Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 246: Say
Lê Ngọc Diệp
04/09/2022
Lâm Hàm chân có chút run bước lại gần Đình Quân và Vũ Chiêu, đợi đến khi cảm nhận được nhịp thở đều đều của hai người bọn họ, cậu lúc này mới
thở phào một hơi. Không có thất bại, lần đầu thi thuật, cậu thế mà thành công rồi.
Còn hai người kia, có vẻ do chịu phải đau đớn quá lớn cho nên mới tạm thời ngất đi. Tuy hơi thở vẫn còn chút mỏng manh, nhưng so với ban nãy, khí sắc trên mặt Đình Quân đã tốt lên khá nhiều rồi.
Lâm Hàm nhẹ chân nhẹ tay đỡ Vũ Chiêu dậy đặt cạnh bên giường Đình Quân, còn cẩn thận vén chăn cho cả hai rồi mới thu dọn mấy thứ lặt vặt mang vào khi nãy ra ngoài.
Lúc này bên ngoài căn cứ là một mảnh ồn ào, bị gò bó trong hầm hết sức tù túng. Khi hay tin đã an toàn tuyệt đối, ai nấy đều thi nhau túa ra ngoài.
Tuy rằng bên ngoài trống trải hoang tàn, còn đang được sửa chữa khiến khói bụi bay mịt mù. Chỉ là, nếu so với căn hầm tối tăm chật hẹp, vẫn là dễ thở hơn rất nhiều. Được nhìn thấy ánh mặt trời sáng rực, bầu trời trong xanh cùng những rạng mây trắng trôi lơ lửng trên cao.
Trong lòng bọn họ từ trong tuyệt vọng vực dậy, một tia hy vọng nhen nhóm trong lòng, sau đó mãnh liệt bùng cháy. Già trẻ đều thi nhau góp sức xây dựng lại một thành phố A hoàn toàn mới. Không khí trong phút chốc liền sôi nổi, nhộn nhịp hẳn ra.
Lâm Hàm ra khỏi hầm, ngắm nhìn một màng này, khóe môi không nhịn được mà chậm rãi cong cong.
Vừa lúc ấy, xe thiết giáp cũng đã chở một lượng lớn người từ xăn cứ B tới đây. Chẳng những người trong xe, mà những người đang bận rộn xây dựng lại nhà cửa, đường xá cũng có chút sững sờ.
Cửa mở, mấy trăm người trong xe cũng nhanh chóng túa ra. Vì quá đổi vui mừng, bọn họ cũng chẳng phân biệt lạ hay quen, chỉ cần là con người, đều sẽ ôm chầm lấy nhau. Trải qua một trận khổ ải, giờ đây bọn họ càng trân trọng hơn mạng sống chính mình, càng trân trọng hơn những thứ mình đang có.
Triệu Mặc, Lăng Xuyên từ trên xe bước xuống, hướng Lâm Hàm dò hỏi tình hình của Đình Quân.
"Không sao không sao, hai người bọn họ hiện tại đã an toàn rồi. Điều dưỡng thêm một thời gian nữa là sẽ nhanh khỏe lại thôi!". Lâm Hàm thần bí cười cười, không khỏi rước lấy ánh mắt nghi hoặc không hiểu của cả hai người.
Cấm thuật thành công, dĩ nhiên sợi dây liên kết bằng tình yêu của hai người kia được chứng thực. Không phải Vũ Chiêu đơn phương, mà chính là cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng mà lại lưỡng lự không chịu nói ra.
Bây giờ, mấy người Triệu Mặc dĩ nhiên không biết chuyện này. Mà hiện tại, chỉ có cậu và Vũ Chiêu rõ nhất tình hình. Cũng không biết hai người bọn họ định tiến triển như thế nào, nhưng biết trước được chuyện này, không khỏi khiến Lâm Hàm cảm thấy có chút thành tựu.
Cấm thuật thành rồi, câu hiện tại có cảm giác, mình chính là ông mai bà mối, se thành một mối lương duyên vậy. Cảm giác này, chậc chậc, cũng không tệ chút nào.
...
Đêm nay căn cứ đặc biệt đông vui, tất cả mọi người đều tụ họp lại một chỗ, đốt lửa trại, cùng nhau ngắm trăng, cùng nhau ăn uống. Bọn họ buổi chiều khai phá ra được một hầm rượu còn tương đối tốt, cho nên, tuy rằng không có bao nhiêu thức ăn, nhưng rượu ngon thì lại không thiếu.
