Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 67: Người chồng ma (21) - Bắt cá
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii.
Bắt cá hai tay, trong đó còn có một người là quỷ, vậy thì nếu chẳng may bị lật thuyền thì chắc chắn sẽ bị ăn đến không còn cả xương mất. Đường Ninh nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Cụ thể là muốn tôi làm gì?”
“Cậu đã nuôi cá bao giờ chưa?” Lâm Uẩn hỏi.
“Nuôi rồi.” Đường Ninh có chút hoang mang, không hiểu tại sao bỗng dưng Lâm Uẩn lại hỏi vậy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Có nuôi một chú cá vàng, sau đó tôi nuôi mèo, liền đem cá tặng người khác.”
Lâm Uẩn nhìn Đường Ninh một chút, đôi mắt trong trẻo của cậu phản chiếu khuôn mặt hắn, ánh mắt sạch sẽ không dính chút bụi trần, hắn đành hỏi: “Cậu đã từng yêu chưa?”
Đường Ninh sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng nói: “Đã từng.”
“Mấy người?” Lâm Uẩn hỏi.
Đường Ninh im lặng một chút, bỗng có cảm giác như mình đang bắt cá hai tay: “... hai người.”
“Vậy là biết cách lấy lòng người yêu rồi nhỉ? Cứ làm như hai lần trước của cậu ấy, đừng quá thiên về một bên.” Lâm Uẩn bình tĩnh nói: “Tôi cũng không biết nếu cậu tiếp xúc thân mật với bọn họ thì có sao không, nên tôi nghĩ, nếu cậu đã hôn một người, thì đừng bỏ qua người còn lại.”
Đường Ninh mở to hai mắt, có chút không tin vào những gì mình nghe thấy.
Lâm Uẩn nói rõ: “Ngày hôm qua cậu đã hôn quỷ tân lang, để cân bằng, đợi Kỷ Liên Uẩn hiện tại xuất hiện, cậu hãy hôn lại hắn một cái.”
Ngừng một chút, Lâm Uẩn lại nói: “Đã làm chuyện gì khác nữa rồi thì cũng làm lại với người kia như thế.”
Đường Ninh hoàn toàn ngây dại.
“Làm sao thế?” Thật ra, chỉ cần liếc mắt một cái, Lâm Uẩn đã biết Đường Ninh và quỷ tân lang chưa làm đến bước cuối cùng rồi. Không phải hắn có hỏa nhãn kim tinh gì, mà với thể chất của Đường Ninh....
Giọng nói không khàn, có thể tự đi đường, eo cũng vẫn thẳng tắp, vẫn xinh đẹp và vươn cao như một chú thiên nga nhỏ, không có biểu hiện bất thường nào.
Đường Ninh vội vàng lắc đầu.
Cậu khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định không nói đến.... chuyện kia.
“Đồ vật trong giếng khó mà lấy lên được.” Lâm Uẩn đề nghị, “Trước tiên chúng ta cứ nhặt trân châu về đi.”
Tuy trời đã sáng nhưng mặt trời vẫn chưa ló dạng, xung quanh toàn là sương mù mênh mông, phòng ốc xung quanh đều đóng chặt cửa, trên những cành cây vẫn treo những chiếc đèn lồng đỏ khiến cả thôn trang càng thêm u ám.
Sau khi đi qua một dãy nhà, sau lưng Đường Ninh đã lạnh toát, trong đầu Đường Ninh toàn là hình ảnh trong gương đêm qua, khắp mái hiên, cửa sổ đều là những cái xác trắng xanh, chết chóc thê thảm, oán khí tận trời, lý trí mách bảo Đường Ninh đừng quay đầu lại, đừng nhìn, nhưng từng thớ cơ đằng sau cậu cứ run rẩy không thôi khiến cậu không nhịn được mà quay đầu lại liếc mắt một cái.
Không có gì cả.
Những căn nhà xập xệ bị gió thổi qua tạo thành những tiếng rít lạnh lẽo.
Đường Ninh chậm rãi quay đầu lại, không hiểu sao cậu càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Cậu phải đi vào giữa Lâm Uẩn và Kỷ Kha mới có chút cảm giác an toàn, có lẽ đây gọi là “nhân khí” đi, chỉ có hơi thở của con người mới giống như mặt trời, xua tan đi sự lạnh lẽo đáng sợ này.
Nếu có thể, thật ra Đường Ninh còn muốn ai đó nắm lấy tay mình, cùng nhau bước đi. Sau những hình ảnh đáng sợ tối qua thì cậu không thể giữ được trạng thái bình tĩnh khi đi qua nơi này nữa rồi.
Thế nhưng Kỷ Kha và Lâm Uẩn đều đang cúi người nhặt trân châu, không ai có thời gian quan tâm cậu. Những hạt trân châu kia bắn tán loạn khắp nơi, trên ruộng đồng hoang phế, dưới cối xay, dưới bậc thang tích đầy lá rụng....
Thời gian gấp gáp, bọn họ cần phải nhanh chóng trở về thôn Đường Gia, Đường Ninh không muốn sự yếu đuối của mình kéo chân sau cả đội.
Vì thế, cậu nắm chặt tay, cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng mình, gian nan ngồi xổm xuống mặt đất, duỗi tay hướng về phía một viên trân châu định nhặt lên.
Nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay cậu chạm lên viên trân châu kia, bóng dáng một tiểu quỷ đang nằm sấp đùa nghịch với viên trân châu bỗng hiện lên, nó duỗi tay móc con ngươi của mình ra, sau đó nhặt viên trân châu thả vào hốc mắt của mình, rồi nhếch miệng cười đưa con ngươi của mình cho Đường Ninh.
Hai chân Đường Ninh mềm nhũn, đang ngồi xổm liền trực tiếp xụi lơ xuống.
“Làm sao thế?” Kỷ Kha vẫn luôn chú ý đến Đường Ninh, hắn vừa nhặt trân châu cho vào túi, vừa hỏi cậu.
Đường Ninh cứng đờ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cảnh tượng mà có lẽ cậu sẽ không bao giờ quên được....
Phía sau lưng Kỷ Kha là một đám trẻ con ma xanh trắng, chúng nối đuôi nhau như đang chơi trò rồng rắn lên mây, tay đứa này đè lên tay tay đứa trước, cuối cùng, đứa đứng đầu đặt một tay lên đùi Kỷ Kha.
“Lâu không ngồi xổm, bây giờ tê chân quá.” Kỷ Kha nói xong liền duỗi chân mình ra rung rung một chút, đám quỷ phía sau hắn cũng lắc lư theo, sau đó nở một nụ cười quỷ dị với Đường Ninh.
Đường Ninh sợ đến mức không thốt lên lời.
“Làm sao thế?” Lâm Uẩn vẫn đang chăm chỉ nhặt trân châu cũng ngẩng đầu lên hỏi.
Trên vai Lâm Uẩn cũng có một đứa trẻ ma đang ngồi dạng hai chân ra, nó cười hì hì duỗi tay định chạm vào trân châu trên tay Lâm Uẩn, nhưng khi Lâm Uẩn thả những viên trân châu kia vào trong túi, đứa trẻ vẫn đang tươi cười giây trước, giây sau đó xanh mặt, đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm Lâm Uẩn vẫn đang vô tư không biết gì.
Đường Ninh như muốn ngừng thở, bàn tay cậu chống lên mặt đất, không kìm được mà run giọng: “Đừng nhặt...”
Tất cả những đứa trẻ ma đều nhất trí quay đầu nhìn chằm chằm Đường Ninh.
Lúc này, Đường Ninh mới nhận ra phương pháp lúc trước Lâm Uẩn nói ngây thơ đến cỡ nào.
Trận chiến giữa Kỷ Liên Uẩn và quỷ tân lang, bọn họ không thể nhúng tay vào được.
“Đều.... ném xuống đi...” Đường Ninh nỗ lực làm giọng nói mình bình thường nhất có thể.
Sau khi cậu nói những lời này, toàn bộ ánh mắt oán độc của đám tiểu quỷ đều dồn lên cậu nhưng thể Đường Ninh chính là đầu xỏ muốn cướp đồ chơi của bọn chúng.
Những viên trân châu vương vãi khắp sàn, Kỷ Kha và Lâm Uẩn khập khiễng đứng lên rồi một trái một phải kéo Đường Ninh đứng dậy trở về.
Hai chân Đường Ninh mềm nhũn như mì sợi, nước mắt vì sợ hãi vẫn tuôn rơi, cậu không muốn quay đầu lại, nhưng lúc này, chỉ có mình cậu có thể nhìn thấy mà cảnh báo cả bọn.
Đường Ninh run rẩy, cứng đờ mà chậm chạp xoay đầu, đằng sau cậu là một đám tiểu quỷ xanh trắng đứng thành hàng, thân thể bọn chúng như ẩn trong sương mù, nhưng ánh mắt oán độc lại có thể xuyên qua sương sớm, nhìn chằm chằm Đường Ninh.
Đường Ninh như muốn hét lên, cậu run rẩy quay đầu về phía trước, lại bắt gặp khuôn mặt u ám của đứa trẻ ma trước mặt.
Đường về cũng bị chăn rồi!
Không được! Không thể đi tiếp được!
Cơ thể yếu ớt của Đường Ninh như được tiếp thêm sức mạnh, cậu muốn nắm lấy tay của Kỷ Kha và Lâm Uẩn, ngăn họ đi tiếp, cậu duỗi tay thấp xuống, mới có thể chạm vào tay hai người này....
Đường Ninh sửng sốt, hình như cậu nắm phải hai bàn tay nhỏ xíu.
Hai tiểu quỷ đứng bên trái và bên phải Đường Ninh nâng mặt mỉm cười với cậu.
Thôi xong.
Sự lạnh lẽo chạy dọc thân thể Đường Ninh.
“Khụ khụ, khụ khụ.” Một trận ho khan suy yếu vang lên, giọng nói kia có chút khàn khàn, “Sao lại ra ngoài một mình thế này?”
Giọng nói này xuất hiện khiến đám tiểu quỷ biến mất ngay lập tức, Đường Ninh ngơ ngác ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt Kỷ Liên Uẩn trắng bệch đứng đó, tay nắm chặt để lên môi, suy nhược ho khan một tiếng.
Dường như có một trận gió mạnh thổi từ hướng Kỷ Liên Uẩn qua đến chỗ Đường Ninh, y chậm rãi đi đến trước mặt cậu, sau đó cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên vai cậu: “Sao sắc mặt tệ vậy, em bị cảm lạnh sao?”
Đường Ninh run rẩy bắt lấy tay Kỷ Liên Uẩn.
Lòng bàn tay y rộng lớn, lại không ấm áp vì bệnh tật triền miên, nhưng nếu nắm chặt vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp mong manh.
“Tay lạnh quá.” Kỷ Liên Uẩn nâng tay Đường Ninh lên, nhẹ nhàng hà một hơi vào tay cậu, dịu dàng nói: “Một mình ra ngoài làm gì vậy?”
“.... Nhặt trân châu.” Đường Ninh nhỏ giọng nói.
“Mệt sao?” Kỷ Liên Uẩn duỗi tay ôm lấy Đường Ninh, “Muốn về phòng nghỉ ngơi một chút không?”
Đường Ninh mềm như không xương mà tựa vào vai Kỷ Liên Uẩn, cả người đều dán lên người y, thậm chí còn không nghĩ đến việc người kia yếu như vậy, liệu có thể thừa nhận sức nặng của cậu không.
“Không...” Giọng nói của cậu khẽ run rẩy, nhưng vẫn không che lấp được sự bướng bỉnh bên trong, hàng mi dài vẫn còn ánh nước khẽ cọ lên quần áo của Kỷ Liên Uẩn, Đường Ninh nhỏ giọng: “Ta muốn chúng ta đi cùng nhau.”
Kỷ Liên Uẩn nhìn Đường Ninh trong chốc lát, hơi ho khan một chút: “Được.”
Bọn họ cùng nhau quay lại, liền thấy Lâm Uẩn đang dán một lá bùa trên trán và Kỷ Kha đang rắc một lớp tro xám trắng trên người đứng đó.
Kỷ Liên Uẩn xuất hiện khiến cả đám cùng được thả lỏng, Lâm Uẩn và Kỷ Kha đưa cho Kỷ Liên Uẩn túi đựng trân châu, sau đó tất cả đều im lặng nhặt những viên trân châu rải rác khắp nơi rồi bỏ vào túi Kỷ Liên Uẩn.
“Khụ khụ.” Kỷ Liên Uẩn ho khan không ngừng, Đường Ninh lo lắng đi đến cạnh y, được y cho một ánh mắt trấn an, sau đó Kỷ Liên Uẩn nhẹ giọng hỏi: “Có đói bụng không?”
Ngoại trừ ly rượu kia, cả ngày nay Đường Ninh đều chưa ăn thứ gì, bây giờ đã đói đến mức dạ dày cũng chết lặng, Kỷ Liên Uẩn hỏi như vậy cậu mới nhớ đến chuyện này.
“Đợi một chút, để ta nấu cháo cho em, ăn một chút cho ấm bụng.” Kỷ Liên Uẩn cẩn thận nói.
Đường Ninh hít sâu một hơi, tâm lý căng chặt vì những câu quan tâm của Kỷ Liên Uẩn mà khẽ thả lỏng, gương mặt bị dọa đến trắng bệch cũng hiện lên một chút huyết sắc, cậu nhỏ giọng nói: “Một phần sính lễ khác ở trong giếng.”
Kỷ Liên Uẩn nghe xong thì khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Ừ, ta biết rồi.”
Y sờ trong túi, lấy ra một thanh chocolate, xé vỏ rồi đưa đến gần miệng Đường Ninh: “Ắn trước đi, lót dạ đã.”
Đường Ninh há miệng cắn một miếng, vị ngọt tan chảy trong miệng khiến thân thể đang mềm nhũn ra của cậu được tiếp sức một chút.
“Còn tự đi được chứ?” Kỷ Liên Uẩn hỏi.
Đường Ninh nhanh chóng gật đầu.
Kỷ Liên Uẩn nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, nếu thân thể ta tốt hơn một chút thì đã có thể cõng em rồi.”
“Không, đã tốt lắm rồi!”
Trong miệng Đường Ninh ngậm đầy chocolate không nói được gì, nhưng đôi mắt đen trong suốt đã nói cho Kỷ Liên Uẩn biết những điều cậu đang suy nghĩ trong lòng.
Kỷ Liên Uẩn hơi mỉm cười, y dắt tay Đường Ninh, cùng nhau đi qua thôn trang tĩnh mịch. Thế nhưng lúc này đây, Đường Ninh lại không hề cảm thấy lạnh lẽo như trước nữa.
Vẫn là những căn phòng rỗng lụp xụp, vẫn là những chiếc đèn lồng đỏ lay động trước gió, nhưng bây giờ lại trở lên tầm thường đến lạ.
Một lát sau, bọn họ đã đi đến cạnh chiếc giếng kia.
Kỷ Liên Uẩn đứng cạnh giếng, ánh mắt y bình đạm như nước, sau đó, y vứt một thùng nước xuống, không bao lâu sau, liền vớt được một thùng châu báu ướt dầm dề.
Những món châu báu này đều ướt đẫm nước, Kỷ Liên Uẩn rũ mắt nhìn qua một chút, cũng không tự mình chạm tay vào, mà sai bảo Lâm Uẩn và Kỷ Kha như cu li, còn y chỉ cầm lấy tay Đường Ninh, như thể đang cầm món bảo vật trân quý nhất.
Cặp mắt kia nhìn Đường Ninh chuyên chú, y nhẹ giọng nói: “Muốn ăn cháo đường hay cháo mặn?”
Bắt cá hai tay, trong đó còn có một người là quỷ, vậy thì nếu chẳng may bị lật thuyền thì chắc chắn sẽ bị ăn đến không còn cả xương mất. Đường Ninh nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Cụ thể là muốn tôi làm gì?”
“Cậu đã nuôi cá bao giờ chưa?” Lâm Uẩn hỏi.
“Nuôi rồi.” Đường Ninh có chút hoang mang, không hiểu tại sao bỗng dưng Lâm Uẩn lại hỏi vậy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Có nuôi một chú cá vàng, sau đó tôi nuôi mèo, liền đem cá tặng người khác.”
Lâm Uẩn nhìn Đường Ninh một chút, đôi mắt trong trẻo của cậu phản chiếu khuôn mặt hắn, ánh mắt sạch sẽ không dính chút bụi trần, hắn đành hỏi: “Cậu đã từng yêu chưa?”
Đường Ninh sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng nói: “Đã từng.”
“Mấy người?” Lâm Uẩn hỏi.
Đường Ninh im lặng một chút, bỗng có cảm giác như mình đang bắt cá hai tay: “... hai người.”
“Vậy là biết cách lấy lòng người yêu rồi nhỉ? Cứ làm như hai lần trước của cậu ấy, đừng quá thiên về một bên.” Lâm Uẩn bình tĩnh nói: “Tôi cũng không biết nếu cậu tiếp xúc thân mật với bọn họ thì có sao không, nên tôi nghĩ, nếu cậu đã hôn một người, thì đừng bỏ qua người còn lại.”
Đường Ninh mở to hai mắt, có chút không tin vào những gì mình nghe thấy.
Lâm Uẩn nói rõ: “Ngày hôm qua cậu đã hôn quỷ tân lang, để cân bằng, đợi Kỷ Liên Uẩn hiện tại xuất hiện, cậu hãy hôn lại hắn một cái.”
Ngừng một chút, Lâm Uẩn lại nói: “Đã làm chuyện gì khác nữa rồi thì cũng làm lại với người kia như thế.”
Đường Ninh hoàn toàn ngây dại.
“Làm sao thế?” Thật ra, chỉ cần liếc mắt một cái, Lâm Uẩn đã biết Đường Ninh và quỷ tân lang chưa làm đến bước cuối cùng rồi. Không phải hắn có hỏa nhãn kim tinh gì, mà với thể chất của Đường Ninh....
Giọng nói không khàn, có thể tự đi đường, eo cũng vẫn thẳng tắp, vẫn xinh đẹp và vươn cao như một chú thiên nga nhỏ, không có biểu hiện bất thường nào.
Đường Ninh vội vàng lắc đầu.
Cậu khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định không nói đến.... chuyện kia.
“Đồ vật trong giếng khó mà lấy lên được.” Lâm Uẩn đề nghị, “Trước tiên chúng ta cứ nhặt trân châu về đi.”
Tuy trời đã sáng nhưng mặt trời vẫn chưa ló dạng, xung quanh toàn là sương mù mênh mông, phòng ốc xung quanh đều đóng chặt cửa, trên những cành cây vẫn treo những chiếc đèn lồng đỏ khiến cả thôn trang càng thêm u ám.
Sau khi đi qua một dãy nhà, sau lưng Đường Ninh đã lạnh toát, trong đầu Đường Ninh toàn là hình ảnh trong gương đêm qua, khắp mái hiên, cửa sổ đều là những cái xác trắng xanh, chết chóc thê thảm, oán khí tận trời, lý trí mách bảo Đường Ninh đừng quay đầu lại, đừng nhìn, nhưng từng thớ cơ đằng sau cậu cứ run rẩy không thôi khiến cậu không nhịn được mà quay đầu lại liếc mắt một cái.
Không có gì cả.
Những căn nhà xập xệ bị gió thổi qua tạo thành những tiếng rít lạnh lẽo.
Đường Ninh chậm rãi quay đầu lại, không hiểu sao cậu càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Cậu phải đi vào giữa Lâm Uẩn và Kỷ Kha mới có chút cảm giác an toàn, có lẽ đây gọi là “nhân khí” đi, chỉ có hơi thở của con người mới giống như mặt trời, xua tan đi sự lạnh lẽo đáng sợ này.
Nếu có thể, thật ra Đường Ninh còn muốn ai đó nắm lấy tay mình, cùng nhau bước đi. Sau những hình ảnh đáng sợ tối qua thì cậu không thể giữ được trạng thái bình tĩnh khi đi qua nơi này nữa rồi.
Thế nhưng Kỷ Kha và Lâm Uẩn đều đang cúi người nhặt trân châu, không ai có thời gian quan tâm cậu. Những hạt trân châu kia bắn tán loạn khắp nơi, trên ruộng đồng hoang phế, dưới cối xay, dưới bậc thang tích đầy lá rụng....
Thời gian gấp gáp, bọn họ cần phải nhanh chóng trở về thôn Đường Gia, Đường Ninh không muốn sự yếu đuối của mình kéo chân sau cả đội.
Vì thế, cậu nắm chặt tay, cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng mình, gian nan ngồi xổm xuống mặt đất, duỗi tay hướng về phía một viên trân châu định nhặt lên.
Nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay cậu chạm lên viên trân châu kia, bóng dáng một tiểu quỷ đang nằm sấp đùa nghịch với viên trân châu bỗng hiện lên, nó duỗi tay móc con ngươi của mình ra, sau đó nhặt viên trân châu thả vào hốc mắt của mình, rồi nhếch miệng cười đưa con ngươi của mình cho Đường Ninh.
Hai chân Đường Ninh mềm nhũn, đang ngồi xổm liền trực tiếp xụi lơ xuống.
“Làm sao thế?” Kỷ Kha vẫn luôn chú ý đến Đường Ninh, hắn vừa nhặt trân châu cho vào túi, vừa hỏi cậu.
Đường Ninh cứng đờ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cảnh tượng mà có lẽ cậu sẽ không bao giờ quên được....
Phía sau lưng Kỷ Kha là một đám trẻ con ma xanh trắng, chúng nối đuôi nhau như đang chơi trò rồng rắn lên mây, tay đứa này đè lên tay tay đứa trước, cuối cùng, đứa đứng đầu đặt một tay lên đùi Kỷ Kha.
“Lâu không ngồi xổm, bây giờ tê chân quá.” Kỷ Kha nói xong liền duỗi chân mình ra rung rung một chút, đám quỷ phía sau hắn cũng lắc lư theo, sau đó nở một nụ cười quỷ dị với Đường Ninh.
Đường Ninh sợ đến mức không thốt lên lời.
“Làm sao thế?” Lâm Uẩn vẫn đang chăm chỉ nhặt trân châu cũng ngẩng đầu lên hỏi.
Trên vai Lâm Uẩn cũng có một đứa trẻ ma đang ngồi dạng hai chân ra, nó cười hì hì duỗi tay định chạm vào trân châu trên tay Lâm Uẩn, nhưng khi Lâm Uẩn thả những viên trân châu kia vào trong túi, đứa trẻ vẫn đang tươi cười giây trước, giây sau đó xanh mặt, đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm Lâm Uẩn vẫn đang vô tư không biết gì.
Đường Ninh như muốn ngừng thở, bàn tay cậu chống lên mặt đất, không kìm được mà run giọng: “Đừng nhặt...”
Tất cả những đứa trẻ ma đều nhất trí quay đầu nhìn chằm chằm Đường Ninh.
Lúc này, Đường Ninh mới nhận ra phương pháp lúc trước Lâm Uẩn nói ngây thơ đến cỡ nào.
Trận chiến giữa Kỷ Liên Uẩn và quỷ tân lang, bọn họ không thể nhúng tay vào được.
“Đều.... ném xuống đi...” Đường Ninh nỗ lực làm giọng nói mình bình thường nhất có thể.
Sau khi cậu nói những lời này, toàn bộ ánh mắt oán độc của đám tiểu quỷ đều dồn lên cậu nhưng thể Đường Ninh chính là đầu xỏ muốn cướp đồ chơi của bọn chúng.
Những viên trân châu vương vãi khắp sàn, Kỷ Kha và Lâm Uẩn khập khiễng đứng lên rồi một trái một phải kéo Đường Ninh đứng dậy trở về.
Hai chân Đường Ninh mềm nhũn như mì sợi, nước mắt vì sợ hãi vẫn tuôn rơi, cậu không muốn quay đầu lại, nhưng lúc này, chỉ có mình cậu có thể nhìn thấy mà cảnh báo cả bọn.
Đường Ninh run rẩy, cứng đờ mà chậm chạp xoay đầu, đằng sau cậu là một đám tiểu quỷ xanh trắng đứng thành hàng, thân thể bọn chúng như ẩn trong sương mù, nhưng ánh mắt oán độc lại có thể xuyên qua sương sớm, nhìn chằm chằm Đường Ninh.
Đường Ninh như muốn hét lên, cậu run rẩy quay đầu về phía trước, lại bắt gặp khuôn mặt u ám của đứa trẻ ma trước mặt.
Đường về cũng bị chăn rồi!
Không được! Không thể đi tiếp được!
Cơ thể yếu ớt của Đường Ninh như được tiếp thêm sức mạnh, cậu muốn nắm lấy tay của Kỷ Kha và Lâm Uẩn, ngăn họ đi tiếp, cậu duỗi tay thấp xuống, mới có thể chạm vào tay hai người này....
Đường Ninh sửng sốt, hình như cậu nắm phải hai bàn tay nhỏ xíu.
Hai tiểu quỷ đứng bên trái và bên phải Đường Ninh nâng mặt mỉm cười với cậu.
Thôi xong.
Sự lạnh lẽo chạy dọc thân thể Đường Ninh.
“Khụ khụ, khụ khụ.” Một trận ho khan suy yếu vang lên, giọng nói kia có chút khàn khàn, “Sao lại ra ngoài một mình thế này?”
Giọng nói này xuất hiện khiến đám tiểu quỷ biến mất ngay lập tức, Đường Ninh ngơ ngác ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt Kỷ Liên Uẩn trắng bệch đứng đó, tay nắm chặt để lên môi, suy nhược ho khan một tiếng.
Dường như có một trận gió mạnh thổi từ hướng Kỷ Liên Uẩn qua đến chỗ Đường Ninh, y chậm rãi đi đến trước mặt cậu, sau đó cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên vai cậu: “Sao sắc mặt tệ vậy, em bị cảm lạnh sao?”
Đường Ninh run rẩy bắt lấy tay Kỷ Liên Uẩn.
Lòng bàn tay y rộng lớn, lại không ấm áp vì bệnh tật triền miên, nhưng nếu nắm chặt vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp mong manh.
“Tay lạnh quá.” Kỷ Liên Uẩn nâng tay Đường Ninh lên, nhẹ nhàng hà một hơi vào tay cậu, dịu dàng nói: “Một mình ra ngoài làm gì vậy?”
“.... Nhặt trân châu.” Đường Ninh nhỏ giọng nói.
“Mệt sao?” Kỷ Liên Uẩn duỗi tay ôm lấy Đường Ninh, “Muốn về phòng nghỉ ngơi một chút không?”
Đường Ninh mềm như không xương mà tựa vào vai Kỷ Liên Uẩn, cả người đều dán lên người y, thậm chí còn không nghĩ đến việc người kia yếu như vậy, liệu có thể thừa nhận sức nặng của cậu không.
“Không...” Giọng nói của cậu khẽ run rẩy, nhưng vẫn không che lấp được sự bướng bỉnh bên trong, hàng mi dài vẫn còn ánh nước khẽ cọ lên quần áo của Kỷ Liên Uẩn, Đường Ninh nhỏ giọng: “Ta muốn chúng ta đi cùng nhau.”
Kỷ Liên Uẩn nhìn Đường Ninh trong chốc lát, hơi ho khan một chút: “Được.”
Bọn họ cùng nhau quay lại, liền thấy Lâm Uẩn đang dán một lá bùa trên trán và Kỷ Kha đang rắc một lớp tro xám trắng trên người đứng đó.
Kỷ Liên Uẩn xuất hiện khiến cả đám cùng được thả lỏng, Lâm Uẩn và Kỷ Kha đưa cho Kỷ Liên Uẩn túi đựng trân châu, sau đó tất cả đều im lặng nhặt những viên trân châu rải rác khắp nơi rồi bỏ vào túi Kỷ Liên Uẩn.
“Khụ khụ.” Kỷ Liên Uẩn ho khan không ngừng, Đường Ninh lo lắng đi đến cạnh y, được y cho một ánh mắt trấn an, sau đó Kỷ Liên Uẩn nhẹ giọng hỏi: “Có đói bụng không?”
Ngoại trừ ly rượu kia, cả ngày nay Đường Ninh đều chưa ăn thứ gì, bây giờ đã đói đến mức dạ dày cũng chết lặng, Kỷ Liên Uẩn hỏi như vậy cậu mới nhớ đến chuyện này.
“Đợi một chút, để ta nấu cháo cho em, ăn một chút cho ấm bụng.” Kỷ Liên Uẩn cẩn thận nói.
Đường Ninh hít sâu một hơi, tâm lý căng chặt vì những câu quan tâm của Kỷ Liên Uẩn mà khẽ thả lỏng, gương mặt bị dọa đến trắng bệch cũng hiện lên một chút huyết sắc, cậu nhỏ giọng nói: “Một phần sính lễ khác ở trong giếng.”
Kỷ Liên Uẩn nghe xong thì khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Ừ, ta biết rồi.”
Y sờ trong túi, lấy ra một thanh chocolate, xé vỏ rồi đưa đến gần miệng Đường Ninh: “Ắn trước đi, lót dạ đã.”
Đường Ninh há miệng cắn một miếng, vị ngọt tan chảy trong miệng khiến thân thể đang mềm nhũn ra của cậu được tiếp sức một chút.
“Còn tự đi được chứ?” Kỷ Liên Uẩn hỏi.
Đường Ninh nhanh chóng gật đầu.
Kỷ Liên Uẩn nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, nếu thân thể ta tốt hơn một chút thì đã có thể cõng em rồi.”
“Không, đã tốt lắm rồi!”
Trong miệng Đường Ninh ngậm đầy chocolate không nói được gì, nhưng đôi mắt đen trong suốt đã nói cho Kỷ Liên Uẩn biết những điều cậu đang suy nghĩ trong lòng.
Kỷ Liên Uẩn hơi mỉm cười, y dắt tay Đường Ninh, cùng nhau đi qua thôn trang tĩnh mịch. Thế nhưng lúc này đây, Đường Ninh lại không hề cảm thấy lạnh lẽo như trước nữa.
Vẫn là những căn phòng rỗng lụp xụp, vẫn là những chiếc đèn lồng đỏ lay động trước gió, nhưng bây giờ lại trở lên tầm thường đến lạ.
Một lát sau, bọn họ đã đi đến cạnh chiếc giếng kia.
Kỷ Liên Uẩn đứng cạnh giếng, ánh mắt y bình đạm như nước, sau đó, y vứt một thùng nước xuống, không bao lâu sau, liền vớt được một thùng châu báu ướt dầm dề.
Những món châu báu này đều ướt đẫm nước, Kỷ Liên Uẩn rũ mắt nhìn qua một chút, cũng không tự mình chạm tay vào, mà sai bảo Lâm Uẩn và Kỷ Kha như cu li, còn y chỉ cầm lấy tay Đường Ninh, như thể đang cầm món bảo vật trân quý nhất.
Cặp mắt kia nhìn Đường Ninh chuyên chú, y nhẹ giọng nói: “Muốn ăn cháo đường hay cháo mặn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.