Tôi Gặp Phải Nam Chính Ngầm Ở Mạt Thế
Chương 9:
Nguyễn Đường Siêu Cấp Điềm
09/08/2023
Cầm lấy dao thái chém người, hoặc đợi bọn họ đói chết trong phòng, Uyển Như đều không thể chấp nhận. Thế là thương lượng với Mộ Hàn, vẫn là nên vứt người ra ngoài đi, sống hay chết thì hoàn toàn dựa vào vận may của bọn họ.
Rộng lượng nói chuyện tha thứ, cô không làm được. Nếu không phải đúng lúc cô thức tỉnh được dị năng, hôm nay người thê thảm chính là cô và Mộ Hàn. Còn về việc một người đàn ông bị thương nặng cộng thêm một người phụ nữ yếu đuối với tinh thần không ổn, ra khỏi nơi này có thể sinh tồn tiếp được hay không thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của Uyển Như. Không lấy mạng bọn họ đã là sự khoan dung lớn nhất của cô rồi.
Nghe ý kiến của cô, Mộ Hàn cười cười, không có ý phản đối. Cửa phòng mở ra, kêu Dạ Nguyệt đỡ Bách Điền rời khỏi. Hai người đói bụng đến nỗi bụng dính vào lưng như được đại xá, còn tưởng mình sẽ chết ở đây, không ngờ có thể được thả đi.
Cánh cửa sắt ở sân trước cót két đóng lại, ở trước cửa lớn Dạ Nguyệt đẩy Bách Điền ra, bản thân cách ra thật xa, sự chán ghét được biểu hiện rõ ràng.
Bách Điền bị đẩy ngã trên đất cắn răng chịu đựng chảy mồ hôi lạnh khắp người, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô bạn gái ngày trước vâng lời mình răm rắp, đôi môi run run lẩm bẩm hỏi: "Tại sao?"
"Anh còn hỏi tại sao?" Vẻ mặt Dạ Nguyệt thù hằn, trong lòng nảy sinh khoái cảm rằng cuối cùng cũng thoát khỏi người này: "Cũng không soi gương xem mình trông như thế nào, mỗi lần thân mật với anh, tôi đều buồn nôn đến muốn ói. Trước đây là nể tình anh có ích nên mới nhịn, bây giờ tính mạng anh còn khó giữ nỗi, chẳng lẽ còn muốn tôi hầu hạ anh?"
Nỗi oán giận tích tụ từ lâu bộc phát ra trong phút chốc, Dạ Nguyệt miệng lưỡi linh hoạt, nói cho thật sảng khoái. Trước khi xoay người chạy đi còn nhổ nước bọt vào mặt Bách Điền: "Phụt, thứ gì vậy chứ!"
Bởi vì xương bị gãy hết mấy cái, nên Bách Điền căn bản không dám hoạt động mạnh, Dạ Nguyệt chính là ỷ vào điểm này mà trắng trợn không kiêng dè khiêu khích anh ta. Nhìn bóng lưng đã chạy xa của người phụ nữ, ánh mắt Bách Điền như bị nhiễm độc, hận không thể bắt người về chém thành trăm mảnh.
Lợi dụng xong thì đá bỏ, trên đời nào có chuyện tốt như vậy? Bách Điền cắn răng chầm chậm bò lên từ dưới đất, khập khiễng đuổi về hướng Dạ Nguyệt rời đi.
Ở bên cửa sổ của phòng khách tận mắt nhìn thấy nỗi oán giận đột nhiên nảy sinh của đôi tình nhân, Uyển Như lắc đầu, cảm khái nói: "Vẫn là độc thân tốt, phiền muộn gì cũng hết rồi."
"?" Mộ Hàn ở một bên giữ ý kiến đối với quan điểm này. Hai người này đơn thuần chính là bởi vì lợi ích mới trở thành một cặp, so với việc nói là tình nhân, chi bằng nói là giao dịch song phương. Buôn bán không thành, nhân nghĩa cũng không còn nữa.
Có điều bọn họ sẽ không buồn phiền lâu. Bên ngoài có bầy zombie đang đợi, không đến trăm mét, hai người có lẽ sẽ trở thành đồng loại với bọn họ.
Ánh mắt lóe lên, Mộ Hàn thu tầm nhìn xa của mình về, chăm chú nhìn góc nghiêng của thiếu nữ. Không còn những con ruồi đáng ghét, tâm trạng ngay lập tức trở nên thoải mái rồi. Anh đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thế cũng rất tốt, có người cùng anh ăn cùng, cùng ngắm hoa trong vườn, lúc rãnh rỗi còn có thể nói về chút chuyện bên ngoài.
Một mình ở trong phòng quá lâu, lần đầu nảy sinh cảm thán năm tháng tĩnh lặng. Để người ở lại chỗ này mãi mãi, ý nghĩ này một khi nảy sinh thì sẽ điên cuồng lớn lên. Ngón tay Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, vén mái tóc bị gió thổi rối của thiếu nữ qua bên tai.
Động tác thân mật này khiến cả người Uyển Như khựng lại trong chốc lát, cô nhìn sang, đụng phải là nụ cười của người đàn ông: "Sao lại dùng ánh mắt như thế này để nhìn tôi?"
"Không có gì." Uyển Như cảm thấy là mình đa nghi rồi. Đối phương có lẽ thật sự thấy mái tóc bừa bộn của mình không thuận mắt, tiện tai vuốt lại giúp cô, không có một chút suy nghĩ nào khác.
"Buổi trưa muốn ăn gì? Sườn xào chua ngọt hay là thịt chiên muối?" Mộ Hàn lăn xe đẩy đi về phía phòng bếp, còn không quên hỏi ý kiến của thiếu nữ.
Nói đến điều này cô lập tức cảm thấy không buồn ngủ nữa. Uyển Như nở nụ cười rồi bước nhanh lên trước, do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Có thể chọn cả hai không?"
"Đương nhiên là được." Mộ Hàn bật cười, chậm rãi vén ống tay áo lên, lấy thịt trong tủ lạnh ra rả đông.
Ăn một bữa cơm trưa thật ngon, buổi chiều ngồi trên xích đu trong vườn tắm nắng. Đúng lúc cà chua trong vườn rau cũng chín rồi, hái xuống làm món súp trứng cà chua. Chua chua, rất ngon miệng.
Buổi tối tắm xong rồi nằm lên giường, chưa được một lúc thì Uyển Như lập tức ngủ say, cho đến khi mặt trời ngày thứ hai lên cao mới thức dậy. Cô ngơ ngác nhìn ra bầu trời sáng chói ngoài cửa sổ một cái, vén rèm cửa sổ bằng vải đang đung đưa trong gió lên.
Chầm chậm rời giường để rửa mặt, Uyển Như cứ cảm thấy gần đây mình có hơi mê ngủ. Từ sau khi mạt thế đến, cô rất ít khi ngủ say đến như vậy, thường có một chút biến động nhỏ cũng sẽ bị giật mình thức giấc. Cho dù ở đây thần kinh đang căng thẳng có thể được nới lỏng ra, nhưng cũng không đến mức ngủ hơn mười hai tiếng chứ?
Rộng lượng nói chuyện tha thứ, cô không làm được. Nếu không phải đúng lúc cô thức tỉnh được dị năng, hôm nay người thê thảm chính là cô và Mộ Hàn. Còn về việc một người đàn ông bị thương nặng cộng thêm một người phụ nữ yếu đuối với tinh thần không ổn, ra khỏi nơi này có thể sinh tồn tiếp được hay không thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của Uyển Như. Không lấy mạng bọn họ đã là sự khoan dung lớn nhất của cô rồi.
Nghe ý kiến của cô, Mộ Hàn cười cười, không có ý phản đối. Cửa phòng mở ra, kêu Dạ Nguyệt đỡ Bách Điền rời khỏi. Hai người đói bụng đến nỗi bụng dính vào lưng như được đại xá, còn tưởng mình sẽ chết ở đây, không ngờ có thể được thả đi.
Cánh cửa sắt ở sân trước cót két đóng lại, ở trước cửa lớn Dạ Nguyệt đẩy Bách Điền ra, bản thân cách ra thật xa, sự chán ghét được biểu hiện rõ ràng.
Bách Điền bị đẩy ngã trên đất cắn răng chịu đựng chảy mồ hôi lạnh khắp người, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô bạn gái ngày trước vâng lời mình răm rắp, đôi môi run run lẩm bẩm hỏi: "Tại sao?"
"Anh còn hỏi tại sao?" Vẻ mặt Dạ Nguyệt thù hằn, trong lòng nảy sinh khoái cảm rằng cuối cùng cũng thoát khỏi người này: "Cũng không soi gương xem mình trông như thế nào, mỗi lần thân mật với anh, tôi đều buồn nôn đến muốn ói. Trước đây là nể tình anh có ích nên mới nhịn, bây giờ tính mạng anh còn khó giữ nỗi, chẳng lẽ còn muốn tôi hầu hạ anh?"
Nỗi oán giận tích tụ từ lâu bộc phát ra trong phút chốc, Dạ Nguyệt miệng lưỡi linh hoạt, nói cho thật sảng khoái. Trước khi xoay người chạy đi còn nhổ nước bọt vào mặt Bách Điền: "Phụt, thứ gì vậy chứ!"
Bởi vì xương bị gãy hết mấy cái, nên Bách Điền căn bản không dám hoạt động mạnh, Dạ Nguyệt chính là ỷ vào điểm này mà trắng trợn không kiêng dè khiêu khích anh ta. Nhìn bóng lưng đã chạy xa của người phụ nữ, ánh mắt Bách Điền như bị nhiễm độc, hận không thể bắt người về chém thành trăm mảnh.
Lợi dụng xong thì đá bỏ, trên đời nào có chuyện tốt như vậy? Bách Điền cắn răng chầm chậm bò lên từ dưới đất, khập khiễng đuổi về hướng Dạ Nguyệt rời đi.
Ở bên cửa sổ của phòng khách tận mắt nhìn thấy nỗi oán giận đột nhiên nảy sinh của đôi tình nhân, Uyển Như lắc đầu, cảm khái nói: "Vẫn là độc thân tốt, phiền muộn gì cũng hết rồi."
"?" Mộ Hàn ở một bên giữ ý kiến đối với quan điểm này. Hai người này đơn thuần chính là bởi vì lợi ích mới trở thành một cặp, so với việc nói là tình nhân, chi bằng nói là giao dịch song phương. Buôn bán không thành, nhân nghĩa cũng không còn nữa.
Có điều bọn họ sẽ không buồn phiền lâu. Bên ngoài có bầy zombie đang đợi, không đến trăm mét, hai người có lẽ sẽ trở thành đồng loại với bọn họ.
Ánh mắt lóe lên, Mộ Hàn thu tầm nhìn xa của mình về, chăm chú nhìn góc nghiêng của thiếu nữ. Không còn những con ruồi đáng ghét, tâm trạng ngay lập tức trở nên thoải mái rồi. Anh đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thế cũng rất tốt, có người cùng anh ăn cùng, cùng ngắm hoa trong vườn, lúc rãnh rỗi còn có thể nói về chút chuyện bên ngoài.
Một mình ở trong phòng quá lâu, lần đầu nảy sinh cảm thán năm tháng tĩnh lặng. Để người ở lại chỗ này mãi mãi, ý nghĩ này một khi nảy sinh thì sẽ điên cuồng lớn lên. Ngón tay Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, vén mái tóc bị gió thổi rối của thiếu nữ qua bên tai.
Động tác thân mật này khiến cả người Uyển Như khựng lại trong chốc lát, cô nhìn sang, đụng phải là nụ cười của người đàn ông: "Sao lại dùng ánh mắt như thế này để nhìn tôi?"
"Không có gì." Uyển Như cảm thấy là mình đa nghi rồi. Đối phương có lẽ thật sự thấy mái tóc bừa bộn của mình không thuận mắt, tiện tai vuốt lại giúp cô, không có một chút suy nghĩ nào khác.
"Buổi trưa muốn ăn gì? Sườn xào chua ngọt hay là thịt chiên muối?" Mộ Hàn lăn xe đẩy đi về phía phòng bếp, còn không quên hỏi ý kiến của thiếu nữ.
Nói đến điều này cô lập tức cảm thấy không buồn ngủ nữa. Uyển Như nở nụ cười rồi bước nhanh lên trước, do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Có thể chọn cả hai không?"
"Đương nhiên là được." Mộ Hàn bật cười, chậm rãi vén ống tay áo lên, lấy thịt trong tủ lạnh ra rả đông.
Ăn một bữa cơm trưa thật ngon, buổi chiều ngồi trên xích đu trong vườn tắm nắng. Đúng lúc cà chua trong vườn rau cũng chín rồi, hái xuống làm món súp trứng cà chua. Chua chua, rất ngon miệng.
Buổi tối tắm xong rồi nằm lên giường, chưa được một lúc thì Uyển Như lập tức ngủ say, cho đến khi mặt trời ngày thứ hai lên cao mới thức dậy. Cô ngơ ngác nhìn ra bầu trời sáng chói ngoài cửa sổ một cái, vén rèm cửa sổ bằng vải đang đung đưa trong gió lên.
Chầm chậm rời giường để rửa mặt, Uyển Như cứ cảm thấy gần đây mình có hơi mê ngủ. Từ sau khi mạt thế đến, cô rất ít khi ngủ say đến như vậy, thường có một chút biến động nhỏ cũng sẽ bị giật mình thức giấc. Cho dù ở đây thần kinh đang căng thẳng có thể được nới lỏng ra, nhưng cũng không đến mức ngủ hơn mười hai tiếng chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.