Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động
Chương 28:
Nhất Chỉ Vô Kê
21/06/2024
Ngày 1 tháng 7, tại công ty mật giáo hiệp hội túi da, bên ngoài WC tầng 4.
Một đôi tay khớp xương rõ ràng gỡ miếng giấy ghi chú ở trên tường xuống, giấy ghi nhớ hồng nhạt kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, trên mu bàn tay đầy gân xanh hơi nổi lên, ánh mắt của chủ nhân bàn tay đảo qua nội dung trên tờ giấy, sau khi dùng tay vỗ nhẹ bụi trên tờ giấy, anh đem giấy ghi chú bỏ vào trong túi.
Anh đi về phía trước, bước chân hơi dừng lại, nhìn xuống dưới chân, anh nâng chân lên, nhìn xem mình dẫm phải cái gì.
Đây là?
Phù du?
Nhìn xác côn trùng trên mặt đất bị mình dẫm bẹp, Chúc Long mặt mày vô cảm, đi vào trong toilet.
m thanh trong tưởng tượng không có xuất hiện. Là vì tuyến thời gian khác biệt?
Ánh mắt Hành Dã bình tĩnh mà đảo qua bốn phía, cuối cùng dừng lại ở miếng giấy ghi chú trên kính.
‘Yên tâm, tôi không tranh với anh đâu.’'
'Có.'
'Một người mắng tôi, chứng tỏ hắn không có tư cách; Một đám người mắng tôi, chứng tỏ họ đều không có tư cách.’'
Hành Dã gỡ miếng giấy ghi chú, cái đuôi rũ ở sau người nhẹ nhàng lắc lư.
Trung tâm phòng chống ô nhiễm.
Trong trung tâm theo dõi, nhóm nhân viên công tác nhìn nội dung giấy ghi chú được ghi lại do camera giám sát Chúc Long mang theo, tất cả đều trầm mặc. Sao lại có người mặt dày vô sỉ đến vậy!
Cho nên dù có bị mắng hắn vẫn không sai chút nào sao?
——
“Tôi phát hiện có vẻ tâm trạng Chúc Long đang rất tốt.” Một nhân viên công tác trong đội Hậu cần chuyên trách của Chúc Long nhìn chằm chằm màn hình, nhỏ giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh.
Một vị nhân viên công tác khác đang cẩn thận xem xét dữ liệu của máy kiểm tra đo lường Chúc Long đeo rồi gật đầu, nhưng hắn ta cũng không để ý lắm, chỉ là đột nhiên nhìn thấy một cái đuôi trên màn hình, ngây ngẩn cả người.
Nhân viên công tác im lặng một lát nói: "Không phải hình như, tâm tình Chúc Long thật sự rất tốt, hắn đang vẫy đuôi kìa."
"Chỉ số ô nhiễm của Chúc Long có biến hóa không?" Nhân viên công tác theo bản năng hỏi, “Có phải bị ô nhiễm rồi không?"
"Không có, chỉ số ô nhiễm đang ở mức bình thường, ổn định ở mức 55%, không có bất kỳ thay đổi gì."
Nghe thấy lời này, vị nhân viên công tác kia im lặng một hồi mới nói: “Vậy hẳn là không phải bị ô nhiễm tinh thần tác động dẫn đến tinh thần vui sướng… Kỳ quái, mấy ngày nay Chúc Long có gặp được chuyện gì vui vẻ không?"
"Chắc không có đâu." Nhân viên công tác gãi gãi đầu, “Có vẻ như không có gì đặc biệt."
"Là do nguyên nhân khu vực bị ô nhiễm sao?" Người nhân viên công tác kia nghiêm túc suy nghĩ, chờ sau khi Chúc Long ra ngoài, nhất định phải cho anh ta làm một bài kiểm tra toàn diện, Chúc Long không thể có vấn đề, nếu không… Hậu quả không thể tưởng tượng.
Ngày 25 tháng 6, cạnh WC tầng 4.
Lê Bạch Thành không thèm liếc mắt nhìn kẻ phản bội trên mặt đất, xách theo túi thuốc sát trùng đi lên lầu 3, Giang Vọng vội vàng đuổi theo bước chân cậu.
Sau khi hệ thống im lặng một lát, âm thanh ồn ào lại vang lên —— [Ngươi thật tệ! Tôi yêu cậu! Chúng ta quả nhiên là trời sinh một cặp!]
Lê Bạch Thành:…
Nếu có thể, tôi vẫn muốn yêu người hơn!
Hệ thống trầm mặc vài giây, âm thanh máy móc lạnh băng lần nữa vang lên trong đầu cậu, nhắc nhở ——
Một đôi tay khớp xương rõ ràng gỡ miếng giấy ghi chú ở trên tường xuống, giấy ghi nhớ hồng nhạt kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, trên mu bàn tay đầy gân xanh hơi nổi lên, ánh mắt của chủ nhân bàn tay đảo qua nội dung trên tờ giấy, sau khi dùng tay vỗ nhẹ bụi trên tờ giấy, anh đem giấy ghi chú bỏ vào trong túi.
Anh đi về phía trước, bước chân hơi dừng lại, nhìn xuống dưới chân, anh nâng chân lên, nhìn xem mình dẫm phải cái gì.
Đây là?
Phù du?
Nhìn xác côn trùng trên mặt đất bị mình dẫm bẹp, Chúc Long mặt mày vô cảm, đi vào trong toilet.
m thanh trong tưởng tượng không có xuất hiện. Là vì tuyến thời gian khác biệt?
Ánh mắt Hành Dã bình tĩnh mà đảo qua bốn phía, cuối cùng dừng lại ở miếng giấy ghi chú trên kính.
‘Yên tâm, tôi không tranh với anh đâu.’'
'Có.'
'Một người mắng tôi, chứng tỏ hắn không có tư cách; Một đám người mắng tôi, chứng tỏ họ đều không có tư cách.’'
Hành Dã gỡ miếng giấy ghi chú, cái đuôi rũ ở sau người nhẹ nhàng lắc lư.
Trung tâm phòng chống ô nhiễm.
Trong trung tâm theo dõi, nhóm nhân viên công tác nhìn nội dung giấy ghi chú được ghi lại do camera giám sát Chúc Long mang theo, tất cả đều trầm mặc. Sao lại có người mặt dày vô sỉ đến vậy!
Cho nên dù có bị mắng hắn vẫn không sai chút nào sao?
——
“Tôi phát hiện có vẻ tâm trạng Chúc Long đang rất tốt.” Một nhân viên công tác trong đội Hậu cần chuyên trách của Chúc Long nhìn chằm chằm màn hình, nhỏ giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh.
Một vị nhân viên công tác khác đang cẩn thận xem xét dữ liệu của máy kiểm tra đo lường Chúc Long đeo rồi gật đầu, nhưng hắn ta cũng không để ý lắm, chỉ là đột nhiên nhìn thấy một cái đuôi trên màn hình, ngây ngẩn cả người.
Nhân viên công tác im lặng một lát nói: "Không phải hình như, tâm tình Chúc Long thật sự rất tốt, hắn đang vẫy đuôi kìa."
"Chỉ số ô nhiễm của Chúc Long có biến hóa không?" Nhân viên công tác theo bản năng hỏi, “Có phải bị ô nhiễm rồi không?"
"Không có, chỉ số ô nhiễm đang ở mức bình thường, ổn định ở mức 55%, không có bất kỳ thay đổi gì."
Nghe thấy lời này, vị nhân viên công tác kia im lặng một hồi mới nói: “Vậy hẳn là không phải bị ô nhiễm tinh thần tác động dẫn đến tinh thần vui sướng… Kỳ quái, mấy ngày nay Chúc Long có gặp được chuyện gì vui vẻ không?"
"Chắc không có đâu." Nhân viên công tác gãi gãi đầu, “Có vẻ như không có gì đặc biệt."
"Là do nguyên nhân khu vực bị ô nhiễm sao?" Người nhân viên công tác kia nghiêm túc suy nghĩ, chờ sau khi Chúc Long ra ngoài, nhất định phải cho anh ta làm một bài kiểm tra toàn diện, Chúc Long không thể có vấn đề, nếu không… Hậu quả không thể tưởng tượng.
Ngày 25 tháng 6, cạnh WC tầng 4.
Lê Bạch Thành không thèm liếc mắt nhìn kẻ phản bội trên mặt đất, xách theo túi thuốc sát trùng đi lên lầu 3, Giang Vọng vội vàng đuổi theo bước chân cậu.
Sau khi hệ thống im lặng một lát, âm thanh ồn ào lại vang lên —— [Ngươi thật tệ! Tôi yêu cậu! Chúng ta quả nhiên là trời sinh một cặp!]
Lê Bạch Thành:…
Nếu có thể, tôi vẫn muốn yêu người hơn!
Hệ thống trầm mặc vài giây, âm thanh máy móc lạnh băng lần nữa vang lên trong đầu cậu, nhắc nhở ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.