Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động
Chương 27: Tận thế độc thoại 27
Nhất Chỉ Vô Kê
13/05/2024
Kẻ phản bội sẽ không có kết cục tốt
Lê Bạch Thành nghiên cứu một hồi, mau chóng xác nhận xung quanh mình đã sáng bừng lên thật, nhưng không phải sáng vì đèn, mà là toàn bộ khung cảnh xung quanh kể cả bầu trời ngoài cửa sổ đều sáng rực.
Công ty ma này nằm ở giữa tầng 3 và tầng 4 của tòa nhà văn phòng, không phải cao tầng, nên bầu trời bên ngoài không thể nào sáng đến mức này được!
Trong tường thành cao, cao ốc nào có ít hơn hai mươi tầng đều không thấy được ánh nắng, thậm chí từ tầng hai mươi trở lên cũng không thấy được bao nhiêu tia sáng. Kiến trúc chằng chịt cao vút tận trời trong tường thành cao che chắn lẫn nhau, nên rất khó chạm tới ánh nắng được.
Nhưng bây giờ không chỉ xung quanh anh sáng bừng lên, mà ngay cả bầu trời ngoài cửa sổ cũng rực rỡ ánh nắng.
Vậy thì chỉ có một khả năng —— Chúc Long đã đến.
Chúc Long đi đến Thành phố Trung Tâm Thứ Hai, đồng thời tiến vào nơi này.
Mặc dù không biết tại sao Chúc Long lại xuất hiện ở Thành phố Trung Tâm Thứ Hai, nhưng Lê Bạch Thành chỉ hơi suy tư vài giây, rồi rút một cây bút bi từ ống đựng bút ra, xé một tờ giấy ghi chú và viết hai chữ.
Hiệp hội Mật Giáo trên tầng 3 yên tĩnh không tiếng động. Yên tĩnh vô cùng.
Đây là sự yên lặng tuyệt đối, yên lặng đến mức bất thường, nơi này quá yên tĩnh đối với một tòa nhà văn phòng nổi tiếng ở Thành phố Trung Tâm Thứ Hai.
Bàn tay thon dài đeo găng tay đang cầm một trang giấy trắng tinh, hai màu đen trắng tương phản tuyệt đối khiến nội dung trên tờ sơ yếu lý lịch càng rõ rệt.
Người đàn ông gấp tờ sơ yếu lý lịch lại, đang định cất đi thì ánh mắt bỗng khựng lại.
Không biết từ khi nào, trên mặt bàn có thêm một tờ giấy ghi chú màu hồng, trên đó là dòng chữ ——
'Chúc Long?'
Khi anh ấy đang định cầm tờ giấy thì chợt có thêm một dòng chữ xuất hiện.
'Nếu là anh thì nhờ anh nhắm mắt lại để tôi xác nhận với.'
Ánh sáng ngời ngời phác hoạ hình dáng khuôn mặt đẹp đẽ của anh ấy.
Anh ấy chậm rãi tháo găng tay ra, trên mu bàn tay có gân xanh nổi rõ rệt, ngón tay khớp xương rõ ràng như tác phẩm nghệ thuật ưu tú nhất của một vị điêu khắc gia, cứng cáp chứa đầy lực lượng.
Hành Dã cầm tờ ghi chú trên bàn, nhìn dòng chữ cứng cáp trên giấy. Anh ấy chỉ trầm mặc một lát, dùng cặp mắt tuyệt đẹp ấy nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay mình.
Hành Dã nắm chặt tờ ghi chú trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn tay mình, sau đó chậm rãi giơ bàn tay cứng cáp có kén mỏng lên che lại đôi mắt, sau đó nhắm hai mắt lại.
Thế giới đang sáng tỏ bỗng trở thành màn đêm vô tận.
Màn đêm ấy đen đặc đến tận cùng.
Lê Bạch Thành cảm thấy câu “giơ tay không thấy được năm ngón” cũng không thể nào miêu tả được màu đen ấy, màu đen này —— càng giống như “tử vong“.
“Trời đất! Đứt cầu dao hả? Sao đen thùi lùi vậy?”
Trong bóng tối có một tiếng chửi vang lên, văn phòng bỗng rối loạn vô cùng.
“Loảng xoảng ——”
Trong bóng tối có tiếng vật nặng va chạm, hình như là ai đó ngã xuống trong màn đêm, sau đó là tiếng đồ vật rơi xuống đất.
“Nguồn điện dự phòng đâu? Đi tìm mau!”
“Ai đó, mấy ông đi tìm đi.”
Từng tiếng nói nhốn nháo vang vọng trong phòng tối, Lê Bạch Thành hơi nhíu mày. Một giây sau màn đêm lùi bước, ánh sáng chói mắt đột nhiên trở về, thậm chí khiến Lê Bạch Thành nhắm chặt mắt theo bản năng.
Chói quá.
Lê Bạch Thành nheo mắt, cầm bút viết trên giấy ghi chú ——
'Chào ngài Chúc Long. Tôi là Lê Bạch Thành. Tôi và mọi người trong tòa nhà này đều bị mắc kẹt trong ngày 25 tháng 6. Hôm nay là ngày cuối cùng, tôi nhất định phải giết nguồn ô nhiễm đó, nếu không tất cả mọi người sẽ biến thành phù du, phù du triêu sinh mộ tử.'
Anh và tôi không nằm trong cùng một tuyến thời gian, nhưng khi anh nhắm mắt thì tuyến thời gian của tôi cũng bị ảnh hưởng. Tôi sẽ nghĩ cách giết nó, tôi nghĩ trong lúc đó có lẽ tôi sẽ cần anh trợ giúp.'
Lê Bạch Thành viết với tốc độ nhanh nhất: 'Tôi mong trong những hành động kế tiếp anh có thể theo sát tôi. Tôi không thể ở yên tại chỗ này mãi, tôi sẽ dùng tờ ghi chú này để liên hệ với anh.'
'Nếu đồng ý thì anh hãy nhắm mắt ba lần.'
Lê Bạch Thành vừa viết xong, căn phòng vốn sáng tỏ bỗng chốc đen như mực, sau đó lại độ sáng lên, rồi lại đen thùi lùi...
“Trời đất mẹ nó, Công trình Thiên Cơ đang làm cái éo gì thế? Không cung cấp điện nổi hả? Sao điện đóm bất ổn quá vậy? Làm ăn vậy mà còn đòi thu cả đống tiền điện!”
“Móa, rốt cuộc có muốn cho người ta làm việc nữa không, sao vậy trời!”
Trong tiếng quăng đồ ném đạc đầy táo bạo của các đồng nghiệp, Lê Bạch Thành âm thầm đếm, khi bóng tối xuất hiện ba lần rồi dừng hẳn, Lê Bạch Thành mới nhếch môi cười khẽ.
Mặc kệ Chúc Long ở tuyến thời gian khác có giúp anh được hay không, ít nhất hiện tại anh cũng không hành động một mình.
À, không phải, không tính là hành động hai mình.
Lê Bạch Thành nhìn lướt qua Giang Vọng rõ ràng còn hơi mù mờ chả hiểu gì, đồng nghiệp xung quanh thấy cậu ấy ngây ra như thế còn tưởng là bị dọa sợ, cả đám lần lượt an ủi: “Tiểu Giang à, cậu đừng sợ, không có gì đâu. Hồi trước công ty không như vậy, chẳng bao giờ đột nhiên cắt điện cả, chắc hôm nay là do bên Công trình Thiên Cơ có vấn đề gì rồi.”
“Thật là, Công trình Thiên Cơ ở tầng cao nhất mà đúng không? Nếu không ai lên đó hỏi thử xem? Rốt cuộc là có cung cấp điện đàng hoàng không vậy?”
Giang Vọng hơi lúng túng từ chối ly cà phê do một thanh niên tặng cho, dịch ghế đến gần anh: “Anh Lê, hồi nãy không phải cắt điện đúng không?”
“Lúc nãy em có chú ý tới... Bầu trời bên ngoài cũng tối mù.” Giang Vọng chỉ về phía ngoài cửa sổ thủy tinh, nói khẽ.
Lê Bạch Thành gật đầu, ra hiệu cho cậu ấy nhìn nội dung trên giấy ghi chú mình đang cầm, ngay khi Giang Vọng đang kinh ngạc há to mồm vì nội dung trên giấy, một bàn tay gõ lên bàn làm việc của hai người.
“Cốc cốc.”
Lê Bạch Thành dùng giấy che khuất tờ ghi chú, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay đó. là kẻ phản bội vừa mới hỏi anh câu hỏi kia.
“Bây giờ là giờ làm việc.” Kẻ phản bội xụ mặt nói: “Đi làm là để làm việc, không phải để truyền giấy.”
