Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 65: Người chồng ma (19) - Chỉ cần là từ trên người nương tử....

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii.

Đường Ninh không ngờ Kỷ Kha vừa tỉnh dậy lại nói câu này, cậu theo bản năng mà nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn, xác nhận người kia vẫn đang ngủ say mới quay đầu lại nhìn Kỷ Kha.

Lúc này, Kỷ Kha cũng nhận ra tình cảnh xung quanh mình, hắn cứng đờ nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn, vẻ mặt hoảng sợ như chuột gặp phải mèo.

Vẻ mặt của Kỷ Kha vàng như đất, hắn vừa quay đầu lại thấy Lâm Uẩn đang hôn mê nằm ngay cạnh, trên mặt Lâm Uẩn dính đầy dấu giày, không biết là ai dẫm lên.

Kỷ Kha không nói gì, hắn lấy di động trong túi ra, nhanh chóng viết một hàng chữ trong ghi chú rồi đưa cho Đường Ninh xem:

“Tôi thấy Kỷ Liên Uẩn có hai cái bóng!”

Mí mắt bên phải của Đường Ninh giật giật, sau khi trải qua phó bản trước, cậu có một cảm giác vô cùng khó tả đối với chuyện “hai cái bóng” này.

Tuy rằng bối cảnh và chuyện thần quái trong phó bản này không giống phó bản trước, nhưng dưới bất kể tình huống nào thì một người có hai cái bóng vẫn là một chuyện vô cùng quái dị.

Kỷ Liên Uẩn từng nói y thường xuyên bị mất ý thức, đến lúc tỉnh lại cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, lúc trước, Đường Ninh còn cố an ủi bản thân rằng có thể y bị tâm thần phân liệt (đa nhân cách), nhưng liên tưởng đến những gì cậu vừa trải qua thì....

Ngón chân cậu khẽ cuộn lại, hai bắp đùi đến bây giờ vẫn còn đang nhũn ra.

“Đường Ninh, ngươi đã biết tội chưa?”

“Đã có phu quân còn thủy tính dương hoa.”

Giọng nam lạnh lẽo nói về tội trạng của cậu như văng vẳng bên tai, Đường Ninh mở to mắt.

Chẳng lẽ, cậu không chỉ đơn giản là gả cho Kỷ Liên Uẩn, mà trong một lúc, cậu đã gả cho hai người sao?

Hai Kỷ Liên Uẩn nhìn qua thì giống nhau như đúc, nhưng vẫn có sự khác biệt rất lớn về lời nói và hành vi. Một người thì vô cùng văn nhã, ăn nói lịch sự đầy ý văn thơ, một người thì ăn nói như một người hiện đại, một người nhìn thì có vẻ dịu dàng nhưng hành động lại vô cùng ác liệt, còn người kia thì tương đối... dịu dàng?

Đường Ninh không chắc lắm về suy đoán của mình, xét cho cùng thì cậu không giỏi đánh giá người khác lắm.

Vậy thì, ai mới thật sự là Kỷ Liên Uẩn?

Không....

Đầu óc của Đường Ninh choáng váng một chút, bỗng nhiên nhớ đến điểm quan trọng nhất....

Nói đúng hơn, bây giờ cậu phải phân biệt được đâu mới là Kỷ Liên Uẩn có thể khiến ma quỷ sợ hãi?

Mục đích kết hôn của cậu là tìm được một lá bùa hộ mệnh trong phó bản này, nếu như cả hai Kỷ Liên Uẩn đều có thể khiến ma quỷ sợ thì không sao, nhưng chẳng may có một người không thể...

Đường Ninh duỗi tay day day trán mình một chút, nỗ lực khiến bản thân nhớ lại tất cả những chi tiết từ khi vào phó bản này đến giờ.

Hệ Thống chỉ nói với cậu rằng Kỷ Liên Uẩn có số mệnh Khôi Cương Quý Nhân, từ đầu đến cuối, Hệ Thống không hề nói rằng Kỷ Liên Uẩn có thể khiến ma quỷ sợ, mà thông tin này là do Lâm Uẩn bổ sung thêm.

