Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 64: Người chồng ma (18) - Đã có phu quân....
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii
Đường Ninh bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.
Đây là.... Diêm Vương sao?
Điều này làm đầu óc Đường Ninh trống rỗng, cảm giác như nhìn thấy tượng thần trong miếu mà mình đang thắp hương cung phụng bỗng nhiên đi xuống nói chuyện với mình vậy.
Không, không phải, đây không phải là sự thật.
Quỷ khí dày đặc quấn quanh vị đến quân đang ngồi trên cao, cảm giác uy áp mãnh liệt khiến thần hồn Đường Ninh run lên, một câu cũng không nói được.
Sợi tơ hồng quấn quanh ngón tay Đường Ninh xuyên có sương khói lượn lờ, không biết tại sao lại quấn lên đầu ngón tay của vị đế quân kia. Y nâng bàn tay nhợt nhạt của mình lên, nhẹ nhàng kéo sợi tơ hồng một chút....
Lực kéo khiến Đường Ninh lảo đảo ngã sụp xuống mặt đất, đừng nói là trả lời câu hỏi của người kia, bây giờ ngay cả suy nghĩ Đường Ninh cũng không làm được.
Một tay đến quân bị quấn sợi tơ hồng, trên bàn tay còn lại bỗng xuất hiện một quyển sách dày cộp, những trang sách tự lập “xoạt xoạt” mà không cần có gió, từng trang từng trang, sau đó dừng lại ở một trang giấy đầy chữ, chỉ có một cái tên phát ra ánh sáng nhàn nhạt:
Đường Ninh.
Hàng mi đen nhãnh rũ xuống, nhưng không che dấu được đôi mắt thâm thúy màu đỏ tươi, cùng đôi môi hồng nhạt đang nhếch lên của y.
Trong sương mù bao phủ xung quanh, bỗng xuất hiện một cái cây khô, trên cây có hai người giấy trông rất quỷ dị, chúng nó nhìn chằm chằm Đường Ninh không chớp mắt. Đường Ninh bỗng nhớ đến một truyền thuyết xa xưa, rằng ở Minh giới có hai con quỷ là Đoạt Y Bà và Huyền Y Công, chúng nó sẽ cướp đồ của người chết rồi treo chúng trên cây, cành cây càng rũ xuống thấp chứng tỏ nghiệp của người đó càng nặng.
Trong khi Đường Ninh đang nghĩ ngợi, hai con người giấy bỗng thoát khỏi cành cây, khuôn mặt người giấy già nua nhưng vẫn vẽ hai núm má hồng vô cùng rõ ràng, chúng bay thẳng đến chỗ Đường Ninh!
Cảm giác áp bách còn nhiều hơn khi Đường Ninh đối mặt với tân nương giấy, cậu còn chưa kịp chạy trốn đã bị hai người giấy kia đè lên đất.
Đoạt Y Bà cởi chiếc áo ngoài của Kỷ Kha mà cậu đang mặc ra, sau đó chưa chịu dừng tay mà đưa tay lột áo bên trong của Đường Ninh ra, như đang mạnh mẽ lột hết các cánh hoa để lộ nhụy hoa non mịn bên trong.
Đường Ninh không còn quần áo để che đi cơ thể mình, cậu chỉ có thể vừa sợ hãi vừa tự ôm lấy chính mình, rõ ràng gương mặt xinh đẹp đang trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, nhưng thân thể lại đầy những dấu đỏ khó hiểu như có vii số sợi chỉ đỏ quấn quanh thân thể cậu vậy.
Huyền Y Công vừa treo bộ quần áo của Đường Ninh lên cành cây, bộ quần áo nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng kia bỗng như một vật nặng ngàn cân, ép cành cây đến suýt gãy hẳn.
“Ây chà, một người như vậy sao lại mang nghiệp nặng thế này?” Giọng nói nhòn nhọn tinh tế của Đoạt Y Bà vang lên.
Đường Ninh hoàn toàn ngây dại.
Tuy rằng cậu không làm việc thiện tích đức mất, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện ác, tại sao lại tội ác chồng chất được?
Huyền Y Công đứng trên cây, vừa tiến sát vào bộ đồ của cậu đã sợ đến mức suýt nữa ngã từ trên cây xuống....
Bộ đồ trên cây kia như có hơi thở của vị đế quân, tựa như sương khói hồng trần, biển khổ vô tận, bị vây khốn trong đoạn tình ái với vị đế quân lẽ ra đã đoạn tuyệt tình ái, đó là nghiệp của cậu.
“Đường Ninh, ngươi biết tội chưa?” Đế quân ngồi trên cao lạnh giọng nói.
Giọng nói trầm thấp kia làm Đường Ninh có cảm giác quen thuộc kì lạ, như thể cậu đã nghe ở đâu rồi.
Chưa đợi Đường Ninh nghĩ ra đáp án, cảm giác uy áp vô hình kia bỗng lan tràn mạnh hơn, như có một trận gió lạnh thổi qua da thịt cậu khiến cậu rùng mình. Đôi mắt cậu hiện lên vẻ mờ mịt, môi khẽ nhếch lên, theo bản năng lẩm bẩm một câu: “Phạm tội gì cơ?”
“Đã có phu quân còn thủy tính dương hoa.” Ngón tay thon dài cầm lên một miếng gỗ dài ném về phía Đường Ninh, miếng gỗ như có linh tính mà bay thẳng tắp đến trước mặt Đường Ninh, chỉ một chút nữa thôi đã đâm vào giữa mi mắt cậu.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến bả vai trắng như tuyết của Đường Ninh run lên, khuôn mặt ngây thơ vì sợ hãi mà đỏ lên, đôi môi mềm mại mở ra muốn biện giải cho chính mình. Nhưng ngay khi cậu mở miệng, miếng gỗ lập tức thay đổi phương hướng, nó xoay ngang ra bịt ngang miệng cậu lại.
“Phải phạt ngươi.” Giọng nói kia lạnh lùng vang lên.
Phạt?
Đôi mắt đen nhánh của Đường Ninh phủ kín hơi nước, tầm mắt cậu run rẩy đối mắt với con ngươi đỏ như máu kia, sau đó, cậu thấy được những hình ảnh khủng bố trước nay chưa từng gặp!
Tầng địa ngục thứ mười tám toàn dao và cưa, những linh hồn mang tội bị treo thành hình chữ “Đại” vào bốn cây cột, một chiếc cưa vô hình bắt đầu chém từ dưới lên....
Tầng địa ngục thứ mười bảy là núi than chì nặng ngàn tấn, những linh hồn mang tội phải cõng trên lưng một tảng chì nặng nhọc vận chuyển lên đỉnh núi....
Tầng địa ngục thứ mười sáu là núi lửa phun trào, những linh hồn mang tội hoảng sợ chạy khắp nơi, nhưng vẫn không chạy thoát dòng dung nham nóng bỏng....
.....
Tầng địa ngục thứ ba, những linh hồn mang tội bị treo trên những cây vạn tuế có lá là những lưỡi dao sắc bén....
Tầng địa ngục thứ hai, mười đầu ngón tay của những linh hồn mang tội bị nhét vào khung sắt rồi bị siết chặt....
Tầng địa ngục thứ nhất, lưỡi của những linh hồn mang tội bị kìm sắt kẹp chặt, sau đó bị rút ra.....
Đường Ninh mở to mắt, đầu lưỡi bỗng cảm nhận được đau đớn, hơi nước trong mắt ngưng tụ lại thành những giọt nước mắt rơi xuống, cậu bị cảnh tượng những hình phạt đáng sợ kia dọa cho run lên, môi răng va nhau cồm cộp, muốn giải thích nhưng đầu lưỡi lại bị miếng gỗ đè chặt, thả một chút lại chặt một chút, làm Đường Ninh không nói được câu gì, chỉ có thể mơ hồ phát ra tiếng nức nở.
Không, không cần phạt mà!
Cậu liều mạng lắc đầu, hàng mi dài ướt đẫm treo đầy những giọt nước mắt long lanh.
Bộ dạng khổ sở không nói lên lời vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
“Sao? Ngươi không muốn chịu phạt sao?” những sợi tơ hồng trên người Đường Ninh chậm rãi cho rút lại, giọng nói của vị đế quân cũng không lạnh lùng như lúc ban đầu nữa, ngược lại còn lộ ra chút thương xót: “Cũng phải, da thịt của ngươi mỏng manh như vậy, chỉ sợ hình phạt nhẹ nhất cũng sẽ khiến ngươi như bị lột một lớp da.”
“Nhưng tội của ngươi cũng không nặng đến vậy.”
Trong lòng Đường Ninh lập tức dấy lên hy vọng, đôi con ngươi sáng lấp lánh nhìn người đang ngồi giữa sương mù kia.
“Không bằng, phạt ngươi một hình phạt hôn nhân.” Giọng nói kia lộ ra vẻ hứng thú.
Hình phạt hôn nhân sao?
Đường Ninh còn chưa kịp phản ứng lại, một sợi tơ hồng đã quấn quanh mắt cá chân cậu, chiếc giày trên chân cậu bị một sự tồn tại vô hình làm bong ra từng mảng, lộ ra gót chân mềm mại trắng nõn.
Một chiếc bút lông vàng bỗng xuất hiện, đầu bút chạm vào Đường Ninh, sau đó nhẹ nhàng xẹt qua xẹt lại một chút, Đường Ninh lập tức run rẩy mở to hai mắt. Cây bút lông bỗng cọ xát mạnh hơn, cảm giác rùng mình như có dòng điện chạy qua từ gót chân lên tận não khiến Đường Ninh run lên.
Đường Ninh nhíu máy lại, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng và thống khổ đan xen nhau, ban đầu cậu còn có sức mà giãy giụa mà khóc lên, nhưng sau đó, cậu còn chẳng có sức lực mà khóc nữa, chỉ như một con mèo nhỏ run rẩy không dám phát ra tiếng động gì. Miếng gỗ đen trong miệng khiến cậu không khép miệng lại được, nước dãi chảy từ khóe môi xuống tận cần cổ thon dài.
Ngay khi miếng gỗ được đế quân thu lại, Đường Ninh chỉ có thể phát ra một tiếng nức nở hòa tan cùng tiếng khóc.
Miếng gỗ ướt đẫm trở về tay vị đế quân, đế quân hơi gật đầu, lời lẽ chính đáng: “Niệm tình ngươi mới vi phạm lần đầu, nên lần này chỉ khiển trách ngươi, sau này ngươi phải trung trinh với phu quân ngươi, không được hai lòng.”
Giọng nói mờ ảo lạnh lùng vang lên trong đêm tối ngày một xa xăm, những hình ảnh trước mắt bỗng tan thành mây khói, đế quân nào, lệ quỷ nào, cung điện to lớn đã không còn thấy đâu, như thể tất cả những gì cậu nhìn thấy đều chỉ là ảo giác.
Nếu như không phải lòng bàn chân của cậu vẫn còn đang tê dại....
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua người Đường Ninh, cậu run rẩy cúi người nhặt quần áo và giày dưới đất lên, vì vừa bị bút lông cọ xát quá lâu khiến bây giờ, lòng bàn chân chỉ vừa chạm vào giày thôi cậu đã không nhịn được mà cuộn tròn chân lên.
Chuyện này, chuyện này đều là sự thật sao?
Đường Ninh run rẩy nhặt chiếc gương trên mặt đất lên, phát hiện trên mặt gương xuất hiện bóng của Kỷ Kha.
Thật tốt quá! Tìm được rồi!
Đường Ninh kích động muốn chia sẻ tin này với Kỷ gia gia, lại phát hiện xung quanh yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Đường Ninh sửng sốt một chút, ôm gương đi lên một bước, tiếng bước chân chậm chạp đằng sau lại chưa vang lên, Cậu bước từng bước đi về phía hồn phách của Kỷ Kha, nhưng đằng sau cậu không hề có bất cứ tiếng động nào nữa.
Đường Ninh ôm chặt gương.
Hồn phách của Kỷ Kha hoàn toàn khác những hồn phách có oán khí nặng trong thôn trang này.
“Kỷ Kha” đang lén lút trốn sau một thân cây, như đang rình xem cái gì đó qua tán cây kia.
Kỷ gia gia từng nói, không thể dọa hồn phách sợ, nếu không người kia sẽ bị hồn phi phách tán mất, một khi đã như vậy thì dù có gọi thế nào, hồn phách đó cũng không thể trở lại được.
Vì thế, Đường Ninh nhẹ nhàng bước từng bước đi đến gần hồn phách của Kỷ Kha, cậu cẩn thận điều chỉnh góc độ của mình, lập tức thấy được cảnh tượng mà “Kỷ Kha” đang nhìn trộm....
Bên kia là một con sông long lanh ánh trăng, dường như có người đang tắm rửa cạnh đó. Cảnh người kia tắm gội được sắp xếp giống hệt cảnh mỹ nhân tắm trên phim cổ trang, ban đầu là ngồi cạnh bờ, đôi chân đong đưa trong nước như đang chơi đùa.
Đường Ninh cảm thấy vô cùng khó hiểu, không phải vì người kia đi tắm còn dung chân vẩy nước làm gì, mà là không hiểu tại sao hồn phách của Kỷ Kha lại có chấp niệm với hình ảnh này.
Sau đó, người kia bắt đầu cởi quần áo, dùng tay múc nước lên người.
Cổ hồn phách của Kỷ Kha cũng hơi dài ra, có lẽ là khả năng đặc biệt của hồn phách.
Một cơn gió thổi qua khiến mặt nước cuộn sóng tạt về phía người kia khiến người đó khẽ “ưm” một tiếng, rõ ràng thân thể người kia không lộ ra quá nhiều, nhưng vẫn đẹp đến không thể miêu tả thành lời.
Vẻ mặt của Đường Ninh dần xuất hiện một tia xấu hổ.
Sau đó, cậu bỗng thấy người đang tắm kia hơi nghiêng đầu, lộ ra một nửa khuôn mặt đỏ ửng.
Đó là mặt của Đường Ninh.
Đường Ninh: “....”
Phát hiện đồng đội của mình lúc sắp chết lại tưởng tượng ra cảnh nóng của mình là trải nghiệm như thế nào???
Nhất thời nổi lên sát tâm chứ gì!
Đường Ninh trầm mặt cầm đầu còn lại của sợi tơ hồng trói tay hồn phách của Kỷ Kha lại, sau đó lôi linh hồn vẫn đang muốn nhìn trộm kia đi về hướng nhà Kỷ Liên Uẩn như lôi một chú chó đang mải chơi không muốn về nhà.
Hồn phách của Kỷ Kha đang định giãy giụa, nhưng khi “hắn” quay mặt lại thấy mặt Đường Ninh, lập tức ngoan ngoãn đi theo sau cậu.
Đường Ninh hoàn toàn phải tự mình nhập hồn cho Kỷ Kha.
Vì người duy nhất thích hợp để làm chuyện này đã không còn nữa.
Sau khi Đường Ninh kéo được linh hồn của Kỷ Kha về phòng Kỷ Liên Uẩn, cậu nhanh chóng tìm được thân thể của Kỷ Kha đang nằm trong góc. Đường Ninh gỡ đầu dây tơ hồng trên ngón tay mình xuống rồi buộc đầu dây đó vào thân thể của Kỷ Kha, như vậy, sợi tơ hồng trở thành vật dẫn để linh hồn của Kỷ Kha có thể đi vào cơ thể hắn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Đường Ninh, sợi dây tơ hồng không ngừng run rẩy, không biết qua bao lâu, sợi dây tơ hồng rơi xuống, Kỷ Kha chậm rãi mở mắt ra, sau khi hắn nhìn thấy Đường Ninh, câu đầu tiên lại là:
“Tiểu Kỷ Liên Uẩn!”
Đường Ninh bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.
Đây là.... Diêm Vương sao?
Điều này làm đầu óc Đường Ninh trống rỗng, cảm giác như nhìn thấy tượng thần trong miếu mà mình đang thắp hương cung phụng bỗng nhiên đi xuống nói chuyện với mình vậy.
Không, không phải, đây không phải là sự thật.
Quỷ khí dày đặc quấn quanh vị đến quân đang ngồi trên cao, cảm giác uy áp mãnh liệt khiến thần hồn Đường Ninh run lên, một câu cũng không nói được.
Sợi tơ hồng quấn quanh ngón tay Đường Ninh xuyên có sương khói lượn lờ, không biết tại sao lại quấn lên đầu ngón tay của vị đế quân kia. Y nâng bàn tay nhợt nhạt của mình lên, nhẹ nhàng kéo sợi tơ hồng một chút....
Lực kéo khiến Đường Ninh lảo đảo ngã sụp xuống mặt đất, đừng nói là trả lời câu hỏi của người kia, bây giờ ngay cả suy nghĩ Đường Ninh cũng không làm được.
Một tay đến quân bị quấn sợi tơ hồng, trên bàn tay còn lại bỗng xuất hiện một quyển sách dày cộp, những trang sách tự lập “xoạt xoạt” mà không cần có gió, từng trang từng trang, sau đó dừng lại ở một trang giấy đầy chữ, chỉ có một cái tên phát ra ánh sáng nhàn nhạt:
Đường Ninh.
Hàng mi đen nhãnh rũ xuống, nhưng không che dấu được đôi mắt thâm thúy màu đỏ tươi, cùng đôi môi hồng nhạt đang nhếch lên của y.
Trong sương mù bao phủ xung quanh, bỗng xuất hiện một cái cây khô, trên cây có hai người giấy trông rất quỷ dị, chúng nó nhìn chằm chằm Đường Ninh không chớp mắt. Đường Ninh bỗng nhớ đến một truyền thuyết xa xưa, rằng ở Minh giới có hai con quỷ là Đoạt Y Bà và Huyền Y Công, chúng nó sẽ cướp đồ của người chết rồi treo chúng trên cây, cành cây càng rũ xuống thấp chứng tỏ nghiệp của người đó càng nặng.
Trong khi Đường Ninh đang nghĩ ngợi, hai con người giấy bỗng thoát khỏi cành cây, khuôn mặt người giấy già nua nhưng vẫn vẽ hai núm má hồng vô cùng rõ ràng, chúng bay thẳng đến chỗ Đường Ninh!
Cảm giác áp bách còn nhiều hơn khi Đường Ninh đối mặt với tân nương giấy, cậu còn chưa kịp chạy trốn đã bị hai người giấy kia đè lên đất.
Đoạt Y Bà cởi chiếc áo ngoài của Kỷ Kha mà cậu đang mặc ra, sau đó chưa chịu dừng tay mà đưa tay lột áo bên trong của Đường Ninh ra, như đang mạnh mẽ lột hết các cánh hoa để lộ nhụy hoa non mịn bên trong.
Đường Ninh không còn quần áo để che đi cơ thể mình, cậu chỉ có thể vừa sợ hãi vừa tự ôm lấy chính mình, rõ ràng gương mặt xinh đẹp đang trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, nhưng thân thể lại đầy những dấu đỏ khó hiểu như có vii số sợi chỉ đỏ quấn quanh thân thể cậu vậy.
Huyền Y Công vừa treo bộ quần áo của Đường Ninh lên cành cây, bộ quần áo nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng kia bỗng như một vật nặng ngàn cân, ép cành cây đến suýt gãy hẳn.
“Ây chà, một người như vậy sao lại mang nghiệp nặng thế này?” Giọng nói nhòn nhọn tinh tế của Đoạt Y Bà vang lên.
Đường Ninh hoàn toàn ngây dại.
Tuy rằng cậu không làm việc thiện tích đức mất, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện ác, tại sao lại tội ác chồng chất được?
Huyền Y Công đứng trên cây, vừa tiến sát vào bộ đồ của cậu đã sợ đến mức suýt nữa ngã từ trên cây xuống....
Bộ đồ trên cây kia như có hơi thở của vị đế quân, tựa như sương khói hồng trần, biển khổ vô tận, bị vây khốn trong đoạn tình ái với vị đế quân lẽ ra đã đoạn tuyệt tình ái, đó là nghiệp của cậu.
“Đường Ninh, ngươi biết tội chưa?” Đế quân ngồi trên cao lạnh giọng nói.
Giọng nói trầm thấp kia làm Đường Ninh có cảm giác quen thuộc kì lạ, như thể cậu đã nghe ở đâu rồi.
Chưa đợi Đường Ninh nghĩ ra đáp án, cảm giác uy áp vô hình kia bỗng lan tràn mạnh hơn, như có một trận gió lạnh thổi qua da thịt cậu khiến cậu rùng mình. Đôi mắt cậu hiện lên vẻ mờ mịt, môi khẽ nhếch lên, theo bản năng lẩm bẩm một câu: “Phạm tội gì cơ?”
“Đã có phu quân còn thủy tính dương hoa.” Ngón tay thon dài cầm lên một miếng gỗ dài ném về phía Đường Ninh, miếng gỗ như có linh tính mà bay thẳng tắp đến trước mặt Đường Ninh, chỉ một chút nữa thôi đã đâm vào giữa mi mắt cậu.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến bả vai trắng như tuyết của Đường Ninh run lên, khuôn mặt ngây thơ vì sợ hãi mà đỏ lên, đôi môi mềm mại mở ra muốn biện giải cho chính mình. Nhưng ngay khi cậu mở miệng, miếng gỗ lập tức thay đổi phương hướng, nó xoay ngang ra bịt ngang miệng cậu lại.
“Phải phạt ngươi.” Giọng nói kia lạnh lùng vang lên.
Phạt?
Đôi mắt đen nhánh của Đường Ninh phủ kín hơi nước, tầm mắt cậu run rẩy đối mắt với con ngươi đỏ như máu kia, sau đó, cậu thấy được những hình ảnh khủng bố trước nay chưa từng gặp!
Tầng địa ngục thứ mười tám toàn dao và cưa, những linh hồn mang tội bị treo thành hình chữ “Đại” vào bốn cây cột, một chiếc cưa vô hình bắt đầu chém từ dưới lên....
Tầng địa ngục thứ mười bảy là núi than chì nặng ngàn tấn, những linh hồn mang tội phải cõng trên lưng một tảng chì nặng nhọc vận chuyển lên đỉnh núi....
Tầng địa ngục thứ mười sáu là núi lửa phun trào, những linh hồn mang tội hoảng sợ chạy khắp nơi, nhưng vẫn không chạy thoát dòng dung nham nóng bỏng....
.....
Tầng địa ngục thứ ba, những linh hồn mang tội bị treo trên những cây vạn tuế có lá là những lưỡi dao sắc bén....
Tầng địa ngục thứ hai, mười đầu ngón tay của những linh hồn mang tội bị nhét vào khung sắt rồi bị siết chặt....
Tầng địa ngục thứ nhất, lưỡi của những linh hồn mang tội bị kìm sắt kẹp chặt, sau đó bị rút ra.....
Đường Ninh mở to mắt, đầu lưỡi bỗng cảm nhận được đau đớn, hơi nước trong mắt ngưng tụ lại thành những giọt nước mắt rơi xuống, cậu bị cảnh tượng những hình phạt đáng sợ kia dọa cho run lên, môi răng va nhau cồm cộp, muốn giải thích nhưng đầu lưỡi lại bị miếng gỗ đè chặt, thả một chút lại chặt một chút, làm Đường Ninh không nói được câu gì, chỉ có thể mơ hồ phát ra tiếng nức nở.
Không, không cần phạt mà!
Cậu liều mạng lắc đầu, hàng mi dài ướt đẫm treo đầy những giọt nước mắt long lanh.
Bộ dạng khổ sở không nói lên lời vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
“Sao? Ngươi không muốn chịu phạt sao?” những sợi tơ hồng trên người Đường Ninh chậm rãi cho rút lại, giọng nói của vị đế quân cũng không lạnh lùng như lúc ban đầu nữa, ngược lại còn lộ ra chút thương xót: “Cũng phải, da thịt của ngươi mỏng manh như vậy, chỉ sợ hình phạt nhẹ nhất cũng sẽ khiến ngươi như bị lột một lớp da.”
“Nhưng tội của ngươi cũng không nặng đến vậy.”
Trong lòng Đường Ninh lập tức dấy lên hy vọng, đôi con ngươi sáng lấp lánh nhìn người đang ngồi giữa sương mù kia.
“Không bằng, phạt ngươi một hình phạt hôn nhân.” Giọng nói kia lộ ra vẻ hứng thú.
Hình phạt hôn nhân sao?
Đường Ninh còn chưa kịp phản ứng lại, một sợi tơ hồng đã quấn quanh mắt cá chân cậu, chiếc giày trên chân cậu bị một sự tồn tại vô hình làm bong ra từng mảng, lộ ra gót chân mềm mại trắng nõn.
Một chiếc bút lông vàng bỗng xuất hiện, đầu bút chạm vào Đường Ninh, sau đó nhẹ nhàng xẹt qua xẹt lại một chút, Đường Ninh lập tức run rẩy mở to hai mắt. Cây bút lông bỗng cọ xát mạnh hơn, cảm giác rùng mình như có dòng điện chạy qua từ gót chân lên tận não khiến Đường Ninh run lên.
Đường Ninh nhíu máy lại, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng và thống khổ đan xen nhau, ban đầu cậu còn có sức mà giãy giụa mà khóc lên, nhưng sau đó, cậu còn chẳng có sức lực mà khóc nữa, chỉ như một con mèo nhỏ run rẩy không dám phát ra tiếng động gì. Miếng gỗ đen trong miệng khiến cậu không khép miệng lại được, nước dãi chảy từ khóe môi xuống tận cần cổ thon dài.
Ngay khi miếng gỗ được đế quân thu lại, Đường Ninh chỉ có thể phát ra một tiếng nức nở hòa tan cùng tiếng khóc.
Miếng gỗ ướt đẫm trở về tay vị đế quân, đế quân hơi gật đầu, lời lẽ chính đáng: “Niệm tình ngươi mới vi phạm lần đầu, nên lần này chỉ khiển trách ngươi, sau này ngươi phải trung trinh với phu quân ngươi, không được hai lòng.”
Giọng nói mờ ảo lạnh lùng vang lên trong đêm tối ngày một xa xăm, những hình ảnh trước mắt bỗng tan thành mây khói, đế quân nào, lệ quỷ nào, cung điện to lớn đã không còn thấy đâu, như thể tất cả những gì cậu nhìn thấy đều chỉ là ảo giác.
Nếu như không phải lòng bàn chân của cậu vẫn còn đang tê dại....
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua người Đường Ninh, cậu run rẩy cúi người nhặt quần áo và giày dưới đất lên, vì vừa bị bút lông cọ xát quá lâu khiến bây giờ, lòng bàn chân chỉ vừa chạm vào giày thôi cậu đã không nhịn được mà cuộn tròn chân lên.
Chuyện này, chuyện này đều là sự thật sao?
Đường Ninh run rẩy nhặt chiếc gương trên mặt đất lên, phát hiện trên mặt gương xuất hiện bóng của Kỷ Kha.
Thật tốt quá! Tìm được rồi!
Đường Ninh kích động muốn chia sẻ tin này với Kỷ gia gia, lại phát hiện xung quanh yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Đường Ninh sửng sốt một chút, ôm gương đi lên một bước, tiếng bước chân chậm chạp đằng sau lại chưa vang lên, Cậu bước từng bước đi về phía hồn phách của Kỷ Kha, nhưng đằng sau cậu không hề có bất cứ tiếng động nào nữa.
Đường Ninh ôm chặt gương.
Hồn phách của Kỷ Kha hoàn toàn khác những hồn phách có oán khí nặng trong thôn trang này.
“Kỷ Kha” đang lén lút trốn sau một thân cây, như đang rình xem cái gì đó qua tán cây kia.
Kỷ gia gia từng nói, không thể dọa hồn phách sợ, nếu không người kia sẽ bị hồn phi phách tán mất, một khi đã như vậy thì dù có gọi thế nào, hồn phách đó cũng không thể trở lại được.
Vì thế, Đường Ninh nhẹ nhàng bước từng bước đi đến gần hồn phách của Kỷ Kha, cậu cẩn thận điều chỉnh góc độ của mình, lập tức thấy được cảnh tượng mà “Kỷ Kha” đang nhìn trộm....
Bên kia là một con sông long lanh ánh trăng, dường như có người đang tắm rửa cạnh đó. Cảnh người kia tắm gội được sắp xếp giống hệt cảnh mỹ nhân tắm trên phim cổ trang, ban đầu là ngồi cạnh bờ, đôi chân đong đưa trong nước như đang chơi đùa.
Đường Ninh cảm thấy vô cùng khó hiểu, không phải vì người kia đi tắm còn dung chân vẩy nước làm gì, mà là không hiểu tại sao hồn phách của Kỷ Kha lại có chấp niệm với hình ảnh này.
Sau đó, người kia bắt đầu cởi quần áo, dùng tay múc nước lên người.
Cổ hồn phách của Kỷ Kha cũng hơi dài ra, có lẽ là khả năng đặc biệt của hồn phách.
Một cơn gió thổi qua khiến mặt nước cuộn sóng tạt về phía người kia khiến người đó khẽ “ưm” một tiếng, rõ ràng thân thể người kia không lộ ra quá nhiều, nhưng vẫn đẹp đến không thể miêu tả thành lời.
Vẻ mặt của Đường Ninh dần xuất hiện một tia xấu hổ.
Sau đó, cậu bỗng thấy người đang tắm kia hơi nghiêng đầu, lộ ra một nửa khuôn mặt đỏ ửng.
Đó là mặt của Đường Ninh.
Đường Ninh: “....”
Phát hiện đồng đội của mình lúc sắp chết lại tưởng tượng ra cảnh nóng của mình là trải nghiệm như thế nào???
Nhất thời nổi lên sát tâm chứ gì!
Đường Ninh trầm mặt cầm đầu còn lại của sợi tơ hồng trói tay hồn phách của Kỷ Kha lại, sau đó lôi linh hồn vẫn đang muốn nhìn trộm kia đi về hướng nhà Kỷ Liên Uẩn như lôi một chú chó đang mải chơi không muốn về nhà.
Hồn phách của Kỷ Kha đang định giãy giụa, nhưng khi “hắn” quay mặt lại thấy mặt Đường Ninh, lập tức ngoan ngoãn đi theo sau cậu.
Đường Ninh hoàn toàn phải tự mình nhập hồn cho Kỷ Kha.
Vì người duy nhất thích hợp để làm chuyện này đã không còn nữa.
Sau khi Đường Ninh kéo được linh hồn của Kỷ Kha về phòng Kỷ Liên Uẩn, cậu nhanh chóng tìm được thân thể của Kỷ Kha đang nằm trong góc. Đường Ninh gỡ đầu dây tơ hồng trên ngón tay mình xuống rồi buộc đầu dây đó vào thân thể của Kỷ Kha, như vậy, sợi tơ hồng trở thành vật dẫn để linh hồn của Kỷ Kha có thể đi vào cơ thể hắn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Đường Ninh, sợi dây tơ hồng không ngừng run rẩy, không biết qua bao lâu, sợi dây tơ hồng rơi xuống, Kỷ Kha chậm rãi mở mắt ra, sau khi hắn nhìn thấy Đường Ninh, câu đầu tiên lại là:
“Tiểu Kỷ Liên Uẩn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.