“Ồ xin lỗi nha.” Lê Bạch Thành để tờ ghi chú trong tay sang một bên, ra hiệu cho Giang Vọng quay về vị trí của mình, vô tình nhún vai với kẻ phản bội.
Kẻ phản bội: “Làm sai chỉ xin lỗi thôi là chưa đủ, anh...”
Kẻ phản bội còn chưa nói xong đã bị cắt ngang bởi một giọng nói thật bình thản: “Tôi xin lỗi, tôi không nên nói chuyện với đồng nghiệp, đều là lỗi của tôi, tôi ——”
Lê Bạch Thành nhìn Giang Vọng nói xin lỗi mà không áy náy chút nào, anh cũng hơi buồn cười, lời xin lỗi này... Tôi còn xin lỗi chân thành hơi cả cậu nữa. Nhưng một giây sau Lê Bạch Thành trầm mặc, hiển nhiên các đồng nghiệp của anh lại suy nghĩ khác.
“Ai da, người ta chỉ là hai người mới thôi, vậy mà anh cũng mắng? Anh làm lễ tân thôi mà quản nhiều việc vậy?” Nhân viên cũ buộc tóc đuôi ngựa cao nhíu mày nhìn kẻ phản bội đó, nói với vẻ rất mất kiên nhẫn: “Tiểu Giang người ta đáng thương biết bao nhiêu, vậy mà anh còn mắng Tiểu Giang, người ta làm sai một chút thì sao? Đời người ai mà chưa từng mắc sai lầm?”
“Đúng rồi đúng rồi, Tiểu Giang chỉ trò chuyện trong giờ làm thôi mà? Chuyện bé tí ấy mà, chẳng phải xin lỗi đâu.” Ông sếp bụng phệ nhíu mày nhìn kẻ phản bội kia: “Anh gì đấy, mau đi làm việc của anh đi, đừng có bắt nạt Tiểu Giang người ta, anh nhìn Tiểu Giang đi, cậu ấy đáng thương biết bao...”
Lê Bạch Thành vốn cho rằng kẻ phản bội sẽ bất mãn với việc này, nhưng không ngờ rằng kẻ phản bội muốn rời khỏi công ty phù du này lại nhìn Giang Vọng với vẻ mặt áy náy, còn nhỏ giọng giải thích: “Tôi không nói cậu, tôi đang nói anh ta thôi.”
Kẻ phản bội nói, còn chỉ vào anh.
Lê Bạch Thành bị chỉ vào:?
Ồ hay nhỉ, kẻ phản bội này nhỏ nhen thật, gây khó dễ với anh ngay tại chỗ luôn, lại còn biết tiêu chuẩn kép.
Chú ý tới ánh mắt của mọi người nhìn anh chứa đầy vẻ không vui, Lê Bạch Thành thở dài, bày ra vẻ mặt buồn lòng muốn chết: “Ai da, anh đừng giải thích nữa, thật ra mọi người đều biết anh đang chỉ cây dâu mắng cây hòe... Giải thích cũng không có nghĩa lý gì... Tôi biết anh không chỉ mắng một mình cậu ấy, mà còn mắng cả tôi nữa.”
Nghe Lê Bạch Thành nói vậy, nhân viên phản bội kia nhìn anh với vẻ mặt ông già nhìn điện thoại.
Một giây sau, tiếng la giận dữ vang vọng trong phòng làm việc ——
“Sao nhân viên cũ lại bắt nạt nhân viên mới như vậy! Anh xem Tiểu Giang người ta đáng thương biết bao! Anh không quan tâm Tiểu Giang thì thôi đi, lại còn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe! Từ giờ trở đi anh không còn là lễ tân nữa, sau này công việc của anh là chà bồn cầu!”
“Tôi, tôi...”
Kẻ phản bội muốn giải thích nhưng bị ông sếp cắt lời: “Thôi được rồi, giờ anh đi làm việc đi!”
Nhìn kẻ phản bội xách thùng nước và cây lau nhà bi phẫn rời đi, hệ thống không nhịn được lên tiếng lần nữa, tiếng máy móc lạnh lẽo cao hơn tám độ:
[Anh ngầu quá, em yêu anh lắm!]
Lê Bạch Thành mặc kệ hệ thống nịnh hót trong đầu anh, thản nhiên nhìn qua chỗ khác.
Lê Bạch Thành: Anh tiên đoán được tin tức gì rồi?
Hệ thống: [Anh cũng biết mà, tôi chỉ là một dị năng nho nhỏ mới ra đời, yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân mà thôi.]
Lê Bạch Thành:?
[Tôi bị hạn chế, tuyến thời gian ở đây không giống với bên ngoài, tôi chỉ có thể tiên đoán được một bộ phận nhỏ.]
Nghe hệ thống biện hộ cho mình, Lê Bạch Thành nhún vai mặc kệ, sao cũng được, dù sao anh cũng không thật lòng đặt mọi hy vọng vào dị năng không đáng tin này của mình.
[Tôi gợi ý anh có thể đến thăm nhà vệ sinh tầng bốn thử xem, có lẽ kẻ phản bội đó là một điểm đột phá.]
Một câu nói vô nghĩa.
Lê Bạch Thành nhíu mày, chẳng qua lời của hệ thống lại nhắc nhở anh, lúc nãy khi anh trả lời câu hỏi của kẻ phản bội, hệ thống từng nói —— Nhân viên phản bội đó chỉ hỏi anh ta nên chạy trốn bằng cách nào, mình lại bảo anh ta đi chết đi.
Mà lúc đó câu trả lời của anh là bảo nó chết sớm hơn chút, có lẽ như vậy cũng là một sự thay đổi.
Có phải điều này chứng minh rằng —— nếu như không tử vong vào thời điểm chính xác thì những tu sĩ Mật Giáo được xưng là “triêu sinh mộ tử” không thể bị bắt lại cũng sẽ bị giết chết?
Lê Bạch Thành cụp mắt nhìn màn hình máy tính rất có cảm giác khoa học kỹ thuật ở trước mặt mình.
Buổi sáng: Mười một giờ.
Lê Bạch Thành nhìn thời gian, hơi suy tư một lát rồi đánh hai chữ lên màn hình —— hoàng hôn.
Anh còn chưa kịp bấm tìm kiếm, tiếng nói nho nhỏ của hệ thống bỗng vang lên: [Hoàng hôn từ năm giờ chiều đến bảy giờ.]
Lê Bạch Thành::)
Hay lắm, giờ thì anh chỉ có tổng cộng sáu tiếng, anh nhất định phải giết chết Thần trong vòng sáu tiếng này, nếu không anh sẽ biến thành phù du - phù du triêu sinh mộ tử.
Không hề chần chờ, Lê Bạch Thành xé một tờ giấy ghi chú mới và viết —— 'Tôi định đi lên tầng bốn.'
Lê Bạch Thành dán tờ ghi chú ở góc phải phía trên màn hình rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Vọng. Giang Vọng nhận được tin nhắn lập tức đứng dậy, ánh mắt của người xung quanh đều dồn về phía anh.
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Giang Vọng giải thích: “Nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
“Tầng bốn.”
Đám người nhiệt tình hồi đáp.
Lê Bạch Thành đứng dậy theo: “Tôi cũng muốn đi, chúng ta đi chung đi.”
Không có bất kỳ ai ngăn cản, hai người thuận lợi trốn đi trong thời gian làm việc, đồng thời còn có mấy nhân viên cũ nhiệt tình muốn dẫn đường cho họ, nói đúng hơn là dẫn đường cho Giang Vọng.
Đừng nói, dị năng này của Giang Vọng hữu dụng thật sự, dù cấp bậc không cao nhưng hiệu quả cũng không tệ.
[E-555: Nhìn Tôi Đáng Thương Như Thế, một dị năng bị con người đánh giá cực kỳ thấp!]
[Tất cả mọi người sẽ đối xử tốt với cậu ấy trong vô thức, cho dù ăn hay uống, mọi người đều sẽ nghĩ đến cậu ấy đầu tiên. Ngay cả khi đi làm nhiệm vụ, phân phối nhiệm vụ cũng sẽ chia nhiệm vụ thoải mái nhất cho cậu ấy. Lúc gặp nguy hiểm sẽ chủ động bảo vệ cậu ấy, bởi vì cậu ấy trông thật là đáng thương.]
Lê Bạch Thành nhìn lướt qua Giang Vọng đang nhìn chằm chằm phía trước, nghĩ đến kẻ phản bội bị phạt đi chà bồn cầu, trầm mặc. E hèm, đáng xấu hổ là anh hâm mộ thật, nếu cho anh dị năng này thì anh tuyệt đối có thể chơi ra 100 kiểu khác nhau.
