Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động
Chương 31:
Nhất Chỉ Vô Kê
21/06/2024
Các đồng nghiệp đang ăn vừa ăn trưa vừa trò chuyện trong văn phòng.
Trưởng phòng bụng phệ dẫn Lê Bạch Thành đi vào khu vực văn phòng, vỗ tay nói: "Mọi người yên lặng, yên lặng! Tôi thông báo một chút!"
Nhân viên mới và nhân viên cũ đang ăn cơm liền dừng động tác, dừng trò chuyện, nghie hoặc nhìn trưởng phòng.
Hắn nắm tay lại, đặt lên môi ho khan: "Vừa rồi một chuyện vô cùng đáng tiếc đã xảy ra, phó phòng lên cơn nhồi máu cơ tim."
"Để không làm chậm tiến độ công việc, công ty đã quyết định thăng chức cho Tiểu Lê làm phó phòng của bộ phận chúng ta. Nào, xin một tràng pháo tay chúc mừng Tiểu Lê nào!"
"Sao lại là hắn?" Có người thấp giọng nghi ngờ: "Bao nhiêu nhân viên cũ thì không chọn, đi chọn một tên mới vào làm việc được một ngày."
"Cho dù không chọn chúng tôi, thì cũng phải chọn Tiểu Giang."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Một số người tỏ ra không hài lòng.
"Im lặng." Trưởng phòng cau mày quét mắt qua đám đông: "Công ty có những cân nhắc riêng của mình!"
"Chậc, không lẽ cơ cấu à?" Có người thấp giọng nói: "Mới đến đã được thăng lên B10, chuyện này từ trước đến nay chưa từng có."
Trưởng phòng im lặng không nói gì, hắn cũng không biết, tiễn phó phòng đi ngay trước mặt hắn, hắn smaf không đồng ý có khi bị tiễn đi theo luôn ấy chứ!
Hắn nghiêm mặt nói: “Được rồi, đồng nghiệp cấp B10, đừng quên cuộc họp nhé.”
Sau khi trưởng phòng rời đi, trong phòng làm việc, Lê Bạch Thành nghe được lời thì thầm của đồng nghiệp, không biểu tình xé một tờ ghi chú nhỏ——
"Chúng tôi được thông báo về cuộc họp. Công ty yêu cầu toàn bộ nhân viên cấp B10 tham dự cuộc họp tại tầng giữa tầng 3 và 4. Phòng họp cạnh phòng sếp. Tôi vừa được thăng chức lên cấp B10."
Lê Bạch Thành tùy ý viết một câu, đột nhiên tìm đến bên cạnh cậu xuất hiện một bóng người.
"Sao vậy?" Lê Bạch Thành ngẩng đầu nhìn Giang Vọng đang trưng vẻ mặt kỳ quái.
"Phó phòng không phải bị..." Giang Vọng im lặng một chút, sau đó dùng tay phải làm động tác xịt thuốc sát trùng.
Lê Bạch Thành xoa xoa cổ, gật đầu.
Giang Vọng: "..."
Quả nhiên phó phòng bị xịt thuốc sát trùng nên mới chết!
Vãi thật!
Không để ý đến Giang Vọng đang kinh ngạc, khuôn mặt Lê Bạch Thành hơi rũ, cậu cẩn thận nhìn nhật ký của kẻ phản bội "Ổ Minh".
Theo nội dung nhật ký, ban đầu "Ổ Minh" muốn báo cáo công ty túi da này liên kết với hiệp hội Mật Giáo, ngoài việc tuyên truyền các giáo lý sai lệch thì ở nơi này hắn còn tiến hành một số thí nghiệm, chẳng hạn như là biến đổi con người thành quái vật.
Không thể định nghĩa?
Lê Bạch Thành hơi nhướng mày, nhớ lại vừa rồi hệ thống nhắc đến "Không thể định nghĩa" khi một người ở một mình. "Không thể định nghĩa" sẽ xác định người đó là một vật thể lạ, đại khái vật thể lạ này có thể coi là chất ô nhiễm, chỉ là cách bị ô nhiễm sẽ không giống nhau.
"Ổ Minh, kẻ phản bội."
Lê Bách Thành yên lặng ghi nhớ tên hắn trong lòng, nhớ lại nội dung ghi chép, đổi từ “nó” thành “hắn ta” rồi đổi thành “ông chủ của ta”.
Mặc dù không có nhiều người viết nhật ký, nhưng nhìn chung hầu hết những người viết nhật ký thì câu chuyện họ viết ra đều không muốn người khác xem được, vì trong những nội dung đó họ sẽ không cố tình che giấu cảm xúc thật của mình như cách họ che giấu nó trong cuộc sống hằng ngày
Trưởng phòng bụng phệ dẫn Lê Bạch Thành đi vào khu vực văn phòng, vỗ tay nói: "Mọi người yên lặng, yên lặng! Tôi thông báo một chút!"
Nhân viên mới và nhân viên cũ đang ăn cơm liền dừng động tác, dừng trò chuyện, nghie hoặc nhìn trưởng phòng.
Hắn nắm tay lại, đặt lên môi ho khan: "Vừa rồi một chuyện vô cùng đáng tiếc đã xảy ra, phó phòng lên cơn nhồi máu cơ tim."
"Để không làm chậm tiến độ công việc, công ty đã quyết định thăng chức cho Tiểu Lê làm phó phòng của bộ phận chúng ta. Nào, xin một tràng pháo tay chúc mừng Tiểu Lê nào!"
"Sao lại là hắn?" Có người thấp giọng nghi ngờ: "Bao nhiêu nhân viên cũ thì không chọn, đi chọn một tên mới vào làm việc được một ngày."
"Cho dù không chọn chúng tôi, thì cũng phải chọn Tiểu Giang."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Một số người tỏ ra không hài lòng.
"Im lặng." Trưởng phòng cau mày quét mắt qua đám đông: "Công ty có những cân nhắc riêng của mình!"
"Chậc, không lẽ cơ cấu à?" Có người thấp giọng nói: "Mới đến đã được thăng lên B10, chuyện này từ trước đến nay chưa từng có."
Trưởng phòng im lặng không nói gì, hắn cũng không biết, tiễn phó phòng đi ngay trước mặt hắn, hắn smaf không đồng ý có khi bị tiễn đi theo luôn ấy chứ!
Hắn nghiêm mặt nói: “Được rồi, đồng nghiệp cấp B10, đừng quên cuộc họp nhé.”
Sau khi trưởng phòng rời đi, trong phòng làm việc, Lê Bạch Thành nghe được lời thì thầm của đồng nghiệp, không biểu tình xé một tờ ghi chú nhỏ——
"Chúng tôi được thông báo về cuộc họp. Công ty yêu cầu toàn bộ nhân viên cấp B10 tham dự cuộc họp tại tầng giữa tầng 3 và 4. Phòng họp cạnh phòng sếp. Tôi vừa được thăng chức lên cấp B10."
Lê Bạch Thành tùy ý viết một câu, đột nhiên tìm đến bên cạnh cậu xuất hiện một bóng người.
"Sao vậy?" Lê Bạch Thành ngẩng đầu nhìn Giang Vọng đang trưng vẻ mặt kỳ quái.
"Phó phòng không phải bị..." Giang Vọng im lặng một chút, sau đó dùng tay phải làm động tác xịt thuốc sát trùng.
Lê Bạch Thành xoa xoa cổ, gật đầu.
Giang Vọng: "..."
Quả nhiên phó phòng bị xịt thuốc sát trùng nên mới chết!
Vãi thật!
Không để ý đến Giang Vọng đang kinh ngạc, khuôn mặt Lê Bạch Thành hơi rũ, cậu cẩn thận nhìn nhật ký của kẻ phản bội "Ổ Minh".
Theo nội dung nhật ký, ban đầu "Ổ Minh" muốn báo cáo công ty túi da này liên kết với hiệp hội Mật Giáo, ngoài việc tuyên truyền các giáo lý sai lệch thì ở nơi này hắn còn tiến hành một số thí nghiệm, chẳng hạn như là biến đổi con người thành quái vật.
Không thể định nghĩa?
Lê Bạch Thành hơi nhướng mày, nhớ lại vừa rồi hệ thống nhắc đến "Không thể định nghĩa" khi một người ở một mình. "Không thể định nghĩa" sẽ xác định người đó là một vật thể lạ, đại khái vật thể lạ này có thể coi là chất ô nhiễm, chỉ là cách bị ô nhiễm sẽ không giống nhau.
"Ổ Minh, kẻ phản bội."
Lê Bách Thành yên lặng ghi nhớ tên hắn trong lòng, nhớ lại nội dung ghi chép, đổi từ “nó” thành “hắn ta” rồi đổi thành “ông chủ của ta”.
Mặc dù không có nhiều người viết nhật ký, nhưng nhìn chung hầu hết những người viết nhật ký thì câu chuyện họ viết ra đều không muốn người khác xem được, vì trong những nội dung đó họ sẽ không cố tình che giấu cảm xúc thật của mình như cách họ che giấu nó trong cuộc sống hằng ngày
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.