Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 247: H+
Lê Ngọc Diệp
04/09/2022
Bốn Alpha, chia thành hai phe, thực lực chẳng ai thua kém ai. Hôm nay
nhân lúc Lâm Hàm ngủ say, quyết định cạnh tranh cao thấp với nhau một
trận.
Lâm Vĩnh Kỳ cùng Mục Diệc Thần cùng chung một đội, Triệu Mặc và Lăng Xuyên hợp thành một đội. Lúc này cả hai bên đều chặt chẽ thủ hộ hai bên giường, dùng ánh mắt tóe ra lửa trừng trừng lẫn nhau.
Sau bao nhiêu ngày ở chung một chỗ, bọn họ quả thực chẳng có cơ hội nào để cạnh tranh một trận. Lâm Hàm luôn luôn bận rộn, thời gian dành cho bọn họ phải gọi là ít tới đáng thương.
Hơn nữa, cậu đối với bốn người bọn họ, từ tình cảm cho đến cách cư xử đều ngang nhau. Trong bọn họ chẳng ai được cậu đối xử đặc biệt hơn những người còn lại cả. Cho nên, muốn phân cao thấp, quả thực rất khó.
Chỉ là hiện tại, nội bộ không thể lục đục, bọn họ không thể dùng vũ lực để cạnh tranh. Hơn nữa thực đều ngang tầm nhau, nếu đánh một trận, chưa chắc đã phân được thắng bại, trái lại tệ hơn là lưỡng bại câu thương.
Chuyện này nếu mà để Lâm Hàm biết được, thì bọn họ đừng mong tới cạnh tranh cái gì nữa, trực tiếp bị cậu đuổi cổ ra ngoài cũng nên.
Trong lúc rối rắm, bốn cặp mắt có chủ đích mà nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Hàm. Sáng ý lúc này lại nảy ra.
"Ai có thể làm Hàm Hàm lên đ.ỉ.n.h s.ư.ớ.n.g nhất, thì người đó thắng. Thế nào?!". Tiểu hồ ly này, quả thực làm cho bọn họ nếm không ít khổ sở. Bây giờ, cũng đến lúc nên để cậu chịu phạt một chút rồi.
Cả bốn người bọn họ, ai cũng đã từng có da thịt chi thân với Lâm Hàm, trong lòng ai nấy cũng đều hiểu rõ điều này. Mặc dù tính chiếm hữu cực cao của Alpha không cho phép, nhưng bọn họ chỉ còn lại cách này mà thôi.
Lời này vừa nói ra, Lâm Hàm ngay lập tức liền bị vây hãm trong bốn cái ánh nhìn đầy nóng bỏng. Chỉ là, cậu bây giờ còn chưa có cảm nhận được 'nguy hiểm' đang cận kề, vẫn cứ vô tư hồn nhiên mà ngủ thật say.
Mục Diệc Thần là người ra tay trước, hắn nhảy xổm lên giường, trực tiếp bế Lâm Hàm lên ngồi ở trong lòng mình. Hai tay nhanh nhẹn đem áo của cậu lột ra.
Gần đây xảy ra nhiều biến cố như vậy, bọn họ cũng không rõ đã bao lâu không cùng Lâm Hàm thân mật qua. Hiện tại nghĩ lại, quả thực cũng nhịn đến sắp hỏng rồi.
Triệu Mặc cũng không hề yếu thế, cũng nhanh chóng leo lên giường, đem cả quần ngoài lẫn quần con của Lâm Hàm lột sạch. Bộ vị tư mật màu phấn hồng kia nhanh chóng bị bại lộ ra trước ánh mắt như muốn bốc hỏa của bốn tên Alpha.
Lâm Vĩnh Kỳ càng bạo hơn, hắn đột ngột cúi người, trực tiếp ngậm lấy 'tiểu Hàm Hàm' nhỏ nhỏ hồng hồng kia vào trong miệng. L.ư.ỡ.i hắn nhanh chóng đảo quanh từ q.u.y đầu đến tận phần gốc. Trêu đùa cả hai viên t.i.n.h hoàn nhỏ nhắn bên dưới.