Chỉ là, thấy bọn họ bày tiệc, Tứ gia liền nhanh chóng tự chủ trương, sai Trùng tộc cấp quay về Trùng tộc, đem một ít thức ăn con người có thể dùng mang tới đây.
Cho nên, chẳng mấy chốc bữa tiệc nhỏ liền hóa thành bữa tiệc lớn. Nào thịt nào cá, lẩu, các món chiên nướng đều có đủ. Bắt mắt đủ loại màu sắc, tỏa ra hương thơm nghi ngút. Lâu ngày chưa được ăn no, mọi người ai nấy không khỏi âm thầm nuốt nuốt nước bọt.
Trăng vừa lên, bọn họ cũng bắt đầu mở tiệc. Trùng tộc cũng được mời, chỉ là thức ăn của con người, bọn chúng không ăn được, nên chỉ đành từ chối. Tứ gia là Trùng tộc cấp cao, cho nên ở lại bồi mọi người uống chút rượu.
Trùng tộc cấp trung thì xin cáo từ trước, quay trở về Tổng bộ của Trùng tộc để bổ sung lại năng lượng. Dù gì bọn chúng còn phải giúp Trùng Chúa xây dựng lại toàn bộ nơi này, cho nên trạng thái lúc nào cũng phải thật vững vàng.
Mọi người lúc này tay nâng chén rượu, cùng nhau hào sảng cạn chén. Hương rượu thơm dịu hòa cùng vị cay cay ngọt ngọt nơi đầu lưỡi, quả thực khiến người ta hoài niệm.
Lâm Hàm cũng uống, tuy tửu lượng cậu không được tốt cho lắm, nhưng mà dù sao hôm nay cũng là ngày vui, uống nhiều một chút chắc cũng không sao.
"Ăn lót dạ một chút rồi hãy uống, không tốt cho dạ dày!". Lăng Xuyên đem thức ăn gắp vào bát Lâm Hàm, chặn lại chén rượu đã đưa tới bên môi của cậu.
Bốn Alpha, mỗi bên hai người ngồi hai bên tả hữu của Lâm Hàm. Thấy Lăng Xuyên không ngừng uy thức ăn cho Lâm Hàm, Mục Diệc Thần ngồi một bên cũng âm thầm trợn trắng mắt. Hai bên cứ như thế thi đua gắp thức ăn vào bát, khiến trong chén Lâm Hàm nhanh chóng đội lên một ngọn núi nhỏ.
Lâm Hàm lâu rồi không uống rượu, tửu lượng vốn đã kém, nay lại càng không được. Mấy người trong căn cứ còn không ngừng mời rượu cậu, cho nên trong phút chốc đã nốc cạn không biết bao nhiêu chén.
Chỉ là rượu này lại đặc biệt không tồi, hợp khẩu vị, cho nên Lâm Hàm cũng không từ chối, ai tới cũng đều uống. Bốn Alpha bên cạnh cậu không ngừng cản lại, chỉ là Lâm Hàm đã muốn, bọn họ quả thực cản không nổi. Lại còn không khỏi lo lắng bản thân quá trớn, khiến cậu bị đau, cho nên đành mặc cho cậu uống.
Rượu này tác dụng có chút chậm, chỉ là một khi ngấm vào liền đặc biệt mạnh. Hai bên má Lâm Hàm lùc này đã đỏ bừng, hai mắt lờ mờ mông lung nhìn nhìn xung quanh, lại nhìn sang bốn Alpha nhà mình, ngây ngô cười ngốc.
Lúc này mấy người xung quanh cũng đã ngấm rượu, có người ầm ĩ reo hò, có người đứng lên ca hát nhảy múa. Bữa tiệc trong phút chốc loạn thành một đoàn. Lâm Hàm ham vui, cũng nhanh chóng chen lấn hòa vào trong đám người.
Cũng may Lâm Vĩnh Kỳ nhanh tay giữ được vạt áo của cậu, nếu không liền chắc chắn sẽ lạc mất. Hắn dùng sức đem eo Lâm Hàm tóm chặt, nhẹ nhàng vác cậu trên vai, trực tiếp rời khỏi đám đông hỗn loạn.
Chỉ là, cứ tưởng cắt đuôi được rồi, ai ngờ vẫn còn có ba cái đuôi theo sát phía sau. Lâm Vĩnh Kỳ vừa đặt Lâm Hàm xuống giường dưới tầng hầm, Mục Diệc Thần, Triệu Mặc, Lăng Xuyên cũng vừa vặn đuổi tới.
Bốn cặp mắt đối diện nhau, trong không khí âm thầm tỏa ra mùi thuốc súng. Chỉ có duy nhất một mình Lâm Hàm vẫn rất ư là tự nhiên, thoải mái cuộn mình nằm ngủ ở trên giường.
Còn hai người kia, có vẻ do chịu phải đau đớn quá lớn cho nên mới tạm thời ngất đi. Tuy hơi thở vẫn còn chút mỏng manh, nhưng so với ban nãy, khí sắc trên mặt Đình Quân đã tốt lên khá nhiều rồi.
Lâm Hàm nhẹ chân nhẹ tay đỡ Vũ Chiêu dậy đặt cạnh bên giường Đình Quân, còn cẩn thận vén chăn cho cả hai rồi mới thu dọn mấy thứ lặt vặt mang vào khi nãy ra ngoài.
Lúc này bên ngoài căn cứ là một mảnh ồn ào, bị gò bó trong hầm hết sức tù túng. Khi hay tin đã an toàn tuyệt đối, ai nấy đều thi nhau túa ra ngoài.
Tuy rằng bên ngoài trống trải hoang tàn, còn đang được sửa chữa khiến khói bụi bay mịt mù. Chỉ là, nếu so với căn hầm tối tăm chật hẹp, vẫn là dễ thở hơn rất nhiều. Được nhìn thấy ánh mặt trời sáng rực, bầu trời trong xanh cùng những rạng mây trắng trôi lơ lửng trên cao.
Trong lòng bọn họ từ trong tuyệt vọng vực dậy, một tia hy vọng nhen nhóm trong lòng, sau đó mãnh liệt bùng cháy. Già trẻ đều thi nhau góp sức xây dựng lại một thành phố A hoàn toàn mới. Không khí trong phút chốc liền sôi nổi, nhộn nhịp hẳn ra.
Lâm Hàm ra khỏi hầm, ngắm nhìn một màng này, khóe môi không nhịn được mà chậm rãi cong cong.
Vừa lúc ấy, xe thiết giáp cũng đã chở một lượng lớn người từ xăn cứ B tới đây. Chẳng những người trong xe, mà những người đang bận rộn xây dựng lại nhà cửa, đường xá cũng có chút sững sờ.
Cửa mở, mấy trăm người trong xe cũng nhanh chóng túa ra. Vì quá đổi vui mừng, bọn họ cũng chẳng phân biệt lạ hay quen, chỉ cần là con người, đều sẽ ôm chầm lấy nhau. Trải qua một trận khổ ải, giờ đây bọn họ càng trân trọng hơn mạng sống chính mình, càng trân trọng hơn những thứ mình đang có.
Triệu Mặc, Lăng Xuyên từ trên xe bước xuống, hướng Lâm Hàm dò hỏi tình hình của Đình Quân.
"Không sao không sao, hai người bọn họ hiện tại đã an toàn rồi. Điều dưỡng thêm một thời gian nữa là sẽ nhanh khỏe lại thôi!". Lâm Hàm thần bí cười cười, không khỏi rước lấy ánh mắt nghi hoặc không hiểu của cả hai người.
Cấm thuật thành công, dĩ nhiên sợi dây liên kết bằng tình yêu của hai người kia được chứng thực. Không phải Vũ Chiêu đơn phương, mà chính là cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng mà lại lưỡng lự không chịu nói ra.
Bây giờ, mấy người Triệu Mặc dĩ nhiên không biết chuyện này. Mà hiện tại, chỉ có cậu và Vũ Chiêu rõ nhất tình hình. Cũng không biết hai người bọn họ định tiến triển như thế nào, nhưng biết trước được chuyện này, không khỏi khiến Lâm Hàm cảm thấy có chút thành tựu.
Cấm thuật thành rồi, câu hiện tại có cảm giác, mình chính là ông mai bà mối, se thành một mối lương duyên vậy. Cảm giác này, chậc chậc, cũng không tệ chút nào.
...
Đêm nay căn cứ đặc biệt đông vui, tất cả mọi người đều tụ họp lại một chỗ, đốt lửa trại, cùng nhau ngắm trăng, cùng nhau ăn uống. Bọn họ buổi chiều khai phá ra được một hầm rượu còn tương đối tốt, cho nên, tuy rằng không có bao nhiêu thức ăn, nhưng rượu ngon thì lại không thiếu.
Chỉ là, thấy bọn họ bày tiệc, Tứ gia liền nhanh chóng tự chủ trương, sai Trùng tộc cấp quay về Trùng tộc, đem một ít thức ăn con người có thể dùng mang tới đây.
