Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động
Chương 41:
Nhất Chỉ Vô Kê
21/06/2024
Nhưng vấn đề là, họ định giải quyết đống quái vật này như thế nào?
Chu Thụ im lặng nhìn người đàn ông duy nhất có vũ khí giết quái vật là thuốc sát trùng.
Lê Bạch Thành nhìn Chu Thụ, bình tĩnh nói: “Muốn chạy sao?”
Chu Thụ: “…”
Anh ta biết rồi!
Hai vị trước mặt chắc chắn là dị năng giả cực kì lợi hại!
Vật ô nhiễm hệ huyết nhục trước mặt cũng chỉ là đồ nhắm thôi!
Chu Thụ cảm thấy như được thông não!
Anh ta tránh sang một bên, lo lắng mình bị trận chiến ảnh hưởng, thậm chí còn trốn luôn ra bên ngoài.
Mấy con quái vật con nào con nấy biểu cảm cứng đờ, đặc biệt là mấy con có cục thịt u trên mặt, mấy khuôn mặt kì quái đồng loạt ngẩn ra, sau đó cả trăm cái miệng bắt đầu lên tiếng, tạo ra thứ âm thanh trùng điệp kì quái.
“Mày cười cái gì?”
“Mày đừng có tưởng tao không biết! Mày sợ nhất là quái vật hệ huyết nhục, hi hi, lần này tao sẽ ăn sạch mày, từng miếng từng miếng thịt của mày sẽ bị tao ăn hết, tao sẽ moi ruột của mày và trộn nó cùng nội tạng, tao sẽ ăn hết chúng.”
“Mày nghĩ rằng bọn tao ngu đến mức để mày giết bằng thuốc sát trùng sao?”
“Mày nghĩ rằng bọn tao ngu đến mức cố gắng làm ô nhiễm mày rồi lại để mày giết bọn tao bằng thuốc sát trùng sao?”
“Mày nghĩ bọn tao ngu đến mức có thể bị đập chết bằng vợt muỗi sao? Mày định đập chết bọn tao bằng vỉ đập ruồi điện à?”
“Mày nghĩ bọn tao ngu đến mức không biết mày sẽ hợp tác với nó sao? Không chỉ có mày biết hợp tác với nó đâu, tao cũng sẽ hợp tác với nó.”
“Tao đã hợp tác với nó ngay khi tao vừa được sinh ra. Nó đã làm ô nhiễm hết người thân của tao, người thân của tao sẽ giết mày!”
“Ha Ha Ha Ha Ha! Lần này mày chết chắc rồi, tao sẽ là người thắng cuộc!”
“Ha Ha Ha Ha!”
Miệng của lũ quái vật cứ đóng mở liên tục, hàng trăm cái miệng đang không ngừng nói, giọng nói cổ quái của lũ quái vật vang vọng khắp phòng. Giọng của chúng bỗng trở nên the thé, như cao đến quãng tá, đinh tai nhức óc! Không biết chúng nó đã bị cái gì kích thích.
Nghe lũ quái vật nói, Lê Bạch Thành chậm rãi hiện lên dấu hỏi chấm.
Nghe bọn này nói xong cũng biết được kha khá thông tin nhỉ.
Vợt muỗi cũng dùng được à?
Lê Bạch Thành xoa xoa cằm, biết vậy cậu bảo kẻ phản bội mua cả vợt muỗi?
Cảm giác như đây là phong cách của hắn ấy!
“Chuẩn bị cho cái chết à?” Đám quái vật nhìn Lê Bạch Thành, trên mặt bọn chúng hiện lên một nụ cười ác ý, tất cả ánh mắt của chúng đồng loạt hướng về phía cậu.
“Không” Lê Bạch Thành nhún vai, đối mặt với từng cặp mắt đang nhìn mình.
Đám quái vật đang xông tới ngu luôn, cả đám lộ ra thần sắc nghi hoặc: “?”
“Chắc mày không nghĩ đến việc cầu xin thì bọn tao sẽ tha đâu nhỉ? Nếu mày cầu xin tao, có thể tao sẽ tha cho mày một mạng!” Lũ quái vật cười khinh bỉ.
“Làm ơn.”
Chu Thụ đang trốn ở một bên nhìn Lê Bạch Thành chuẩn bị chiến đấu thì nghe thấy hai từ “Làm ơn”. Anh ta sững sờ, ngay cả cái cây nắp ấm trên đầu cùng từ từ uốn cong thành hình dấu chấm hỏi.
Tình huống gì đây?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trên mặt đám quái vật lộ ra vẻ kinh ngạc, chúng hơi nghi ngờ nhìn Lê Bạch Thành: “Mày nói cái gì cơ? Cầu xin tao á?”
Chu Thụ im lặng nhìn người đàn ông duy nhất có vũ khí giết quái vật là thuốc sát trùng.
Lê Bạch Thành nhìn Chu Thụ, bình tĩnh nói: “Muốn chạy sao?”
Chu Thụ: “…”
Anh ta biết rồi!
Hai vị trước mặt chắc chắn là dị năng giả cực kì lợi hại!
Vật ô nhiễm hệ huyết nhục trước mặt cũng chỉ là đồ nhắm thôi!
Chu Thụ cảm thấy như được thông não!
Anh ta tránh sang một bên, lo lắng mình bị trận chiến ảnh hưởng, thậm chí còn trốn luôn ra bên ngoài.
Mấy con quái vật con nào con nấy biểu cảm cứng đờ, đặc biệt là mấy con có cục thịt u trên mặt, mấy khuôn mặt kì quái đồng loạt ngẩn ra, sau đó cả trăm cái miệng bắt đầu lên tiếng, tạo ra thứ âm thanh trùng điệp kì quái.
“Mày cười cái gì?”
“Mày đừng có tưởng tao không biết! Mày sợ nhất là quái vật hệ huyết nhục, hi hi, lần này tao sẽ ăn sạch mày, từng miếng từng miếng thịt của mày sẽ bị tao ăn hết, tao sẽ moi ruột của mày và trộn nó cùng nội tạng, tao sẽ ăn hết chúng.”
“Mày nghĩ rằng bọn tao ngu đến mức để mày giết bằng thuốc sát trùng sao?”
“Mày nghĩ rằng bọn tao ngu đến mức cố gắng làm ô nhiễm mày rồi lại để mày giết bọn tao bằng thuốc sát trùng sao?”
“Mày nghĩ bọn tao ngu đến mức có thể bị đập chết bằng vợt muỗi sao? Mày định đập chết bọn tao bằng vỉ đập ruồi điện à?”
“Mày nghĩ bọn tao ngu đến mức không biết mày sẽ hợp tác với nó sao? Không chỉ có mày biết hợp tác với nó đâu, tao cũng sẽ hợp tác với nó.”
“Tao đã hợp tác với nó ngay khi tao vừa được sinh ra. Nó đã làm ô nhiễm hết người thân của tao, người thân của tao sẽ giết mày!”
“Ha Ha Ha Ha Ha! Lần này mày chết chắc rồi, tao sẽ là người thắng cuộc!”
“Ha Ha Ha Ha!”
Miệng của lũ quái vật cứ đóng mở liên tục, hàng trăm cái miệng đang không ngừng nói, giọng nói cổ quái của lũ quái vật vang vọng khắp phòng. Giọng của chúng bỗng trở nên the thé, như cao đến quãng tá, đinh tai nhức óc! Không biết chúng nó đã bị cái gì kích thích.
Nghe lũ quái vật nói, Lê Bạch Thành chậm rãi hiện lên dấu hỏi chấm.
Nghe bọn này nói xong cũng biết được kha khá thông tin nhỉ.
Vợt muỗi cũng dùng được à?
Lê Bạch Thành xoa xoa cằm, biết vậy cậu bảo kẻ phản bội mua cả vợt muỗi?
Cảm giác như đây là phong cách của hắn ấy!
“Chuẩn bị cho cái chết à?” Đám quái vật nhìn Lê Bạch Thành, trên mặt bọn chúng hiện lên một nụ cười ác ý, tất cả ánh mắt của chúng đồng loạt hướng về phía cậu.
“Không” Lê Bạch Thành nhún vai, đối mặt với từng cặp mắt đang nhìn mình.
Đám quái vật đang xông tới ngu luôn, cả đám lộ ra thần sắc nghi hoặc: “?”
“Chắc mày không nghĩ đến việc cầu xin thì bọn tao sẽ tha đâu nhỉ? Nếu mày cầu xin tao, có thể tao sẽ tha cho mày một mạng!” Lũ quái vật cười khinh bỉ.
“Làm ơn.”
Chu Thụ đang trốn ở một bên nhìn Lê Bạch Thành chuẩn bị chiến đấu thì nghe thấy hai từ “Làm ơn”. Anh ta sững sờ, ngay cả cái cây nắp ấm trên đầu cùng từ từ uốn cong thành hình dấu chấm hỏi.
Tình huống gì đây?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trên mặt đám quái vật lộ ra vẻ kinh ngạc, chúng hơi nghi ngờ nhìn Lê Bạch Thành: “Mày nói cái gì cơ? Cầu xin tao á?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.