Kĩ thuật l.ư.ỡ.i điêu luyện đến mức, cơ hồ là khi hắn vừa mới ngậm vào, Lâm Hàm vốn còn đang mê mang, vẫn nhịn không được mà bị kích thích đến r.ê.n lên thành tiếng. Phân thân nhỏ nhắn mềm nhũn nằm trong miệng hắn, chỉ trong phút chốc đã biến thành trạng thái c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g.
Lăng Xuyên một tay đặt lên hai hạt anh đào đỏ mọng trên ngực cậu xoa nắn, bên còn lại bị khoang miệng hắn vây lấy. Đầu l.ư.ỡ.i cũng chẳng thua kém gì Lâm Vĩnh Kỳ, đem hai hạt trân châu đỏ hồng kia làm đến dựng đứng.
Mục Diệc Thần ôm lấy eo Lâm Hàm, miệng đối miệng hôn tới tấp. L.ư.ỡ.i nhanh chóng cuốn lấy đầu l.ư.ỡ.i của cậu trêu đùa, càn quét hút hết mật d.ị.c.h trong khoang miệng cậu. Hai tay cũng không yên phận luồn xuống phía dưới, xoa nắn hai khỏa thịt mềm mềm nộn nộn ở m.ô.n.g cậu.
Kích thích quá lớn khiến Lâm Hàm từ trong mê mang tỉnh dậy, trong lúc mơ màng, cậu theo bản năng mà khép chặt hai chân lại. Chỉ là, chân vừa khép chặt lại bị Triệu Mặc cường ngạnh tách ra, gập lại thành hình chữ M.
Lâm Vĩnh Kỳ phía trên ngậm lấy 'tiểu Hàm Hàm' không chịu buông tha. Triệu Mặc lúc này niết nhẹ mấy nếp nhăn bên ngoài h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u, hai mắt hắn nhanh chóng tối sầm.
Vì đã lâu ngày không 'làm' qua, cho nên chỗ đó của Lâm Hàm cũng ngày càng chặt lại. Triệu Mặc thử cho một ngón tay vào khuấy đảo, mị t.h.ị.t bên trong giống như thú đói, tầng tầng lớp lớp điên cuồng ngậm chặt lấy ngón tay hắn không buông.
Triệu Mặc động động ngón tay, ra vào hơn chục lần. Trùng hợp đánh bậy đánh bạ lại chạm trúng điểm mẫn cảm của Lâm Hàm. Ngay lập tức, d.â.m d.ị.c.h trơn trượt ẩm ướt giống như vỡ đê, không ngừng trào ra ngoài. Nhờ vây mà hắn mới có thể đem hai ngón rồi ba ngón chen vào trong luật động.
Cùng lúc đó, sau khi bị Triệu Mặc chạm trúng điểm G, trước ngực lại bị Lăng Xuyên không ngừng kích thích. Miệng thì bị Mục Diệc Thần ngậm chặt, hít thở có chút không thông. Lâm Hàm quả thực nhịn không nổi nữa.
Cậu đứt quãng r.ê.n r.ỉ, cong eo, mười đầu ngón chân mẫn cảm siết chặt lại. Phân thân ở trong miệng Lâm Vĩnh Kỳ run rẫy một trận, sau đó phóng thích ra toàn bộ tinh hoa vào sâu trong miệng hắn.
Lâm Vĩnh Kỳ con ngươi phủ kín một tầng d.â.m mỹ, khóe miệng trào ra một ít t.i.n.h d.ị.c.h màu trắng đục, chậm rãi chảy xuống tận cằm. Hắn lúc này đem thứ trong miệng mình nhổ đầy trên bụng Lâm Hàm.
Hai tay Lâm Vĩnh Kỳ thoa đều chất nhầy ra trên khắp bụng cậu, ngay cả hai đầu nhũ cũng không tha. Ngay lập tức, cả người Lâm Hàm liền phủ lên một tầng bóng loáng, trong không khí tràn ngập mùi vị đặc trưng của một cuộc hợp hoan.