[Hâm mộ không? Ghen ghét không?]
Lê Bạch Thành:?
Câu tiếp theo không phải là giật dây cho tôi xử anh ấy, sau đó đạt được dị năng của anh ấy đấy chứ?
[Anh tự vấn xem anh đang nói cái gì? Anh xem cậu ấy đáng thương như thế, anh không giúp cậu ấy thì thôi, sao lại còn muốn giết cậu ấy chứ, hu hu hu!]
[Anh thật là quá ác độc.]
Lê Bạch Thành:...?
Khi thèm dị năng của Chúc Long với Chủ nhiệm Trần thì nó có nói vậy đâu.
[Mấy người đó có đáng thương đâu!]
Khi Lê Bạch Thành đang nói chuyện với hệ thống, trên hành lang, một tiếng nói khác vang lên.
“Anh Lê, điều anh viết trên tờ ghi chú đó là thật à?” Trên đường đi ra thang máy, Giang Vọng không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta mắc kẹt ở ngày 25?”
Lê Bạch Thành gật đầu với Giang Vọng, tiếp lời: “Đi thôi, chúng ta không có thời gian để lãng phí.”
Đi vào thang máy trước mặt, rõ ràng ánh đèn trong thang máy cũng không mạnh lắm, nhưng không gian trong thang máy lại sáng như đang đứng ngay dưới ánh mặt trời.
Chúc Long cũng đang ở trong thang máy.
Lê Bạch Thành vững tin.
Lê Bạch Thành hơi nghiêng đầu nhìn Giang Vọng với khuôn mặt ngầu lòi không dính dáng gì tới chữ “đáng thương, Giang Vọng đang nghiêm mặt, hiển nhiên còn đang tiêu hóa tin tức vừa nhận được.
Theo một tiếng “tinh tinh”, đã đến tầng bốn.
Khác với tầng ba, rõ ràng tầng bốn ít người hơn rất nhiều. Tầng trên chủ yếu là văn phòng của lãnh đạo và mấy phòng họp lớn, trái lại không có mấy nhân viên công tác. Lê Bạch Thành thử mở cửa một phòng rồi đi vào.
Lê Bạch Thành cẩn thận tìm kiếm trong văn phòng, phát hiện một túi hồ sơ, chắc là đồ của chủ căn phòng này, trong túi hồ sơ có một cuốn sổ ghi chép hơi cũ.
Mở đầu cuốn sổ là ghi chép một số đầu việc, nội dung trông rất bình thường, cho đến khi anh lật đến trang thứ mười ba, nội dung trong sổ mới bắt đầu thay đổi.
'Trong công ty có rất nhiều rất nhiều côn trùng, đặc biệt là nhà vệ sinh tầng bốn.'
'Tôi mua thuốc sát trùng, tôi muốn giết chết đám côn trùng này. Tôi thề tôi chỉ phun một chút thuốc, nhưng đồng nghiệp xung quanh đột nhiên ngã gục hết.'
'Bọn họ đã chết.'
Lê Bạch Thành lật sang trang thứ mười bốn, đọc tiếp ——
'Tôi không ngờ họ sẽ dị ứng với thuốc sát trùng, tôi thề tôi không hề cố ý. Tôi rất áy náy.'
'Tôi do dự rất lâu, cuối cùng tôi vẫn không từ chức, bởi vì đây là công việc mà tôi vất vả lắm mới tìm được, tôi không thể đánh mất nó.'
'Bởi vì năng lực công tác xuất sắc, tôi được đề bạt thành quản lý.'
Lê Bạch Thành lại lật sang trang:
'Tôi đã biết đây không phải một công ty bình thường, nó thuộc về Mật Giáo, côn trùng, côn trùng! Mọi nhân viên quản lý trong công ty đều là côn trùng!'
'Tôi... Tôi phải tố cáo bọn họ! Đúng, tôi muốn tố cáo bọn họ.'
'Không, tôi không thể tố cáo họ, bởi vì —— tôi cũng là côn trùng.'
'Nó đã tìm đến tôi.'
'Tôi nhìn thấy Ngài.'
'Thần của tôi!'
“Ngài?” Nhìn hai dòng chữ cuối cùng của cuốn nhật ký, Lê Bạch Thành hơi nhíu mày.
Hiển nhiên ngay từ đầu chủ nhân của cuốn nhật ký thấy phản cảm với Hiệp hội Mật Giáo giống như những người khác, anh ta xem Hiệp hội Mật Giáo là một tà giáo. Cho đến khi anh ta gặp được “Nó”, đồng thời xưng hô với đối phương cũng từ “Nó” biến thành “Ngài“.
Thần ư?
Lê Bạch Thành nhếch môi, thứ như Thần này chỉ cần tồn tại trong những câu chuyện là đủ rồi, còn hiện thực —— không cần Thần. Nếu anh có thể giết chết nó sáu lần thì cũng có thể giết chết lần thứ bảy.
Thần có thể được cung phụng, nhưng không cần Thần sống.
Lê Bạch Thành nhìn lướt qua cái tên “Ô Minh” ở trang đầu cuốn sổ rồi tiện tay đưa sổ cho Giang Vọng, để lại chỗ cũ, hai người lại đi xung quanh văn phòng, tìm được một thứ trong đống hồ sơ trên bàn.
“Anh Lê, anh xem cái này.”
Lê Bạch Thành nhận lấy thứ trong tay Giang Vọng, cụp mắt nhìn thoáng qua.
Thông báo: 4 giờ chiều ngày 25 tháng 6, mời tất cả nhân viên từ cấp B10 trở lên đến họp ở 3.14159265 tầng 4, tại phòng họp kế bên văn phòng của sếp tổng. Toàn thể nhân viên cần phải đúng giờ tham dự đúng giờ!'
3.14159265 tầng 4, π số Pi.
“Sếp tổng” được nhắc đến trong thông báo rất có thể là “Ngài“. “Ngài” tồn tại ở giữa tầng ba và bốn?
Giang Vọng đứng một bên nhìn nội dung trên tờ thông báo, nhíu mày thành một chữ 川: “Vậy nghĩa là chúng ta muốn tìm được “Nó” thì phải đi đến tầng ở giữa tầng ba và bốn mới được?”
“Nhân viên cấp B10...” Giang Vọng đặt tay lên dòng chữ cấp bậc nhân viên, đột nhiên mở miệng: “Chúng ta là cấp mấy?”
“Cấp D7.” Lê Bạch Thành nói câu trả lời mà hệ thống vừa tiết lộ cho anh.
Lê Bạch Thành nói: “Trước tiên phải đem giấy thông báo đi, đi đến nhà vệ sinh xem sao.”
Hai người tới nhà vệ sinh tầng bốn, nhân viên phản bội kia đang bận rộn làm việc trong nhà vệ sinh, Lê Bạch Thành nhìn kỹ tên trên phù hiệu của kẻ phản bội đó.
Khi thấy rõ hai chữ “Ô Minh” trên phù hiệu, Lê Bạch Thành hơi sửng sốt.
Kẻ phản bội này là chủ nhân của cuốn sổ?
Chủ nhân của cuốn sổ hẳn rất tôn sùng “Nó” mới đúng, nhưng hệ thống định nghĩa tên này là “kẻ phản bội”, điều này rất mâu thuẫn. Theo bản năng, Lê Bạch Thành cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Anh tới đây làm gì?” Kẻ phản bội nhìn thấy anh thì tức giận trừng anh một cái, hỏi với khí thế rất hung hăng.
Lê Bạch Thành nhún vai: “Đến nhà vệ sinh đương nhiên là để đi vệ sinh rồi, chẳng lẽ vào đây để ăn cơm?”
“Xin nhường đường.” Lê Bạch Thành dẫn Giang Vọng đi vào nhà vệ sinh cùng. Trong nhà vệ sinh rất sạch sẽ, cũng giống như nhà vệ sinh của những tòa nhà bình thường khác, trông rất cao cấp.
“Hình như không có vấn đề gì.” Giang Vọng nói.
Lê Bạch Thành gật đầu: “Anh đi ra ngoài trước đi.”
Giang Vọng nghe anh nói vậy thì sững sờ, vội vàng nói: “”Những điều nhân viên cần biết” nói không thể ở một mình.”
“Ngoại trừ nhà vệ sinh.”
Lê Bạch Thành chỉ nói bốn chữ, Giang Vọng lập tức hiểu ý của Lê Bạch Thành, anh ấy do dự một chút rồi vẫn nghe lời rời khỏi nhà vệ sinh.
Lê Bạch Thành đứng trước bồn rửa tay, rửa tay một cách chậm rãi ung dung, bỗng nhiên Giang Vọng nói vọng vào từ ngoài cửa —— “Anh Lê, anh đi xong chưa?”
