Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 92: Thế giới hiện thực (4) - Đường Ninh này...
Chiếc Thuyền Ngọt Ngào
13/07/2024
Edit: Meii
“Gương mặt của thầy Đường đẹp quá, vậy mà cứ phải trang điểm cho xấu đi.” Thợ trang điểm đang dùng phấn che lại đôi môi của cậu, ngẩng đầu lên bỗng nhìn thẳng vào mắt Đường Ninh.
Chính cô cũng bất ngờ.
Mọi người vẫn nói mắt Đường Ninh hơi dại, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy đôi mắt ấy chứa đầy những câu chuyện cũ ít ai biết, như thể có lốc xoáy hút hồn người xem vào đó, cái gọi là “đôi mắt vạn năm” hẳn là như vậy nhỉ?
“Ngại quá, tôi thấy hơi mệt, định nghỉ ngơi trước đã.” Đường Ninh nhẹ giọng nói.
Vừa mới thoát khỏi phó bản, cậu cần thời gian để sắp xếp lại những phần thường từ phó bản này.
Đường Ninh cầm điện thoại, rũ mắt nhìn thông báo kết toán phó bản trong màn hình:
【Phó bản: Đưa tang.】
【Chỉ số nguy hiểm: Cấp A】
【Độ khó: Cấp B】
【Hoàn thành nhiệm vụ chính: Hạ táng Đường Hiền Hằng trong vòng 7 ngày. (Sổ sinh tồn *80)】
【Đánh giá: B (Hoàn thành nhiệm vụ đạt B sẽ được quyền sử dụng thẻ bài “Rapunzel” một lần ở một phó bản sau!)】
【Người chơi thân mến, sổ sinh tồn hiện tại của bạn là 150 ngày. Hiện tại, bạn đang có những đạo cụ sau: Thẻ bài Công chúa đậu Hà Lan, Thẻ bài Công chúa ngủ trong rừng, Thẻ bài Rapunzel, Thẻ bài Hút Hút, Thẻ bài Tiều phu, ngọc san hô trừ tà.】
【 Bạn nhận được lời mời kết bạn từ “Lâm Uẩn”】
【 Đồng ý 】【 Từ chối 】
Trò chơi này có thể kết bạn với người khác được sao?
Đường Ninh xem lại một lần nữa, phát hiện danh sách sáu người chơi vào phó bản chỉ có avatar của cậu và Lâm Uẩn còn sáng, những người khác đều là màu xám xịt, ID cũng bị gạch bỏ.
Đường Ninh nhìn lại lịch sử thông tin của phó bản hai, chỉ có mỗi avatar của cậu sáng lên giữa năm ID màu đen.
【 Bạn đã chấp nhận lời kết bạn của Lâm Uẩn 】
【Lâm Uẩn: Cậu đang làm gì thế?】
【Đường Ninh: Đóng phim.】
Đợt một lúc sau, Lâm Uẩn mới trả lời:
【Lâm Uẩn: Thì ra cậu là diễn viên.】
Đường Ninh đoán Lâm Uẩn cũng đã xem tư liệu của cậu, cậu đang định xác nhận thân phận của mình với hắn, đã thấy tin nhắn tiếp theo của Lâm Uẩn.
【Lâm Uẩn: Tôi biết một đạo diễn, nghe nói là rất giỏi, gần đây anh ta chuẩn bị quay một bộ phim mới, cậu muốn đóng không?】
Sau đó Lâm Uẩn nói ra một cái tên.
【Đường Ninh: Cảm ơn. Mà sao cậu lại biết đạo diễn Hứa?】
【Lâm Uẩn: Tôi giúp anh ta xử lý mấy chuyện siêu nhiên ấy mà, anh ta nói anh ta muốn quay một bộ phim phóng sự liên quan đến chuyện siêu nhiên, còn bảo muốn mời tôi làm nhân vật chính, mà tôi không có hứng nên từ chối rồi.】
【Đường Ninh: Đạo diễn Hứa làm một bộ phim vì cậu? Vậy mà cậu còn từ chối?】
【Lâm Uẩn: Nếu cậu thấy có hứng thú thì tôi liên hệ cho cậu nhá?】
Thực ra Đường Ninh cũng động tâm, nhưng mà cậu đang quay phim của đạo diễn Thường, còn tận một nửa nữa nên không có thời gian nhận bộ phim khác. Cậu nói băn khoăn của mình cho Lâm Uẩn, Lâm Uẩn trả lời.
【Lâm Uẩn: Không sao, tôi vừa nói với anh ta rồi, đợi quay xong rồi cậu liên hệ với anh ta cũng được.】
Vị đạo diễn nổi danh là thế mà trong miệng của Lâm Uẩn như đồ bỏ, có cũng được không cũng chẳng sao vậy.
【Đường Ninh: Như vậy không tốt lắm nhỉ, liệu có để lại ấn tượng xấu cho đạo diễn Hứa không?】
【Lâm Uẩn: Tôi cũng muốn hỏi, cậu thật sự đang theo đuổi ước mơ trong giới giải trí hay chỉ là kiếm tiền thôi?】
【Đường Ninh: Ước mơ hay bánh mì đều phải giữ bằng hai tay!】
【Lâm Uẩn: Nếu cậu thích tiền, theo tôi, tôi dẫn cậu đi kiếm tiền còn nhanh hơn.】
【Đường Ninh:???】
【Đường Ninh: Nói trước, tôi không làm chuyện trái pháp luật.】
【Lâm Uẩn: Yên tâm, không trái pháp luật.】
【Đường Ninh: Nhưng mà bây giờ tôi vẫn phải đóng phim.】
【Lâm Uẩn: Tôi đến thăm ban được không?】
Đường Ninh gửi địa chỉ của mình, mờ mịt hỏi.
【Đường Ninh: Chúng ta ở gần nhau à?】
【Lâm Uẩn: Không sao, tôi ngồi phi cơ đến.】
【Đường Ninh:????????】
“Đường Ninh! Chuẩn bị xong chưa!” Đạo diễn ở bên ngoài gọi vọng vào, Đường Ninh vội buông di động ra rồi đi ra ngoài đóng phim. Trạng thái của cậu lúc này không tốt khiến NG (1) năm lần, sau đó, đạo diễn mắng cậu một hồi lâu, cậu mới tìm lại được trạng thái.
(1) NG (No Good): Cảnh quay hỏng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc kết thúc công việc, Đường Ninh mặc bộ đồ nam sinh trung học, trên mặt vẫn trang điểm kiểu nhợt nhạt, nhìn cậu như một học sinh gầy yếu bị bạo lực học đường đến phờ phạc, chẳng qua cậu học sinh này lại đẹp quá mức mà thôi.
Cậu ngáp một cái, híp mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở gần đó.
Lâm Uẩn mặc một chiếc áo gió đen, vui vẻ phất tay với Đường Ninh.
Đường Ninh nhìn thấy y giật mình suýt ngã.
Lâm Uẩn đến gần nhìn mặt Đường Ninh, đánh giá từ trên xuống dưới, “Sao nhìn sắc mặt cậu tệ thế?”
“Trang điểm.” Đường Ninh giải thích.
“Vừa rời phó bản đã làm việc luôn, cậu không mệt à?” Lâm Uẩn hỏi.
“Kiếm tiền mà.” Đường Ninh tạm biệt đoàn làm phim, đi cùng Lâm Uẩn ra ngoài. Lâm Uẩn bảo muốn rủ cậu đi ăn lẩu, Đường Ninh cũng không có ý kiến gì, cậu cũng muốn hỏi thêm kinh nghiệm từ một người chơi lâu năm như hắn.
Đang đi, bỗng Lâm Uẩn dừng bước, Đường Ninh khó hiểu nhìn hắn.
“Cậu có cần tránh đám paparazzi không?” Lâm Uẩn tò mò.
Đường Ninh nghiêm túc nghĩ, đáp: “Tôi không nổi tiếng lắm, chắc là không đâu.”
Lâm Uẩn gật đầu, “Ờ tôi cũng đoán thế.”
Khóe miệng Đường Ninh khẽ giật, không biết Lâm Uẩn đang khen hay chê cậu.
“Suỵt.” Lâm Uẩn bỗng cầm di động, chuyển chế độ chụp ảnh sang camera trước, định chụp cùng Đường Ninh một bức ảnh giữa đường phố vào đêm khuya.
Mắt Đường Ninh lộ rõ vẻ khó hiểu, cậu ngây ngốc nhìn Lâm Uẩn, thấy hắn vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, cậu đành nhìn về phía ống kính nở một nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn.
Cậu cười vô cùng ngọt ngào, đôi mắt cong cong, lộ ra tám cái răng đều tắp, đầu hơi nghiêng về phía Lâm Uẩn, hình ảnh trong máy ảnh đẹp đến phát sáng.
Lâm Uẩn khựng lại.
Gương mặt bình tĩnh cũng chậm rãi lộ ra ý cười, diện mạo của Lâm Uẩn đẹp theo kiểu lạnh lùng, ngũ quan đều tỏa ra chút lạnh lùng, nếu như đứng trong đám mỹ nam mỹ nữ của giới giải trí, hắn cũng được coi là một soái ca tiêu chuẩn.
Đúng lúc này, góc bên trái màn ảnh bỗng hiện lên một gương mặt đáng sợ....
Đôi mắt đen sì, hai má đỏ ửng, cái miệng đỏ thắm mỉm cười.
Phía sau họ có một con người giấy!!!!
Sau khi nhận ra cái gì phía sau mình, vẻ mặt mỉm cười giả tạo của Đường Ninh lập tức trở thành hoảng sợ, dưới ánh đèn flash chụp ảnh, bức ảnh hoàn toàn lưu lại hình ảnh không mấy đẹp đẽ....
Đường Ninh hoảng sợ trừng lớn hai mắt, Lâm Uẩn chỉ hơi cười nhẹ, còn con người giấy lại cười vô cùng xán lạn.
“Lùi lại!” Lâm Uẩn nói với Đường Ninh câu đó rồi ngay lập tức kéo cậu ra sau mình. Khi con người giấy vọt lên định vồ lấy hai người, hắn lập tức móc ra một đoạn vải dài màu đỏ, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà trói con người giấy lại ngay lập tức.
Sự việc xảy ra quá nhanh, chưa đến ba giây đã giải quyết xong.
Đường Ninh ở một góc nhìn Lâm Uẩn đang tiến lại gần mình, “Hên ghê, đây chính là kiểu kiếm tiền mà tôi bảo cậu đó.” Lâm Uẩn lắc lư con người giấy bị trói chặt trên tay. Con người giấy phát ra tiếng sột soạt, hai cái mắt vẽ bằng mực xoay tròn, thấy Đường Ninh liền nhìn chằm chằm cậu.
Đường Ninh nuốt nước bọt, cảm thấy sắc mặt của mình bây giờ có khi còn kém hơn cả con người giấy này, “Vừa nãy cậu chụp ảnh là để bắt nó lộ diện sao?”
“Đúng thế, chúng ta quay lưng về phía nó, nó sẽ cảm thấy chúng ta không nhìn biết đến sự tồn tại của nó, thế nên nó liền đi theo nhòm chúng ta.” Lâm Uẩn nói ra suy nghĩ của con người giấy, vốn hắn chỉ đang nói bừa một chút, nhưng bỗng thấy ánh mắt nghiêm túc nghe giảng của Đường Ninh, cậu vô cùng chăm chú nghe lời nói linh tinh của hắn khiến Lâm Uẩn không nhịn được mà cười một cái, sau đó nói: “Chẳng qua là mấy thứ đồ không sạch sẽ này không nhìn bằng mắt thường ở thế giới hiện thực được, nhưng dùng máy ảnh sẽ khiến chúng nó lộ diện.”
Nghe Lâm Uẩn nói, Đường Ninh bỗng nhớ đến chuyện xảy ra khi cậu tham gia chương trình “Huyền thoại đô thị”, nhiếp ảnh gia từng nói với cậu rằng, bọn họ không nhìn thấy ma nữ áo trắng, nhưng trên màn ảnh lại có.
“À mà, cậu có mang được bộ áo cưới đỏ kia ra không?” Lâm Uẩn hỏi.
Đường Ninh lắc đầu, muốn mang đạo cụ trong trò chơi ra ngoài thì bản thân phải đang tiếp xúc với thứ đó, lúc đó cậu phải mặc áo tang để đưa tang, không mặc áo cưới đỏ được.
“Thật đáng tiếc mà, cái áo cưới kia là một đạo cụ phòng ngự tuyệt vời đó!” Lâm Uẩn chỉ vào đoạn vải dài nhiễm máu kia, đó chính là mảnh vải mà klu đã xé cho bọn họ trước khi đi vào vương lăng đề phòng bọn họ đi lạc, sau khi nhiệm vụ kết thúc, Lâm Uẩn đã mang đoạn vải này ra khỏi phó bản, “So với thứ này của tôi thì tốt hơn nhiều.”
Đường Ninh nghe thế cũng thấy có chút hối hận.
“Con người giấy này bán được giá phết đó, lúc đó chúng ta chia đôi!” Lâm Uẩn nghĩ nghĩ, bỗng hạ giọng: “Sau khi giải quyết mấy việc kiểu này, cậu có thể nhận việc và làm báo cáo trên trang web rồi, như thế là cậu có thể nhận được hai khoản tiền đó.”
.... Trang web?
Trang web gì? Có liên quan đến diễn đàn không?
Lâm Uẩn nhìn thấu suy nghĩ của cậu, giải thích: “Trên diễn đàn sẽ không đề cập đến những chuyện quan trọng đâu, với cả, trong khoảng thời gian này, những chuyện quái vật trong game thường xuyên ảnh hưởng đến thế giới thật, thông tin về việc này mới được cập nhật một ít thôi. Bình thường ở nhà cậu cũng nên cẩn thận một chút, đừng đi ra đường vào ban đêm, cũng đừng có làm mấy chuyện gọi hồn vào đêm khuya...”
Lâm Uẩn nói cho cậu rất nhiều thông tin, Đường Ninh cũng nghe rất nghiêm túc, còn hận không thể lấy sách bút ra ghi chép lại cẩn thận. Sau đó, cậu nghe Lâm Uẩn nói: “Cậu ăn được cay không, lát ăn lẩu uyên ương nhé?”
Đường Ninh: “?”
Đường Ninh nhìn con người giấy đang lắc lư trong tay Lâm Uẩn, cẩn thận hỏi: “Chúng ta mang thứ này đi ăn lẩu á?”
Lâm Uẩn: “Yên tâm, quán lẩu cũng trải qua đủ chuyện kì cục rồi.”
Đường Ninh: “......”
Cậu cảm thấy chắc chắn quán lẩu chưa bao giờ trải qua chuyện như này!!
Chẳng mấy chốc, Đường Ninh và Lâm Uẩn đã đến quán lẩu, Lâm Uẩn và con người giấy ngồi một bên, Đường Ninh một mình ngồi ở đối diện. Người phục vụ thản nhiên nhìn con người giấy kia, vẫn nở một nụ cười chuyên nghiệp. Thậm chí một lát sau, cô nàng còn mang một con búp bê vải ra định đặt cạnh Đường Ninh cho có đôi có cặp. (Meii: Haidilao à mà đáo để zậy =))))
Nhưng Đường Ninh nghiêm túc từ chối.
Cậu bị PTSD (2) với búp bê vải.
(2) PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) hay còn gọi là rối loạn căng thẳng sau chấn thương, là một tình trạng sức khỏe tâm thần xảy ra sau khi chứng kiến hoặc trải qua một sự kiện đáng sợ. Trước kia, PTSD thường dùng để chẩn đoán cho cựu chiến binh sau chiến tranh. Hiện nay nhiều người được phát hiện bị PTSD sau khi trải qua một số sự kiện tấn công hoặc lạm dụng thể chất, bị cưỡng hiếp, tai nạn, thiên tai, bạo lực gia đình hoặc gián tiếp chứng kiến. Khi trải qua những sự kiện này, cơ thể phản ứng bằng cách giải phóng hormone adrenaline và cortisol, đưa cơ thể vào trạng thái chiến đấu. Hầu hết mọi người có thể trở lại trạng thái bình thường qua thời gian. Nhưng một số người lại luôn ở trong tình trạng căng thẳng hoặc sợ hãi, ngay cả khi họ đang hoàn toàn an toàn. PTSD có thể xảy ra với bất kỳ ai. Nó xảy ra như một phản ứng trì hoãn hay kéo dài với các sự kiện đe dọa hoặc thảm họa đặc biệt. PTSD có thể xảy ra ngay sau sự kiện đe dọa, nhưng đôi khi vài tháng sau, thậm chí là vài năm sau nó mới xuất hiện.
Lâm Uẩn hứng thú nhìn cô nhân viên đang cố thuyết phục cậu để con búp bê bên cạnh còn Đường Ninh từ chối không ngừng. Một lúc sau, Đường Ninh mới tiễn được cô nhân viên nhiệt tình kia đi, sau đó cậu lập tức vùi đầu vào ăn. Lúc này, Lâm Uẩn mới nói ra mục đích của mình: “Đường Ninh này, cậu muốn tổ đội với tôi không?”
“Gương mặt của thầy Đường đẹp quá, vậy mà cứ phải trang điểm cho xấu đi.” Thợ trang điểm đang dùng phấn che lại đôi môi của cậu, ngẩng đầu lên bỗng nhìn thẳng vào mắt Đường Ninh.
Chính cô cũng bất ngờ.
Mọi người vẫn nói mắt Đường Ninh hơi dại, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy đôi mắt ấy chứa đầy những câu chuyện cũ ít ai biết, như thể có lốc xoáy hút hồn người xem vào đó, cái gọi là “đôi mắt vạn năm” hẳn là như vậy nhỉ?
“Ngại quá, tôi thấy hơi mệt, định nghỉ ngơi trước đã.” Đường Ninh nhẹ giọng nói.
Vừa mới thoát khỏi phó bản, cậu cần thời gian để sắp xếp lại những phần thường từ phó bản này.
Đường Ninh cầm điện thoại, rũ mắt nhìn thông báo kết toán phó bản trong màn hình:
【Phó bản: Đưa tang.】
【Chỉ số nguy hiểm: Cấp A】
【Độ khó: Cấp B】
【Hoàn thành nhiệm vụ chính: Hạ táng Đường Hiền Hằng trong vòng 7 ngày. (Sổ sinh tồn *80)】
【Đánh giá: B (Hoàn thành nhiệm vụ đạt B sẽ được quyền sử dụng thẻ bài “Rapunzel” một lần ở một phó bản sau!)】
【Người chơi thân mến, sổ sinh tồn hiện tại của bạn là 150 ngày. Hiện tại, bạn đang có những đạo cụ sau: Thẻ bài Công chúa đậu Hà Lan, Thẻ bài Công chúa ngủ trong rừng, Thẻ bài Rapunzel, Thẻ bài Hút Hút, Thẻ bài Tiều phu, ngọc san hô trừ tà.】
【 Bạn nhận được lời mời kết bạn từ “Lâm Uẩn”】
【 Đồng ý 】【 Từ chối 】
Trò chơi này có thể kết bạn với người khác được sao?
Đường Ninh xem lại một lần nữa, phát hiện danh sách sáu người chơi vào phó bản chỉ có avatar của cậu và Lâm Uẩn còn sáng, những người khác đều là màu xám xịt, ID cũng bị gạch bỏ.
Đường Ninh nhìn lại lịch sử thông tin của phó bản hai, chỉ có mỗi avatar của cậu sáng lên giữa năm ID màu đen.
【 Bạn đã chấp nhận lời kết bạn của Lâm Uẩn 】
【Lâm Uẩn: Cậu đang làm gì thế?】
【Đường Ninh: Đóng phim.】
Đợt một lúc sau, Lâm Uẩn mới trả lời:
【Lâm Uẩn: Thì ra cậu là diễn viên.】
Đường Ninh đoán Lâm Uẩn cũng đã xem tư liệu của cậu, cậu đang định xác nhận thân phận của mình với hắn, đã thấy tin nhắn tiếp theo của Lâm Uẩn.
【Lâm Uẩn: Tôi biết một đạo diễn, nghe nói là rất giỏi, gần đây anh ta chuẩn bị quay một bộ phim mới, cậu muốn đóng không?】
Sau đó Lâm Uẩn nói ra một cái tên.
【Đường Ninh: Cảm ơn. Mà sao cậu lại biết đạo diễn Hứa?】
【Lâm Uẩn: Tôi giúp anh ta xử lý mấy chuyện siêu nhiên ấy mà, anh ta nói anh ta muốn quay một bộ phim phóng sự liên quan đến chuyện siêu nhiên, còn bảo muốn mời tôi làm nhân vật chính, mà tôi không có hứng nên từ chối rồi.】
【Đường Ninh: Đạo diễn Hứa làm một bộ phim vì cậu? Vậy mà cậu còn từ chối?】
【Lâm Uẩn: Nếu cậu thấy có hứng thú thì tôi liên hệ cho cậu nhá?】
Thực ra Đường Ninh cũng động tâm, nhưng mà cậu đang quay phim của đạo diễn Thường, còn tận một nửa nữa nên không có thời gian nhận bộ phim khác. Cậu nói băn khoăn của mình cho Lâm Uẩn, Lâm Uẩn trả lời.
【Lâm Uẩn: Không sao, tôi vừa nói với anh ta rồi, đợi quay xong rồi cậu liên hệ với anh ta cũng được.】
Vị đạo diễn nổi danh là thế mà trong miệng của Lâm Uẩn như đồ bỏ, có cũng được không cũng chẳng sao vậy.
【Đường Ninh: Như vậy không tốt lắm nhỉ, liệu có để lại ấn tượng xấu cho đạo diễn Hứa không?】
【Lâm Uẩn: Tôi cũng muốn hỏi, cậu thật sự đang theo đuổi ước mơ trong giới giải trí hay chỉ là kiếm tiền thôi?】
【Đường Ninh: Ước mơ hay bánh mì đều phải giữ bằng hai tay!】
【Lâm Uẩn: Nếu cậu thích tiền, theo tôi, tôi dẫn cậu đi kiếm tiền còn nhanh hơn.】
【Đường Ninh:???】
【Đường Ninh: Nói trước, tôi không làm chuyện trái pháp luật.】
【Lâm Uẩn: Yên tâm, không trái pháp luật.】
【Đường Ninh: Nhưng mà bây giờ tôi vẫn phải đóng phim.】
【Lâm Uẩn: Tôi đến thăm ban được không?】
Đường Ninh gửi địa chỉ của mình, mờ mịt hỏi.
【Đường Ninh: Chúng ta ở gần nhau à?】
【Lâm Uẩn: Không sao, tôi ngồi phi cơ đến.】
【Đường Ninh:????????】
“Đường Ninh! Chuẩn bị xong chưa!” Đạo diễn ở bên ngoài gọi vọng vào, Đường Ninh vội buông di động ra rồi đi ra ngoài đóng phim. Trạng thái của cậu lúc này không tốt khiến NG (1) năm lần, sau đó, đạo diễn mắng cậu một hồi lâu, cậu mới tìm lại được trạng thái.
(1) NG (No Good): Cảnh quay hỏng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc kết thúc công việc, Đường Ninh mặc bộ đồ nam sinh trung học, trên mặt vẫn trang điểm kiểu nhợt nhạt, nhìn cậu như một học sinh gầy yếu bị bạo lực học đường đến phờ phạc, chẳng qua cậu học sinh này lại đẹp quá mức mà thôi.
Cậu ngáp một cái, híp mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở gần đó.
Lâm Uẩn mặc một chiếc áo gió đen, vui vẻ phất tay với Đường Ninh.
Đường Ninh nhìn thấy y giật mình suýt ngã.
Lâm Uẩn đến gần nhìn mặt Đường Ninh, đánh giá từ trên xuống dưới, “Sao nhìn sắc mặt cậu tệ thế?”
“Trang điểm.” Đường Ninh giải thích.
“Vừa rời phó bản đã làm việc luôn, cậu không mệt à?” Lâm Uẩn hỏi.
“Kiếm tiền mà.” Đường Ninh tạm biệt đoàn làm phim, đi cùng Lâm Uẩn ra ngoài. Lâm Uẩn bảo muốn rủ cậu đi ăn lẩu, Đường Ninh cũng không có ý kiến gì, cậu cũng muốn hỏi thêm kinh nghiệm từ một người chơi lâu năm như hắn.
Đang đi, bỗng Lâm Uẩn dừng bước, Đường Ninh khó hiểu nhìn hắn.
“Cậu có cần tránh đám paparazzi không?” Lâm Uẩn tò mò.
Đường Ninh nghiêm túc nghĩ, đáp: “Tôi không nổi tiếng lắm, chắc là không đâu.”
Lâm Uẩn gật đầu, “Ờ tôi cũng đoán thế.”
Khóe miệng Đường Ninh khẽ giật, không biết Lâm Uẩn đang khen hay chê cậu.
“Suỵt.” Lâm Uẩn bỗng cầm di động, chuyển chế độ chụp ảnh sang camera trước, định chụp cùng Đường Ninh một bức ảnh giữa đường phố vào đêm khuya.
Mắt Đường Ninh lộ rõ vẻ khó hiểu, cậu ngây ngốc nhìn Lâm Uẩn, thấy hắn vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, cậu đành nhìn về phía ống kính nở một nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn.
Cậu cười vô cùng ngọt ngào, đôi mắt cong cong, lộ ra tám cái răng đều tắp, đầu hơi nghiêng về phía Lâm Uẩn, hình ảnh trong máy ảnh đẹp đến phát sáng.
Lâm Uẩn khựng lại.
Gương mặt bình tĩnh cũng chậm rãi lộ ra ý cười, diện mạo của Lâm Uẩn đẹp theo kiểu lạnh lùng, ngũ quan đều tỏa ra chút lạnh lùng, nếu như đứng trong đám mỹ nam mỹ nữ của giới giải trí, hắn cũng được coi là một soái ca tiêu chuẩn.
Đúng lúc này, góc bên trái màn ảnh bỗng hiện lên một gương mặt đáng sợ....
Đôi mắt đen sì, hai má đỏ ửng, cái miệng đỏ thắm mỉm cười.
Phía sau họ có một con người giấy!!!!
Sau khi nhận ra cái gì phía sau mình, vẻ mặt mỉm cười giả tạo của Đường Ninh lập tức trở thành hoảng sợ, dưới ánh đèn flash chụp ảnh, bức ảnh hoàn toàn lưu lại hình ảnh không mấy đẹp đẽ....
Đường Ninh hoảng sợ trừng lớn hai mắt, Lâm Uẩn chỉ hơi cười nhẹ, còn con người giấy lại cười vô cùng xán lạn.
“Lùi lại!” Lâm Uẩn nói với Đường Ninh câu đó rồi ngay lập tức kéo cậu ra sau mình. Khi con người giấy vọt lên định vồ lấy hai người, hắn lập tức móc ra một đoạn vải dài màu đỏ, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà trói con người giấy lại ngay lập tức.
Sự việc xảy ra quá nhanh, chưa đến ba giây đã giải quyết xong.
Đường Ninh ở một góc nhìn Lâm Uẩn đang tiến lại gần mình, “Hên ghê, đây chính là kiểu kiếm tiền mà tôi bảo cậu đó.” Lâm Uẩn lắc lư con người giấy bị trói chặt trên tay. Con người giấy phát ra tiếng sột soạt, hai cái mắt vẽ bằng mực xoay tròn, thấy Đường Ninh liền nhìn chằm chằm cậu.
Đường Ninh nuốt nước bọt, cảm thấy sắc mặt của mình bây giờ có khi còn kém hơn cả con người giấy này, “Vừa nãy cậu chụp ảnh là để bắt nó lộ diện sao?”
“Đúng thế, chúng ta quay lưng về phía nó, nó sẽ cảm thấy chúng ta không nhìn biết đến sự tồn tại của nó, thế nên nó liền đi theo nhòm chúng ta.” Lâm Uẩn nói ra suy nghĩ của con người giấy, vốn hắn chỉ đang nói bừa một chút, nhưng bỗng thấy ánh mắt nghiêm túc nghe giảng của Đường Ninh, cậu vô cùng chăm chú nghe lời nói linh tinh của hắn khiến Lâm Uẩn không nhịn được mà cười một cái, sau đó nói: “Chẳng qua là mấy thứ đồ không sạch sẽ này không nhìn bằng mắt thường ở thế giới hiện thực được, nhưng dùng máy ảnh sẽ khiến chúng nó lộ diện.”
Nghe Lâm Uẩn nói, Đường Ninh bỗng nhớ đến chuyện xảy ra khi cậu tham gia chương trình “Huyền thoại đô thị”, nhiếp ảnh gia từng nói với cậu rằng, bọn họ không nhìn thấy ma nữ áo trắng, nhưng trên màn ảnh lại có.
“À mà, cậu có mang được bộ áo cưới đỏ kia ra không?” Lâm Uẩn hỏi.
Đường Ninh lắc đầu, muốn mang đạo cụ trong trò chơi ra ngoài thì bản thân phải đang tiếp xúc với thứ đó, lúc đó cậu phải mặc áo tang để đưa tang, không mặc áo cưới đỏ được.
“Thật đáng tiếc mà, cái áo cưới kia là một đạo cụ phòng ngự tuyệt vời đó!” Lâm Uẩn chỉ vào đoạn vải dài nhiễm máu kia, đó chính là mảnh vải mà klu đã xé cho bọn họ trước khi đi vào vương lăng đề phòng bọn họ đi lạc, sau khi nhiệm vụ kết thúc, Lâm Uẩn đã mang đoạn vải này ra khỏi phó bản, “So với thứ này của tôi thì tốt hơn nhiều.”
Đường Ninh nghe thế cũng thấy có chút hối hận.
“Con người giấy này bán được giá phết đó, lúc đó chúng ta chia đôi!” Lâm Uẩn nghĩ nghĩ, bỗng hạ giọng: “Sau khi giải quyết mấy việc kiểu này, cậu có thể nhận việc và làm báo cáo trên trang web rồi, như thế là cậu có thể nhận được hai khoản tiền đó.”
.... Trang web?
Trang web gì? Có liên quan đến diễn đàn không?
Lâm Uẩn nhìn thấu suy nghĩ của cậu, giải thích: “Trên diễn đàn sẽ không đề cập đến những chuyện quan trọng đâu, với cả, trong khoảng thời gian này, những chuyện quái vật trong game thường xuyên ảnh hưởng đến thế giới thật, thông tin về việc này mới được cập nhật một ít thôi. Bình thường ở nhà cậu cũng nên cẩn thận một chút, đừng đi ra đường vào ban đêm, cũng đừng có làm mấy chuyện gọi hồn vào đêm khuya...”
Lâm Uẩn nói cho cậu rất nhiều thông tin, Đường Ninh cũng nghe rất nghiêm túc, còn hận không thể lấy sách bút ra ghi chép lại cẩn thận. Sau đó, cậu nghe Lâm Uẩn nói: “Cậu ăn được cay không, lát ăn lẩu uyên ương nhé?”
Đường Ninh: “?”
Đường Ninh nhìn con người giấy đang lắc lư trong tay Lâm Uẩn, cẩn thận hỏi: “Chúng ta mang thứ này đi ăn lẩu á?”
Lâm Uẩn: “Yên tâm, quán lẩu cũng trải qua đủ chuyện kì cục rồi.”
Đường Ninh: “......”
Cậu cảm thấy chắc chắn quán lẩu chưa bao giờ trải qua chuyện như này!!
Chẳng mấy chốc, Đường Ninh và Lâm Uẩn đã đến quán lẩu, Lâm Uẩn và con người giấy ngồi một bên, Đường Ninh một mình ngồi ở đối diện. Người phục vụ thản nhiên nhìn con người giấy kia, vẫn nở một nụ cười chuyên nghiệp. Thậm chí một lát sau, cô nàng còn mang một con búp bê vải ra định đặt cạnh Đường Ninh cho có đôi có cặp. (Meii: Haidilao à mà đáo để zậy =))))
Nhưng Đường Ninh nghiêm túc từ chối.
Cậu bị PTSD (2) với búp bê vải.
(2) PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) hay còn gọi là rối loạn căng thẳng sau chấn thương, là một tình trạng sức khỏe tâm thần xảy ra sau khi chứng kiến hoặc trải qua một sự kiện đáng sợ. Trước kia, PTSD thường dùng để chẩn đoán cho cựu chiến binh sau chiến tranh. Hiện nay nhiều người được phát hiện bị PTSD sau khi trải qua một số sự kiện tấn công hoặc lạm dụng thể chất, bị cưỡng hiếp, tai nạn, thiên tai, bạo lực gia đình hoặc gián tiếp chứng kiến. Khi trải qua những sự kiện này, cơ thể phản ứng bằng cách giải phóng hormone adrenaline và cortisol, đưa cơ thể vào trạng thái chiến đấu. Hầu hết mọi người có thể trở lại trạng thái bình thường qua thời gian. Nhưng một số người lại luôn ở trong tình trạng căng thẳng hoặc sợ hãi, ngay cả khi họ đang hoàn toàn an toàn. PTSD có thể xảy ra với bất kỳ ai. Nó xảy ra như một phản ứng trì hoãn hay kéo dài với các sự kiện đe dọa hoặc thảm họa đặc biệt. PTSD có thể xảy ra ngay sau sự kiện đe dọa, nhưng đôi khi vài tháng sau, thậm chí là vài năm sau nó mới xuất hiện.
Lâm Uẩn hứng thú nhìn cô nhân viên đang cố thuyết phục cậu để con búp bê bên cạnh còn Đường Ninh từ chối không ngừng. Một lúc sau, Đường Ninh mới tiễn được cô nhân viên nhiệt tình kia đi, sau đó cậu lập tức vùi đầu vào ăn. Lúc này, Lâm Uẩn mới nói ra mục đích của mình: “Đường Ninh này, cậu muốn tổ đội với tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.