Cho nên, chẳng mấy chốc bữa tiệc nhỏ liền hóa thành bữa tiệc lớn. Nào thịt nào cá, lẩu, các món chiên nướng đều có đủ. Bắt mắt đủ loại màu sắc, tỏa ra hương thơm nghi ngút. Lâu ngày chưa được ăn no, mọi người ai nấy không khỏi âm thầm nuốt nuốt nước bọt.
Trăng vừa lên, bọn họ cũng bắt đầu mở tiệc. Trùng tộc cũng được mời, chỉ là thức ăn của con người, bọn chúng không ăn được, nên chỉ đành từ chối. Tứ gia là Trùng tộc cấp cao, cho nên ở lại bồi mọi người uống chút rượu.
Trùng tộc cấp trung thì xin cáo từ trước, quay trở về Tổng bộ của Trùng tộc để bổ sung lại năng lượng. Dù gì bọn chúng còn phải giúp Trùng Chúa xây dựng lại toàn bộ nơi này, cho nên trạng thái lúc nào cũng phải thật vững vàng.
Mọi người lúc này tay nâng chén rượu, cùng nhau hào sảng cạn chén. Hương rượu thơm dịu hòa cùng vị cay cay ngọt ngọt nơi đầu lưỡi, quả thực khiến người ta hoài niệm.
Lâm Hàm cũng uống, tuy tửu lượng cậu không được tốt cho lắm, nhưng mà dù sao hôm nay cũng là ngày vui, uống nhiều một chút chắc cũng không sao.
"Ăn lót dạ một chút rồi hãy uống, không tốt cho dạ dày!". Lăng Xuyên đem thức ăn gắp vào bát Lâm Hàm, chặn lại chén rượu đã đưa tới bên môi của cậu.
Bốn Alpha, mỗi bên hai người ngồi hai bên tả hữu của Lâm Hàm. Thấy Lăng Xuyên không ngừng uy thức ăn cho Lâm Hàm, Mục Diệc Thần ngồi một bên cũng âm thầm trợn trắng mắt. Hai bên cứ như thế thi đua gắp thức ăn vào bát, khiến trong chén Lâm Hàm nhanh chóng đội lên một ngọn núi nhỏ.
Lâm Hàm lâu rồi không uống rượu, tửu lượng vốn đã kém, nay lại càng không được. Mấy người trong căn cứ còn không ngừng mời rượu cậu, cho nên trong phút chốc đã nốc cạn không biết bao nhiêu chén.
Chỉ là rượu này lại đặc biệt không tồi, hợp khẩu vị, cho nên Lâm Hàm cũng không từ chối, ai tới cũng đều uống. Bốn Alpha bên cạnh cậu không ngừng cản lại, chỉ là Lâm Hàm đã muốn, bọn họ quả thực cản không nổi. Lại còn không khỏi lo lắng bản thân quá trớn, khiến cậu bị đau, cho nên đành mặc cho cậu uống.
Rượu này tác dụng có chút chậm, chỉ là một khi ngấm vào liền đặc biệt mạnh. Hai bên má Lâm Hàm lùc này đã đỏ bừng, hai mắt lờ mờ mông lung nhìn nhìn xung quanh, lại nhìn sang bốn Alpha nhà mình, ngây ngô cười ngốc.
Lúc này mấy người xung quanh cũng đã ngấm rượu, có người ầm ĩ reo hò, có người đứng lên ca hát nhảy múa. Bữa tiệc trong phút chốc loạn thành một đoàn. Lâm Hàm ham vui, cũng nhanh chóng chen lấn hòa vào trong đám người.
Cũng may Lâm Vĩnh Kỳ nhanh tay giữ được vạt áo của cậu, nếu không liền chắc chắn sẽ lạc mất. Hắn dùng sức đem eo Lâm Hàm tóm chặt, nhẹ nhàng vác cậu trên vai, trực tiếp rời khỏi đám đông hỗn loạn.
Chỉ là, cứ tưởng cắt đuôi được rồi, ai ngờ vẫn còn có ba cái đuôi theo sát phía sau. Lâm Vĩnh Kỳ vừa đặt Lâm Hàm xuống giường dưới tầng hầm, Mục Diệc Thần, Triệu Mặc, Lăng Xuyên cũng vừa vặn đuổi tới.
Bốn cặp mắt đối diện nhau, trong không khí âm thầm tỏa ra mùi thuốc súng. Chỉ có duy nhất một mình Lâm Hàm vẫn rất ư là tự nhiên, thoải mái cuộn mình nằm ngủ ở trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.