Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 63: Người chồng ma (17) - Người nào đến đó, mau xưng tên ra....

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii

Đường Ninh đứng đối diện Kỷ gia gia hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Ta có thể cự tuyệt không?”

Cậu đang rất mệt mỏi, không chỉ thân thể mệt mỏi, mà cả tinh thần cũng mệt. Tất cả những người cậu có thể dựa vào đều đã hôn mê khiến Đường Ninh không có một chút cảm giác an toàn nào. Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng đưa Kỷ Liên Uẩn vào quan tài, sau đó cũng tự nằm vào trong, ôm chặt lấy y qua đêm nay.

Quan tài cũng đáng sợ đấy.

Nhưng với cậu, một mình ngủ trên giường còn đáng sợ hơn nằm trong quan tài nhiều.

Quan trọng nhất là... nghe gọi hồn thật đáng sợ.

Kỷ gia gia trầm mặc nhìn Đường Ninh, dưới ánh sáng tối tăm này, vẻ già nua trên mặt lão càng thêm rõ rệt, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Đường Ninh, mang theo một sự cố chấp khiến người ta rùng mình.

Đường Ninh hơi lùi về phía sau một chút, chỉ sợ Kỷ gia gia bị cự tuyệt sẽ làm ra hành động điên rồ nào đó....

Dưới ánh mắt bất an của cậu, Kỷ gia gia đã làm một hành động mà Đường Ninh không ngờ đến...

Lão quỳ xuống.

“Ngài, ngài làm gì vậy!” Cả người Đường Ninh đều ngây dại, cậu cứ nghĩ Kỷ gia gia sẽ mắng cậu, sẽ đánh cậu, hay nhào cả người lên quan tài ngăn cậu đưa Kỷ Liên Uẩn vào trong, chỉ không nghĩ đến ông lão già nua này sẽ quỳ xuống.

“Đường Ninh à, Kỷ Kha nó... không còn nhiều thời gian nữa.” Hai hang nước mắt lăn dài từ đôi mắt vẩn đục của Kỷ gia gia. “Ta xin ngươi, cứu hắn đi mà!”

Đường Ninh muốn đỡ Kỷ gia gia lên, nhưng bây giờ cậu không có chút sức lực nào, cả người cũng suýt lảo đảo quỳ rạp xuống đất.

Khi đối mặt với ma quỷ, cậu cũng cố gắng không khóc ra, nhưng vào lúc này, hốc mắt Đường Ninh cũng đỏ lên. Ánh nến lập lòe chiếu lên mặt cậu, cậu khẽ dung mu bàn tay lau loạn nước mắt trên mặt mình, như một đứa trẻ bị bắt nạt nhưng không biết mách ai, vừa khóc vừa nói: “Nhưng mà ai sẽ đến cứu ta đây?”

Nước mắt tích dưới cằm cậu rồi rơi xuống mặt đất vỡ tan, để lại một vòng đậm màu trên đất.

Cậu cũng muốn trở nên lợi hại, dũng cảm, không sợ hãi cái gì, gặp bất cứ khó khăn nào cũng nghĩ ra biện pháp lắm chứ, nhưng mà bây giờ, thậm chí cậu còn không biết Kỷ Liên Uẩn nói đúng, hay lời của ông lão trước mặt này mới là sự thật.

Tựa hồ trong nháy mắt, Kỷ gia gia bị bộ dạng sắp hỏng mất của Đường Ninh dọa, câu cầu xin trên miệng cũng không cách nào nói ra được.

Vì thế, Đường Ninh lại cảm thấy hơi xấu hổ khi tự dưng khóc lên như vậy.

Cậu lau khô nước mắt, giọng nói vẫn còn nức nở nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, ta sẽ nỗ lực cứu hắn trở về.”

Kỷ Kha đã từng cõng cậu một đoạn đường dài, bây giờ cậu cũng nên giúp đỡ hắn.

Kỷ Kha ngẩn ngơ nhìn Đường Ninh.

“Mau giúp ta đưa Kỷ Liên Uẩn vào trong quan tài đi.” Đường Ninh nhìn Kỷ gia gia vẫn chưa phản ứng lại, nghiêm túc nói: “Ngài yên tâm, ta sẽ không đổi ý.”

Kỷ gia gia nghe thế, lập tức chậm rãi đứng dậy, cùng Đường Ninh hợp lực nâng Kỷ Kha ra ngoài, sau đó lại cùng nhau nâng Kỷ Liên Uẩn vào trong.

Đường Ninh đứng bên cạnh quan tài, nhìn Kỷ Liên Uẩn đang thoi thóp. Cậu cầm bàn tay của y lên, như muốn cọ lấy may mắn trước khi tham gia một kỳ thi quan trọng, cậu vùi khuôn mặt mình vào lòng bàn tay Kỷ Liên Uẩn.

Tay của Kỷ Liên Uẩn vừa to vừa rộng, đủ che khuất nửa khuôn mặt của Đường Ninh.

Một mảng lạnh lẽo.

Đường Ninh dùng gương mặt mình cọ cọ lên lòng bàn tay của Kỷ Liên Uẩn, sau đó hà hơi lên bàn tay hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi phải bảo vệ ta....”

“Dù sao thì theo quan hệ hiện tại của chúng ta, nếu ta chết, ngươi sẽ không có lão bà đâu.”

Tự gọi mình là lão bà của người khác khiến Đường Ninh cảm thấy hơi quái quái, cậu khẽ nhíu mi, sửa lời: “Ngươi sẽ biến thành góa phụ đó.”

Kỷ Liên Uẩn vẫn nằm yên không nhúc nhích trong quan tài, ngực khẽ phập phồng với biên độ rất nhỏ.



Haizz.

Cái người Kỷ Liên Uẩn này, vừa nãy dung mười phần sức lực trên giường như vậy, tình cảm phu thê của bọn họ cũng gia tăng lên nhiều rồi nhỉ.

Đường Ninh rũ mắt xuống, đặt lại tay Kỷ Liên Uẩn vào trong quan tài. Sau đó, cậu hít sâu một hơi, nhìn về phía Kỷ gia gia: “Gọi hồn như thế nào đây?”

....

Kỷ gia gia nói muốn gọi hồn, cần chuẩn bị một sợi tơ hồng, một bộ đồ của người cần gọi, và một chiếc gương.

Đường Ninh phải buộc sợi dây tơ hồng vào đầu ngón tay, phải mặc quần áo của Kỷ Kha, tay cầm gương, đi từ đầu thôn đến cuối thôn, phải đi mọi ngóc ngách trong thôn, vừa đi vừa gọi tên Kỷ Kha.

Trong gương sẽ chiếu được hồn phách của Kỷ Kha, nếu Đường Ninh thấy được hồn phách của Kỷ Kha, phải ngay lập tức quấn đầu còn lại của sợi tơ hồng lên hồn phách, rồi nỗ lực kéo hồn phách của hắn trở về với thân thể.

Lúc này, Đường Ninh đứng ở cửa thôn, trên người mặc một bộ đồ cũ của Kỷ Kha, tay cầm gương, ngón trỏ tay phải buộc một sợi tơ hồng đỏ như máu.

Kỷ gia gia đứng sau cậu khoảng một mét, khẽ gật đầu với cậu.

“Linh hồn của Kỷ Kha bay ra mau trở về!” Đường Ninh không đủ tự tin, trong thôn trang yên tĩnh, thanh âm cậu vô cùng rõ ràng, như ném một viên đá vào mặt hồ yên tĩnh, trong thôn trang yên lặng bỗng nhiên nổi lên từng vòng gợn sóng.

Trên mặt gương hiện lên hình ảnh một nữ quỷ trên cây hòe ngay cửa thôn.

Đó là một nữ nhân mặc áo cưới màu đỏ.

Làn da cô ta trắng bệnh, cổ treo trên ngọn cây, đôi chân đi giày cưới khẽ lay động dưới làn váy.

Ngay khi Đường Ninh bắt đầu gọi tên Kỷ Kha, đôi mắt đang nhắm chặt của cô ta bỗng mở bừng ra, đôi mắt phủ đầy tơ máu nhìn chằm chằm về phía Đường Ninh, miệng phát ra tiếng “hô hô” kỳ lạ.

Lông tơ trên người Đường Ninh dựng thẳng lên, cả người cậu như có dòng điện chạy qua, đôi tay run rẩy sắp không giữ được chiếc gương nữa.

“Linh hồn của Kỷ Kha bay ra mau trở về!” Giọng nói già nua của Kỷ gia gia vang lên phía sau Đường Ninh, tầm mắt của nữ quỷ cũng dời đến phía sau cậu.

Thân thể nữ quỷ lay động càng mạnh hơn, ngọn cây như không chịu được sự giãy giụa của nó mà sắp đứt đến nơi.

Trái tim của Đường Ninh đập nhanh hơn, cậu giữ chặt gương, xoay sang bên khác, vừa đi vừa gọi: “Linh hồn của Kỷ Kha bay ra mau trở về!”

Những thôn dân đang đào đất hai bên ruộng thấy Đường Ninh đều dừng lại động tác, nhất trí ngẩng đầu lên, những chiếc hố bọn họ đang đào không phải là hoa màu, mà là vàng bạc châu báu lấp lánh ánh vàng.

Người đã chết sẽ lặp đi lặp lại hành vi lúc sinh thời, nhóm người này hẳn là những thôn dân trộm mộ có cái kết bi thảm!

Từng đôi mắt đen nhánh vô hồn nhìn về phía Đường Ninh, những ánh mắt chết lặng đó bỗng sáng lên như thể một kẻ ăn mày đang khốn cùng bỗng nhiên nhặt được một chậu châu báu trừ trên trời rơi xuống, lại giống như một bầy sói đã đói bụng ba ngày ba đêm bỗng nhiên lại thấy một chú dê béo tốt, vừa sợ hãi vừa khát vọng mà nhìn chằm chằm Đường Ninh.

“Linh hồn của Kỷ Kha bay ra mau trở về!” Tiếng của Kỷ gia gia một lần nữa hấp dẫn sự chú ý của những người này, những gương mặt trắng xanh đó nhất trí chuyển hướng, nhảy ra phía sau lưng Kỷ gia gia.

Mồ hôi lạnh chảy dọc trán Đường Ninh, Đường Ninh chưa từng thấy nhiều ma quỷ như vậy, đã vậy còn nhìn thấy chúng nó qua gương rất gần khiến trái tim Đường Ninh sợ hãi sắp nổ tung.

Cậu gian nan đi tiếp, “Linh hồn của Kỷ Kha bay ra mau trở về!”

Từng cái tay tái nhợt chui lên khỏi mặt đất, mỗi cánh tay đều chằm dao mổ sắc bén, không chút do dự mà chém trên con đường trước mặt Đường Ninh....

Máu tươi từ mặt đất phun lên như nhạc nước, tiếng súc vật kêu thảm thiết vang vọng khắp thôn trang.

Tiếng gió đêm rít qua thổi bay mồ hôi sau cổ Đường Ninh, từ ngực đến yết hầu của cậu như mất cảm giác, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Những con dao mổ kia lại nâng lên một lần nữa, lần này, chúng nó chuyển hướng đến chân Đường Ninh!

“Linh hồn của Kỷ Kha.... bay ra mau trở về!” Thanh âm mạnh mẽ của Kỷ gia gia dần trở lên suy yếu đi nhiều.

Lưỡi dao lập tức chuyển hướng đến phía sau Đường Ninh, dưới ánh đèn lồng đỏ, một tia máu bắn lên không trung chói mắt vô cùng.

Đường Ninh không hô tiếp, cậu có thể ngửi thấy mùi máu tươi như ẩn như hiện trong không khí, hương vị này không biết là truyền tới từ mặt đất này, hay là từ ông lão già nua bất kham đằng sau.



Trước khi gọi hồn, không chỉ mỗi Đường Ninh thay đổi quần áo trên người, chính Kỷ gia gia cũng thay một bộ đồ đỏ thẫm mới tinh, quần áo đỏ tươi đẹp, giày đỏ rực rỡ.

Ở nông thôn, thường sẽ có những người già cả đoán trước được mình không còn sống được bao lâu mà tự chuẩn bị quần áo trước cho mình.

Họ không muốn phiền đến con cái của họ.

Đường Ninh dừng bước trên mặt đất gồ ghề, cậu ôm chặt gương, gằn từng chữ: “Linh hồn của Kỷ Kha bay ra mau trở về!”

Không ngờ, phía cuối con đường bỗng xuất hiện một cỗ kiệu đỏ, đội ngũ nâng kiệu rất dài, trên tay mỗi người còn cầm một chiếc đèn lồng đỏ, bên trong vang lên tiếng trẻ con khóc.

“Oa oa oa oa oa!”

Một bàn tay nhỏ trắng xanh vén màn kiệu lên, một cái đầu trẻ con ngó ra ngoài, nó vừa khóc, vừa khẽ đảo mắt nhìn xung quanh. Hốc mắt nó chảy ra hai hang huyết lệ dài, ngay khi nhìn thấy Đường Ninh, vẻ mặt khóc lóc của nó bỗng nhiên tạm dừng. Giây tiếp theo, nó khẽ nhếch môi nở một nụ cười âm trầm.

Thân hình bé nhỏ bò ra khỏi cỗ kiệu, nó dùng sức ở tay chân mình, bò về phía Đường Ninh với tốc độ kinh hoàng.

Nhưng lần này, cậu không mặc bộ áo cưới đỏ kia nữa!

“Linh hồn của Kỷ Kha bay ra mau trở về.....” Tiếng hộ nghẹn ngào vang lên phía sau Đường Ninh.

Đứa trẻ ma sắp bò đến chỗ Đường Ninh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, sau đó không cam lòng mà nhào đến người phía sau cậu.

Đường Ninh nghe thấy tiếng bước chân nặng nề chậm chạp của ông lão phía sau, mỗi bước đi của lão đều vô cùng khó nhọc.

Cậu muốn quay đầu nhìn ông lão phía sau, nhưng trước khi bắt đầu gọi hồn, Kỷ gia gia đã dặn cậu rằng, cho dù phát sinh bất kể chuyện gì, cậu cũng không được quay đầu lại!

Sau khi rơi vào trò chơi thẻ bài này, Đường Ninh vẫn luôn tự nói với bản thân rằng, đây chỉ là trò chơi, những người trong thế giới này đều là một NPC mà thôi, không cần đối đãi với bọn họ như người bình thường. Nhưng giờ phút này, cậu không thể coi ông lão sẵn sàng vứt bỏ tất cả để cứu Kỷ Kha đằng sau mình trở thành một NPC bình thường được.

“Gọi hồn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng ngươi không cần lo lắng, so với ngươi, những người đó càng hận tra hơn. Nếu lúc trước ta không đề xuất những biện pháp kia, có lẽ thôn cũng sẽ không rơi vào cục diện như bây giờ. Vô luận thế nào thì ta cũng không thoát khỏi can hệ.”

“Ngươi cùng ta gọi hồn xong, ngàn vạn lần đừng nói cho Nhị Cẩu Tử biết ta gọi hồn vì hắn.”

“Ngươi hãy bảo hắn, không cần túc trực cạnh linh cữu của ta, mà hãy mau rời khỏi thôn này, đừng bao giờ về nữa.”

“Hãy bảo hắn sống thật tốt.”

“Linh hồn của Kỷ Kha... bay ra mau trở về!” Đường Ninh run giọng nói, một hơi thở lạnh lẽo ập lên mặt cậu, ngón tay quấn sợi tơ hồng của Đường Ninh khẽ run lên, sợi tơ hồng bay về phía trước.

Những chiếc đèn lồng đỏ liên tiếp sáng lên, một mảng đỏ thắm từ phương xa chiếu rọi, từng cái xác không hồn hiện ra, dưới ánh mắt hoảng hốt của Đường Ninh, đám người kia chậm rãi bay đến, càng gần, càng nhìn rõ vẻ oán độc trong đôi mắt của bọn họ.

Già trẻ lớn bé, cả trai lẫn gái, thân thể của bọn họ đều sưng vù, trên người thi đốm dày đặc, đôi môi tím tái mở ra, vô số người cùng đồng thanh nói: “Trả mạng cho ta!”

“Trả mạng cho ta!”

“Trả mạng cho ta!”

Oán khí tận trời công khai lên án, sương mù xung quanh dần tan ra, để lộ một đại điện âm trầm với khí thế nghiêm trang. Hai trụ hai bên tạc rồng bay cùng hai câu đối màu bạc, vế trên ghi: “Dương gian tam thế, thương thiên hại lý đều cho ngươi”, vế dưới viết: “Âm tào địa phủ, trước giờ chưa từng tha ai”, tấm hoành phi bên trên ghi “Ngươi đến rồi“.

Chỉ nghe tiếng trống máu đỏ tươi vang lên đầy ai oán, văn thần võ tướng đêm ngày tuần tra, Hắc Bạch vô thường đứng hai bên... bóng các đại tướng đứng đầy hai bên đại điện.

Chính giữa đại điện có một bàn xử án, bên trên là một vị đế quân uy nghiêm, y đội một chiếc mũ vàng có mười hai sợi ngọc, trên người mặc áo bào Cửu Long diễm lệ, gương mặt tuấn tú sau những sợi ngọc không nhìn rõ, chỉ thấy đôi mắt đỏ vô hỉ vô bi, bàn tay nắm giữ quyền sinh sát giơ cao kinh đường mộc (1) rồi đập mạnh xuống bàn.

(1)Kinh đường mộc: một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh ta thường thấy trong phim cổ trang, khi quan huyện thẩm án, bên cạnh tay luôn có một khối gỗ. Một khi hiềm nghi phạm bên dưới không thành thực, hoặc giả trong đại đường nhân vì hai bên tranh tụng gây ồn ào náo loạn, quan huyện giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt án, hiềm nghi phạm sẽ biến sắc, cả đại đường phút chốc nghiêm túc lại, quan huyện từ chỗ bị động trở thành chủ động

“Người nào đến đó, mau xưng tên ra....”

_______

Đôi lời của editor: Hôm nay là đêm giao thừa rồi, chúc mọi người sang năm mới gặp nhiều may mắn và có nhiều niềm vui nhaa~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook