Tôi Gặp Phải Nam Chính Ngầm Ở Mạt Thế
Chương 10:
Nguyễn Đường Siêu Cấp Điềm
09/08/2023
Không nghĩ ra được nguyên nhân, cô chỉ xem như khoảng thời gian trước bản thân đã căng thẳng quá mức. Đột nhiên được thả lỏng, dẫn đến đồng hồ sinh học hỗn loạn. Điều chỉnh một chút là được rồi, không phải là vấn đề gì to tát.
Thế là cô cố tình ngủ vào lúc mười giờ rưỡi, chỉnh đồng hồ báo thức dự định sẽ thức dậy vào tám giờ ngày hôm sau. Nhưng mỗi lần kim đồng hồ chỉ đến vị trí chín giờ, cô sẽ không khống chế được mà sụp mí mắt xuống, gần như ngủ ngay lập tức. Đồng hồ báo thức đã đặt rồi nhưng cũng không có ích.
Lại một ngày ngủ mê man trôi qua, cửa đã khóa trái đột nhiên bị người ta mở ra từ bên ngoài. Người đàn ông mặc quần áo màu đen cầm một thứ như dây thép, đẩy xe lăn đi vào phòng.
Đây là một căn phòng ngủ của lầu hai, cũng là nơi Uyển Như ngủ. Trước đây nói với thiếu nữ rằng anh không thể lên lầu thật ra là lừa người, anh đối với căn nhà nhỏ này rõ như lòng bàn tay, càng không có nơi nào là không đến được.
Đôi vợ chồng nhà khoa học trước khi mất tích quản giáo anh rất chặt chẽ, đánh gãy chân anh là vì muốn anh ở nơi một tấc vuông này mãi mãi, không để người đời biết được hành vi trái với đạo đức nghề nghiệp của bọn họ, rằng đã làm thí nghiệm lên cơ thể người. Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của đôi vợ chồng đó còn có quản gia, anh phải chờ ở trong phòng, dựa vào việc xem chút sách tiêu khiển để giết thời gian.
Sau đó virut Zombie xuất hiện, đôi vợ chồng đó và cô con gái bảo bối của họ mất tích rồi. Quản gia gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng phía cảnh sát cũng không tìm được bất cứ manh mối nào, cho nên mới gác lại. Người hầu làm việc ở căn nhà nhỏ cũng bỏ đi dần, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Mộ Hàn.
Lúc đó virut chưa tung ra, xã hội vẫn còn vận hành bình thường. Anh dùng điện thoại của phòng khách gọi người, kêu nhân viên chuyên viên lắp ở mỗi một tầng một cái thang máy đơn giản, thuận tiện nối liền các tầng lầu. Vì để không phá hoại cách bày trí và nét hài hòa của tổng thể, nên thang máy đơn giản được ẩn đi. Ngoài Mộ Hàn ra, không ai biết trong căn nhà còn có thứ này.
Di chuyển xe lăn đến bên giường, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang co lại thành một cục, ngứa tay chọc vào gò má hồng hồng đang hiện lên, thăm dò thử bằng cách véo một cái.
Mềm mềm, non nớt.
Cứ như tìm được món đồ chơi yêu thích, anh làm không biết chán mà chọc rồi lại chọc, ngây thơ nhíu mày nhìn chằm chằm người. Bóng đêm dần tối đen, nhiệt độ ban đêm giảm xuống mấy độ, anh đắp lại cái chăn đã bị hất ra của cô gái.
Cứ như vậy qua một tuần, sau khi ăn một bữa sáng đơn giản, Uyển Như lưu luyến cuộc sống bình yên như bây giờ, không nỡ nói: "Tôi phải đi rồi."
Bàn tay cầm đũa của Mộ Hàn khựng lại, đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô, khí áp xung quanh bỗng nhiên hạ thấp xuống.
"Sao... sao vậy?" Sự tàn bạo thoáng hiện lên trong mắt anh rồi biến mất, Uyển Như suýt tưởng mình hoa mắt, vô thức trở nên căng thẳng.
Mộ Hàn đặt đũa trên tay xuống, phần lông mi dài che đi đôi mắt lạnh như băng. Ngón tay anh run nhẹ, tiếp đó, anh ngẩng đầu lên, nét mặt đã dịu đi nhiều, còn thoáng lộ vẻ ấm ức: "Tôi đã làm chuyện gì sai ư? Sao đột nhiên lại muốn đi?"
