Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 47: Người chồng ma (2) - Chúc mừng bạn đã nhận được....

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii.

Hàn Dư Niên: 【Cậu? @Đường Ninh】

Đường Ninh: 【Đúng thế, đây là phó bản thứ ba của tôi.】

Mới vào ba phó bản thì thôi đi, vừa vào phó bản thứ ba đã gặp phải độ khó cấp B.

Người cầm thẻ bài có thân phận quan trọng là người mới khiến không ít người chơi khác khó chịu, dù sao thì người chơi mới có quá ít kinh nghiệm, dễ làm ra những chuyện ngu ngốc, không giống như người chơi lâu năm, họ sẽ biết cách chơi hơn. Mà những người hay làm chuyện ngu ngốc thì sẽ chẳng sống qua được mấy phó bản. Nhưng không có cách nào cả, trò chơi chết tiệt này có cơ chế bảo vệ như vậy đấy.

Có mấy người nhạy cảm ý thức được có lẽ Đường Ninh rút được thẻ bài cấp A trở lên, nói không chừng trong một số trường hợp, bọn họ còn phải bảo vệ cậu.

Hàn Dư Niên: 【Đừng hành động lung tung, định làm gì thì báo lên nhóm trước, cố gắng hành động cùng tất cả mọi người nhé @Đường Ninh.】

Đường Ninh: 【Ok!】

Người trong thôn cũng rất nhiệt tình, đặc biệt là người đàn ông trung niên kia. Người đó giúp mua rất nhiều thứ để cúng bái, người dân xung quanh cũng giúp dựng linh đường, căn phòng nhanh chóng được trang trí đầy vải cùng hoa trắng, tấm biển ghi chữ “Điện” cũng được treo lên, mọi người còn giúp đưa thi thể vào cỗ quan tài gỗ tùng đã được chuẩn bị sẵn.

Đường Ninh mặc đồ tang màu trắng bên ngoài, trên trán đeo một chiếc khăn trắng, cậu là người thân gần nhất của người chết, phải quỳ gần quan tài nhất.

Bốn người chơi còn lại cũng mặc đồ tang, nhưng đeo khăn đen trên trán, quỳ ngay sau cậu.

Còn người chơi còn lại không phải họ hàng với người chết, chỉ cần đứng cạnh xem là được.

Mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, điều duy nhất không xong chính là gương mặt của người chết.

Thi thể người treo cổ thường không nhắm được mắt, không khép được miệng, có người gọi Đường Ninh đến thử xem có cách nào giúp thi thể nhắm mắt không: “Tiểu Ninh này, gia gia con trước giờ thương con nhất, con thử nói những lời hay ý đẹp với ông ấy, giúp ông ấy nhắm mắt lại đi.”

Đường Ninh bị đẩy đến trước quan tài, mặt cậu trắng bệch nhìn khuôn mặt dữ tợn của ông lão, căn bản không biết nên làm gì. Nhưng tất cả mọi người đều đang thúc giục cậu, Đường Ninh đành run rẩy vươn tay, từng chút từng chút tiến gần mắt của ông lão.

“Gia gia....” Bản tay Đường Ninh đặt lên đôi mắt trợn tròn của ông lão, cậu nỗ lực để giọng nói mình bình thường: “Ông hãy yên giấc ngàn thu nhé.”

Cậu nhẹ nhàng đưa tay vuốt xuống, lông mi của lão cọ qua lòng bàn tay cậu. Nhưng khi bàn tay cậu vuốt đến mũi của lão, đôi mắt đang khép mở bừng ra, con ngươi đầy tơ máu trợn tròn như sắp bắn ra khỏi hốc mắt.

Sự sợ hãi lan tràn khắp thân thể Đường Ninh, yết hầu cậu co chặt, suýt nữa đã hét ầm lên. Cậu muốn thu tay lại, nhưng những người xung quanh vẫn đang nhìn cậu chằm chằm.

Đường Ninh cố gắng làm mình bình tĩnh lại, cậu lại một lần nữa đặt tay lên mắt ông lão, đôi mắt bị che khuất, bên dưới lộ ra nửa khuôn mặt cùng cái miệng há to và cái lưỡi dài thè ra làm da đầu Đường Ninh tê dại: “Gia gia, ông có chuyện gì chưa làm xong, con sẽ giúp ông hoàn thành nó....”

Bàn tay run rẩy vuốt xuống, nhưng lúc này, đôi mắt ông lão đã nhắm lại một cách kỳ tích.

Đường Ninh đợi ba giây, không thấy đôi mắt kia mở ra nữa, cậu khẽ thở phào, chân cậu mềm nhũn suýt nữa đã quỳ rạp xuống đất.

Sau đó, Đường Ninh mạnh dạn nhét đầu lưỡi đang thè ra vào miệng ông lão, chậm rãi nhắc lại những lời mình vừa nói, lần này, ông lão cũng khép miệng lại.

Mọi người nhanh chóng phủ lên mặt ông lão một tấm vải bố trắng, nhưng vẫn chưa đóng chặt quan tài để trước khi hạn táng, người thân và hàng xóm vẫn có thể nhìn mặt ông lão lần cuối.

Sau khi làm xong những việc này, thôn dân đều trở về nhà mình, linh đường chỉ còn lại sáu người chơi và người đàn ông trung niên ban đầu.



Thân phận của Kỷ Kha không phải họ hàng của người chết nên hắn đứng cạnh người đàn ông trung niên kia, người đàn ông nhìn thoáng qua Kỷ Kha, khuyên: “Chắc cậu là người nhà họ Kỷ nhỉ, bây giờ thây cốt Đường lão gia tử còn chưa lạnh, hay là cậu đợi một thời gian nữa rồi dẫn Tiểu Ninh đi, bằng không thì ai túc trực bên linh cữu lão gia tử bây giờ.”

Kỷ Kha bình tĩnh: “Nhìn chú bận rộn như vậy, không biết chú là?”

“Tôi là hàng xóm của Đường lão gia, cậu cứ gọi tôi là Vương thúc là được. Các cụ đã nói “bán anh em xa, mua láng giềng gần”, các cậu vẫn còn nhỉ, nếu không có tôi giúp chắc bây giờ vẫn còn đang loạn lên chưa bày biện xong linh đường nữa.” Vương thúc lắc đầu, khẽ thở dài, “Sao người tốt như vậy, chỉ vì nghĩ quẩn mà....”

Vương thúc nói xong liền lôi kéo Kỷ Kha định đi ra ngoài, “Đi thôi, đi sang nhà tôi ở tạm, chứ chúng ta là người ngoài, cứ đứng đây không thích hợp.”

Một âm thanh nhắc nhở vang lên từ di động, Đường Ninh mở điện thoại ra, thấy tin nhắn của Lâm Uẩn trong nhóm.

Lâm Uẩn: 【Đừng để Vương thúc này dẫn Kỷ Kha đi. Tuy rằng những quy trình tổ chức lễ tang ông ta làm rất đúng, cũng rất thành thạo, nhìn là biết người có kinh nghiệm tổ chức tang lễ. Nhưng ông ta để sót một chuyện, ông ta không buộc dây thừng vào chân người chết!】

Hàn Dư Niên: 【Mỗi nơi có một tập tục hạ táng khác nhau, có thể tập tục ở thôn này khác thì sao?】

Lâm Uẩn: 【Nhưng trên chân ông ta có buộc dây thừng.】

Lời này vừa nói xong, tất cả người chơi đều ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa.

Mí mắt phải của Đường Ninh giật giật, cậu nhìn thấy dưới ống quần người kia có một đoạn dây thừng, sợi dây kia có màu hồng nâu, như thể bị thứ gì đó nhuộm sang màu đó.

“Tiểu Ninh, con đang nhìn cái gì thế?” Vương thúc hòa ái hỏi Đường Ninh.

Đường Ninh vội vàng lắc đầu: “Không có gì ạ.”

Người chơi quỳ cạnh cửa đứng lên, kéo lấy tay Kỷ Kha, nói với Vương thúc: “Vương thúc à, thật ra Kỷ Kha chuẩn bị đi ngay nên chắc không có thời gian sang nhà thúc chơi rồi.”

“Để tôi tiễn cậu ấy cho.” Vương thúc nhiệt tình.

Lúc này, Kỷ Kha còn không nhận thấy có điểm không thích hợp thì không phải là người chơi lâu năm nữa rồi, hắn nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu.”

Tuy rằng bị từ chối, nhưng Vương thúc cũng không cưỡng cầu, ông ta tạm biệt mọi người trong linh đường, rồi đi về một hướng xa.

Tất cả mọi người nhìn cái người xưng là hàng xóm của ông cụ Đường Hiền Hằng, nhưng nhà lại không hề ở gần nhà của ông lão.

Khi bóng dáng của Vương thúc hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người, những người chơi mới chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Linh đường không phải nơi để tụm năm tụm ba nói chuyện được, nên mọi người đều ăn ý mà lấy điện thoại ra nhắn tin.

Hàn Dư Niên: 【Bây giờ chúng ta nên buộc dây thừng vào chân người chết sao?】

Lâm Quy Cảnh: 【Tìm được dây thừng rồi tính.】

Lâm Uẩn: 【Chuyện gấp bây giờ không phải là dây thừng, mà là xem bây giờ Đường Ninh tiếp tục túc trực bên linh cữu hay đi kết hôn cùng NPC Kỷ Liên Uẩn kia. Mọi người ai có thông tin gì về Kỷ Liên Uẩn với hôn sự này không?】

Kỷ Kha: 【Tôi chỉ biết là ông anh họ kia là một con ma ốm, quanh năm nằm trên giường không dậy nổi, người đoán mệnh nói anh ta phải kết hôn với Đường Ninh mới có thể sống như người bình thường được. Bây giờ, cơ thể của anh ta đã yếu quá rồi, chỉ đành để Đường Ninh đi sang bên đó thành thân chứ anh ta không sang đây nổi. Hệ thống cho tôi bản đồ đi đến nhà họ Kỷ, nếu hệ thống đã cho bản đồ, vậy thì chắc chắn chúng ta cần phải đến đó rồi.】

Đường Ninh: 【Tôi chỉ biết là bát tự anh ta mang mệnh “Khôi Cương quý nhân”, hệ thống nói chuyện hôn sự này là di nguyện của ông nội tôi.】

Lâm Uẩn: 【Bát tự có mệnh Khôi Cương quý nhân là người không sợ quỷ. Được, mối hôn nhân này nên kết sớm một chút! Hơn nữa, cái người Kỷ Liên Uẩn đã quá yếu rồi, không biết sẽ chết lúc nào đâu. Bây giờ chúng ta chia làm hai nhóm, ba người túc trực bên linh cữu, hai người đi cùng Đường Ninh đến nhà họ Kỷ kết hôn.】



Lâm Uẩn: 【Tôi, Kỷ Kha và Đường Ninh đến nhà họ Kỷ.】

Hàn Dư Niên: 【Được, trời đã không còn sớm, mọi người đi sớm về sớm.】

Người chơi lâu năm đến được cấp B đều là những người nhanh nhạy, sau khi đưa ra quyết định, Lâm Uẩn lập tức đưa Đường Ninh và Kỷ Kha ra ngoài.

Kỷ Kha đi một chiếc xe điện ba bánh đến, Đường Ninh và Lâm Uẩn ngồi ở ghế sau, đường trong thôn gồ ghề lồi lõm, Đường Ninh ngồi trên xe điện mà đau hết cả mông. Nhìn đường đất mù mịt bên cạnh, nhất thời Đường Ninh hơi hối hận khi không mang theo gối đầu hoặc đệm lót để lót bên dưới. Thế nhưng, xe đã đi ra khỏi thôn rồi, Đường Ninh cũng không muốn bảo Kỷ Kha quay xe lại.

Chiếc xe ba bánh lúc la lúc lác đi trên đường, tầm mắt Đường Ninh cũng lảo đảo theo xe. Bỗng, cậu nhìn thấy bóng của Vương thúc cách đó không xa, một mình ông ta đứng cạnh đường thôn hoang vắng, mắt cá chân vẫn buộc chặt sợi dây thừng màu hồng nâu.

Kỷ Kha và Lâm Uẩn cũng thấy được bóng người của Vương thúc, lẽ ra, tốc độ của xe ba bánh nhanh hơn con người nhiều, nhưng thật kỳ lạ, bọn họ chạy theo hơn một phút vẫn chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của ông ta, thậm chí, khoảng cách giữa hai bên cũng không rút ngắn đi chút nào.

Bóng người kia hơi cúi về phía trước, từng bước từng bước đi trên đường đất gập ghềnh, cạnh đó là một cây hòe tươi tốt. (Meii: Cho ai không biết, cây hòe được coi là một loài cây có âm khí nặng, rất dễ có ma quỷ bám vào.)

Kỷ Kha khẽ cắn môi, hắn nhấn ga để chiếc xe ba bánh đạt tốc độ lớn nhất, lốp xe lăn trên con đường xóc nảy kêu lọc cọc, chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa ba người và bóng dáng của Vương thúc đã thu hẹp lại, bọn họ có thể nhìn thấy người kia rồi.

Nhưng cũng trong giới hạn.

Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng thu hẹp lại, rõ ràng đây chỉ là một con đường bình thường, một bên lái xe một bên đi bộ nhưng lại có cảm giác như thể lực của hai bên ngang nhau.

Bỗng, Lâm Uẩn mở miệng: “Để tôi lái tiếp cho, Kỷ Kha. Cậu ngồi sau nói chỉ đường cho tôi nhé.”

Kỷ Kha dừng xe lại rồi đổi vị trí cho Lâm Uẩn, không biết Lâm Uẩn có bản lĩnh gì, nhưng khi hắn bắt đầu điều khiển chiếc xe ba bánh, tốc độ của xe đã tăng lên rõ rệt, chiếc xe cũng càng ngày càng gần Vương thúc.

Bóng người Vương thúc vẫn cúi về phía trước đi bộ ven đường, như thể không hề nghe thấy động tĩnh đằng sau mình.

Đường Ninh biết mình cũng không thể giúp được gì, cậu chỉ an tĩnh ngồi trên ghế sau của chiếc xe ba bánh, nhìn chằm chằm vào Vương thúc phía trước. Ngay khi chiếc xe đến gần rồi vượt qua Vương thúc, Đường Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm, bỗng, hình ảnh trước mắt làm cậu ngây người.

Ngay khi chiếc xe vượt qua người Vương thúc, cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào đầu của ông ta!

Nhưng người bên đường kia không có mặt!

Trong nháy mắt, Đường Ninh sởn tóc gáy lên, cậu hoảng sợ nhìn sang phía Kỷ Kha. Có lẽ, Kỷ Kha cũng nhận ra điều này, vẻ mặt hắn cũng đang rất khó coi.

Tiếng bánh xe ba bánh vẫn dồn dập chạy trên con đường núi gập ghềnh, bỗng Lâm Uẩn ngồi trước lên tiếng: “Các cậu có phát hiện điều gì không ổn không?”

Đường Ninh gian nan nói: “Vừa nãy tôi nhìn Vương thúc bên đường, ông ta không có mặt!”

Lâm Uẩn bình tĩnh: “Tôi không nói chuyện này.”

“Cậu không nhận ra, quang cảnh lúc này giống hệt quang cảnh lúc trước chúng ta đi qua sao?”

Lúc nãy, Đường Ninh chỉ ngồi tập trung nhìn vào bóng dáng của Vương thúc nên không để ý đến cảnh sắc xung quanh, khi nghe Lâm Uẩn nhắc đến điểm này, Đường Ninh mới ngơ ngác nhìn xung quanh, liền thấy cây hòe trước mắt có chút quen mắt.

Đặc biệt, cách đó không xa, một bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện một lần nữa.

Vương thúc có sợi dây thừng buộc ở mắt cá chân vẫn đang ở phía trước bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook