Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động
Chương 40:
Nhất Chỉ Vô Kê
21/06/2024
Người trong Đội hậu cần đột nhiên bị nhắc tới đều im lặng bỏ điện thoại xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ chuyển sang nhóm nhỏ trong nội bộ Đội.
‘QAQ’
……
Trong phòng họp, Lê Bạch Thành ngồi ở cửa, ánh mắt cậu lướt qua từng người đang đi vào.
Khi người cuối cùng đi vào phòng, Lê Bạch Thành nhẹ nhàng đóng cửa phòng họp lại.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, mọi người còn đang thảo luận kế hoạch đều quay lại nhìn Lê Bạch Thành.
“Gì vậy?” Một người trong phòng nhìn cậu: “Sao cậu lại đóng cửa?”
Lê Bạch Thành không trả lời người đàn ông kia mà chậm rãi lấy ra lọ thuốc sát trùng từ túi nhựa rồi đặt nó trên mặt đất.
Giang Vọng: ?
Chu Thụ: ?
Hệ thống: [?]
Chu Thụ nhìn những người đàn ông ngồi trên ghế đang sùi bọt mép, anh ta rơi vào trạng thái hoài nghi, Chu Thụ vươn tay ra chạm vào đầu mình, bây giờ đầu của anh ta đã biến thành những bông hoa nắp ấm. Lúc chạm vào, anh ta có cảm giác rất lạ, Chu Thụ liền rụt tay lại.
Tôi là người! Tôi là người!
Sau khi niệm hai lần câu “Tôi là người”, trên gương mặt Chu Thụ lại lộ ra một vẻ nghi hoặc.
Thật kì quái!
Sao anh ta không nghĩ đến việc ăn bọn họ nữa vậy?
Có phải là thuốc đang phát huy tác dụng không?
Nhưng vừa rồi, ngay tại đây anh ta đã cố gắng kiềm chế để bản thân không ăn thịt trưởng phòng. Nhưng bây giờ…Tại sao anh ta không nghĩ đến việc ăn một vài cái xác?
Chu Thụ đang suy nghĩ, bất ngờ một người đàn ông sùi bọt mép tỉnh dậy, hắn ta lao về phía bọn họ với cái miệng cười đầy quái dị, miệng hắn ta cười ngoác đến tận mang tai. Nhưng cái miệng thì trông như sắp rớt xuống.
Tiếp theo bọn họ… Không, bọn nó.
Bọn nó đang thoát khỏi những tấm da người.
Có những con quái vật khắp người toàn cơ bắp, có con thì cả thân hình toàn những cục u giống như những viên thịt, còn có con quái vật mang hình dạng của một bông hoa, lại còn có một con quái vật chỉ có tứ chi không có thân nhưng lại có tới ba cái đầu…
Trong lòng Chu Thụ dâng lên một dự cảm không lành.
Bọn họ bị tính kế rồi!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt của Chu Thụ lập tức tái nhợt, cảm thấy hơi quá.
Từ bao giờ quái vật lại biết tính kế con người? Anh ta chưa bao giờ nghe nói đến việc vật ô nhiễm có thể tính kế con người. Trên tin tức cũng chưa từng đưa tin về vụ việc nào như thế này.
Không, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ, Chu Thụ vô thức quay sang hai người bên cạnh, anh ta muốn hỏi bọn họ bây giờ phải làm thế nào.
“Hả?”
Chu Thụ sửng sốt vì anh ta thấy…
Vị nhân viên bộ phận An ninh họ Lê kia thế mà đang cười, nhìn đống quái vật kia cười đến kì quái.
Nói thế nào nhỉ.
Nụ cười ấy mang loại cảm giác bình tĩnh nhàn nhã.
Cứ như thể người đàn ông kia đã đoán trước được những sự việc này sẽ xảy ra vậy.
“Chúng ta…không chạy sao?” Chu Thụ bối rối, anh ta không biết là nên chạy hay là ở lại trong phòng, nếu ở lại, nhìn cái đống kì quái này đi, đến nghệ thuật gia trừu tượng cũng vẽ không nổi cái thứ này, còn chạy, nhìn lão đại bộ phận An ninh kìa, không có ý định nhúc nhích, hiển nhiên là đã đoán trước được tình huống này!.
‘QAQ’
……
Trong phòng họp, Lê Bạch Thành ngồi ở cửa, ánh mắt cậu lướt qua từng người đang đi vào.
Khi người cuối cùng đi vào phòng, Lê Bạch Thành nhẹ nhàng đóng cửa phòng họp lại.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, mọi người còn đang thảo luận kế hoạch đều quay lại nhìn Lê Bạch Thành.
“Gì vậy?” Một người trong phòng nhìn cậu: “Sao cậu lại đóng cửa?”
Lê Bạch Thành không trả lời người đàn ông kia mà chậm rãi lấy ra lọ thuốc sát trùng từ túi nhựa rồi đặt nó trên mặt đất.
Giang Vọng: ?
Chu Thụ: ?
Hệ thống: [?]
Chu Thụ nhìn những người đàn ông ngồi trên ghế đang sùi bọt mép, anh ta rơi vào trạng thái hoài nghi, Chu Thụ vươn tay ra chạm vào đầu mình, bây giờ đầu của anh ta đã biến thành những bông hoa nắp ấm. Lúc chạm vào, anh ta có cảm giác rất lạ, Chu Thụ liền rụt tay lại.
Tôi là người! Tôi là người!
Sau khi niệm hai lần câu “Tôi là người”, trên gương mặt Chu Thụ lại lộ ra một vẻ nghi hoặc.
Thật kì quái!
Sao anh ta không nghĩ đến việc ăn bọn họ nữa vậy?
Có phải là thuốc đang phát huy tác dụng không?
Nhưng vừa rồi, ngay tại đây anh ta đã cố gắng kiềm chế để bản thân không ăn thịt trưởng phòng. Nhưng bây giờ…Tại sao anh ta không nghĩ đến việc ăn một vài cái xác?
Chu Thụ đang suy nghĩ, bất ngờ một người đàn ông sùi bọt mép tỉnh dậy, hắn ta lao về phía bọn họ với cái miệng cười đầy quái dị, miệng hắn ta cười ngoác đến tận mang tai. Nhưng cái miệng thì trông như sắp rớt xuống.
Tiếp theo bọn họ… Không, bọn nó.
Bọn nó đang thoát khỏi những tấm da người.
Có những con quái vật khắp người toàn cơ bắp, có con thì cả thân hình toàn những cục u giống như những viên thịt, còn có con quái vật mang hình dạng của một bông hoa, lại còn có một con quái vật chỉ có tứ chi không có thân nhưng lại có tới ba cái đầu…
Trong lòng Chu Thụ dâng lên một dự cảm không lành.
Bọn họ bị tính kế rồi!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt của Chu Thụ lập tức tái nhợt, cảm thấy hơi quá.
Từ bao giờ quái vật lại biết tính kế con người? Anh ta chưa bao giờ nghe nói đến việc vật ô nhiễm có thể tính kế con người. Trên tin tức cũng chưa từng đưa tin về vụ việc nào như thế này.
Không, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ, Chu Thụ vô thức quay sang hai người bên cạnh, anh ta muốn hỏi bọn họ bây giờ phải làm thế nào.
“Hả?”
Chu Thụ sửng sốt vì anh ta thấy…
Vị nhân viên bộ phận An ninh họ Lê kia thế mà đang cười, nhìn đống quái vật kia cười đến kì quái.
Nói thế nào nhỉ.
Nụ cười ấy mang loại cảm giác bình tĩnh nhàn nhã.
Cứ như thể người đàn ông kia đã đoán trước được những sự việc này sẽ xảy ra vậy.
“Chúng ta…không chạy sao?” Chu Thụ bối rối, anh ta không biết là nên chạy hay là ở lại trong phòng, nếu ở lại, nhìn cái đống kì quái này đi, đến nghệ thuật gia trừu tượng cũng vẽ không nổi cái thứ này, còn chạy, nhìn lão đại bộ phận An ninh kìa, không có ý định nhúc nhích, hiển nhiên là đã đoán trước được tình huống này!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.