"Không đâu, anh rất tốt." Uyển Như nghịch tay mình, cảm thấy phản ứng của anh hơi lạ: "Chỉ là tôi muốn đi tìm người nhà của tôi mà thôi."
Vốn dĩ cô đến đây vì Mộ Hàn và muốn giúp đỡ anh, nhưng hình như tình tiết kịch bản đã thay đổi, đôi vợ chồng nhà khoa học đem anh ra làm chuột bạch đã biến mất dạng từ sớm, giờ anh tự do rồi. Hơn nữa khi mạt thế xảy ra, ở đây có đầy đủ đồ ăn, đúng là một cảng tránh gió tốt so với sự hỗn loạn ngoài kia.
Mộ Hàn sống rất tốt, chút sức lực yếu ớt của cô không những không giúp được gì, mà ngược lại còn ăn chùa uống chùa suốt một khoảng thời gian.
Đương nhiên cô cũng muốn tiếp tục sống một đời an nhàn như vậy, nhưng thân là con cái, cũng đâu chỉ sống riêng phần mình được. Tín hiệu truyền tin đã mất, cô không liên lạc được với bố mẹ, chắc chắn bọn họ sẽ lo cho sự an toàn của cô lắm.
"Nhất định phải đi à?" Biểu cảm ôn hòa trên mặt anh dần tan đi, anh chăm chú nhìn vào mắt Uyển Như, đôi môi đỏ mỏng mím lại.
"Phải." Cuối cùng thì sau một thời gian sống chung, Uyển Như cũng cảm thấy Mộ Hàn có hơi buồn khi chia xa, cô muốn nhẹ nhàng khuyên vài câu.
Cô đang mở miệng định nói thì trong đầu lại đột nhiên trống rỗng, cô chớp mắt mờ mịt: "Có phải vừa rồi tôi đã nói gì đó không, sao lại không nhớ gì hết vậy?"
"Cô bảo muốn ăn chè táo đỏ ngân nhĩ, còn muốn ăn bánh nướng áp chảo." Mộ Hàn vuốt nhẹ cạnh bàn, khẽ cười đáp.
"Thế à?" Uyển Như áy náy gãi đầu, mặt mày ủ rũ: "Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ."
Đây chỉ là khởi đầu của chuyện mất ký ức.
Thế là cô cố tình ngủ vào lúc mười giờ rưỡi, chỉnh đồng hồ báo thức dự định sẽ thức dậy vào tám giờ ngày hôm sau. Nhưng mỗi lần kim đồng hồ chỉ đến vị trí chín giờ, cô sẽ không khống chế được mà sụp mí mắt xuống, gần như ngủ ngay lập tức. Đồng hồ báo thức đã đặt rồi nhưng cũng không có ích.
Lại một ngày ngủ mê man trôi qua, cửa đã khóa trái đột nhiên bị người ta mở ra từ bên ngoài. Người đàn ông mặc quần áo màu đen cầm một thứ như dây thép, đẩy xe lăn đi vào phòng.
Đây là một căn phòng ngủ của lầu hai, cũng là nơi Uyển Như ngủ. Trước đây nói với thiếu nữ rằng anh không thể lên lầu thật ra là lừa người, anh đối với căn nhà nhỏ này rõ như lòng bàn tay, càng không có nơi nào là không đến được.
Đôi vợ chồng nhà khoa học trước khi mất tích quản giáo anh rất chặt chẽ, đánh gãy chân anh là vì muốn anh ở nơi một tấc vuông này mãi mãi, không để người đời biết được hành vi trái với đạo đức nghề nghiệp của bọn họ, rằng đã làm thí nghiệm lên cơ thể người. Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của đôi vợ chồng đó còn có quản gia, anh phải chờ ở trong phòng, dựa vào việc xem chút sách tiêu khiển để giết thời gian.
Sau đó virut Zombie xuất hiện, đôi vợ chồng đó và cô con gái bảo bối của họ mất tích rồi. Quản gia gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng phía cảnh sát cũng không tìm được bất cứ manh mối nào, cho nên mới gác lại. Người hầu làm việc ở căn nhà nhỏ cũng bỏ đi dần, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Mộ Hàn.
Lúc đó virut chưa tung ra, xã hội vẫn còn vận hành bình thường. Anh dùng điện thoại của phòng khách gọi người, kêu nhân viên chuyên viên lắp ở mỗi một tầng một cái thang máy đơn giản, thuận tiện nối liền các tầng lầu. Vì để không phá hoại cách bày trí và nét hài hòa của tổng thể, nên thang máy đơn giản được ẩn đi. Ngoài Mộ Hàn ra, không ai biết trong căn nhà còn có thứ này.
Di chuyển xe lăn đến bên giường, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang co lại thành một cục, ngứa tay chọc vào gò má hồng hồng đang hiện lên, thăm dò thử bằng cách véo một cái.
Mềm mềm, non nớt.
Cứ như tìm được món đồ chơi yêu thích, anh làm không biết chán mà chọc rồi lại chọc, ngây thơ nhíu mày nhìn chằm chằm người. Bóng đêm dần tối đen, nhiệt độ ban đêm giảm xuống mấy độ, anh đắp lại cái chăn đã bị hất ra của cô gái.
Cứ như vậy qua một tuần, sau khi ăn một bữa sáng đơn giản, Uyển Như lưu luyến cuộc sống bình yên như bây giờ, không nỡ nói: "Tôi phải đi rồi."
Bàn tay cầm đũa của Mộ Hàn khựng lại, đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô, khí áp xung quanh bỗng nhiên hạ thấp xuống.
"Sao... sao vậy?" Sự tàn bạo thoáng hiện lên trong mắt anh rồi biến mất, Uyển Như suýt tưởng mình hoa mắt, vô thức trở nên căng thẳng.
Mộ Hàn đặt đũa trên tay xuống, phần lông mi dài che đi đôi mắt lạnh như băng. Ngón tay anh run nhẹ, tiếp đó, anh ngẩng đầu lên, nét mặt đã dịu đi nhiều, còn thoáng lộ vẻ ấm ức: "Tôi đã làm chuyện gì sai ư? Sao đột nhiên lại muốn đi?"
"Không đâu, anh rất tốt." Uyển Như nghịch tay mình, cảm thấy phản ứng của anh hơi lạ: "Chỉ là tôi muốn đi tìm người nhà của tôi mà thôi."
Vốn dĩ cô đến đây vì Mộ Hàn và muốn giúp đỡ anh, nhưng hình như tình tiết kịch bản đã thay đổi, đôi vợ chồng nhà khoa học đem anh ra làm chuột bạch đã biến mất dạng từ sớm, giờ anh tự do rồi. Hơn nữa khi mạt thế xảy ra, ở đây có đầy đủ đồ ăn, đúng là một cảng tránh gió tốt so với sự hỗn loạn ngoài kia.
Mộ Hàn sống rất tốt, chút sức lực yếu ớt của cô không những không giúp được gì, mà ngược lại còn ăn chùa uống chùa suốt một khoảng thời gian.
Đương nhiên cô cũng muốn tiếp tục sống một đời an nhàn như vậy, nhưng thân là con cái, cũng đâu chỉ sống riêng phần mình được. Tín hiệu truyền tin đã mất, cô không liên lạc được với bố mẹ, chắc chắn bọn họ sẽ lo cho sự an toàn của cô lắm.
"Nhất định phải đi à?" Biểu cảm ôn hòa trên mặt anh dần tan đi, anh chăm chú nhìn vào mắt Uyển Như, đôi môi đỏ mỏng mím lại.
"Phải." Cuối cùng thì sau một thời gian sống chung, Uyển Như cũng cảm thấy Mộ Hàn có hơi buồn khi chia xa, cô muốn nhẹ nhàng khuyên vài câu.
Cô đang mở miệng định nói thì trong đầu lại đột nhiên trống rỗng, cô chớp mắt mờ mịt: "Có phải vừa rồi tôi đã nói gì đó không, sao lại không nhớ gì hết vậy?"
"Cô bảo muốn ăn chè táo đỏ ngân nhĩ, còn muốn ăn bánh nướng áp chảo." Mộ Hàn vuốt nhẹ cạnh bàn, khẽ cười đáp.
"Thế à?" Uyển Như áy náy gãi đầu, mặt mày ủ rũ: "Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ."
Đây chỉ là khởi đầu của chuyện mất ký ức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.