Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 53: Người chồng ma (7) - Đỏ như nốt chu sa
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii.
Kết hôn ư?
Cậu sẽ kết hôn ở phó bản này sao?
Được xoa bóp chân đến nhũn người ra, Đường Ninh cũng muốn chống tay ngồi dậy, nhưng một bàn tay đã nắm lấy mắt cá chân cậu, dùng một chiếc chăn khô lau sạch nước trên đôi chân cậu. Chiếc khăn khô thô ráp kia khẽ cọ xát lòng bàn chân cậu khiến Đường Ninh khẽ nức nở.
Bàn tay kia tiếp tục duỗi đến đầu gối Đường Ninh, nhẹ nhàng nâng chân cậu đặt hẳn lên giường, đôi chân gầy yếu đặt song song với nhau, bên trên còn có dấu tay hồng nhạt như một chiếc đuôi cá xinh đẹp, làm người ta khó lòng rời mắt.
“Biểu ca, để ta đưa Đường Ninh đi thay đồ.” Kỷ Kha bỗng nhiên lên tiếng.
Hắn cũng không biết tại sao mình muốn ngăn cản.
Chỉ là cảm thấy nếu không ngăn cản, NPC kia chắc chắn sẽ nhịn không được mà hôn lên mũi chân Đường Ninh mất.
Lúc này đây, Kỷ Kha vốn không hiểu tại sao lúc trước mình lại có cảm giác lạ kỳ kia với Đường Ninh, bây giờ hắn hiểu rồi.
Chân của người mới kia mềm mại như đậu hũ vậy, như một chiếc đuôi mèo mềm mại khiến người ta muốn cắn một cái.
Kỷ Liên Uẩn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Kỷ Kha, sự tiều tụy nhợt nhạt vì bệnh tật của y như bị bốc hơi, lúc này còn khiến Kỷ Kha cảm thấy khí sắc của y rất tốt.
Ngược lại, tuy Đường Ninh cũng bị bao phủ bởi một lớp hơi nước mỏng, nhưng thân thể cậu lại mềm như nước, như thể thần khí của cậu đã bị hút ra.
“Được, ngươi dẫn em ấy đi chuẩn bị đi.” Kỷ Liên Uẩn bình tĩnh nói.
Kỷ Kha dỡ Đường Ninh dậy, lần này, cả người Đường Ninh mềm oặt như không xương dựa hoàn toàn vào người hắn, đi đường cũng không đi nổi. Vốn Kỷ Kha còn định bế Đường Ninh lên, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Kỷ Liên Uẩn, bản năng của người chơi lâu năm khiến hắn chỉ đỡ lấy Đường Ninh, vừa đỡ eo vừa đỡ tay cậu.
Bước chân Đường Ninh mơ hồ đi ra khỏi căn nhà cũ, gió đêm thổi mạnh khiến Đường Ninh hơi co lại một chút.
Kỷ Kha đưa Đường Ninh đến một gian phòng khác để thay đồ tân nương, chờ khi cách xa phòng của Kỷ Liên Uẩn, hắn mới nhịn không được nói: “Sao cậu lại có thể làm Kỷ Liên Uẩn xoa bóp chân cho cậu thế?”
Kỷ Kha đã trải qua rất nhiều phó bản rồi nhưng chưa bao giờ thấy NPC có bàn tay vàng lại tự mình đấm chân bóp vai cho người chơi, thật khiến cho người khác muốn ôm chân gọi ba mà.
“Hả?” Một âm thanh mềm mại ngọt ngào nhưng chứa đầy sự nghi ngờ vang lên, Đường Ninh thật sự quá mệt mỏi, cậu mệt đến mức chỉ muốn dựa đầu lên vai Kỷ Kha. Phải mất ba giây, cậu mới nhận ra ý của Kỷ Kha, có chút tủi thân nói: “Tôi đã từ chối....”
“Là hắn động tay trước, hắn nói xoa bóp chân sẽ có thể ngủ ngon....” Đường Ninh giải thích được một nửa cũng nhận ra là do mình không kiên định, cho dù là NPC bình thường không có bàn tay vàng, cũng đâu thể tự mình rửa chân cho vị hôn phu mới gặp lần đầu chứ. “Tôi sai rồi, xin lỗi.”
Cậu mềm mại nói xin lỗi.
Yết hầu của Kỷ Kha khẽ lên xuống, “Cậu rất mệt sao?”
Đường Ninh không chỉ cảm thấy mệt, lúc này cậu đang rất buồn ngủ, cậu cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào, nếu Kỷ Kha không đỡ cậu, có lẽ cậu đã ngay lập tức ngã lăn ra đất rồi.
Kỷ Kha cảm thấy có gì đó không ổn, hắn thấp giọng nói: “Kỷ Liên Uẩn đã làm gì cậu? Hay là cậu đã gặp phải chuyện gì đó kỳ quái rồi?”
