Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động
Chương 30:
Nhất Chỉ Vô Kê
21/06/2024
Thế này không phải quá nhiều rồi sao?
Lê Bạch Thành mang thuốc sát trùng trở lại khu văn phòng, trong khu văn phòng có mấy người đồng nghiệp đang thảo luận trưa ăn gì, nhìn thấy Lê Bạch Thành và Giang Vọng quay lại, họ lập tức nhiệt tình hỏi han Giang Vọng, cho đến khi Lê Bạch Thành ho khan một tiếng, một nữa đồng nghiệp mới xấu hổ nhìn về phía Lê Bạch Thành hỏi: "Ừm, Tiểu Lê, cậu muốn ăn gì?"
“Ăn giống mọi người là được.” Lê Bạch Thành nói, “Đúng rồi, trưởng phòng đi rồi sao?”
"Không đâu, vừa rồi tôi không thấy anh ta đi ra, chắc vẫn còn ở trong văn phòng." Một đồng nghiệp nam cười nói.
Lê Bạch Thành liếc mắt nhìn nam đồng nghiệp, nói: “Cảm ơn.”
"Cộc cộc cộc."
"Xin mời vào."
Lê Bạch Thành đi vào phòng làm việc của trưởng phòng, trong phòng có hai cái bàn, một cái của trưởng phòng một cái của phó phòng.
Hai cái bàn trong một văn phòng, là để tránh tên “định nghĩa” kia sao?
Xem ra hắn biết tên này tồn tại, nhưng sao lại không giải quyết nó? Bởi vì không thể bỏ hay không thể giải quyết được?
Trong văn phòng, trưởng phòng và phó phòng nhìn thấy cậu, trưởng phòng chính là tên bụng phệ đã nói chuyện ở quầy lễ tân hôm nay, hắn cười cười rồi buông văn kiện trên tay xuống, "Tiểu Lê à, thấy công việc mới thế nào?"
"Khá tốt." Lê Bạch Thành gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Trưởng phòng, tôi có một chuyện muốn thương lượng với ngài."
Trưởng phòng nghe vậy, gật đầu, chống tay dưới cằm, nheo mắt cười nhìn Lê Bạch Thành: “Cậu nói đi.”
“Tôi muốn thăng chức, lên cấp B10.” Lê Bạch Thành tựa lưng vào ghế nói với hai người.
Trưởng phòng sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm liền xoa xoa lỗ tai: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói là tôi muốn thăng chức lên cấp B10." Lê Bạch Thành nhìn hắn, nghiêm túc nói.
"Cậu mới tới công ty, đây là chỗ cậu muốn thăng chức là thăng được sao?!" Trưởng phòng nhìn Lê Bạch Thành như kẻ ngốc, cười nói: "Được rồi, coi như tôi chưa nghe thấy cậu nói gì, ra ngoài đi."
Lê Bạch Thành yên lặng lấy thuốc sát trùng ừ trong túi ra, đặt lên bàn.
"Bây giờ thì được không?"
Trưởng phòng sửng sốt, hay nói đúng hơn là tất cả mọi người:...?
Nhìn thấy thuốc sát trùng, hai tên trưởng phó phòng lau mồ hôi trên trán.
Giọng hắn dịu đi, "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động cái là lấy thuốc sát trùng ra thế, tôi bị dị ứng với thuốc sát trùng!"
“Tôi cũng vậy.” Phó phòng khóc không ra nước mắt, tay giơ lên trời.
"Nhưng tôi không bị." Lê Bạch Thành nở nụ cười nhàn nhạt nói.
Trưởng phòng gấp muốn chết, sắp khóc ra đến nơi: "Tiểu Lê, đừng kích động, tôi, tôi cho cậu thăng chức là được đúng không? Công ty không còn chỗ trống, B10 là quản lý cấp cao, muốn lên cũng không dễ đâu!”
"Không sao, cái này thì đơn giản." Lê Bạch Thành cười nói, "Sẽ sớm có chỗ trống."
Lê Bạch Thành nói xong thì quay đầu nhìn phó phòng đang run rẩy trong góc.
Trưởng phòng:?
Hệ thống: [?]
[Hình như tôi thấy cảnh này ở đâu đó rồi.]
Phó phòng:?
Nhìn thi thể phó phòng trên mặt đất, trưởng phòng lau mồ hôi trên trán, khó khăn nuốt nước bọt.
“Còn một chỗ trống.” Giọng Lê Bạch Thành nhẹ nhàng vang lên, “Hiện tại có thể sắp xếp được chưa?”
"Được rồi!"
Trưởng phòng nhìn Lê Bạch Thành, kiên định gật đầu, sợ đối phương xịt luôn thuốc sát trùng lên người mình.
Vài phút sau, hai người đẩy cửa bước ra.
Lê Bạch Thành mang thuốc sát trùng trở lại khu văn phòng, trong khu văn phòng có mấy người đồng nghiệp đang thảo luận trưa ăn gì, nhìn thấy Lê Bạch Thành và Giang Vọng quay lại, họ lập tức nhiệt tình hỏi han Giang Vọng, cho đến khi Lê Bạch Thành ho khan một tiếng, một nữa đồng nghiệp mới xấu hổ nhìn về phía Lê Bạch Thành hỏi: "Ừm, Tiểu Lê, cậu muốn ăn gì?"
“Ăn giống mọi người là được.” Lê Bạch Thành nói, “Đúng rồi, trưởng phòng đi rồi sao?”
"Không đâu, vừa rồi tôi không thấy anh ta đi ra, chắc vẫn còn ở trong văn phòng." Một đồng nghiệp nam cười nói.
Lê Bạch Thành liếc mắt nhìn nam đồng nghiệp, nói: “Cảm ơn.”
"Cộc cộc cộc."
"Xin mời vào."
Lê Bạch Thành đi vào phòng làm việc của trưởng phòng, trong phòng có hai cái bàn, một cái của trưởng phòng một cái của phó phòng.
Hai cái bàn trong một văn phòng, là để tránh tên “định nghĩa” kia sao?
Xem ra hắn biết tên này tồn tại, nhưng sao lại không giải quyết nó? Bởi vì không thể bỏ hay không thể giải quyết được?
Trong văn phòng, trưởng phòng và phó phòng nhìn thấy cậu, trưởng phòng chính là tên bụng phệ đã nói chuyện ở quầy lễ tân hôm nay, hắn cười cười rồi buông văn kiện trên tay xuống, "Tiểu Lê à, thấy công việc mới thế nào?"
"Khá tốt." Lê Bạch Thành gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Trưởng phòng, tôi có một chuyện muốn thương lượng với ngài."
Trưởng phòng nghe vậy, gật đầu, chống tay dưới cằm, nheo mắt cười nhìn Lê Bạch Thành: “Cậu nói đi.”
“Tôi muốn thăng chức, lên cấp B10.” Lê Bạch Thành tựa lưng vào ghế nói với hai người.
Trưởng phòng sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm liền xoa xoa lỗ tai: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói là tôi muốn thăng chức lên cấp B10." Lê Bạch Thành nhìn hắn, nghiêm túc nói.
"Cậu mới tới công ty, đây là chỗ cậu muốn thăng chức là thăng được sao?!" Trưởng phòng nhìn Lê Bạch Thành như kẻ ngốc, cười nói: "Được rồi, coi như tôi chưa nghe thấy cậu nói gì, ra ngoài đi."
Lê Bạch Thành yên lặng lấy thuốc sát trùng ừ trong túi ra, đặt lên bàn.
"Bây giờ thì được không?"
Trưởng phòng sửng sốt, hay nói đúng hơn là tất cả mọi người:...?
Nhìn thấy thuốc sát trùng, hai tên trưởng phó phòng lau mồ hôi trên trán.
Giọng hắn dịu đi, "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động cái là lấy thuốc sát trùng ra thế, tôi bị dị ứng với thuốc sát trùng!"
“Tôi cũng vậy.” Phó phòng khóc không ra nước mắt, tay giơ lên trời.
"Nhưng tôi không bị." Lê Bạch Thành nở nụ cười nhàn nhạt nói.
Trưởng phòng gấp muốn chết, sắp khóc ra đến nơi: "Tiểu Lê, đừng kích động, tôi, tôi cho cậu thăng chức là được đúng không? Công ty không còn chỗ trống, B10 là quản lý cấp cao, muốn lên cũng không dễ đâu!”
"Không sao, cái này thì đơn giản." Lê Bạch Thành cười nói, "Sẽ sớm có chỗ trống."
Lê Bạch Thành nói xong thì quay đầu nhìn phó phòng đang run rẩy trong góc.
Trưởng phòng:?
Hệ thống: [?]
[Hình như tôi thấy cảnh này ở đâu đó rồi.]
Phó phòng:?
Nhìn thi thể phó phòng trên mặt đất, trưởng phòng lau mồ hôi trên trán, khó khăn nuốt nước bọt.
“Còn một chỗ trống.” Giọng Lê Bạch Thành nhẹ nhàng vang lên, “Hiện tại có thể sắp xếp được chưa?”
"Được rồi!"
Trưởng phòng nhìn Lê Bạch Thành, kiên định gật đầu, sợ đối phương xịt luôn thuốc sát trùng lên người mình.
Vài phút sau, hai người đẩy cửa bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.