Lâm Vĩnh Kỳ cùng Mục Diệc Thần cùng chung một đội, Triệu Mặc và Lăng Xuyên hợp thành một đội. Lúc này cả hai bên đều chặt chẽ thủ hộ hai bên giường, dùng ánh mắt tóe ra lửa trừng trừng lẫn nhau.
Sau bao nhiêu ngày ở chung một chỗ, bọn họ quả thực chẳng có cơ hội nào để cạnh tranh một trận. Lâm Hàm luôn luôn bận rộn, thời gian dành cho bọn họ phải gọi là ít tới đáng thương.
Hơn nữa, cậu đối với bốn người bọn họ, từ tình cảm cho đến cách cư xử đều ngang nhau. Trong bọn họ chẳng ai được cậu đối xử đặc biệt hơn những người còn lại cả. Cho nên, muốn phân cao thấp, quả thực rất khó.
Chỉ là hiện tại, nội bộ không thể lục đục, bọn họ không thể dùng vũ lực để cạnh tranh. Hơn nữa thực đều ngang tầm nhau, nếu đánh một trận, chưa chắc đã phân được thắng bại, trái lại tệ hơn là lưỡng bại câu thương.
Chuyện này nếu mà để Lâm Hàm biết được, thì bọn họ đừng mong tới cạnh tranh cái gì nữa, trực tiếp bị cậu đuổi cổ ra ngoài cũng nên.
Trong lúc rối rắm, bốn cặp mắt có chủ đích mà nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Hàm. Sáng ý lúc này lại nảy ra.
"Ai có thể làm Hàm Hàm lên đ.ỉ.n.h s.ư.ớ.n.g nhất, thì người đó thắng. Thế nào?!". Tiểu hồ ly này, quả thực làm cho bọn họ nếm không ít khổ sở. Bây giờ, cũng đến lúc nên để cậu chịu phạt một chút rồi.
Cả bốn người bọn họ, ai cũng đã từng có da thịt chi thân với Lâm Hàm, trong lòng ai nấy cũng đều hiểu rõ điều này. Mặc dù tính chiếm hữu cực cao của Alpha không cho phép, nhưng bọn họ chỉ còn lại cách này mà thôi.
Lời này vừa nói ra, Lâm Hàm ngay lập tức liền bị vây hãm trong bốn cái ánh nhìn đầy nóng bỏng. Chỉ là, cậu bây giờ còn chưa có cảm nhận được 'nguy hiểm' đang cận kề, vẫn cứ vô tư hồn nhiên mà ngủ thật say.
Mục Diệc Thần là người ra tay trước, hắn nhảy xổm lên giường, trực tiếp bế Lâm Hàm lên ngồi ở trong lòng mình. Hai tay nhanh nhẹn đem áo của cậu lột ra.
Gần đây xảy ra nhiều biến cố như vậy, bọn họ cũng không rõ đã bao lâu không cùng Lâm Hàm thân mật qua. Hiện tại nghĩ lại, quả thực cũng nhịn đến sắp hỏng rồi.
Triệu Mặc cũng không hề yếu thế, cũng nhanh chóng leo lên giường, đem cả quần ngoài lẫn quần con của Lâm Hàm lột sạch. Bộ vị tư mật màu phấn hồng kia nhanh chóng bị bại lộ ra trước ánh mắt như muốn bốc hỏa của bốn tên Alpha.
Lâm Vĩnh Kỳ càng bạo hơn, hắn đột ngột cúi người, trực tiếp ngậm lấy 'tiểu Hàm Hàm' nhỏ nhỏ hồng hồng kia vào trong miệng. L.ư.ỡ.i hắn nhanh chóng đảo quanh từ q.u.y đầu đến tận phần gốc. Trêu đùa cả hai viên t.i.n.h hoàn nhỏ nhắn bên dưới.
Kĩ thuật l.ư.ỡ.i điêu luyện đến mức, cơ hồ là khi hắn vừa mới ngậm vào, Lâm Hàm vốn còn đang mê mang, vẫn nhịn không được mà bị kích thích đến r.ê.n lên thành tiếng. Phân thân nhỏ nhắn mềm nhũn nằm trong miệng hắn, chỉ trong phút chốc đã biến thành trạng thái c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g.
Lăng Xuyên một tay đặt lên hai hạt anh đào đỏ mọng trên ngực cậu xoa nắn, bên còn lại bị khoang miệng hắn vây lấy. Đầu l.ư.ỡ.i cũng chẳng thua kém gì Lâm Vĩnh Kỳ, đem hai hạt trân châu đỏ hồng kia làm đến dựng đứng.
Mục Diệc Thần ôm lấy eo Lâm Hàm, miệng đối miệng hôn tới tấp. L.ư.ỡ.i nhanh chóng cuốn lấy đầu l.ư.ỡ.i của cậu trêu đùa, càn quét hút hết mật d.ị.c.h trong khoang miệng cậu. Hai tay cũng không yên phận luồn xuống phía dưới, xoa nắn hai khỏa thịt mềm mềm nộn nộn ở m.ô.n.g cậu.
Kích thích quá lớn khiến Lâm Hàm từ trong mê mang tỉnh dậy, trong lúc mơ màng, cậu theo bản năng mà khép chặt hai chân lại. Chỉ là, chân vừa khép chặt lại bị Triệu Mặc cường ngạnh tách ra, gập lại thành hình chữ M.
Lâm Vĩnh Kỳ phía trên ngậm lấy 'tiểu Hàm Hàm' không chịu buông tha. Triệu Mặc lúc này niết nhẹ mấy nếp nhăn bên ngoài h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u, hai mắt hắn nhanh chóng tối sầm.
Vì đã lâu ngày không 'làm' qua, cho nên chỗ đó của Lâm Hàm cũng ngày càng chặt lại. Triệu Mặc thử cho một ngón tay vào khuấy đảo, mị t.h.ị.t bên trong giống như thú đói, tầng tầng lớp lớp điên cuồng ngậm chặt lấy ngón tay hắn không buông.
Triệu Mặc động động ngón tay, ra vào hơn chục lần. Trùng hợp đánh bậy đánh bạ lại chạm trúng điểm mẫn cảm của Lâm Hàm. Ngay lập tức, d.â.m d.ị.c.h trơn trượt ẩm ướt giống như vỡ đê, không ngừng trào ra ngoài. Nhờ vây mà hắn mới có thể đem hai ngón rồi ba ngón chen vào trong luật động.
Cùng lúc đó, sau khi bị Triệu Mặc chạm trúng điểm G, trước ngực lại bị Lăng Xuyên không ngừng kích thích. Miệng thì bị Mục Diệc Thần ngậm chặt, hít thở có chút không thông. Lâm Hàm quả thực nhịn không nổi nữa.
Cậu đứt quãng r.ê.n r.ỉ, cong eo, mười đầu ngón chân mẫn cảm siết chặt lại. Phân thân ở trong miệng Lâm Vĩnh Kỳ run rẫy một trận, sau đó phóng thích ra toàn bộ tinh hoa vào sâu trong miệng hắn.
Lâm Vĩnh Kỳ con ngươi phủ kín một tầng d.â.m mỹ, khóe miệng trào ra một ít t.i.n.h d.ị.c.h màu trắng đục, chậm rãi chảy xuống tận cằm. Hắn lúc này đem thứ trong miệng mình nhổ đầy trên bụng Lâm Hàm.
Hai tay Lâm Vĩnh Kỳ thoa đều chất nhầy ra trên khắp bụng cậu, ngay cả hai đầu nhũ cũng không tha. Ngay lập tức, cả người Lâm Hàm liền phủ lên một tầng bóng loáng, trong không khí tràn ngập mùi vị đặc trưng của một cuộc hợp hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.