Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Chương 39: Kiều Túc, Chúng Ta Kết Hôn Đi
Vưu Tri Ngộ
23/10/2024
Nước mắt Lê Mạt trào ra. Cô lao vào lòng ông ngoại và khóc nức nở:
"Ông ơi, không phải cháu cố ý nổi giận, cháu không thể kiềm chế được..."
Ông ngoại dịu dàng xoa đầu cô, an ủi:
"Ông biết, bà ngoại cũng biết. Không ai trách cháu cả. Cháu nói đúng, cuộc sống là của cháu, cháu có quyền lựa chọn con đường của mình."
Lê Mạt dụi mắt vào áo ông ngoại, giọng khàn khàn:
"Ông ơi, nếu cháu không kết hôn, mọi người sẽ rất thất vọng phải không?"
Ông ngoại thở dài:
"Không phải là thất vọng, mà là xót xa. Nhưng, nếu cháu không kết hôn, khi ông bà mất, vẫn còn cậu của cháu. Sau này cậu cháu cũng có cháu, miễn là gia đình chúng ta còn, sẽ không ai dám bắt nạt cháu."
Sau khi mọi người ra về, Lê Mạt quay lại phòng vẽ và kéo tấm vải phủ trên ba bức tranh ở góc tường.
Trên tranh là cùng một người phụ nữ, một người phụ nữ đẹp tinh tế – Lê Cẩm, mẹ ruột của cô, với vẻ ngoài y hệt lúc cô mới mười tuổi.
Ông ngoại cô vốn rất truyền thống, không thể chấp nhận được việc con gái mình chưa kết hôn đã sinh con.
Bà ngoại kể rằng, khi biết Lê Cẩm mang thai, ông ngoại đã rất giận, ép bà ấy phải khai ra người đàn ông đó là ai, nhưng bà ấy không chịu nói.
Vì quá tức giận, ông ngoại đã từ mặt bà ấy, nhưng ông ấy hẳn rất hối hận vì đã đuổi bà ấy đi. Nếu không, vừa rồi khi thấy cô nằm lên người Kiều Túc, ông ấy đã nổi trận lôi đình ngay lập tức.
Có lẽ ông ấy sợ cô sẽ giống như mẹ mình, vì yêu mà bất chấp, cắt đứt quan hệ với gia đình, nên ông không dám can thiệp nữa.
Ông ngoại yêu thương cô thầm lặng, còn bà ngoại thì không giấu được tình cảm của mình. Bà ngoại yêu thương Lê Cẩm, vì bà ấy, bà ngoại đã oán trách ông ngoại suốt cả đời. Mỗi khi nhắc đến Lê Cẩm, họ lại cãi nhau, bà ngoại luôn suy sụp mỗi khi nhắc đến bà ấy.
Sau khi Lê Cẩm mất, ông ngoại bắt đầu trầm lặng. Dù bà ngoại có oán trách hay mắng chửi, ông ấy cũng chỉ im lặng, không nói lời nào, để mặc bà ngoại mắng nhiếc.
Dù họ luôn tránh mặt cô khi cãi nhau, nhưng cô đã chứng kiến nhiều lần, chỉ là cô không dám để họ biết. Cô luôn lặng lẽ trốn trong góc.
Vì lo lắng cho bà ngoại, cô không dám tỏ ra ghét mẹ mình, nhưng trong lòng, cô ghét bà ấy, ghét đến tận xương tủy.
Cô ghét Lê Cẩm vì đã sinh ra cô, ghét bà ấy vì mười năm trời không quan tâm đến cô, ghét bà ấy vì đã để cô trở thành đứa trẻ không có cha mẹ chăm sóc, ghét bà ấy vì đã để cô mang danh là con hoang.
Những năm qua, cô luôn rơi vào tình trạng suy sụp, rồi lại tự mình hồi phục, mệt mỏi vô cùng.
Lê Mạt xé nát ba bức tranh mà cô đã mất ba năm để vẽ. Cô xé chúng thành từng mảnh nhỏ cho đến khi không còn nhận ra gương mặt của Lê Cẩm nữa.
Từ nay trở đi, cô sẽ quên đi mối hận với Lê Cẩm, cùng với hình ảnh của bà ấy, tất cả sẽ bị xóa sạch.
Nhớ lại gương mặt đau khổ và không tin nổi của bà ngoại, Lê Mạt ngồi ôm đầu gối, mặt úp vào đầu gối, thu mình lại.
Cô khóc rất lâu, cho đến khi nhận được cuộc gọi từ Kiều Túc.
"Lê Mạt, xin lỗi. Vì tôi mà cô và bà ngoại đã cãi nhau, tôi thật sự xin lỗi."
Giọng Kiều Túc trầm thấp, khàn khàn, đầy chân thành và áy náy. Lê Mạt lau khô nước mắt, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh:
"Anh không cần xin lỗi đâu, dù anh là ngòi nổ, nhưng chuyện này không liên quan đến anh. Thật ra, tôi mới là người nên xin lỗi, vì ông ngoại đã đuổi anh ra khỏi nhà mà không hỏi rõ ngọn ngành, tôi thật sự xin lỗi."
Lê Mạt định nói tiếp thì Kiều Túc lập tức hỏi: "Cô vừa khóc phải không?"
Lê Mạt ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: tai anh nhạy thế sao? Cô cảm thấy giọng mình đâu có run rẩy gì đâu?
"Không, anh nghe nhầm rồi."
Lê Mạt phủ nhận, định cúp máy thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Sao anh biết tôi và bà ngoại cãi nhau? Không phải anh đã đi rồi sao?"
Kiều Túc trả lời: "Tôi chưa đi, vì lo cho cô nên tôi vẫn ngồi trong xe chờ. Giờ tôi vẫn còn ở đây. Nếu cô muốn tìm ai đó để tâm sự, chỉ cần ra ngoài, cô sẽ thấy tôi."
Giọng anh dịu dàng, mang theo sự vỗ về và ân cần khiến Lê Mạt không khỏi xao động. Nghĩ đến bà ngoại, cô bỗng nhiên có một suy nghĩ táo bạo.
"Kiều Túc, lời anh nói trước đây vẫn còn hiệu lực chứ?"
Bên ngoài, tay Kiều Túc run lên khi cầm điện thoại. Anh biết Lê Mạt đang ám chỉ điều gì. Anh nghĩ rằng tối nay mình đã làm hỏng chuyện, trong lòng đầy chua xót.
Nhưng không ngờ... lúc này, anh phải thật bình tĩnh.
"Lời nào?"
"Chuyện kết hôn, Kiều Túc, chúng ta kết hôn đi."
"Ông ơi, không phải cháu cố ý nổi giận, cháu không thể kiềm chế được..."
Ông ngoại dịu dàng xoa đầu cô, an ủi:
"Ông biết, bà ngoại cũng biết. Không ai trách cháu cả. Cháu nói đúng, cuộc sống là của cháu, cháu có quyền lựa chọn con đường của mình."
Lê Mạt dụi mắt vào áo ông ngoại, giọng khàn khàn:
"Ông ơi, nếu cháu không kết hôn, mọi người sẽ rất thất vọng phải không?"
Ông ngoại thở dài:
"Không phải là thất vọng, mà là xót xa. Nhưng, nếu cháu không kết hôn, khi ông bà mất, vẫn còn cậu của cháu. Sau này cậu cháu cũng có cháu, miễn là gia đình chúng ta còn, sẽ không ai dám bắt nạt cháu."
Sau khi mọi người ra về, Lê Mạt quay lại phòng vẽ và kéo tấm vải phủ trên ba bức tranh ở góc tường.
Trên tranh là cùng một người phụ nữ, một người phụ nữ đẹp tinh tế – Lê Cẩm, mẹ ruột của cô, với vẻ ngoài y hệt lúc cô mới mười tuổi.
Ông ngoại cô vốn rất truyền thống, không thể chấp nhận được việc con gái mình chưa kết hôn đã sinh con.
Bà ngoại kể rằng, khi biết Lê Cẩm mang thai, ông ngoại đã rất giận, ép bà ấy phải khai ra người đàn ông đó là ai, nhưng bà ấy không chịu nói.
Vì quá tức giận, ông ngoại đã từ mặt bà ấy, nhưng ông ấy hẳn rất hối hận vì đã đuổi bà ấy đi. Nếu không, vừa rồi khi thấy cô nằm lên người Kiều Túc, ông ấy đã nổi trận lôi đình ngay lập tức.
Có lẽ ông ấy sợ cô sẽ giống như mẹ mình, vì yêu mà bất chấp, cắt đứt quan hệ với gia đình, nên ông không dám can thiệp nữa.
Ông ngoại yêu thương cô thầm lặng, còn bà ngoại thì không giấu được tình cảm của mình. Bà ngoại yêu thương Lê Cẩm, vì bà ấy, bà ngoại đã oán trách ông ngoại suốt cả đời. Mỗi khi nhắc đến Lê Cẩm, họ lại cãi nhau, bà ngoại luôn suy sụp mỗi khi nhắc đến bà ấy.
Sau khi Lê Cẩm mất, ông ngoại bắt đầu trầm lặng. Dù bà ngoại có oán trách hay mắng chửi, ông ấy cũng chỉ im lặng, không nói lời nào, để mặc bà ngoại mắng nhiếc.
Dù họ luôn tránh mặt cô khi cãi nhau, nhưng cô đã chứng kiến nhiều lần, chỉ là cô không dám để họ biết. Cô luôn lặng lẽ trốn trong góc.
Vì lo lắng cho bà ngoại, cô không dám tỏ ra ghét mẹ mình, nhưng trong lòng, cô ghét bà ấy, ghét đến tận xương tủy.
Cô ghét Lê Cẩm vì đã sinh ra cô, ghét bà ấy vì mười năm trời không quan tâm đến cô, ghét bà ấy vì đã để cô trở thành đứa trẻ không có cha mẹ chăm sóc, ghét bà ấy vì đã để cô mang danh là con hoang.
Những năm qua, cô luôn rơi vào tình trạng suy sụp, rồi lại tự mình hồi phục, mệt mỏi vô cùng.
Lê Mạt xé nát ba bức tranh mà cô đã mất ba năm để vẽ. Cô xé chúng thành từng mảnh nhỏ cho đến khi không còn nhận ra gương mặt của Lê Cẩm nữa.
Từ nay trở đi, cô sẽ quên đi mối hận với Lê Cẩm, cùng với hình ảnh của bà ấy, tất cả sẽ bị xóa sạch.
Nhớ lại gương mặt đau khổ và không tin nổi của bà ngoại, Lê Mạt ngồi ôm đầu gối, mặt úp vào đầu gối, thu mình lại.
Cô khóc rất lâu, cho đến khi nhận được cuộc gọi từ Kiều Túc.
"Lê Mạt, xin lỗi. Vì tôi mà cô và bà ngoại đã cãi nhau, tôi thật sự xin lỗi."
Giọng Kiều Túc trầm thấp, khàn khàn, đầy chân thành và áy náy. Lê Mạt lau khô nước mắt, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh:
"Anh không cần xin lỗi đâu, dù anh là ngòi nổ, nhưng chuyện này không liên quan đến anh. Thật ra, tôi mới là người nên xin lỗi, vì ông ngoại đã đuổi anh ra khỏi nhà mà không hỏi rõ ngọn ngành, tôi thật sự xin lỗi."
Lê Mạt định nói tiếp thì Kiều Túc lập tức hỏi: "Cô vừa khóc phải không?"
Lê Mạt ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: tai anh nhạy thế sao? Cô cảm thấy giọng mình đâu có run rẩy gì đâu?
"Không, anh nghe nhầm rồi."
Lê Mạt phủ nhận, định cúp máy thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Sao anh biết tôi và bà ngoại cãi nhau? Không phải anh đã đi rồi sao?"
Kiều Túc trả lời: "Tôi chưa đi, vì lo cho cô nên tôi vẫn ngồi trong xe chờ. Giờ tôi vẫn còn ở đây. Nếu cô muốn tìm ai đó để tâm sự, chỉ cần ra ngoài, cô sẽ thấy tôi."
Giọng anh dịu dàng, mang theo sự vỗ về và ân cần khiến Lê Mạt không khỏi xao động. Nghĩ đến bà ngoại, cô bỗng nhiên có một suy nghĩ táo bạo.
"Kiều Túc, lời anh nói trước đây vẫn còn hiệu lực chứ?"
Bên ngoài, tay Kiều Túc run lên khi cầm điện thoại. Anh biết Lê Mạt đang ám chỉ điều gì. Anh nghĩ rằng tối nay mình đã làm hỏng chuyện, trong lòng đầy chua xót.
Nhưng không ngờ... lúc này, anh phải thật bình tĩnh.
"Lời nào?"
"Chuyện kết hôn, Kiều Túc, chúng ta kết hôn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.