Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 45: (2): Thế giới hiện thực (3) - Hình như cậu thích Kỳ Vân....
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii
Thẻ bài “Tiều phu” này tưởng là không giúp ích được gì, nhưng thật ra là một thẻ bài rất quan trọng.
Nó đặt cơ hội và nguy hiểm đặt ra trước mặt bạn, chỉ cần bạn đối mặt với nó, có lẽ chính bạn cũng không biết một lựa chọn đơn giản kia có thể mang đến thay đổi lớn nhường nào.
Sau khi cậu có thẻ bài này, cậu cũng gặp mấy lần phải lựa chọn, đó chính là chọn đi cùng Kỳ Vân hay Cố Minh, lựa chọn rìu sắt có lẽ là cậu sẽ chạy trốn một mình, nhưng cậu lại không chọn nó.
Nhưng nếu thế, rìu vàng là Kỳ Vân, hay là Cố Minh đây?
Rốt cuộc thì ai mới là vương tử?
Lúc đó cậu đã chọn Cố Minh, cuối cùng vẫn sống sót rời khỏi phó bản, vậy nếu cậu chọn Kỳ Vân thì sao? Cậu sẽ vẫn tồn tại, nhưng sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong phó bản sao? Thế nên, cậu đã chọn đúng rồi đúng không?
Đường Ninh xoa xoa huyệt thái dương của mình, lại tiếp tục tự hỏi một số chuyện đã xảy ra trong phó bản.
Chuyện tìm nhật ký cả nguyên chủ cậu làm không sai, như vậy, sau khi vào phó bản, điều quan trọng nhất là phải tìm được những thông tin liên quan đến nguyên chủ, còn phải làm theo những gì mà nguyên chủ sẽ làm. Ví dụ như lúc ở phó bản đầu tiên, nếu như cậu nghĩ đến chuyện quay video sớm hơn, thì sẽ sờ đến đám tài liệu trong máy tính sớm hơn, còn có thể sớm liên hệ với vị tài xế xe buýt kia. Còn trong phó bản này, cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện làm bài tập, nếu không phải nhờ có Cố Minh....
Mục nói chuyện trong trò chơi thẻ bài vang lên thông báo, Đường Ninh nhìn chăm chú một chút, mới phát hiện người trao đổi tin tức nhắn tin cho mình.
【Trong thế giới thực không có ai là Cố Minh cả.】
Đường Ninh hoàn toàn ngây dại, những con chữ trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến cậu cảm giác như mình không hiểu nổi ý nghĩa bên trong.
Trong thế giới thực không có ai là Cố Minh cả.
Chuyện này là sao?
Mỗi người chơi trong game thẻ bài đều phải dùng tên thật của mình, không chỉ dùng đúng tên, mà ngay cả diện mạo cũng giống hệt thế giới thực, rất nhiều người chơi trong game còn cho rằng các thế giới trong game chính là chiều không gian khác mà thôi.
Nếu như Cố Minh đã có mặt trong phó bản, tại sao lại không tồn tại trong thế giới thực?
Nếu như không phải thông tin này được trò chơi đảm bảo tính chân thật, chắc chắn Đường Ninh sẽ cho rằng người kia đang lừa cậu. (Meii: Giải thích một chút na, game này có mục giao dịch và chat riêng, khi 2 người chơi đồng ý giao dịch với nhau, game sẽ là người làm chứng và đảm bảo 2 bên không được lừa nhau. Khi Đường Ninh nói muốn tìm thông tin và phương thức liên lạc của Cố Minh, bên kia đồng ý, và chính game đã đưa ra gợi ý mức độ quan trọng của thông tin cho Đường Ninh, để cậu đưa thông tin cho người kia. Thế nên, Đường Ninh không thể nói quy tắc ẩn mà chỉ có thể nói quy tắc ai làm trái nội quy thôi!)
Cố Minh không tồn tại trong hiện thực.
Chẳng lẽ.... Cố Minh không phải là người chơi?
Nhưng rõ ràng ngay từ đầu, thông tin của phó bản đã ghi rõ là có 6 người chơi. Nếu như Cố Minh không phải là người chơi, thì cậu, Tống Lâm Tố, Chu Xuyên, Lê Thừa An, Đỗ Phỉ mới là 5 người mà? Vậy thì đâu có đúng.... (Meii: Ai là người chơi cuối cùng ấy nhờ =))))
Phòng 302, nếu như trừ Cố Minh ra, chỉ còn lại 3 người chơi, mà phòng 303 chỉ có cậu và Tống Lâm Tố là người chơi.
Dường như Đường Ninh sắp nhận ra một điều gì đó, nhưng ý nghĩ kỳ lạ kia đến nhanh đi cũng nhanh, như thể nó chỉ lướt qua rồi chạy mất.
Xe taxi dừng lại trước cửa khu nhà, lúc Đường Ninh xuống xe còn suýt nữa đứng không vững. Cậu đỡ trán mình một chút, lảo đảo thất tha thất thểu đi về nhà mình.
Rất nhiều hình ảnh lúc trước khi cậu hôn mê hiện lại trong đầu cậu, cậu nghĩ đến Lê Thừa An ép cậu ăn thịt kho tàu, lại nhớ đến lúc Chu Xuyên ép cậu quay đầu về phía sau....
Cuối cùng là chuyện Cố Minh không tồn tại trong thế giới hiện thực.
Thiếu niên như ánh sáng đã giúp đỡ cậu rất nhiều, tiếng huýt sáo lảnh lót trong gió, từng miếng giấy nhỏ bọn họ dùng trao đổi thông tin qua hộc bàn, người đã nắm lấy tay cậu, chuẩn bị mang theo cậu chạy khỏi thế giới đó....
Đường Ninh ấn tầng nhà mình, thang máy từ từ đi lên khiến cậu đứng không vững lắm, trong đầu cậu hiện ra người đồng đội cậu đã tin tưởng, người đồng đội đã kề vai chiến đấu cùng cậu, khi những gương mặt quái dị kia dí đầy lên cửa sổ, bao vây cánh cửa duy nhất ra khỏi phòng của cậu, ồn ào náo nhiệt, đám NPC kia không ngừng đẩy cửa khiến trái tim Đường Ninh run lên, nhưng chính y đã đạp đổ cánh cửa đó, cứu cậu ra ngoài
Ting~
Cửa thang máy mở ra.
dm mờ mịt đi vào hành lang nhỏ hẹp tối tăm yên tĩnh, trên hành lang chỉ vang lên tiếng bước chân hỗn loạn của cậu, đầu ngón tay Đường Ninh run rẩy ấn mật mã căn hộ, ngay khi mở cửa ra, cậu nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc.
Thân thương, ngọt ngào.
Happy cọ đầu lên chân cậu, cọ đến mức những sợi lông đen trắng hòa vào nhau bay toáng loạn trong không khí.
Đường Ninh ngồi xổm xuống ôm lấy bé mèo của cậu.
Mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng ngực cậu, Đường Ninh ôm chặt lấy Happy, nhưng cho dù cậu có ôm chặt đến đâu, trong lòng cậu vẫn như có một khe hở, như thể lòng cậu có khoảng trống không thể lấp đầy.
Đầu lưỡi mềm mại của mèo nhỏ nhiệt tình liếm lên nước mắt trên mặt cậu, Đường Ninh nhắm hai mắt lại, để Happy tha hồ làm gì mà nó muốn.
Cậu ngồi một lúc lâu mới đứng lên, ôm mèo con đi về phía phòng ngủ. Happy rất thích dính lên người cậu, móng vuốt nhỏ dẫm lên ngực cậu, dẫm nhẹ nhàng như đang nghịch sữa, từng chút từng chút, móng vuốt nhỏ mới mọc dẫm lên tay cậu khiến cậu có chút đau.
Đường Ninh nhắm hai mắt lại, nghe tiếng khò khè khò khè như máy kéo nhỏ của Happy.
Thật ra, có rất nhiều chuyện, suy nghĩ cẩn thận là có thể nghĩ ra,.
Thẻ bài “Công chúa ngủ trong rừng” nói cần một năng lượng khổng lồ mới có thể đánh thức cậu dậy.
Mà trong phó bản này, năng lượng khổng lồ chỉ có một mà thôi.
Đó chính là người bị cậu coi như ma quỷ kia.
“Yêu tôi nhiều đến mức nào?”
“Tôi cũng yêu cậu.”
“Em không biết, tôi yêu em nhiều như thế nào đâu.”
Đường Ninh dùng chăn che mặt lại, nước mắt cậu thấm ướt gối đầu bên dưới, bao nhiêu cảm xúc chất chồng lên ngực khiến cậu không thở nổi, cậu không biết cậu đã khóc bao lâu, dần dần rơi vào một giấc mộng dài từ bao giờ....
Trong mơ, cậu vừa là “Đường Ninh” của trường nam sinh Minh Đức, lại vừa là người chơi Đường Ninh trong game thẻ bài, hình ảnh hai người trùng lên nhau, cậu nhắm mắt đi ra khỏi WC, xung quanh là những bạn học đáng ghét này, kẻ thì duỗi tay xô đẩy cậu không ngừng, kẻ thì túm vai cậu lại, kẻ thì lôi kéo mắt cá chân cậu khiến cậu ngã vào một vòng tay ấm áp.
Đôi tay thon dài dịu dàng vỗ vỗ sau lưng cậu, như đang xua đi nỗi bất an trong lòng cậu.
Cậu đã nghĩ rằng đó là Mạc Vân Sơ, thế nên mới hạnh phúc mở bừng mắt ra, nhưng trước mặt lại là khuôn mặt đẹp trai kia.
Mấy giọng nói đồng thanh không nặng không nhẹ không xa không gần truyền đến:
“Nghe nói Kỳ Vân là thủ khoa khóa mình đó, lúc nào hắn cũng đạt hạng nhất hết...”
“Thật là đẹp trai, nhưng người này lại không phải là Mạc Vân Sơ....”
Cậu đi theo bóng dáng người kia, bọn họ cùng nhau đi qua hàng liễu ven hồ, đi qua những dây thường xuân xanh ngát dạt dào, đi qua giàn hoa tử đằng hơn ngát tung bay theo gió.
“Đó là một hình ảnh thật đẹp mắt....”
“Tôi đi theo đằng sau cậu ấy, như một cái bóng đuổi theo ánh sáng....”
Cậu nằm cùng Kỳ Vân trên một cái giường đơn hẹp dài, bả vai cậu chạm vào thân thể nóng bỏng của Kỳ Vân, cảm giác tê dại từ đầu vai lan đến toàn thân cậu, cậu lật qua lật lại, trán cậu dán vào mặt tường lạnh băng.
“Thật là kỳ lạ, tôi có một cảm giác quái lạ không nói lên lời....”
“Hình như mình bị bệnh rồi, mình bị bệnh, nhưng không muốn đến bệnh viện đâu....”
Cậu lấy một phần cơm giống hệt của Kỳ Vân, nhìn người kia thong thả ung dung ăn từng miếng từng miếng, dường như những món ăn đơn giản kia là những món sơn hào hải vị.
“Ước gì mình có thể biến thành đồ ăn để cậu ấy gắp lên đưa lên miệng....”
“Nếu như được Kỳ Vân ngậm lấy, nhất định sẽ rất thoải mái....”
Chai nước uống dở kia lẳng lặng đứng trên mặt đất, chỉ cần cậu giơ tay ra là có thể chạm tới, mỗi một sóng nước lấp lánh như đang dụ hoặc cậu.
“Chỉ cần uống một hớp nhỏ, là hết khát rồi....”
“Có phải mình điên rồi không, vì cái gì mình lại muốn uống chai nước của cậu ấy....
Đêm kia, cậu bị hắn bế lên đặt lên bệ cửa, sau lưng cậu là cánh cửa cũ kỹ chỉ cần chạm một chút là kêu kẽo kẹt, tất cả bí mật trong lòng cậu cứ thế bị lộ ra ngoài ánh sáng.
“Bây giờ, em nên nói chuyện đi.”
“Tôi, tôi.... tôi yêu cậu.”
“Yêu tôi nhiều đến mức nào?”
“Rất... rất yêu cậu, so với bản thân mình.... tôi càng yêu cậu hơn.”
“Nói tiếp đi, tôi vẫn muốn nghe.”
“Tôi yêu cậu, Kỳ Vân.”
......
Cậu vẫn luôn nhắc nhở bản thân rằng trong lòng cậu còn có Mạc Vân Sơ.
Cũng vẫn luôn không chịu thừa nhận.
Rằng ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã thích Kỳ Vân mất rồi.
Thẻ bài “Tiều phu” này tưởng là không giúp ích được gì, nhưng thật ra là một thẻ bài rất quan trọng.
Nó đặt cơ hội và nguy hiểm đặt ra trước mặt bạn, chỉ cần bạn đối mặt với nó, có lẽ chính bạn cũng không biết một lựa chọn đơn giản kia có thể mang đến thay đổi lớn nhường nào.
Sau khi cậu có thẻ bài này, cậu cũng gặp mấy lần phải lựa chọn, đó chính là chọn đi cùng Kỳ Vân hay Cố Minh, lựa chọn rìu sắt có lẽ là cậu sẽ chạy trốn một mình, nhưng cậu lại không chọn nó.
Nhưng nếu thế, rìu vàng là Kỳ Vân, hay là Cố Minh đây?
Rốt cuộc thì ai mới là vương tử?
Lúc đó cậu đã chọn Cố Minh, cuối cùng vẫn sống sót rời khỏi phó bản, vậy nếu cậu chọn Kỳ Vân thì sao? Cậu sẽ vẫn tồn tại, nhưng sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong phó bản sao? Thế nên, cậu đã chọn đúng rồi đúng không?
Đường Ninh xoa xoa huyệt thái dương của mình, lại tiếp tục tự hỏi một số chuyện đã xảy ra trong phó bản.
Chuyện tìm nhật ký cả nguyên chủ cậu làm không sai, như vậy, sau khi vào phó bản, điều quan trọng nhất là phải tìm được những thông tin liên quan đến nguyên chủ, còn phải làm theo những gì mà nguyên chủ sẽ làm. Ví dụ như lúc ở phó bản đầu tiên, nếu như cậu nghĩ đến chuyện quay video sớm hơn, thì sẽ sờ đến đám tài liệu trong máy tính sớm hơn, còn có thể sớm liên hệ với vị tài xế xe buýt kia. Còn trong phó bản này, cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện làm bài tập, nếu không phải nhờ có Cố Minh....
Mục nói chuyện trong trò chơi thẻ bài vang lên thông báo, Đường Ninh nhìn chăm chú một chút, mới phát hiện người trao đổi tin tức nhắn tin cho mình.
【Trong thế giới thực không có ai là Cố Minh cả.】
Đường Ninh hoàn toàn ngây dại, những con chữ trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến cậu cảm giác như mình không hiểu nổi ý nghĩa bên trong.
Trong thế giới thực không có ai là Cố Minh cả.
Chuyện này là sao?
Mỗi người chơi trong game thẻ bài đều phải dùng tên thật của mình, không chỉ dùng đúng tên, mà ngay cả diện mạo cũng giống hệt thế giới thực, rất nhiều người chơi trong game còn cho rằng các thế giới trong game chính là chiều không gian khác mà thôi.
Nếu như Cố Minh đã có mặt trong phó bản, tại sao lại không tồn tại trong thế giới thực?
Nếu như không phải thông tin này được trò chơi đảm bảo tính chân thật, chắc chắn Đường Ninh sẽ cho rằng người kia đang lừa cậu. (Meii: Giải thích một chút na, game này có mục giao dịch và chat riêng, khi 2 người chơi đồng ý giao dịch với nhau, game sẽ là người làm chứng và đảm bảo 2 bên không được lừa nhau. Khi Đường Ninh nói muốn tìm thông tin và phương thức liên lạc của Cố Minh, bên kia đồng ý, và chính game đã đưa ra gợi ý mức độ quan trọng của thông tin cho Đường Ninh, để cậu đưa thông tin cho người kia. Thế nên, Đường Ninh không thể nói quy tắc ẩn mà chỉ có thể nói quy tắc ai làm trái nội quy thôi!)
Cố Minh không tồn tại trong hiện thực.
Chẳng lẽ.... Cố Minh không phải là người chơi?
Nhưng rõ ràng ngay từ đầu, thông tin của phó bản đã ghi rõ là có 6 người chơi. Nếu như Cố Minh không phải là người chơi, thì cậu, Tống Lâm Tố, Chu Xuyên, Lê Thừa An, Đỗ Phỉ mới là 5 người mà? Vậy thì đâu có đúng.... (Meii: Ai là người chơi cuối cùng ấy nhờ =))))
Phòng 302, nếu như trừ Cố Minh ra, chỉ còn lại 3 người chơi, mà phòng 303 chỉ có cậu và Tống Lâm Tố là người chơi.
Dường như Đường Ninh sắp nhận ra một điều gì đó, nhưng ý nghĩ kỳ lạ kia đến nhanh đi cũng nhanh, như thể nó chỉ lướt qua rồi chạy mất.
Xe taxi dừng lại trước cửa khu nhà, lúc Đường Ninh xuống xe còn suýt nữa đứng không vững. Cậu đỡ trán mình một chút, lảo đảo thất tha thất thểu đi về nhà mình.
Rất nhiều hình ảnh lúc trước khi cậu hôn mê hiện lại trong đầu cậu, cậu nghĩ đến Lê Thừa An ép cậu ăn thịt kho tàu, lại nhớ đến lúc Chu Xuyên ép cậu quay đầu về phía sau....
Cuối cùng là chuyện Cố Minh không tồn tại trong thế giới hiện thực.
Thiếu niên như ánh sáng đã giúp đỡ cậu rất nhiều, tiếng huýt sáo lảnh lót trong gió, từng miếng giấy nhỏ bọn họ dùng trao đổi thông tin qua hộc bàn, người đã nắm lấy tay cậu, chuẩn bị mang theo cậu chạy khỏi thế giới đó....
Đường Ninh ấn tầng nhà mình, thang máy từ từ đi lên khiến cậu đứng không vững lắm, trong đầu cậu hiện ra người đồng đội cậu đã tin tưởng, người đồng đội đã kề vai chiến đấu cùng cậu, khi những gương mặt quái dị kia dí đầy lên cửa sổ, bao vây cánh cửa duy nhất ra khỏi phòng của cậu, ồn ào náo nhiệt, đám NPC kia không ngừng đẩy cửa khiến trái tim Đường Ninh run lên, nhưng chính y đã đạp đổ cánh cửa đó, cứu cậu ra ngoài
Ting~
Cửa thang máy mở ra.
dm mờ mịt đi vào hành lang nhỏ hẹp tối tăm yên tĩnh, trên hành lang chỉ vang lên tiếng bước chân hỗn loạn của cậu, đầu ngón tay Đường Ninh run rẩy ấn mật mã căn hộ, ngay khi mở cửa ra, cậu nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc.
Thân thương, ngọt ngào.
Happy cọ đầu lên chân cậu, cọ đến mức những sợi lông đen trắng hòa vào nhau bay toáng loạn trong không khí.
Đường Ninh ngồi xổm xuống ôm lấy bé mèo của cậu.
Mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng ngực cậu, Đường Ninh ôm chặt lấy Happy, nhưng cho dù cậu có ôm chặt đến đâu, trong lòng cậu vẫn như có một khe hở, như thể lòng cậu có khoảng trống không thể lấp đầy.
Đầu lưỡi mềm mại của mèo nhỏ nhiệt tình liếm lên nước mắt trên mặt cậu, Đường Ninh nhắm hai mắt lại, để Happy tha hồ làm gì mà nó muốn.
Cậu ngồi một lúc lâu mới đứng lên, ôm mèo con đi về phía phòng ngủ. Happy rất thích dính lên người cậu, móng vuốt nhỏ dẫm lên ngực cậu, dẫm nhẹ nhàng như đang nghịch sữa, từng chút từng chút, móng vuốt nhỏ mới mọc dẫm lên tay cậu khiến cậu có chút đau.
Đường Ninh nhắm hai mắt lại, nghe tiếng khò khè khò khè như máy kéo nhỏ của Happy.
Thật ra, có rất nhiều chuyện, suy nghĩ cẩn thận là có thể nghĩ ra,.
Thẻ bài “Công chúa ngủ trong rừng” nói cần một năng lượng khổng lồ mới có thể đánh thức cậu dậy.
Mà trong phó bản này, năng lượng khổng lồ chỉ có một mà thôi.
Đó chính là người bị cậu coi như ma quỷ kia.
“Yêu tôi nhiều đến mức nào?”
“Tôi cũng yêu cậu.”
“Em không biết, tôi yêu em nhiều như thế nào đâu.”
Đường Ninh dùng chăn che mặt lại, nước mắt cậu thấm ướt gối đầu bên dưới, bao nhiêu cảm xúc chất chồng lên ngực khiến cậu không thở nổi, cậu không biết cậu đã khóc bao lâu, dần dần rơi vào một giấc mộng dài từ bao giờ....
Trong mơ, cậu vừa là “Đường Ninh” của trường nam sinh Minh Đức, lại vừa là người chơi Đường Ninh trong game thẻ bài, hình ảnh hai người trùng lên nhau, cậu nhắm mắt đi ra khỏi WC, xung quanh là những bạn học đáng ghét này, kẻ thì duỗi tay xô đẩy cậu không ngừng, kẻ thì túm vai cậu lại, kẻ thì lôi kéo mắt cá chân cậu khiến cậu ngã vào một vòng tay ấm áp.
Đôi tay thon dài dịu dàng vỗ vỗ sau lưng cậu, như đang xua đi nỗi bất an trong lòng cậu.
Cậu đã nghĩ rằng đó là Mạc Vân Sơ, thế nên mới hạnh phúc mở bừng mắt ra, nhưng trước mặt lại là khuôn mặt đẹp trai kia.
Mấy giọng nói đồng thanh không nặng không nhẹ không xa không gần truyền đến:
“Nghe nói Kỳ Vân là thủ khoa khóa mình đó, lúc nào hắn cũng đạt hạng nhất hết...”
“Thật là đẹp trai, nhưng người này lại không phải là Mạc Vân Sơ....”
Cậu đi theo bóng dáng người kia, bọn họ cùng nhau đi qua hàng liễu ven hồ, đi qua những dây thường xuân xanh ngát dạt dào, đi qua giàn hoa tử đằng hơn ngát tung bay theo gió.
“Đó là một hình ảnh thật đẹp mắt....”
“Tôi đi theo đằng sau cậu ấy, như một cái bóng đuổi theo ánh sáng....”
Cậu nằm cùng Kỳ Vân trên một cái giường đơn hẹp dài, bả vai cậu chạm vào thân thể nóng bỏng của Kỳ Vân, cảm giác tê dại từ đầu vai lan đến toàn thân cậu, cậu lật qua lật lại, trán cậu dán vào mặt tường lạnh băng.
“Thật là kỳ lạ, tôi có một cảm giác quái lạ không nói lên lời....”
“Hình như mình bị bệnh rồi, mình bị bệnh, nhưng không muốn đến bệnh viện đâu....”
Cậu lấy một phần cơm giống hệt của Kỳ Vân, nhìn người kia thong thả ung dung ăn từng miếng từng miếng, dường như những món ăn đơn giản kia là những món sơn hào hải vị.
“Ước gì mình có thể biến thành đồ ăn để cậu ấy gắp lên đưa lên miệng....”
“Nếu như được Kỳ Vân ngậm lấy, nhất định sẽ rất thoải mái....”
Chai nước uống dở kia lẳng lặng đứng trên mặt đất, chỉ cần cậu giơ tay ra là có thể chạm tới, mỗi một sóng nước lấp lánh như đang dụ hoặc cậu.
“Chỉ cần uống một hớp nhỏ, là hết khát rồi....”
“Có phải mình điên rồi không, vì cái gì mình lại muốn uống chai nước của cậu ấy....
Đêm kia, cậu bị hắn bế lên đặt lên bệ cửa, sau lưng cậu là cánh cửa cũ kỹ chỉ cần chạm một chút là kêu kẽo kẹt, tất cả bí mật trong lòng cậu cứ thế bị lộ ra ngoài ánh sáng.
“Bây giờ, em nên nói chuyện đi.”
“Tôi, tôi.... tôi yêu cậu.”
“Yêu tôi nhiều đến mức nào?”
“Rất... rất yêu cậu, so với bản thân mình.... tôi càng yêu cậu hơn.”
“Nói tiếp đi, tôi vẫn muốn nghe.”
“Tôi yêu cậu, Kỳ Vân.”
......
Cậu vẫn luôn nhắc nhở bản thân rằng trong lòng cậu còn có Mạc Vân Sơ.
Cũng vẫn luôn không chịu thừa nhận.
Rằng ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã thích Kỳ Vân mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.