Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 52: Người chồng ma (6) - Quả thực....

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii

“Có lẽ em nhìn nhầm rồi.” Kỷ Liên Uẩn nói nhỏ.

Chẳng lẽ cậu bị ảo giác thật sao?

Hay là do số mệnh của Kỷ Liên Uẩn khiến quỷ sợ, nên nó không dám hiện hình trước mặt y?

Đường Ninh nhìn miệng giếng sâu hun hút, lúc này, Kỷ Liên Uẩn đang đặt thùng nước lên đòn gánh nên không nhìn cùng cậu, Đường Ninh nhìn chằm chằm mặt nước sóng lăn tăn dưới miệng giếng, khuôn mặt giống cậu bị ngâm trong giếng lại một lần nữa hiện trên trong đầu cậu.

Cậu mờ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong làn nước.

Miệng giếng đen như mực giống như một con quái vật đang há to cái miệng đẫm máu của mình, có thể nuốt cả da lẫn xương cậu bất cứ lúc nào.

Sự sợ hãi như thủy triều bao trùm lấy cậu, trong lúc nhất thời, Đường Ninh hoảng hốt tột cùng, cậu không ngừng hít sâu làm bản thân bình tĩnh lại, nhưng khi cậu hít từng ngụm không khí vào, lồng ngực lại càng cảm thấy khó chịu hơn như có một hòn đá lớn đang đè lên vậy.

“Sao vẫn còn nhìn miệng giếng thế?” Kỷ Liên Uẩn đã khiêng đòn gánh lên vai, thùng nước đầy nước khẽ sánh ra ngoài một ít, Đường Ninh quay đầu nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn, đèn lồng đỏ treo khắp nơi chiếu vào nước như thể trong thùng nước là máu loãng, mà nhìn hai thùng nước như hai cái đầu người đang lúc lắc giữa không trung vậy.

Hai cái đầu lúc thì biến thành vẻ mặt khóc lóc của Đường Ninh, lúc lại biến thành vẻ mặt mỉm cười của Kỷ Liên Uẩn.

Đường Ninh nhịn không được mà lùi về sau một bước, hai cái đầu người đầu máu loãng kia lại biến thành hai thùng nước bình thường, ánh đèn lồng đỏ hắt ánh sáng nhàn nhạt lên gương mặt của Kỷ Liên Uẩn, y lo lắng nhìn cậu: “Em không sao chứ?”

Đường Ninh chớp mắt một cái, Kỷ Liên Uẩn vẫn là Kỷ Liên Uẩn anh tuấn khia, mà thùng nước vẫn là thùng nước bình thường, có lẽ cậu hơi lo lắng nên gặp phải ảo giác rồi.

Đường Ninh nhớ rằng lúc trước cậu đã đọc một bài viết trên diễn đàn, rằng có một người chơi rất nhát gan sau khi vượt qua hai phó bản đã bị dọa đến mức nhìn cái gì cũng tưởng tượng ra đủ loại gương mặt đáng sợ.

Tất cả là tại ánh đèn lồng đỏ hiu hắt kia, đặc biệt là trước đó cậu đã gặp một đám người giấy nâng kiệu hoa, đám người giấy đó cũng cầm đèn lồng đỏ...

Khoan đã...

Đường Ninh nhìn xung quanh, nhìn từng điểm đỏ trong bóng đêm đen thẳm. Lúc mới vào thôn, cậu đã nhìn thấy tất cả các hộ dân trong thôn đều treo đèn lồng đỏ trước nhà, khi đó cậu còn nghĩ là do cậu chuẩn bị kết hôn với Kỷ Liên Uẩn nên trong thôn mới treo nhiều đèn lồng đỏ như vậy.

Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy không thích hợp lắm.

Làm gì có chuyện một nhà có hỉ mà cả thôn lại phải treo đèn lồng đỏ chứ?

Mà khôn chỉ treo ở từng nhà, mà còn treo cả lên cây, trong màn đêm đen nhánh, mấy đèn lồng đỏ phát ra ánh sáng quỷ dị.

“Kỷ Liên Uẩn này.” Đường Ninh hỏi nhẹ: “Tại sao trong thôn ngươi lại treo nhiều đèn lồng đỏ thế?”

“À, lúc trước thôn ta mới cử hành một hội chùa, mỗi nhà đều phải treo đèn lồng đỏ để cầu được quỷ thần phù hộ.” Kỷ Liên Uẩn giải thích với Đường Ninh.

“Hội chùa ư?” Đường Ninh hoàn toàn không biết cái này.

“Đúng vậy, hội chùa náo nhiệt lắm, mọi người trong thôn đều phải tham dự, hơn nữa, mỗi nhà đều phải có cống phẩm, ban ngày hiến tế, đến tối, bọn ta sẽ cầm đèn lồng đi một vòng thôn rồi treo lên.”

Thân thể của Kỷ Liên Uẩn không được khỏe, y khiêng đòn gánh đi được một đoạn rồi dừng chân nghỉ ngơi một lúc.

“Vậy ngươi cũng cầm đèn lồng đi vòng quanh thôn rồi ư?” Đường Ninh hoài nghi Kỷ Liên Uẩn sẽ không theo kịp tốc độ di chuyển của mọi người trong thôn.

“Ta ở nhà nghỉ ngơi, không tham gia hoạt động đó.” Kỷ Liên Uẩn dừng chân nghỉ ngơi một lúc rồi lại chuẩn bị khiêng đòn gánh lên vai, Đường Ninh thấy thế vội vàng nói: “Để ta giúp ngươi gánh.”

Đây chính là bùa hộ mệnh trong bảy ngày tới của cậu, nhất định phải làm đối phương có thiện cảm với cậu, càng không được để y mệt chết được.

“Sợ em không gánh được đâu.” Kỷ Liên Uẩn từ chối.



“Ta đã xem ngươi gánh rồi, đặt vai ở đây đúng không?” Đường Ninh vỗ vỗ bả vai của mình, cậu thử nâng đòn gánh lên một chút, đòn gánh tì lên vai khiến cậu cảm thấy đau đớn, Đường Ninh khẽ cắn môi, bỏ qua cơn đau mà cố đứng lên. Thế nhưng thùng nước chòng chành lắc lư, không hề giống khi Kỷ Liên Uẩn gánh gì cả.

Những bọt nước bắn ra khỏi thùng gỗ, Đường Ninh cố gắng lắm nhưng vẫn không giữ được hai thùng nước không nghiêng ngả.

“Hay là như thế này đi.” Kỷ Liên Uẩn thấy Đường Ninh vẫn cố gắng bèn nói: “Chúng ta mỗi người xách một thùng, được không?“. Truyện Trinh Thám

Đường Ninh cũng sợ bản thân không cẩn thận làm đổ hết nước ra ngoài, cậu đành do dự đồng ý.

Kỷ Liên Uẩn cầm một thùng nước đổ sang thùng nước còn lại một ít, đến khi thùng kia đầy nước mới đưa thùng nước nhẹ hơn cho Đường Ninh.

Tiếp đó, hai người cùng nhau sánh vai về nhà, trên đường đi, Kỷ Liên Uẩn liên tục nhắc Đường Ninh cẩn thận đá dưới chân, một đường che chở cậu về đến nhà bếp, rồi bắt đầu đổ nước vào đun.

Đường Ninh không biết đun nước thôi cũng phiền toái đến thế, cậu và Kỷ Liên Uẩn cùng nhau đun nước, vì trong thôn không có tín hiệu nên Đường Ninh cũng không biết tình hình của những người chơi khác thế nào rồi...

Thật ra, Đường Ninh cũng không có cảm tình gì với những người chơi còn lại.

Cậu biết khi gặp nguy hiểm, bọn họ chắc chắn sẽ vứt bỏ mình, nhưng chuyện này cũng không có gì đáng trách cả, ai mà chả muốn cứu bản thân trước.

Cậu chỉ không muốn nhìn thấy người khác gặp chuyện mà thôi, càng không muốn một mình lẻ loi trong phó bản này.

Cậu chỉ quá cô đơn thôi.

Đường Ninh che ngực, không ngừng hít sâu, chỉ khi hít từng hơi nhỏ, cậu mới có thể cảm thấy thoải mái một chút.

“Có phải em cảm thấy hơi tức lồng ngực, hít sâu liền thấy đau không?” Kỷ Liên Uẩn bỗng dò hỏi.

Đường Ninh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu. Từ khi tiến vào phó bản này, cậu luôn cảm thấy có thứ gì đó chặn lại ngực mình, làm cậu hô hấp có chút khó khăn.

Kỷ Liên Uẩn gập một ngón tay tay, rồi ấn lên giữa ngực Đường Ninh. Rõ ràng y chỉ ấn nhẹ một cái nhưng Đường Ninh lại đau thắt lại: “Đau quá!”

Cậu mờ mịt nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn, ánh mắt như đang hỏi tại sao Kỷ Liên Uẩn lại làm đau cậu.

“Đây là huyệt Đản Trung (1), nơi khí huyết hội tụ, ấn vào nơi này có thể chữa bệnh tức ngực và tim đập nhanh...” Kỷ Liên Uẩn vừa nói, vừa ấn thêm cái nữa. Đường Ninh đau đớn muốn lùi lại, nhưng Kỷ Liên Uẩn đã ôm lấy eo cậu, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

(1)Huyệt Đản Trung: Tên gọi Đản Trung có nguồn gốc từ việc ghép hai từ lại với nhau, trong đó Đản là một chất màu trắng đục, Trung nghĩa là trung tâm và đây được xem như là lớp bảo vệ tim mạch. Vị trí huyệt Đản Trung rất dễ tìm thấy trên cơ thể. Đối với nam giới, đó chính là giao điểm của đường giữa xương ức với đường nối hai núm vú. Còn ở phụ nữ, vị trí của huyệt chính là đường ngang qua bờ trên hai khớp xương ức thứ 5 của cơ thể. Ở dưới vị trí huyệt này chính là phần xương ức và phần da này được chi phối bởi một phân đoạn thần kinh vị trí D4.

Do có vị trí nằm ở trung tâm vùng ngực và rất gần tim nên có một số tác dụng quan trọng đối với cơ thể như thông ngực, thanh phế, giáng nghịch, hóa đàm. Ngoài ra, bấm huyệt còn có thể điều trị một số vấn đề như: chữa tức ngực, làm giảm triệu chứng đau dây thần kinh liên sườn, xua tan mệt mỏi, căng thẳng, trị hen suyễn, tăng cường miễn dịch,...

“Đau quá, đau quá.” Nước mắt Đường Ninh đã chảy ra, môi dưới cũng bị cắn đến trắng bệch.

“Bình thường sẽ không thấy đau đâu, em chịu khó một chút.” Giọng nói của Kỷ Liên Uẩn vẫn rất dịu dàng, thật ra y ấn không mạnh lắm, nhưng cho dù y đã nhẹ tay thì thân thể Đường Ninh vẫn cứ mỏng manh như vậy, mỗi lần bị ấn là lại không chịu nổi mà run lên.

Nhưng cho dù bị đau như vậy, Đường Ninh vẫn rất nghe lời mà đứng yên, thỉnh thoảng chỉ phát ra những tiếng nức nở bé xíu trong cổ họng, ngoan ngoãn khiến người khác đau lòng,

Kỷ Liên Uẩn ấn mười mấy cái, rồi nói nhỏ: “Bây giờ còn tức ngực không?”

Đường Ninh đã bị đau từ lâu, cậu từ từ cảm nhận sự đau đớn trước ngực, trước kia, cậu chỉ cảm thấy tức ngực và ức chế, toàn bộ ngực đều đau âm ỉ, nhưng bây giờ chỉ còn đau ngoài da thôi.

Đầu ngón tay cậu khẽ sờ lên chỗ vừa bị Kỷ Liên Uẩn ấn, thật thần kỳ, cảm giác bị đè nặng trước ngực cậu đã biến mất không còn tăm hơi.

Trong mắt Đường Ninh còn đầy nước mắt long lanh, cậu ngước mắt nhìn Kỷ Liên Uẩn, giọng nói mềm mại mang theo tia nức nở: “Hết rồi.”

Nhưng mà vẫn hơi đau.



Tuy rằng cảm giác đau đớn trên da thịt rất khó chịu, nhưng vẫn tốt hơn cảm giác nặng nề khó chịu bên trong như lúc trước nhiều.

“Lần sau nếu còn cảm thấy khó chịu, em cứ tự ấn lên chỗ này là được.” Kỷ Liên Uẩn dịu dàng nói: “Đừng quá lo lắng, lo lắng lâu ngày như vậy em sẽ không chịu nổi đâu.”

Giờ phút này, Kỷ Liên Uẩn thật dịu dàng.

Dịu dàng đến mức Đường Ninh không cầm lòng được mà muốn đến gần hơn, cậu mãi mãi không có cách nào cự tuyệt những người dịu dàng.

Sùng sục, sùng sục.

Nước sôi rồi.

Kỷ Liên Uẩn đổ nước sôi vào một cái thùng gỗ, rồi thả một chút thảo dược vào, y bê thùng nước ấm vào phòng ngủ. Sau khi làm xong tất cả, Kỷ Liên Uẩn lại không nhịn được mà ho khan một chút. Khí nóng mịt mù bay từ thùng gỗ ra khắp nơi, mùi hương thảo dược nhẹ nhàng ngập tràn căn phòng nhỏ.

“Lại đây ngồi đi.” Kỷ Liên Uẩn để bộ đồ mới ngăn ngắn lên giường cho Đường Ninh ngồi, nhưng cậu xua tay: “Không cần đâu, ta ngồi trên giường là được.”

Nhưng Kỷ Liên Uẩn vẫn chỉnh lại bộ đồ mới, bỗng dưng nói nhỏ: “Sau này, nhất định ta sẽ cho em nhiều thứ tốt hơn.”

Nhưng Đường Ninh không nghe rõ, cậu ngơ ngác nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn, nhưng Kỷ Liên Uẩn lại chỉ tay vào bộ đồ trên đệm. Dưới sự cố chấp của y, Đường Ninh đành ngồi trên chiếc áo sơ mi sạch sẽ kia.

Đường Ninh đang định tự mình cởi giày ra, nhưng Kỷ Liên Uẩn đã nửa quỳ trên đất, vô cùng quen thuộc mà cởi giày cho cậu.

Đầu tiên, y xắn ống quần của Đường Ninh lên làm lộ một đoạn cẳng chân trắng như tuyết. Bỗng nhiên bị nắm lấy chân trần khiến Đường Ninh không nhịn được mà muốn rụt chân lại.

“Để ta giúp em ấn mấy huyệt vị trên chân.” Kỷ Liên Uẩn cởi giày và tất Đường Ninh ra, bắt lấy lòng bàn chân cậu. Gan bàn chân thường rất nhạy cảm, nhưng nhạy cảm đến mức vừa chạm vào đã run lên như Đường Ninh thì đúng là hiếm thấy.

“Không, không cần.” Đường Ninh vội vàng nói, thanh âm cậu cũng hơi run lên, không có chút uy hiếp nào, ngược lại càng làm người nghe cảm thấy ngứa ngáy.

“Có phải dạo này em ngủ không tốt không?” Kỷ Liên Uẩn hỏi.

Đuôi mắt Đường Ninh phiếm hồng như đánh phấn, cậu khẽ gật đầu với Kỷ Liên Uẩn.

“Đợi ta ấn huyệt giúp em, em có thể ngủ ngon giấc.” Kỷ Liên Uẩn dịu dàng nói.

“.... Hả?” Lời từ chối đến miệng rồi lại bị Đường Ninh nuốt xuống.

“Bây giờ, ta sẽ giúp em ấn huyệt một chút, từ giờ trước khi đi ngủ, ta sẽ đều giúp em ấn một lần.” Kỷ Liên Uẩn đảm bảo: “Nhất định em sẽ ngủ ngon hơn.”

Lúc này, Đường Ninh đã không còn nghe rõ Kỷ Liên Uẩn nói gì, trán cậu đã đầy mồ hôi, đôi mắt mờ mịt bao trùm trong làn khói mỏng. Mỗi lần Kỷ Liên Uẩn ấn lên chân cậu một chút, ánh nước trong mắt cậu lại tăng thêm, hơi nước nóng mờ mịt lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp, dưới ánh nến, hai bóng người chập chờn chiếu lên tường. (Meii: xin lũi nhưng tui bỗng tưởng tượng đến mấy quả cảnh nóng, hai bóng người đè lên nhau trong phim cổ trang:v tội lỗi quá:>)

Rầm!

Cánh cửa khép hờ bỗng nhiên bị ai đó đẩy ra, Kỷ Kha cầm bộ đồ cưới màu đỏ ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không tin nổi.

Gương mặt Đường Ninh hồng nhạt, thân thể mềm như bông ngã xuống giường, bàn tay mảnh khảnh buông thõng xuống mép giường, đầu ngón tay cậu hồng hồng như những nụ hoa dính nước.

Không chỉ ở tay, mà từ mũi chân đến mắt cá chân cậu đều hồng lên, những giọt nước bắn tung tóe tạo thành những gợn sóng trong thùng nước.

Nghe thấy tiếng động, Đường Ninh nửa tỉnh nửa mơ ngước mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt mê ly mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể kết hôn được rồi.” Kỷ Kha khô khốc nói.

______

Đôi lời của editor: Khum liên quan nhưng anh chồng này soft quá, tui nguyện sống trong sự dịu dàng này:<

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook