Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động
Chương 45:
Nhất Chỉ Vô Kê
21/06/2024
“Phì phì—” một mùi hương quen thuộc bay tới.
Phù du gần như ngã xuống ngay lập tức khi tiếp xúc với thuốc sát trùng, chân hắn run rẩy.
Chết.
Cái chết này quả thật đơn giản.
Chết tiết, còn không cho hắn cơ hội để nói liền xịt luôn! Không phải mọi lần vẫn nghe hắn nói đấy còn gì!
Hắn tốt xấu gì vẫn là Thần mà!
Sao phải chết vì thuốc sát trùng trong nhà vệ sinh?
Đúng là vứt mặt mũi của Thần xuống đât!
Thỏ lặng lẽ đặt bức thư “phù du chết vì nói quá nhiều” bên cạnh thi thể. Giang Vọng và Chu Thụ nhìn thấy, khóe miệng khẽ giật giật!
Trào phúng người ta quá!
Thật sự!
Trung tâm thành phố số 2, khu E, tòa nhà văn phòng.
Những chiếc xe bọc thép được trang bị vũ khí hạng nặng chở đầy những chiến sĩ đang chạy trên đường phố, thu hút sự chú ý của người qua đường, có địa phương bùng nổ ô nhiễm, hơn nữa nhìn tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.
Người phụ nữ vừa cầm rau vừa bế con gái lên, rời đi với tốc độ nhanh nhất biến mất ở trên đường phố.
Có rất nhiều người làm điều tương tự như người phụ nữ, không phải vì thờ ơ mà đây là quy định để phòng chống ô nhiễm! Người bình thường không thể làm gì được, cho nên phải cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân, đây là sự trợ giúp tốt nhất cho việc phòng chống và kiểm soát ô nhiễm.
Bên ngoài khu vực bị phong tỏa, một ông lão tóc bạc hai mắt đẫm lệ, muốn đi vào tìm những đứa trẻ đã bảy ngày liền chưa về nhà, nhìn báo động ở bên ngoài mà không cầm được nước mắt.
"Ông nội, ông đừng lo lắng." Nữ nhân viên hậu cần đeo thẻ công tác nhẹ nhàng nói:
"Cháu trai của ông nhất định không có việc gì."
"Cháu không cần an ủi ông, ông đã trải qua bốn lần, bốn lần sự cố ô nhiễm." Ông lão lau nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ông biết rõ sau khi trải qua ô nhiễm, xác suất sống sót của người bình thường có khả năng chưa đến 5%."
Ông lão nghẹn ngào nói rằng kể từ ngày cái bóng khổng lồ xuất hiện cách đây ba mươi năm trước, ông đã mất đi những người xung quanh, người thân, bạn bè, người yêu, bây giờ ngay cả những đứa trẻ ông nhặt về lúc đầu cũng phải rời xa mình.
Thế giới u tối mà đổ nát.
Nhưng mà... tại sao điều này lại xảy ra?
Bên kia nữ nhân viên của Trung tâm Phòng chống ô nhiễm đang làm việc nhưng cũng nghiêm túc nói: "Không, cháu không phải đang an ủi ông! Cháu thực sự tin rằng họ sẽ không có việc gì!"
"Với tuổi của ông, ông nhất định biết 'Bệnh nhân' phải không?" Điền Tiểu Thiên thấp giọng thì thầm.
Sắc mặt ông lão tái nhợt, đôi môi hơi run run như đang nhớ lại ký ức kinh hoàng nào đó, ông cười khổ: “Tất nhiên là ông biết. Mặc dù chỗ ở của ông cách rất xa bệnh nhân, cũng không có bị cuốn vào vụ ô nhiễm của hắn, nhưng vào thời điểm đó... Than ôi, đó thực sự là địa ngục trần gian."
Điền Tiểu Thiên nhìn một chút báo động bên trong mấy tòa nhà văn phòng: "Cách đây một đoạn thời gian có tin tức báo cáo nói, có một dị năng giả đã đưa bệnh nhân đi, chắc là ông biết chứ?"
Ông lão gật đầu, theo ánh mắt của Điền Tiểu Thiên nhìn về phía các tòa nhà, hồi ông còn trẻ, tài nguyên đất đai trên trái đất mặc dù có hạn nhưng cũng không đông đúc như bây giờ, trước kia tòa nhà văn phòng lớn nhất cũng không thể chứa được hai mươi đến ba mươi nghìn nhân công, nhưng bây giờ bất cứ một văn phòng bình thường nào bên trong cũng đều có từ hai mươi đến ba mươi nghìn người làm việc.
Phù du gần như ngã xuống ngay lập tức khi tiếp xúc với thuốc sát trùng, chân hắn run rẩy.
Chết.
Cái chết này quả thật đơn giản.
Chết tiết, còn không cho hắn cơ hội để nói liền xịt luôn! Không phải mọi lần vẫn nghe hắn nói đấy còn gì!
Hắn tốt xấu gì vẫn là Thần mà!
Sao phải chết vì thuốc sát trùng trong nhà vệ sinh?
Đúng là vứt mặt mũi của Thần xuống đât!
Thỏ lặng lẽ đặt bức thư “phù du chết vì nói quá nhiều” bên cạnh thi thể. Giang Vọng và Chu Thụ nhìn thấy, khóe miệng khẽ giật giật!
Trào phúng người ta quá!
Thật sự!
Trung tâm thành phố số 2, khu E, tòa nhà văn phòng.
Những chiếc xe bọc thép được trang bị vũ khí hạng nặng chở đầy những chiến sĩ đang chạy trên đường phố, thu hút sự chú ý của người qua đường, có địa phương bùng nổ ô nhiễm, hơn nữa nhìn tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.
Người phụ nữ vừa cầm rau vừa bế con gái lên, rời đi với tốc độ nhanh nhất biến mất ở trên đường phố.
Có rất nhiều người làm điều tương tự như người phụ nữ, không phải vì thờ ơ mà đây là quy định để phòng chống ô nhiễm! Người bình thường không thể làm gì được, cho nên phải cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân, đây là sự trợ giúp tốt nhất cho việc phòng chống và kiểm soát ô nhiễm.
Bên ngoài khu vực bị phong tỏa, một ông lão tóc bạc hai mắt đẫm lệ, muốn đi vào tìm những đứa trẻ đã bảy ngày liền chưa về nhà, nhìn báo động ở bên ngoài mà không cầm được nước mắt.
"Ông nội, ông đừng lo lắng." Nữ nhân viên hậu cần đeo thẻ công tác nhẹ nhàng nói:
"Cháu trai của ông nhất định không có việc gì."
"Cháu không cần an ủi ông, ông đã trải qua bốn lần, bốn lần sự cố ô nhiễm." Ông lão lau nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ông biết rõ sau khi trải qua ô nhiễm, xác suất sống sót của người bình thường có khả năng chưa đến 5%."
Ông lão nghẹn ngào nói rằng kể từ ngày cái bóng khổng lồ xuất hiện cách đây ba mươi năm trước, ông đã mất đi những người xung quanh, người thân, bạn bè, người yêu, bây giờ ngay cả những đứa trẻ ông nhặt về lúc đầu cũng phải rời xa mình.
Thế giới u tối mà đổ nát.
Nhưng mà... tại sao điều này lại xảy ra?
Bên kia nữ nhân viên của Trung tâm Phòng chống ô nhiễm đang làm việc nhưng cũng nghiêm túc nói: "Không, cháu không phải đang an ủi ông! Cháu thực sự tin rằng họ sẽ không có việc gì!"
"Với tuổi của ông, ông nhất định biết 'Bệnh nhân' phải không?" Điền Tiểu Thiên thấp giọng thì thầm.
Sắc mặt ông lão tái nhợt, đôi môi hơi run run như đang nhớ lại ký ức kinh hoàng nào đó, ông cười khổ: “Tất nhiên là ông biết. Mặc dù chỗ ở của ông cách rất xa bệnh nhân, cũng không có bị cuốn vào vụ ô nhiễm của hắn, nhưng vào thời điểm đó... Than ôi, đó thực sự là địa ngục trần gian."
Điền Tiểu Thiên nhìn một chút báo động bên trong mấy tòa nhà văn phòng: "Cách đây một đoạn thời gian có tin tức báo cáo nói, có một dị năng giả đã đưa bệnh nhân đi, chắc là ông biết chứ?"
Ông lão gật đầu, theo ánh mắt của Điền Tiểu Thiên nhìn về phía các tòa nhà, hồi ông còn trẻ, tài nguyên đất đai trên trái đất mặc dù có hạn nhưng cũng không đông đúc như bây giờ, trước kia tòa nhà văn phòng lớn nhất cũng không thể chứa được hai mươi đến ba mươi nghìn nhân công, nhưng bây giờ bất cứ một văn phòng bình thường nào bên trong cũng đều có từ hai mươi đến ba mươi nghìn người làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.