Vậy nên, Đường Ninh nhăn mi lại, cậu lo rằng Hệ Thống lại giống như lúc trước, nhìn thì có vẻ đưa cho cậu phương hướng rõ ràng, nhưng thật ra là đưa cậu vào một ngõ nhỏ. Giống như ở phó bản đầu tiên, khi đó, cậu đã vô cùng tin tưởng Hệ Thống, cậu hỏi Hệ Thống nên làm gì tiếp theo, Hệ Thống đã nói muốn phong ấn đứa trẻ ma cậu phải đi tìm người tu hành chân chính.

Chính vì những lời này mà cậu đã tin tưởng ông chủ Hách và người giữ mộ tuyệt đối.

Dĩ nhiên là lời này của Hệ Thống cũng không sai, Mạc Vân Sơ cũng là một người tu hành chân chính.

Ở phó bản thứ hai, Hệ Thống nói cậu không được nhìn thẳng vào quái vật, thế nên, cậu vẫn luôn không biết quái vật chính là cái bóng của cậu.

Sau khi trải qua hai phó bản kia, ở phó bản thứ ba này, trừ khi là tinh thần cậu đã căng chặt quá mức thì cậu mới có ý định hỏi ý kiến của Hệ Thống, còn không thì cậu cũng không có ý định xin thêm thông tin từ Hệ Thống làm gì.



Đường Ninh bỏ những phân tích của mình về Hệ Thống qua một bên, cậu vắt hết óc mà cố nhớ lại, cậu nhớ rõ, lúc ở rừng cậy, cậu đã gặp một đoàn người giấy nâng kiệu, người trong kiệu là một người vô cùng đáng sợ đang muốn tìm người.

Sau đó, cậu đi đến thôn Kỷ Gia, gặp được Kỷ Liên Uẩn bệnh tật. Lúc đó, Kỷ Liên Uẩn vô cùng dịu dàng, nói chuyện không hề giống một người cổ đại, y biết vị trí các huyệt, biết dùng thảo dược, còn giúp cậu ấn huyệt ở chân.

Sau đó, Kỷ Kha mang đồ cưới đến, mà bộ đồ cưới này được lấy từ ngôi mộ bí ẩn kia ra, Lâm Uẩn cũng đưa ra sính lễ, sính lễ này cũng được lấy từ ngôi mộ kia, rồi cậu mặc đồ cưới, cầm sính lễ, lên chiếc kiệu hoa mình đã gặp trong rừng cây.

Khi bái đường thành thân, tất cả các khách khứa đều đi bằng mũi chân, không hề giống người sống. Lúc nháo động phòng, những vị khách này cũng có khí độ bất phàm, hoàn toàn không giống người trong thôn trang này.

Mà lúc đó, thần thái của “Kỷ Liên Uẩn” lại vô cùng phấn chấn, cách nói chuyện của y giống hệt một người cổ đại, tuy rằng y cũng ấn chân cho cậu, nhưng sau đó còn... còn làm chuyện tình thú hơn.

Tai Đường Ninh đỏ ửng lên, cậu không tưởng tượng nổi nữa, nên nói sao nhỉ? Từ khi dòng rượu mát lạnh kia chảy xuống cổ họng cậu, rồi mồ hôi từ ngực lăn xuống, sống mũi cao thẳng của y đè cậu dưới thân, cậu có giơ chân đạp người kia cũng bị y bắt lấy, bàn tay thon dài của y mạnh mẽ giữ chặt chân cậu như gông cùm xiềng xích. Y còn khẽ cười một tiếng, còn nói cái gì mà....

“Thật ngon, chỉ cần là từ trên người nương tử, ta đều nguyện ý.”

Đường Ninh thật sự không tưởng tượng nổi nữa, cái tên đáng ghét ác liệt kia như chỉ khoác một vỏ bọc dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng sau đó, y bỗng nhiên hộc máu, Đường Ninh cũng không dám tưởng tượng sau đó mình sẽ gặp phải chuyện gì.

“Cậu làm sao thế?” Kỷ Kha lo lắng nói.

Người trước mắt hắn đang duỗi tay che lại trán mình như một người phát sốt đang tự kiểm tra thân nhiệt của mình, khuôn mặt cậu ửng hồng, hai tai đỏ như máu, nghe thấy hắn hỏi, cậu mới hoảng loạn buông tay ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía hắn, hang mi vẫn còn ánh nước khẽ run lên.

Ánh mắt này của cậu khiến Kỷ Kha nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên hắn thủ dâm lại bị người quen bắt gặp vậy.

Nhưng chắc chắn Đường Ninh không như hắn đâu.

Sự quyến rũ lạ kỳ từ đôi mắt cậu khiến người nhìn như rơi vào một lốc xoáy kỳ lạ, Kỷ Kha cảm thấy miệng lưỡi mình hơi khô, cả người cũng nóng lên. Nhưng hắn vẫn giả vờ như không có chuyện gì, Đường Ninh sạch sẽ đứng trước mặt hắn, khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ cẩn thận ghé vào tai hắn mà nói nhỏ: “Tôi biết rồi.”

Biết cái gì....

Tim Kỷ Kha đập mạnh như trống bỏi, có lẽ vừa nãy Đường Ninh nóng quá nên đổ nhiều mồ hôi, dưới nhiệt khí mờ mịt, hắn như ngửi thấy một mùi hương trên người cậu, hắn không rõ đó là hương gì, nhưng nó thơm hơn tất cả những loại nước hoa hắn từng được ngừng, chỉ là hơi nhạt nhòa.

Làn da trắng như tuyết hiện lên ngay trước mắt khiến Kỷ Kha muốn lại gần, muốn vùi mặt lên người Đường Ninh để ngửi xem đó là mùi hương gì.

“Nhưng mà bây giờ tôi rất mệt.” Giọng nói nhẹ nhàng của Đường Ninh tiếp tục vang lên bên tai hắn.

Kỷ Kha không kìm lòng được mà vươn tay ôm lấy eo Đường Ninh.

Đường Ninh vốn đang ghé vào tai hắn sửng sốt một chút, đôi mắt mờ mịt mở to nhìn thẳng vào mắt hắn.

Kỷ Kha không biết bản thân mình đang làm cái gì, nhưng hắn thật sự không muốn buông tay. “Nếu cậu quá mệt thì để tôi ôm cậu một lúc.”

Đường Ninh nhanh chóng đẩy tay Kỷ Kha ra, bất lực nói: “Ý của tôi là bây giờ tôi rất mệt, tôi muốn đi nghỉ ngơi một chút, chờ ngày mai Lâm Uẩn tỉnh lại thì chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc.”

Kỷ Kha cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng buông tay ra.

“Cậu... nhớ gác đêm nhé.” Đường Ninh dặn dò Kỷ Kha, hắn cũng vội vàng gật đầu.

Đường Ninh sờ sờ mũi, có chút xấu hổ mà xoay người. Thật ra, nếu không phải lúc trước bắt gặp chấp niệm của linh hồn Kỷ Kha, cậu cũng không quá để ý chuyện ôm ấp giữa hai người đàn ông đâu.

Nhưng mà khi nhìn thấy hình ảnh kia, bây giờ cậu vẫn thấy rất kì cục.

Đường Ninh hơi quay đầu lại, lại bắt gặp ánh mắt ngơ ngẩn của Kỷ Kha đang dán vào lưng mình. Cậu xấu hổ đến mức không biết nên biểu cảm như thế nào, cậu xoay người đi về phía tủ quần áo, sau đó lấy ra một chiếc chăn mới, cậu thả chiếc chăn vào trong quan tài rồi bò vào trong.

“Cậu làm gì thế?” Phía sau truyền đến giọng nói đầy sự khó hiểu của Kỷ Kha.

Đường Ninh đắp cho Kỷ Liên Uẩn một nửa chăn, trong quan tài rất chật, cậu chỉ có thể nằm nghiêng, hơn nữa, còn phải đè một ít lên người Kỷ Liên Uẩn mới nằm xuống được.



Tư thế ngủ này vô cùng không thoải mái, nhưng Đường Ninh vẫn quật cường nằm trong quan tài, sau đó còn trả lời Kỷ Kha một cách vô cùng hợp tình hợp lý: “Đi ngủ.”

Nói xong, cậu mặc kệ phản ứng của Kỷ Kha mà nhanh chóng nhắm mắt lại, hai tay cậu ôm chặt lấy cánh tay của Kỷ Liên Uẩn, một chân gác lên đùi y.