Đường Ninh mơ mơ hồ hồ nói hết những gì mình đã gặp phải cho Kỷ Kha nghe.
“Cậu nói có quỷ liếm đôi mắt cậu sao?” Kỷ Kha nhíu mày.
Hắn chưa từng nghe nói phó bản cấp B lại có một con quỷ dịu dàng như vậy, dưới loại tình huống đó, không phải con quỷ đó nên ăn luôn con mắt hoặc xơi luôn đầu của người chơi thì càng hợp lý hơn sao?
Còn chuyện dưới giếng nước có tóc, Kỷ Kha cho rằng đó không phải là ảo giác của Đường Ninh. Hắn cũng cảm nhận được sự quái dị của thôn Kỷ Gia, nơi nào trong thôn cũng rất cổ quái. Lúc nãy, khi hắn đi theo Kỷ thúc, hắn không nhìn thấy bất cứ con vật nào ở đây, không có trâu, bò, lợn, gà, vịt hay chó gì cả, ngay cả mèo hoang cũng không thấy.
Tại sao một thôn trang lại không có bất cứ một con vật nào?
Hắn nói bóng nói gió một chút, thì Kỷ thúc giải thích rằng khoảng thời gian này, trong thôn đang tổ chức hội chùa, tất cả những con vật đó đều mang đi hiến tế quỷ thần rồi.
Kỷ Kha chau mày, hắn biết thôn trang này rất kỳ lạ, nhưng hắn không có ý định tìm hiểu sâu.
Dù sao thì nhiệm vụ của bọn họ là hạ táng Đường Hiền Hằng, hạ táng sớm có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà rời khỏi phó bản, sở dĩ chạy đến thôn Kỷ Gia là vì muốn đưa NPC bàn tay vàng này đến thôn Đường Gia thôi.
Điều ra lung tung có thể khiến nhiệm vụ khó khăn hơn, chỉ cần có thể chịu đựng xong hôn lễ đêm nay, ngày mai bọn họ đưa Kỷ Liên Uẩn về thôn Đường Gia rồi hạ táng Đường Hiền Hằng là xong.
Tuy rằng nghĩ thế, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Kỷ Kha lại có một nỗi bất an khó tả, hắn khẽ xoay đầu lại, nhưng cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm kia vẫn không tiêu tan.
“Cậu sao thế?” Đường Ninh xoa xoa huyệt thái dương, lúc này cậu mới miễn cưỡng khôi phục lại một chút sức lực.
“Không sao, cậu mau thay quần áo đi, Lâm Uẩn cũng đang ở chỗ đó.” Kỷ Kha chỉ căn phòng trước mắt, thân phận của Lâm Uẩn lúc này là đại diện nhà đẻ của Đường Ninh, cũng là phù dâu duy nhất của cậu, mà một lát nữa, Kỷ Kha cũng sẽ là phù rể của Kỷ Liên Uẩn.
Đường Ninh ôm áo cưới đi về phía căn phòng nhỏ, nhìn thấy Lâm Uẩn đang ngồi trên ghế, trong tay đang cầm một cái hộp gỗ cổ xưa, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa của Đường Ninh, Lâm Uẩn ngẩng đầu lên, ngón tay vuốt ve hộp gỗ. “Lúc nãy Kỷ Liên Uẩn cho người mang thứ này cho tôi, nói đây là sính lễ cho cậu.”
Sính lễ?
Đường Ninh hiếu kỳ: “Thật ư?”
Lâm Uẩn mở hộp ra, một ánh sáng vàng kim hắt ra khiến Đường Ninh có chút lóa mắt, trong đó có một chiếc vòng tay bằng vàng, một chiếc vòng cổ trân châu, một món trang sức bằng phỉ thủy và một món làm bằng hồng bảo thạch.... Không ngờ đây lại là một hộp vàng bạc quý giá như vậy.
Những món đồ trong hộp này, chỉ cần lấy một vật ra cũng khiến người khác không nhịn được mà muốn sở hữu, trong thôn trang nghèo khổ tối tăm trong núi sâu này lại càng thêm rực rỡ chói mắt.
Một thôn trang nghèo khó như vậy tại sao lại có người giàu đến thế? Hơn nữa còn là một Kỷ Liên Uẩn nhìn qua rất nghèo kia nữa chứ?
“Cậu đã nói với tôi rằng Kỷ Liên Uẩn là người có số mệnh khôi cương quý nhân. Loại số mệnh này sẽ đẩy người mang nó vào hai tình huống sau, một là vô cùng mạnh khỏe, tiền bạc vô lương, một là vô cùng tiện, bần hàn thấu xương.” Lâm Uẩn cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay mình, “Kỷ Liên Uẩn bệnh tật triền miên như vậy, theo lý mà nói thì mệnh của hắn sẽ là cơ cực bần hàn mới đúng, tại sao hắn lại có nhiều tiền như vậy?”
Đường Ninh nghe không hiểu lắm, cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm hộp sính lễ lộng lẫy chói mắt kia.
Thật sự quá đẹp.
Màu vàng, màu hồng, màu xanh lục, những màu sắc sặc sỡ này xuất hiện ở thôn trang hoang vắng như thể mọi núi non sông hồ ở nơi này đang được ngưng kết lại mà tạo thành.
“Sau khi tiếp xúc với Kỷ Liên Uẩn, cậu cảm thấy tính cách hắn thế nào?” Lâm Uẩn hỏi.
Lúc này, Đường Ninh mới từ hộp châu báu hoa mỹ kia lấy lại tinh thần: “Tính cách của hắn rất tốt, rất dịu dàng, còn biết chăm sóc người khác nữa, nói chuyện cũng rất lịch sự...”
Nói được một nửa, Đường Ninh thấy vẻ mặt của Lâm Uẩn càng ngày càng trầm, cậu ngừng lại, sợ hãi hỏi: “Sao thế?”
Lâm Uẩn chậm rãi nói: “Người này thông minh hơn người, tính cách quả quyết, tàn nhẫn, có chỗ nào dịu dàng như lời cậu nói chứ?”
Nhưng mà Kỷ Liên Uẩn dịu dàng thật mà.....
Đường Ninh cảm giác nếu chỉ dựa vào số mệnh của một người mà đoán tính cách của người đó thì quá qua loa, cậu cẩn thận nói: “Có lẽ Kỷ Liên Uẩn chính là một trong số ít những người có tính cách tốt còn lại thì sao, chẳng lẽ không có ngoại lệ ư?”
“Lúc trước, tôi cũng gặp được một NPC có số mệnh y như thế này, lúc đầu tôi cũng nghĩ là tính cách của hắn rất tốt, nhưng mà.... Có lẽ cậu cũng đã nghe qua tên của NPC đó rồi....”
Dường như Lâm Uẩn đang nhớ lại một kí ức đáng sợ, hắn run giọng nói: “Tên hắn là Mạc Vân Sơ.”
Đường Ninh sững sờ tại chỗ.
Cậu cứ nghĩ rằng bản thân mình đã có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi chuyện liên quan đến Mạc Vân Sơ, thế nhưng khi nghe thấy cái tên này, ngực cậu bỗng nặng nề khiến cậu không thở nổi, cậu cần phải đánh mạnh lên ngực mình mới không làm bản thân có biểu hiện khác thường.
“Đã 11 giờ đêm rồi.” Lâm Uẩn thấp giọng nói: “0 giờ là thời điểm quỷ môn quan mở ra, những kiêng kỵ trong ngày thanh minh hẳn là cậu cũng biết rồi, cố gắng đừng phạm phải, nếu gặp thứ gì không sạch sẽ thì cứ ôm chặt chân Kỷ Liên Uẩn.”
Đường Ninh vội vàng gật đầu.
“Để tôi xem áo cưới của cậu nào.” Lâm Uẩn cầm chiếc áo cưới lộng lẫy rực rỡ trong tay Đường Ninh, nhìn qua đẹp đẽ quý giá vô cùng. Chiếc áo dùng tơ vàng chỉ bạc thêu lên, tay nghề của thợ thêu cũng vô cùng tinh xảo. Thế nhưng nhìn chiếc áo cưới này không giống với áo cưới thời đại này lắm, kiểu cách giống hệt bộ đồ cưới thời xưa.
Nhưng nếu đây là đồ cưới thời xưa thật sự, thì không thể nào bảo tồn hoàn hảo như vậy được.
Hay là.... Đây là một đạo cụ thần quái?
Trong trò chơi thẻ bài này có những đạo cụ rất thần quái, muốn phân biệt xem đó có phải là đạo cụ thần quái hay không cũng rất đơn giản, chỉ cần có thể mang ra ngoài thế giới thật thì đó là đạo cụ thần quái.
“Quần áo này có vấn đề gì sao??” Đường Ninh lo lắng nói.
“Không sao, cậu thay đi.” Lâm Uẩn trả lại áo cưới cho Đường Ninh, Đường Ninh chần chừ một chút, nhỏ giọng nói: “Cậu có thể quay người đi không?”
“Trong phim kinh dị, những sự kiện đáng sợ thường xảy ra với nhân vật chính vào lúc người đó không có ai chú ý đến.” Lâm Uẩn bình tĩnh nói.
Trong nháy mắt, Đường Ninh đã bị thuyết phục.
Nhưng cậu vẫn hơi cảm thấy ngại, nên đành tự mình xoay người. Cậu đưa lưng về phía Lâm Uẩn rồi cởi quần áo ra, lộ ra tấm lưng trắng lóa mắt.
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Uẩn dừng lại trên dấu tay xanh nhẹ trên cổ cậu, dấu tay hiện rõ ràng trên khoảng da không chút tì vết, dấu tay chói mắt như thể có người đang đánh dấu chủ quyền lên đó.
Tiếng quần áo loạt xoạt vang lên trong căn phòng yên tĩnh, dưới quần là một đôi chân trắng trẻo, từ mắt cá chân đến lòng bàn chân đều là những dấu tay hồng trải dài, như thể tay ai đó dính đầy mực đỏ rồi ấn tay lên một tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh vậy.
Đường Ninh ngây ngô mặc chiếc áo cưới lên người, dưới ánh nến lay động, bộ áo đỏ chạm đất tựa như mây đỏ, khiến không gian xung quanh cũng nhiễm ánh đỏ.
Ánh mắt của Lâm Uẩn hơi dừng lại một chút, hắn bỗng nhận ra cậu mặt màu đỏ nhìn rất đẹp.
Đỏ như một nốt chu sa, cứ ngang người chạy vào đầu quả tim của người khác.
Cảm giác khô nóng kì lạ làm Lâm Uẩn có chút khát nước, hắn rũ mắt xuống, muốn nghĩ đến chuyện khác để dời lực chú ý đi, ví dụ như ở thôn trang này có một chuyện rất kì lạ, hắn đi dạo một vòng rồi những vẫn không nhìn thấy một nữ nhân nào....
“Lâm Uẩn ơi.” Đường Ninh khó hiểu nói: “Đai lưng này buộc như thế nào?“.
Đường Ninh định thắt nơ con bướm, nhưng cảm giác nơ con bướm không phù hợp với áo cưới này lắm, cậu rồi rắm một lúc, cuối cùng vẫn chọn xin giúp đỡ từ Lâm Uẩn.
Trong mắt Đường Ninh, Lâm Uẩn là một người biết rất nhiều những kiến thức kỳ lạ.
Quả nhiên, không bao lâu sau, đã có người đi đến sau lưng cậu, duỗi tay cầm lấy chiếc đai lưng màu đỏ.
Sau đó, dưới tình huống Đường Ninh chưa chuẩn bị sẵn sàng, đôi tay kia đã dùng sức siết chặt chiếc đai lưng, chiếc áo đang rộng thùng thình bỗng bị siết chặt khiến eo Đường Ninh như sắp gập lại, cậu nhăn mi lại, kêu “ui da” một tiếng.
Thế nhưng lực tay của Lâm Uẩn vẫn không hề thu lại.
Chiếc đai lưng màu đỏ như muốn xuyên qua lớp quần áo mà khảm lên da thịt cậu một dấu vết đậm sâu.
“Chặt quá.” Giọng nói của Đường Ninh có chút nức nở.
“Được rồi.” Lâm Uẩn buộc xong đai lưng, “Không có thời gian nữa đâu, giày đây, cậu mau thay giày đi.”
Đường Ninh còn đang định chỉnh lại đai lưng của mình một chút, bên ngoài cửa bỗng vang lên một loạt tiếng đập cửa, cộc cộc cộc cộc, ngoài ra còn có tiếng trẻ con cười đùa. Giọng những đứa trẻ bên ngoài vẫn đang cười hì hì hát: “Chân đạp cửa nhà chính mà á, hỉ nha!”
Tiếng ca bất thình lình khiến Đường Ninh hơi giật mình, bàn chân thanh tú cũng vì vậy mà trượt ra dẫm lên mũi giày.
Gian nhà nhỏ này có một chiếc cửa sổ, Đường Ninh có thể nhìn thấy năm, sáu ngón tay nhỏ màu trắng xanh đang giằng co một thứ gì đó màu hồng đỏ. Đó là một chữ Hỉ màu đỏ tươi, màu đỏ như máu đáng dính trên tay những chiếc tay trẻ con.
Từng chiếc tay nhỏ vỗ vào cửa sổ, những đôi mắt đen cố gắng nhìn chằm chằm vào trong phòng qua màu chữ Hỉ đỏ như máu.
Đường Ninh hoảng sợ lùi lại về sau một bước, những đứa trẻ đang ghé vào cửa sổ thấy thế liền nhảy lên, không ngừng gõ vào cửa sổ, rầm rầm rầm, rầm rầm rầm!
Tại sao bỗng nhiên lại có nhiều trẻ con như vậy?
Rõ ràng ban đầu cậu không thấy đám trẻ con này trong thôn mà?
Đường Ninh hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Lâm Uẩn, dường như Lâm Uẩn đã nhận ra lý do, hắn chợt mở to mắt: “Kỷ thúc từng nói, nếu cậu mà kết hôn trong hiếu kỳ sẽ gặp báo ứng! Có lẽ đây chính là ý của ông ta.”
Kết hôn ư?
Cậu sẽ kết hôn ở phó bản này sao?
Được xoa bóp chân đến nhũn người ra, Đường Ninh cũng muốn chống tay ngồi dậy, nhưng một bàn tay đã nắm lấy mắt cá chân cậu, dùng một chiếc chăn khô lau sạch nước trên đôi chân cậu. Chiếc khăn khô thô ráp kia khẽ cọ xát lòng bàn chân cậu khiến Đường Ninh khẽ nức nở.
Bàn tay kia tiếp tục duỗi đến đầu gối Đường Ninh, nhẹ nhàng nâng chân cậu đặt hẳn lên giường, đôi chân gầy yếu đặt song song với nhau, bên trên còn có dấu tay hồng nhạt như một chiếc đuôi cá xinh đẹp, làm người ta khó lòng rời mắt.
“Biểu ca, để ta đưa Đường Ninh đi thay đồ.” Kỷ Kha bỗng nhiên lên tiếng.
Hắn cũng không biết tại sao mình muốn ngăn cản.
Chỉ là cảm thấy nếu không ngăn cản, NPC kia chắc chắn sẽ nhịn không được mà hôn lên mũi chân Đường Ninh mất.
Lúc này đây, Kỷ Kha vốn không hiểu tại sao lúc trước mình lại có cảm giác lạ kỳ kia với Đường Ninh, bây giờ hắn hiểu rồi.
Chân của người mới kia mềm mại như đậu hũ vậy, như một chiếc đuôi mèo mềm mại khiến người ta muốn cắn một cái.
Kỷ Liên Uẩn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Kỷ Kha, sự tiều tụy nhợt nhạt vì bệnh tật của y như bị bốc hơi, lúc này còn khiến Kỷ Kha cảm thấy khí sắc của y rất tốt.
Ngược lại, tuy Đường Ninh cũng bị bao phủ bởi một lớp hơi nước mỏng, nhưng thân thể cậu lại mềm như nước, như thể thần khí của cậu đã bị hút ra.
“Được, ngươi dẫn em ấy đi chuẩn bị đi.” Kỷ Liên Uẩn bình tĩnh nói.
Kỷ Kha dỡ Đường Ninh dậy, lần này, cả người Đường Ninh mềm oặt như không xương dựa hoàn toàn vào người hắn, đi đường cũng không đi nổi. Vốn Kỷ Kha còn định bế Đường Ninh lên, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Kỷ Liên Uẩn, bản năng của người chơi lâu năm khiến hắn chỉ đỡ lấy Đường Ninh, vừa đỡ eo vừa đỡ tay cậu.
Bước chân Đường Ninh mơ hồ đi ra khỏi căn nhà cũ, gió đêm thổi mạnh khiến Đường Ninh hơi co lại một chút.
Kỷ Kha đưa Đường Ninh đến một gian phòng khác để thay đồ tân nương, chờ khi cách xa phòng của Kỷ Liên Uẩn, hắn mới nhịn không được nói: “Sao cậu lại có thể làm Kỷ Liên Uẩn xoa bóp chân cho cậu thế?”
Kỷ Kha đã trải qua rất nhiều phó bản rồi nhưng chưa bao giờ thấy NPC có bàn tay vàng lại tự mình đấm chân bóp vai cho người chơi, thật khiến cho người khác muốn ôm chân gọi ba mà.
“Hả?” Một âm thanh mềm mại ngọt ngào nhưng chứa đầy sự nghi ngờ vang lên, Đường Ninh thật sự quá mệt mỏi, cậu mệt đến mức chỉ muốn dựa đầu lên vai Kỷ Kha. Phải mất ba giây, cậu mới nhận ra ý của Kỷ Kha, có chút tủi thân nói: “Tôi đã từ chối....”
“Là hắn động tay trước, hắn nói xoa bóp chân sẽ có thể ngủ ngon....” Đường Ninh giải thích được một nửa cũng nhận ra là do mình không kiên định, cho dù là NPC bình thường không có bàn tay vàng, cũng đâu thể tự mình rửa chân cho vị hôn phu mới gặp lần đầu chứ. “Tôi sai rồi, xin lỗi.”
Cậu mềm mại nói xin lỗi.
Yết hầu của Kỷ Kha khẽ lên xuống, “Cậu rất mệt sao?”
Đường Ninh không chỉ cảm thấy mệt, lúc này cậu đang rất buồn ngủ, cậu cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào, nếu Kỷ Kha không đỡ cậu, có lẽ cậu đã ngay lập tức ngã lăn ra đất rồi.
Kỷ Kha cảm thấy có gì đó không ổn, hắn thấp giọng nói: “Kỷ Liên Uẩn đã làm gì cậu? Hay là cậu đã gặp phải chuyện gì đó kỳ quái rồi?”
Đường Ninh mơ mơ hồ hồ nói hết những gì mình đã gặp phải cho Kỷ Kha nghe.
“Cậu nói có quỷ liếm đôi mắt cậu sao?” Kỷ Kha nhíu mày.
Hắn chưa từng nghe nói phó bản cấp B lại có một con quỷ dịu dàng như vậy, dưới loại tình huống đó, không phải con quỷ đó nên ăn luôn con mắt hoặc xơi luôn đầu của người chơi thì càng hợp lý hơn sao?
Còn chuyện dưới giếng nước có tóc, Kỷ Kha cho rằng đó không phải là ảo giác của Đường Ninh. Hắn cũng cảm nhận được sự quái dị của thôn Kỷ Gia, nơi nào trong thôn cũng rất cổ quái. Lúc nãy, khi hắn đi theo Kỷ thúc, hắn không nhìn thấy bất cứ con vật nào ở đây, không có trâu, bò, lợn, gà, vịt hay chó gì cả, ngay cả mèo hoang cũng không thấy.
Tại sao một thôn trang lại không có bất cứ một con vật nào?
Hắn nói bóng nói gió một chút, thì Kỷ thúc giải thích rằng khoảng thời gian này, trong thôn đang tổ chức hội chùa, tất cả những con vật đó đều mang đi hiến tế quỷ thần rồi.
Kỷ Kha chau mày, hắn biết thôn trang này rất kỳ lạ, nhưng hắn không có ý định tìm hiểu sâu.
Dù sao thì nhiệm vụ của bọn họ là hạ táng Đường Hiền Hằng, hạ táng sớm có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà rời khỏi phó bản, sở dĩ chạy đến thôn Kỷ Gia là vì muốn đưa NPC bàn tay vàng này đến thôn Đường Gia thôi.
Điều ra lung tung có thể khiến nhiệm vụ khó khăn hơn, chỉ cần có thể chịu đựng xong hôn lễ đêm nay, ngày mai bọn họ đưa Kỷ Liên Uẩn về thôn Đường Gia rồi hạ táng Đường Hiền Hằng là xong.
Tuy rằng nghĩ thế, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Kỷ Kha lại có một nỗi bất an khó tả, hắn khẽ xoay đầu lại, nhưng cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm kia vẫn không tiêu tan.
“Cậu sao thế?” Đường Ninh xoa xoa huyệt thái dương, lúc này cậu mới miễn cưỡng khôi phục lại một chút sức lực.
“Không sao, cậu mau thay quần áo đi, Lâm Uẩn cũng đang ở chỗ đó.” Kỷ Kha chỉ căn phòng trước mắt, thân phận của Lâm Uẩn lúc này là đại diện nhà đẻ của Đường Ninh, cũng là phù dâu duy nhất của cậu, mà một lát nữa, Kỷ Kha cũng sẽ là phù rể của Kỷ Liên Uẩn.
Đường Ninh ôm áo cưới đi về phía căn phòng nhỏ, nhìn thấy Lâm Uẩn đang ngồi trên ghế, trong tay đang cầm một cái hộp gỗ cổ xưa, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa của Đường Ninh, Lâm Uẩn ngẩng đầu lên, ngón tay vuốt ve hộp gỗ. “Lúc nãy Kỷ Liên Uẩn cho người mang thứ này cho tôi, nói đây là sính lễ cho cậu.”
Sính lễ?
Đường Ninh hiếu kỳ: “Thật ư?”
Lâm Uẩn mở hộp ra, một ánh sáng vàng kim hắt ra khiến Đường Ninh có chút lóa mắt, trong đó có một chiếc vòng tay bằng vàng, một chiếc vòng cổ trân châu, một món trang sức bằng phỉ thủy và một món làm bằng hồng bảo thạch.... Không ngờ đây lại là một hộp vàng bạc quý giá như vậy.
Những món đồ trong hộp này, chỉ cần lấy một vật ra cũng khiến người khác không nhịn được mà muốn sở hữu, trong thôn trang nghèo khổ tối tăm trong núi sâu này lại càng thêm rực rỡ chói mắt.
Một thôn trang nghèo khó như vậy tại sao lại có người giàu đến thế? Hơn nữa còn là một Kỷ Liên Uẩn nhìn qua rất nghèo kia nữa chứ?
“Cậu đã nói với tôi rằng Kỷ Liên Uẩn là người có số mệnh khôi cương quý nhân. Loại số mệnh này sẽ đẩy người mang nó vào hai tình huống sau, một là vô cùng mạnh khỏe, tiền bạc vô lương, một là vô cùng tiện, bần hàn thấu xương.” Lâm Uẩn cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay mình, “Kỷ Liên Uẩn bệnh tật triền miên như vậy, theo lý mà nói thì mệnh của hắn sẽ là cơ cực bần hàn mới đúng, tại sao hắn lại có nhiều tiền như vậy?”
Đường Ninh nghe không hiểu lắm, cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm hộp sính lễ lộng lẫy chói mắt kia.
Thật sự quá đẹp.
Màu vàng, màu hồng, màu xanh lục, những màu sắc sặc sỡ này xuất hiện ở thôn trang hoang vắng như thể mọi núi non sông hồ ở nơi này đang được ngưng kết lại mà tạo thành.
“Sau khi tiếp xúc với Kỷ Liên Uẩn, cậu cảm thấy tính cách hắn thế nào?” Lâm Uẩn hỏi.
Lúc này, Đường Ninh mới từ hộp châu báu hoa mỹ kia lấy lại tinh thần: “Tính cách của hắn rất tốt, rất dịu dàng, còn biết chăm sóc người khác nữa, nói chuyện cũng rất lịch sự...”
Nói được một nửa, Đường Ninh thấy vẻ mặt của Lâm Uẩn càng ngày càng trầm, cậu ngừng lại, sợ hãi hỏi: “Sao thế?”
Lâm Uẩn chậm rãi nói: “Người này thông minh hơn người, tính cách quả quyết, tàn nhẫn, có chỗ nào dịu dàng như lời cậu nói chứ?”
Nhưng mà Kỷ Liên Uẩn dịu dàng thật mà.....
Đường Ninh cảm giác nếu chỉ dựa vào số mệnh của một người mà đoán tính cách của người đó thì quá qua loa, cậu cẩn thận nói: “Có lẽ Kỷ Liên Uẩn chính là một trong số ít những người có tính cách tốt còn lại thì sao, chẳng lẽ không có ngoại lệ ư?”
“Lúc trước, tôi cũng gặp được một NPC có số mệnh y như thế này, lúc đầu tôi cũng nghĩ là tính cách của hắn rất tốt, nhưng mà.... Có lẽ cậu cũng đã nghe qua tên của NPC đó rồi....”
Dường như Lâm Uẩn đang nhớ lại một kí ức đáng sợ, hắn run giọng nói: “Tên hắn là Mạc Vân Sơ.”
Đường Ninh sững sờ tại chỗ.
Cậu cứ nghĩ rằng bản thân mình đã có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi chuyện liên quan đến Mạc Vân Sơ, thế nhưng khi nghe thấy cái tên này, ngực cậu bỗng nặng nề khiến cậu không thở nổi, cậu cần phải đánh mạnh lên ngực mình mới không làm bản thân có biểu hiện khác thường.
“Đã 11 giờ đêm rồi.” Lâm Uẩn thấp giọng nói: “0 giờ là thời điểm quỷ môn quan mở ra, những kiêng kỵ trong ngày thanh minh hẳn là cậu cũng biết rồi, cố gắng đừng phạm phải, nếu gặp thứ gì không sạch sẽ thì cứ ôm chặt chân Kỷ Liên Uẩn.”
Đường Ninh vội vàng gật đầu.
“Để tôi xem áo cưới của cậu nào.” Lâm Uẩn cầm chiếc áo cưới lộng lẫy rực rỡ trong tay Đường Ninh, nhìn qua đẹp đẽ quý giá vô cùng. Chiếc áo dùng tơ vàng chỉ bạc thêu lên, tay nghề của thợ thêu cũng vô cùng tinh xảo. Thế nhưng nhìn chiếc áo cưới này không giống với áo cưới thời đại này lắm, kiểu cách giống hệt bộ đồ cưới thời xưa.
Nhưng nếu đây là đồ cưới thời xưa thật sự, thì không thể nào bảo tồn hoàn hảo như vậy được.
Hay là.... Đây là một đạo cụ thần quái?
Trong trò chơi thẻ bài này có những đạo cụ rất thần quái, muốn phân biệt xem đó có phải là đạo cụ thần quái hay không cũng rất đơn giản, chỉ cần có thể mang ra ngoài thế giới thật thì đó là đạo cụ thần quái.
“Quần áo này có vấn đề gì sao??” Đường Ninh lo lắng nói.
“Không sao, cậu thay đi.” Lâm Uẩn trả lại áo cưới cho Đường Ninh, Đường Ninh chần chừ một chút, nhỏ giọng nói: “Cậu có thể quay người đi không?”
“Trong phim kinh dị, những sự kiện đáng sợ thường xảy ra với nhân vật chính vào lúc người đó không có ai chú ý đến.” Lâm Uẩn bình tĩnh nói.
Trong nháy mắt, Đường Ninh đã bị thuyết phục.
Nhưng cậu vẫn hơi cảm thấy ngại, nên đành tự mình xoay người. Cậu đưa lưng về phía Lâm Uẩn rồi cởi quần áo ra, lộ ra tấm lưng trắng lóa mắt.
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Uẩn dừng lại trên dấu tay xanh nhẹ trên cổ cậu, dấu tay hiện rõ ràng trên khoảng da không chút tì vết, dấu tay chói mắt như thể có người đang đánh dấu chủ quyền lên đó.
Tiếng quần áo loạt xoạt vang lên trong căn phòng yên tĩnh, dưới quần là một đôi chân trắng trẻo, từ mắt cá chân đến lòng bàn chân đều là những dấu tay hồng trải dài, như thể tay ai đó dính đầy mực đỏ rồi ấn tay lên một tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh vậy.
Đường Ninh ngây ngô mặc chiếc áo cưới lên người, dưới ánh nến lay động, bộ áo đỏ chạm đất tựa như mây đỏ, khiến không gian xung quanh cũng nhiễm ánh đỏ.
Ánh mắt của Lâm Uẩn hơi dừng lại một chút, hắn bỗng nhận ra cậu mặt màu đỏ nhìn rất đẹp.
Đỏ như một nốt chu sa, cứ ngang người chạy vào đầu quả tim của người khác.
Cảm giác khô nóng kì lạ làm Lâm Uẩn có chút khát nước, hắn rũ mắt xuống, muốn nghĩ đến chuyện khác để dời lực chú ý đi, ví dụ như ở thôn trang này có một chuyện rất kì lạ, hắn đi dạo một vòng rồi những vẫn không nhìn thấy một nữ nhân nào....
“Lâm Uẩn ơi.” Đường Ninh khó hiểu nói: “Đai lưng này buộc như thế nào?“.
Đường Ninh định thắt nơ con bướm, nhưng cảm giác nơ con bướm không phù hợp với áo cưới này lắm, cậu rồi rắm một lúc, cuối cùng vẫn chọn xin giúp đỡ từ Lâm Uẩn.
Trong mắt Đường Ninh, Lâm Uẩn là một người biết rất nhiều những kiến thức kỳ lạ.
Quả nhiên, không bao lâu sau, đã có người đi đến sau lưng cậu, duỗi tay cầm lấy chiếc đai lưng màu đỏ.
Sau đó, dưới tình huống Đường Ninh chưa chuẩn bị sẵn sàng, đôi tay kia đã dùng sức siết chặt chiếc đai lưng, chiếc áo đang rộng thùng thình bỗng bị siết chặt khiến eo Đường Ninh như sắp gập lại, cậu nhăn mi lại, kêu “ui da” một tiếng.
Thế nhưng lực tay của Lâm Uẩn vẫn không hề thu lại.
Chiếc đai lưng màu đỏ như muốn xuyên qua lớp quần áo mà khảm lên da thịt cậu một dấu vết đậm sâu.
“Chặt quá.” Giọng nói của Đường Ninh có chút nức nở.
“Được rồi.” Lâm Uẩn buộc xong đai lưng, “Không có thời gian nữa đâu, giày đây, cậu mau thay giày đi.”
Đường Ninh còn đang định chỉnh lại đai lưng của mình một chút, bên ngoài cửa bỗng vang lên một loạt tiếng đập cửa, cộc cộc cộc cộc, ngoài ra còn có tiếng trẻ con cười đùa. Giọng những đứa trẻ bên ngoài vẫn đang cười hì hì hát: “Chân đạp cửa nhà chính mà á, hỉ nha!”
Tiếng ca bất thình lình khiến Đường Ninh hơi giật mình, bàn chân thanh tú cũng vì vậy mà trượt ra dẫm lên mũi giày.
Gian nhà nhỏ này có một chiếc cửa sổ, Đường Ninh có thể nhìn thấy năm, sáu ngón tay nhỏ màu trắng xanh đang giằng co một thứ gì đó màu hồng đỏ. Đó là một chữ Hỉ màu đỏ tươi, màu đỏ như máu đáng dính trên tay những chiếc tay trẻ con.
Từng chiếc tay nhỏ vỗ vào cửa sổ, những đôi mắt đen cố gắng nhìn chằm chằm vào trong phòng qua màu chữ Hỉ đỏ như máu.
Đường Ninh hoảng sợ lùi lại về sau một bước, những đứa trẻ đang ghé vào cửa sổ thấy thế liền nhảy lên, không ngừng gõ vào cửa sổ, rầm rầm rầm, rầm rầm rầm!
Tại sao bỗng nhiên lại có nhiều trẻ con như vậy?
Rõ ràng ban đầu cậu không thấy đám trẻ con này trong thôn mà?
Đường Ninh hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Lâm Uẩn, dường như Lâm Uẩn đã nhận ra lý do, hắn chợt mở to mắt: “Kỷ thúc từng nói, nếu cậu mà kết hôn trong hiếu kỳ sẽ gặp báo ứng! Có lẽ đây chính là ý của ông ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.