của Ngưu Trí Cường là sai, mà do Trịnh Lực còn rất nhiều bí ẩn. Nếu gã bị Ngưu Trí Cường giết chết, rất nhiều chuyện sẽ không thể điều tra sáng tỏ.
Vấn đề Hạ Anh gặp phải bây giờ là làm thế nào để nói ra chân tướng cô biết ở chỗ Ngưu Trí Cường cho cảnh sát hình sự. Đâu thể nói là oan hồn của nạn nhân nói cho cô biết.
Nếu Hạ Anh dám nói thế, khả năng không cần thời gian thực tập, cô đã bị đuổi thẳng về nhà…..
Cuối cùng, Hạ Anh quyết định án binh bất động, xem tiến độ điều tra của đội cảnh sát hình sự, rồi tìm cách nhắc nhở. Nếu thật sự không có cơ hội, cô chỉ còn cách viết một bức thư nặc danh……
“Sao rồi? Có xác định được danh tính và thời gian tử vong của nạn nhân không?”
Nhuế Quân gật đầu: “Người chết, nam, tuổi từ 42 đến 45, cao 1m70. Thời gian tử vong vào khoảng 1 đến 3 giờ sáng hôm nay. Hung khí gây án được nhận định là một chiếc rìu có chiều dài lưỡi khoảng 12cm, vát thẳng. Lưng rìu hình vuông, dài 6cm, rộng 3cm, nhiều khả năng đó là rìu mộc hoặc rìu củi. Nguyên nhân tử vong rất đơn giản, do mất máu quá nhiều. Tôi tìm thấy một ít tiền lẻ cùng 1 cái điện thoại di động trong quần áo của hắn. Trên tay hắn có một chiếc thẻ điện thoại, chắc hẳn sẽ tìm được danh tính người chết. Đó là tất cả những gì chúng tôi biết cho đến nay, những chứng cứ khác thì phải chờ đến khi tôi giải phẫu xong.”
“Có thể phỏng đoán đặc điểm của hung thủ từ thi thể không?”
“Từ góc độ của miệng vết thương, hung thủ phải cao hơn người chết ít nhất 10cm. Nam, thể chất cường tráng, nếu không sẽ không thể cầm vũ khí hạng nặng như thế đập vỡ sọ người chết. Anh cũng thấy đấy, bên trong gara có dấu hiệu bị kéo túm, người chết chắc hẳn bị chém ở cửa hông gara, rồi sau đó bị kéo đến đây.”
Đội trưởng Hầu gật đầu: “Tôi đã kiểm tra ổ khóa của gara, phát hiện có dấu vết bị cạy. Không phát hiện hung khí tương tự tại hiện trường, chắc hẳn nó đã bị hung thủ cầm đi. Tiểu Đinh, lập tức đi kiểm tra cái điện thoại này, xác định danh tính người chết.”
“Vâng, tôi sẽ đi ngay lập tức.”
Sau khi phân phó cho Tiểu Đinh, đội trường Hầu nhìn vết máu trên mặt đất, tự hỏi một lúc rồi nói: “Xét tình huống tại hiện trường, nạn nhân sau khi bị chém đã chạy từ đây đến kia. Sau đó bị chém thêm 1 lần nữa, mất đi năng lực phản kháng, cuối cùng bị hung thủ kéo tới góc. Trong toàn bộ quá trình, nạn nhân không có khả năng đánh trả, hung thủ hoặc là mạnh hơn hắn, hoặc là đánh lén. Chỉ là bọn hắn cùng lúc xuất hiện trong nhà xe bị cạy khóa, rốt cuộc quan hệ của cả hai là gì?”
“Có thể hay không là như thế này….” Sầm Y Đồng tiếp tục phân tích dựa trên suy nghĩ của đội trưởng Hầu, “Hung thủ đang cạy khóa, nhưng bị nạn nhân đi ngang qua nhìn thấy. Vì thế hung thủ đã làm là làm đến cùng, xử lý nạn nhân?”
Đội trưởng Hầu lắc đầu: “Nếu như đang cạy khóa mà bị phát hiện, vậy thì phải phát sinh mâu thuẫn ở bên ngoài gara chứ. Nhưng bây giờ dấu vết đánh nhau lại xuất hiện bên trong gara.”
“Vậy là do nạn nhân thấy bộ dạng khả nghi của hung thủ nên vào gara kiểm tra, ai ngờ phát hiện có người muốn trộm xe. Hung thủ sợ nạn nhân báo cảnh sát, trong lúc hoảng loạn đã chém chết hắn.”
Đội trưởng Hầu nhăn mày, cảm thấy lập luận của Sầm Y Đồng không có nhiều ý nghĩa.
Lúc này, Hạ Anh đột nhiên nói: “Tại sao nhất định người cạy khóa chính là hung thủ? Cũng có khả năng nửa đêm hung thủ phát hiện nạn nhân đang trộm xe, trong lúc tức giận đã giết chết nạn nhân. Còn vì sao án mạng xảy ra ở bên trong thì là do lúc đấy ổ khóa gara đã bị cạy.”
“Cô nói thế là đang hoài nghi hung thủ là chủ gara, sau khi giết người thì đi báo cảnh sát?” Đội trưởng Hầu hỏi lại Hà Anh.
Hạ Anh lắc đầu: “Tôi chỉ đề xuất một khả năng khác mà thôi, tôi thấy rằng không thể trực tiếp nhận định người cạy khóa là hung thủ được. Tôi vừa quan sát tay người chết, trên đầu ngón tay anh ta đầy vết chai, giống như dấu vết để lại sau một thời gian thường xuyên sử dụng dụng cụ.”
Nhuế Quân gật đầu: “Quả thực là vậy. Nhưng nó chưa thể chứng minh điều gì, rất nhiều nghề nghiệp sẽ để lại vết chai trên tay.”
Đội trưởng Hầu suy nghĩ gì đó, quay đầu phân phó một cảnh sát khác đi hỏi anh Lưu chủ gara.
………
Do thi thể nạn nhân còn cần giải phẫu nên ba vị pháp y lên xe về cục trước.
Trên đường, Hạ Anh hỏi Nhuế Quân: “Chị Nhuế Quân, mấy vụ án giết người như hôm nay có nhiều không?”
Nhuế Quân im lặng một lúc, nói: “Mỗi năm có mấy chục vụ.”
“Có bắt được toàn bộ hung thủ không?”
“Đa số đã bị bắt, nhưng có một số vụ đến giờ vẫn là án treo.”
Trong xe lại chìm vào yên lặng.
Nhuế Quân thở dài: “Nhiệm vụ của pháp y là cố hết sức tìm được càng nhiều chứng cứ càng tốt, hỗ trợ cảnh sát phá án. Còn về việc có thể tìm được hung thủ hay không, chúng ta chỉ có thể “làm hết sức, nghe theo mệnh trời.”
Nó cũng giống như bác sĩ, ngay cả những bác sĩ giỏi nhất cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể chữa khỏi cho tất cả bệnh nhân. Chỉ cần dùng toàn lực, không thẹn với lương tâm, vậy là đủ rồi.
Về đến cục, Nhuế Quân một mình đến phòng giải phẫu.
Hạ Anh tránh đi mọi người, tìm đến một góc an tĩnh, móc ra oán châu màu đen cô vừa ngưng tụ ở hiện trường. Trong tất cả những viên oán châu, có một viên có màu sắc khác biệt nhất, không phải màu đen bình thường mà mơ hồ giống như ngập tràn sương khói.
Bởi vì nhận ra sự khác biệt của nó nên Hạ Anh mới ở hiện trường thêm một lúc.
Cầm lấy viên oán châu, Hạ Anh dùng chút chân nguyên phá tan nó. Sương đen tỏa ra khắp nơi, một bóng người nửa trong suốt xuất hiện giữa không trung. Vì hồn thể không đủ vững chắc nên bóng người lúc ẩn lúc hiện, nhưng đủ để Hạ Anh nhìn thấy rõ mặt hắn—----vừa vặn giống với người đàn ông đã chết tại hiện trường.
Hạ Anh không ngờ rằng ngưng khí quyết còn có tác dụng phong ấn, lại còn mang hồn phách người chết trở lại. Điều này khiến Hạ Anh hơi đau đầu, vì cô không biết cách đối phó với âm linh. Thở dài, Hạ Anh hỏi người đàn ông: “Anh là ai? Ai đã giết anh?”
Có lẽ do linh hồn quá yếu, người đàn ông mở miệng nhìn Hạ Anh, nhưng chẳng thể phát ra được một chữ nào.
Hạ Anh suy nghĩ, lấy ra một phần oán châu còn lại, dùng chân nguyên phá vỡ, sau đó truyền vào linh hồn người đàn ông.
Năng lượng oán khí sau khi được Hạ Anh cô đọng đã thuần khiết hơn rất nhiều, giúp bóng dáng người đàn ông ổn định trở lại.
Trước khi người đàn ông mở miệng, Hạ Anh nói: “Nếu anh có gì oan khuất thì cứ nói thẳng ra, nhưng đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn.”
Hạ Anh biết loại âm linh có thể sinh ra nỗi oán hận mạnh mẽ thế này rất dễ biến thành quỷ. Trước khi biết rõ chân tướng mọi việc, không thể thả chạy nó được.
Người đàn ông nhìn Hạ Anh với ánh mắt sợ hãi, kể một cách ngắt quãng.
Người đàn ông tên là Ngưu Trí Cường, là nạn nhân của vụ án này. Hắn vốn là một người bản địa thất nghiệp, lang thang trong thành phố H, ngày thường hay hợp tác với mấy tên lưu manh có “cùng chung chí hướng” để làm một ít việc xấu, chẳng hạn trộm ví của mọi người trên xe bus, hay thỉnh thoảng lẻn vào nhà trộm mấy món có giá trị……
Ngưu Trí Cường có một kỹ năng, đó là cạy khóa. Về cơ bản, không có cái khóa nào trên thị trường mà hắn không cạy được, cũng coi như có chút nổi tiếng trong giới. Mà người đã ra tay giết hắn là một gã trộm xe tên Trịnh Lực.
Khác với Ngưu Trí Cường, từ trước đến nay Trịnh Lực luôn đơn thương độc mã, giỏi nhất việc trộm xe. Một chiếc xe ít thì mấy vạn tệ, nhiều thì chục vạn tệ, chỉ cần trộm thành công là đủ để tiêu xài trong một thời gian dài. Nhưng thời buổi này cũng không có nhiều người dám đi trộm xe. Chưa kể bên trên quản nghiêm, thì trộm xe xong cũng không dễ bán, nhưng Trịnh Lực có cách để “phi tang”, nên mãi cũng chưa “đổi nghề”.
Một hôm Trịnh Lực bỗng nhiên đến gặp Ngưu Trí Cường, nói rằng gã phát hiện rất nhiều đồ có giá trị được đặt trong gara nào đó, nhưng khóa của gara hơi khó giải quyết. Gã hy vọng Ngưu Trí Cường giúp một tay, cạy khóa gara. Sau khi thành công thì hai người chia đôi.
“Đêm qua hai bọn tôi đi ăn tối uống rượu đến khoảng 12 giờ đêm để tránh bị theo dõi, sau đó lẻn vào khu dân cư qua hàng rào. Trịnh Lực dẫn tôi đến chỗ gara, sau đó tôi bắt đầu cạy khóa. Ổ khóa gara quả thật khó cạy, tôi mất một lúc lâu mới mở được.”
“Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Anh chết như nào?” Hạ Anh hỏi.
Khi đề cập đến cái chết của mình, trên mặt Ngưu Trí Cường hiện lên vẻ hung dữ: “Tên khốn kia nhân lúc tôi vừa vào gara liền vung rìu chém tôi. Tôi thậm chí không kịp kêu lên dù chỉ một tiếng, đã bị gã chém thêm mấy nhát nữa…..” Nhớ tới nỗi đau thể xác và sự tuyệt vọng khi phải đối mặt với cái chết trong thời điểm đó, Ngưu Trí Cường đột nhiên cảm thấy vô cùng phẫn hận.
Hạ Anh thấy cảm xúc của Ngưu Trí Cường bị mất khống chế, lập tức sử dụng pháp quyết, rút đi một phần oán khí trong cơ thể hắn.
Hình bóng Ngưu Trí Cường nhoáng lên, ý thức thanh tỉnh vài phần, quay ra cầu xin Hạ Anh: “Đại sư, cô nhất định phải giúp tôi giải oan! Trịnh Lực cố tình lừa tôi đến gara để lấy mạng tôi!”
Hạ Anh không chút dao động, nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Nhưng vì sao gã ta lại muốn giết anh?”
“Lúc trước thằng cháu trai kia vô tình vượt quá giới hạn, bị tôi phát hiện. Gã giỏi trộm xe, nhưng khả năng của cấp dưới lại chẳng ra gì, bị tôi đánh cho một trận.” Ngưu Trí Cường oán hận nói: “Gã vẫn luôn tức giận trong lòng, chỉ muốn giết chết tôi.”
Hạ Anh không quá tin lời Ngưu Trí Cường, “Anh rõ ràng có mâu thuẫn với Trịnh Lực, vậy tại sao lại đồng ý đi trộm với gã.”
Ngưu Trí Cường bị câu hỏi của Hạ Anh làm nghẹn họng, bóng người trên không trung lắc lư rồi mới nói: “Đại sư, cô nói xem, dù có mâu thuẫn thế nào thì cũng đâu thoát khỏi sức mạnh của đồng tiền! Trịnh Lực nói rằng cái gara kia là của một ông chủ họ Lưu. Gã đã theo dõi tên họ Lưu kia nửa tháng, phát hiện anh ta mang theo rất nhiều tiền mặt đến tiệm cầm đồ để mua đồ. Buổi chiều hôm qua, anh Lưu đó lại cầm theo tiền mặt, lúc đi ra thì trong tay cầm một chiếc hộp. Trịnh Lực đi theo anh ta cả quãng đường, phát hiện anh ta để cái hộp kia trong gara.”
Loại giao dịch tiền mặt lớn như thế rất dễ khiến người ta nghĩ tới hành vi trái pháp luật, chẳng trách bị Trịnh Lực theo dõi.
“Đồ vật gì cũng không biết, thế mà cũng dám đi trộm?”
“Tôi lúc đấy cũng do dự, nhưng Trịnh Lực nói rằng tên họ Lưu kia cách mấy ngày lại đổ ít nhất mấy chục vạn tệ vào tiệm cầm đồ. Tôi nghĩ rằng đồ vật được đổi bởi nhiều tiền thế chắc chắn không kém. Thằng cháu trai Trịnh Lực kia còn nói, nếu không phải gã không cạy được khóa gara, gã đã không đến tìm tôi. Ai ngờ được chỉ vì chút lòng tham mà mất luôn cả mạng.” Ngưu Trí Cường vừa nói vừa bật khóc, nhưng quỷ không có nước mắt, nên hắn chỉ có thể gào khan.
Hạ Anh bị tiếng ồn của hắn làm đau cả đầu: “Chiếc rìu giết chết anh là do Trịnh Lực mang đến à?”
“Tôi không chắc lắm, quả thật khi ấy gã có mang theo một cái bao. Khả năng rìu bị giấu trong đó……..”
Ngưu Trí Cường dù gì cũng đã chết, không có lý do gì để nói dối. Hung thủ giết người có thể chắc chắn là Trịnh Lực.
Nhưng mà Hạ Anh cảm thấy lý do giết người có Trịnh Lực hơi gượng ép. Nếu gã ta thật sự ra tay sát hại Ngưu Trí Cường vì mâu thuẫn, vậy chủ nhân của gara có thật đã đem tiền đến tiệm cầm đồ giao dịch không? Hay là gã ta đặc biệt bịa ra để lừa Ngưu Trí Cường?
Hạ Anh không ngờ vụ án giết người đầu tiên mình gặp khi đi làm lại phức tạp đến thế. Cô nhìn Ngưu Trí Cường, quyết định phong ấn hắn ta trước. Oán khí trên người hắn quá nặng, nếu được thả ra chắc chắn sẽ đi tìm Trịnh Lực trả thù.
Không phải Hạ Anh cảm thấy việc trả thù của Ngưu Trí Cường là sai, mà do Trịnh Lực còn rất nhiều bí ẩn. Nếu gã bị Ngưu Trí Cường giết chết, rất nhiều chuyện sẽ không thể điều tra sáng tỏ.
Vấn đề Hạ Anh gặp phải bây giờ là làm thế nào để nói ra chân tướng cô biết ở chỗ Ngưu Trí Cường cho cảnh sát hình sự. Đâu thể nói là oan hồn của nạn nhân nói cho cô biết.
Nếu Hạ Anh dám nói thế, khả năng không cần thời gian thực tập, cô đã bị đuổi thẳng về nhà…..
Cuối cùng, Hạ Anh quyết định án binh bất động, xem tiến độ điều tra của đội cảnh sát hình sự, rồi tìm cách nhắc nhở. Nếu thật sự không có cơ hội, cô chỉ còn cách viết một bức thư nặc danh……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.