Lê Bạch Thành không nói gì, chờ vài giây sau giọng nói kia lại hỏi: “Sao anh không nói gì vậy?”
“Anh nói gì đi chứ, không thì em đi vào đấy!”
“Em đi vào thật nha!”
Thấy Lê Bạch Thành vẫn không để ý tới nó, giọng nói đó nghiến răng nghiến lợi bảo: “Anh vào nhà vệ sinh ăn vụng sau lưng em hả?”
Lê Bạch Thành:?
Đệt!
Thứ này còn biết cà khịa người ta nữa!
Lê Bạch Thành suy nghĩ, viết một câu lên giấy ghi chú —— yên tâm, anh không giành ăn với cậu.
Giọng nói đó khựng lại một chốc, trầm mặc một hồi rồi lên tiếng lần nữa: “Có ai từng nói với anh là anh rất đáng ghét chưa?”
Lê Bạch Thành lại ghi lên giấy ghi chú: Có.
“Em biết ngay mà, hì hì, em đoán chắc có rất nhiều người mắng sau lưng anh!”
Lê Bạch Thành tiếp tục viết: Một người mắng tôi chứng tỏ anh ta vô đạo đức; một đám người mắng tôi thì chỉ có thể chứng tỏ bọn họ quen biết nhau, lại còn vô đạo đức y như nhau.
[...]
Tiếng nói kia im bặt đi, đồng thời hệ thống cũng đánh một dấu chấm hỏi trong đầu anh. Rửa tay xong, Lê Bạch Thành chậm rãi lau khô nước trên tay, không quan tâm tiếng nói bên tai mình mà cất bước đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Giang Vọng nhìn về phía anh, dùng ánh mắt hỏi thăm. Lê Bạch Thành không nói gì mà chỉ nhìn qua kẻ phản bội ở một bên đang lau tường gạch bằng khăn và nhìn anh với ánh mắt hung dữ.
Lê Bạch Thành mặc kệ ánh mắt ác độc của kẻ phản bội, dẫn Giang Vọng đi ra ngoài. Hai người đi xuống dưới theo cầu thang, nhưng rất đáng tiếc, họ không đi đến tầng lầu được xưng là nằm ở giữa tầng ba và bốn.
“Tình huống trong nhà vệ sinh như thế nào?” Giang Vọng vừa đi cầu thang vừa hạ giọng hỏi.
Lê Bạch Thành kể tóm tắt chuyện trong nhà vệ sinh cho Giang Vọng: “Đúng là trong nhà vệ sinh có thứ gì đó dẫn đường người ta nói chuyện với nó, giống như “Những điều nhân viên cần biết” đã nêu.”
“Tờ “Những điều nhân viên cần biết” đó là thật, ít nhất điều đầu tiên là thật, chẳng biết những điều sau có thật không.”
Lê Bạch Thành tiếp tục đi xuống tầng ba, không dừng lại mà tiếp tục đi xuống thêm một tầng.
“Anh Lê.” Giang Vọng chỉ vào biển hiệu số tầng, quay đầu nhìn anh bảo: “Anh nhìn kìa, lại là tầng ba!”
Hai người lại thử mấy lần, đi xuống dưới mãi mãi là tầng ba, đi lên thì chỉ có tầng bốn.
“Không thể rời khỏi tầng ba và bốn à...” Lê Bạch Thành trầm mặc một lát, dừng lại ở cổng tầng bốn, hơi suy tư một hồi rồi đi đến cửa nhà vệ sinh một lần nữa.
Lại gặp được anh, lần này kẻ phản bội đã thông minh hơn, hình như nó nghĩ nên mặc kệ anh nên nó chẳng nói câu nào, thậm chí nhấc thùng đựng nước lên định quay ngoắt đi ngay.
“Chờ đã, về câu hỏi của anh hồi nãy, giờ tôi có ý tưởng mới.”
Kẻ phản bội vốn đang thở phì phì muốn chạy ngay, nghe vậy bỗng khựng lại, quay đầu nhìn anh với vẻ ngờ vực: “Thật không?”
“Thật, anh qua đây, tôi nói cho anh nghe.” Lê Bạch Thành nở một nụ cười thân thiện, nói.
Kẻ phản bội mặc đồng phục lao công chần chừ một chốc, cuối cùng vẫn xách thùng nước đi đến trước mặt Lê Bạch Thành, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm anh, mặt mày đầy sự mong đợi.
Lê Bạch Thành: “Nếu con phù du đó không muốn làm công việc tiếp đãi mỗi ngày, thì tại sao nó không thuê sát thủ giết cấp trên và sếp tổng? Chỉ cần giết hết những kẻ có chức vị cao hơn nó, vậy nó là người chức cao nhất công ty rồi.”
Kẻ phản bội vừa nãy còn tràn đầy mong đợi, nghe Lê Bạch Thành nói vậy thì tức giận la: “Anh đang giỡn với tôi hả!”
“Anh thấy tôi giống như đang đùa không?” Lê Bạch Thành bảo: “Anh suy nghĩ đi, cơ hội chỉ đến một lần. Hoặc là hiện tại anh đi mua ngay một bình thuốc sát trùng cho tôi, hoặc là anh tiếp tục chà bồn cầu. Dù sao ngày mai tôi cũng sẽ biến thành côn trùng, đến lúc đó tôi không thể dùng thuốc sát trùng nữa.”
Kẻ phản bội:?
Thanh niên trẻ tuổi mặc bộ đồng phục lao công, vẻ mặt đầy xoắn xuýt. Mấy phút sau —— “Hừ!”
Nó không muốn dọn bồn cầu mỗi ngày đâu!
Kẻ phản bội trợn mắt vứt cây lau nhà xuống: “Anh đứng yên đây chờ tôi!”
Kẻ phản bội sửa sang lại quần áo rồi đi thang máy.
Chờ kẻ phản bội đi rồi, Lê Bạch Thành mới thản nhiên lấy một tờ ghi chú ra, viết: 'Trong nhà vệ sinh có một thứ biết nói chuyện, đừng để ý đến nó.'
'Sếp ở giữa tầng ba và bốn. Tôi đang nghĩ cách đi vào.'
Giang Vọng hơi mê mang nhìn Lê Bạch Thành: “Anh Lê, anh đang làm gì?”
“Trò chuyện với Chúc Long.” Lê Bạch Thành thản nhiên nói.
Giang Vọng:?
Đợi khoảng năm phút sau kẻ phản bội mới trở về cùng với thuốc sát trùng. Giang Vọng nhìn nhân viên run bần bật cầm túi thuốc sát trùng, bỗng dưng nhớ lại nội dung vừa rồi anh đọc được trên “Những điều nhân viên cần biết”: 'Xin đừng sử dụng thuốc sát trùng trong công ty, bởi vì thuốc sát trùng có thể sẽ giết chết đồng nghiệp của bạn, cấp trên của bạn, cùng với người sếp mà bạn kính yêu nhất'.
Giang Vọng: “Anh Lê, giờ có thuốc sát trùng rồi, nhưng chúng ta phải thử nghiệm thế nào?”
Anh ấy còn chưa dứt lời đã thấy người đàn ông trước mặt nhận lấy thuốc sát trùng từ tay nhân viên, mở nắp ra. Một giây sau anh nhấn vòi xịt phun thuốc lên mặt nhân viên kia, động tác vô cùng tự nhiên không hề do dự.
Giang Vọng:?
Hệ thống: [?]
Kẻ phản bội:?
Kẻ phản bội: “Anh... Anh... Thật...”
Lê Bạch Thành nhìn kẻ phản bội nằm trên đất thậm chí còn chưa kịp mắng anh xong đã chết thẳng cẳng, anh nghiêng đầu, nghiêm túc đánh một dấu tích ở dòng thứ hai của “Những điều nhân viên cần biết”: “Ừm, điều thứ hai cũng là thật.”
Trên hành lang nhỏ an tĩnh không tiếng động. Một kẻ đã chết, một người còn lại đang sững sờ đứng hình, chỉ có hệ thống trong đầu Lê Bạch Thành cất tiếng nói ——
[Anh làm vậy không ổn lắm chứ? Người ta vừa đánh cược tính mạng trùng để mua thuốc sát trùng cho anh...]
Lê Bạch Thành: Tôi chỉ dạy cho nó một bài học.
Hệ thống: [?]
Lê Bạch Thành nói một cách đương nhiên: Kẻ phản bội sẽ không có kết cục tốt, hơn nữa — tôi rất không thích ánh mắt nó nhìn tôi.
Hệ thống trầm mặc nhìn thi thể phù du đang nằm vật trên đất:... Mi rảnh rỗi quá đi chọc anh ấy làm gì?! Anh này ác có tiếng, không đùa được đâu!
Lê Bạch Thành nghiên cứu một hồi, mau chóng xác nhận xung quanh mình đã sáng bừng lên thật, nhưng không phải sáng vì đèn, mà là toàn bộ khung cảnh xung quanh kể cả bầu trời ngoài cửa sổ đều sáng rực.
Công ty ma này nằm ở giữa tầng 3 và tầng 4 của tòa nhà văn phòng, không phải cao tầng, nên bầu trời bên ngoài không thể nào sáng đến mức này được!
Trong tường thành cao, cao ốc nào có ít hơn hai mươi tầng đều không thấy được ánh nắng, thậm chí từ tầng hai mươi trở lên cũng không thấy được bao nhiêu tia sáng. Kiến trúc chằng chịt cao vút tận trời trong tường thành cao che chắn lẫn nhau, nên rất khó chạm tới ánh nắng được.
Nhưng bây giờ không chỉ xung quanh anh sáng bừng lên, mà ngay cả bầu trời ngoài cửa sổ cũng rực rỡ ánh nắng.
Vậy thì chỉ có một khả năng —— Chúc Long đã đến.
Chúc Long đi đến Thành phố Trung Tâm Thứ Hai, đồng thời tiến vào nơi này.
Mặc dù không biết tại sao Chúc Long lại xuất hiện ở Thành phố Trung Tâm Thứ Hai, nhưng Lê Bạch Thành chỉ hơi suy tư vài giây, rồi rút một cây bút bi từ ống đựng bút ra, xé một tờ giấy ghi chú và viết hai chữ.
Hiệp hội Mật Giáo trên tầng 3 yên tĩnh không tiếng động. Yên tĩnh vô cùng.
Đây là sự yên lặng tuyệt đối, yên lặng đến mức bất thường, nơi này quá yên tĩnh đối với một tòa nhà văn phòng nổi tiếng ở Thành phố Trung Tâm Thứ Hai.
Bàn tay thon dài đeo găng tay đang cầm một trang giấy trắng tinh, hai màu đen trắng tương phản tuyệt đối khiến nội dung trên tờ sơ yếu lý lịch càng rõ rệt.
Người đàn ông gấp tờ sơ yếu lý lịch lại, đang định cất đi thì ánh mắt bỗng khựng lại.
Không biết từ khi nào, trên mặt bàn có thêm một tờ giấy ghi chú màu hồng, trên đó là dòng chữ ——
'Chúc Long?'
Khi anh ấy đang định cầm tờ giấy thì chợt có thêm một dòng chữ xuất hiện.
'Nếu là anh thì nhờ anh nhắm mắt lại để tôi xác nhận với.'
Ánh sáng ngời ngời phác hoạ hình dáng khuôn mặt đẹp đẽ của anh ấy.
Anh ấy chậm rãi tháo găng tay ra, trên mu bàn tay có gân xanh nổi rõ rệt, ngón tay khớp xương rõ ràng như tác phẩm nghệ thuật ưu tú nhất của một vị điêu khắc gia, cứng cáp chứa đầy lực lượng.
Hành Dã cầm tờ ghi chú trên bàn, nhìn dòng chữ cứng cáp trên giấy. Anh ấy chỉ trầm mặc một lát, dùng cặp mắt tuyệt đẹp ấy nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay mình.
Hành Dã nắm chặt tờ ghi chú trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn tay mình, sau đó chậm rãi giơ bàn tay cứng cáp có kén mỏng lên che lại đôi mắt, sau đó nhắm hai mắt lại.
Thế giới đang sáng tỏ bỗng trở thành màn đêm vô tận.
Màn đêm ấy đen đặc đến tận cùng.
Lê Bạch Thành cảm thấy câu “giơ tay không thấy được năm ngón” cũng không thể nào miêu tả được màu đen ấy, màu đen này —— càng giống như “tử vong“.
“Trời đất! Đứt cầu dao hả? Sao đen thùi lùi vậy?”
Trong bóng tối có một tiếng chửi vang lên, văn phòng bỗng rối loạn vô cùng.
“Loảng xoảng ——”
Trong bóng tối có tiếng vật nặng va chạm, hình như là ai đó ngã xuống trong màn đêm, sau đó là tiếng đồ vật rơi xuống đất.
“Nguồn điện dự phòng đâu? Đi tìm mau!”
“Ai đó, mấy ông đi tìm đi.”
Từng tiếng nói nhốn nháo vang vọng trong phòng tối, Lê Bạch Thành hơi nhíu mày. Một giây sau màn đêm lùi bước, ánh sáng chói mắt đột nhiên trở về, thậm chí khiến Lê Bạch Thành nhắm chặt mắt theo bản năng.
Chói quá.
Lê Bạch Thành nheo mắt, cầm bút viết trên giấy ghi chú ——
'Chào ngài Chúc Long. Tôi là Lê Bạch Thành. Tôi và mọi người trong tòa nhà này đều bị mắc kẹt trong ngày 25 tháng 6. Hôm nay là ngày cuối cùng, tôi nhất định phải giết nguồn ô nhiễm đó, nếu không tất cả mọi người sẽ biến thành phù du, phù du triêu sinh mộ tử.'
Anh và tôi không nằm trong cùng một tuyến thời gian, nhưng khi anh nhắm mắt thì tuyến thời gian của tôi cũng bị ảnh hưởng. Tôi sẽ nghĩ cách giết nó, tôi nghĩ trong lúc đó có lẽ tôi sẽ cần anh trợ giúp.'
Lê Bạch Thành viết với tốc độ nhanh nhất: 'Tôi mong trong những hành động kế tiếp anh có thể theo sát tôi. Tôi không thể ở yên tại chỗ này mãi, tôi sẽ dùng tờ ghi chú này để liên hệ với anh.'
'Nếu đồng ý thì anh hãy nhắm mắt ba lần.'
Lê Bạch Thành vừa viết xong, căn phòng vốn sáng tỏ bỗng chốc đen như mực, sau đó lại độ sáng lên, rồi lại đen thùi lùi...
“Trời đất mẹ nó, Công trình Thiên Cơ đang làm cái éo gì thế? Không cung cấp điện nổi hả? Sao điện đóm bất ổn quá vậy? Làm ăn vậy mà còn đòi thu cả đống tiền điện!”
“Móa, rốt cuộc có muốn cho người ta làm việc nữa không, sao vậy trời!”
Trong tiếng quăng đồ ném đạc đầy táo bạo của các đồng nghiệp, Lê Bạch Thành âm thầm đếm, khi bóng tối xuất hiện ba lần rồi dừng hẳn, Lê Bạch Thành mới nhếch môi cười khẽ.
Mặc kệ Chúc Long ở tuyến thời gian khác có giúp anh được hay không, ít nhất hiện tại anh cũng không hành động một mình.
À, không phải, không tính là hành động hai mình.
Lê Bạch Thành nhìn lướt qua Giang Vọng rõ ràng còn hơi mù mờ chả hiểu gì, đồng nghiệp xung quanh thấy cậu ấy ngây ra như thế còn tưởng là bị dọa sợ, cả đám lần lượt an ủi: “Tiểu Giang à, cậu đừng sợ, không có gì đâu. Hồi trước công ty không như vậy, chẳng bao giờ đột nhiên cắt điện cả, chắc hôm nay là do bên Công trình Thiên Cơ có vấn đề gì rồi.”
“Thật là, Công trình Thiên Cơ ở tầng cao nhất mà đúng không? Nếu không ai lên đó hỏi thử xem? Rốt cuộc là có cung cấp điện đàng hoàng không vậy?”
Giang Vọng hơi lúng túng từ chối ly cà phê do một thanh niên tặng cho, dịch ghế đến gần anh: “Anh Lê, hồi nãy không phải cắt điện đúng không?”
“Lúc nãy em có chú ý tới... Bầu trời bên ngoài cũng tối mù.” Giang Vọng chỉ về phía ngoài cửa sổ thủy tinh, nói khẽ.
Lê Bạch Thành gật đầu, ra hiệu cho cậu ấy nhìn nội dung trên giấy ghi chú mình đang cầm, ngay khi Giang Vọng đang kinh ngạc há to mồm vì nội dung trên giấy, một bàn tay gõ lên bàn làm việc của hai người.
“Cốc cốc.”
Lê Bạch Thành dùng giấy che khuất tờ ghi chú, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay đó. là kẻ phản bội vừa mới hỏi anh câu hỏi kia.
“Bây giờ là giờ làm việc.” Kẻ phản bội xụ mặt nói: “Đi làm là để làm việc, không phải để truyền giấy.”