Cả người Kỷ Liên Uẩn vẫn lạnh băng, nằm yên không nhúc nhích.

Ôm không thoải mái tí nào.

Nhưng Đường Ninh vẫn ôm chặt lấy người này.

Mau tỉnh lại đi mà, Kỷ Liên Uẩn nào tỉnh lại cũng được, chỉ cần tỉnh lại thôi.

Cậu khẽ cầu khẩn trong lòng.

Nằm cạnh Kỷ Liên Uẩn khiến thần kinh luôn căng chặt của Đường Ninh chậm rãi thả lỏng, cậu mỏi mệt ôm lấy y rồi từ từ chìm vào mộng đẹp.

Cậu mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cậu và Kỷ Liên Uẩn là một đôi chồng chồng hòa hợp, y chăm sóc cậu vô cùng tỉ mỉ, không để cậu phải ra ngoài làm việc, cũng không cần phải làm việc nhà, mỗi ngày, cậu vừa mở mắt ra, còn chưa cần xuống giường đã thấy Kỷ Liên Uẩn bê một chậu nước cùng bàn chải đánh răng đến cạnh giường cho cậu. Sau khi cần thận giúp cậu đánh răng rửa mặt xong, y sẽ đút bữa sáng cho cậu, chờ đến khi cậu ăn uống no say xong, y sẽ giúp cậu mát xa cơ thể,.... Chăm sóc tỉ mỉ đến mức da thịt cậu càng ngày càng mềm mại.

Trong mơ, cậu rất hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận này, cậu cũng muốn xuống giường, nhưng Kỷ Liên Uẩn lại không cho, y nói chân cậu mềm mại như vậy, đi đường nhỡ bị đau thì phải làm sao.

Ban ngày, cậu được Kỷ Liên Uẩn chăm sóc từ đầu đến chân, khi màn đêm buông xuống, cậu sẽ rúc trong lòng Kỷ Liên Uẩn, nhịn không được mà nói: “Ngươi đối xử với ta tốt như vậy, ta nên báo đáp ngươi như thế nào đây?”

Kỷ Liên Uẩn thâm tình nói: “Buổi tối, nương tử đút ta ăn no là được.”

Vừa dứt lời, “Kỷ Liên Uẩn” thứ hai xuất hiện phía sau Kỷ Liên Uẩn, y cười nói: “Trên có một cái miệng, dưới có một cái miệng, vừa đủ.”

....

Sau một tràng hét chói tai trong mơ, Đường Ninh mở bừng mắt ra.

Kỷ Kha đang đứng cạnh quan tài, hắn nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt quái dị không tả được.

Đường Ninh sợ hãi dùng chăn che lại toàn bộ cơ thể mình, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, cả thân thể cậu dán chặt lên người Kỷ Liên Uẩn.

“Cậu tỉnh rồi?” Kỷ Kha cổ quái hỏi.

Ánh mắt kì lạ của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Ninh, ngay khi Đường Ninh cho rằng Kỷ Kha càng ngày càng biến thái, hắn bỗng đưa di động của mình cho Đường Ninh xem.

Đường Ninh chần chừ một chút, lo lắng vươn tay cầm lấy di động.

Màn hình điện thoại đang chiếu một đoạn video, trong video, một người nhắm chặt mắt ngồi thẳng tắp trong quan tài, Kỷ Kha có gọi thế nào người đó cũng không phản ứng.

Sau đó, người đó cứng đờ mà bò ra khỏi quan tài, nhắm chặt mắt đi vào góc nhà rồi tìm được một chiếc hộp gỗ, đó là chiếc hộp sính lễ.

Nhìn đến đây, da đầu Đường Ninh tê dại, vì người trong video chính là cậu.

Nhưng cậu không hề bị mộng du mà!

Nhưng đoạn tiếp theo của video càng làm Đường Ninh toát mồ hôi lạnh.....

Cậu nhìn thấy chính “cậu” ôm chiếc hộp gỗ đó ra khỏi gian phòng này, từng bước từng bước đi về một hướng xa xăm, mãi cho đến khi đi đến giếng nước đầu thôn mới ngừng lại.

Sau đó, “cậu” mở chiếc hộp gỗ ra, đổ toàn bộ vàng bạc châu báu bên trong xuống giếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook