Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động
Chương 49:
Nhất Chỉ Vô Kê
21/06/2024
Đem lá thư đặt xuống bên cạnh thi thể xong thỏ đưa thư nghiêng đầu: "Có, nhưng rất đắt!"
"Đắt bao nhiêu?" Lê Bạch Thành nhìn con thỏ cao một mét lông mềm mại với đôi chân hồng hào trước mặt hỏi.
Thỏ nắm tay lại, nhẹ nhàng đặt lên môi nói: "Mười hai đồng cho chuyển phát nhanh! Giống như con tem tôi vừa đưa cho cậu, cái có hình đầu thỏ là để chuyển phát khẩn cấp!"
Cùng giá với chuyển phát nhanh.
Lê Bạch Thành nghĩ thầm, sau đó nói: "Vậy cho tôi mười tờ trước đi."
"Được."
Thỏ chui đầu vào trong túi lục lọi, nhanh chóng tìm được một bộ con tem, tem không phải hình vuông, mà có hình dáng giống như một cái đầu thỏ đáng yêu, hơn nữa mỗi con tem đi kèm với một phong bì thỏ xinh đẹp.
"Cảm ơn quý khách đã ủng hộ!"
Thỏ đưa thư hai tay đưa tem và phong thư lên, bàn chân mềm mại trông có vẻ sờ rất thích, Lê Bạch Thành yên lặng cầm lấy đồng thời sờ soạng một chút.
Quả nhiên là sờ rất thích.
Giang Vọng một mực vẫn đang chú ý đến động tác của Lê Bạch Thành chậm rãi đánh ra một dấu "?".
Con thỏ này rất dễ thương nhưng có thể ngươi không nhìn thấy nó vừa mới ăn mấy chục con vật ô nhiễm trong ba phút sao?
Được rồi, lúc đó bọn họ đều quay lưng về phòng họp nên thực sự không nhìn thấy… Nhưng mà có thể ăn nhiều vật ô nhiễm như vậy chỉ trong một lần, con thỏ này cũng chẳng phải dạng đứng đắn gì!
Thỏ đưa thư bị sờ một cái, nghiêng đầu liếc nhìn Lê Bạch Thành, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói: “Có thể sờ, nhưng đừng quên lời hứa với thỏ, không được nói cho người khác biết chuyện thỏ cởi quần áo đưa thư! Nếu không thỏ sẽ mất việc."
"Được." Lê Bạch Thành nghiêm túc gật đầu, đồng thời lại sờ soạng lòng bàn tay đầy lông trắng như tuyết của thỏ.
Sau khi tiễn con thỏ đi, Lê Bạch Thành rũ mắt xuống, nhìn thấy con tem con thỏ và chiếc phong bì con thỏ trong tay.
Có một dòng chữ được viết trên trang bìa:
Ở đất nước này, bạn chỉ có thể không ngừng chạy thật nhanh, mới có thể ở lại*.
Thỏ giao hàng nhanh, nhiệm vụ phải hoàn thành!
Lê Bạch Thành cất tem và phong bì đi, cụp mắt xuống, bên tai nghe thấy một âm thanh lạnh lùng của máy móc -
"Cậu có phải quên mất cái gì rồi không?"
Lê Bạch Thành cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Không quên, đương nhiên là không quên rồi."
Lê Bạch Thành ngẩng đầu nhìn vào gương trong phòng tắm, tấm gương nhẵn bóng phản chiếu phòng tắm chỉ có một mình cậu, Giang Vọng và Chu Thụ không biết từ khi nào đã không còn ở bên trong phòng tắm, cậu nhẹ nhàng nhếch một bên khóe miệng lên và nở nụ cười xấu xa.
Không thể định nghĩa: "?"
Gần như cùng lúc Lê Bạch Thành đang nói chuyện, một con chó đột nhiên xuất hiện trong phòng tắm nơi cậu đang ở một mình!
Một con chó Corgi chân ngắn nhưng đuôi dài.
"Đắt bao nhiêu?" Lê Bạch Thành nhìn con thỏ cao một mét lông mềm mại với đôi chân hồng hào trước mặt hỏi.
Thỏ nắm tay lại, nhẹ nhàng đặt lên môi nói: "Mười hai đồng cho chuyển phát nhanh! Giống như con tem tôi vừa đưa cho cậu, cái có hình đầu thỏ là để chuyển phát khẩn cấp!"
Cùng giá với chuyển phát nhanh.
Lê Bạch Thành nghĩ thầm, sau đó nói: "Vậy cho tôi mười tờ trước đi."
"Được."
Thỏ chui đầu vào trong túi lục lọi, nhanh chóng tìm được một bộ con tem, tem không phải hình vuông, mà có hình dáng giống như một cái đầu thỏ đáng yêu, hơn nữa mỗi con tem đi kèm với một phong bì thỏ xinh đẹp.
"Cảm ơn quý khách đã ủng hộ!"
Thỏ đưa thư hai tay đưa tem và phong thư lên, bàn chân mềm mại trông có vẻ sờ rất thích, Lê Bạch Thành yên lặng cầm lấy đồng thời sờ soạng một chút.
Quả nhiên là sờ rất thích.
Giang Vọng một mực vẫn đang chú ý đến động tác của Lê Bạch Thành chậm rãi đánh ra một dấu "?".
Con thỏ này rất dễ thương nhưng có thể ngươi không nhìn thấy nó vừa mới ăn mấy chục con vật ô nhiễm trong ba phút sao?
Được rồi, lúc đó bọn họ đều quay lưng về phòng họp nên thực sự không nhìn thấy… Nhưng mà có thể ăn nhiều vật ô nhiễm như vậy chỉ trong một lần, con thỏ này cũng chẳng phải dạng đứng đắn gì!
Thỏ đưa thư bị sờ một cái, nghiêng đầu liếc nhìn Lê Bạch Thành, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói: “Có thể sờ, nhưng đừng quên lời hứa với thỏ, không được nói cho người khác biết chuyện thỏ cởi quần áo đưa thư! Nếu không thỏ sẽ mất việc."
"Được." Lê Bạch Thành nghiêm túc gật đầu, đồng thời lại sờ soạng lòng bàn tay đầy lông trắng như tuyết của thỏ.
Sau khi tiễn con thỏ đi, Lê Bạch Thành rũ mắt xuống, nhìn thấy con tem con thỏ và chiếc phong bì con thỏ trong tay.
Có một dòng chữ được viết trên trang bìa:
Ở đất nước này, bạn chỉ có thể không ngừng chạy thật nhanh, mới có thể ở lại*.
Thỏ giao hàng nhanh, nhiệm vụ phải hoàn thành!
Lê Bạch Thành cất tem và phong bì đi, cụp mắt xuống, bên tai nghe thấy một âm thanh lạnh lùng của máy móc -
"Cậu có phải quên mất cái gì rồi không?"
Lê Bạch Thành cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Không quên, đương nhiên là không quên rồi."
Lê Bạch Thành ngẩng đầu nhìn vào gương trong phòng tắm, tấm gương nhẵn bóng phản chiếu phòng tắm chỉ có một mình cậu, Giang Vọng và Chu Thụ không biết từ khi nào đã không còn ở bên trong phòng tắm, cậu nhẹ nhàng nhếch một bên khóe miệng lên và nở nụ cười xấu xa.
Không thể định nghĩa: "?"
Gần như cùng lúc Lê Bạch Thành đang nói chuyện, một con chó đột nhiên xuất hiện trong phòng tắm nơi cậu đang ở một mình!
Một con chó Corgi chân ngắn nhưng đuôi dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.