Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 68: Người chồng ma (22) - Nhìn qua như một người chồng vô cùng ân cần
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii.
Từ lo lắng sợ hãi đến mất hồn mất vía, bây giờ lại được uống một chén cháo ấm áp, còn được người khác quan tâm xem ăn uống có vừa miệng không, điểm trừ duy nhất là có hai Kỷ Liên Uẩn mà thôi.
Đường Ninh múc một miếng cháo hạt sen đưa vào miệng, cảm giác thoải mái ấm áp trôi dọc từ cổ họng xuống đến dạ dày. Cậu không ngờ Kỷ Liên Uẩn nấu cháo ngon như vậy, nếu không phải Kỷ Liên Uẩn chỉ nấu một chén cháo nhỏ, có lẽ Đường Ninh còn uống được thêm một bát nữa.
Kỷ Kha và Lâm Uẩn ở bên cạnh chỉ có thể gặm lương khô, vì nhà Kỷ Liên Uẩn không có nhiều nguyên liệu, nên chỉ có thể nấu một chén cháo nhỏ cho Đường Ninh ăn mà thôi.
“Ăn chậm thôi, ăn quá nhanh không tốt cho dạ dày đâu.” Kỷ Liên Uẩn nhìn Đường Ninh đang vùi mặt vào chén cháo, dịu dàng nói: “Đợi sau này, mỗi ngày ta đều nấu đồ ngon cho em.”
Đường Ninh nghe vậy, đang ăn được một nửa liền ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt trắng bệch ốm yếu của Kỷ Liên Uẩn, nhanh chóng nói: “Nghỉ ngơi đi, để ta... ta nấu ăn cho ngươi!”
Tuy trước giờ cậu mới chỉ làm được món mì tôm trứng, nhưng tốt xấu gì cũng đã nhìn qua Mạc Vân Sơ nấu cơm rồi, hẳn là nấu cơm cũng không quá khó ăn đâu... nhỉ?
“Được.” Kỷ Liên Uẩn nhìn Đường Ninh, gương mặt bệnh tật lộ rõ ý cười, y có một đôi mắt dịu dàng nhưng vô cùng bạc tình, ánh mắt nhìn Đường Ninh luôn lộ vẻ dịu dàng ân cần, mà sự bạc tình lạnh lẽo kia lại liếc nhìn hai người đang ngồi trong góc kia.
Thế nhưng, vì có vẻ ngoài bệnh tật cùng phong độ nhẹ nhàng văn nhã khiến người khác rất khó nhận ra bản thân bị y ghét bỏ.
Đường Ninh ăn xong, cả người đều cảm thấy thoải mái: “Bây giờ làm sao để trả lại sính lễ bây giờ?”
“Đã có ta lo, em không cần lo lắng.” Kỷ Liên Uẩn cầm một chiếc khăn tay sạch sẽ, giúp Đường Ninh lau sạch khóe môi.
Đường Ninh nghe thấy lời hứa hẹn này của Kỷ Liên Uẩn, nháy mắt liền thấy an tâm hơn hẳn. Tuy rằng Kỷ Liên Uẩn vẫn mang bộ dạng bệnh tật yếu đuối này, nhưng so với hai đồng đội kia, y mang lại cảm giác an toàn cho Đường Ninh hơn nhiều.
Đường Ninh phát hiện tật xấu đáng ghét của mình lại tái phát rồi, rõ ràng biết đối phương chỉ là một NPC, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà muốn lại gần.
Cậu thích được Kỷ Liên Uẩn chăm sóc, thích giọng điệu lúc nào cũng vô cùng dịu dàng của y khi nói chuyện với cậu, thích vẻ mặt ôn hòa của y.
So với quỷ tân lang mỗi lần xuất hiện đều dọa cậu kia, cậu càng thích Kỷ Liên Uẩn này hơn.
Làm sao có thể đối xử một cách công bằng với hai người có tính cách khác nhau nhiều như vậy đây?
Đường Ninh nhìn Kỷ Liên Uẩn vẫn đang thu thập chén đũa, sau đó lại nhìn y sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị đến Thôn Đường Gia với cậu. Y mang theo mấy bộ đồ sạch sẽ, thảo dược cùng mấy đồ dùng sinh hoạt, nhìn qua rất giống một trượng phu đang chuẩn bị cùng thê tử mới cưới về nhà mẹ đẻ.
Những hành lý nặng nề này đều để Kỷ Kha cõng, còn Lâm Uẩn theo sự chỉ đạo của Kỷ Liên Uẩn mà tìm được một cái xe bốn bánh cũ nát trong thôn. Thùng xe cứng đờ, nước sơn cũng bị bong ra hơn nửa, Kỷ Liên Uẩn trải năm, sáu lớp chăn lên thùng xe, gần như đã đem toàn bộ chăn trong nhà ra trải lên, sau đó lại lấy thêm hai cái gối đặt vào, nhìn qua vô cùng bận rộn.
Lâm Uẩn và Kỷ Kha đang vội về thôn Đường Gia nhìn thế có chút sốt ruột, dù sao thì bây giờ họ đang không biết tình hình của ba người chơi còn lại như thế nào, tuy nhìn Kỷ Liên Uẩn có vẻ sẽ hộc máu rồi ngất đi bất cứ lúc nào, nhưng cũng đâu đến mức không ngồi nổi trên xe đâu. Kỷ Kha không nhịn được mà nói: “Biểu ca à, ngồi xe chỉ mấy khoảng một giờ là đến rồi.”
Kỷ Liên Uẩn không nói gì, chỉ nhìn về phía Đường Ninh, dịu dàng nói: “Ngồi lên thử xem được chưa.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đường Ninh cũng không ngoại lệ, cậu đứng lên chiếc ghế đẩu Kỷ Liên Uẩn đã đặt sẵn, được Kỷ Liên Uẩn đỡ lên thùng xe, rồi ngồi lên tầng tầng lớp lớp chăn gối mềm mại kia, không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Thấy Đường Ninh ngồi vô cùng thoải mái, Kỷ Liên Uẩn khẽ mỉm cười, hắn lấy một chiếc bình nhỏ trong túi áo ra, quệt một lớp thảo dược gì đó lên đầu ngón tay, sau đó cẩn thận xoa lên hai huyệt thái dương của Đường Ninh: “Như vậy thì khi ngồi trên xe sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Đường Ninh không biết nên nói gì, đành nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Bàn tay thon dài vẫn còn mùi thảo dược kia khẽ nắm lấy tay cậu: “Còn nói cảm ơn cái gì? Ta là phu quân của em mà.”
Lên xe, Lâm Uẩn phụ trách lái xe, Kỷ Kha buộc hành lý cẩn thận rồi ngồi bên cạnh Lâm Uẩn, còn Kỷ Liên Uẩn ngồi cạnh Đường Ninh, nhẹ nhàng giúp Đường Ninh mát xa tay.
Sự chăm sóc tinh tế này của y không chỉ an ủi thể xác mỏi mệt của Đường Ninh, mà cảm giác ấm áp khi được người khác quý trọng sẽ mãi mãi lưu lại trong tâm hồn cậu. Tuy rằng Đường Ninh không hề cảm thấy đau mỏi, nhưng nhất thời cũng không nói ra lời cự tuyệt nào.
Cậu trộm ngẩng đầu nhìn Kỷ Liên Uẩn, ánh nắng vàng xuyên qua tầng mây xám xịt trên kia, chiếu lên hàng mi của Kỷ Liên Uẩn, khiến con ngươi màu đen của y chuyển thành màu hổ phách, biểu hiện càng thêm dịu dàng.
Tại sao Kỷ Liên Uẩn lại đối xử tốt với cậu như vậy?
Vì bọn họ đã kết hôn rồi sao?
Thẻ bài Rapunzel của cậu có nói, nếu ai tiếp xúc thân mật với cậu sẽ đạt được một lợi ích nào đó, Kỷ Liên Uẩn chính là “ai” mà thẻ bài nói sao? Nếu như vậy, thì Kỷ Liên Uẩn là vương tử hay là phù thủy đây?
Sự nghi hoặc không ngừng tràn lan trong lòng của Đường Ninh, Đường Ninh muốn tự tìm câu trả lời, nhưng mí mắt cậu càng ngày càng nặng. Từng chút từng chút, cuối cùng cậu ngã vào một cái ôm đầy mùi thảo dược.
Kỷ Liên Uẩn ôm lấy Đường Ninh đang mơ mơ hồ hồ ngủ mất như một người chống vô cùng chu đáo.
Kỷ Kha thấy Kỷ Liên Uẩn nhẹ nhàng cầm một chiếc áo khoác lên, cẩn nhận đắp lên trước ngực cậu. Chiếc áo rộng che khuất nửa người của Đường Ninh, còn Kỷ Liên Uẩn cũng có vẻ như sợ lạnh mà cũng đưa tay mình vào trong áo khoác.
Kỷ Kha còn muốn nhìn thêm, lại bị Kỷ Liên Uẩn đang chăm sóc Đường Ninh bất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.
Bình tĩnh mà xa cách, lại mang theo một cảm giác lạnh lẽo khó tả, giống như một vị chủ nhân đứng từ trên cao nhìn xuống một vị khách không mời mà đến.
Có lẽ là do gió thổi mạnh quá, khiến vết thương trên mắt Kỷ Kha bỗng cảm thấy đau đớn, đau đến mức nước mắt sinh lý cũng vô thức chảy ra, hắn che lại mắt trái, quay lên không nhìn lại nữa.
Đương nhiên, cho dù hắn vẫn cố chấp nhìn, thì cách một lớp áo khoác kia, hắn cũng không nhìn thấy đôi tay thon dài kia đang làm cái gì bên trong.
Đó là một đôi tay rất đẹp, mỗi ngón tay đều thon thả, từng mạch máu trên đó cũng đẹp đẽ như được vẽ lên một cách cẩn thận.
Bàn tay kia nhẹ nhàng lấy một viên trân châu trong túi ra, viên trân châu mà lẽ ra y phải trả lại.
Viên trân châu phát ra ánh sáng nhạt bị đầu ngón tay của y siết chặt, bàn tay xinh đẹp mang theo viên trân châu chậm rãi chui vào trong áo khoác, duỗi dần xuống dưới, sau đó tiến vào cạp quần có chút rộng của Đường Ninh....
Xe bốn bánh đi trên đường núi có chút xóc nảy, Kỷ Kha che lại mắt trái mình, máu tươi từ vết thương thấm ra ngoài băng gạc, rồi tích lại chảy ra khe hở ngón tay hắn, nước mắt từ mắt phải không ngừng chảy xuống.
Lâm Uẩn đang lái xe một cách chuyên chú, hắn cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, đề phòng gặp phải nguy hiểm tiềm tàng trên đường.
Trong lúc mơ ngủ, Đường Ninh khẽ nhíu mày lại, như thể mơ thấy một chuyện gì đó không vui, khóe môi vô thức phát ra một tiếng nức nở mềm mại.
Người chồng đang ôm lấy cậu lộ ra vẻ mặt thương tiếc, đôi tay như đang sưởi ấm trong áo khoác vươn ra ngoài, trân châu trên tay đã không thấy đâu, thế nhưng đầu ngón tay lại có vệt nước lạ kỳ. Y dùng đầu ngón tay đó dịu dàng vuốt đôi mày đang nhăn lại của Đường Ninh.
Nhìn qua như một người chồng vô cùng ân cần.
Y vừa lòng nghĩ.
Nếu chỉ nhận dạng một người qua hơi thở ốm yếu cùng những cái ho khan kia, thì ngụy trang thành một người khác không phải là rất dễ sao?
Khóe miệng y cong lên một nụ cười quỷ quyệt, “Kỷ Liên Uẩn” thấp hèn, đôi môi tái nhợt ghé sát vào tai Đường Ninh, giọng nói nhẹ như không tiêu tán trong gió, không biết người còn đang trong mộng có nghe thấy không, “Trở về nào?”
“Ưm?”
Đôi mắt Kỷ Liên Uẩn khẽ lóe lên một ánh đỏ yêu dị.
Thế nhưng, không một ai thấy cảnh tượng này.
......
Đường Ninh có một giấc mơ như trong chuyện cổ tích.
Ở một đất nước kỳ quái, có một vị vương tử đang kiếm tìm một nàng công chúa có thân thể kiều nhược. Vị vương tử chuẩn bị một chiếc giường nhỏ, trải rất nhiều lớp chăn đệm bên trên, Đường Ninh bò lên giường, vì quá mệt nhọc nên vừa đặt lưng cậu đã ngủ mất.
Thế nhưng, vị vương tử đáng ghét kia lại thả một hạt đậu hà lan dưới lớp chăn nệm.
Bị cộm đến mức không ngủ được mà Đường Ninh vô cùng tủi thân, không sai, có một hạt đậu hà lan nho nhỏ. Cậu đã đọc qua câu chuyện cổ tích này rồi, thế nên cậu liền muốn tìm ra hạt đậu hà lan đang quấy rầy giấc ngủ của mình.
Nhưng kỳ quái chính là, dù Đường Ninh đã lật từng lớp chăn nệm lên, vẫn không tìm thấy hạt đậu kia đâu.
Đường Ninh khó chịu phát khóc.
Không biết đã qua bao lâu, vương tử xuất hiện, y lấy đi hạt đậu hà lan, còn cười nói, viên đậu hà lan đã nảy mầm rồi, y giơ mầm đậu ướt dầm dề trước mặt Đường Ninh, khiến Đường Ninh kinh ngạc cực kì.....
Cậu giật mình mở bừng mắt ra, đối diện là khuôn mặt đầy quan tâm của Kỷ Liên Uẩn.
“Em ngủ không ngon sao?” Kỷ Liên Uẩn đau lòng nói.
Đường Ninh hoảng hốt chớp chớp đôi mắt, hơi nước ướt át ngưng tụ đầy trong mắt, đuôi mắt cậu hồng lên, có chút khó chịu. Đúng là cậu ngủ không ngon lắm, rõ ràng đã ngủ một giấc, nhưng cậu lại càng cảm thấy mệt mỏi hơn, mệt đến mức không muốn động đậy, quả nhiên xe không phải là nơi thích hợp để ngủ mà.
Nghĩ đến chuyện Kỷ Liên Uẩn đã ôm cậu cả đường, Đường Ninh lo y sẽ bị tê tay, “Ngươi không sao chứ?”
Kỷ Liên Uẩn vươn tay, rũ mắt nhìn ngón tay thon dài của mình, khóe môi khẽ cong lên, “Ta rất tốt.”
Một người ốm yếu bỗng dưng trở thành gối dựa thì làm sao mà tốt được?
Đường Ninh cố gắng ngồi dậy, cầm lấy bàn tay khớp xương ràng kia, có qua có lại nói: “Để ta giúp ngươi ấn một chút!”
Kỷ Liên Uẩn không từ chối.
Đường Ninh nhớ lại lúc trước Kỷ Liên Uẩn mát xa cho mình thế nào, bắt đầu nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay của Kỷ Liên Uẩn, như một chú mèo con đang nỗ lực dùng đệm thịt dưới chân dẫm dẫm lên tay chủ nhân mình, có thể không được thoải mái, nhưng chủ nhân chỉ cần nhìn, tim đã hóa thành một bãi nước rồi.
“Đến rồi.” Lâm Uẩn lái xe vào thôn Đường gia, đi đến trước linh đường, vòng hoa trắng muốt được đặt cạnh cửa phòng, những tấm rèm đen bên trong khẽ lay động. Bọn họ đừng ngoài không nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong, chỉ thấy mơ hồ thấy những mảng trắng đen bên trong.
Đường Ninh được Kỷ Liên Uẩn đỡ xuống xe, hai chân cậu mềm nhũn không có sức lực. Ban đầu, Đường Ninh còn định nhờ Kỷ Kha hay Lâm Uẩn đỡ cậu, vì dù sao thì Kỷ Liên Uẩn cũng là một con ma ốm.
Nhưng Kỷ Kha và Lâm Uẩn như những đứa trẻ xa quê lâu năm nóng lòng về nhà, hai người vừa xuống xe liền chạy đến thẳng linh đường, Đường Ninh chỉ có thể bước đi chậm rãi cùng Kỷ Liên Uẩn.
Hai người phía trước đang đi rất vội vàng, nhưng sau khi đi qua ngạch cửa, bọn họ chợt dừng lại.
Đường Ninh có chút khó hiểu.
Cậu chậm rãi bước vào linh đường, đứng giữa Kỷ Kha và Lâm Uẩn, đối diện cậu là một đôi chân đang đong đưa giữa không trung.
Đường Ninh cứng đờ ngẩng đầu lên, liền thấy một người mặc một bộ đồ tang trắng toát đang lay động giữa không trung như một ngọn đèn lồng, lưỡi của người đó thè ra như một vệt máu trên đèn lồng.
“Dư Nhiên à! Sao lại thế này!! Sao lại nghĩ quẩn như vậy!!” Một tiếng hét bi thương truyền đến từ phía sau bọn họ, Đường Ninh ngơ ngác quay đầu lại, liền thấy Vương thúc chân vẫn buộc một đoạn dây thừng vọt vào trong.
____
Đôi lời của editor: Mọi người có phân biệt được hai Kỷ Liên Uẩn khum nà:> Khum biết mọi người có để ý chi tiết “thanh chocolate” và “nấu ăn ngon” đại diện cho ai khum nà:>
Dù tác giả nói giảm nói tránh, nhưng mọi người đều biết viên trân châu aka hạt đậu hà lan đang đâu nhỉ:>
Từ lo lắng sợ hãi đến mất hồn mất vía, bây giờ lại được uống một chén cháo ấm áp, còn được người khác quan tâm xem ăn uống có vừa miệng không, điểm trừ duy nhất là có hai Kỷ Liên Uẩn mà thôi.
Đường Ninh múc một miếng cháo hạt sen đưa vào miệng, cảm giác thoải mái ấm áp trôi dọc từ cổ họng xuống đến dạ dày. Cậu không ngờ Kỷ Liên Uẩn nấu cháo ngon như vậy, nếu không phải Kỷ Liên Uẩn chỉ nấu một chén cháo nhỏ, có lẽ Đường Ninh còn uống được thêm một bát nữa.
Kỷ Kha và Lâm Uẩn ở bên cạnh chỉ có thể gặm lương khô, vì nhà Kỷ Liên Uẩn không có nhiều nguyên liệu, nên chỉ có thể nấu một chén cháo nhỏ cho Đường Ninh ăn mà thôi.
“Ăn chậm thôi, ăn quá nhanh không tốt cho dạ dày đâu.” Kỷ Liên Uẩn nhìn Đường Ninh đang vùi mặt vào chén cháo, dịu dàng nói: “Đợi sau này, mỗi ngày ta đều nấu đồ ngon cho em.”
Đường Ninh nghe vậy, đang ăn được một nửa liền ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt trắng bệch ốm yếu của Kỷ Liên Uẩn, nhanh chóng nói: “Nghỉ ngơi đi, để ta... ta nấu ăn cho ngươi!”
Tuy trước giờ cậu mới chỉ làm được món mì tôm trứng, nhưng tốt xấu gì cũng đã nhìn qua Mạc Vân Sơ nấu cơm rồi, hẳn là nấu cơm cũng không quá khó ăn đâu... nhỉ?
“Được.” Kỷ Liên Uẩn nhìn Đường Ninh, gương mặt bệnh tật lộ rõ ý cười, y có một đôi mắt dịu dàng nhưng vô cùng bạc tình, ánh mắt nhìn Đường Ninh luôn lộ vẻ dịu dàng ân cần, mà sự bạc tình lạnh lẽo kia lại liếc nhìn hai người đang ngồi trong góc kia.
Thế nhưng, vì có vẻ ngoài bệnh tật cùng phong độ nhẹ nhàng văn nhã khiến người khác rất khó nhận ra bản thân bị y ghét bỏ.
Đường Ninh ăn xong, cả người đều cảm thấy thoải mái: “Bây giờ làm sao để trả lại sính lễ bây giờ?”
“Đã có ta lo, em không cần lo lắng.” Kỷ Liên Uẩn cầm một chiếc khăn tay sạch sẽ, giúp Đường Ninh lau sạch khóe môi.
Đường Ninh nghe thấy lời hứa hẹn này của Kỷ Liên Uẩn, nháy mắt liền thấy an tâm hơn hẳn. Tuy rằng Kỷ Liên Uẩn vẫn mang bộ dạng bệnh tật yếu đuối này, nhưng so với hai đồng đội kia, y mang lại cảm giác an toàn cho Đường Ninh hơn nhiều.
Đường Ninh phát hiện tật xấu đáng ghét của mình lại tái phát rồi, rõ ràng biết đối phương chỉ là một NPC, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà muốn lại gần.
Cậu thích được Kỷ Liên Uẩn chăm sóc, thích giọng điệu lúc nào cũng vô cùng dịu dàng của y khi nói chuyện với cậu, thích vẻ mặt ôn hòa của y.
So với quỷ tân lang mỗi lần xuất hiện đều dọa cậu kia, cậu càng thích Kỷ Liên Uẩn này hơn.
Làm sao có thể đối xử một cách công bằng với hai người có tính cách khác nhau nhiều như vậy đây?
Đường Ninh nhìn Kỷ Liên Uẩn vẫn đang thu thập chén đũa, sau đó lại nhìn y sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị đến Thôn Đường Gia với cậu. Y mang theo mấy bộ đồ sạch sẽ, thảo dược cùng mấy đồ dùng sinh hoạt, nhìn qua rất giống một trượng phu đang chuẩn bị cùng thê tử mới cưới về nhà mẹ đẻ.
Những hành lý nặng nề này đều để Kỷ Kha cõng, còn Lâm Uẩn theo sự chỉ đạo của Kỷ Liên Uẩn mà tìm được một cái xe bốn bánh cũ nát trong thôn. Thùng xe cứng đờ, nước sơn cũng bị bong ra hơn nửa, Kỷ Liên Uẩn trải năm, sáu lớp chăn lên thùng xe, gần như đã đem toàn bộ chăn trong nhà ra trải lên, sau đó lại lấy thêm hai cái gối đặt vào, nhìn qua vô cùng bận rộn.
Lâm Uẩn và Kỷ Kha đang vội về thôn Đường Gia nhìn thế có chút sốt ruột, dù sao thì bây giờ họ đang không biết tình hình của ba người chơi còn lại như thế nào, tuy nhìn Kỷ Liên Uẩn có vẻ sẽ hộc máu rồi ngất đi bất cứ lúc nào, nhưng cũng đâu đến mức không ngồi nổi trên xe đâu. Kỷ Kha không nhịn được mà nói: “Biểu ca à, ngồi xe chỉ mấy khoảng một giờ là đến rồi.”
Kỷ Liên Uẩn không nói gì, chỉ nhìn về phía Đường Ninh, dịu dàng nói: “Ngồi lên thử xem được chưa.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đường Ninh cũng không ngoại lệ, cậu đứng lên chiếc ghế đẩu Kỷ Liên Uẩn đã đặt sẵn, được Kỷ Liên Uẩn đỡ lên thùng xe, rồi ngồi lên tầng tầng lớp lớp chăn gối mềm mại kia, không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Thấy Đường Ninh ngồi vô cùng thoải mái, Kỷ Liên Uẩn khẽ mỉm cười, hắn lấy một chiếc bình nhỏ trong túi áo ra, quệt một lớp thảo dược gì đó lên đầu ngón tay, sau đó cẩn thận xoa lên hai huyệt thái dương của Đường Ninh: “Như vậy thì khi ngồi trên xe sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Đường Ninh không biết nên nói gì, đành nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Bàn tay thon dài vẫn còn mùi thảo dược kia khẽ nắm lấy tay cậu: “Còn nói cảm ơn cái gì? Ta là phu quân của em mà.”
Lên xe, Lâm Uẩn phụ trách lái xe, Kỷ Kha buộc hành lý cẩn thận rồi ngồi bên cạnh Lâm Uẩn, còn Kỷ Liên Uẩn ngồi cạnh Đường Ninh, nhẹ nhàng giúp Đường Ninh mát xa tay.
Sự chăm sóc tinh tế này của y không chỉ an ủi thể xác mỏi mệt của Đường Ninh, mà cảm giác ấm áp khi được người khác quý trọng sẽ mãi mãi lưu lại trong tâm hồn cậu. Tuy rằng Đường Ninh không hề cảm thấy đau mỏi, nhưng nhất thời cũng không nói ra lời cự tuyệt nào.
Cậu trộm ngẩng đầu nhìn Kỷ Liên Uẩn, ánh nắng vàng xuyên qua tầng mây xám xịt trên kia, chiếu lên hàng mi của Kỷ Liên Uẩn, khiến con ngươi màu đen của y chuyển thành màu hổ phách, biểu hiện càng thêm dịu dàng.
Tại sao Kỷ Liên Uẩn lại đối xử tốt với cậu như vậy?
Vì bọn họ đã kết hôn rồi sao?
Thẻ bài Rapunzel của cậu có nói, nếu ai tiếp xúc thân mật với cậu sẽ đạt được một lợi ích nào đó, Kỷ Liên Uẩn chính là “ai” mà thẻ bài nói sao? Nếu như vậy, thì Kỷ Liên Uẩn là vương tử hay là phù thủy đây?
Sự nghi hoặc không ngừng tràn lan trong lòng của Đường Ninh, Đường Ninh muốn tự tìm câu trả lời, nhưng mí mắt cậu càng ngày càng nặng. Từng chút từng chút, cuối cùng cậu ngã vào một cái ôm đầy mùi thảo dược.
Kỷ Liên Uẩn ôm lấy Đường Ninh đang mơ mơ hồ hồ ngủ mất như một người chống vô cùng chu đáo.
Kỷ Kha thấy Kỷ Liên Uẩn nhẹ nhàng cầm một chiếc áo khoác lên, cẩn nhận đắp lên trước ngực cậu. Chiếc áo rộng che khuất nửa người của Đường Ninh, còn Kỷ Liên Uẩn cũng có vẻ như sợ lạnh mà cũng đưa tay mình vào trong áo khoác.
Kỷ Kha còn muốn nhìn thêm, lại bị Kỷ Liên Uẩn đang chăm sóc Đường Ninh bất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.
Bình tĩnh mà xa cách, lại mang theo một cảm giác lạnh lẽo khó tả, giống như một vị chủ nhân đứng từ trên cao nhìn xuống một vị khách không mời mà đến.
Có lẽ là do gió thổi mạnh quá, khiến vết thương trên mắt Kỷ Kha bỗng cảm thấy đau đớn, đau đến mức nước mắt sinh lý cũng vô thức chảy ra, hắn che lại mắt trái, quay lên không nhìn lại nữa.
Đương nhiên, cho dù hắn vẫn cố chấp nhìn, thì cách một lớp áo khoác kia, hắn cũng không nhìn thấy đôi tay thon dài kia đang làm cái gì bên trong.
Đó là một đôi tay rất đẹp, mỗi ngón tay đều thon thả, từng mạch máu trên đó cũng đẹp đẽ như được vẽ lên một cách cẩn thận.
Bàn tay kia nhẹ nhàng lấy một viên trân châu trong túi ra, viên trân châu mà lẽ ra y phải trả lại.
Viên trân châu phát ra ánh sáng nhạt bị đầu ngón tay của y siết chặt, bàn tay xinh đẹp mang theo viên trân châu chậm rãi chui vào trong áo khoác, duỗi dần xuống dưới, sau đó tiến vào cạp quần có chút rộng của Đường Ninh....
Xe bốn bánh đi trên đường núi có chút xóc nảy, Kỷ Kha che lại mắt trái mình, máu tươi từ vết thương thấm ra ngoài băng gạc, rồi tích lại chảy ra khe hở ngón tay hắn, nước mắt từ mắt phải không ngừng chảy xuống.
Lâm Uẩn đang lái xe một cách chuyên chú, hắn cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, đề phòng gặp phải nguy hiểm tiềm tàng trên đường.
Trong lúc mơ ngủ, Đường Ninh khẽ nhíu mày lại, như thể mơ thấy một chuyện gì đó không vui, khóe môi vô thức phát ra một tiếng nức nở mềm mại.
Người chồng đang ôm lấy cậu lộ ra vẻ mặt thương tiếc, đôi tay như đang sưởi ấm trong áo khoác vươn ra ngoài, trân châu trên tay đã không thấy đâu, thế nhưng đầu ngón tay lại có vệt nước lạ kỳ. Y dùng đầu ngón tay đó dịu dàng vuốt đôi mày đang nhăn lại của Đường Ninh.
Nhìn qua như một người chồng vô cùng ân cần.
Y vừa lòng nghĩ.
Nếu chỉ nhận dạng một người qua hơi thở ốm yếu cùng những cái ho khan kia, thì ngụy trang thành một người khác không phải là rất dễ sao?
Khóe miệng y cong lên một nụ cười quỷ quyệt, “Kỷ Liên Uẩn” thấp hèn, đôi môi tái nhợt ghé sát vào tai Đường Ninh, giọng nói nhẹ như không tiêu tán trong gió, không biết người còn đang trong mộng có nghe thấy không, “Trở về nào?”
“Ưm?”
Đôi mắt Kỷ Liên Uẩn khẽ lóe lên một ánh đỏ yêu dị.
Thế nhưng, không một ai thấy cảnh tượng này.
......
Đường Ninh có một giấc mơ như trong chuyện cổ tích.
Ở một đất nước kỳ quái, có một vị vương tử đang kiếm tìm một nàng công chúa có thân thể kiều nhược. Vị vương tử chuẩn bị một chiếc giường nhỏ, trải rất nhiều lớp chăn đệm bên trên, Đường Ninh bò lên giường, vì quá mệt nhọc nên vừa đặt lưng cậu đã ngủ mất.
Thế nhưng, vị vương tử đáng ghét kia lại thả một hạt đậu hà lan dưới lớp chăn nệm.
Bị cộm đến mức không ngủ được mà Đường Ninh vô cùng tủi thân, không sai, có một hạt đậu hà lan nho nhỏ. Cậu đã đọc qua câu chuyện cổ tích này rồi, thế nên cậu liền muốn tìm ra hạt đậu hà lan đang quấy rầy giấc ngủ của mình.
Nhưng kỳ quái chính là, dù Đường Ninh đã lật từng lớp chăn nệm lên, vẫn không tìm thấy hạt đậu kia đâu.
Đường Ninh khó chịu phát khóc.
Không biết đã qua bao lâu, vương tử xuất hiện, y lấy đi hạt đậu hà lan, còn cười nói, viên đậu hà lan đã nảy mầm rồi, y giơ mầm đậu ướt dầm dề trước mặt Đường Ninh, khiến Đường Ninh kinh ngạc cực kì.....
Cậu giật mình mở bừng mắt ra, đối diện là khuôn mặt đầy quan tâm của Kỷ Liên Uẩn.
“Em ngủ không ngon sao?” Kỷ Liên Uẩn đau lòng nói.
Đường Ninh hoảng hốt chớp chớp đôi mắt, hơi nước ướt át ngưng tụ đầy trong mắt, đuôi mắt cậu hồng lên, có chút khó chịu. Đúng là cậu ngủ không ngon lắm, rõ ràng đã ngủ một giấc, nhưng cậu lại càng cảm thấy mệt mỏi hơn, mệt đến mức không muốn động đậy, quả nhiên xe không phải là nơi thích hợp để ngủ mà.
Nghĩ đến chuyện Kỷ Liên Uẩn đã ôm cậu cả đường, Đường Ninh lo y sẽ bị tê tay, “Ngươi không sao chứ?”
Kỷ Liên Uẩn vươn tay, rũ mắt nhìn ngón tay thon dài của mình, khóe môi khẽ cong lên, “Ta rất tốt.”
Một người ốm yếu bỗng dưng trở thành gối dựa thì làm sao mà tốt được?
Đường Ninh cố gắng ngồi dậy, cầm lấy bàn tay khớp xương ràng kia, có qua có lại nói: “Để ta giúp ngươi ấn một chút!”
Kỷ Liên Uẩn không từ chối.
Đường Ninh nhớ lại lúc trước Kỷ Liên Uẩn mát xa cho mình thế nào, bắt đầu nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay của Kỷ Liên Uẩn, như một chú mèo con đang nỗ lực dùng đệm thịt dưới chân dẫm dẫm lên tay chủ nhân mình, có thể không được thoải mái, nhưng chủ nhân chỉ cần nhìn, tim đã hóa thành một bãi nước rồi.
“Đến rồi.” Lâm Uẩn lái xe vào thôn Đường gia, đi đến trước linh đường, vòng hoa trắng muốt được đặt cạnh cửa phòng, những tấm rèm đen bên trong khẽ lay động. Bọn họ đừng ngoài không nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong, chỉ thấy mơ hồ thấy những mảng trắng đen bên trong.
Đường Ninh được Kỷ Liên Uẩn đỡ xuống xe, hai chân cậu mềm nhũn không có sức lực. Ban đầu, Đường Ninh còn định nhờ Kỷ Kha hay Lâm Uẩn đỡ cậu, vì dù sao thì Kỷ Liên Uẩn cũng là một con ma ốm.
Nhưng Kỷ Kha và Lâm Uẩn như những đứa trẻ xa quê lâu năm nóng lòng về nhà, hai người vừa xuống xe liền chạy đến thẳng linh đường, Đường Ninh chỉ có thể bước đi chậm rãi cùng Kỷ Liên Uẩn.
Hai người phía trước đang đi rất vội vàng, nhưng sau khi đi qua ngạch cửa, bọn họ chợt dừng lại.
Đường Ninh có chút khó hiểu.
Cậu chậm rãi bước vào linh đường, đứng giữa Kỷ Kha và Lâm Uẩn, đối diện cậu là một đôi chân đang đong đưa giữa không trung.
Đường Ninh cứng đờ ngẩng đầu lên, liền thấy một người mặc một bộ đồ tang trắng toát đang lay động giữa không trung như một ngọn đèn lồng, lưỡi của người đó thè ra như một vệt máu trên đèn lồng.
“Dư Nhiên à! Sao lại thế này!! Sao lại nghĩ quẩn như vậy!!” Một tiếng hét bi thương truyền đến từ phía sau bọn họ, Đường Ninh ngơ ngác quay đầu lại, liền thấy Vương thúc chân vẫn buộc một đoạn dây thừng vọt vào trong.
____
Đôi lời của editor: Mọi người có phân biệt được hai Kỷ Liên Uẩn khum nà:> Khum biết mọi người có để ý chi tiết “thanh chocolate” và “nấu ăn ngon” đại diện cho ai khum nà:>
Dù tác giả nói giảm nói tránh, nhưng mọi người đều biết viên trân châu aka hạt đậu hà lan đang đâu nhỉ:>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.