Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 95: Thế giới hiện thực (7) - Người đó là....

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii

Đường Ninh cúi đầu nhìn bóng mình.

Không hề khác lạ, không hề phất tay.

Đường Ninh hơi ngẩng đầu lên, cái bóng cũng ngẩng đầu theo cậu. Đường Ninh đá chân phải, cái bóng cũng đá chân phải.

Cậu không rõ cái bóng này có phải là cái bóng kia không, nhưng nếu người chơi vừa nãy chết vì quy tắc ẩn, như vậy, hẳn là quy tắc đó đã trở thành....

Nếu nhìn cậu khiến cậu không thoải mái sẽ chết?

Đường Ninh có chút mơ hồ.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Cái bóng sợ cậu nhận ra nên trốn rồi sao?

Đường Ninh ngẩng đầu nhìn Lâm Uẩn, thấy Lâm Uẩn cũng đang khó hiểu nhìn cậu.

Đường Ninh không nói cho Lâm Uẩn quy tắc ẩn trong trong phó bản là gì. Thứ nhất, chưa chắc quy tắc trong phó bản không thay đổi. Thứ hai, chỉ cần nghe qua quy tắc đó cũng biết thân phận hoặc thẻ bài của cậu có điểm đặc biệt. Đường Ninh không định để lộ quá nhiều thông tin trước mặt Lâm Uẩn, chỉ nói cho hắn biết quy tắc kia có liên quan đến cái bóng.

Nhưng bây giờ, dường như Lâm Uẩn cũng nhận ra điều gì đó.

“Nó giết người thông qua phất tay sao?” Lâm Uẩn hạ giọng hỏi.

“Không đâu.” Đường Ninh nhớ lại cách chết của đám NPC trong phó bản trường học ma quái. “Nó có thể giết người bằng rất nhiều cách thức.”

“Vậy....” Ngữ khí của Lâm Uẩn có chút không thể tưởng tượng nổi: “Nó phất tay là để chào cậu hả?”

Đường Ninh sửng sốt, nghiêm túc nhìn cái bóng của mình. Cậu cẩn thận phất tay với nó, cái bóng cũng phất tay.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân từ xa truyền đến, Đường Ninh nghe tiếng quay đầu lại liền thấy có một đám người chạy đến đây. Đám người kia ăn mặc rất lộn xộn, có người thì mặc áo bào đạo sĩ, có người mặc tây trang cùng giày da, có người mặc váy công sở cùng giày cao gót, có người mặc áo phông bình thường, trên đó còn có chữ “Les” to chà bá.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Người đàn ông mặc tây trang trắng hỏi, hình như người này mắc bệnh sạch sẽ, cả người mặc đồ trắng từ đầu đến chân.

“Tôi nhớ mấy người này vừa đến đây mà, chắc chắn chưa được 24 giờ.” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa trầm giọng nói.

“Ây gô, nhìn xem nhìn xem, lúc nãy tôi đã bảo ấn đường cậu có màu đen, sắp gặp họa sát thân, bảo cậu mua bùa bình an của tôi đi, cậu còn không tin tôi cơ!” Đạo sĩ nhìn hơn bốn mươi tuổi ngồi xổm xuống cạnh thi thể những người chơi kia than thở. Nói xong, gã bỗng ngẩng đầu lên nhìn Đường Ninh, “Này anh bạn nhỏ, tôi thấy ấn đường của cậu có màu đen, chỉ sợ mấy hôm nữa sẽ gặp họa sát thân đó!”

Đường Ninh ngây người một chút, nhìn bốn phía, đạo sĩ hô: “Nói cậu đó, nhìn đi đâu nữa.”

Đường Ninh đối diện với đạo sĩ, thấy người đó rút ra một xấp bùa màu vàng từ trong túi ra: “Ta có đạo bùa bình an này, anh bạn chỉ cần treo trong nhà mấy hôm là có thể diệt trừ tai họa, giữ được bình an. Đây đây, mã QR đây, quét đi.”

Đường Ninh bị sự nhiệt tình của gã làm giật mình, chần chừ một chút, không biết nên từ chối thế nào liền lễ phép hỏi: “Một lá giá bao nhiêu?”

“Cũng không đắt, một lá 500 vạn.” Đạo sĩ cười hì hì nói.

Đường Ninh xoa xoa lỗ tai, hoài nghi mình nghe nhầm: “500 một lá sao?'

“500 vạn.” Đạo sĩ nhắc lại.

Đường Ninh vội vàng lùi lại, “Không được không được.”

“Sao thế? Mạng của anh bạn không đáng giá 500 vạn sao?” Đạo sĩ hỏi.

“Cả người tôi không có đến 500 vạn.” Đường Ninh thành thật nói.

Đạo sĩ đắc ý nói: “Không phải thế, một lá tiền giấy của anh bạn có giá là 500 vạn rồi.”

Lúc này, Đường Ninh mới biết được ý đồ của người chơi này. Phạm vi ảnh hưởng của video kia quá rộng, rất nhiều người chơi đang tìm cậu như cá mập ngửi thấy mùi máu. Người chơi này đang nhằm vào tiền giấy của Đường Ninh.



“Tôi hết tiền giấy rồi.” Đường Ninh giải thích, nhưng nhìn vẻ mặt của người này liền biết gã không tin câu nói của cậu.

Mà không chỉ mình đạo sĩ, những người chơi khác xung quanh cũng đang nhìn về phía cậu.

Thực ra, rất nhiều người chơi cho rằng Đường Ninh có một lượng lớn tiền giấy, vì lúc đó Đường Ninh đã rút ra bốn tờ tiền một lúc để cứu bản thân cùng ba người lạ không quen không biết kia.

Người đó chỉ là nhân viên công tác của tổ chương trình, thậm chí còn chẳng phải đạo diễn, chỉ là một tài xế và hai diễn viên quần chúng. Nếu như cậu chỉ có bốn tờ tiền, làm gì có ai ngốc đến nỗi đưa hết toàn bộ số mình có đâu?

“Vậy tôi có thể giao dịch với người đằng sau cậu không?” Đạo sĩ vui vẻ hỏi.

Người đằng sau?

Đường Ninh mờ mịt xoay người, sau lưng cậu làm gì có ai. Khi cậu quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt sâu xa của đạo sĩ. Lúc này, Đường Ninh mới phản ứng lại, người đó đang nhắc đến người bao nuôi thần bí trong lời đồn của cậu hả?

“Xem ra cậu thật sự không còn tiền giấy.” Đạo sĩ cười cười, như thể đang cười Đường Ninh không có tiền giấy thì cậu chẳng còn bất cứ con át chủ bài nào cả.

Lâm Uẩn trầm mặt, “Tôi mua bùa bình an.”

“Bùa bình an của tôi không phải ai muốn mua cũng được.” Đạo sĩ vẫn nhìn chằm chằm Đường Ninh, bỗng nhiên gã duỗi tay, bàn tay khô gầy không do dự chỉ vào cổ cậu, “Không có tiền giấy thì đổi bằng khối ngọc đó.”

Khối ngọc đó, là khối ngọc san hô Đường Ninh có được ở phó bản đầu tiên.

Đi lòng vòng một hổi, cuối cùng đạo sĩ cũng lộ ra ý đồ thật sự của mình. “Tôi mua khối ngọc này, ta thêm cho cậu 500 vạn nữa, sao nào?”

Ngữ khi nghe có vẻ rất thuyết phục, còn mang theo một cảm giác ép mua ép bán chẳng sợ ai.

Ngọc san hô là đạo cụ cấp A, Đường Ninh vẫn luôn đeo nó trên người. Tuy rằng nhiều lúc cậu cũng chẳng biết khối ngọc này có tác dụng gì không, nhưng cậu biết một điều, đạo cụ cấp A rất hiếm, người chơi cho dù trả giá cao đến thế nào cũng chẳng có ai bán cả. “Tôi không bán.”

“Cậu cầm khối ngọc này thì có ích gì đâu, cậu bán cho tôi đi nào? Coi như kết thêm bạn bè, tôi còn có thể giới thiệu cho cậu mấy người xem tướng giỏi...”

“Tôi không định bán gì cả, xin ông đừng nói những chuyện này nữa.” Đường Ninh không nhìn đạo sĩ, chỉ nhìn chằm chằm mũi chân mình, “Tôi thấy không thoải mái.”

Đạo sĩ đang thao thao bất tuyệt không nhịn được mà cười nhạo, những người chơi xung quanh cũng cười theo gã.

“Đây là cố tình ra vẻ à?”

“Tôi còn tưởng cậu ta nói cái gì, không thoải mái á? Đéo ai quan tâm cậu ta thoải mái hay không?”

“Là đàn ông thì ngẩng mặt lên nói chuyện xem nào.”

“Chắc là được fans cưng quá, có khi đang cúi đầu khóc cũng lên. Ha ha.”

“Không phải là vô danh tiểu tốt à? Loại này mà cũng có fans á....”

Đường Ninh không định tranh cãi với đám người này, kéo Lâm Uẩn rời khỏi đây.

Nhưng ngay khi Đường Ninh xoay người, một gương mặt già nua tiến vào tầm nhìn của cậu. Đạo sĩ cúi người, chìa mặt vào nhìn mặt Đường Ninh: “Tại sao cậu cứ cúi đầu thế?”

Đường Ninh không kịp đề phòng mà nhìn mặt đạo sĩ, cậu giật mình hô một tiếng, bước chân cũng ngừng lại, nhìn đáng thương như một con thỏ trắng bị sói xám đuổi theo bỡn cợt.

Xung quanh vang lên một tràng cười châm chọc, đạo sĩ cũng cười to.

Chỉ thấy Đường Ninh vội quay mặt đi, đôi mắt hồng hồng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy ông.”

Bỗng, một hơi thở âm lãnh tràn vào như một tiếng thở dài.

Vẻ mặt đạo sĩ cứng lại như cảm nhận được nguy hiểm, lão nhanh chóng ngẩng đầu lên muốn tránh xa người chơi nhìn có vẻ hiền lành vô hại này.

Nhưng ngay sau đó, một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy mắt cá chân gã, sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân bắt đầu chạy ngược ra toàn thân khiến cả người gã như trong động băng. Đạo sĩ hoảng sợ cúi đầu nhìn một cái bóng đang xích chân gã lại.



Theo lẽ thường, cái bóng của ai sẽ hành động theo thân thể của người đó, nhưng lúc này, đạo sĩ lại cảm thấy thân thể gã là cái bóng còn cái bóng mới là thân thể.

“Thái thượng lão quân phỗ tại vạn phương, đạo vô bất ứng tam giới chi nội... (1)” Đạo sĩ điên cuồng đọc chú, gân xanh trên trán cũng nổi lên, trong mắt đều là hoảng sợ. Nhưng chưa để gã đọc được câu chú hoàn chỉnh, cái bóng trên mặt đất đứng thẳng lên.

(1) Đây là Thái thượng Lão Quân thần chú, đầy đủ là: “Thái thượng lão quân phỗ tại vạn phương, đạo vô bất ứng tam giới chi nội, lục hợp chi trung, thuận chi giả cát, nghịch chi giả hung, sắc mệnh nhất đáo, lôi đình tùy hành, đệ tự hữu nạn hạnh nguyện nhữ giai, phùng hung hóa cá, hóa ương vi tường, cấp cấp như luật lệnh.”

Công dụng: khi luyện khí bị loạn, kết ấn đọc chú này liền được hóa giải; tâm bất an đọc chú này định tâm; trước khi đi vào nơi nguy hiểm kết ấn đọc chú này vạn sự bình an.

Thật khó tưởng tượng một cái bóng lại bỗng nhiên đứng thẳng như người sống.

Cảnh tượng trước mặt khiến đám người chơi mở to mắt nhìn, mà đạo sĩ đang đứng đối diện cái bóng lại càng hoảng sợ hơn. Gã không nói được, cũng chẳng cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái bóng của mình xuyên qua thân thể.

Sau một hơi thở.

Đạo sĩ ngã xuống đất, chết không nhắm mắt ngã xuống cạnh chân Đường Ninh.

Đường Ninh vẫn dễ hoảng sợ như vậy, thấy gã ngã xuống lập tức lùi lại tránh đi thi thể của đạo sĩ. Nhưng động tác nhỏ này lại làm Đường Ninh có chút choáng váng, cậu cảm thấy bản thân mình đang bị ảnh hưởng bởi giả thiết thân thể kiều nhược trong lá bài.

Chẳng lẽ khi cái bóng giết người sẽ tiêu hao năng lượng của cậu sao?

Đường Ninh không rõ hai chuyện này có liên quan đến nhau không, nhưng may cậu đã quen với việc thân thể yếu ớt này nên cũng không để những người chơi kia phát hiện ra.

Vì cậu cảm giác những người chơi kia như ác lang, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên cắn xé cậu.

Đường Ninh có chút sợ hãi.

Cậu bèn kéo góc áo Lâm Uẩn, ý bảo hắn rời khỏi đây.

Vì lo lắng những người kia sẽ vô tình làm cậu thấy không thoải mái nên suốt dọc đường đi, Đường Ninh luôn cúi đầu. Nhìn qua thì có vẻ khúm núm vâng dạ, nhưng lúc này, chẳng có ai dám bảo cậu “Ngẩng đầu lên nói chuyện” nữa rồi.

Đám người yên lặng nhìn Đường Ninh rời đi, mãi đến khi bóng cậu hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, một người mới dám nói chuyện: “Người đó đáng sợ quá....”

......

“Người chơi lâu năm thật đáng sợ.” Sau khi ra khỏi trường cấp ba Đức Minh, Đường Ninh mới dám ngẩng đầu. Cậu khẽ nhìn về phía Lâm Uẩn, liền thấy hắn lập tức duỗi tay che mắt cậu lại, yếu ớt nói: “Hay là cậu cũng đừng nhìn tôi đi, tôi sợ á.”

Đường Ninh: “?”

“Để tôi đoán xem nào, quy tắc còn lại là làm cậu khó chịu, sau đó bị cậu nhìn thấy sẽ chết?”

“Cậu thông minh ghê.” Đường Ninh thành thật khen Lâm Uẩn.

Lâm Uẩn yên lặng thu tay, một mình ngồi xổm trong góc tưởng, vẻ mặt vô cùng đau lòng. Quá nhục mà, định kéo “em gái” đánh phó bản, ai ngờ “em gái” không chỉ là một cao thủ có kĩ năng thượng thừa, mà trong hiện thực cũng mạnh điên!

“Chúng ta đi trước đi.” Đường Ninh cẩn thận nói, “Tôi muốn xem nó có đi cùng tôi không. Nếu nó đi cùng tôi, hẳn là nhiệm vụ ở trường Đức Minh cũng hoàn thành rồi nhỉ?”

Lâm Uẩn nhìn cái bóng của Đường Ninh, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, đưa Đường Ninh rời khỏi đây.

Trên xe, hắn không nhịn được mà hỏi cậu: “Tại sao cái bóng này lại quan tâm cậu thế?”

Đường Ninh rối rắm một chút, sau đó tiến lại gần Lâm Uẩn, nhỏ giọng: “Không phải cậu hỏi tôi đã từng yêu đương chưa sao?”

Lâm Uẩn bỗng có một dự cảm kì lạ, hắn nhớ lúc đó Đường Ninh nói mình đã yêu hai người.

“Người này là bạn trai tôi đó.”

___

Đôi lời của editor: Đố mí bà bíc Lâm Uẩn hỏi Đường Ninh vụ này ở chương nào ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook