Tôi Hẹn Hò Với Nam Thần Stream Asmr
Chương 14: Tối Nay Chỉ Trực Tiếp Cho Riêng Em
Tuyết Cầu
02/07/2023
Trần Ngữ Sương cầm điện thoại như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng.
Trên màn hình trực tiếp là hàng loạt dấu chấm hỏi và câu nghi vấn.
[Hôm nay Cá Voi không trực tiếp nữa à?]
[Streamer đâu rồiiii?]
Cô nhìn bình luận dày đặc mà chột dạ tiếp máy, trong lòng chợt dâng lên sự ngọt ngào.
Giọng nói mềm mại dịu dàng như tiếng nước chảy cất lên.
"Sương Sương?"
Cô không quen nói chuyện với âm thanh gợi cảm đến vậy, trực tiếp đâm thẳng vào trái tim, bèn nhỏ giọng đáp lại: "Dạ..."
Nói xong lại lo lắng hỏi anh: "Sao hôm nay anh không trực tiếp?"
Bên kia vang lên tiếng cười của anh, tựa dòng suối mát lạnh giữa đêm hè nóng nực: "Hôm nay anh rất vui, không muốn trực tiếp."
Trần Ngữ Sương thầm nói: "Thế thì sẽ mất fan đó..."
Vậy nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật.
Yêu là chiếm hữu, mặc dù Trần Ngữ Sương đã chấp nhận công việc của anh, song trong lòng vẫn có phần không thoải mái.
Cô cảm nhận được sự ngọt ngào hạnh phúc vô hình giữa đêm hè, từ màng nhĩ chảy xuống trái tim.
Đầu bên kia Cá Voi đáng thương nói: "Vậy làm sao đây, anh chỉ muốn ở bên em thôi."
Trần Ngữ Sương đỏ mặt, đáp lại anh một cách mơ hồ. Cô không quen anh làm nũng như vậy, giống như một đứa trẻ, làm người khác không thể chối từ.
"Đêm nay là trực tiếp riêng cho Sương Sương, em muốn nghe gì cũng được."
"..." Trần Ngữ Sương bỗng có cảm giác bản thân là một tiểu phú bà đang bao nuôi streamer 18+.
"Em muốn nghe gì cũng được." Lời này từ trong miệng anh thốt ra, như có vài phần gợϊ tình kỳ lạ.
Cô húng hắng mấy tiếng, lắp bắp nói: "Thật sao... nghe gì cũng được...?"
Giọng anh mang theo ý cười: "Ừ."
"Vậy... anh hát cho em bài hai con hổ đi." Cô không nói yêu cầu gì quá đáng, trong đầu tuy xuất hiện mấy ý tưởng không trong sáng, nhưng cũng chỉ chợt lướt qua mà thôi, không nên nói ra, mất mặt chết đi được.
Bên kia im lặng một lúc, dường như bị yêu cầu này làm cho kinh hãi, thế nhưng lại thật sự hát lên.
"Hai con hổ, hai con hổ, chạy mau, chạy mau~"
Trần Ngữ Sương bỗng cảm thấy buồn cười.
Nửa đêm, nằm trên giường nghe streamer 18+ nổi tiếng của kênh Tiểu Anh Đào hát bài hai con hổ, không nhịn được bật cười.
Khi bài hát kết thúc, giọng nói đáng thương của anh vang lên: "Sao em lại bảo anh hát bài này chứ... Quần áo anh cũng cởi hết rồi."
Cả mặt lẫn cổ Trần Ngữ Sương đều đỏ lên, người này nói cái gì vậy...
"Ừ... Hả?" Cô mấp máy miệng, hàm hồ đáp lại.
Anh cất tiếng cười khẽ, mang chút dịu dàng: "Lừa em thôi, hôm nay ngoan ngoãn ngủ sớm, đừng có thức đêm."
Trần Ngữ Sương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bỗng có cảm giác mất mác.
"?" Ôi trời, mình bị làm sao vậy? Từ khi nào mà cô trở nên thế này rồi?
Giọng nói anh chậm lại, vô cùng nhẹ nhàng: "Em đang nằm trên giường sao?"
"Vâng."
"Đeo tai nghe vào đi, anh ru em ngủ."
Trần Ngữ Sương ngoan ngoan lấy tai nghe ở đầu giường đeo lên, cô tìm vị trí thoải mái nằm xuống rồi đắp chăn thật kín.
Đêm nay vô cùng yên tĩnh và nhẹ nhàng.
Giọng nói anh chậm rãi như dòng nước chảy, êm ả và trong trẻo.
"Nằm xong rồi hả?"
Trần Ngữ Sương gật đầu theo bản năng, sau đó lại nhận ra anh không thấy được mình. Trong lòng chợt dâng lên sự hụt hẫng khó hiểu.
Cô ngoan ngoãn "dạ" một tiếng.
"Được rồi, ngoan lắm." Anh hôn vào điện thoại.
Tai Trần Ngữ Sương đỏ ửng lên.
"Bây giờ là..." Anh dừng lại, hình như đang nhìn đồng hồ: "12:25 Bắc Kinh, Sương Sương của chúng ta còn chưa đi ngủ, không ngoan chút nào."
"Bạn nhỏ Sương Sương, em có tin mình sẽ ngủ trong mười lăm phút không?" Anh lại bắt đầu đóng kịch rồi, giọng nói có phần rung rung, như đang cố nén cười.
Trần Ngữ Sương đột nhiên cảm giác mình là trẻ mẫu giáo, đang được cô giáo dỗ dành.
Cô nói thật: "Không tin đâu." Nghe giọng nói như vậy bên tai, da đầu cô tê dại phát ngứa, chứ đừng nói là ngủ được.
"Không ngoan!" Streamer thích đóng kịch phát huy sở trường của mình: "Trẻ con không ngủ sẽ không cao được."
"Vì thế, tôi phải phạt em."
Trần Ngữ Sương cũng cười: "Phạt em thế nào?"
Đầu kia anh còn đang nghiêm trang nói bậy nói bạ: "Tôi yêu cầu bé Sương Sương phải đếm sủi cảo trước khi đi ngủ."
"..."
Đúng là ngây thơ mà, nhưng trong lòng cô đã tan thành một vũng mật rồi.
"Được rồi, không nói nữa, tôi bắt đầu đếm đây." Anh nghiêm túc nói.
"Một cái sủi cảo..."
"Hai cái sủi cảo..."
Giọng nói trong veo mềm mại hòa tan trong tai, mang tới từng cơn ngọt ngào, khiến trái tim rung rinh.
Trần Ngữ Sương mơ màng, nghe âm thanh đếm sủi cảo của anh mà chìm vào giấc ngủ.
"Năm mươi sáu cái sủi cảo..."
Cô rơi vào giấc mộng trong giọng nói của anh, lúc còn đang mơ hồ nghe được anh nhỏ giọng nói bên tai.
"Bảo bối... ngủ ngon nhé." Sau đó là cái hôn dịu dàng.
Trái tim mềm mại, cứ thế mà rơi vào giấc ngủ ngọt ngào.
Lâm Cạnh chậm rãi nói, đến khi nghe thấy đầu kia có tiếng thở nhẹ nhàng, ngày càng nhỏ, ngày càng kéo dài.
Cho đến khi cô ngủ say, anh mới cúp máy.
Anh ngẩng đầu nhìn QQ, có hơn mấy chục tin nhắn, âm thanh tinh tinh liên tục.
Thở dài một hơi.
Anh mở khung chat, là tin nhắn của quản lý.
[???]
[Cá Voi, cậu đâu rồi?]
[? Alo alo]
[Không trực tiếp thì ít nhất cũng phải thông báo một tiếng chứ, cậu để lại cả đống người đang đợi là có ý gì?]
Anh thở dài, nhanh chóng nhắn lại.
[Hôm nay tôi không muốn trực tiếp.]
[Cảm thấy hơi mệt, về sau cũng không trực tiếp sau mười hai giờ nữa.]
Đầu quản lý bên kia đầy dấu hỏi, cô ấy ở cạnh Cá Voi từ những ngày đầu tiên, lúc ngày anh bắt đầu trực tiếp ASMR thì đã ở bên cạnh rồi.
[Cậu nói thật đấy à?]
[Cậu có ý gì? Người không màng bọn tôi ngăn cản muốn trực tiếp là cậu, bây giờ đột nhiên không muốn trực tiếp cũng là cậu.]
Lâm Cạnh cảm thấy làm vậy tuy không đúng, nhưng anh không muốn tiếp tục trực tiếp thể loại 18+ này nữa.
Lúc đầu trực tiếp 18+ chẳng qua là vì kênh Tiểu Anh Đào mới mở thêm hạng mục, tặng rất nhiều ưu đãi lớn. Lâm Cạnh là cẩu độc thân đã nhiều năm, không chút vướng bận nào mới có ý định trực tiếp cái này.
Nhưng bây giờ anh đã tìm được đối tượng để yêu đương nghiêm túc, anh không thể vừa thả thính người hâm mộ, vừa nói lời âu yếm với Sương Sương được.
Bởi vì quản lý là người quen của anh, nên anh mới quyết định nói thật.
[Rất xin lỗi, người tôi thích... cô ấy hẳn không thích loại hình trực tiếp như vậy.]
[???]
Bên kia gửi mười mấy dấu hỏi chấm, sững sờ hồi lâu mới định thần lại.
[Hơi bất ngờ đấy... Theo như hiểu biết của tôi về cậu, thì cậu chẳng giống một người sẽ yêu đương chút nào.]
Lâm Cạnh gãi đầu, nhắn lại cô ấy: [Mọi việc đều có ngoại lệ mà, tình yêu đến thì tôi biết làm thế nào được.]
[Dù sao cũng chúc mừng cậu, nhưng cậu phải suy nghĩ kỹ.]
[Bây giờ fans của cậu trừ những người cũ ra thì hầu hết đều là fans bạn gái, nếu cậu không trực tiếp nữa, cậu định làm thế nào với những người này?]
[Hơn nữa, lúc cậu ký hợp đồng với Tiểu Anh Đào, ở đó đã ghi rõ, nếu hủy giữa chừng thì lợi nhuận sẽ bị trừ một nửa.]
Lâm Cạnh cười khổ, anh ký hợp đồng nửa năm, cuối tháng vừa lúc đến hạn.
[Hợp đồng đến cuối tháng này hết hạn rồi, thật ra lúc trước tôi đã nghĩ tới việc chuyển sang mảng khác...]
[Cô cũng biết tôi đang học năm thứ tư đại học, thực tập với cả làm luận văn tốt nghiệp sẽ rất bận rộn. Công việc trực tiếp vốn không ổn định, vì vậy lúc trước tôi đã cân nhắc đến rồi, chỉ là chưa nói với mọi người thôi.]
[Tháng này tôi vẫn sẽ trực tiếp, nhưng có lẽ sẽ ít hơn nhiều. Tôi sẽ nói với bên quản lý sau.]
Bên kia im lặng một lúc mới nhắn lại: [Tôi vẫn rất ngạc nhiên.]
[Theo như sức hút của cậu bây giờ, lợi nhuận hẳn sẽ không ít chút nào. Cậu nói nhiều như vậy, âu cũng một phần là vì cô gái ấy phải không?]
[Không biết người nào có phúc như vậy.]
Lâm Cạnh gửi nhãn dán mặt cười cho cô ấy.
Tiếp đó anh lại ngồi giải thích với quản lý khác một lúc lâu, đến gần hai giờ mới xong xuôi.
Lâm Cạnh gõ đầu, nhức óc thật đấy.
Song nghĩ đến Sương Sương, lại yên lòng trở lại.
Cá Voi anh sẽ không vừa trực tiếp gợϊ ȶìиᏂ, vừa yêu đương với một cô gái.
Sương Sương cũng sẽ không muốn chia sẻ anh với người khác.
Yêu là chiếm hữu.
Trên màn hình trực tiếp là hàng loạt dấu chấm hỏi và câu nghi vấn.
[Hôm nay Cá Voi không trực tiếp nữa à?]
[Streamer đâu rồiiii?]
Cô nhìn bình luận dày đặc mà chột dạ tiếp máy, trong lòng chợt dâng lên sự ngọt ngào.
Giọng nói mềm mại dịu dàng như tiếng nước chảy cất lên.
"Sương Sương?"
Cô không quen nói chuyện với âm thanh gợi cảm đến vậy, trực tiếp đâm thẳng vào trái tim, bèn nhỏ giọng đáp lại: "Dạ..."
Nói xong lại lo lắng hỏi anh: "Sao hôm nay anh không trực tiếp?"
Bên kia vang lên tiếng cười của anh, tựa dòng suối mát lạnh giữa đêm hè nóng nực: "Hôm nay anh rất vui, không muốn trực tiếp."
Trần Ngữ Sương thầm nói: "Thế thì sẽ mất fan đó..."
Vậy nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật.
Yêu là chiếm hữu, mặc dù Trần Ngữ Sương đã chấp nhận công việc của anh, song trong lòng vẫn có phần không thoải mái.
Cô cảm nhận được sự ngọt ngào hạnh phúc vô hình giữa đêm hè, từ màng nhĩ chảy xuống trái tim.
Đầu bên kia Cá Voi đáng thương nói: "Vậy làm sao đây, anh chỉ muốn ở bên em thôi."
Trần Ngữ Sương đỏ mặt, đáp lại anh một cách mơ hồ. Cô không quen anh làm nũng như vậy, giống như một đứa trẻ, làm người khác không thể chối từ.
"Đêm nay là trực tiếp riêng cho Sương Sương, em muốn nghe gì cũng được."
"..." Trần Ngữ Sương bỗng có cảm giác bản thân là một tiểu phú bà đang bao nuôi streamer 18+.
"Em muốn nghe gì cũng được." Lời này từ trong miệng anh thốt ra, như có vài phần gợϊ tình kỳ lạ.
Cô húng hắng mấy tiếng, lắp bắp nói: "Thật sao... nghe gì cũng được...?"
Giọng anh mang theo ý cười: "Ừ."
"Vậy... anh hát cho em bài hai con hổ đi." Cô không nói yêu cầu gì quá đáng, trong đầu tuy xuất hiện mấy ý tưởng không trong sáng, nhưng cũng chỉ chợt lướt qua mà thôi, không nên nói ra, mất mặt chết đi được.
Bên kia im lặng một lúc, dường như bị yêu cầu này làm cho kinh hãi, thế nhưng lại thật sự hát lên.
"Hai con hổ, hai con hổ, chạy mau, chạy mau~"
Trần Ngữ Sương bỗng cảm thấy buồn cười.
Nửa đêm, nằm trên giường nghe streamer 18+ nổi tiếng của kênh Tiểu Anh Đào hát bài hai con hổ, không nhịn được bật cười.
Khi bài hát kết thúc, giọng nói đáng thương của anh vang lên: "Sao em lại bảo anh hát bài này chứ... Quần áo anh cũng cởi hết rồi."
Cả mặt lẫn cổ Trần Ngữ Sương đều đỏ lên, người này nói cái gì vậy...
"Ừ... Hả?" Cô mấp máy miệng, hàm hồ đáp lại.
Anh cất tiếng cười khẽ, mang chút dịu dàng: "Lừa em thôi, hôm nay ngoan ngoãn ngủ sớm, đừng có thức đêm."
Trần Ngữ Sương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bỗng có cảm giác mất mác.
"?" Ôi trời, mình bị làm sao vậy? Từ khi nào mà cô trở nên thế này rồi?
Giọng nói anh chậm lại, vô cùng nhẹ nhàng: "Em đang nằm trên giường sao?"
"Vâng."
"Đeo tai nghe vào đi, anh ru em ngủ."
Trần Ngữ Sương ngoan ngoan lấy tai nghe ở đầu giường đeo lên, cô tìm vị trí thoải mái nằm xuống rồi đắp chăn thật kín.
Đêm nay vô cùng yên tĩnh và nhẹ nhàng.
Giọng nói anh chậm rãi như dòng nước chảy, êm ả và trong trẻo.
"Nằm xong rồi hả?"
Trần Ngữ Sương gật đầu theo bản năng, sau đó lại nhận ra anh không thấy được mình. Trong lòng chợt dâng lên sự hụt hẫng khó hiểu.
Cô ngoan ngoãn "dạ" một tiếng.
"Được rồi, ngoan lắm." Anh hôn vào điện thoại.
Tai Trần Ngữ Sương đỏ ửng lên.
"Bây giờ là..." Anh dừng lại, hình như đang nhìn đồng hồ: "12:25 Bắc Kinh, Sương Sương của chúng ta còn chưa đi ngủ, không ngoan chút nào."
"Bạn nhỏ Sương Sương, em có tin mình sẽ ngủ trong mười lăm phút không?" Anh lại bắt đầu đóng kịch rồi, giọng nói có phần rung rung, như đang cố nén cười.
Trần Ngữ Sương đột nhiên cảm giác mình là trẻ mẫu giáo, đang được cô giáo dỗ dành.
Cô nói thật: "Không tin đâu." Nghe giọng nói như vậy bên tai, da đầu cô tê dại phát ngứa, chứ đừng nói là ngủ được.
"Không ngoan!" Streamer thích đóng kịch phát huy sở trường của mình: "Trẻ con không ngủ sẽ không cao được."
"Vì thế, tôi phải phạt em."
Trần Ngữ Sương cũng cười: "Phạt em thế nào?"
Đầu kia anh còn đang nghiêm trang nói bậy nói bạ: "Tôi yêu cầu bé Sương Sương phải đếm sủi cảo trước khi đi ngủ."
"..."
Đúng là ngây thơ mà, nhưng trong lòng cô đã tan thành một vũng mật rồi.
"Được rồi, không nói nữa, tôi bắt đầu đếm đây." Anh nghiêm túc nói.
"Một cái sủi cảo..."
"Hai cái sủi cảo..."
Giọng nói trong veo mềm mại hòa tan trong tai, mang tới từng cơn ngọt ngào, khiến trái tim rung rinh.
Trần Ngữ Sương mơ màng, nghe âm thanh đếm sủi cảo của anh mà chìm vào giấc ngủ.
"Năm mươi sáu cái sủi cảo..."
Cô rơi vào giấc mộng trong giọng nói của anh, lúc còn đang mơ hồ nghe được anh nhỏ giọng nói bên tai.
"Bảo bối... ngủ ngon nhé." Sau đó là cái hôn dịu dàng.
Trái tim mềm mại, cứ thế mà rơi vào giấc ngủ ngọt ngào.
Lâm Cạnh chậm rãi nói, đến khi nghe thấy đầu kia có tiếng thở nhẹ nhàng, ngày càng nhỏ, ngày càng kéo dài.
Cho đến khi cô ngủ say, anh mới cúp máy.
Anh ngẩng đầu nhìn QQ, có hơn mấy chục tin nhắn, âm thanh tinh tinh liên tục.
Thở dài một hơi.
Anh mở khung chat, là tin nhắn của quản lý.
[???]
[Cá Voi, cậu đâu rồi?]
[? Alo alo]
[Không trực tiếp thì ít nhất cũng phải thông báo một tiếng chứ, cậu để lại cả đống người đang đợi là có ý gì?]
Anh thở dài, nhanh chóng nhắn lại.
[Hôm nay tôi không muốn trực tiếp.]
[Cảm thấy hơi mệt, về sau cũng không trực tiếp sau mười hai giờ nữa.]
Đầu quản lý bên kia đầy dấu hỏi, cô ấy ở cạnh Cá Voi từ những ngày đầu tiên, lúc ngày anh bắt đầu trực tiếp ASMR thì đã ở bên cạnh rồi.
[Cậu nói thật đấy à?]
[Cậu có ý gì? Người không màng bọn tôi ngăn cản muốn trực tiếp là cậu, bây giờ đột nhiên không muốn trực tiếp cũng là cậu.]
Lâm Cạnh cảm thấy làm vậy tuy không đúng, nhưng anh không muốn tiếp tục trực tiếp thể loại 18+ này nữa.
Lúc đầu trực tiếp 18+ chẳng qua là vì kênh Tiểu Anh Đào mới mở thêm hạng mục, tặng rất nhiều ưu đãi lớn. Lâm Cạnh là cẩu độc thân đã nhiều năm, không chút vướng bận nào mới có ý định trực tiếp cái này.
Nhưng bây giờ anh đã tìm được đối tượng để yêu đương nghiêm túc, anh không thể vừa thả thính người hâm mộ, vừa nói lời âu yếm với Sương Sương được.
Bởi vì quản lý là người quen của anh, nên anh mới quyết định nói thật.
[Rất xin lỗi, người tôi thích... cô ấy hẳn không thích loại hình trực tiếp như vậy.]
[???]
Bên kia gửi mười mấy dấu hỏi chấm, sững sờ hồi lâu mới định thần lại.
[Hơi bất ngờ đấy... Theo như hiểu biết của tôi về cậu, thì cậu chẳng giống một người sẽ yêu đương chút nào.]
Lâm Cạnh gãi đầu, nhắn lại cô ấy: [Mọi việc đều có ngoại lệ mà, tình yêu đến thì tôi biết làm thế nào được.]
[Dù sao cũng chúc mừng cậu, nhưng cậu phải suy nghĩ kỹ.]
[Bây giờ fans của cậu trừ những người cũ ra thì hầu hết đều là fans bạn gái, nếu cậu không trực tiếp nữa, cậu định làm thế nào với những người này?]
[Hơn nữa, lúc cậu ký hợp đồng với Tiểu Anh Đào, ở đó đã ghi rõ, nếu hủy giữa chừng thì lợi nhuận sẽ bị trừ một nửa.]
Lâm Cạnh cười khổ, anh ký hợp đồng nửa năm, cuối tháng vừa lúc đến hạn.
[Hợp đồng đến cuối tháng này hết hạn rồi, thật ra lúc trước tôi đã nghĩ tới việc chuyển sang mảng khác...]
[Cô cũng biết tôi đang học năm thứ tư đại học, thực tập với cả làm luận văn tốt nghiệp sẽ rất bận rộn. Công việc trực tiếp vốn không ổn định, vì vậy lúc trước tôi đã cân nhắc đến rồi, chỉ là chưa nói với mọi người thôi.]
[Tháng này tôi vẫn sẽ trực tiếp, nhưng có lẽ sẽ ít hơn nhiều. Tôi sẽ nói với bên quản lý sau.]
Bên kia im lặng một lúc mới nhắn lại: [Tôi vẫn rất ngạc nhiên.]
[Theo như sức hút của cậu bây giờ, lợi nhuận hẳn sẽ không ít chút nào. Cậu nói nhiều như vậy, âu cũng một phần là vì cô gái ấy phải không?]
[Không biết người nào có phúc như vậy.]
Lâm Cạnh gửi nhãn dán mặt cười cho cô ấy.
Tiếp đó anh lại ngồi giải thích với quản lý khác một lúc lâu, đến gần hai giờ mới xong xuôi.
Lâm Cạnh gõ đầu, nhức óc thật đấy.
Song nghĩ đến Sương Sương, lại yên lòng trở lại.
Cá Voi anh sẽ không vừa trực tiếp gợϊ ȶìиᏂ, vừa yêu đương với một cô gái.
Sương Sương cũng sẽ không muốn chia sẻ anh với người khác.
Yêu là chiếm hữu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.