Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động
Chương 44:
Nhất Chỉ Vô Kê
21/06/2024
Giọng nói của phù du vang lên, chế nhạo Lê Bạch Thành.
“Mày không biết tao ở đâu đâu? Mày không tìm được tao đâu!”
“Ngay cả khi đối phó với quái vật như bọn tao thì mày cũng không thể thắng được đâu! Mày sẽ bị biến thành quái vật và trở thành một phần của bọn tao!”
“Ha ha!”
Vừa giây trước còn đang cười, giây sau lũ quái vật đã biến mất, chỉ để lại một vệt máu đỏ tươi.
Lê Bạch Thành quay lưng lại phòng họp, nghe thấy giọng nói ở phía sau, cậu xoa xoa cái cổ đang đau nhức, ngáp một cái.
Một phút sau—
Sau khi ăn sạch lũ quái vật, Thỏ chậm rãi khoác lên mình tấm da thỏ: “Cảm ơn vì đã đãi tôi một bữa ăn ngon!”
Thỏ mặc quần áo của người đưa thư vào, ợ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu đầy đáng yêu rồi bước ra khỏi phòng họp.
“Đừng có nói cho người khác là Thỏ đã cởi bộ đồ giao thư nhé! Thỏ không muốn mất việc!” Thỏ nghiêm túc nói với Lê Bạch Thành.
Lê Bạch Thành thoáng nhìn bọn quái vật trong phòng đều đã bị ăn sạch. Cuối cùng thì Lê Bạch Thành cũng hiểu được hệ thống nói gì về “Thỏ giả mặc da thỏ”. Cậu vội vàng quay mặt đi chỗ khác: “Được.”
“Đúng rồi! Cái này cho cậu!”
“Hả!” Thỏ nghi ngờ hỏi khi nhìn thấy Lê Bạch Thành đưa cho mình 100 tệ, nó miệng thì liên tục nói không cần không cần, nhưng tay thì đã thành thật nhận lấy.
“Đừng từ chối, tôi vẫn muốn cậu giúp tôi gửi một lá thư khẩn!”
Lê Bạch Thành nhìn đồng hồ, sau đó cậu tìm một tờ giấy rồi viết vào đó vài câu rồi cho vào phong bì hình con thỏ mua từ người đưa thư Thỏ, sau đó còn dán lên phong bì con tem hình con thỏ.
Người đưa thư Thỏ cầm lấy lá thư, thấy trên đó có viết dòng chữ: “Phù du chết vì nói nhiều quá”, Thỏ liền liếm chân nói: “ Được rồi! Tôi sẽ giúp cậu chuyển thư tới phù du tiên sinh, phù du chết vì nói quá nhiều!”
…
Trong nhà vệ sinh trên tầng 4, lũ sâu cẩn thận ẩn nấp trong các góc tường.
Hắn im lặng đến mức không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Hắn không phải là ruồi bọ, hắn không muốn phải trốn chui lủi ở nhà vệ sinh, nhưng hắn thực sự rất sợ bị giết.
Nhưng không sao cả, lần này hắn thắng.
Còn có 5 phút nữa thôi mà con người chết tiệt đó vẫn mắc kẹt ở giữa tần 3 và 4. Bọn họ sẽ không tìm thấy hắn, nếu không phải vì sự xuất hiện đột ngột của Thỏ thì Lê Bạch Thành đã phải chết từ lâu rồi!
Sao đột nhiên lại có con thỏ ở đấy?
Người đưa thư?
Là thư?
Nhưng lá thư đấy chưa được gửi ra ngoài! Rõ ràng là hắn đã bị ngăn lại!
Tại sao?
Hắn không biết!
Thôi không sao! Không sao! Còn 3 phút, sắp đến giờ chết của nó rồi, rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi!
Người đàn ông đáng sợ đó sẽ trở thành một phần cơ thể của hắn!
Ngay khi hắn đang suy nghĩ, một tia sáng chiếu lên đầu hắn giống như đèn sân khấu, chiếu sáng bóng dáng của hắn.
Phù du: ?
Chỉ trong một giây hắn liền hiểu ra, hắn đã bị định nghĩa rồi!
Con mẹ nó! Kẻ phản bội đã điên rồi! Cẩu Đông không chết tử tế được!
Phù du định bay đi đổi chỗ trốn thì hắn nhìn thấy, nơi cửa nhà vệ sinh lẽ ra đang đóng thì xuất hiện bóng một người đàn ông.
“Mày đừng có qua —”
Từ “đây” cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, giọng của phù du đã đột ngột im bặt...
“Mày không biết tao ở đâu đâu? Mày không tìm được tao đâu!”
“Ngay cả khi đối phó với quái vật như bọn tao thì mày cũng không thể thắng được đâu! Mày sẽ bị biến thành quái vật và trở thành một phần của bọn tao!”
“Ha ha!”
Vừa giây trước còn đang cười, giây sau lũ quái vật đã biến mất, chỉ để lại một vệt máu đỏ tươi.
Lê Bạch Thành quay lưng lại phòng họp, nghe thấy giọng nói ở phía sau, cậu xoa xoa cái cổ đang đau nhức, ngáp một cái.
Một phút sau—
Sau khi ăn sạch lũ quái vật, Thỏ chậm rãi khoác lên mình tấm da thỏ: “Cảm ơn vì đã đãi tôi một bữa ăn ngon!”
Thỏ mặc quần áo của người đưa thư vào, ợ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu đầy đáng yêu rồi bước ra khỏi phòng họp.
“Đừng có nói cho người khác là Thỏ đã cởi bộ đồ giao thư nhé! Thỏ không muốn mất việc!” Thỏ nghiêm túc nói với Lê Bạch Thành.
Lê Bạch Thành thoáng nhìn bọn quái vật trong phòng đều đã bị ăn sạch. Cuối cùng thì Lê Bạch Thành cũng hiểu được hệ thống nói gì về “Thỏ giả mặc da thỏ”. Cậu vội vàng quay mặt đi chỗ khác: “Được.”
“Đúng rồi! Cái này cho cậu!”
“Hả!” Thỏ nghi ngờ hỏi khi nhìn thấy Lê Bạch Thành đưa cho mình 100 tệ, nó miệng thì liên tục nói không cần không cần, nhưng tay thì đã thành thật nhận lấy.
“Đừng từ chối, tôi vẫn muốn cậu giúp tôi gửi một lá thư khẩn!”
Lê Bạch Thành nhìn đồng hồ, sau đó cậu tìm một tờ giấy rồi viết vào đó vài câu rồi cho vào phong bì hình con thỏ mua từ người đưa thư Thỏ, sau đó còn dán lên phong bì con tem hình con thỏ.
Người đưa thư Thỏ cầm lấy lá thư, thấy trên đó có viết dòng chữ: “Phù du chết vì nói nhiều quá”, Thỏ liền liếm chân nói: “ Được rồi! Tôi sẽ giúp cậu chuyển thư tới phù du tiên sinh, phù du chết vì nói quá nhiều!”
…
Trong nhà vệ sinh trên tầng 4, lũ sâu cẩn thận ẩn nấp trong các góc tường.
Hắn im lặng đến mức không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Hắn không phải là ruồi bọ, hắn không muốn phải trốn chui lủi ở nhà vệ sinh, nhưng hắn thực sự rất sợ bị giết.
Nhưng không sao cả, lần này hắn thắng.
Còn có 5 phút nữa thôi mà con người chết tiệt đó vẫn mắc kẹt ở giữa tần 3 và 4. Bọn họ sẽ không tìm thấy hắn, nếu không phải vì sự xuất hiện đột ngột của Thỏ thì Lê Bạch Thành đã phải chết từ lâu rồi!
Sao đột nhiên lại có con thỏ ở đấy?
Người đưa thư?
Là thư?
Nhưng lá thư đấy chưa được gửi ra ngoài! Rõ ràng là hắn đã bị ngăn lại!
Tại sao?
Hắn không biết!
Thôi không sao! Không sao! Còn 3 phút, sắp đến giờ chết của nó rồi, rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi!
Người đàn ông đáng sợ đó sẽ trở thành một phần cơ thể của hắn!
Ngay khi hắn đang suy nghĩ, một tia sáng chiếu lên đầu hắn giống như đèn sân khấu, chiếu sáng bóng dáng của hắn.
Phù du: ?
Chỉ trong một giây hắn liền hiểu ra, hắn đã bị định nghĩa rồi!
Con mẹ nó! Kẻ phản bội đã điên rồi! Cẩu Đông không chết tử tế được!
Phù du định bay đi đổi chỗ trốn thì hắn nhìn thấy, nơi cửa nhà vệ sinh lẽ ra đang đóng thì xuất hiện bóng một người đàn ông.
“Mày đừng có qua —”
Từ “đây” cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, giọng của phù du đã đột ngột im bặt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.