“Ồ xin lỗi nha.” Lê Bạch Thành để tờ ghi chú trong tay sang một bên, ra hiệu cho Giang Vọng quay về vị trí của mình, vô tình nhún vai với kẻ phản bội.
Kẻ phản bội: “Làm sai chỉ xin lỗi thôi là chưa đủ, anh...”
Kẻ phản bội còn chưa nói xong đã bị cắt ngang bởi một giọng nói thật bình thản: “Tôi xin lỗi, tôi không nên nói chuyện với đồng nghiệp, đều là lỗi của tôi, tôi ——”
Lê Bạch Thành nhìn Giang Vọng nói xin lỗi mà không áy náy chút nào, anh cũng hơi buồn cười, lời xin lỗi này... Tôi còn xin lỗi chân thành hơi cả cậu nữa. Nhưng một giây sau Lê Bạch Thành trầm mặc, hiển nhiên các đồng nghiệp của anh lại suy nghĩ khác.
“Ai da, người ta chỉ là hai người mới thôi, vậy mà anh cũng mắng? Anh làm lễ tân thôi mà quản nhiều việc vậy?” Nhân viên cũ buộc tóc đuôi ngựa cao nhíu mày nhìn kẻ phản bội đó, nói với vẻ rất mất kiên nhẫn: “Tiểu Giang người ta đáng thương biết bao nhiêu, vậy mà anh còn mắng Tiểu Giang, người ta làm sai một chút thì sao? Đời người ai mà chưa từng mắc sai lầm?”
“Đúng rồi đúng rồi, Tiểu Giang chỉ trò chuyện trong giờ làm thôi mà? Chuyện bé tí ấy mà, chẳng phải xin lỗi đâu.” Ông sếp bụng phệ nhíu mày nhìn kẻ phản bội kia: “Anh gì đấy, mau đi làm việc của anh đi, đừng có bắt nạt Tiểu Giang người ta, anh nhìn Tiểu Giang đi, cậu ấy đáng thương biết bao...”
Lê Bạch Thành vốn cho rằng kẻ phản bội sẽ bất mãn với việc này, nhưng không ngờ rằng kẻ phản bội muốn rời khỏi công ty phù du này lại nhìn Giang Vọng với vẻ mặt áy náy, còn nhỏ giọng giải thích: “Tôi không nói cậu, tôi đang nói anh ta thôi.”
Kẻ phản bội nói, còn chỉ vào anh.
Lê Bạch Thành bị chỉ vào:?
Ồ hay nhỉ, kẻ phản bội này nhỏ nhen thật, gây khó dễ với anh ngay tại chỗ luôn, lại còn biết tiêu chuẩn kép.
Chú ý tới ánh mắt của mọi người nhìn anh chứa đầy vẻ không vui, Lê Bạch Thành thở dài, bày ra vẻ mặt buồn lòng muốn chết: “Ai da, anh đừng giải thích nữa, thật ra mọi người đều biết anh đang chỉ cây dâu mắng cây hòe... Giải thích cũng không có nghĩa lý gì... Tôi biết anh không chỉ mắng một mình cậu ấy, mà còn mắng cả tôi nữa.”
Nghe Lê Bạch Thành nói vậy, nhân viên phản bội kia nhìn anh với vẻ mặt ông già nhìn điện thoại.
Một giây sau, tiếng la giận dữ vang vọng trong phòng làm việc ——
“Sao nhân viên cũ lại bắt nạt nhân viên mới như vậy! Anh xem Tiểu Giang người ta đáng thương biết bao! Anh không quan tâm Tiểu Giang thì thôi đi, lại còn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe! Từ giờ trở đi anh không còn là lễ tân nữa, sau này công việc của anh là chà bồn cầu!”
“Tôi, tôi...”
Kẻ phản bội muốn giải thích nhưng bị ông sếp cắt lời: “Thôi được rồi, giờ anh đi làm việc đi!”
Nhìn kẻ phản bội xách thùng nước và cây lau nhà bi phẫn rời đi, hệ thống không nhịn được lên tiếng lần nữa, tiếng máy móc lạnh lẽo cao hơn tám độ:
[Anh ngầu quá, em yêu anh lắm!]
Lê Bạch Thành mặc kệ hệ thống nịnh hót trong đầu anh, thản nhiên nhìn qua chỗ khác.
Lê Bạch Thành: Anh tiên đoán được tin tức gì rồi?
Hệ thống: [Anh cũng biết mà, tôi chỉ là một dị năng nho nhỏ mới ra đời, yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân mà thôi.]
Lê Bạch Thành:?
[Tôi bị hạn chế, tuyến thời gian ở đây không giống với bên ngoài, tôi chỉ có thể tiên đoán được một bộ phận nhỏ.]
Nghe hệ thống biện hộ cho mình, Lê Bạch Thành nhún vai mặc kệ, sao cũng được, dù sao anh cũng không thật lòng đặt mọi hy vọng vào dị năng không đáng tin này của mình.
[Tôi gợi ý anh có thể đến thăm nhà vệ sinh tầng bốn thử xem, có lẽ kẻ phản bội đó là một điểm đột phá.]
Một câu nói vô nghĩa.
Lê Bạch Thành nhíu mày, chẳng qua lời của hệ thống lại nhắc nhở anh, lúc nãy khi anh trả lời câu hỏi của kẻ phản bội, hệ thống từng nói —— Nhân viên phản bội đó chỉ hỏi anh ta nên chạy trốn bằng cách nào, mình lại bảo anh ta đi chết đi.
Mà lúc đó câu trả lời của anh là bảo nó chết sớm hơn chút, có lẽ như vậy cũng là một sự thay đổi.
Có phải điều này chứng minh rằng —— nếu như không tử vong vào thời điểm chính xác thì những tu sĩ Mật Giáo được xưng là “triêu sinh mộ tử” không thể bị bắt lại cũng sẽ bị giết chết?
Lê Bạch Thành cụp mắt nhìn màn hình máy tính rất có cảm giác khoa học kỹ thuật ở trước mặt mình.
Buổi sáng: Mười một giờ.
Lê Bạch Thành nhìn thời gian, hơi suy tư một lát rồi đánh hai chữ lên màn hình —— hoàng hôn.
Anh còn chưa kịp bấm tìm kiếm, tiếng nói nho nhỏ của hệ thống bỗng vang lên: [Hoàng hôn từ năm giờ chiều đến bảy giờ.]
Lê Bạch Thành::)
Hay lắm, giờ thì anh chỉ có tổng cộng sáu tiếng, anh nhất định phải giết chết Thần trong vòng sáu tiếng này, nếu không anh sẽ biến thành phù du - phù du triêu sinh mộ tử.
Không hề chần chờ, Lê Bạch Thành xé một tờ giấy ghi chú mới và viết —— 'Tôi định đi lên tầng bốn.'
Lê Bạch Thành dán tờ ghi chú ở góc phải phía trên màn hình rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Vọng. Giang Vọng nhận được tin nhắn lập tức đứng dậy, ánh mắt của người xung quanh đều dồn về phía anh.
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Giang Vọng giải thích: “Nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
“Tầng bốn.”
Đám người nhiệt tình hồi đáp.
Lê Bạch Thành đứng dậy theo: “Tôi cũng muốn đi, chúng ta đi chung đi.”
Không có bất kỳ ai ngăn cản, hai người thuận lợi trốn đi trong thời gian làm việc, đồng thời còn có mấy nhân viên cũ nhiệt tình muốn dẫn đường cho họ, nói đúng hơn là dẫn đường cho Giang Vọng.
Đừng nói, dị năng này của Giang Vọng hữu dụng thật sự, dù cấp bậc không cao nhưng hiệu quả cũng không tệ.
[E-555: Nhìn Tôi Đáng Thương Như Thế, một dị năng bị con người đánh giá cực kỳ thấp!]
[Tất cả mọi người sẽ đối xử tốt với cậu ấy trong vô thức, cho dù ăn hay uống, mọi người đều sẽ nghĩ đến cậu ấy đầu tiên. Ngay cả khi đi làm nhiệm vụ, phân phối nhiệm vụ cũng sẽ chia nhiệm vụ thoải mái nhất cho cậu ấy. Lúc gặp nguy hiểm sẽ chủ động bảo vệ cậu ấy, bởi vì cậu ấy trông thật là đáng thương.]
Lê Bạch Thành nhìn lướt qua Giang Vọng đang nhìn chằm chằm phía trước, nghĩ đến kẻ phản bội bị phạt đi chà bồn cầu, trầm mặc. E hèm, đáng xấu hổ là anh hâm mộ thật, nếu cho anh dị năng này thì anh tuyệt đối có thể chơi ra 100 kiểu khác nhau.
[Hâm mộ không? Ghen ghét không?]
Lê Bạch Thành:?
Câu tiếp theo không phải là giật dây cho tôi xử anh ấy, sau đó đạt được dị năng của anh ấy đấy chứ?
[Anh tự vấn xem anh đang nói cái gì? Anh xem cậu ấy đáng thương như thế, anh không giúp cậu ấy thì thôi, sao lại còn muốn giết cậu ấy chứ, hu hu hu!]
[Anh thật là quá ác độc.]
Lê Bạch Thành:...?
Khi thèm dị năng của Chúc Long với Chủ nhiệm Trần thì nó có nói vậy đâu.
[Mấy người đó có đáng thương đâu!]
Khi Lê Bạch Thành đang nói chuyện với hệ thống, trên hành lang, một tiếng nói khác vang lên.
“Anh Lê, điều anh viết trên tờ ghi chú đó là thật à?” Trên đường đi ra thang máy, Giang Vọng không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta mắc kẹt ở ngày 25?”
Lê Bạch Thành gật đầu với Giang Vọng, tiếp lời: “Đi thôi, chúng ta không có thời gian để lãng phí.”
Đi vào thang máy trước mặt, rõ ràng ánh đèn trong thang máy cũng không mạnh lắm, nhưng không gian trong thang máy lại sáng như đang đứng ngay dưới ánh mặt trời.
Chúc Long cũng đang ở trong thang máy.
Lê Bạch Thành vững tin.
Lê Bạch Thành hơi nghiêng đầu nhìn Giang Vọng với khuôn mặt ngầu lòi không dính dáng gì tới chữ “đáng thương, Giang Vọng đang nghiêm mặt, hiển nhiên còn đang tiêu hóa tin tức vừa nhận được.
Theo một tiếng “tinh tinh”, đã đến tầng bốn.
Khác với tầng ba, rõ ràng tầng bốn ít người hơn rất nhiều. Tầng trên chủ yếu là văn phòng của lãnh đạo và mấy phòng họp lớn, trái lại không có mấy nhân viên công tác. Lê Bạch Thành thử mở cửa một phòng rồi đi vào.
Lê Bạch Thành cẩn thận tìm kiếm trong văn phòng, phát hiện một túi hồ sơ, chắc là đồ của chủ căn phòng này, trong túi hồ sơ có một cuốn sổ ghi chép hơi cũ.
Mở đầu cuốn sổ là ghi chép một số đầu việc, nội dung trông rất bình thường, cho đến khi anh lật đến trang thứ mười ba, nội dung trong sổ mới bắt đầu thay đổi.
'Trong công ty có rất nhiều rất nhiều côn trùng, đặc biệt là nhà vệ sinh tầng bốn.'
'Tôi mua thuốc sát trùng, tôi muốn giết chết đám côn trùng này. Tôi thề tôi chỉ phun một chút thuốc, nhưng đồng nghiệp xung quanh đột nhiên ngã gục hết.'
'Bọn họ đã chết.'
Lê Bạch Thành lật sang trang thứ mười bốn, đọc tiếp ——
'Tôi không ngờ họ sẽ dị ứng với thuốc sát trùng, tôi thề tôi không hề cố ý. Tôi rất áy náy.'
'Tôi do dự rất lâu, cuối cùng tôi vẫn không từ chức, bởi vì đây là công việc mà tôi vất vả lắm mới tìm được, tôi không thể đánh mất nó.'
'Bởi vì năng lực công tác xuất sắc, tôi được đề bạt thành quản lý.'
Lê Bạch Thành lại lật sang trang:
'Tôi đã biết đây không phải một công ty bình thường, nó thuộc về Mật Giáo, côn trùng, côn trùng! Mọi nhân viên quản lý trong công ty đều là côn trùng!'
'Tôi... Tôi phải tố cáo bọn họ! Đúng, tôi muốn tố cáo bọn họ.'
'Không, tôi không thể tố cáo họ, bởi vì —— tôi cũng là côn trùng.'
'Nó đã tìm đến tôi.'
'Tôi nhìn thấy Ngài.'
'Thần của tôi!'
“Ngài?” Nhìn hai dòng chữ cuối cùng của cuốn nhật ký, Lê Bạch Thành hơi nhíu mày.
Hiển nhiên ngay từ đầu chủ nhân của cuốn nhật ký thấy phản cảm với Hiệp hội Mật Giáo giống như những người khác, anh ta xem Hiệp hội Mật Giáo là một tà giáo. Cho đến khi anh ta gặp được “Nó”, đồng thời xưng hô với đối phương cũng từ “Nó” biến thành “Ngài“.
Thần ư?
Lê Bạch Thành nhếch môi, thứ như Thần này chỉ cần tồn tại trong những câu chuyện là đủ rồi, còn hiện thực —— không cần Thần. Nếu anh có thể giết chết nó sáu lần thì cũng có thể giết chết lần thứ bảy.
Thần có thể được cung phụng, nhưng không cần Thần sống.
Lê Bạch Thành nhìn lướt qua cái tên “Ô Minh” ở trang đầu cuốn sổ rồi tiện tay đưa sổ cho Giang Vọng, để lại chỗ cũ, hai người lại đi xung quanh văn phòng, tìm được một thứ trong đống hồ sơ trên bàn.
“Anh Lê, anh xem cái này.”
Lê Bạch Thành nhận lấy thứ trong tay Giang Vọng, cụp mắt nhìn thoáng qua.
Thông báo: 4 giờ chiều ngày 25 tháng 6, mời tất cả nhân viên từ cấp B10 trở lên đến họp ở 3.14159265 tầng 4, tại phòng họp kế bên văn phòng của sếp tổng. Toàn thể nhân viên cần phải đúng giờ tham dự đúng giờ!'
3.14159265 tầng 4, π số Pi.
“Sếp tổng” được nhắc đến trong thông báo rất có thể là “Ngài“. “Ngài” tồn tại ở giữa tầng ba và bốn?
Giang Vọng đứng một bên nhìn nội dung trên tờ thông báo, nhíu mày thành một chữ 川: “Vậy nghĩa là chúng ta muốn tìm được “Nó” thì phải đi đến tầng ở giữa tầng ba và bốn mới được?”
“Nhân viên cấp B10...” Giang Vọng đặt tay lên dòng chữ cấp bậc nhân viên, đột nhiên mở miệng: “Chúng ta là cấp mấy?”
“Cấp D7.” Lê Bạch Thành nói câu trả lời mà hệ thống vừa tiết lộ cho anh.
Lê Bạch Thành nói: “Trước tiên phải đem giấy thông báo đi, đi đến nhà vệ sinh xem sao.”
Hai người tới nhà vệ sinh tầng bốn, nhân viên phản bội kia đang bận rộn làm việc trong nhà vệ sinh, Lê Bạch Thành nhìn kỹ tên trên phù hiệu của kẻ phản bội đó.
Khi thấy rõ hai chữ “Ô Minh” trên phù hiệu, Lê Bạch Thành hơi sửng sốt.
Kẻ phản bội này là chủ nhân của cuốn sổ?
Chủ nhân của cuốn sổ hẳn rất tôn sùng “Nó” mới đúng, nhưng hệ thống định nghĩa tên này là “kẻ phản bội”, điều này rất mâu thuẫn. Theo bản năng, Lê Bạch Thành cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Anh tới đây làm gì?” Kẻ phản bội nhìn thấy anh thì tức giận trừng anh một cái, hỏi với khí thế rất hung hăng.
Lê Bạch Thành nhún vai: “Đến nhà vệ sinh đương nhiên là để đi vệ sinh rồi, chẳng lẽ vào đây để ăn cơm?”
“Xin nhường đường.” Lê Bạch Thành dẫn Giang Vọng đi vào nhà vệ sinh cùng. Trong nhà vệ sinh rất sạch sẽ, cũng giống như nhà vệ sinh của những tòa nhà bình thường khác, trông rất cao cấp.
“Hình như không có vấn đề gì.” Giang Vọng nói.
Lê Bạch Thành gật đầu: “Anh đi ra ngoài trước đi.”
Giang Vọng nghe anh nói vậy thì sững sờ, vội vàng nói: “”Những điều nhân viên cần biết” nói không thể ở một mình.”
“Ngoại trừ nhà vệ sinh.”
Lê Bạch Thành chỉ nói bốn chữ, Giang Vọng lập tức hiểu ý của Lê Bạch Thành, anh ấy do dự một chút rồi vẫn nghe lời rời khỏi nhà vệ sinh.
Lê Bạch Thành đứng trước bồn rửa tay, rửa tay một cách chậm rãi ung dung, bỗng nhiên Giang Vọng nói vọng vào từ ngoài cửa —— “Anh Lê, anh đi xong chưa?”
Lê Bạch Thành không nói gì, chờ vài giây sau giọng nói kia lại hỏi: “Sao anh không nói gì vậy?”
“Anh nói gì đi chứ, không thì em đi vào đấy!”
“Em đi vào thật nha!”
Thấy Lê Bạch Thành vẫn không để ý tới nó, giọng nói đó nghiến răng nghiến lợi bảo: “Anh vào nhà vệ sinh ăn vụng sau lưng em hả?”
Lê Bạch Thành:?
Đệt!
Thứ này còn biết cà khịa người ta nữa!
Lê Bạch Thành suy nghĩ, viết một câu lên giấy ghi chú —— yên tâm, anh không giành ăn với cậu.
Giọng nói đó khựng lại một chốc, trầm mặc một hồi rồi lên tiếng lần nữa: “Có ai từng nói với anh là anh rất đáng ghét chưa?”
Lê Bạch Thành lại ghi lên giấy ghi chú: Có.
“Em biết ngay mà, hì hì, em đoán chắc có rất nhiều người mắng sau lưng anh!”
Lê Bạch Thành tiếp tục viết: Một người mắng tôi chứng tỏ anh ta vô đạo đức; một đám người mắng tôi thì chỉ có thể chứng tỏ bọn họ quen biết nhau, lại còn vô đạo đức y như nhau.
[...]
Tiếng nói kia im bặt đi, đồng thời hệ thống cũng đánh một dấu chấm hỏi trong đầu anh. Rửa tay xong, Lê Bạch Thành chậm rãi lau khô nước trên tay, không quan tâm tiếng nói bên tai mình mà cất bước đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Giang Vọng nhìn về phía anh, dùng ánh mắt hỏi thăm. Lê Bạch Thành không nói gì mà chỉ nhìn qua kẻ phản bội ở một bên đang lau tường gạch bằng khăn và nhìn anh với ánh mắt hung dữ.
Lê Bạch Thành mặc kệ ánh mắt ác độc của kẻ phản bội, dẫn Giang Vọng đi ra ngoài. Hai người đi xuống dưới theo cầu thang, nhưng rất đáng tiếc, họ không đi đến tầng lầu được xưng là nằm ở giữa tầng ba và bốn.
“Tình huống trong nhà vệ sinh như thế nào?” Giang Vọng vừa đi cầu thang vừa hạ giọng hỏi.
Lê Bạch Thành kể tóm tắt chuyện trong nhà vệ sinh cho Giang Vọng: “Đúng là trong nhà vệ sinh có thứ gì đó dẫn đường người ta nói chuyện với nó, giống như “Những điều nhân viên cần biết” đã nêu.”
“Tờ “Những điều nhân viên cần biết” đó là thật, ít nhất điều đầu tiên là thật, chẳng biết những điều sau có thật không.”
Lê Bạch Thành tiếp tục đi xuống tầng ba, không dừng lại mà tiếp tục đi xuống thêm một tầng.
“Anh Lê.” Giang Vọng chỉ vào biển hiệu số tầng, quay đầu nhìn anh bảo: “Anh nhìn kìa, lại là tầng ba!”
Hai người lại thử mấy lần, đi xuống dưới mãi mãi là tầng ba, đi lên thì chỉ có tầng bốn.
“Không thể rời khỏi tầng ba và bốn à...” Lê Bạch Thành trầm mặc một lát, dừng lại ở cổng tầng bốn, hơi suy tư một hồi rồi đi đến cửa nhà vệ sinh một lần nữa.
Lại gặp được anh, lần này kẻ phản bội đã thông minh hơn, hình như nó nghĩ nên mặc kệ anh nên nó chẳng nói câu nào, thậm chí nhấc thùng đựng nước lên định quay ngoắt đi ngay.
“Chờ đã, về câu hỏi của anh hồi nãy, giờ tôi có ý tưởng mới.”
Kẻ phản bội vốn đang thở phì phì muốn chạy ngay, nghe vậy bỗng khựng lại, quay đầu nhìn anh với vẻ ngờ vực: “Thật không?”
“Thật, anh qua đây, tôi nói cho anh nghe.” Lê Bạch Thành nở một nụ cười thân thiện, nói.
Kẻ phản bội mặc đồng phục lao công chần chừ một chốc, cuối cùng vẫn xách thùng nước đi đến trước mặt Lê Bạch Thành, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm anh, mặt mày đầy sự mong đợi.
Lê Bạch Thành: “Nếu con phù du đó không muốn làm công việc tiếp đãi mỗi ngày, thì tại sao nó không thuê sát thủ giết cấp trên và sếp tổng? Chỉ cần giết hết những kẻ có chức vị cao hơn nó, vậy nó là người chức cao nhất công ty rồi.”
Kẻ phản bội vừa nãy còn tràn đầy mong đợi, nghe Lê Bạch Thành nói vậy thì tức giận la: “Anh đang giỡn với tôi hả!”
“Anh thấy tôi giống như đang đùa không?” Lê Bạch Thành bảo: “Anh suy nghĩ đi, cơ hội chỉ đến một lần. Hoặc là hiện tại anh đi mua ngay một bình thuốc sát trùng cho tôi, hoặc là anh tiếp tục chà bồn cầu. Dù sao ngày mai tôi cũng sẽ biến thành côn trùng, đến lúc đó tôi không thể dùng thuốc sát trùng nữa.”
Kẻ phản bội:?
Thanh niên trẻ tuổi mặc bộ đồng phục lao công, vẻ mặt đầy xoắn xuýt. Mấy phút sau —— “Hừ!”
Nó không muốn dọn bồn cầu mỗi ngày đâu!
Kẻ phản bội trợn mắt vứt cây lau nhà xuống: “Anh đứng yên đây chờ tôi!”
Kẻ phản bội sửa sang lại quần áo rồi đi thang máy.
Chờ kẻ phản bội đi rồi, Lê Bạch Thành mới thản nhiên lấy một tờ ghi chú ra, viết: 'Trong nhà vệ sinh có một thứ biết nói chuyện, đừng để ý đến nó.'
'Sếp ở giữa tầng ba và bốn. Tôi đang nghĩ cách đi vào.'
Giang Vọng hơi mê mang nhìn Lê Bạch Thành: “Anh Lê, anh đang làm gì?”
“Trò chuyện với Chúc Long.” Lê Bạch Thành thản nhiên nói.
Giang Vọng:?
Đợi khoảng năm phút sau kẻ phản bội mới trở về cùng với thuốc sát trùng. Giang Vọng nhìn nhân viên run bần bật cầm túi thuốc sát trùng, bỗng dưng nhớ lại nội dung vừa rồi anh đọc được trên “Những điều nhân viên cần biết”: 'Xin đừng sử dụng thuốc sát trùng trong công ty, bởi vì thuốc sát trùng có thể sẽ giết chết đồng nghiệp của bạn, cấp trên của bạn, cùng với người sếp mà bạn kính yêu nhất'.
Giang Vọng: “Anh Lê, giờ có thuốc sát trùng rồi, nhưng chúng ta phải thử nghiệm thế nào?”
Anh ấy còn chưa dứt lời đã thấy người đàn ông trước mặt nhận lấy thuốc sát trùng từ tay nhân viên, mở nắp ra. Một giây sau anh nhấn vòi xịt phun thuốc lên mặt nhân viên kia, động tác vô cùng tự nhiên không hề do dự.
Giang Vọng:?
Hệ thống: [?]
Kẻ phản bội:?
Kẻ phản bội: “Anh... Anh... Thật...”
Lê Bạch Thành nhìn kẻ phản bội nằm trên đất thậm chí còn chưa kịp mắng anh xong đã chết thẳng cẳng, anh nghiêng đầu, nghiêm túc đánh một dấu tích ở dòng thứ hai của “Những điều nhân viên cần biết”: “Ừm, điều thứ hai cũng là thật.”
Trên hành lang nhỏ an tĩnh không tiếng động. Một kẻ đã chết, một người còn lại đang sững sờ đứng hình, chỉ có hệ thống trong đầu Lê Bạch Thành cất tiếng nói ——
[Anh làm vậy không ổn lắm chứ? Người ta vừa đánh cược tính mạng trùng để mua thuốc sát trùng cho anh...]
Lê Bạch Thành: Tôi chỉ dạy cho nó một bài học.
Hệ thống: [?]
Lê Bạch Thành nói một cách đương nhiên: Kẻ phản bội sẽ không có kết cục tốt, hơn nữa — tôi rất không thích ánh mắt nó nhìn tôi.
Hệ thống trầm mặc nhìn thi thể phù du đang nằm vật trên đất:... Mi rảnh rỗi quá đi chọc anh ấy làm gì?! Anh này ác có tiếng, không đùa được đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.